TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 88-90

 

Chương 88: Hợp tác

Để chúc mừng việc này, Tiết Thần lấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn từ trong không gian ra, nấu một bàn đồ ăn tràn đầy, lại mở một chai rượu đỏ.

Lục Khiêm dưới sự hợp tác chuốc rượu của anh và Lục Tốn, không phụ sự mong đợi mà say mèm, sau đó bị hai tên bụng dạ khó lường ăn cả đêm, đến xương cốt cũng không còn.

Lục Khiêm giữa trưa ngày thứ hai tỉnh lại, ngửi được hương hoa khắp cả phòng và mùi dâm - mỹ thản nhiên trong không khí, y làm đà điểu một lúc lâu mới gian nan đứng dậy rời khỏi giường.

Lục Tốn ôn nhu săn sóc xoa thắt lưng giúp y, tuy rằng y cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng kỹ thuật và lực tay của Lục Tốn cực chuẩn, dễ dàng giảm bớt khó chịu của y, làm y dựa vào người hắn ngủ lúc nào không hay, khi tỉnh lại trên người không còn đau nhức nữa.

Đến buổi tối, y tiếp tục bị hai con sắc lang lừa gạt lấy lòng, lại một lần nữa luân hãm vào trong dục vọng nguyên thủy nhất.

Điên loan đảo phượng vài ngày liên tục, đối mặt với chuyện làm tình, Lục Khiêm cũng không còn thẹn thùng nữa, dần dần thỉnh thoảng có thể biến bị động thành chủ động, nói cho cùng ba người đều là ba thằng nhóc mới ăn thử trái cấm, lại sống chung với người yêu, rất dễ dàng thực tủy tri vị* trầm mê trong biển dục vọng. (*: ăn một lần muốn ăn thêm nhiều nữa)

Mà dẫn đến hậu quả trực tiếp là 'Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều.' (Đêm xuân tiếc rằng ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới thức dậy-Từ đó vua không ra ngự triều sớm nữa- hai câu thơ trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị)

Lục Tốn và Tiết Thần chỉ để lại số điện thoại của Tần Chính Đông cùng Chu Vân, điện thoại của những người khác thì chặn hết, chuyện trong đoàn cũng giao cho hai người họ toàn quyền phụ trách. Nhìn dáng vẻ xuân phong đắc ý* của hai người họ, Tần Chính Đông và Chu Vân rất có thành ý nói câu chúc mừng, nếu không giao thêm chuyện trong đoàn cho họ (Tần và Chu), thành ý của họ hẳn là càng nhiều hơn một chút. (*: ngắn gọn là việc mình muốn làm rất thuận lợi suôn sẻ nên vui vẻ)

Không có Vuốt Đen hỗ trợ, áp lực mà quân khu J phải chịu tăng gấp bội. Không từ mà biệt, Vuốt Đen nhiều dị năng giả, biện pháp đối phó với tang thi nhiều và thực dụng, phối hợp với binh lính bình thường tạo thành một tổ, hiệu suất cao thương vong thấp, một người có thể đánh ba bốn tang thi cùng lúc. Hiện tại Vuốt Đen mỗi ngày chỉ có 200 người đi làm nhiệm vụ, bọn lính tự nhiên cực kỳ bất mãn, có người lời lẽ thậm tệ oán giận, mắc gì chúng tôi phải bán mạng ở tiền tuyến, các người không chịu làm gì mà còn tính kế sau lưng chúng tôi, trên đời này không có chuyện dễ dàng như vậy.

Vốn bọn lính chưa tin tưởng lắm, sau đó không biết tại sao, trong quân khu J lan truyền thông tin Tư lệnh và Tham mưu trưởng ám sát đám người Lục Khiêm, sự oán giận của bọn lính chuyển từ Vuốt Đen sang đám người nội bộ cấp cao.

Dựa vào cái gì, ông đây bán mạng ở tiền tuyến, các người ngồi chơi không hưởng cái chức quan viên không được à, còn liên tục cản trở ông? Đây chẳng phải là xem thường lính nhập ngũ như chúng ta sao?

Không bao lâu, quân khu J lại liên tiếp lộ tin đám quan lớn Tham mưu trưởng Chu nhận hối lộ, tùy ý giày xéo tôn nghiêm của binh lính bình thường, đánh chửi binh lính thương tàn, sinh hoạt xa xỉ thối nát của Chu gia và vài vị cấp cao khác vân vân, tức giận của binh lính dưới tầng chót nổi lên bốn phía, mặc dù vẫn chưa đến mức binh - biến, nhưng dưới áp lực của việc sinh tồn và oán giận, lòng người bắt đầu dao động.

Trong tình huống tang thi vây thành ngày càng ác liệt, lượng binh lính thương vong tăng lên, mâu thuẫn trong quân khu J không hề giảm bớt, ngược lại có kẻ âm thầm kích động nên càng ngày càng nghiêm trọng.

Vừa lúc đó, có một vị cấp cao của quân khu tới tìm Lưu Xuyên.

"Tiểu Lưu, không ngờ hiện tại cậu đã là dị năng giả, giỏi đấy."

Lưu Xuyên vốn đã ít nói, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, càng thêm trầm mặc kiệm lời, không quan tâm tới giọng điệu quan lớn của sếp cũ, huống chi trước đó họ cũng chẳng thân thiết mấy: "Cũng tạm, đội trưởng Lý cần gì thì nói thẳng đi."

Đội trưởng Lý, không, hiện tại phải gọi là quân trưởng Lý mới đúng, ông ta đã hơn năm mươi, nếu không phải xảy ra mạt thế thì với bối cảnh, tuổi tác, lý lịch như ông ta rất khó leo lên được vị trí này, trước giờ ông ta đã có năng lực có dã tâm, chỉ thiếu cơ hội mà thôi.

Khi gặp phải cơ hội bất ngờ, dã tâm của con người sẽ khó kiềm chế mà bành trướng kịch liệt.

Quân trưởng Lý tuyệt đối không phải người tốt, nếu là người tốt thì ông ta đã không nhờ vào thực lực leo lên chức vị hiện tại, nhưng so với Chu Lệnh Đông Chu Lệnh Nam và đám quan cấp cao khác, ông ta quả thật chính nghĩa và tâm huyết hơn họ. Huống chi so với con gái con rể không nên thân của Chu Lệnh Đông và thằng con trai vô dụng của Chu Lệnh Nam, quân trưởng Lý không hề tính toán cái gì cho đứa con ngoan của mình. Chuyện mà cuộc đời này quân trưởng Lý kiêu ngạo nhất có hai chuyện, thứ nhất là từ một binh lính không có bất kỳ quan hệ nào mà thăng tiến được đến chức vụ quân trưởng quân hàm trung tướng như hôm nay, thứ hai là vợ ông ta sinh cho ông ta được một đứa con ngoan.

Con của ông ta Lý Cảnh Ngộ chỉ mới hai mươi nhưng đã dùng thành tích ưu tú tốt nghiệp trường quân đội hàng đầu, mạt thế đến thì thức tỉnh dị năng kim loại, hiện tại đã lên tới dị năng cấp ba đỉnh cấp, trong quân đội được xếp vào hàng cao thủ.

Chu Lệnh Đông cũng có dị năng, hệ lực lượng cấp ba sơ cấp, toàn là nhờ vào tinh hạch, cháu ông ta Chu Gia Bảo cũng là dị năng hệ lực lượng, dùng không ít tinh hạch nhưng chỉ mới đến cấp hai đỉnh cấp, những người khác trong Chu gia tạm thời chưa có ai thức tỉnh dị năng.

Người Chu gia kiêng kị thực lực của Cảnh Ngộ và binh lực trong tay quân trưởng Lý, bọn họ đầu tiên là đưa Cảnh Ngộ đến phòng thí nghiệm quân đội tiếp nhận các loại thực nghiệm tàn khốc, kết quả Cảnh Ngộ chống chọi được, còn có được thực lực mạnh mẽ trong quá trình thực nghiệm; sau khi hắn trở về quân đoàn, lại liên tục phái hắn đi làm những nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, có nhiều lần, con của ông ta chỉ thiếu chút nữa là chết trong miệng tang thi.

Sao ông ta không oán hận Chu gia được? Sao ông ta không tranh thủ cơ hội cho mình và con trai chứ?

Sự bạo ngược tham lam của Chu Lệnh Đông cùng Chu Lệnh Nam đã tạo cơ hội cho ông ta.

Quân trưởng Lý cười nói: "Thằng nhóc cậu đấy, nói chuyện luôn thẳng thắng như vậy, tôi thích cái tính này của cậu."

Quan hệ cá nhân giữa Lưu Xuyên và quân trưởng Lý không thân thiết lắm, chỉ là khi ông ta còn làm đội trưởng ở chỗ cũ, bởi vì Lưu Xuyên nhiệm vụ xuất sắc, lúc gặp mặt cũng tuyên dương mấy lần. Trước khi đến đây, ông ta đã tìm chiến hữu của Lưu Xuyên, tìm hiểu thông tin của hắn. Có điều sau khi gặp người thật, cảm thấy hắn không còn giống cấp dưới trong trí nhớ của mình nữa. Đương nhiên, trong hoàn cảnh như mạt thế, có ai mà không thay đổi?

"Tôi nghe nói cậu đang làm việc trong Vuốt Đen, có quan hệ khá tốt với Lục Khiêm Lục Tốn Tiết Thần và cả Ngô lương, đúng không?"

Lưu Xuyên mặt không đổi sắc đạo: "Cũng xem như thân với Ngô Lương." Lục Khiêm và Tiết Thần đối xử ôn hòa với hắn, bọn họ đã cứu mạng của hắn, nhưng không đòi hỏi hắn báo đáp điều gì, quan hệ thật sự không xem là tốt lắm.

Quân trưởng Lý cười nói: "Nghe nói trước đó các cậu đi chung từ thành phố B đến thành phố A, đúng không?"

"Vâng." Lưu Xuyên gật gật đầu.

"Vậy đúng rồi, nếu cậu đã thân với họ, thì có thể nhờ cậu một tay, tạo một cuộc hẹn giúp chúng tôi được không?"

Lưu Xuyên nhíu mày: "Ngài tìm bọn họ làm gì?"

"Nói chút chuyện hợp tác ấy mà, tôi tin rằng họ sẽ có hứng thú." Quân trưởng Lý có hơi mập, cười lên hai mắt cong cong, trông như cáo già.

Lưu Xuyên suy nghĩ một chút nói: "Tôi hiện lại chỉ là một thành viên bình thường trong đoàn, chuyện của nhóm đoàn trưởng tôi không rõ lắm. Như vậy đi, để tôi hỏi thăm trước rồi sẽ cho ngài câu trả lời."

"Tốt lắm, có những lời này của cậu là được, tôi chờ câu trả lời thuyết phục từ cậu, có điều mong cậu gấp rút lên." Nói xong, quân trưởng Lý gọi người khiêng một cái thùng đến, mở ra, bên trong là một cây súng trường Type 88 được sản xuất trong nước, cùng với nửa thùng đạn.

Ông ta cầm lấy súng nói: "Đây là súng trường Type 88 đã được bên khu công nghiệp quân sự cải tiến lên 88-I, tầm sát thương có thể tới 1500M, độ chặt chẽ ngang ngửa PSG-1. Dễ dàng bắn xuyên qua Liếm thực giả trong tầm ngắm, gây tổn thương Bò sát giả, nhưng tốc độ thứ đó quá nhanh, tạm thời chưa có ai thực hiện được. Trong súng này có đạn sẵn, tôi tặng cậu làm quà gặp mặt, cậu đừng từ chối, không liên quan đến chuyện tôi nhờ, đây là tấm lòng của tôi, hiện tại bên ngoài loạn lạc, có thêm một thứ để bảo vệ tính mạng là chuyện tốt. Cậu từng là lính của tôi, nhận lấy đi, không được khách khí với tôi. Đúng rồi, cậu có thể nói với đoàn trưởng của các cậu, loại 88-I này tôi còn một vài khẩu, chỉ cần chúng ta hợp tác, giá cả thương lượng được."

Ông ta đẩy khẩu súng vào ngực Lưu Xuyên, đồng thời đứa hắn một tờ giấy, "Tôi phải về rồi, trên giấy ghi số điện thoại của tôi, có tin tức thì báo với tôi một tiếng."

Lưu Xuyên đương nhiều hiểu ý của quân trưởng Lý, nhận súng, gật gật đầu: "Tôi sẽ nhanh chóng trả lời ngài."

Quân trưởng Lý cười lớn một tiếng: "Tốt lắm!"

Tiễn quân trưởng Lý đi, Lưu Xuyên suy xét một chút, bỏ khẩu súng vào trong rương, ôm nguyên thùng chạy qua cửa hàng tìm Ngô Lương.

Gần đây nhu cầu đổi tinh hạch ít đi, thợ săn tang thi lấy được tinh hạch, trừ những dị năng giả giữ lại để dùng cho việc tu luyện, hầu hết đều đổi thành vật tư.

Khi Lưu Xuyên đến, Ngô Lương đang bề bộn đến sứt đầu mẻ trán.

"Anh Lưu, sao anh lại tới đây?" Ngô Lương cười hỏi.

"Tới tìm chú có chút việc."

"Được rồi, vậy anh chờ em chút." Ngô Lương nói xong, gấp gáp tình xử lý chuyện đang dở tay, mới ngồi xuống bên cạnh Lưu Xuyên.

"Anh Lưu, chuyện gì thế?"https://www.wattpad.com/user/duongquannghiii#

Lưu Xuyên đặt cái thùng lên bàn, "Quân đội có người muốn tìm đoàn trưởng hợp tác, lợi ích mà họ đưa ra là, bọn họ có thể cung cấp số lượng lớn súng Type 88-I với giá thấp."

Ngô Lương nhìn cái thùng mắt sáng như sao, cầm một khẩu lên múa may hỏi: "Bọn họ tìm anh để nói chuyện hả?"

"Ừ, thủ trưởng cũ trước đây, Lý Càn."

"Lý Càn?" Ngô Lương thả lại súng vào thùng, "Người này em từng nghe nói rồi, đang ở quân khu J, thân thủ rất lợi hại, đã từng là một binh vương. Nhưng mà, ông ta có đáng tin không?"

"Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, có điều, danh tiếng của ông ta trong quân đội rất tốt."

Ngô Lương cười nói: "Ok, gần đây đoàn trưởng và phó đoàn trưởng ai cũng bận rộn, em gọi điện thoại cho bọn họ."

Ngô Lương gọi ba lần Tiết Thần mới nghe máy, nói ngắn gọn mọi chuyện, Tiết Thần muốn lấy số điện thoại Lý Càn.

"Anh Tiết nói anh ấy sẽ gọi cho Lý Càn trước, nếu trao đổi được, đến lúc đó để anh làm cầu nối, hẹn hai bên ra gặp mặt."

"Được." Lưu Xuyên nói xong sắp xếp cái thùng lại.

"Đúng rồi, anh Lưu, mấy hôm trước em có thấy anh hai và chị dâu của anh."

Lưu Xuyên vẻ mặt bình tĩnh: "Ừ."

"Nghe nói bọn họ hiện tại sống không tốt lắm, thân thể của chú và cô không khỏe, nhất là cô..."

Lưu Xuyên nhớ đến khuôn mặt khô gầy tuyệt vọng của mẹ, đáy lòng đau đớn vô cùng, trên mặt vẫn lạnh lẽo như cũ: "Thì làm sao."

Ngô Lương thở dài nói: "Em biết những chuyện họ đã làm trước đây khiến lòng anh lạnh lẽo, hơn nữa đây là chuyện nhà của anh nên em không muốn nói gì nhiều, em chỉ hy vọng anh đừng làm gì để bản thân tiếc nuối."

Lưu Xuyên bê thùng: "Tôi tự biết."

Chu Vân từ bên ngoài bước vào, lên tiếng chào hỏi Lưu Xuyên, Ngô Lương thấy cô mắt lóe sáng: "Bà xã!"

Chu Vân tức giận nói: "Hô to gọi nhỏ cái gì, Lưu Xuyên tìm anh chi vậy?"

Ngô Lương cười nói: "Về chuyện của anh Lục."

"Xem ra chúng ta lại sắp có chuyện để làm rồi."

Lưu Xuyên đi không quá xa, đột nhiên có người chặn trước mặt: "Lão, lão Tam... Chú..."

Trước mắt rõ ràng là đứa em trai lớn lên từ nhỏ với mình, Lưu Thành tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, nhưng nhìn gương mặt vô cảm và cặp mắt không có chút cảm xúc nào kia, đột nhiên không dám nói tiếp nữa. Từ bao giờ Lão Tam hàm hậu thành thật hiếu thuận, đã trở nên âm trầm đáng sợ như vậy?

Lưu Xuyên cũng đang đánh giá gã, Lưu Thành thoạt nhìn càng tang thương hơn lúc trước, bóng lưng lam lũ, trên đầu rất nhiều tóc bạc, quần áo tả tơi, trên mặt bám đầy bụi đất, thoạt nhìn không khác gì tên ăn mày ven đường. Trong tay gã cầm một túi thức ăn nhỏ, che chở nó rất cẩn thận, ánh mắt từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ biến thành hy vọng rồi lại biến thành tuyệt vọng.

Lưu Xuyên không ngờ sẽ gặp Lưu Thành ở đây, hắn không kiềm được nhớ về thuở bé, nhớ về thời niên thiếu thanh niên mà hắn còn sống ở nhà.

Khác với đại ca Lưu Cường thích ra vẻ ngoài mạnh trong yếu, nhị ca Lưu Thành hiền lành hơn rất nhiều, trước khi hắn bị gã và cha nâng ra khỏi nhà nằm chờ chết, quan hệ của bọn họ rất tốt đẹp.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, tiền lương mỗi tháng sau khi nhập ngũ của hắn phải chia ra làm ba phần, đại ca một phần, nhị ca một phần, cha mẹ và hắn một phần. Nếu mẹ không lén nói với hắn, hắn cũng không biết đề nghị này do nhị ca 'thành thật hàm hậu' đưa ra.

Chỉ là vào lúc đó, hắn không quan tâm tiền, với hắn tình thân quan trọng hơn tiền nhiều. Đáng tiếc sự thật lòng của mình không đổi được sự thật lòng của họ, bọn họ xem tiền quan trọng hơn cả tấm lòng và tính mạng của hắn.

Bọn họ không biết rằng, căn nhà họ ở trong trấn, là hắn lần lượt mạo hiểm mạng sống để đánh đổi, mỗi lần có dịp thăm người thân, bọn họ luôn luyên thuyên giáo dục hắn: "Làm người không thể quá thành thật, nên thể hiện một chút trước mặt lãnh đạo, con xem con nhà người ta đã lên đến chức Doanh trưởng, còn con từ trước đến giờ vẫn chỉ làm một tên binh quèn..."

Bọn họ chưa từng hỏi một câu, con ở ngoài có gặp khó khăn cực khổ gì không, con có làm chuyện gì nguy hiểm không, sao tiền lương của binh lính bình thường như con còn nhiều hơn cả lương của người làm Doanh trưởng? 

Bọn họ chỉ biết ngại tại sao tiền hắn làm ra không nhiều như con nhà người ta, chỉ biết ghét bỏ hắn không có chức vị không có tiếng tăm không có quyền lực, sẽ vô ý trong các cuộc đối thoại, hỏi tiền trợ cấp của con sao mấy tháng gần đây lại ít đi rồi?

Nuôi sống một gia đình không dễ dàng, Lưu Xuyên có thể thông cảm cho sự khó xử của bọn họ, còn họ chẳng biết thông cảm cho hắn dù chỉ một chút.

Mạt thế đến, trong nhiệm vụ hộ tống Lâm Hân về phía bắc, người trước giờ thật thà như hắn, cũng cố gắng vận dụng tất cả mối quan hệ, cuối cùng tranh thủ lên được chức, hắn lập tức lợi dụng chức vụ, không tiếc mạo hiểm nguy hiểm tính mạng, đưa bọn họ đến thành phố A an toàn.

Hắn cố gắng hết mức để bảo vệ người nhà, người nhà của hắn lại ngay lúc hắn bệnh nguy kịch, đến một chén thuốc cũng không mua cho hắn, bỏ mặc hắn ở trại tị nạn lâm thời chờ chết...

Nói hắn tuyệt tình cũng được, bất nghĩa cũng tốt, người nhà như thế hắn thật sự không gồng gánh nổi.

Dù sao, không có hắn, bọn họ cũng sống được mà, đúng không?

Lưu Xuyên lạnh lùng liếc mắt nhìn Lưu Thành một cái, ôm thùng bước đi.

Lưu Thành nhìn bóng lưng của hắn biến mất giữa đám người, quay đầu nhìn thấy Ngô Lương bước ra từ cửa hàng cách đó không xa, trong mắt lóe sáng, lại ôm túi gạo cúi đầu bước về nhà.

Chạng vạng cùng ngày, Lục Khiêm gọi điện thoại liên hệ với Lý Càn, giọng Lý Càn nghe rất mỏi mệt, đại khái sợ bị nghe lén, không nhiều lời trong điện thoại, chỉ hẹn khuya hôm nay sẽ đến biệt thự Lục Khiêm để gặp mặt.

Để điện thoại xuống, sắc mặt Lý Càn xanh mét, hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng, con hắn lại mất tích!

Chuyện này tám chín phần mười do Chu Lệnh Đông dở trò!

Dưới đáy lòng Lý Càn suy nghĩ ác độc, Chu Lệnh Đông, mày bất nhân đừng trách tao bất nghĩa!

Ban đêm, Lý Càn dẫn theo hai cảnh vệ thân tín, tránh sự theo dõi của Chu gia, lợi dụng nhân lực trong tay, lén đi vào thành.

Lưu Xuyên và Ngô Lương đã chờ ở điểm hẹn từ trước, hai bên gặp nhau, lập tức chạy ô-tô tới khu biệt thự.

Hơn nửa đêm, xuất phát từ đạo đãi khách, Tiết Thần nấu chút sủi cảo đơn giản để ăn khuya, Lý Càn trong lòng nóng như lửa đốt, vẫn phải nén giận để ăn khuya với hai cảnh vệ.

Ăn cơm xong, mọi người nói vài câu khách sáo mở đầu, Lục Khiêm trực tiếp vào chủ đề chính: "Quân trưởng Lý, tôi nghe nói Tiểu đội trưởng Lý mất tích, có thật không?"

Lý Càn thầm than Lục Khiêm tin tức nhanh nhạy, chưa bắt đầu đàm phán, đã bị người ta đâm vào nhược điểm, khởi đầu có chút bất lợi.

"Tiểu Lục, cậu nắm bắt tin tức nhanh thật đấy."

"Cũng bình thường thôi," Lục Khiêm qua về chuyện chính: "Lại nói tiếp, cảm ơn video mấy ngày trước quân trưởng Lý cung cấp cho chúng tôi, nếu không nhờ ngài có lẽ giờ này chúng tôi đã dính bẫy của Chu gia rồi."

Lý Càn ha hả cười: "Nếu muốn hợp tác, nhất định phải để đối tác thấy thành ý của mình."

Thằng nhóc này tuổi không lớn, nhưng tâm cơ không nhỏ.

"Đêm đã khuya, tôi không vòng vo nữa, quân trưởng Lý nói điều kiện của ngài đi."

Lý Càn cười nói: "Tiểu Lục quả nhiên rất thoải mái. Được rồi, tôi nói thẳng nhé, tôi muốn thay thế Chu Lệnh Đông lên làm Tư lệnh quân khu J. Cách nhanh nhất hiện tại tôi nghĩ đến là giết chết hắn, nhưng Chu Lệnh Đông rất sợ chết, bên người lúc nào cũng có cao thủ, người của tôi không ám sát được hắn ta, tôi muốn nhờ đoàn trưởng Lục hỗ trợ."

"Sao ngài chắc chắn tôi sẽ giết được hắn?"

"Nhìn chung toàn bộ thành phố A, thậm chí toàn quốc, đoàn trưởng Lục và hai Phó đoàn trưởng đều là cao thủ dị năng số một số hai, nếu ngay cả các cậu còn làm không được, sẽ chẳng ai có thể. Đương nhiên, nếu có yêu cầu, tôi sẽ cho người hỗ trợ các cậu."

Lục Khiêm tự tin nói: "Không cần phải hỗ trợ, tôi có thể giúp ngài giết Chu Lệnh Đông, cũng có thể giúp ngài ngồi lên vị trí Tư lệnh, như vậy có lợi cho cả tôi và ngài."

Lý Càn giật mình với sự tự tin của Lục Khiêm, có điều nghĩ lại, nếu y không có tự tin và thực lực như vậy, thì làm sao dìu dắt được một lượng lớn dị năng giả mạnh như vậy?

"Chờ tôi vững vị trí Tư lệnh, hoàn toàn quản lý được hoạt động công nghiệp quân sự của quân khu J, đến lúc đó tôi có thể bán vũ khí cho cậu 2/3 giá thị trường."

"Ngài cảm thấy chút lợi ích ấy đã đủ để mua vị trí Tư lệnh quân khu J à?"

"Được rồi, vậy đoàn trưởng Lục nói điều kiện của cậu đi."

Lục Khiêm cười nói: "Tôi muốn một con đường nối liền với thành phố A, không cần kiểm tra không cần nộp thuế. Đương nhiên, giai đoạn hiện tại không đủ để đáp ứng điều kiện này, chờ về sau sự khống chế của Trung ương yếu dần, tạo một con đường cho tôi là được." Chỉ cần có con đường này, y có thể đường đường chính chính lấy vật tư trong không gian ra trao đổi, mà đây đúng là nguyên nhân y đồng ý giúp Lý Càn.

Lý Càn khó tin nhìn Lục Khiêm: "Làm cách nào cậu khẳng định rằng, quản lý của Trung ương sẽ yếu dần? Về sau tôi sẽ đủ khả năng tạo một con đường cho cậu?" Toàn bộ tuyến đường thông qua thành phố A đều do Trung ương nắm giữ kiểm soát gắt gao, cho dù là người của quân đội, dưới tình huống bình thường rất khó thông qua kiểm tra để vào được nội thành. 

Lục Khiêm ánh mắt sâu thẳm: "Chỉ mới nửa năm kể từ lúc virus bùng nổ, đã xuất hiện Bò sát giả, ai biết mai sau sẽ xuất hiện quái vật gì? Trung ương địa vị đặc biệt, quản lý toàn bộ thành phố A, nếu cuộc sống ở thành phố A càng ngày càng gian nan, những người sống sót trở nên khó khống chế, bọn họ có thể làm gì? Được rồi, cứ xem như tương lai ngài có đủ năng lực để tạo một con đường như vậy, ngài có đồng ý điều kiện của chúng tôi không?"

Lý Càn do dự hồi lâu, rốt cục nói: "Tôi đồng ý, nếu lúc đó tôi không gặp khó khăn gì, ngoài ra tôi muốn thêm một điều kiện nữa, giúp tôi tìm con trai, sống phải thấy người chết phải thấy xác."

Lục Khiêm cau mày nói: "Điều kiện này không dễ làm chút nào, tôi có thể đồng ý giúp ngài cố hết sức tìm anh ta, nhưng không chắc chắn sẽ tìm được."

"Tôi thêm một điều kiện nữa." 

"Nói thử xem."

"Tôi muốn người của tôi, học tập võ thuật Trần thị."

"Đồng ý, sau khi mọi chuyện thành công, ngài có thể đưa mười cao thủ tới đoàn chúng tôi, trong thời gian nửa năm, Trần thị sẽ truyền dạy võ thuật cho họ, học được bao nhiêu thì tùy vào họ."

Võ thuật cổ xưa của Trần thị không hề tầm thường, Lục Khiêm lúc trước định độc chiếm, nhưng hiện tại nghĩ đến con đường sống của nhân loại, y thay đổi ý định.

Lý Càn không nghĩ Lục Khiêm đồng ý điều kiện này dễ dàng như vậy, có chút hối hận, nên đưa ra điều kiện khó hơn mới đúng. Mà thôi, làm người không được quá tham lam, về sau còn có rất nhiều cơ hội hợp tác.

Lý Càn đứng lên vươn tay phải ra tươi cười: "Tốt, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Lục Khiêm cũng đứng lên, vươn tay phải, cười nói: "Hợp tác vui vẻ."

Lúc này, chẳng ai ngờ rằng, một cuộc hợp tác nhỏ bé bí mật như vậy, lại là bước mở đầu cho quá trình xoay chuyển vận mệnh nhân loại. 

Những nhà lịch sử của tương lai sau này, từ đôi câu chữ trong các ghi chép còn sót lại, phỏng đoán nội dung của cuộc hợp tác này, vô cùng thành kính mà đặt tên: Hội nghị Ánh nến.

Nghĩa là, trong thời kỳ mạt thế đen tối nhất của loài người, chủ cứu thế vì loài người mà thắp một ánh nến, chỉ dẫn loài người bước ra khỏi bóng tối.

Có điều, nếu những nhà nghiên cứu lịch sử đó mà biết, 'chủ cứu thế' thần thánh vĩ đại trong lòng họ, đang nằm trên chiếc giường KING-SIZE, dưới ánh nến chập chờn hưởng thụ sự sung sướng nguyên thủy nhất, không biết vẻ mặt của họ sẽ như thế nào?    

Chương 89: Ám sát

Ám sát Chu Lệnh Đông không phải chuyện dễ dàng, Chu Lệnh Đông giảo hoạt đa nghi, rất sợ chết, đi đâu cũng dẫn theo rất nhiều vệ sĩ, bình thường trừ khi xử lý chuyện trong quân đội, còn không thì ru rú trong biệt thự của lão, co đầu rút cổ không bước ra ngoài.

Lục Khiêm không muốn gây huyên náo quá lớn, lại càng không muốn lần ám sát này dính líu đến mình, cho dù y đồng ý với Lý Càn sẽ diệt trừ Chu Lệnh Đông, không có nghĩa y để Lý Càn nắm trong tay chứng cứ phạm tội của mình. Loại chuyện ám sát người đứng đầu quân đội, nếu truyền ra ngoài, y sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không thể sống yên ổn ở thành phố A nữa, mà Lý Càn dã tâm bừng bừng, không thể không đề phòng.

Lý Càn, người này kiếp trước y không có ấn tượng gì, ngược lại thì Chu Lệnh Đông, ngồi vô cùng vững vàng vị trí Tư lệnh, thời kỳ sau mạt thế cũng sống rất thoải mái. Có lẽ y có thể to gan mà đoán rằng, kiếp trước Lý Càn bị Chu Lệnh Đông giết chết, về phần Lý Cảnh Ngộ thì y chưa từng nghe nhắc đến, điều này cũng là nguyên nhân y không cam đoan sẽ tìm được anh ta.

Lục Khiêm thương lượng cùng Tiết Thần Lục Tốn, cảm thấy ra tay ở biệt thự Chu Lệnh Đông là an toàn nhất, đương nhiên hệ số khó khăn cũng lớn nhất.

Chu Lệnh Đông sợ chết, cho dù đang ở trong khu an toàn được binh lính canh gác nghiêm ngặt, vẫn cảm thấy không an toàn.

Lão cải tạo căn biệt thự lão đang ở, biến ngôi biệt thự xinh đẹp thành căn nhà bọc thép, một khi bật chế độ phòng ngự, cho dù Bò sát giả cũng không có thể phá vỡ. Lão còn lắp đầy cameras bên trong biệt thự, trừ phòng riêng và WC, những vị trí khác không có bất kỳ một góc chết nào, cắt cử binh lính một ngày hai mươi bốn giờ thay phiên coi. Hơn nữa phòng riêng và WC tuy rằng không có cameras, đã có cao thủ phòng thủ bên ngoài, gọi là có mặt, tới con muỗi cũng khó lọt vào.

Lục Khiêm mất không ít sức, mới lấy được một bản thiết kế nguyên thủy của căn biệt thự, lại dùng năng lực mê hoặc mới, phối hợp ngụy tinh thần lực và thuật thôi miên gà mờ y vừa tự học, khống chế được một tiểu binh phụ trách cameras, để tiểu binh cắt một đoạn phim trong khoản thời gian gần đây cho y, thả virus vào máy tính quản lý cameras, cũng gắn vài máy cảm biến chuyển động hồng ngoại do Lục Tốn làm ở vài vị trí bí ẩn trong biệt thự.

Sau đó, tiểu binh căn bản không biết mình đã làm cái gì.

Lục Khiêm cũng không ngờ thiên phú kế thừa từ lăng tinh của dây leo lại có ích như vậy, có điều hiện tại y chỉ khống chế được tối đa hai người, mà còn là người thường.

Lấy được tư liệu về biệt thự, Lục Khiêm cùng Tiết Thần cân nhắc thật lâu, phát hiện Chu Lệnh Đông lợi dụng tầng hầm ngầm biệt thự, chế tạo một phòng chứa đồ bí mật, căn phòng này được giấu ở dưới gara. Kết hợp với bản thiết kế gốc của biệt thự, khi nhà thiết kế tạo ra tầng hầm ngầm, vốn chỉ định dùng để cất ủ rượu, không gian không lớn lắm, hệ số an toàn rất cao. Dựa vào trình độ yêu mạng sống của Chu Lệnh Đông, Lục Khiêm đoán lão rất có khả năng lợi dụng căn phòng bí mật này, xây dựng một con đường ngầm thông ra bên ngoài, để ngừa tình huống phát sinh đột ngột.

Mất không bao lâu, bọn họ phát hiện một lối vào bị người ta cố ý ngụy trang thành cống thoát nước, nằm trên ngã tư đường ngay trước cửa khu biệt thự.

"Chúng ta đoán đúng rồi." Tiết Thần nói xong làm biếng duỗi thắt lưng một cái, ba ngày không ngủ để nghiên cứu bản vẽ, thật sự mệt chết người.

Lục Khiêm mỏi mệt xoa xoa cái đầu hơi ê ẩm, uống một ngụm nước: "Còn phải vào trong xem xét mới biết được."

Lục Tốn ngồi liên tục ba ngày trước màn hình máy tính, đột nhiên hét lên vui mừng: "Thành công rồi, hai người đến đây xem này."

Lục Khiêm và Tiết Thần sắc mặt vui vẻ, bước nhanh qua, nhìn thấy trên máy tính hiển thị camera đang quay tình huống hiện giờ của Chu Lệnh Đông trong biệt thự.

Lục Khiêm quan sát một lúc, bỗng nhìn thấy một người đàn ông mập mập xuất hiện trong camera, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, bầu không khí xung quanh y tràn ngập sát ý.

"Tiểu Khiêm, làm sao vậy?" Tiết Thần kinh ngạc: "Người này có cái gì không đúng sao?"

Lục Khiêm kiềm chế sát ý đang bốc lên, cười lạnh nói: "Không có gì."

Lục Tốn và Tiết Thần nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, chuẩn bị âm thầm tìm hiểu tin tức của người đàn ông mập mạp này.

Vào ban đêm, Lục Khiêm lặng lẽ đi đến ngã tư đường bỏ hoang kia, bên dưới một chiếc xe buýt bị vứt, dọn dẹp mặt đường lộn xộn, tìm được lối vào cống thoát nước.

Y quơ quơ đèn pin nhỏ đang cầm trong tay, cống thoát nước sạch sẽ ngoài ý muốn, không có nước cũng không có rác rưởi gì, thậm chí ngay lối vào cống còn hàn một khung thép trông rất mới, trong cống thoảng một mùi hương kì dị, chợt nghe sẽ giống mùi nước hoa, nghe kỹ thì thấy bên trong mùi nước hoa còn ẩn mùi hôi tanh. Lục Khiêm đi xuống bậc thang, trong cống khá rộng, có thể chứa ba người đi cùng lúc, cao khoảng hai mét, càng đi vào trong, mùi hương kì quái càng nồng hơn, Lục Khiêm bịt mũi nín thở đi năm sáu phút mới tới cuối công.

Y nghe giọng Lục Tốn truyền qua điện thoại: "Khiêm, vị trí của anh hiện tại đang ở ngay dưới gara."

"Anh vẫn chưa tìm thấy lối vào." Lục Khiêm đè giọng xuống cực thấp, vừa nhìn quanh bốn phía vừa nói: "Từ từ, hình như anh cảm nhận được gần đây có tang thi." Lục Khiêm cầm đèn pin chiếu lên bức tường cuối đường, trên tường là một cái quạt thông gió cũ kỹ đen thui, nếu không chú ý rất khó phát hiện, mùi hương kì quái kia bắt nguồn từ đây.

Lục Tốn vừa nghe liền nóng nảy, mười ngón tung bay, gõ vào một chuỗi lệnh, nhìn thông tin phản hồi lại trên màn hình, lo lắng nói: "Gần chỗ anh có người sống, cần phải chú ý."

"Ừ." Lục Khiêm nhỏ giọng đáp, không nói thêm gì.

Y lấy hai thùng gỗ khá rắn chắc trong không gian ra đặt ở góc tường, thả đèn pin xuống đất, đứng lên thùng, xuyên qua cánh quạt thông gió nhìn vào căn phòng bí mật. Trong đó tối đen, Lục Khiêm dù nhìn được trong bóng tối, cũng chỉ có thể nhìn thấy chút bóng dáng mơ hồ, cũng may trong phòng khá trống, có thể nhận ra bên trong giam giữ hai người.

Không, một là người sống như Tiểu Tốn nói, một 'người' khác, Lục Khiêm nghiêng tai lắng nghe, thấp thoáng nghe được tiếng gào thét 'ô ô' chuyên thuộc của tang thi, tang thi đã bị ai chặn miệng, tiếng rất nhỏ, không cẩn thận nghe gần như nghe không hiểu.

Chẳng lẽ, Chu Lệnh Đông đang dùng người sống nuôi tang thi?

Lục Khiêm đang chuẩn bị tìm đường chui vào, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng người sống: "Ai ở bên ngoài?"

Lục Khiêm nhíu mày, không lên tiếng, người ở bên trong có chút nóng nảy: "Tôi biết có người ở bên ngoài, cứu tôi ra với, Chu Lệnh Đông là kẻ điên, hắn muốn bắt tôi làm thức ăn cho tang thi! Van cầu anh!"

"Cứu tôi ra ngoài, tôi sẽ báo đáp anh!"

"Van cầu anh!"

"Tôi là Lý Cảnh Ngộ, con trai của Lý quân trưởng Lý Càn, chỉ cần anh cứu tôi đi ra ngoài, tôi và ba tôi sẽ hết sức báo đáp anh!"

Lý Cảnh Ngộ  bị nhốt ở trong này!

Khó trách người của đoàn đi tìm mấy ngày nay, vẫn không tìm được chút tin tức nào của anh ta.

Nếu anh ta ở chỗ này, ngược lại có chút không tiện để y xuất hiện. Lục Khiêm thoáng tự hỏi một chút, quyết định thay đổi kế hoạch. Lý Cảnh Ngộ không phải nói Chu Lệnh Đông đang dùng anh ta nuôi tang thi sao? Cái chuyện tự nuôi tang thi này Chu Lệnh Đông tuyệt đối không có khả năng để người thứ hai biết. Hơn nữa nơi này thoạt nhìn cũng không giống như phòng thí nghiệm gì, Chu Lệnh Đông nuôi con tang thi này mục đích không phải để làm thí nghiệm gì, mà là xuất phát từ nguyên nhân cá nhân.

Đại khái tang thi này khá quan trọng với lão, Chu Lệnh Đông nuôi 'nó', hy vọng một ngày nào đó chế tạo thành công thuốc kháng virus X, giúp 'nó' khôi phục bình thường. Kiếp trước, y từng gặp rất nhiều người ôm mục đích tương tự, tự mình nuôi tang thi, kết cục...

Đã biến thành tang thi hết rồi, còn có kết cục gì tốt sao?

Lục Khiêm bỗng nhiên nghĩ đến kiếp trước, Tiết Thần bị tang thi cắn, ở trước mặt y có dấu hiệu tang thi hóa, cuối cùng y lựa chọn trước khi anh biến thành tang thi, giết chết anh. Từ khi bắt đầu, y không hề nghĩ đến việc nếu Tiết Thần biến thành tang thi sẽ nuôi anh bên cạnh mình.

Có lẽ vào lúc đó, trong tiềm thức, y biết nếu y không tìm thấy Lục Tốn, y tự hiểu rằng kết cục của mình không gì ngoài cái chết.

Nhưng ai mà ngờ được, y sống lại rồi đó? Dù thế nào y cũng sẽ trân trọng cơ hội này.

"Khiêm, trong mật thất, có người đi vào."

"Anh biết." Lục Khiêm nhỏ giọng lên tiếng, đèn trong phòng đột nhiên sáng.

Chu Lệnh Đông nhe răng cười từ đi từ lối vào bí mật xuống, "Cảnh Ngộ, con làm gì vậy? Chú nói cho con biết, cho dù con gào nát họng cũng không ai đến cứu con đâu."

"Chu Lệnh Đông, ông là đồ khốn nạn!" Lý Cảnh Ngộ rất muốn phun nước bọt vào mặt lão, chỉ tiếc là miệng khô nước.

"Khốn nạn?" Chu Lệnh Đông đi đến trước mặt Lý Cảnh Ngộ, Lý Cảnh Ngộ hai tay bị còng lại, bị xích sắt trói, cột lên trần nhà, mũi chân chỉ miễn cưỡng chạm đất. Trên chân đeo phát minh mới của trung tâm nghiên cứu trung ương, không sử dụng được dị năng. Lý Cảnh Ngộ không đẹp trai lắm, nhưng trên người anh ta có khí chất xán lạn đặc biệt của quân nhân, chỉnh thể thoạt nhìn không tệ, dù rằng hiện tại anh ta bị thương toàn thân, bị tra tấn sắp biến thành huyết nhân*, thắt lưng vẫn dựng thẳng, rất có khí thế cương nghị bất khuất. (*: cứ tưởng tượng một người bị nhúng vào ao máu vớt ra đi mấy thím)

"Dùng thịt của cháu, nuôi con ta, cháu nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng." Chu Lệnh Đông nhặt cây đao trên đất lên, nhắm ngay đùi Lý Cảnh Ngộ, giữa tiếng kêu gào thảm thiết thê lương của Lý Cảnh Ngộ, tươi sống cắt xuống một miếng thịt.

Mùi máu thịt tươi kích thích tang thi kêu la, không ngừng nhích tới nhích lui, khó chịu tay chân bị trói trên ghế sắt đặc chế, cựa quậy đến mấy cũng chỉ khiến cái ghế rung lắc bang bang. Chu Lệnh Đông cất đi lệ khí trên mặt, treo miếng thịt lên một cây gậy sắt nhỏ dài, tới sau lưng tang thi, cởi vật đang chặn miệng tang thi ra, lại đi đến trước mặt nó, để cây gậy treo thịt người trước mặt nó.

Tang thi ngao một hơi, hung ác cắn xé thịt người, Chu Lệnh Đông không hề tỏ vẻ sợ hãi, trên mặt thậm chí còn lộ ra nụ cười vui mừng hòa ái.

"Tiểu Lực ngoan, ăn từ từ, chỉ cần con thích, ba sẽ cho con ăn rất nhiều thịt người tươi ngon."

"Chờ ta nghĩ biện pháp giết chết Lục Khiêm Tiết Thần và Lục Tốn, ta sẽ đem toàn bộ thịt của chúng đến cho con, bọn chúng chính là di năng giả lợi hại nhất thành phố A, con nhất định sẽ thích thịt chúng nó."

"Chờ ba thâu tóm được Vuốt Đen, con muốn ăn bao nhiêu dị năng giả, ba cho con hết."

Chu Lệnh Đông càng nói giọng điệu càng ôn nhu, giống như trước mặt không phải là một tang thi thảm nát tràn ngập mùi chết chóc, mà là đứa con trai bảo bối nhu thuận lanh lợi của lão.

"Chu Lệnh Đông, ông là kẻ điên! Ông trước giờ vẫn là một kẻ điên, không ngờ muốn dùng dị năng giả nuôi tang thi! Ông còn phát rồ hơn cả tang thi! Ông không xứng làm quân nhân!"

Chu Lệnh Đông cười quay đầu nhìn Lý Cảnh Ngộ: "Cảnh Ngộ à, cháu ở trong quân ngũ lâu quá nên ngu người sao. Lại còn nói ta không xứng làm quân nhân? Ha ha, cho dù ta lấy dị năng giả nuôi tang thi, ta vẫn là Tư lệnh quân khi J đấy thôi? Nói cho cháu biết một bí mật, làm như vậy cũng không chỉ mỗi ta, ta nghe nói cái vị gầy gầy bên quân khu C, đang tìm cách chế tạo ra một tang thi cường đại nghe lời kìa. Còn có quân khu G, quân khu L... A, cháu cho rằng chỉ mình ta làm vậy hả? So với bọn họ, ta xem như người nhát gan!"

"Cái đám khốn nạn, bại hoại, sâu mọt các người..."

"Tiếp tục mắng đi, " Chu Lệnh Đông cười như một vị trưởng bối hiền lành, lời nói thấm thía: "Cảnh Ngộ này, cháu còn quá non nớt so với ông cha cáo già kia của cháu. Nhưng cháu yên tâm, không bao lâu nữa đâu, ông ta sắp tới đây với cháu đấy. Có điều thịt của ông ta hơi già, lại không có dị năng, Tiểu Lực nhà ta khẳng định sẽ không thích, đến lúc đó ta lấy đút cho cháu vậy. Ha, cháu nói ta dùng thịt cháu nuôi Tiểu Lực là kẻ điên? Nếu cháu ăn luôn thịt cha mình, có phải càng điên hơn không? Chỉ cần nghĩ đến, ta đã thấy hồi hộp rồi."

Lý Cảnh Ngộ giận tím cả mặt, toàn thân run rẩy, một chữ cũng nói không nên lời, nếu ánh mắt có thể giết người, ánh mắt của anh ta đủ để lăng trì Chu Lệnh Đông ngàn vạn lần.

"Ánh mắt rất tốt, người trẻ tuổi nên có chút sát khí. Hy vọng lần sau ta đưa lão Lý đến đây, cháu vẫn giữ được ánh mắt này. Đương nhiên, nếu ngoan độc thêm một chút, ta cũng sẽ không để ý."

Lục Khiêm nhắn cho Lục Tốn một tin ngắn gọn: nói cho Lý Càn, con của hắn bị Chu Lệnh Đông nhốt trong tầng hầm ngầm, có nguy hiểm tính mạng để hắn gấp rút tới cứu người.

Lục Tốn trả lời một chữ 'được', lập tức gọi điện thoại cho Lý Càn.

Lục Khiêm dùng ngụy tinh thần lực tập trung vào trái tim Chu Lệnh Đông, toàn lực điều động dị năng, Chu Lệnh Đông đang cười, đột nhiên trái tim đau nhức, lão thậm chí chưa kịp phản ứng cơ thể mình xảy ra vấn đề gì, mặt đã tím đen ngã xuống đất, chết không nhắm mắt, khóe miệng còn sót lại nụ cười điên cuồng đắc ý.

Phản ứng đầu tiên của Lý Cảnh Ngộ là, ông điên này vui quá nên đột ngột đau tim mà chết à?

Không đúng, bên ngoài chắc chắn có người! Chẳng lẽ là do người bên ngoài giết? Nhưng anh ta làm cách nào vậy?

Lý Cảnh Ngộ không kịp nghĩ nhiều, căng cổ họng kêu cứu.

Lục Khiêm không rên một tiếng, nhảy xuống thùng, cất thùng vào không gian, nhặt đèn pin trên mặt đất lên, nhanh chóng quay về lối cũ.

Tang thi chỉ vừa được ăn có chút thịt, còn không đủ nhét kẽ răng một đứa trẻ, nhìn cục thịt béo ngậy nằm trước mặt, dù không phải thịt tươi, cái mùi hương đặc biệt của dị năng giả, nghe thôi cũng đủ mê người. Nó liều mạng dùng hết sức từ khi bú sữa mẹ đến giờ, xoay đến xoay đi, rốt cục xoay ngã được cái ghế, ngã đến trước người ba tốt của nó, răng nanh vừa lúc cắm ngay lên đùi lão ta, nó thô lỗ cắn rách quân phục cứng ngắc của lão, từng ngụm từng ngụm gặm thịt, ăn thịt người ruột thịt thì ra ngon như vậy, dị năng còn sót lại trong thịt khiến nó thay đổi....

Lý Càn dẫn theo thủ hạ, khi liều mạng vọt tới tầng hầm ngầm, thi thể Chu Lệnh Đông đã bị ăn non nửa, tang thi bị trói trên ghế đang có dấu hiệu biến thành Liếm thực giả.

Lý Càn sợ hết hồn, một súng nổ banh đầu tang thi, cùng thủ hạ tâm phúc vội cấp cứu Lý Cảnh Ngộ đang hấp hối, sai người chụp ảnh và giữ gìn hiện trường, bỏ lại một đám người Chu gia đã há mồm trợn mắt rời khỏi.

Trên đời không có bức tường nào mà gió không thổi lọt, chưa tới bình minh, tin tức Tư lệnh quân khu J Chu Lệnh Đông một mình dùng thịt người sống và dị năng giả nuôi nấng tang thi truyền khắp thành phố A.

Chu gia quyền thế trong một đêm sụp đổ, nhưng này chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

Chu Lệnh Nam nhìn thi thể không trọn vẹn của anh trai, trong lòng không hề thương tâm như biểu hiện ngoài mặt, ngược lại hắn còn ác độc mắng Chu Lệnh Đông, mắng lão chỉ vì một thằng con riêng biến thành tang thi mà liên lụy cả Chu gia; mắng lão đáng bị như vậy, bình thường dùng vị trí chủ nhân tương lai của Chu gia để dụ dỗ hắn làm chuyện xấu, mình lại lén nuôi một thằng con riêng, cuối cùng biến thành thức ăn trong miệng nó, xứng đáng...    

Chương 90: Xin gia nhập

Nắm được quyền lợi quá gian nan so với tưởng tượng, ước ao vị trí tư lệnh quân khu J không phải chỉ một mình Lý Càn, nhưng cơ hội luôn dành cho những người có chuẩn bị. Sau bao nhiêu tính toán, Lý Càn thành công được Trung ương thăng lên làm Tư lệnh quân khu J. Lý Càn không giống những người cùng cạnh tranh khác, có quan hệ dây mơ rễ má trong quân đội, ông chỉ dựa vào thực lực, nhân phẩm của bản thân và sự giúp đỡ của những đồng đội thân thiết. Lý Càn không quyền không thế có thể từ một tên binh quèn đi đến đội trưởng quân trưởng thậm chí tư lệnh như hiện tại, nếu sau lưng thật sự không có tí quan hệ nào, ông không thể đi lên vững vàng như vậy, ít nhất với tình hình hiện tại trong nước thì không có khả năng.

Thượng tá Tạ và ngài Tạ đứng đầu quốc gia hiện tại chính là hậu thuẫn lớn nhất của Lý Càn, có lẽ Lý Càn nằm mơ cũng không ngờ người anh em từng vào sinh ra tử với ông trên chiến trường lại là người nhà họ Tạ danh tiếng hiển hách ở thành phố A, chính là quý nhân đã thay đổi vận mệnh cuộc đời ông.

Lúc này ông dám nhắm mục tiêu đến vị trí Tư lệnh quân khu J, chuyện này đương nhiên đã có sự đồng ý của ngài Tạ ở phía sau.

Mượn sức Vuốt Đen cũng do ngài Tạ bày mưu đặt kế, nếu không ông nào dám dễ dàng lấy 2/3 giá thị trường để bán vũ khí? Đây là cái giá có lỗ không lời! 

Thực chất, ngay từ đầu, ông cũng có chút không hiểu vì sao ngài Tạ coi trọng Vuốt Đen, nhưng trải qua chuyện Chu Lệnh Đông, ông dần hiểu ra.

Trừ Lục Khiêm còn ai làm được, đến bóng dáng còn không nhìn thấy mà dễ dàng giết chết một người?

Báo cáo khám nghiệm tử thi của Chu Lệnh Đông cho thấy lão chết vì lên cơn đau tim đột ngột, nếu không phải Cảnh Ngộ nói lúc đó còn có người khác tại hiện trường, Chu Lệnh Đông chết kỳ quái, mà ông nhận được tin nhắn của Lục Tốn, nói không chừng ông thật sự tin lý do thoái thác của pháp y. 

Giết người trong vô hình.

Sức mạnh của của dị năng giả cấp bốn thật đáng sợ. Không, phải nói sức mạnh của Lục Khiêm thật đáng sợ.

Quân đội hiện tại đang bồi dưỡng một dị năng giả hệ thổ cấp bốn, anh ta chẳng thể giết người trong vô hình, dị năng của anh ta thậm chí còn không bằng được một nửa Lục Khiêm.

Tang thi đang tiến hóa, dị năng giả cũng tiến hóa, Lục Khiêm đã đi được đến bước nào?

Hiện tại, dị năng giả trong Vuốt Đen rất đông, tổng hợp lại thực lực vô cùng mạnh, ba người Lục Khiêm cũng xếp vào dị năng giả số một số hai thành phố A, bị rất nhiều dị năng giả tôn sùng là thần tượng, mà ngay cả con ông cũng không ngoại lệ.

Không chỉ như thế, Lục Khiêm trực giác sắc bén đến kinh người, y thậm chí dám khẳng định rằng sự khống chế của Trung ương sẽ yếu dần, nếu chuyện y nói là thật... 

Lý Càn sâu kín thở dài một tiếng, người thanh niên này chỉ sợ là người ông không khống chế được.

Có điều, nếu có thể làm đồng minh với y...

Mắt Lý Càn sáng lên, xế chiều hôm nay khi báo cáo công tác với ngài Tạ, không nhắc tới con đường bí mật mà Lục Khiêm yêu cầu. Chắc rằng Lục Khiêm sẽ thấy cao hứng khi ông giữ bí mật giúp y. Lục Khiêm giỏi tìm hiểu dị năng như vậy, để Cảnh Ngộ theo y biết đâu sẽ học hỏi được nhiều thứ. Không tồi, đây là ý kiến hay, Cảnh Ngộ khỏe lại, hỏi ý Lục Khiêm đưa Cảnh Ngộ vào Vuốt Đen. Tin tưởng Lục Khiêm sẽ vừa lòng 'Thành ý' của ông.

"Lão Lý, ông điên rồi, nghĩ gì không để Cảnh Ngộ làm quân nhân, mà bắt nó đi làm lính đánh thuê?" Vợ Lý Càn, Vương Tĩnh Như vừa nghe chồng mình nói, hoang mang hỏi chồng. 

"Chuyện này bà không hiểu." Lý Càn cũng không trông cậy việc Vương Tĩnh Như hiểu được suy nghĩ của ông, Vương Tĩnh Như là thanh mai trúc mã với ông, học thức chỉ dừng ở mức sơ trung (THCS), tuy rằng ông hiện tại phát đạt, nhưng chưa bao giờ ghét bỏ người vợ không bằng cấp này, hơn nữa ông rất cảm ơn người vợ này vì đã sinh cho ông một đứa con trai tài giỏi hơn người, quản lý nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, cũng không gây rắc rối gì cho ông. Lý Càn biết mình ở trong quân đội ngần ấy năm, có đôi khi suy nghĩ sẽ theo hướng chủ nghĩa đàn ông, nhưng chuyện này ông tuyệt đối tin rằng mình đúng.

"Cảnh Ngộ, con thì chắc phải hiểu được ý cha chứ?" 

Lý Cảnh Ngộ bị mấy vết thương ngoài da, miệng vết thương có hơi sâu, lúc này toàn thân băng bó như xác ướp, anh ta gian nan gật gật đầu: "Thật ra mấy ngày nay con cũng đang suy nghĩ về chuyện này, con định chờ vết thương lành rồi nói chuyện với cha mẹ."

Lý Càn cười vỗ vỗ bả vai con trai: "Thằng nhóc thối, ta với con tư tưởng lớn gặp nhau rồi! Con bây giờ lo khỏe lên đã, chuyện này ta còn phải tìm Lục Khiêm hỏi thăm thử, chúng ta nghĩ như vậy, nhưng y không đồng ý thì chúng ta cũng không thể làm gì khác."

Lý Cảnh Ngộ cười nói: "Vâng."

Vương Tĩnh Như oán giận: "Hai cha con ông toàn đứng về phe nhau, ăn hiếp tôi chỉ có một mình đúng không!" 

Lý Càn và Lý Cảnh Ngộ không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Chạng vạng, Lý Càn đi tìm Lục Khiêm nói chuyện này, vừa lúc họ chuẩn bị ăn cơm chiều.

Nhìn trên bàn nào là thịt bò xào, gà chiên, cá hấp, thịt kho tàu, rau trộn, canh bí đỏ, Lý Càn và thuộc hạ nhìn mà nuốt nước miếng.

"Đồ ăn của các cậu trông hấp dẫn ghê." Mấy món ngon hơn nữa, trước mạt thế Lý Càn cũng thường ăn. Nhưng sau mạt thế, cho dù ông leo lên được ghế Tư lệnh quân khu J, cũng hiếm khi ăn được bữa nào thịnh soạn như vậy.

Lục Khiêm cười nói: "Cũng thường thôi, nếu không chê thì mời ngài ngồi xuống cùng ăn với chúng tôi." 

"Đồ tốt như thế ai dám ghét bỏ? Vậy tôi không khách khí! Hôm nay tới thật là đúng lúc." Lý Càn cười cười ngồi xuống, nhưng hai thuộc hạ của ông không dám ngồi, mà Lưu Xuyên đi vào cùng lúc cũng đang do dự.

"Các anh cũng ngồi đi, "Tiết Thần cười nói, "Dưới bếp còn dư chút thịt, tôi đi nấu thêm hai món, Tư lệnh Lý đại giá quang lâm, chỉ mấy món này làm sao đủ no?" 

"Tiểu Tiết thật sự quá khách khí."

Dưới bếp còn thịt heo, Tiết Thần làm một phần thịt hầm khoai tây, một phần thịt kho đậu phụ, còn có một phần thịt nướng khoai tây mà trước đó Lục Khiêm nấu xém hư, bưng lên bàn, mọi người đã đói lắm rồi.

Mấy chén rượu trắng trân quý, một bàn mọi người đều quen biết nhau không câu nệ gì, hai người đi theo Lý Càn chỉ tập trung chuyên môn, không nói lời nào, cúi đầu chăm chỉ ăn, sức ăn phải nói vô cùng hung tàn không khác gì tang thi gặp người sống, nhìn chằm chằm thịt kho tàu béo ngậy, mắt tối đi. 

Đương nhiên, hai người bọn họ đi theo Lý Càn, ăn uống tốt hơn nhiều so với những người khác, nhưng không phải bữa nào cũng ăn ngon, gần như chưa từng ăn nhiều mỹ vị như hiện giờ. Cho dù chính Lý Càn, trong mạt thế cũng hiếm được ăn như vậy. Bởi vậy, ông dùng kỹ năng 'tốc độ ăn được quân sự hóa' ba mươi năm trong quân đội, cũng không sợ Lục Khiêm bọn họ chê cười, liên tục nhét đồ ăn vào miệng.

Mèo Con ngồi xổm góc tường xa xa, nhìn thấy sự rối rắm và đau lòng trong mắt của chủ nhân keo kiệt nhà mình, rất không phúc hậu lắc lắc cái đuôi, khoan khoái kêu to hai tiếng meo meo, vùi đầu vào trong chén ăn của mình, vui vẻ nhai thịt kho tàu nó yêu nhất. 

Không đến nửa giờ, thức ăn trên bàn đã bị càn quét sạch sẽ, đến mức một giọt nước cũng không sót lại trong nồi canh.

Cơm no rượu say, Lý Càn bọn họ no không nhúc nhích nổi. Lưu Xuyên giúp Tiết Thần dọn dẹp, Tiết Thần lấy một ít trái cây vừa hái được từ vườn cây của biệt thự để lên mâm mang ra ngoài.

Lục Khiêm luôn luôn không thích vòng vo, liền trực tiếp hỏi: "Tư lệnh Lý vô sự bất đăng tam bảo điện*, hôm nay tới tìm tôi, có chuyện gì không?" (*:Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo (chùa) ý nói có việc cần nhờ nên mới tìm đến cửa)

Lý Càn cười lãng nói: "Haha, tôi nói thẳng vậy. Lần này cứu được Cảnh Ngộ đều nhờ đoàn trưởng Lục cả, từ lúc ấy thằng con tôi ôm tâm sự trong lòng, vết thương còn chưa kịp lành, đã là hét muốn báo đáp cậu, nó bắt tôi đến hỏi thăm xem, cậu có thể để nó gia nhập đoàn được không." 

Lục Khiêm ngoài ý muốn nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, Lý Cảnh Ngộ hẳn là đội trưởng trong quân khu của ngài? Anh ấy tự nguyện muốn đến đây làm lính đánh thuê cho tôi?" Lục Khiêm cũng không có phủ nhận sự thật y cứu Lý Cảnh Ngộ, nhưng cũng không thừa nhận cái gì. Như vậy vừa có thể làm cho Lý Càn hiểu được thực lực của y, cũng sẽ không để Lý Càn nắm nhược điểm gì. Làm y bất ngờ là, Lý Càn có thể từ bỏ tiền đồ của con trai, đưa con đến đây lăn lộn với y.

Thật sự thành ý ngoài ý muốn.

Lý Càn nghe Lục Khiêm không từ chối, cảm thấy chuyện này có hi vọng, ý cười trên mặt càng sâu: "Nhìn toàn bộ thành phố A, ai mà không biết đoàn trưởng Lục là thần tượng của tất cả dị năng giả, Cảnh Ngộ là dị năng giả cấp ba, muốn đến đây học hỏi cậu đôi điều." 

"Tôi hệ băng anh ta hệ kim loại, có thể theo tôi học cái gì?" Lục Khiêm cười như không cười chọc thủng lí do của Lý Càn.

"Hai người đều là dị năng giả, nó đi theo cậu, không học cái này cũng học được cái kia." Lý Càn bỗng nhiên thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm mặt nói, "Đoàn trưởng Lục, chỉ cần cậu đồng ý cho Cảnh Ngộ gia nhập, nó chính là người của đoàn các cậu, không cần phải đối xử đặc biệt với nó, cho dù bị thương hay chết trong lúc làm nhiệm vụ, tôi cũng tuyệt đối sẽ không oán hận nửa câu." 

"Ngài chấp nhận được sao?"

"Chấp nhận, tại sao phải luyến tiếc, thế giới trở nên như bây giờ, hết thảy đều nói chuyện bằng thực lực, Cảnh Ngộ không đủ sức tự bảo vệ được bản thân, chỉ có thể trách nó học tập không giỏi. Nếu nó học được một hai phần bản lĩnh bảo vệ mạng sống của đoàn trưởng Lục, lão Lý tôi đây cảm kích khôn cùng."

"Thật lòng?"

"Thật hơn cả vàng."

Lục Khiêm nhìn ông thật lâu, trầm giọng nói:"Tôi xem như ngài nói thật. Chờ Lý Cảnh Ngộ lành bệnh, sa thải anh ta khỏi quân đội, để anh ta đến đoàn chúng tôi tham gia sát hạch, nếu anh ta vượt qua, tôi để anh ta trực tiếp gia nhập đội thân vệ của tôi."

Lý Cảnh Ngộ là dị năng giả kim loại cấp ba đỉnh cấp, lăn lộn trong quân đội đã lâu, không có lý nào không thông qua được sát hạch của Vuốt Đen, Lục Khiêm nói như vậy tương đương với việc đồng ý nhét Lý Cảnh Ngộ vào đội thân vệ của mình. 

Lục Khiêm quay đầu nhìn Lưu Xuyên: "Lưu Xuyên, đến lúc đó anh cũng sát hạch với Lý Cảnh Ngộ, nếu như có thể vượt qua, sau này anh, anh ta và Ngô Lương sẽ phụ trách bàn bạc giao dịch với Tư lệnh Lý."

Lưu Xuyên không ngờ Lục Khiêm sẽ cắt cử một phần công việc quan trọng như vậy cho mình, nhưng hắn không để ý nó quan trọng hay không, hắn chỉ quan tâm đến sự tin tưởng Lục Khiêm dành cho hắn.

Lưu Xuyên hiếm khi mỉm cười: "Vâng, tôi nhất định không làm cậu thất vọng đâu."

Lục Khiêm gật gật đầu, nói: "Tiết Thần, về sau chuyện của Tư lệnh Lý, anh toàn quyền xử lý." 

"Được."

"Tư lệnh Lý có hài lòng với sự sắp xếp này không?"

"Phi thường vừa lòng, tất cả mọi người đều là người quen cũ, tin tưởng về sau chúng ta hợp tác sẽ vô cùng thoải mái."

Vừa lòng cái rắm, thằng nhóc này còn ranh mãnh hơn cả cáo già nữa! 

"Tôi cũng cho là như thế."

Tiếp đó mọi người lại nói chuyện thêm chốc lát, nhận được lời xác nhận ngày mai đoàn sẽ mở đợt tuyển chọn từ Lục Khiêm, Lý Càn rốt cục cố gắng ôm cái bụng no căng đứng dậy ra về.

Tiễn khách xong, Lục Tốn liền bất mãn ồn ào: "Khiêm, vì sao không để em phụ trách chuyện của quân khu?"

Lục Khiêm bị dáng vẻ bất mãn của hắn chọc cười: "Bởi vì có chuyện khác cho em làm." 


Chương 91-92


Nhận xét