TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 91-92

 


Chương 91: Chiêu mộ

Ngày hôm sau, Công hội lính đánh thuê đăng thông báo tuyển dụng vị trí nhân viên nghiên cứu khoa học, thù lao hậu hĩnh. Bình thường, loại thông báo tuyển dụng này không ít, nhưng hiện tại tang thi vây đầy ngoài thành, các đoàn và quân khu đều không có tâm trạng đi nghiên cứu, những đoàn có thực lực bình thường thậm chí còn đuổi việc nhưng nghiên cứu viên mà ban đầu đã chiêu mộ. Mọi người đều biết, người nghiên cứu khoa học dùng đầu óc để kiếm cơm, để bọn họ đi đánh tang thi còn vô lý hơn cả sự xuất hiện của tang thi. Tin tức chiêu mộ của Vuốt Đen tung ra, giải quyết tình hình khó khăn trước mắt của họ.

Lục Khiêm đưa ra mức thù lao rất hậu hĩnh, y chia nghiên cứu viên thành ba nhóm, phân biệt là: trợ lý cơ bản, nhân viên độc lập, nghiên cứu viên tinh anh. (Editor: nhân viên độc lập viết tắt của nhân viên nghiên cứu phát minh độc lập)

Trợ lý cơ bản một tháng được 150 cân gạo, 15 cân thịt để ăn, 50 cân rau dưa, 20 cân dầu cải, 1 cân muối ăn, ngoài ra mỗi ngày còn được một viên tinh hạch cấp hai.

Nhân viên độc lập được gấp đôi trợ lý cơ bản, mà mỗi tháng còn được 5 miếng tinh hạch cấp ba hoặc vật ngang giá tinh hạch cấp ba.

Nghiên cứu viên tinh anh được gấp đôi cả vật tư và tinh hạch so với nhân viên độc lập, còn được sắp xếp chỗ ở, có một vệ sĩ cấp cao đi theo, nghiên cứu ra thành quả sẽ được thưởng thêm.

Lương thưởng như vậy không những ngang ngửa với nhân viên nghiên cứu khoa học của Trung ương, mà còn lay động cơ cấu những tổ chức nghiên cứu khoa học bên ngoài khác của Trung ương. Trong lúc nhất thời, những nghiên cứu viên cả ngày vùi đầu nghiên cứu không để ý sự đời cũng động lòng.

Ba ngày Lục Khiêm chiêu mộ được hai trăm người.

Hai trăm người này, chia thành tổ phụ trách nghiên cứu kỹ thuật thông tin, tổ nghiên cứu năng lượng tinh hạch, tổ nghiên cứu huyết thanh virus X, tổ nghiên cứu y dược.

Lục Khiêm không nghĩ tới lần thông báo tuyển dụng này lại ngoài ý muốn tìm được hai người Âu Dương Cần và Uông Tự. Hai người bọn họ hiện tại là sinh viên y học và sinh học chưa tốt nghiệp, nhưng sau mạt thế, Âu Dương Cần là người đứng đầu trong nghiên cứu năng lượng tinh hạch, Uông Tự thì nghiên cứu ra ba loại huyết thanh.

Theo như lời các giảng viên và giáo sư nhận xét, Âu Dương Cần và Uông Tự trong quá trình học tập biểu hiện rất ưu tú, nhưng vẫn chưa khai thác hết tiềm năng. Hai người nhận lời mời làm trợ lý cơ bản, Lục Khiêm xác nhận thân phận hai người xong, trực tiếp đề bạt họ làm nhân viên độc lập, cũng đưa mỗi người năm trợ thủ.

Âu Dương Cần và Uông Tự dù sao vẫn còn là sinh viên, so với những giáo sư lăn lộn trong xã hội nhiều năm thì đơn thuần hơn nhiều, về nghiên cứu học thuật cũng tích cực và cấp tiến hơn.

Thù lao của Vuốt Đen đã giải quyết nỗi lo về nơi ở của họ, có qua có lại, bọn họ càng cố gắng nghiên cứu hơn.

Âu Dương Cần là người địa phương, lần đầu virus bùng nổ, cha của hắn biến thành tang thi. Ngày đó hắn cũng ở nhà, tự tay dùng đao chém chết người cha đang biến thành tang thi, vì chuyện này, mẹ hắn không nhìn mặt hắn cho đến bây giờ. Em trai Âu Dương Nhạc bị mẹ chiều hư, hắn là anh lớn nên trách mắng nó không ít, hơn nữa hầu hết thời gian hắn luôn ở trên trường học ít về nhà, nên Âu Dương Nhạc từ nhỏ đã không thân thiết với hắn. Ba tháng trước, Âu Dương Nhạc thức tỉnh dị năng lực lượng nhưng không chịu đi làm, lại càng không chịu làm việc tạp vụ để tích điểm công, ăn uống toàn dựa vào lương thực Âu Dương Cần được nhận khi làm trợ lý ở khu nghiên cứu của quân khu C. Quân khu C đãi ngộ rất thấp, Âu Dương Cần một tháng chỉ nhận được 80 cân gạo và mì, năm viên tinh hạch cấp hai, sao đủ cho sinh hoạt của ba người trưởng thành?

Bởi vậy, nghe được thông báo tuyển dụng của Vuốt Đen, ngày lập tức thôi việc ở quân khu C, ôm tâm tình thấp thỏm đến đăng ký, không ngờ được nhận, hơn nữa còn là vị trí nhân viên độc lập.

Chuyện tốt như vậy, hắn mơ cũng không nghĩ đến.

Cuộc sống của mẹ và em trai có thể tốt hơn một chút rồi. Âu Dương Cần vừa viết ra những thiết bị cần cho việc nghiên cứu, vừa vui mừng nghĩ.

Uông Tự là người từ nơi khác đến, mạt thế bắt đầu, hắn mất liên lạc với người nhà, hắn luôn muốn về tỉnh H tìm lại cho mẹ và chị gái, dù cái cơ thể bé nhỏ của hắn thực sự không đánh nổi tang thi.

Không có ai chịu đi tỉnh H với hắn, hắn tìm được một chiếc xe, kết quả trên đường đi bị người ta cướp mất, thiếu chút nữa bị một đám tang thi nuốt sống, cuối cùng được một người tốt cứu giúp, thật vất vả mới nhặt được mạng về, vết thương vừa lành, lại bắt đầu tính đến chuyện đi tỉnh H.

Người cứu hắn thấy thế đành nói cho hắn biết, Vuốt Đen hiện đang chiêu mộ nhân viên nghiên cứu khoa học, nếu hắn có thể gia nhập, biểu hiện xuất sắc, nói không chừng Vuốt Đen sẽ giúp hắn.

Lúc ấy Uông Tự đang ăn cơm, nghe xong không nói câu nào, đặt chén cơm xuống xỏ vội đôi dép lê, đến sơ yếu lý lịch còn chưa chuẩn bị đã chạy vội đi hỏi thăm.

Hắn không nghĩ mình không những qua được vòng phỏng vấn, còn được làm nhân viên độc lập.

Uông Tự thấp thỏm hai ngày, rốt cục đi tìm người quản lý họ - Lục Tốn.

"Phó đoàn, tôi muốn xin anh một việc, được không?"

Lục Tốn nhìn hắn, trên mặt đeo một cái kính gọng đen, gọng kính đã gãy dùng băng dính dính lại miễn cưỡng đeo tiếp, tóc hơi dài, khô xơ và bóng nhẫy, sắc mặt xanh trắng, ngũ quan cũng bình thường, dáng người thấp bé gầy yếu, Được cái là, trên người toát ra mùi vị thư sinh cổ xưa, nói trắng ra là một con mọt sách,không biết Khiêm thích người này ở điểm nào, xem cái thân thể nhỏ bé kìa, hừ.

"Nói đi."

Uông Tự bồn chồn, vị phó đoàn tuổi không quá lớn này có gương mặt xán lạn, nhưng ánh mắt âm trầm, nụ cười của hắn như nghiến răng nghiến lợi cười vậy? Đây chắc chắn không phải ảo giác của mình! Chẳng lẽ mình từng đắc tội hắn hả? Không biết người họ nói có phải vị phó đoàn này không, mặc kệ, dù thế nào cũng phải thử một chút.

"Phó đoàn, nhà của tôi ở tỉnh H, tôi nghe nói thương đội của đoàn ta sẽ đi ngang qua đó, chuyến đi sắp tới của thương đội, tôi cũng muốn đi cùng. Người nhà của tôi tất cả đều ở đó, tôi muốn tìm họ."

Lục Tốn nhìn dáng vẻ vừa vội vừa thấp thỏm của hắn, xấu xa  cười nói: "Trước khi sóng tang thi bên ngoài rút đi, đoàn sẽ không sắp xếp cho thương đội xuôi nam."

"Không sao, tôi chờ được." Uông Tự sợ Lục Tốn từ chối.

"Vấn đề không phải là cậu chờ được hay không, thành viên của thương đội là những tinh anh đã trải qua sát hạch, cậu chắc cậu thông qua không?"

Uông Tự mặt mũi trắng bệch, cắn răng nói: "Thân thủ của tôi tuy kém người khác, nhưng tôi có thể làm nhân viên hậu cần, phụ trách công tác chữa bệnh, tôi..."

Lục Tốn cố ý nghiêm mặt, trực tiếp cắt ngang lời hắn nói, "Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng tôi mời cậu đến đây làm công việc nghiên cứu virus X mà nhỉ?"

Uông Tự á khẩu không trả lời được, thấp thỏm nhìn Lục Tốn.

"Đùa cậu thôi, làm cho tốt việc nghiên cứu của cậu đi, đưa thông tin người thân của cậu đây, chúng tôi sẽ cố gắng tìm người nhà giúp cậu."

Uông Tự chưa phục hồi lại tinh thần, ngơ ngác hỏi: "Thật sự?"

"Tôi lừa cậu làm gì. Được rồi, sắp xếp thông tin người nhà rồi mang đến đây, có hình chụp càng tốt."

"Vâng." Giọng Uông Tự có chút phát run, trong mắt dần dần tràn nước. Nhìn bóng dáng Lục Tốn đi xa, dưới đáy lòng hắn yên lặng tự nói với mình, về sau nhất định không thể làm Phó đoàn thất vọng!

Đáng thương Uông Tự không biết rằng, người hắn nên thật sự cảm kích là Lục Khiêm. Nếu Lục Khiêm không dặn Lục Tốn thỏa mãn vô điều kiện những yêu cầu của hắn cùng Âu Dương Cần, Lục Tốn còn lâu mới nhiệt tình giúp hắn tìm người nhà gì đó.

Mời gọi nhân viên xong, cơ sở được Lý Càn trợ giúp, mua một khu nhà tư nhân gần khu biệt thự Lục Vân, cải tạo thành phòng thí nghiệm.

Hiện tại vấn đề còn lại là thiết bị làm thí nghiệm.

Lục Khiêm nhìn những thiết bị do các nhân viên nghiên cứu yêu cầu, mặt đần cả ra. Những tài liệu và dụng cụ ghi trên giấy, y còn chưa từng nghe đến tên, đừng nói chuẩn bị. Lý Càn bên kia hỗ trợ y được một số thứ, nhưng những dụng cụ tinh vi quan trọng, ông không giúp được. Mấy thứ này không chỉ Lục Khiêm thiếu, Trung ương bên kia cũng thiếu, bọn họ còn đang định đi đâu đó tìm rinh về.

Nhìn Lục Khiêm buồn rầu, Tiết Thần an ủi: "Không phải Lý Càn nói  văn phòng chính phủ ở thành phố T có một khu thực nghiệm sao, chờ sóng tang thi lui, chúng ta đến đó thử xem."

"Chỉ có thể như vậy. Khu đó nằm ở ngoại ô thành phố T, cho dù sóng tang thi có lui, muốn lấy đồ trong đó ra cũng đâu dễ."

Lục Tốn miệng nhai táo: "Không sao, có em ở đây mà? Nghe đâu sóng tang thi hơn một tháng nữa mới lui đúng không? Em tranh thủ khoảng thời gian này, nâng dị năng lên cấp bốn, em có dự cảm, nếu dị năng của em có thể đạt cấp bốn, sức không chế của em với tang thi cũng tăng lên."

Lục Khiêm gian nan mở miệng: "... Em nói như vậy, anh càng lo lắng."

Lục Tốn sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười cười.

Công việc trong đoàn đã thu xếp ổn thỏa, Lục Tốn ở lại thành phố A tu luyện và xử lý những chuyện khẩn cấp có thể phát sinh, Lục Khiêm cùng Tiết Thần thì dẫn đội ra ngoài giết tang thi.

Từ khi chim tang thi xuất hiện, năng lực khống chế của quân đội yếu đi rất nhiều, một số lượng lớn tang thi đột phá phòng tuyến vững chắc, xông vào khu an toàn.

Các đội trưởng dẫn đội của mình phối hợp hành động với binh lính quân khu J, phụ trách tiêu diệt những tang thi xông vào khu an toàn, Lục Khiêm và Tiết Thần thì dẫn theo năm mươi dị năng giả thân vệ tự hành động.

Lục Khiêm dẫn mọi người đến một bãi đất trống trãi, ngừng lại, lấy tốc độ nhanh nhất xử lý tang thi gần đó.

"Sóng tang thi tiếp theo sẽ nhanh chóng ập đến, dị năng giả hệ thổ cần phải đào một cái hố ở bãi đất trống này trước khi tang thi vào, cố gắng đào sâu hết mức có thể." Dị năng giả hệ thổ có năm vị, sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức tập trung dị năng, bãi đất trước mặt bắt đầu nứt ra vang lên tiếng ầm ầm sập xuống, ánh sáng màu vàng liên tục lóe lên, vờn quanh bãi đất, cái hố sâu gần mười mét đang thành hình.

"Dị năng giả lực lượng phụ trách an toàn phía sau đội ngũ, tận lực không thể để cho tang thi tụ tập sau chúng ta." Trong đội thân vệ dị năng giả lực lượng nhiều nhất, chừng hai mươi người, sau khi học võ cổ xưa, thân thủ mạnh mẽ vượt trội. Cầm vũ khí thuận tay của bản thân, sát khí tận trời, nhìn đám tang thi đang chạy đến từ phía xa mà không có tí khiếp sợ nào.

"Những dị năng giả khác, toàn lực tiêu diệt tang thi trong hố, tuyệt đối không thể để chúng bò lên khỏi hố!"

"Những người ngồi trên xe, chú ý quan sát tình huống xung quanh, có gì bất thường thì lập tức báo cáo cho tôi, tùy thời chuẩn bị lui lại!" Phụ trách canh gác và lái xe chính là binh trinh sát và bộ đội đặc chủng do Lý Càn trang bị, trong lòng bọn họ có chút không phục, nhưng tò mò đội thân vệ tiếng tăm lừng lẫy của Vuốt Đen có lợi hại như trong lời đồn hay không, lớn tiếng đáp ứng yêu cầu của Lục Khiêm.

Vì cam đoan tang thi có thể ngoan ngoãn nhảy vào hố, Lục Khiêm cho người đổ mấy bình máu của thú biến dị đã chuẩn bị lúc sáng xuống hố, mùi máu tươi đặc hơn kích thích hệ thống khứu giác nhạy cảm của tang thi.

Dưới sự khai thác đầy năng suất của dị năng giả hệ thổ, một cái hố rộng năm thước sâu không thấy đáy hoàn thành. Cùng lúc đó, sóng tang thi đầu tiên ập đến.

Hơn ba mươi tang thi cấp một, gào thét quơ hai tay, có sự hấp dẫn từ máu thú biến dị và dị năng giả, tre già măng mọc tiến vào hố. Tiết Thần vèo vèo vèo ném vài cầu lửa xanh đen xuống, đám tang thi vốn đã bị mặt trời đốt thành thịt khét, nháy mắt đã bị lửa nuốt chửng, ngọn lửa bùng lên cao. Sau vài phút ngắn ngủi, tang thi đã biến thành bột tro, chỉ để lại đống tinh hạch sang sáng trong hố.

Càng nhiều tang thi nối tiếp đám trước, vọt vào trong hố sâu, ngọn lửa xanh đen nhanh chóng cắn nuốt sạch chúng.

Mẹ ơi, thì ra có thể giết tang thi theo kiểu này, hố, thật sự rất hố*! Lính trinh sát ngồi trên nóc xe, nhìn tình huống bên này, miệng há hốc không khép được. (*: nghĩa đen là cái hố, nghĩa bóng là hãm hại)

Tang thi càng ngày càng nhiều, chỉ dựa vào lửa trong hố thì không thể tiêu diệt sạch chúng nhanh gọn được, những dị năng giả tự nhiên khác bắt đầu ném dị năng vào những tang thi có ý định bò lên khỏi hố.

Mèo Con hóa thành một tia chớp đen, lướt qua lướt lại giữa đám tang thi, móng vuốt sắc bén đưa lên, một con tang thi bị hạ gục, cái túi nhỏ đeo trên cổ nó nhiều thêm một viên tinh hạch.

A Cát nhe răng nanh biến lớn, hai mắt đỏ bừng, tứ chi to lớn gấp đôi bình thường, cao hơn một mét hai, với thân hình đáng sợ nó cậy mạnh xông thẳng vào đám tang thi, không ít tang thi bị nó gặm cổ, hoặc trực tiếp quật rơi đầu.

Đây là chỗ đáng sợ của thú biến dị!

Tiết Thần thỉnh thoảng thêm lửa vào hố, Lục Khiêm thì không ngừng đánh chết những Liếm thực giả trốn giữa đám tang thi, từ khi dị năng của y tăng lên cấp bốn đỉnh cấp tầng 3, đánh chết một lúc ba Liếm thực giả đã dễ dàng hơn nhiều.

Gần nửa giờ, đoàn người đã giết được mấy trăm tang thi, thực khó tưởng tượng, đây là chiến tích của hơn năm mươi cá nhân.

"Bò sát giả, chú ý, Bò sát giả xuất hiện." Một binh trinh sát hoảng sợ kêu lên, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, xong đời, lần này tiêu rồi, đụng trúng Bò sát giả! Lần trước một đội càn quét hơn một trăm người, gặp loại quái vật này chỉ còn ba mươi người sống trở về.

"Đừng hoảng hốt." Lục Khiêm lạnh lùng nói, ngụy tinh thần lực cường đại của y đã tìm được vị trí của Bò sát giả.

Mà Bò sát giả hiển nhiên cũng đang theo dõi dị năng giả cực mạnh trong đoàn người này.

Lục Khiêm ném hai phát băng trùy ra, băng trùy đâm trúng cái đùi cường tráng của Bò sát giả, vốn công kích ở mức độ này không là gì với Bò sát giả, nó lại nổ lên rồi ngã mạnh xuống đất. Thật ra băng trùy được Lục Khiêm dùng để che mắt, lặng lẽ dùng tinh thần lực tập trung đông lạnh các dây thần kinh ở bắp đùi, theo quán tính, Bò sát giả trực tiếp ngã văng ra ngoài.

Lục Khiêm đang muốn dùng băng trùy đâm vào não của Bò sát giả, một bóng đen lướt qua, Mèo Con đã tươi sống moi luôn tinh hạch Bò sát giả ra. Rồi nó tiện đường nhảy lên lưng A Cát, A Cát quào một phát, tạo ra một khoảng trống giữa đám tang thi, cõng mèo chạy về bãi đất trống.

A Cát và Mèo Con kêu lên nhìn Chu Bân, Chu Bân đi đến bên người Lục Khiêm, nhỏ giọng: "Đoàn trưởng, A Cát và Mèo Con nói có một đợt sóng tang thi lớn đang di chuyển về hướng chúng ta."

"Khoảng cách còn bao xa?"

Chu Bân trao đổi với A Cát, chuyển khoảng cách A Cát nói thành con số Lục Khiêm dạy cậu: "Chừng ba mươi phút nữa sẽ đến đây."

"Ừ, anh biết rồi."

Mấy phút sau, Lục Khiêm lớn tiếng nói: "Tốc chiến tốc thắng, giải quyết xong sóng tang thi này, lập tức gom tinh hạch chạy lấy người!"

"Vâng!"

Gần mười phút, mọi người dồn toàn lực tiến công, tang thi xung quanh bị dọn sạch. Lục Khiêm trực tiếp khí lạnh dập tắt ngọn lửa trong hố, thân vệ cầm dao, hoặc nhảy vào hố hoặc đứng trên đất, nhanh tay gom tinh hạch.

Trước khi đoàn quân tang thi đuổi đến, mọi người đã cầm tinh hạch nghênh ngang mà đi.    

Chương 92: Tiếp theo

Mọi người chọn một nơi tương đối an toàn rồi dừng lại, sau trận đánh vừa rồi, dị năng của đoàn người hầu như tiêu hao sạch.

"Nghỉ ngơi hồi sức một lát, ăn cơm trưa, buổi chiều tiếp tục." Xuống xe, Lục Khiêm nói.

"Rõ." Nhóm thân vệ đáp lời, sôi nổi về xe lấy nước và thức ăn, ăn uống như bão táp.

Dị năng giả dùng hết dị năng sẽ đói hơn người bình thường nhiều, sức ăn cũng lớn hơn. Lương bổng của thân vệ rất cao, đương nhiên sẽ không để bản thân chịu thiệt ăn mấy thứ không có mùi vị gì, lấy ra nào là thịt heo nướng vàng óng, bánh bao da mỏng nhân dày, hoặc gia đình nào tiết kiệm hơn, luyến tiếc ăn thịt, thì cũng trộn đủ loại rau dưa vào nhân bánh cho thơm ngon, mùi thơm bay thoang thoảng xa.

Vài binh lính ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, nhìn lại bánh mì được trộn từ bột ngô với bột đậu trong tay mình, cắn một hơi, bề mặt thô ráp vào miệng có chút lên men, nghẹn trong cổ họng rất khó chịu. Uống một hớp nước, miễn cưỡng nuốt 'bánh mì' xuống bụng, bọn họ giờ đã hiểu tại sao Tư lệnh Lý không để con mình làm đội trưởng trong quân đội, mà đưa đến Vuốt Đen làm lính đánh thuê.

Mẹ ơi, nếu ngày ngày đều ăn ngon như thế, bọn họ cũng vui vẻ tình nguyện làm lính đánh thuê.

"Thôi đi, chú là cái đinh gì mà đòi so sánh với họ? Bọn họ năm mươi hai người giết hơn một ngàn tang thi, đến mắt còn chưa chớp đã giết xong Bò sát giả, chú tuổi gì?" Một binh lính đầu trọc cười nhạo.

"Đúng vậy, tôi mà có năng lực như thế, đừng nói ăn thịt nướng, ăn cả nồi thịt kho tàu cũng không thành vấn đề."

"Còn muốn ăn thịt kho tàu cơ à, chú tham vọng thế, giờ có bánh mì gặm là tốt lắm rồi, tôi nghe người đồng hương bên hậu cần nói, nếu tang thi triều vẫn không lùi, lương thực từ khu DB chưa vận chuyển được đến đây, chúng ta cũng chỉ có thể gặm vỏ cây."

"Thành phố A có nhiều vỏ cây đến thế cho chúng ta gặm à? Đến lúc đó... haiz..."

Nhóm lính trầm mặc, bọn họ mặc dù là quân nhân nhưng sinh ra trong thời buổi hòa bình, nhiều năm rèn luyện trong quân đội, ngẫu nhiên cũng đi làm nhiệm vụ, trước kia cảm thấy đó là những ngày cực nhọc, hiện tại nhớ tới quả thực rất an nhàn. Trước kia cảm thấy đến biên cảnh lùng bắt buôn bán ma túy, tra xét buôn lậu các loại rất vất vả, nguy hiểm, nhưng khi đó tốt xấu gì vẫn một ngày ăn no ba bữa, nước sôi nấu chín, những tên tội phạm kia họ chỉ cần đưa súng chĩa vào ót chúng, bọn chúng sẽ ngoan ngoãn buông tay chịu trói.

Hiện tại thì sao?

Tang thi làm gì quan tâm nhiều đến thế, trong mắt chúng chỉ có máu thịt, căn bản không quan tâm trong tay bạn cầm súng hay pháo, mà bọn họ cũng không dám áp sát đám tang thi, một khi bị cắn thì chỉ còn một con đường chết.

Đói khát, sợ hãi, cô độc như giòi từ xương bàn chân quấn lấy họ. Bọn họ thậm chí không biết gia đình và người yêu của mình, có còn sống sót ở nơi địa ngục nhân gian này không.

"Nếu tôi có dị năng thì tốt rồi." Trầm mặc một lát, một binh lính dùng giọng điệu vô cùng hâm mộ cất lời.

"Cậu nói như không nói vậy, ai mà không mong được vậy hả?"

"Nếu tôi có dị năng, tội gì tôi phải ngồi đây gặm bánh mì chứ không phải là móng heo?" Trong quân đội, dị năng giả và binh lính bình thường có mức thu nhập khác nhau, mặc dù không cao được như người của Vuốt Đen, nhưng ít ra có thể ăn bánh mì thật sự.

"Tôi nghe nói, phòng thí nghiệm của Trung ương đang thực hiện kế hoạch cải tạo người bình thường đấy."

"Anh nghe từ thời xưa lắc xưa lơ à? Tôi thì nghe nói nhóm người được cải tạo đầu tiên, cải tạo một trăm, các anh đoán xem thành công bao nhiêu người."

"Nhiêu? Cậu đừng có vòng vo, nhanh nói cho anh đây biết."

"Chỉ thành công năm người, những người khác chết hết."

"Không thể nào, gần như chết sạch rồi còn gì."

"Nghe nói toàn những người được chọn từ bộ đội đặc chủng ra, tố chất thân thể được rèn đúc đã tốt hơn người khác nhiều, vậy mà chỉ có năm người sống sót."

"Thôi vậy, tôi cứ làm một tên lính quèn sống qua ngày cho rồi, hơn là vì một miếng thịt heo mà mất mạng."

"Nếu chúng ta có thể gia nhập Vuốt Đen thì tốt nhỉ, tôi nghe nói thành viên bình thường của họ, sinh hoạt mỗi ngày tốt hơn chúng ta nhiều."

"Được rồi, đừng mơ mộng hão huyền nữa, ăn uống nhanh đi rồi ra ngoài canh gác." Trung đội trưởng nhắc nhở, có lẽ mấy binh lính này đã bị Vuốt Đen làm lung lay rồi. Nhưng nói thật lòng thì, hắn cũng muốn gia nhập Vuốt Đen lắm chứ, đáng tiếc người ta lúc này chỉ mời dị năng giả, muốn cũng chỉ là muốn thôi.

"Rõ, đội trưởng." Trung đội trưởng đã lên tiếng, mọi người cũng không nói gì nữa, gặm vội cho xong miếng bánh mì, cầm kính viễn vọng đứng trên trần xe quan sát tình huống xung quanh.

Thành phố A đã khô hạn vài tháng liền, nhiệt độ trên cánh đồng hoang vu lên tới bốn mươi độ, ánh mặt trời nóng cháy rọi lên da, chỉ thiếu chút nữa là thành thịt nướng luôn. Mấy nhúm cỏ dại sinh sôi từ mặt đất nứt nẻ, cũng bị phơi nắng héo queo, ngẫu nhiên trời nổi gió, một trời cát vàng ập vào mặt che hết tầm nhìn.

Hoàn cảnh sống ác liệt không ảnh hưởng gì đến tang thi, bọn họ chỉ biết chăm chăm đi về phía có mùi máu thịt.

Đoàn người nghỉ ngơi và hồi sức ở chỗ này tương đối an toàn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tốp ba tốp năm tang thi đến gần. Dị năng giả đang cố dùng tinh hạch khôi phục dị năng, binh lính thì cầm vũ khí, không ngừng giết mấy bạn tang thi loi nhoi vài mống này.

Hai giờ chiều là khoảng thời gian nóng nhất trong ngày, thời tiết khiến mọi người đổ mồ hôi như suối, A Cát đang tựa đầu vào khối băng nghỉ ngơi bỗng bật người dậy, nó nhảy xuống xe, nhìn vào không trung xa xa, trong mắt dần dần sinh ra một chút sợ hãi.

"Gâu gâu gâu!" A Cát vọt tới trước mặt Chu Bân, nôn nóng nhìn cậu sủa liên tục.

"Cái gì!" Chu Bân nghe A Cát 'nói' xong, sắc mặt trắng bệch, tinh hạch trong tay lạch cạch rơi xuống đất.

Lục Khiêm chú ý đến họ, thêm cả Mèo Con nóng nảy, trong lòng bỗng nhiên cảm giác một sự bất an mãnh liệt.

"Chu Bân, đã xảy ra chuyện gì?"

"Trên trời, có rất nhiều chim tang thi trên trời, chúng nó đang bay về phía chúng ta!"

"Chúng nó còn cách ta rất xa."

"Tối đa ba mươi phút nữa, chúng nó có thể đến đây."

Tốc độ của chim tang thi nhanh hơn các loại tang thi khác nhiều, lực sát thương của từng con thì bình thường, nhưng khi tụ lại thành bầy sẽ cực kỳ đáng sợ. Đương nhiên, nếu không bay theo đàn tạo ra tiếng ồn lớn, A Cát đã không thể cảm ứng được chúng từ xa.

Bây giờ muốn quay về trước khi chim tang thi đuổi kịp là chuyện bất khả thi, chim tang thi nếu đã đến được xa thế này, chứng tỏ rằng trận phòng vệ trên không đã bị đánh bại, điều này sẽ gây ảnh hưởng lớn đến toàn thành phố A.

Phải làm gì bây giờ?

Lục Khiêm hoạt động não, đi đến trước một chiếc xe, hỏi trung đội trưởng đang đứng trên trần xe: "Hầm trú ẩn quân sự gần đây nhất nằm ở đâu?"

"Cái gì?" Trung đội trưởng hiển nhiên vẫn còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi hỏi anh hầm trú ẩn quân sự gần đây nhất nằm ở nơi nào. Có một đám chim tang thi đang bay về phía chúng ta, chúng ta phải trốn đi trước khi bị chúng đuổi kịp."

Trung đội trưởng cũng xem như thân kinh bách chiến, nhưng nhớ đến đợt vận động dọn dẹp tang thi ba tháng trước, khi ấy chim tang thi bất ngờ xuất hiện làm phá hỏng kế hoạch thay đổi tình hình, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, bắp chân hơi hơi phát run. Giọng Lục Khiêm không nhỏ, không chỉ đội trưởng nghe được, tất cả mọi người ở đây nghe được, không ai trong số họ rảnh rỗi mà thắc mắc sao Lục Khiêm biết chuyện, đáy lòng họ chỉ chung một suy nghĩ – tiêu đời rồi.

"Hướng mười một giờ, cách thị trấn mười lăm km, có một hầm trú quân sự bí mật."

"Mọi người lập tức xuất phát, tốc độ nhanh nhất đến được chỗ trốn trước khi chim tang thi đến."

"Rõ!"

"Còn anh đi lên chung xe với tôi để chỉ đường."

Trung đội trưởng vội gật đầu, bước nhanh vào trong Land Rover, Tiết Thần đã khởi động xe từ lúc nào. Đợi Lục Khiêm và Chu Bân lên xe ngồi ổn định, trung đội trưởng dậm chân ga, xe như tên bắn lao ra ngoài.

"Chắc anh có cách liên lạc với Lý Càn?" Lục Khiêm hỏi.

"Không có, nhưng tôi có thể liên hệ với người trực tổng đài ở quân khu." Trung đội trưởng mặt trắng bệnh nói. Quân đội có mạng lưới thông tin liên lạc chuyên dụng, chỉ cần không bị khóa bất ngờ thì vẫn liên hệ được.

"Gọi báo cho họ, sau hai tiếng nữa, sẽ có một đám chim tang thi bay đến thành phố A, yêu cầu họ tìm mọi cách truyền tin cho Lý Càn ngay lập tức." Lục Khiêm không thể xác định tiền tuyến đã truyền tin về chim tang thi chưa. Nếu như không truyền về, rất có khả năng sẽ nổ ra một trận chiến lớn.

"Vâng." Trung đội trưởng nói xong, một tay nắm chặt tay lái, một tay lấy di động màu đen không biết từ đâu ra, nhấn giữ phím số 1, lập tức liên hệ với người trực tổng đài của quân khu.

Hắn nói sơ về tin tình báo một lần, người trực tổng đài sợ hãi, trực tiếp nối điện thoại với Lý Càn cho hắn.

"Cái gì, cậu nói chim tang thi hai giờ nữa sẽ đến thành phố A? Chết tiệt, sao tôi không nghe được tin tức gì cả. Cậu đưa điện thoại cho Lục Khiêm đi." Lý Càn lo lắng.

"Nửa tiếng nữa chim tang thi sẽ xâm nhập khu an toàn, tầm một giờ sau đên quân khu, và sau hai tiếng, chúng nó vào thành phố." Tiếng Lục Khiêm trầm tĩnh vẫn không đè ép được sự lo lắng trong lòng Lý Càn, trên thực tế, Lục Khiêm cũng không bình tĩnh như vẻ mặt y tí nào, nấn ná dưới đáy lòng, cảm giác áp bức ngày càng mạnh không ngừng nhắc nhở y, đây có thể là một làn sóng tang thi lên đến mười vạn con.

Khác với các sóng tang thi khác, dù tường thành phòng vệ có kiên cố vững chãi đến đâu vẫn không ngăn được bước chân chim tang thi, một khi mất lớp bảo vệ trên không trung, thành phố A đối với chim tang thi, giống như thiếu nữ tự cởi áo cho tên cưỡng hiếp, không hề có sức phản kháng.

"Đô —— đô ——" không biết có phải do chim tang thi hay không, tín hiệu đột nhiên gián đoạn, Lục Khiêm trả điện thoại lại cho trung đội trưởng.

Mười lăm phút sau, đoàn người dưới sự dẫn đường của trung đội trưởng tiến vào một thị trấn nhỏ đã bị đạn pháo nổ tan tác. Trung đội trưởng lái xe theo đường núi uốn lượn, đi đến một nơi nằm giữa hai ngọn núi, cua qua rẽ lại, cuối cùng lái xe vào trong một hầm trú ẩn tối đen.

Lục Khiêm thừa dịp không ai chú ý, nhờ ba lô mà đưa tay vào trong không gian lấy ra vài cái đèn pin năng lượng mặt trời, phân phát cho mọi người.

Mọi người quơ quơ đèn pin, theo ánh sáng đèn pin mà phát hiện không gian của hầm trú ẩn này rất lớn, là một cái hang rộng rãi được dày công cải tạo từ thiên nhiên, có thể cất chứa hơn một ngàn người.

Trên mặt đất lấp lò vài bộ xương, có xương người, cũng có động vật, có vài đoạn xương rời rạc, có vài cái đang bắt đầu mục rữa, bên trong hang động tràn ngập mùi chết chóc.

"Tiểu Khiêm, cậu nhìn mấy dấu chân này đi." Tiết Thần dùng đèn chiếu lên đất hiện ra một chuỗi dấu chân kỳ quái.

"Là thú biến dị." Lục Khiêm cau mày nói: "Tất cả cẩn thận một chút, nơi này rất có thể là sào huyệt của thú biến dị.

Trung đội trưởng Vương, lập tức dẫn chúng tôi xuống nơi trú ẩn, trước khi sóng chim tang thi rút xuống, phải tránh để xung đột với thú biến dị."

"Vâng..."

Trung đội trưởng còn chưa dứt lời, mấy cặp mắt xanh lè đã xuất hiện trước cửa hang động.


Nhận xét