TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 86-87

 

Chương 86: Mê say

Lục Khiêm gãi gãi Mèo Con đang nằm trên đùi y làm nũng, nói: "Nếu mục tiêu của bọn họ là ba chúng ta, vậy mấy ngày gần đây chúng ta sẽ không ra ngoài, nhiệm vụ thì sắp xếp bên đoàn mỗi ngày hai trăm người là được. Chuyện này chúng ta không vội, sẽ có người càng gấp hơn chúng ta."

Lục Tốn kiềm chế sát ý đang bốc lên, cười lạnh nói: "Hừ, em chống mắt lên xem tên họ Chu kia có thể làm gì được chúng ta."

Tiết Thần giận dữ: "Những đoàn khác tìm đủ mọi lý do để trốn việc bảo vệ tường thành, đoàn chúng ta chưa vắng mặt một ngày nào, thế mà còn dám tính kế sau lưng chúng ta, khinh người quá đáng mà! Không biết trong đầu đám người đó suy nghĩ cái gì."

Lục Tốn lạnh giọng châm chọc: "Trừ quyền lực thì còn gì khác đâu? Loại người như thế nên vứt cho tang thi ăn." Ngày thường lục đục với nhau chưa tính, bây giờ đang trong thời kỳ nguy hiểm, còn muốn chia cắt thế lực, rõ ràng muốn tìm đường chết.

"Bọn họ không nghĩ vậy thì mới kỳ lạ." Đừng nói bây giờ mạt thế mới bùng nổ chưa được bao lâu, cho dù sau mạt thế, đám người 'quyền quý' này vẫn sẽ không quên quyền lực của họ.

"Tạm thời chúng ta cẩn thận một chút, không cần quan tâm quá về chuyện này, tường vây tang thi rất khó phá trong thời gian ngắn, thừa dịp lúc này, chúng ta cố gắng tăng dị năng lên. Tôi tin tưởng, người đưa video cho chúng ta sẽ sốt ruột hơn chúng ta nhiều."

"Tiểu Khiêm nói rất đúng." Tiết Thần phụ họa.

Lục Tốn bất mãn lầu bầu: "Đồ nịnh bợ." Đảo mắt lại đã đổi thành khuôn mặt tươi cười đẹp trai, "Khiêm, tranh thủ khoảng thời gian này, anh sử dụng viên lăng tinh kia đi."

Lục Khiêm vốn muốn giữ viên lăng tinh cấp bốn trung cấp này lại để dùng khi bước chân lên cấp năm, hiện tại tình hình không ổn định, đành dùng nó để tăng lên cấp bốn đỉnh cấp, biết đâu có lúc gặp tình huống nguy hiểm, cũng xem như có thêm một cơ hội bảo vệ mạng sống.

"Được."

Lục Tốn cười gian tà: "Vậy anh định khi nào dùng, em hỗ trợ anh?"

"Tôi cũng hỗ trợ cậu." Tiết Thần trừng mắt liếc nhìn Lục Tốn, tên khốn này dám cướp lời anh.

"Một viên lăng tinh mà thôi, hỗ trợ cái gì?" Lục Khiêm tức giận nói: "Cải lương không bằng bạo lực, đêm nay luôn đi."

Lục Tốn nói: "Đêm nay cũng được, nhưng em vẫn sẽ hỗ trợ anh, nếu không em không yên tâm."

"Tôi cũng không yên tâm."

Lục Khiêm nhìn vẻ lo lắng trên mặt hai người, trong lòng ấm áp, lầu bầu: "Tùy các người."

Tiết Thần và Lục Tốn nở một nụ cười thiếu liêm sỉ.

Lục Khiêm đi tắm rửa, đổi áo thun quần đùi rộng thùng thình thoải mái, quay về phòng, Tiết Thần cùng Lục Tốn đã sớm ngồi yên vị trên ghế salon của y. Lăng tinh cũng bị bọn họ lấy từ két an toàn ra, đặt trên giường.

Lục Khiêm ngồi xếp bằng giữa giường, bị hai ánh mắt nhìn chăm chú đến khó chịu, nhanh chóng cầm lấy lăng tinh. Tiết Thần và Lục Tốn giống hai con chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ, bả vai suy sụp, uể oải. Mèo Con ngồi xổm ở góc tường, liếm móng vuốt mập, trong cặp mắt to tròn màu hổ phách kia viết rõ ràng 'Vui sướng khi người gặp họa' .

Lục Khiêm loại bỏ tạp niệm trong lòng, hai tay đặt lên lăng tinh, tập trung tinh thần, dùng ngụy tinh thần lực liên kết dị năng của mình và năng lượng ẩn giấu trong lăng tinh. Lăng tinh sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, năng lượng ngủ say dần dần thức tỉnh, theo sự dẫn đường của ngụy tinh thần lực và dị năng tiến vào cơ thể Lục Khiêm.

Nguồn năng lượng khổng lồ nhanh chóng bổ sung dị năng hao tổn hôm nay của Lục Khiêm, bắt đầu dung hợp và tích lũy trong cơ thể y, càng để lâu càng nhiều, thu hút những dị năng khác đánh vào rào cản lên cấp.

Lăng tinh cấp bốn trung cấp ẩn chứa nguồn năng lượng cực kỳ khổng lồ, chỉ nửa giờ đã giúp Lục Khiêm đột phá cấp bốn trung cấp tầng 1, một đường liên tục ngựa không ngừng vó mà đánh sâu vào tầng 2. Lại qua một giờ, Lục Khiêm thuận lợi vào cấp bốn đỉnh cấp tầng 2. Cho đến đêm khuya, tu vi Lục Khiêm vững vàng đứng ở cấp bốn đỉnh cấp tầng 3. 

(Editor: Một cấp dị năng có ba giai đoạn sơ-trung-đỉnh, mỗi giai đoạn lại chia thành 3 tầng 1-2-3)

Vẫn còn một phần năng lượng nằm ở trung tâm viên lăng tinh, Lục Khiêm dẫn mãi không được, mà phần năng lượng trung tâm này là mấu chốt để kích hoạt tiềm năng trong cơ thể, điều này làm cho y bất mãn.

Lục Khiêm điều chỉnh năng lượng, thử rót dị năng của mình vào lăng tinh, bên ngoài lăng tinh nhanh chóng ngưng kết một lớp trong suốt, cũng xuất hiện vết rạn như mạng nhện, cùng lúc đó, năng lượng nằm sâu trong lăng tinh rốt cuộc cũng có động tĩnh. Một nguồn năng lượng lớn đi theo hai tay Lục Khiêm, đấu đá lung tung chui vào kinh mạch trong cơ thể y, đau đớn khiến y đổ mồ hôi, đầu óc dần mơ hồ, chưa kịp tự hỏi chuyện gì xảy ra, người đã ngã xuống giường.

"Khiêm / Tiểu Khiêm!" Lục Tốn và Tiết Thần đồng thời kinh hô, phóng ngay đến trước mặt Lục Khiêm, thấy y nhắm mắt nhíu mày mặt thì đỏ trông như bị bệnh, lòng hoảng loạn.

Tiết Thần đỡ Lục Khiêm tựa vào lòng mình, sờ sờ đầu của y, phát hiện nóng đến mức có thể nấu trứng gà, càng thêm sốt ruột.

"Chẳng lẽ trong lúc hấp thu năng lượng lăng tinh xảy ra sự cố?" Lục Tốn cau mày nói, cảm ứng đặc biệt giữa song sinh nói cho hắn biết Lục Khiêm không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong lòng hắn vẫn lo lắng.

"Hẳn là không thể nào, chúng ta hấp thu nhiều lăng tinh như vậy mà có vấn đề gì đâu." Tiết Thần nhẹ nhàng dùng tay lau mồ hôi trên mặt Lục Khiêm, không biết có phải ảo giác của anh không, trên người Tiểu Khiêm giống như đang tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.

"Đừng quên chúng ta hấp thu toàn lăng tinh cấp thấp." Lục Tốn đang nói bỗng khựng lại: "Cậu có ngửi thấy mùi gì đó không?"

"Mùi hoa," Tiết Thần chui đầu vào cổ Lục Khiêm hít một hơi thật sâu, mùi hoa thanh nhã tựa như ảo mộng làm tim anh đập thình thịch, trên mặt xuất hiện hai vệt đỏ ửng khả nghi, "Là mùi hoa ảo ảnh." 

Lục Tốn tức giận đẩy Tiết Thần: "Cậu đừng có nhân cơ hội mà sàm sỡ anh tôi!"

Tiết Thần không kịp đề phòng, xém bị hắn đẩy ngã ra giường, hai tay lại ôm chặt bả vai Lục Khiêm: "Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi sàm sỡ Tiểu Khiêm hả!"

"Cả hai mắt!" Giường rất lớn, Lục Tốn đạp rơi giày, trèo lên giường, hai tay ôm thắt lưng Lục Khiêm, hắn đang định nói gì đó, Lục Khiêm bị hai người bọn họ ôm trong ngực đột nhiên mở mắt, tròng mắt màu đen ngày thường xinh đẹp lạnh như băng biến thành màu xanh thẫm, kết hợp với ánh sáng chớp lóe của đèn dầu, có vẻ  yêu mị xinh đẹp dị thường, hương hoa trong phòng đột nhiên đậm hơn, mùi hoa thanh nhã đậm đặc làm người ta cảm thấy kiều diễm.

"Tiểu Khiêm/ Khiêm, cậu/anh không sao chứ?" Hai người đồng thời hỏi.

Lục Khiêm mờ mịt nhìn bọn họ, hình như không hiểu họ đang nói gì. Mà ánh mắt ngây thơ hiếm thấy của y, làm hai người rung động, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Lục Khiêm mặc áo thun chất vải nhẹ, Lục Tốn ôm thắt lưng y, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng không ngừng xuyên thấu qua chất liệu mỏng manh truyền đến tay hắn, nóng thẳng vào đáy lòng hắn. Lục Tốn theo bản năng ôm càng chặt hơn, thân thể kề sát Lục Khiêm, dần dần xảy ra một ít biến hóa xấu hổ. Nhìn người yêu hai mắt mê mị, xương quai xanh trắng nõn lõa lồ ngoài cổ áo, hắn không kiềm lòng được mà vươn tay ra vuốt ve, ngón tay có vết chai mỏng cuối cùng dừng ở khóe môi.

Có lẽ bởi vì sốt cao, cánh môi luôn luôn nhợt nhạt của Lục Khiêm biến thành màu đỏ diễm lệ, sợi dây mang tên lý trí trong đầu Lục Tốn căng chặt, rồi đứt phựt, hung hăng hôn lên, đầu lưỡi cạy mở đôi môi khép hờ của y, tham lam quấy phá trong miệng y. Lục Khiêm mờ mịt nhìn hắn, giống như không hiểu hắn đang làm gì, lại giống như rất thích loại cảm giác này, bất ngờ dùng đầu lưỡi của mình đáp lại hắn. Lục Tốn mừng như điên, hai cái lưỡi linh hoạt quấn riết vào nhau, tiếng nước chậc chậc làm người nghe mặt đỏ tim đập, khoái cảm cấm kỵ kích thích dục vọng nguyên thủy mịt mờ điên cuồng nhất sâu trong linh hồn.

Tiết Thần ngu người một lát, đợi khi anh tỉnh táo, tay anh đã lặng yên vói vào trong quần áo Lục Khiêm. Lý trí còn sót lại nói cho anh biết, không thể làm như vậy, nhưng cuối vẫn không địch lại nổi dục vọng mãnh liệt.

------------------

Editor: H kéo rèm, chap sau không có cảnh tiếp theo, mời các thím phát huy trí tưởng tượng bay bổng của mình.

Chương 87: Không gian mở lại

Khi Lục Khiêm tỉnh lại vào buổi chiều, y bị đánh thức vì tiếng kêu 'meo meo' đầy tức giận của mèo.

Mới vừa mở mắt đã thấy hai gương mặt thân thiết bu lại: "Khiêm / Tiểu Khiêm, tỉnh rồi."

Cảm giác được cơ thể trần trụi của mình dưới lớp chăn, cùng với sự điên cuồng tối qua, sắc mặt vốn dĩ đang tái nhợt của Lục Khiêm đỏ bừng.

"Tiểu Khiêm, tôi đã rửa sạch giúp cậu rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không?" Tiết Thần ân cần hỏi han, vươn tay sờ trán Lục Khiêm.

Lục Khiêm không được tự nhiên né tay anh, nhấc chăn lên chui vào trong cuộn tròn. Tiết Thần tay mắt lanh lẹ, một phát túm được chăn, cười vô cùng lưu manh: "Chuyện nên làm hay không nên làm thì chúng ta đều làm cả rồi, còn thẹn thùng gì nữa?"

"Đúng vậy, Khiêm, giờ em đã là người của anh rồi, anh phải có trách nhiệm với em đó, tuyệt đối không được bội tình bạc nghĩa." Lục Tốn chen vào góp vui, Lục Khiêm tức giận khuôn mặt lúc trắng lúc hồng lúc xanh.

"Tiểu Khiêm, uống chút nước đi này." Tiết Thần cầm ly nước lạnh sáng sớm đã để sẵn ở đầu giường đưa cho Lục Khiêm, Lục Khiêm lúc này mới phát hiện cổ họng mình khô khan, cố nén cảm giác khó chịu ở phần eo, ngồi dậy, nhận ly nước.

Chờ y uống xong, Tiết Thần nhận lại cái ly, hỏi: "Còn muốn uống thêm nữa không? Tối qua tôi nghe cổ họng cậu khàn lắm..."

Lục Tốn phụ họa: "Đúng vậy, hay anh muốn uống nước pha mật ong không, nghe nói có thể làm dịu cổ họng và dịu..."

Nhìn thấy mặt Lục Khiêm đen như đáy nồi, hai tên đang hưng phấn quá độ vì được ăn trái cấm, rốt cục câm miệng.

"Ừ thì, Tiểu Khiêm, bọn tôi chỉ vui quá thôi, cậu đừng tức giận." Đặt ly xuống, Tiết Thần cười cười nói.

Lục Tốn ngồi bên cạnh vòng tay ôm lấy vòng eo mềm dẻo của Lục Khiêm, giống như một con cún to xác làm nũng: "Khiêm, em sai rồi, anh đừng làm lơ em mà..."

Lục Khiêm trừng mắt nhìn họ, lấy cái móng heo đang sờ lung tung của Lục Tốn ra khỏi eo mình, rầu rĩ: "Tôi không có tức giận."

Lục Tốn ánh mắt sáng lên, cằm đặt trên hõm vai Lục Khiêm: "Vậy thì đêm qua, Khiêm hài lòng không?"

"Nói thêm câu nữa, có tin tôi đá cả hai người ra khỏi đây không hả!" Lục Khiêm rốt cục thẹn quá thành giận!

Tiết Thần buồn rầu nhìn y, rõ ràng anh chưa nói gì cả! Lục Tốn căn bản không để ý đến lời uy hiếp của Lục Khiêm, hắn quá hiểu anh trai bảo bối của mình rồi. Y mà nỡ đá hắn à? Lục Tốn vô sỉ dùng cằm cọ đi cọ lại trên người Lục Khiêm, hai cái vuốt heo thì rục rịch trong chăn. Nhìn dấu vết trải rộng trên người Lục Khiêm, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, thân thể lại bắt đầu có phản ứng.

Lục Khiêm tức giận trừng cậu: "Em làm gì?"

Lục Tốn nhanh chóng thành thật ngồi thẳng lưng, ngồi ngay ngắn xong thì trưng ra vẻ mặt u sầu: "Em chỉ muốn ngửi thử xem, trên người anh còn mùi hương hôm qua hay không? Hình như tan hết rồi." Tan thì tan, nhưng nếu đến gần thì vẫn nghe được, mùi hương thanh đạm nhẹ nhàng trộn lẫn với mùi đàn ông, thơm hơn bất kỳ mùi nước hoa nào.

Tiết Thần hợp thời nói sang chuyện khác: "Tiểu Khiêm, trên người cậu có mùi của cây ảo ảnh, đây thiên phú mà cậu kế thừa được từ trong lăng tinh à?"

Nhắc đến cái này, Lục Khiêm có chút buồn bực: "Xem như vậy đi." Cái loại 'thiên phú' xấu hổ thế này, thà không thừa kế còn hơn.

Lục Tốn có thể nhìn ra vẻ mất hứng trên mặt Lục Khiêm. Cơ mà, Khiêm không thích mùi này nhưng hắn thì thích, nhất là lúc Khiêm động tình, hương thơm kia có thể khiến người ta chìm đắm vào nó.

"Khiêm, anh đừng buồn bực, em thấy thiên phú trong lăng tinh chắc không chỉ mỗi vậy, trừ mùi hoa, có thể anh còn kế thừa thiên phú tạo ảo giác của nó."

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc Lục Khiêm càng bực mình. Có từng thấy ai tự tạo ảo giác rồi tự mình lọt vào đó luôn chưa? Quả thực mệt chết!

"Meo meo ngao..." Mèo Con nhảy lên giường, ngồi xổm trước mặt Lục Khiêm, ngưỡng đầu chăm chú nhìn nhìn Lục Khiêm, lo lắng trong mắt như muốn tràn ra ngoài.

Lục Khiêm khóe môi cong lên một nét cười nhợt nhạt, sờ sờ đầu nó: "Coi như có chút lương tâm, không uống công nuôi mi."

Mèo Con nghe không hiểu lắm, nhưng nó cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân đã tốt hơn, cũng vui vẻ, nhân tiện cọ cọ hai cái vào lòng bàn tay hơi lạnh của Lục Khiêm, ánh mắt toát lên vẻ thoải mái.

Lục Tốn và Tiết Thần ở bên cạnh nhìn hành động của hai chủ nhân – thú cưng, trong lòng yên lặng uống giấm, ở sâu trong nội tâm đều không hẹn mà cùng nghĩ, 'Nếu như bị sờ là mình thì tốt quá', bọn họ tuyệt không thừa nhận địa vị của mình trong lòng Lục Khiêm còn thua cả một con mèo mập chết tiệt!

"Tiểu Khiêm, đói bụng không? Tôi có nấu cháo gà nấm hương cho cậu, ăn một chút nhé?"

Lục Khiêm vuốt ve mèo nhỏ, gật đầu nói: “Có chút đói bụng, hai người ra ngoài trước đi, tôi thay quần áo."

Tiết Lục hai người mè nheo một lát, thấy Lục Khiêm thái độ kiên quyết, chỉ có thể xám xịt đi ra ngoài, trước khi đi Lục Tốn còn không quên xách theo Mèo Con đang liều chết phản kháng.

Nghe tiếng kêu thê lương nóng nảy của Mèo Con ngoài cửa, Lục Khiêm  bật cười, trong đôi mắt phượng lạnh như băng cũng xuất hiện một chút ấm áp hiếm thấy.

Nếu mỗi ngày có thể trôi qua như vậy, cũng không tồi.

"Ách..." Lục Khiêm mới vừa đứng dậy, trên lưng truyền đến cảm giác bủn rủn đau đớn, kêu lên một tiếng, nhìn nhìn trong gương, từ cần cổ đến mắt cá chân lan tràn những dấu hôn kiều diễm tình - sắc, trên mặt đỏ bừng.

Hai tên khốn nạn kia, mẹ nó quá đáng!

Lục Khiêm thở phì phì lấy một bộ từ tủ quần áo ra thay, đau khổ phát hiện áo tay ngắn không thể che được dấu hôn đầy trên tay và cổ y, đành phải chọn một chiếc áo sơ mi tay dài màu đen, nhưng dù cài luôn cả nút trên cổ, vẫn không che được dấu hôn trên cần cổ.

Nếu không phải thời tiết thật sự quá nóng, Lục Khiêm rất muốn thay luôn cái áo lông cao cổ, y lục lọi nửa ngày trong tủ quần áo, cũng không thể tìm ra bộ nào thích hợp hơn để thay, chỉ có thể từ bỏ, vệ sinh cá nhân rồi vác gương mặt tuấn tú đen thui đi ra ngoài.

Mở cửa thì nhìn thấy Lục Tốn đang đứng ngây người bên ngoài, Lục Khiêm tức giận nói: "Đứng ở đây làm cái gì?"

Lục Tốn nhìn thấy đôi môi hơi sưng đỏ đang khép mở của người trước mặt, lời của y không có chữ nào chạy vào đầu hắn, trong mắt hắn chỉ còn lại vòng eo mềm dẻo mảnh khảnh được bao bọc bởi lớp vải đen, nhớ đến dấu vết xanh tím ngập tràn trên làn da trắng mịn lõa lồ của y, cố tình quần áo màu đen cắt may khéo léo trong mắt hắn lại tràn ngập hương vị cấm dục, hai thứ đối lập nhau, tạo ra một cảm giác tình sắc không nói nên lời, khiến người ta hận không thể lột hết quần áo của y xuống, hận không thể dùng kiêu ngạo của giống đực chinh phục y một lần lại một lần.

Chẳng lẽ đây là 'quần áo hấp dẫn' trong truyền thuyết?

Lục Tốn nuốt nước bọt, đại não ảo tưởng ra hình ảnh Khiêm mặc bộ quân phục nghiêm trang chững chạc, nằm ở trên giường...

Chờ Lục Tốn não bổ xong mớ suy nghĩ mơ mộng không trong sáng của mình, Lục Khiêm đã xuống dưới lầu.

Tiết Thần cũng bị kinh diễm (Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp), có xu hướng noi gương Lục Tốn não bổ một hồi.

"Meo meo ngao!" Muốn ăn thịt muốn ăn thịt! Mèo Con nhìn cháo trong bát, bất mãn kêu to, tuy rằng cháo rất thơm, nhưng ít thịt quá đi!

Nếu là lúc khác, Tiết Thần còn có thể cho nó thêm một hai miếng thịt, hiện tại anh làm gì có tâm trạng làm việc đó? Chỉ hận không thể lập tức dính lên người Tiểu Khiêm.

"Có ăn là may lắm rồi, đòi hỏi nữa thì buổi tối cũng không có thịt ăn đâu!"

Mèo Con tuy rằng nghe không hiểu lời Tiết Thần, nhưng nghe được cụm 'không có thịt ăn' quan trọng nhất. Kết hợp với giọng điệu uy hiếp của Tiết Thần và những kinh nghiệm đau thương trong quá khứ, đại khái hiểu được ý của anh, bất mãn xoay cặp mông mập mạp về phía Tiết Thần, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn liếm cháo hầm ấm áp trong bát.

Thịt gà trong cháo gà nấm hương tuy ít, nhưng cháo dùng nước luộc xương gà để hầm, thêm nấm hương mềm mềm thơm thơm, ăn vào miệng, mỹ vị vô cùng.

Ngoài cháo, Tiết Thần tỉ mỉ chế biến thịt bò hầm khoai tây, một phần canh rau ngon miệng, đều là những món ăn dễ tiêu hóa.

Lục Khiêm là người chậm hiểu trong phương diện tình cảm, căn bản là không nghĩ gì nhiều, hơn nữa tối hôm qua ác chiến một đêm, bụng sớm đói, chỉ cảm thấy đồ ăn ngon hơn mọi hôm.

Đang uống cháo, di động Tiết Thần đổ chuông. Tiết Thần lấy điện thoại di động ra, nhìn dãy số trên màn hình, cười lạnh cúp điện thoại.

"Quân khu J gọi à?" Lục Khiêm nuốt cháo trong miệng, hỏi.

Tiết Thần gật gật đầu: "Gọi lần thứ năm mươi trong ngày hôm nay rồi. Vừa muốn đặt bẫy hại chúng ta, vừa muốn chúng ta bán mạng cho họ, trên đời này nào có chuyện tốt vậy chứ?"

"Hôm nay đội nào ra ngoài làm nhiệm vụ?" Lục Khiêm hỏi.

"Đội Chu Vân, Chu Bân đi cùng bọn họ, tôi đã nói sơ qua mọi chuyện với Chu Vân, cô ấy sẽ chú ý đám người kia. Có Chu Bân và A Cát, đám người quân khu muốn ngáng chân bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng."

"Dù vậy vẫn không thể lơ là, tốt nhất đừng để người của quân khu biết Chu Bân có năng lực Thuần thú sư."

"Vấn đề này tôi đã dặn dò Chu Bân Chu Vân, bọn họ biết phải làm gì. Đáng tiếc, người gửi video cho chúng ta, đến giờ không thấy tin tức gì."

"Không cần phải gấp gáp, nhiều nhất không quá năm ngày, hắn sẽ xuất hiện."

Thực lực của Vuốt Đen rõ ràng như ban ngày, có người muốn chia rẽ diệt trừ họ, thì cũng có người muốn hợp tác chiêu mộ họ. Trước đó bọn họ bán mạng như vậy, gánh hết áp lực cho quân khu J, hiện tại bọn họ tiêu cực kháng chiến, tin rằng quân khu J sẽ có người nhớ đến tác dụng của họ, cũng sẽ có người nhanh chóng nhận ra Vuốt Đen không dễ dàng bị thâu tóm.

"Chỉ sợ chúng ta tiêu cực kháng chiến, quân đội sẽ tạo áp lực cho chúng ta."

"Đây là tất nhiên, nhưng không cần để ý, đợt tang thi vây thành này chỉ mới bắt đầu thôi, quân đội còn rất nhiều nơi cần nhờ chúng ta." Quân đội tạo áp lực không có gì ngoài các loại thúc giục đánh chiến và chèn ép, Vuốt Đen hiện tại có thể duy trì trạng thái tự cấp tự túc, chỉ cần chờ giải quyết hết những kẻ có ý đồ xấu với Vuốt Đen, sau đó thể hiện năng lực chăm chỉ một chút, quân đội sẽ nhanh chóng quên những chuyện trước đó họ đã làm.

Với lợi ích ở trước mắt, con người luôn dễ dàng thay đổi như vậy.

Lục Tốn từ trên lầu đi xuống, cúp điện thoại: "Nếu quân đội nghĩ phá được vài số di dộng là đủ để lấy thông tin từ chỗ chúng ta, có lẽ chúng ta nên suy xét xem có cần đưa vài người qua đó giúp đỡ họ không."

"Đáng tiếc người nào đó tự xưng là hacker, kết quả cũng chưa phá được tường lửa thông tin của quân đội." Tiết Thần châm chọc.

Lục Tốn cất di động, ngồi vào bên cạnh Lục Khiêm, khiêu khích nhìn Tiết Thần: "Có bản lĩnh thì cậu làm đi, đến cái mật mã sáu số còn chưa phá được thì chê ai ngu ngốc hả, hừ."

Tiết Thần âm hiểm cười: "Hacker thì ngon lắm à, có giỏi thì cậu đừng có ăn đồ ăn tôi nấu xem nào!"

"Có ngu mới không ăn!" Quay đầu, Lục Tốn ra vẻ đáng thương: "Anh, anh nhìn kìa, Tiết Thần lại bắt nạt em!"

"Lục Tốn cậu có biết xấu hổ là gì hay không!"

"Anh!"

"Tiểu Khiêm!"

"Được rồi, cãi cái gì mà cãi, đều là người lớn cả rồi có thấy mất mặt không?"

Vì thế hai người rốt cục im lặng, trong góc phòng, Mèo Con vừa liếm xong chút cháo cuối cùng trong bát, nhảy lên bàn cơm ngồi, ném cho hai người Tiết Lục ánh mắt sung sướng khi người gặp họa, dáng vẻ đắc ý vô cùng.

Hai người trong âm thầm nghiến răng nhìn nó, rồi sau đó tán gẫu về chuyện trong đoàn, không biết Lục Khiêm đã ăn no từ bao giờ.

"Buổi chiều, tôi dự định..." Lục Khiêm đang nói, bỗng lòng bàn tay nóng lên, cúi đầu nhìn thấy cá âm màu đen đang xoay tròn trong lòng bàn tay.

Cá dương của Lục Tốn cũng vậy: "Khiêm, chuyện gì vậy?"

Tiếng nói vừa dứt, hai khối ngọc bội bay lên giữa không trung, kết hợp lại thành một, tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.

Chỉ nghe tiếng kêu sợ hãi của mèo, ba người mở to mắt, phát hiện mình đang đứng trên một vùng đất phì nhiêu, đứng đối diện họ là một đứa trẻ ba tuổi, trắng trắng tròn tròn thoạt nhìn có chút quen mắt.

Nhìn kỹ, thân thể nó hơi trong suốt, cả người tròn trịa như mấy đứa bé được vẽ trên mấy bức tranh treo tết, mặc một cái quần đáng yêu, tóc ngắn ngủn, mắt to tròn, càng nhìn càng quen mắt.

"Nhóc là ai?"

Cậu nhóc trắng tròn hơi hoảng sợ, chạy đến ôm đùi Lục Khiêm, vẻ mặt đáng thương như sắp khóc, dùng âm thanh mềm mềm nhẹ nhẹ gọi: "Ba ba."

Lục Khiêm cười lạnh nói: "Thằng nhóc kia, tôi không nhớ là tôi từng có đứa con nào lớn như nhóc. Nhóc không cần giả vờ, nếu tôi đoán không nhầm, thì nhóc là linh khí của không gian này."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc suy sụp, quệt mồm nói: "Aiyo, thật là một con người nhạt nhẽo."

Lục Khiêm nhướng mày: "Không tự giới thiệu một chút sao?"

Cậu nhóc trắng tròn không quen ngước cao đầu để nói chuyện với người khác, đành run rẩy bay lên giữa không trung, nói: "Lai lịch của không gian trước kia tôi đã nói với các người rồi, tôi là Tiểu Kỳ, anh có thể gọi tôi là Kỳ Kỳ, tôi gọi anh là Khiêm Khiêm nhé?"

"Tôi thích cậu gọi tôi là chủ nhân hơn."

Tiểu Kỳ không vui: "Mơ đi nhé, thực lực của anh yếu như vậy, còn lâu mới xứng làm chủ nhân của tôi. Còn nữa, anh đừng quên, tôi là ân nhân cứu mạng của anh và em trai anh đó! Thái độ cung kính hơn đi!"

Lục Khiêm cười nói: "Ngại quá, đối với phiên bản lúc nhỏ của tôi, tôi thật sự không cung kính nổi."

Tiểu Kỳ nhỏ giọng nói thầm: "Biết thế đã không biến thành như vầy."

"Cậu có thể cho tôi biết, cậu nói cậu là ân nhân cứu mạng của tôi và Khiêm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Lục Tốn hỏi.

Tiểu Kỳ nhìn cậu: "Khiêm Khiêm chưa nói với anh à?" Nói xong, cơ thể Tiểu Kỳ đột nhiên chớp lóe vài cái.

"Thôi rồi, năng lượng của tôi không đủ, các người nhớ tìm vài viên tinh hạch sạch sẽ bỏ vào suối nước, có vấn đề gì lần sau nói..." Nói xong, Tiểu Kỳ biến mất.

Lục Khiêm đột nhiên nghĩ tới điều gì, chạy đến thùng đựng đồ linh tinh trong góc không gian, mở vài thùng lớn ra, rốt cục nhịn không được văng tục: "Cái đệch!"

Vốn dĩ trong rương đựng tinh hạch mà họ săn được hoặc dùng vật tư và tinh hạch để đổi, mặc dù hầu hết là tinh hạch cấp một, nhưng đến vài ngàn miếng, hiện tại chỉ còn lại một lớp bột phấn mỏng mạnh, Lục Khiêm có thể không tức giận sao?

Y hiện tại nghi ngờ rằng có phải thằng nhóc thối tha kia cố ý bỏ chạy trước hay không!

Cơ thể của Tiểu Kỳ tuy đã biến mất, nhưng linh phách* của nó vẫn tồn tại trong không gian, nhìn sắc mặt khó coi của Lục Khiêm, nó chột dạ, âm thầm quyết định tạm thời không xuất hiện, muốn xuất hiện cũng phải chọn thời cơ thích hợp. (*: con người là hồn phách còn Kỳ Kỳ là từ linh khí tạo thành nên gọi là linh phách)

Tiếp đó, Lục Khiêm lại đi kiểm tra tinh hạch bên không gian cá dương của Lục Tốn, mấy ngàn miếng tinh hạch bên trong cũng biến thành một đống bột phấn vô dụng.

Lục Khiêm hung hăng đau lòng một phen, nhưng nghĩ rằng không gian đã sử dụng lại được, vật tư trong không gian cũng có thay đổi, mảnh đất đen có thể gieo trồng trong không gian cá âm đã tăng lên gấp mười lần, hiện tại có ba mươi mẫu đất, cái hồ nhỏ hình thành từ suối nước lúc đầu chỉ nửa mẫu giờ đã thành một mẫu. 

Thời gian gieo trồng thực vật trong không gian chỉ bằng 1/3 thời gian bên ngoài, nghĩa là bọn họ có thể thu hoạch càng nhiều lương thực.

Dùng số lương thực này đổi lấy tinh hạch, lại tinh hạch cung cấp năng lượng cho Tiểu Kỳ...

Tiểu Kỳ đến từ thế giới bên ngoài trái đất, hơn nữa trước đó có phản ứng với cái vật 'ngoài hành tinh' kia, nếu cơ duyên mà sư phụ A Lang nói là thật ...

"Tiểu Khiêm, cậu đang suy nghĩ gì?"

"Tôi nghĩ, cơ hội của chúng ta tới rồi." Lục Khiêm vui vẻ cười cười, "Tốt lắm, giờ chúng ta tranh thủ thời gian gieo trồng hết mảnh đất này đi đã."

"Được." Tiết Thần và Lục Tốn đồng thời gật gật đầu.

Dưới sự điều khiển của tinh thần lực, không mất bao lâu trên mảnh đất đã ngập tràn hạt giống.

Vì năng suất cao, Lục Khiêm trồng toàn bộ là ngô, chỉ trồng một ít cây ăn quả gần hồ nước, và một ít khoai tây bí đỏ rau dưa linh tinh có sản lượng nhiều.

Kiếp trước, tường vây tang thi kéo dài hai tháng liền, lương thực dự trữ của thành phố A tuy còn nhiều, nhưng chính phủ có dám lấy ra để cứu trợ cho dân chúng bình thường sao? Đến lúc đó thành phố A thiếu lương thực là chuyện tất nhiên, chỉ cần có người có thể cung cấp lương thực, người thường sẽ bất chấp tất cả đi giết tang thi.

Đói khát sẽ sinh ra sức mạnh vô cùng lớn là chuyện không cần bàn cãi, dù đối với người hay đối với tang thi.

Có thể tiếp tục sử dụng không gian, mà diện tích gieo trồng mở rộng, đã đủ để Lục Khiêm vui mừng, càng làm y vui hơn là, bọn họ có thể ở trong không gian hai giờ đồng hồ. Đương nhiên đây là hiệu quả khi cá âm dương ghép lại làm một, nếu tách ra, bọn họ chỉ có thể ở bên trong một giờ.

Điều này giúp bọn họ trong lúc nguy hiểm lại có thêm một chút lợi thế bảo vệ mạng sống.


Chương 88-90

Nhận xét