TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 77-78

 

Chương 77: Dây leo ảo ảnh (1)

Đêm dần khuya, khí nóng tan đi ban đêm thoải mái hơn, nhóm người hoặc nằm hoặc dựa trong xe dần thả lỏng thần kinh căng chặt trong mùi hương thanh nhã, rơi vào mơ màng. Mùi hoa theo gió lộn xộn tràn đến, làm người ta hít sâu. 

Kiểm tra vài vòng quanh xe, không có tình huống bất thường, nhân viên gác đêm mệt mỏi rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một lát. Yên tĩnh, cơn buồn ngủ liên tục kéo tới, nhéo mạnh vào đùi để thanh tỉnh vẫn không đủ để chống cự mệt mỏi đến từ linh hồn.

Cơ thể dựa vào thân xe ngày càng mềm nhũn không muốn cử động, ý thức ngày càng mơ hồ, tay nắm vũ khí cũng vô ý thả lỏng, tiếng vũ khí rơi trên mặt đất 'loảng xoảng ' phảng phất từ nơi xa truyền đến, rồi biến mất.

Trong căn cứ mùi hoa đậm dần, hoàn toàn che phủ mùi hôi thối của tang thi, trong làn hương nồng đậm, tất cả mọi người đều ngủ gục. 

Từ cái khe nhỏ, một sợi dây màu xanh cố gắng vươn ra, một lát sau, sợi dây đã phát triển thành một cành cây hơn một mét vuông. Cành cây xanh lá như bàn tay phụ nữ, đón gió lay động trông rất đẹp mắt. Rất nhanh, trên cành xuất hiện rất nhiều nụ hoa, nụ hoa nở rộ, bông hoa tinh xảo mảnh mai bung cánh, mùi hoa tỏa bốn phía.

Từ nảy mầm đến nở hoa, toàn bộ quá trình chỉ tốn mười phút ngắn ngủi, tất cả đều khó tin như ma pháp thần kỳ trong phim ảnh, tựa như ảo mộng.

Giống như nhận được tín hiệu nào đó, những sợi dây bị Tiết Thần thiêu hủy trước đó cũng lần lượt sống lại, chỉ sau nửa giờ, toàn bộ con đường nơi bọn Lục Tốn dừng chân, đã biến thành một biển hoa lá xanh tươi, mùi hoa ngày càng nồng, mọi người ngủ càng trầm. Ngay cả A Cát luôn nhạy cảm dường như cũng đang mơ một giấc mộng đẹp, nằm rạp trên đất khóe miệng chảy ra một tia nước trong suốt.

Lại qua một hồi lâu, một cành dây vươn vào bên trong nơi đoàn dừng chân, cành dây mảnh khảnh mềm mỏng duỗi thân, bò dọc theo nền tuyết trắng trên đất, nhẹ nhàng cuốn lấy mắt cá chân của một người trong đó. Làn da người ấm áp, cùng máu thịt ngọt lành ẩn chứa dưới lớp da, tất cả làm cành dây vô cùng sung sướng. 

Toàn bộ dây leo trong căn cứ giống như có ý thức, tự động vươn lên, mùi hoa thơm ngào ngạt, trông tựa tiên cảnh.

Càng nhiều dây theo hai chân hắn lan tràn tới phần eo hắn, Bảo Long là dị năng giả hệ thủy bình thường luôn cảnh giác cực cao, vậy mà giờ chẳng có tí phản ứng, cho dù bị dây chậm rãi kéo đi, vẫn say giấc như cũ.

Thực khó tưởng tượng, dây leo yếu ớt làm sao kéo được một người đàn ông nặng gần 80kg, mới năm phút đồng hồ, hắn đã bị đoạn dây kéo đến giữa đường. 

Cách đó có một gốc cây không có gì thu hút đột nhiên leo thẳng lên tầng hai, thân cây bắt đầu tách ra nhiều lớp, vô số dây nhỏ quấn lấy hai bên căn nhà, đoạn dây lớn nhất như quái vật đứng thẳng dậy, những sợi gai thoạt nhìn mềm mềm vô hại cong lại, từng chùm hoa bé nhỏ nở chi chít, rừng hoa trùng trùng điệp điệp lay động, tản ra vẻ đẹp yêu dã như ma quỷ.

Bảo Long bị quấn chặt tứ chi treo giữa không trung, gai nhọn bám vào da hai tay hắn, một giây trước khi hắn tỉnh lại, một loại chất lỏng xanh biết theo gai nhọn tiêm vào cơ thể hắn, lông mày đang nhăn lại của hắn dãn ra, trên mặt một lần nữa hiện lên nụ cười vui vẻ.

Một lát sau, máu nóng ấm theo gai nhọn nhỏ giọt xuống, chớp mắt bị lá cây thật lớn hút sạch. 

Máu của dị năng giả ẩn chứa năng lượng, mà dị năng hệ thủy đối với thực vật tuyệt đối đại bổ, một lúc sau, cành dây trói Bảo Long ánh lên màu xanh mượt, càng ngày càng nhiều dây bò lên tứ chi của hắn. Dần dần, máu đã không thể thỏa mãn khẩu vị của dây, trong đóa hoa xinh đẹp chui ra một loài sâu hình dáng giống kiến, đỏ như máu, nó theo dây leo chui vào người Bảo Long, đám sâu rậm rạp bò lên hai tay, ống quần, chui vào trong quần áo hắn.

Sau một loạt tiếng động sột soạt, quần áo của Bảo Long nhẹ nhàng rơi xuống đất, lớp sâu đỏ rực như thủy triều tản dần, hiện ra một khung xương trắng bị cành dây quấn lấy, trên khung xương chẳng còn sót lại chút thịt nào. Làm người ta lông tóc dựng đứng là, đầu của hắn nguyên vẹn không tổn hao bị dây treo giữa không trung, trên khuôn mặt trắng bệt vẫn mỉm cười như cũ, giống như vẫn bị vây trong cảnh tốt đẹp trong mơ. 

Dây leo nhả khung xương của hắn, bộ xương bị hút sạch đến cốt tủy cũng không còn rơi xuống đất, dưới nền đất đột nhiên động đậy, một khoảng trống bên đường tự động tách ra, lộ ra một cái động tối đen, xương cốt trắng như tuyết bị hút vào trong.

Dây leo có vẻ rất thích đầu Bảo Long, như có người sẽ để món ăn ngon nhất đến lúc cuối mới ăn, dây bao lấy đầu lâu, tạm thời không có hoạt động gì khác, nhưng dây leo vây quanh thương đội, lại bắt đầu rục rịch đứng lên.

Gió đêm lần thứ hai nổi lên, trong mùi hoa nồng đậm một tia máu tươi cực nhạt lan tràn. 

Lục Tốn đang chìm trong một giấc rực rỡ kỳ lạ, tình tiết trong mơ có chút bất ngờ, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui, giống như đời này chưa từng vui vẻ thích thú như vậy bao giờ.

"Khiêm..." Hắn thấp giọng nỉ non, bỗng nhiên Khiêm đang nói cười trước mắt hắn lại trào máu khắp cả người, ngã trên mặt đất, sau đó tan ra bốn phía như nước.

Lục Tốn đột nhiên giật mình tỉnh lại, toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, trong tim vẫn đau đớn. Hắn ngồi yên một lát, mở tay phải ra, cá dương vẫn luôn ẩn trong lòng bàn tay đột nhiên xoay tròn, phát ra nhiệt độ nóng cháy, Lục Tốn tỉnh táo lại.

Toàn bộ căn cứ nhỏ cực kỳ an tĩnh, chỉ có âm thanh lá cây bị lá thổi xào xạc, mùi hương như hoa lan làm người ta thả lỏng tinh thần. 

Không đúng! Rất an tĩnh! Lục Tốn đột nhiên mở to hai mắt nhìn, máu, có mùi máu.

Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, Tiết Thần ngồi ở ghế phó lái hô hấp đều đều, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, ngủ đến là say, nương theo ánh đèn ngoài cửa xe, nhìn thấy vẻ mặt anh cười rất…mất liêm sỉ! Phần dưới quần nhô lên cao… Được rồi, thật ra hắn cũng có cảm giác thân dưới của hắn đang phấn khởi.

Lục Tốn không chút do dự tát một phát, nhìn hình bàn tay năm ngón in dấu trên mặt Tiết Thần, hắn hơi chột dạ, vẻ mặt suy ngẫm, yên lặng cân nhắc xem đánh nữa hay không, vẫn nên lợi dụng thời cơ đánh cho hả giận, tương đối sảng khoái.

Nhưng mà, thấy Tiết Thần không tỉnh lại, Lục Tốn đúng lý hợp tình tát một bàn tay nữa qua, khuôn mặt tuấn tú của Tiết Thần sưng nốt bên còn lại, dấu đỏ tươi nhìn là biết dùng sức rất mạnh, nhưng trên mặt Tiết Thần vẫn đang mỉm cười, nhìn thế nào cũng buồn cười.

Đương nhiên, hiện tại không là lúc tìm thú vui, Lục Tốn thấy Tiết Thần vẫn bất tỉnh trong lòng nôn nóng, chuyện này quá mức quái quỷ! 

Lục Tốn đang định dùng thủ đoạn cực đoan để lay tỉnh Tiết Thần, khóe mắt đảo qua kính chiếu hậu, vừa lúc nhìn thấy thứ gì đó đang kéo người của họ. Lục Tốn cắn răng lập tức ném hai lưỡi đao gió ra ngoài, cái nhỏ đâm vào tay trái Tiết Thần, cái lớn bổ về phía dây leo.

Có vẻ ngụy tinh thần lực của Tiết Thần có tác dụng, đau đớn qua đi, mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong mơ. Mà một lưỡi đao gió khác tuy rằng sắc bén, lại chưa cắt đứt được sợi dây. Trái lại, sợi dây ý thức được con mồi của mình đang bị cướp, không những không buông tha cho dị năng giả đang bị kéo, ngược lại càng thậm tệ tụ tập nhiều dây hơn, cuốn lấy tứ chi của dị năng giả, bò nhanh về phía gốc rễ to lớn. 

"Đã xảy ra chuyện, nhanh xuống xe!" Lục Tốn chộp lấy rìu chữa cháy, nhảy xuống xe.

Tiết Thần lắc lắc đầu, ý thức vẫn còn rối loạn, mùi thơm ngào ngạt làm anh muốn ngủ thêm một giấc, ngủ thêm một giấc cũng tốt... 

Trước khi ý thức rơi vào mơ hồ lần hai, Tiết Thần hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, đau đớn và mùi máu tanh ngọt giúp anh tỉnh táo hơn.

Trong kính chiếu hậu, Lục Tốn vừa dùng dị năng vừa dùng vũ lực, liều mạng chặt đứt dây leo đang kéo tới từ bốn phía, không những không cứu được đội viên mà hắn còn bị dây leo quấn quanh, còn toàn bộ người trong đội họ, nghe tiếng động ầm ĩ như thế nhưng hơn một trăm người không ai tỉnh lại.

Tiết Thần hoàn toàn tỉnh táo, xoay người kéo Chu Bân đang ngủ trên thảm phía sau, lay qua lay lại cỡ nào cậu cũng không dậy, chỉ có thể dùng sức tát mấy phát, bởi vì dùng sức quá lớn, Chu Bân đang ngủ say không cẩn thận tự cắn phải đầu lưỡi của mình, đau nhức kéo đến, nhờ tinh thần lực cao cậu đã thoát được khỏi giấc mơ.

"Anh Tiết, làm sao vậy?" Chu Bân ngơ ngác, trên khuôn mặt thanh tú uất ức nói không nên lời. Cậu vất vả lắm mới mơ thấy Mèo Con nằm trên mặt đất dâng ra cái bụng mềm mềm, xờ móng vuốt mập mập, ngoan ngoãn mặc cậu chà đạp, còn chơi chưa đã, đã bị anh Tiết đập vài phát tỉnh...

"Đã xảy ra chuyện, cậu nhanh xuống xe, bằng mọi cách gọi tất cả mọi người dậy." Nói xong, Tiết Thần cũng cầm vũ khí phòng thân, nhảy xuống xe chạy qua trợ giúp Lục Tốn. 

Chu Bân nhảy dựng lên, tiện tay cầm vũ khí nhảy xuống xe.

Toàn bộ doanh địa trừ ba người họ, những người khác đều ngủ say, rất quỷ dị!

Chu Bân đi đến trước mặt một nhân viên tuần tra, gọi vài tiếng vẫn không thể đánh thức, bỗng nhiên nhớ tới Tiết Thần đã nói 'Bằng mọi cách gọi dậy', trên mặt bỗng có cảm giác đau, lại nhớ đến dấu tay trên mặt Tiết Thần, Chu Bân nhất thời tỉnh ngộ.

Vì thế, người đầu tiên bị cậu đánh thức, thành công biến thành đầu heo mặt mũi bầm dập mắt sưng vù vù... 

Dây leo đại khái vẫn nhớ được ngọn lửa của Tiết Thần có thể làm nó đau đớn, sau khi Tiết Thần gia nhập, chúng nó trở nên bó tay bó chân, rất nhanh, đợi Tiết Thần thiêu hủy vài gốc cây, rốt cục cùng Lục Tốn hiệp lực cứu được người từ trong đám dây leo.

"Đó là cái gì?" Cướp được người về, Tiết Thần có thời gian rảnh đánh giá gốc thực vật đáng sợ trước mặt mình.

Năng lực nhìn ban đêm của Lục Tốn rất mạnh, nhờ ánh sáng đèn pin có thể nhìn rõ những vật ở phía trước.

"Bảo Long! Dư Lương! Công Tôn Cường!" Lục Tốn tỏa sát ý ngập trời: "Là đầu của bọn họ!" 

"Cái gì?!" Tiết Thần cảm thấy hoảng hốt, lặng yên không một tiếng động giết chết ba dị năng giả, hơn nữa ba người đó đều là thành viên đội thân vệ, thân thủ không hề yếu kém! Nếu không có Lục Tốn đột nhiên tỉnh lại...

Tiết Thần nghĩ đến hậu quả, trong lòng sợ hãi.

Lúc này, dưới thủ đoạn bạo lực cực đoan của Chu Bân phối hợp với ngón võ học được của Trần thị*, đã đánh thức được vài người, trong đó một người cầm đèn pin đi tới, vận tốc ánh sáng của đèn pin lơ đãng chiếu về phía đầu của mấy người Bảo Long, gã bị dọa sợ đến ngẩn ngơ, vẻ mặt tươi cười đầy thỏa mãn và hạnh phúc khiến gã lông tóc dựng đứng. Lại nhìn những bộ quần áo trống rỗng dưới lớp dây, gã không khỏi tuyệt vọng nghĩ, chẳng lẽ thân thể của bọn họ cứ như vậy lặng yên không một tiếng động bị gặm hết? Đến cả xương cốt cũng bị gặm sạch sẽ, bọn họ không chỉ không phát ra một chút tiếng kêu, vẻ mặt vẫn tươi cười? (*: ai hỏng hiểu thì là bạn nhỏ Chu Bân đang dùng sức của dị năng lực lượng và kỹ thuật võ học của Trần thị để gọi ‘nhẹ nhàng’ những người khác tỉnh dị theo phong cách đầu heo bầm dập)

Theo ánh sáng đèn pin, Tiết Thần và Lục Tốn cũng hoàn toàn thấy rõ ràng quần áo trống không trên đất và vẻ mặt của họ, hai người không sợ trời không sợ đất, lại sinh ra một loại cảm giác như rơi vào hầm băng. 

"Phó, phó, phó đoàn, tôi, chúng ta hiện tại như thế nào, làm như thế nào?" Gã chỉ cảm thấy đầu lưỡi đã không còn là của mình, nhìn đống dây trước mắt chân gã xiêu vẹo di chuyển, não và lòng gã chỉ có một suy nghĩ —— trốn!

Tiết Thần Lục Tốn nhìn nhau, đồng thời cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, rạng sáng hai giờ, bên ngoài căn cứ  thỉnh thoảng còn có thể nghe được tang thi gào thét, bây giờ chạy trốn mà đoạn đường tiếp theo không có thôn xóm không có nhà ở thì khác nào đi tìm đường chết! Cho dù Lục Tốn có dị năng đặc biệt làm tang thi sợ, nhưng hắn biết rõ dị năng của hắn duy trì không được lâu, dị năng hao hết, tang thi trong bóng đêm mò đến, mấy người trong đội họ chẳng đủ cho chúng nhét kẽ răng! Nhưng nếu ở lại phải đối phó với đống dây leo quỷ dị này, lòng họ cân nhắc.

"Trước tiên gọi tất cả dậy, tập trung lại một chỗ, chờ thời cơ hành động." Lục Tốn híp mắt, mở miệng.

Chương 78: Dây leo ảo ảnh (2)

Chỉ thấy dây leo trong căn cứ phát triển một cách nhanh chóng, bao phủ mọi nơi, tạo thành một nhà giam màu xanh, nhốt mọi người trong căn cứ.

Rõ ràng là sau khi ăn được máu tươi ngon lành, chúng nó không có ý định thả mọi người đi.

Tiết Thần cùng Lục Tốn, người này kéo một đội viên đã bị dọa ngốc, người kia kéo một đội viên đã hôn mê nằm trên đất, nhanh chóng quay vào căn cứ. Lúc này, trong căn cứ, hầu hết mọi người cũng đã tỉnh lại, nhìn tình hình trước mắt, tất cả đều sợ hãi.

"Lấy tôi làm trung tâm, tập trung!" Tiết Thần bình tĩnh ra lệnh, trong lòng anh tuy rằng không bình tĩnh mấy, nhưng anh biết anh và Lục Tốn giờ phút này nhất định không thể hoảng sợ! 

Nhất định không thể để đầu trận tuyến rối loạn! Nếu không tất cả bọn họ đều chết dưới tay loại dây leo quỷ quái này. Trước mắt, bọn họ bị dây vây ở trong căn cứ, lái xe tông vào khẳng định xông ra không được, ngược lại có khi xe còn bị dây leo phá hủy, không nói đến trên xe có rất nhiều vật tư quan trọng không thể để xảy ra sai lầm, nếu chiếc xe bị hủy, chỉ bằng nhân lực bọn họ làm sao thoát khỏi vòng tang thi bên ngoài? Kế sách hiện giờ, chỉ có tiêu diệt đám dây này!

Mọi người cầm vũ khí, chạy lại chỗ Tiết Thần, Tiết Thần suy xét đến đặc tính sợ lửa của dây leo, ném cầu lửa đen, cầu lửa lớn lớn nhỏ nhỏ vừa thiêu rụi dây leo,vừa hình thành một vòng bảo hộ, ngăn cách dây leo bên ngoài.

Dây leo rất kiêng kị loại lửa đen dính vào không thể dập này, nó vừa cố lan tỏa mùi hoa, vừa cố gắng ngưng tụ nước, rất nhanh, khi lửa đen thiêu chúng chỉ còn lại gần bằng nắm tay, chúng nó đột nhiên bùng nổ, loại chất sềnh sệch kỳ lạ có màu xanh bao phủ cầu lửa nhỏ dần, cuối cùng dập tắt. 

Tiết Thần hiển nhiên không nghĩ tới, đám dây 'thông minh' như vậy! Anh càng không ngờ dây leo còn có cách đối phó với dị năng của anh!

“Mùi hoa kỳ lạ, mọi người dùng vải che mặt!” Lục Tốn hét lớn, mọi người đang mê mang lại tỉnh táo, nghĩ mà sợ không thôi. Thiếu chút nữa, bọn họ lại bị dây leo lừa! 

Sự việc khẩn cấp, tất cả không thể làm gì được, xé quần áo, bên người có sẵn nước hoặc đứng gần dị năng giả hệ thủy, liền dùng nước làm ướt mảnh vải, thật sự không rõ nước thấm ướt vải là nước gì, cũng mặc kệ thối hay không, trực tiếp phủ mảnh vải lên mặt, che kín miệng mũi.

Quả nhiên, sau khi che được mùi hoa, cảm giác buồn ngủ lập tức biến mất.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dây phát hiện nó không thể đột phá vòng lửa, không làm gì được nhóm Tiết Thần, lập tức đổi cách, ra tay từ đỉnh đầu bọn họ.

Dây leo có gai dễ dàng túm lấy một đội viên, kéo lên, dây gai lập tức đâm vào cổ anh ta, cành xông vào cơ thể, tham lam hút máu trong cơ thể anh ta.

Những người khác kịp phản ứng, có người giữ chặt đội viên, những dị năng giả khác công kích đoạn dây, rốt cục, dây gai bị chặt đứt , đội viên rớt xuống dưới, nhưng đã bị hút thành cái xác khô, sinh cơ đoạn tuyệt mà chết.

Thật là đáng sợ! 

Nhóm người dũng mãnh dù đối diện với Bò sát giả vẫn dám liều mạng, lại bị dọa hoàn toàn choáng váng, đối mặt với sinh vật đáng sợ như thế, bọn họ còn có cơ hội sống sao?

"Tất cả mẹ nó giữ vững tinh thần cho tôi!" Lục Tốn gào một tiếng, giọng nói tràn ngập lệ khí, khiến nhóm người rùng mình, tuyệt vọng nơi đáy lòng bỗng hóa thành động lực.

"Tập trung nhìn lên trên, tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy mà không thể diệt được đám dây chết tiệt này! Mẹ nó các người cẩn thận một chút! Chỉ cần tôi và Tiết Thần còn sống, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc các người!"

Lục Tốn nói, làm mọi người đang mê mang như uống được thuốc an thần, trong lòng bùng lên ngọn lửa ngoan cường. 

Phắc, cùng lắm thì chết một trận, ông đây đàn ông đầu đội vợ chân đạp dép! Sợ cái quần! 

Tiết Thần  cẩn thận khống chế được ngọn lửa không bị dây leo dập tắt, thản nhiên nói: "Dị năng của tôi nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được thêm một giờ, chúng ta phải giải quyết sạch dây leo, tất cả mọi người nhanh nghĩ biện pháp!" Tiết Thần có cảm giác, nếu dị năng của anh có thể thăng cấp, hẳn có thể đối phó đám dây, nhưng dị năng của anh hiện tại chỉ ở cấp bốn sơ cấp, đành bó tay nhìn dị năng bị đám dây tiêu hao dần.

Tất cả im lặng, chưa nghĩ ra cách gì, bỗng Lục Tốn xoay đầu nhìn Tiết Thần, nói cùng lúc: “Kết hợp dị năng.”

Ngũ hành tương sinh tương khắc, các dị năng nếu kết hợp với nhau sẽ đem lại hiệu quả bất ngờ. Cái gọi là ‘Kết hợp dị năng’ không còn xa lạ với người của Vuốt Đen, đôi khi ra ngoài làm nhiệm vụ họ hay phối hợp với nhau để đánh tang thi. Phối hợp tốt, hiệu quả của dị năng tăng lên cấp cao hơn không là vấn đề.

Nhưng dị năng giả cấp bốn cấp năm trộn lẫn với các dị năng giả cấp thấp, thoạt nhìn chỉ kém nhau một hai cấp, thực chất cách biệt một trời. Tựa như Lục Khiêm đã nói, không ít người có khả năng trong một hai năm ngắn ngủi, thức tỉnh dị năng rồi nhanh chóng thăng đến cấp bốn, lại có người mất ba năm năm năm một cấp cũng không thể tăng.

Tiết Thần hiểu rõ dị năng cấp bốn sơ cấp của mình muốn phát huy được hiệu quả của dị năng cấp năm là chuyện khó xảy ra, nhưng hiện giờ bí quá hóa liều thành không còn cách nào khác! 

Sau khi đề xuất ý kiến, não Tiết Thần nhanh chóng vận hành. Muốn lửa cháy cần phải có oxi, nếu trong không khí có đủ oxi, ngọn lửa sẽ bùng lớn, nếu còn có chất dẫn gây cháy, như vậy... tròng mắt Tiết Thần sáng lên.

(Chút tâm hự của con edit: tuôi vô cùng ngu tự nhiên, vô cùng ngu tự nhiên, vô cùng ngu tự nhiên, chuyện quan trọng phải nhắc 3 lần)

"Nước điện giải!" Lục Tốn đột nhiên nghĩ đến. Nếu như có thể lợi dụng nguyên lý nước điện giải, điện giải ra đủ oxi và hidro, lo gì không thể tăng uy lực của lửa!

"Những dị năng giả hệ hỏa, hệ thủy, hệ kim, hệ sấm sét, hệ thổ, hệ phong bước ra khỏi hàng!" Hai mươi người nhanh nhẹn bước ra khỏi hàng, hầu hết là thành viên đội thân vệ. Tỉ lệ dị năng giả hệ tự nhiên ít hơn hệ lực lượng nhiều, có nhiều người như thế đã là không tồi.

"Dị năng hệ thổ lập tức tìm xem đám dây leo có phải có một chủ thể rất mạnh ẩn nấp hay không." Bắt giặc trước phải bắt vua. Đương nhiên, Lục Tốn có căn cứ nên mới có thể nói như vậy.

"Vâng!" Ba dị năng giả hệ thổ sau khi nhận lệnh, lập tức hai tay chạm đất, nguyên tố hệ thổ trong cơ thể liên tục trao đổi với nguyên tố dưới lớp đất, mấy phút đồng hồ sau, rốt cục có đáp án.

"Dưới nền đất hình như có một gốc cây chủ."

Gương mặt dị năng giả hệ thổ trắng bệch, dị năng đã tiêu hao gần hết, loại hành động trao đổi này nhìn như đơn giản, thật ra vô cùng hao phí dị năng.

"Cái dây lớn nhất nằm ở phía trước chính là nơi của cây chủ." Vị này dị năng mạnh hơn một chút, không chỉ tra được ra gốc cây, còn tra được ví trí của nó.

"Cây chủ cắm rễ không sâu lắm, chỉ tầm hai thước.”

Nói cách khác, nếu lửa đen của Tiết Thần đủ mạnh, thì có thể thiêu hủy được gốc cây này.

"Đưa tinh hạch cho tôi." Tiết Thần nói với Lục Tốn, ban ngày giết năm Liếm thực giả tinh hạch đều do Lục Tốn giữ.

Lục Tốn gật đầu, lập tức lấy toàn bộ tinh hạch ra, đưa cho anh. Tiết Thần một tay khống chế dị năng, một tay nhận tinh hạch, điên cuồng vận chuyển ngụy tinh thần lực của anh hấp thu năng lượng trong đó.

Mấy phút trôi qua, màu đỏ tươi của tinh hạch dần ảm đạm, Tiết Thần nâng dị năng lên mức đỉnh cấp (Editor: một level có 3 mức sơ cấp - trung cấp - đỉnh cấp), lực lượng cuồng bạo tràn ngập huyết quản toàn thân anh, đấu đá lung tung, cả người nổi gân xanh.

Đau! Đau tận xương cốt!

Tiết Thần cắn chặt răng, siết nắm đấm, cố gắng chịu đựng. 

Trong lúc này, Lục Tốn chỉ huy dị năng giả hệ thủy vào vị trí, để bọn họ ngưng tụ một lượng nước lớn quanh cây chủ;

Dị năng giả hệ hỏa phụ trách khống chế độ ấm, để hơi nước duy trì trạng thái sềnh sệch;

Hai dị năng giả hệ kim, chia nhau ra phụ trách lợi dụng kim loại trong căn cứ tạo ra điện cực âm cực dương bao quanh thân cây;

Ba dị năng giả sấm sét, phóng ra mức điện lớn nhất từ hai cực, hơn mười vạn vôn điện trộn lẫn với dòng chảy hơi nước, phát ra âm thanh tích tích chói tai;

Dị năng giả hệ phong phụ trách xây một bức tường gió, không cho hydro và oxi tràn ra ngoài.

Trong thời điểm sinh tử tồn vong*, tất cả mọi người đều ôm tinh thần liều mạng, đột phá tiềm lực của mình. (*: sống hay chết, tồn tại hay diệt vong)

Rất nhanh, oxi tinh khiết thoát ra khỏi bức tường gió, hít vào phổi làm tinh thần chấn động, ngọn lửa của Tiết Thần bất ngờ bùng cao lên.

Thành công rồi!

Mắt mọi người phát sáng.

Dây leo cảm nhận được nguy hiểm, xao động vùng vẫy, cành dây liên tục tấn công đám người trong vòng lửa. Các dị năng giả lực lượng cầm lấy gậy gộc súng ống. 

Vài phút trôi qua, các dị năng giả thiên nhiên lần lượt ngã xuống, các thành viên khác vừa ôm vừa kéo họ vào vùng an toàn, họ kiệt sức nhưng chưa muốn nghỉ ngơi, lấy tinh hạch riêng của mỗi người ra định hồi phục lại năng lượng, họ rõ hơn ai hết rằng cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu!

Tiết Thần và Lục Tốn nhìn nhau, hơi hơi vuốt cằm. Tiếp Lục Tốn chém một lỗ hổng trên tường gió, ánh điện chớp nhoáng sau tường, Tiết Thần sử dụng toàn bộ dị năng, một con rắn lửa đen chưa thành hình bay vút lên cao, tiếp cận với oxi và hydro sau tường gió, rắn lửa nháy mắt biến thành một con rồng lửa xanh, giống như rồng thật. Rồng lửa gắt gao cuốn lấy gốc cây chủ, dây leo bị uy hiếp tính mạng trở nên điên cuồng, trong khoảnh khắc, đất núi toàn bộ căn cứ rung chuyển, cây chủ điên cuồng giãy dụa , ý đồ lùi về trong đất, lại bị ngọn lửa chặt chẽ bao vây. 

Vô số cành hóa thành tro tàn, vô số đóa hoa hóa điêu linh.

Ngọn lửa xanh đen cuốn lấy cây chủ, đốt một cái hố to trên mặt đất, có vài thứ dưới đất sâu có ý định trồi lên, đều bị lửa đốt thành tro tàn.

Lục Tốn dốc hết toàn lực, tạo một bức tường gió cố gắng bảo vệ mọi người và vật tư ở bên ngoài, nhiệt độ cực nóng làm ai ai cũng mồ hôi như tắm, nhưng không một ai dám lơi lỏng! 

Tất cả cầm vũ khí, tinh thần đề phòng, tang thi đang ẩn trong bóng tối đã bắt đầu xuất hiện.

Biển lửa và tường gió là bức tường thành cuối cùng của bọn họ, một khi cả hai biến mất, bọn họ phải đối mặt với một trận ác chiến mãnh liệt!

Ngọn lửa cháy khoảng hai giờ, dây hoàn toàn bị đốt trụi, căn cứ bị hủy hơn phân nửa, ngoài ra còn có mấy trăm tang thi chôn thân trong biển lửa.

Không có mùi hoa và thi thể hôi thối quấy nhiễu, tang thi xung quanh ngửi được mùi của dị năng giả, sôi nổi chen chúc nhau đổ xô về phía căn cứ. 

Dị năng của Tiết Thần và Lục Tốn đều cạn kiệt, sắc mặt hai người trắng bệch, cố gắng giữ mình không gục ngã, bình ổn đại não bởi vì sử dị năng quá độ gây ra đau đớn.

Nhờ Lục Khiêm, hai người bọn họ biết được ít nhiều, thực vật biến dị cũng sinh ra loại tinh hạch được gọi là lăng tinh, là thứ tốt hiếm có! Nghe nói, năng lượng trong lăng tinh mạnh hơn so với tinh hạch của tang thi cùng cấp, hấp thụ xong còn có khả năng kích phát dị năng tiềm ẩn của cơ thể, tạo ra dị năng giống của loại thực vật đã bị hủy, vả lại, vì thực vật biến dị rất cường đại, muốn hoàn toàn tiêu diệt chúng nó để lấy lăng tinh là một chuyện khó khăn, bởi vậy, lăng tinh rất trân quý, thường thường mỗi lần xuất hiện đều làm các dị năng giả khắp nơi tranh giành.

Rõ ràng hai người họ không có ý định bỏ qua viên lăng tinh đã dùng cả tính mạng để đánh đổi này. Nghĩ đến hiệu quả gây mê và tạo ảo ảnh mạnh mẽ của gốc cây, họ cảm thấy nguy hiểm vừa rồi hóa thành mây bay.

Nhân vi tài tử điểu vi thực vong*, vốn đã là như thế. (*:Người tiền của mà chết, chim tham mồi mà chết.)

Tiết Thần nghỉ ngơi một lát, thừa dịp người xung quanh đang dọn dẹp tang thi, thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói với Lục Tốn: "Cậu chú ý khống chế tang thi quanh đây, tôi gọi Chu Bân đi lấy lăng tinh với tôi." 

"OK." Lục Tốn gật đầu nói.

Hắn hít sâu một hơi, yên lặng vận chuyển tinh thần lực đặc biệt trong cơ thể, những chấm đỏ máu quỷ dị nổi lên da, tròng mắt biến thành màu đỏ yêu dã, một loại uy áp cường đại của tang thi cao cấp đặc biệt đột nhiên xuất hiện tại cái căn cứ đã bị hủy diệt hầu như không còn gì này, tang thi trong căn cứ đột nhiên chậm lại, mà những tang thi đang chạy về phía này cũng đổi hướng di chuyển.

"Chu Bân, lại đây, nhanh lên, theo tôi đi tìm một món đồ."

Chu Bân nhanh chóng giải quyết tang thi chậm chạp trước mặt, gọi A Cát, rồi theo Tiết Thần đi đến cái hố mà gốc cây chủ bị đốt.

Có Chu Bân cùng A Cát hợp tác, tang thi trên đường xoẹt xoẹt đã xử lý sạch.

Đến gần hố to, Tiết Thần cầm đèn pin chiếu vào cái hố đường kính hai thước, chiều sâu gần ba thước, anh và Chu Bân cùng hít sâu một hơi. 

Chỉ thấy dưới hố chứa đầy xương cốt bị dị năng thiêu đốt với số lượng không đếm được, chúng nó bị bao phủ bởi lớp tro cốt xám trắng, có xương người, có động vật, thậm chí còn có tang thi!

Chẳng lẽ những thi thể bị 'gặm' đến mức không thể nhận ra không phải là tang thi làm, mà là cái gốc cây lúc đầu thoạt nhìn vô hại, thậm chí còn có hương thơm thoải mái như hoa lan kia làm?

Thật là đáng sợ!

Hơn nữa gốc cây này không chỉ ăn người sống, hình như còn ăn cả tang thi! Má ơi, ăn mặn quá đi!

"Anh Tiết, anh muốn tìm cái gì? Để em xuống đó tìm giúp anh." Chu Bân thấy sắc mặt Tiết Thần không tốt, chủ động mở miệng nói.

"Không có việc gì, nhóc ở trên này chờ tôi, tôi đi xuống tìm. Phía dưới rất đáng sợ, nếu làm cậu sợ, chị cậu không làm thịt tôi chắc?" Tiết Thần cười khổ nói, buổi sáng khi bọn họ xuất phát, người mất hứng nhất có vẻ là Chu Vân, anh cũng không quên trước khi đi, anh và Lục Tốn đã cam đoan với Chu Vân. 

Chu Bân nở một nụ cười ngây ngô, hạnh phúc: "Chị thương em mà, thật ra chị hiền lắm.”

Chu Vân, nữ ma đầu bạo lực của Vuốt Đen không một ai dám chọc vậy mà có người lại nói cô ấy hiền?! Có biết là các cô gái trong đội của cô toàn lén lút sau lưng gọi cô là Duyệt Tuyệt Sư Thái* hay không hả! (*: Diệt Tuyệt Sư Thái (灭绝师太) là một nhân vật trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký của nhà văn Kim Dung.)

Tiết Thần bĩu môi, không hề rối rắm, nhảy vào trong hố, anh lần theo tro tàn của dây leo mà tìm, rất nhanh, anh tìm được một viên lăng tinh cỡ nửa bàn tay dưới lớp tro. Khác với tinh thạch có hình cầu hay những vật hình cầu khác, lăng tinh có góc cạnh bén nhọn, mỗi một lăng tinh như được điêu khắc tỉ mỉ dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng, ánh sáng màu xanh ngọc bích so với màu của ngọc lục bảo cao cấp càng trong suốt linh động hơn, chăm chú nhìn một lát đủ để câu mất hồn người. 

Trên bề mặt của viên lăng tinh này tổng cộng có bốn góc, dựa theo lời Tiểu Khiêm nói, một góc đại biểu một bậc, như vậy gốc dây leo này ít nhất đã đạt được đến trình độ cấp bốn trung cấp. Nhưng mà chỉ một gốc cây cấp bốn trung cấp như vậy, một người cấp bốn sơ cấp là anh, cộng thêm Lục Tốn cấp ba đỉnh cấp, rồi hơn hai mươi người cấp hai cấp ba, cần phải dùng đến tổ hợp dị năng từ các dị năng giả thiên nhiên, mới hủy diệt nó hoàn toàn! Thậm chí nó còn lặng yên không một tiếng động giết chết ba người trong bọn họ, trước mặt bọn họ lại giết thêm một người, thực lực như vậy không cách nào không làm người khác kinh sợ! Càng làm cho Tiết Thần kiêng kị chính là, trong lúc chiến đấu gốc cây dây này có biểu hiện về 'trí tuệ'.

Loại kiêu ngạo và vinh quang chỉ thuộc về loài người, bị khi một gốc cây thực vật có được, nhân loại thật sự còn có ngày mai sao?

Tiết Thần yên lặng cất lăng tinh vào túi quần, đang muốn leo lên khỏi hố, lại chạm phải một thứ gì đó mềm mềm dai dai. 

"Đây là cái gì?"

Nhận xét