TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 79-80

 

Chương 79: Tiếp tục xuôi Nam

Tiếng ồn bên ngoài hố càng lúc càng lớn, Tiết Thần biết Lục Tốn kiên trì không được bao lâu, cũng không kịp nghĩ nhiều, đào thứ vừa chạm phải ra, sau khi đào phát hiện bên trong còn có một vật gì đó cứng cứng hình dạng như khoai tây khoai lang, cũng cất vào túi áo, nắm lấy tay Chu Bân, leo ra khỏi hố, hai người một chó cầm vũ khí chạy về nơi dừng chân.

Dưới sự chỉ huy của Lục Tốn, mọi người kiểm tra xem xe có hư tổn gì không, hầu hết mọi người  đã lên xe hết rồi. Lúc này Tiết Thần cùng Chu Bân trở lại, tránh những người ở trên xe, còn lại toàn bộ leo lên xe theo sắp xếp. 

Tiết Thần ngồi vào ghế lái, nhìn Lục Tốn ngồi ghế phó lái sắc mặt trắng bệch, biết hắn đã là nỏ mạnh hết đà không dám quấy rầy hắn, trực tiếp dậm ga đánh xe về phía lúc trước tang thi rời khỏi căn cứ.

Có Lục Tốn trợ giúp, mọi người thành công thoát khỏi vòng vây tang thi, Chu Bân và A Cát hỗ trợ, chọn những hướng đi tương đối ít tang thi, không dám thả lỏng.

Rạng sáng năm giờ, mặt trời nhô lên nơi chân trời, tang thi đang điên cuồng xao động trở nên bình tĩnh hơn, tốc độ cũng dần dần giảm bớt, tất cả mọi người thở phào một hơi, cảm thấy vui sướng khi sống sót sau tai nạn. 

Buổi sáng sáu giờ rưỡi, đoàn xe dừng lại tại một khu đất bằng phẳng tầm nhìn trống trải, theo lời Chu Bân, trong phạm vi 5-6km gần đây có khá ít tang thi, nghỉ ngơi một lát không thành vấn đề. Mọi người cầm công cụ lương thực và nước sạch xuống xe, nhóm lửa bắc nồi nấu nước nấu mì nấu phở.

Bởi vì nhiệt độ không khí quá cao, thức ăn tự chế dưới tình huống không có đồ giữ nhiệt và chống phân hủy rất nhanh hư, tất cả mọi người không thể mang theo quá nhiều lương khô, mà những thứ nén khí như bánh quy, mì ăn liền, trứng muối gì gì đó là đồ khan hiếm và xa xỉ, mọi người dù tìm được chỉ đem đi đổi lương thực và tinh hạch, bởi vậy, hầu hết đều mang theo gạo và mì.

Đoàn người chia thành nhóm ba nhóm năm, vây quanh nồi nấu mì, nếu có mang chút gia vị hay nước tương tự chế ở nhà theo, hoặc có chút thịt vụn, thật sự là không thể nào ngon hơn.

Lục Tốn nhìn dấu tay năm ngón trên mặt Tiết Thần, lại nhìn những thành viên mặt mũi bầm dập trong đội, chút chột dạ nho nhỏ trong lòng bị hắn ném lên chín tầng mây. Tôi chính là ân nhân cứu mạng của cậu đấy, biết điều thì nhanh làm bữa sáng phong phú đến khao tôi đi, nếu không, hừ hừ... 

Tiết Thần cảm giác trên mặt mình nóng nóng rát rát, nhìn Lục Tốn ra vẻ đắc ý, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, tay đang đổ ớt tương dừng lại một chút, rồi không chút khách khí đổ hết ba phần bốn chai ớt vào nồi, nồi mì biến thành màu đỏ tươi, mùi cay mê người nhẹ nhàng bay ra. Nhìn Lục Tốn vẻ mặt không thèm để ý nhưng thật ra đang trộm nuốt nước miếng, khóe miệng Tiết Thần tạo thành một độ cong âm hiểm.

Cay, cay quá má ơi!

Lục Tốn húp nước ăn mì sợi, nước mắt nước mũi thi nhau chảy, miệng há to hít hà, đầu lưỡi sưng đỏ nhưng lại muốn ăn càng nhiều, dáng vẻ vừa đau khổ vừa thỏa mãn trông không thể buồn cười hơn.

Ăn cay là sở trường của Lục Tốn, chỉ mỗi tội hắn rất thích ăn cay, cơ thể lại không thể ăn được đồ quá cay, mỗi lần ăn cay là nước mắt nước mũi lại tuôn trào, cái vẻ đó thực sự là...

Tiết Thần nở nụ cười mất nhân tính, Chu Bân ôm bát mì thơm ngào ngạt nhích người sang một bên, phúc hắc gì đó rất không tốt nha.

Lục Tốn chảy nước mắt uống sạch nước trong tô mì, xoa xoa miệng hơi hơi sưng lên, lĩnh hội được sâu sắc đau đớn cũng là một loại sung sướng.

Ăn uống xong, Chu Bân ngoan ngoãn rửa bát đũa, Tiết Thần cùng Lục Tốn lên xe. 

"Lấy được lăng tinh chứ?" Lục Tốn hỏi.

"Tất nhiên." Tiết Thần không định giấu đồ, lấy lăng tinh ra, lăng tinh sáng tựa như xanh ngọc bích hút mất hồn Lục Tốn.

"Thật xinh đẹp." Lục Tốn  cảm thán nói, trên thế giới này không ngờ còn sẽ có đồ vật xinh đẹp như thế.

"Đúng rồi, còn có hai thứ khác nữa, cậu xem thử."

Lục Tốn buông lăng tinh, cầm lấy hai vật khác, quan sát nửa ngày nói: "Tôi có thể cảm giác được thứ này có sinh mệnh mạnh mẽ, chắc là một quả trứng. Còn thứ này nhìn giống khoai lang, hình như là thực vật, có khi nào nó là hạt giống của gốc cây dây leo kia không?”

"Rất có thể." Tiết Thần gật đầu nói, trên thực tế anh cũng đoán như vậy.

"Đem hết về, để Khiêm nghiên cứu thử có ra được gì không, lăng tinh cũng đưa cho Khiêm giữ."

Tiết Thần liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Chuyện đó còn cần cậu nói sao."

Hành trình kế tiếp tương đối thuận lợi, tuy rằng cũng gặp một ít thực vật biến dị, nhưng chỉ cấp hai, giải quyết không có gì khó, hơn nữa mọi người rất cảnh giác, không đến mức ngu ngốc khinh địch như khi gặp dây leo. 

Trong thương đội, có một dị năng giả lực lượng trước mạt thế làm nghề nhiếp ảnh gia, sau khi xin ý kiến của Tiết Thần và Lục Tốn, anh ta quay phim chụp ảnh hơn mười loại thực vật biến dị, rồi ghi chép lại đặc tính của chúng nó, dự định sau khi về thành phố A sẽ xuất bản một cuốn sách hướng dẫn sinh tồn, để người trong đoàn trao đổi sử dụng.

Cuối tháng sáu, thời tiết ở Trung Nguyên vẫn khô hạn như cũ, trên mặt đất chỉ toàn là vết nứt loang lổ, như vết thương trải rộng, trông như đất cát đang mở ra vô số cái miệng cười nhạo con đường lụi tàn của loài người. Oi bức mấy ngày liền, dưới mấy gốc cây khô vàng tùy ý có thể ngửi thấy mùi hôi xương cốt, ngẫu nhiên sẽ có một vài thực vật biến dị có sức sống mãnh liệt, chúng nó hấp thu máu thịt của sinh vật khác, thậm chí là tang thi, gian nan mà tồn tại. 

Ô tô gào thét lao qua, tung lên một trời cát, lúc lâu vẫn không ngừng, không trung xanh lam bỗng trở nên mờ mịt, kên kên rít gào lượn qua bay đến nơi xa xôi...

"Lão Đại, Lão Đại, bọn họ về rồi, bọn họ về rồi!"

Trần Lập đột nhiên ngẩng đầu, cánh tay đang hoạt động bỗng dừng lại giữa không trung, "Ai? Có phải là thằng Dũng trở lại?" Bởi vì quá mức kích động, giọng của hắn nghe có chút run rẩy.

Người đàn ông cao lớn thô kệch liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, chính là Trần Nhị ca bọn họ, còn có Lục phó đoàn và Tiết phó đoàn trưởng cũng về." 

"Trở lại, trở lại, trở lại là tốt rồi, cuối cùng đã trở lại." Trần Lập dùng sức lau khuôn mặt dính bẩn đen nhẻm, kích động nói năng lộn xộn: "Đi đi, nhanh dẫn đường cho tôi."

Thương đội mới vừa vào căn cứ, đã bị đám người hưng phấn vây chặt như nêm cối, vũ khí, đạn dược, mang đến hy vọng mới cho những người đang dần rơi vào tuyệt vọng.

"Anh, anh, bên này, bên này." Trần Dũng mắt sắc, nhìn từ xa đã thấy bóng dáng Trần Lập, hưng phấn kéo cổ họng hô to.

Trần Lập chạy qua, nhìn rõ đứa em trai gầy yếu, đôi mắt ửng đỏ: "Thằng nhóc thối, còn biết quay về." 

"Haha, đáng tiếc không thể dẫn một cô vợ về." Trần Dũng ngơ ngơ cúi đầu, cười cộc lốc, chọc cười cả đám người xung quanh

"Tiết phó đoàn, Lục phó đoàn trưởng, thật sự rất cảm ơn các cậu." Trần Lập chân thành cảm kích nói.

Trong khoảng thời gian này tâm trạng lo lắng treo trên cổ họng hắn cuối cùng đã rơi xuống, Vuốt Đen lợi hại hơn hắn nghĩ, cũng rất đáng tin.

Tiết Thần vẻ mặt nhu hòa cười nhạt: "Đâu có."

Lục Tốn khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Mọi người hàn huyên vài câu, Trần Lập giữ nguyên trật tự đoàn người, chạy xe đến địa điểm chỉ định, kiểm kê vũ khí Trần Dũng mang về để cất vào kho, rồi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho đoàn người Lục Tốn.

Ngày hôm đó, Trần Lập mở một buổi tiệc lớn để đón gió tẩy trần cho nhóm Lục Tốn, không chỉ nấu bữa tối phong phú, còn lấy bình rượu trân quý mình luôn cất giữ, một bữa cơm đi qua, khách và chủ cũng vui.

Nhưng mà, đến ngày kế, tình huống tiêu thụ vũ khí không tốt như mong muốn, Lục Tốn cùng Tiết Thần định kiếm lời nhiều một chút, nâng giá thành giao dịch cao hơn hai mức, kết quả cả ngày trôi qua chỉ bán được chín cây súng trường, hơn một ngàn đạn, hầu hết mọi người đều không có ý định xem qua. Người có ý cướp trộm đồ cũng không ít, chỉ là tạm thời chưa có ai thực hiện được thôi.

Lại qua hai ngày, việc buôn bán không có dấu hiệu chuyển biến tốt, Lục Tốn chỉ có thể trao đổi với Tiết Thần: "Nếu không chúng ta tiếp tục đi về phía nam?" 

Tiết Thần nhíu mày, hiện nay miền Trung đang gặp trận hạn hán hiếm thấy, nắng ác liệt đến mức tang thi phơi nắng cả ngày cũng muốn nổ đầu, huống chi là phần lớn người và cây nông nghiệp thưa thớt? So với việc dùng lương thực đổi lấy vũ khí đánh một trận với tang thi, lương thực có trong tay hiện tại đã tốt lắm rồi, người ngu ngốc cỡ nào cũng biết, trận hạn hán này đi qua chỉ sợ tìm lương thực rất khó khăn. Không có súng ống ít nhất còn có thể lấy vũ khí lạnh, dùng dị năng đối kháng tang thi, không có lương thực, thì thật sự chỉ có một con đường chết!

Con người cho dù khó khăn đến mức cao nhất, cũng vẫn luyến tiếc buông tha con đường sống cuối cùng. 

Đúng như lời Lục Tốn, hiện tại chỉ có đi về phía Nam mới là lựa chọn tốt nhất. So với miền Trung, vùng Giang Nam dù là khí hậu hay là cấu tạo và tính chất của đất đai đều ưu việt hơn rất nhiều, đương nhiên, quan trọng nhất là theo như tin tức tìm được, phía Nam không bị ảnh hưởng quá mức bởi loại thời tiết ác liệt này, lương thực dự trữ nhiều hơi miền Trung nhiều. Ngoài ra, bởi vì tình hình trong nước của Trung Quốc, mật độ dân cư ở phía Nam nhiều hơn phương Bắc, đồng nghĩa với việc, tang thi cũng càng dày đặc, mọi người muốn kiếm ăn dưới miệng tang thi, hẳn sẽ không keo kiệt lương thực trong tay.

"Nếu chúng ta tiếp tục xuôi Nam, ít nhất cũng mất nửa tháng hoặc hai mươi ngày." Tiết Thần không quá lo lắng những nguy hiểm có thể gặp phải trên đường, mà anh không quen với việc trong một thời gian dài như vậy không gặp được Tiểu Khiêm, thậm chí không biết được chút tin tức nào của y, càng luyến tiếc bọn họ ở thành phố A xa xôi lo lắng.

Lục Tốn nhíu mày, nhấp nháy đôi môi có chút trắng bệch: "Cũng không thể để Khiêm lo lắng một hồi, kết quả chúng ta đi một chuyến vô công tốn sức?" 

Luôn hy vọng trong mắt người yêu mình không có gì là không làm được, luôn hy vọng mình có thể tạo dựng được sự nghiệp tốt để người yêu nhìn thấy, gần như là loại tâm tình hư vinh mà tất cả đàn ông đều có. Tiết Thần cũng không ngoại lệ, "Được rồi, vậy dặn bọn họ sắp xếp thu dọn đồ đạc, chúng ta sáng mai sẽ xuất phát!"    

Chương 80: Tiếp theo

Thời tiết phía Nam nhiệt độ thấp hơn, đi ngang qua mấy nông thôn trên đường, có thể thấy được màu xanh um tươi tốt, nhưng phần lớn đều là cỏ dại vô dụng hoặc thực vật biến dị nguy hiểm, chỉ có ở gần nhưng căn cứ sống sót mới có một vài loại cây xem như lương thực. 

Lục Tốn dẫn đoàn người mang cả vũ khí lẫn lương thực đi về phía Nam, sau sáu ngày đã đến tỉnh H. Tỉnh H có tên gọi khác là kho lúa Cửu Châu, so với tình huống dự trữ kho hàng 'không trao đổi' của thành phố A hay tình tạng 'thật giả lẫn lộn' ở những tỉnh khác, hầu hết các chiến lược dự trữ hàng hóa của tỉnh H đều nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn dự trữ lương thực của quốc gia. Đương nhiên, những thứ đó thuộc về bí mật tài nguyên quốc gia, người thường rất khó có được cơ hội hưởng dụng. Ngoại trừ số ít 'anh hùng cảm tử'  tập hợp một nhóm người đi cướp được chút lương thực, các kho lúa còn lại toàn bộ nằm ở nơi quân đội tỉnh H đóng quân. Mà nơi quân đội đóng quân cũng không thực hiện đúng trách nhiệm của họ, người sống sót bình thường bị họ đuổi đến một địa phương rất xa nơi đóng quân, còn lương thực sung túc, có dư vật tư, thiết bị tiên tiến, vũ khí chất lượng, tường thành kiên cố với quân nhân ưu tú, các binh sĩ đều có năng lực tác chiến, những nơi quân đội đóng quân của tỉnh H nghiễm nhiên trở thành thiên đường mọi người cực kỳ hâm mộ.

Trong khi càng ngày càng nhiều người sống sót ngã xuống trên con đường mở cánh cổng thiên đường, 'Thiên đường' lại biến thành cấm địa mọi người không muốn nhắc đến.

Đương nhiên, không phải tất cả binh lính đều là loại người mất lương tâm, cũng có một vài người từ trong 'thiên đường' trốn ra, mang theo vũ khí và tài nguyên tìm những người bình thường lập căn cứ sống sót. 

Tiết Thần lần này chọn căn cứ Hồng Sắc, chính là căn cứ do một binh lính trốn thoát cầm đầu người sống sót xây nên. Bởi vì cấp cao của căn cứ là binh sĩ, cho nên toàn bộ căn cứ đều tuân theo quy tắc tiêu chuẩn của quân đội, điều này làm cho cái căn cứ chỉ hơn vạn người tọa lạc ở một khu công nghiệp vùng ngoại ô lại trông nghiêm chỉnh hơn hẳn. 

Đoàn người Lục Tốn vừa đến đã được cấp cao của căn cứ Hồng Sắc nhiệt liệt hoan nghênh, cho dù Lục Tốn và Tiết Thần muốn bọn họ mua vũ khí với giá cao gấp đôi, lão đại của căn cứ Hồng Sắc Tưởng Văn Uyên vẫn vô cùng hào phóng chiêu đãi mọi người trong Vuốt Đen.

"Tiểu Tiết, có thể cho tôi biết một chút về tình trạng ở phía Bắc được không?" Rượu say cơm no, Tưởng Văn Uyên rất không có hình tượng ngồi lệch một bên ghế, lan man hỏi.

Tưởng Văn Uyên là một lão lính dày dạn, tào lao, không có chuyện đó, thậm chí có thể nói là cà lơ phất phơ, mặc quân trang vào còn có chút nhân mô cẩu dạng (chó đội lốt người :v), cởi quân trang một phát, cực kì hợp với cặp mắt tam giác trời sinh và khóe miệng cười như không cười xấu xa kia của hắn, nhìn kiểu gì cũng giống một tên lưu manh, không có chút nào giống người lãnh đạo của một căn cứ sống sót có quy mô. Trên thực tế, trước mạt thế, Tưởng Văn Uyên chính là một bộ đội đặc chủng rất giỏi, nổi tiếng khắp quân đội phía Nam, mà khi mạt thế đến, hắn cũng là nhóm đầu tiên nhiễm virus X tiến hóa thành dị năng giả thực vật cực kỳ hiếm, vả lại thành công thoát khỏi đám dị năng giả bị quân đội khống chế. 

Sau khi Tưởng Văn Uyên phát hiện mình có dị năng thực vật, phản ứng đầu tiên đó là —— đậu má, thực vật đại chiến cương thi, có cần hài hước vậy không hả! (editor: game Plant vs Zombie đấy các cậu ạ)

Sự thật chứng minh, lợi dụng thực vật biến dị hung tàn để đối phó tang thi cấp thấp ngu ngốc, hiệu quả cực kỳ tốt. Bên ngoài căn cứ Hồng Sắc được hắn trồng một loại thực vật biến dị tên là cây Kim cương, loại cây này có gai đỏ tươi, cứng như sắt, bình thường chỉ lộ ra một phần lá lớn bằng ngón cái thoạt nhìn rất vô hại, một khi có vật sống hoặc là tang thi ngang qua, lập tức dài ra, bụi gai rậm rạp xé con mồi thành thịt vụn, máu thịt hoặc tinh hạch giàu năng lượng của con mồi sẽ được rễ cây hấp thụ rất nhanh.

Loại cây này được trồng kéo dài khoảng 1km bảo vệ căn cứ Hồng Sắc tránh thoát vô số tang thi triều lớn nhỏ, so với dây leo lúc trước nhóm Tiết Thần gặp, loại cây Kim cương này mạnh hơn nhiều, thậm chí rất có khả năng một vài cây đã sắp đến biến dị cấp năm. Cấp năm là một giai đoạn mới, một khi cây Kim cương chạm đến ngưỡng cấp năm, nó sẽ vẫn ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của Tưởng Văn Uyên sao?

Tiết Thần giấu tia u ám dưới đáy mắt đi, cười nói: "Căn cứ thành phố A là căn cứ sống sót lớn nhất phương Bắc, hiện nay có chính phủ quản lý, bên trong thành phố coi như an toàn, những đoàn giống chúng tôi có rất nhiều, nhưng điều kiện thì không tốt lắm như tỉnh H đây." 

Tưởng Văn Uyên cười cười, ý định đục khoét nền tảng hỏi: "Vậy nhóm các cậu có hứng thú dọn đến chỗ chúng tôi không? Nếu các cậu đồng ý, tôi có thể để các cậu làm thiếu tướng của căn cứ Hồng Săc." Hắn vừa dứt lời, toàn bộ sảnh lớn rơi vào tình trạng chết lặng.

Cấp cao của căn cứ Hồng Sắc sẽ có quân hàm tương ứng, hiện nay căn cứ chỉ có mỗi lão đại Tưởng Văn Uyên là thiếu tướng, mà chức vị cao nhất dưới tay hắn chỉ mới có trung tá thôi. Quân hàm được đưa ra cũng không hoàn toàn theo ý Tưởng Văn Uyên, mà là hắn dựa theo năng lực và cống hiến của từng người trong căn cứ mà quyết định. Giờ hắn nhắc tới việc đưa Tiết Thần lên làm thiếu tướng, người trong căn cứ sao có thể không khiếp sợ! Cho dù muốn đục khoét nền tảng cũng sẽ không đến mức chia quyền lực trong tay cho người ta chứ? (editor: đục khoét ở đây là bạn Tưởng muốn dụ dỗ người của Vuốt Đen về căn cứ của mình)

Tiết Thần cùng Lục Tốn trao đổi ánh mắt, Lục Tốn mỉm cười nói: "Đây là chuyện quan trọng, tôi và Tiết phó đoàn không dám tự quyết định, còn phải quay về hỏi ý kiến đoàn trưởng." 

Mặc cho hoàn cảnh của tỉnh H tốt, nhưng không tập trung lực lượng toàn quốc hùng hậu như thành phố A, dù là hệ số an toàn hay là trình độ khoa học kỹ thuật đều không theo kịp. Điều kiện tự nhiên ưu việt của tỉnh H có lẽ trước mạt thế sẽ chiếm nhiều ưu thế, nhưng sau mạt thế, với mức độ ngày càng lợi hại của tang thi và thực vật biến dị, loại ưu thế này chẳng đáng là gì, thậm chí biến thành hoàn cảnh xấu. Nghĩ vậy, Lục Tốn hơi hơi lạnh người, chẳng lẽ dù con người có giãy dụa thế nào, cái kết cuối cùng vẫn là chết trong mạt thế sao?

Tưởng Văn Uyên nghe Lục Tốn uyển chuyển từ chối, trong lòng hơi thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng, đồng ý lời của Lục Tốn, mọi người lại bắt đầu nói qua chuyện khác.

Chu Bân ăn uống no say, ngồi trong sảnh lớn nghe bọn họ nói chuyện càng ngày càng nhàm chán, nhỏ giọng hỏi sự cho phép của Tiết Thần, khoan khoái dẫn A Cát chuồn ra ngoài chơi. 

Lúc này đang là thời gian chạng vạng, người trong căn cứ dần dần nhiều hơn, có thể nhìn thấy khói bếp bốc lên từ các nhà xung quanh, mùi đồ ăn chầm chậm lan tỏa. Gạo trộn với hạt ngô mài nhỏ, lại thêm một ít rau dại khoai lang hái ở bên ngoài, nấu thành một nồi cháo loãng, lại thêm chút ớt hay chao gì đó, đó là đồ ăn mỗi ngày của người trong căn cứ Hồng Sắc. Một vài thợ săn tang thi hôm nay thu hoạch không tệ thì khẩn cấp đến khu giao dịch, bày ra chiến lợi phẩm của mình—— thuốc, đồ gia vị, xăng, linh kiện, tinh hạch vân vân, đủ loại đồ vật, người nhìn hoa cả mắt. Chu Bân đi dạo chừng nửa giờ, nhìn trúng không ít đồ, lại không đủ lương thực để đổi. Khác với thành phố A, căn cứ Hồng Sắc rất ít dị năng giả, tinh hạch cũng không trở thành tiền tệ thông dụng, vật phẩm giao dịch vẫn đang dừng lại ở giai đoạn lương thực.

Chu Bân chép miệng, dẫn A Cát luyến tiếc không muốn đi rời khỏi khu giao dịch.

"Mày muốn ra ngoài chơi sao?" Chu Bân chần chờ xoa đầu A Cát, cậu cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng vừa rồi anh Tiết Thần dặn không thể ra khỏi căn cứ. 

"Gâu gâu gâu!" A Cát không nghe lời kêu to, nó nằm trên xe hoài muốn ngu người, nếu còn không cho nó ra ngoài nó nghẹn chết mất! Hơn nữa nó muốn đi nhiều nơi hơn, trở về khoe cho tức chết con mèo mập thối kia!

"Nhưng mà..."

A Cát thấy Chu Bân vẫn không đồng ý, nóng nảy, chỉ có thể sử dụng chiêu cuối cùng —— dùng đầu ra sức cọ cọ chủ nhân nhà mình, đôi mắt to tròn ngập nước, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng rên u ử đáng thương...

Không phải chỉ có mèo mới biết làm nũng đâu nhé!

"Được rồi, được rồi, đúng là hết cách với mày mà, nhưng nói trước, chúng ta không thể đi quá xa."

Chu Bân bây giờ nói chuyện càng ngày càng lưu loát, hơn nữa tư duy cũng càng ngày càng rõ ràng, nhìn qua không khác người bình thường là bao.

Có điều nếu giao lưu sâu hơn với cậu, sẽ dễ dàng phát hiện ngôn ngữ của cậu vẫn còn chút ngây thơ của trẻ con.

"Ẳng ẳng ẳng!" A Cát 'thực hiện được gian kế', hưng phấn kêu to, nhảy qua nhảy lại bên cạnh Chu Bân, nháy mắt cả hai đã chuồn khỏi căn cứ Hồng Sắc.

Căn cứ Hồng Sắc giống như tên gọi, một khi ra khỏi cổng căn cứ, đập vào mắt là một biển thực vật đỏ tươi. Kim cương sẽ không nở hoa, nhưng cành lá lại tản ra mùi thơm ngát dịu lòng người, giống với mùi hoa sen, không đậm đặc như đủ để che đi mùi của tang thi, làm thần kinh đang căng chặt của con người thả lỏng.

Cơ mà, Kim cương nhiều nhất chỉ lừa được con người, đối với A Cát khứu giác nhạy bén mà, sự hôi thối bị che giấu bên dưới không qua khỏi mắt nó. Đã chịu mệt sau bao lần đánh nhau với thực vật biến dị, nên sẽ không ngu ngốc và lọt vào cái bẫy 'biển đỏ' này. 

Trừ Kim cương làm rào chắn, bên ngoài căn cứ còn có nhóm tuần tra, lúc này gần như không gặp con tang thi nào. Nhiệt độ dần dần giảm xuống, A Cát đã lâu không hoạt động gân cốt, lắc lắc lớp lông đen nhánh trên người, vèo một phát đã chạy không thấy bóng dáng.

Chu Bân cũng không lo lắng nó chạy mất, cậu nhàn nhã rút một bì thịt bò khô ra nhai nhai, thỉnh thoảng đá một viên đá dưới chân vào rừng Kim cương, nhìn Kim cương nhanh chóng dài ra rồi lại phát rút về, chơi vui đến quên cả trời đất.

"Ẳng ẳng gâu!"

Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng sủa của A Cát, Chu Bân dừng một chút, từ trong tiếng kêu của A Cát có tín hiệu nguy hiểm, không tiếp tục trên đùa Kim cương nữa, gấp rút chạy đến.

Bên ngoài căn cứ Hồng Sắc là vài ngọn núi phập phồng, tầm nhìn không tốt lắm, Chu Bân theo âm thanh quẹo bảy cua tám, cuối cùng dưới một chân núi cực kỳ hẻo lánh tìm thấy A Cát, cùng với thiếu niên quần áo tả tơi hô hấp mỏng manh.

Thiếu niên bị một gốc cây màu nâu không biết tên cuốn lấy hết nửa người, gai độc trên cành cắm vào da thịt, trên làn da màu đồng che kín vết thương và làn da vì mất máu quá nhiều mà tạo thành một trạng thái u ám.

"Gâu gâu gâu!"

"Mày muốn tao cứu anh ta?" Chu Bân khó xử cau mày, chị hai từng dặn không thể tùy tiện cứu người xa lạ.

"Ẳng ẳng!" A Cát thấy Chu Bân không động đậy, có chút sốt ruột, vừa kêu inh ỏi vừa có ý định dùng răng cắn đứt dây.

"Mày nói trên người anh ta có mùi của đồng loại?" Chu Bân cau mày, A Cát là chó ngao, vị ở trước mắt này nhìn từ góc độ nào cũng là con người mà?

Thiếu niên hình như cảm nhận được điều gì, dùng hết sức lực toàn thân, mở mí mắt đang dính lại ra——

Đôi mắt màu xanh còn trong suốt hơn cả màu trời, mê mang tràn lan làm người ta đau lòng, Chu Bân trong lòng không hiểu sao có chút đau.

Thiếu niên mở miệng, lại phát ra âm thanh chỉ có sói mới kêu: "Ngao nha nha..."

Cứu tôi.

Chu Bân kinh ngạc mở to hai mắt, dùng ánh mắt soi xét nhìn thiếu niên, trong lòng lo sợ nghĩ người này chắc không phải là yêu quái chứ? Sao không nói tiếng người mà lại tru như sói thế kia? 

A Cát bị gai chích đau đầu lười, sốt ruột muốn chết, ngậm ống quần Chu Bân, không ngừng kéo cậu.

Chu Bân do dự một lát, âm thầm nắm chặt tay, dù sao cái tên 'yêu quái' này cũng sắp chết, nếu anh ta dám gây bất lợi cho mình, sẽ lập tức một phát đánh cho hiện nguyên hình!

Cũng may gốc cây thực vật biến dị này cấp bậc không cao, Chu Bân mất chút sức cũng cứu được thiếu niên. Sắc trời tối dần, Chu Bân không dám ở ngoài quá lâu, cõng thiếu niên trên lưng, mang theo túi nằm bên cạnh thiếu niên, chạy về hướng căn cứ. 

Giữa trời chiều, thiếu niên trên lưng cậu lặng lẽ mở mắt, con ngươi màu xanh da trời hiện lên tia sáng kì dị, một viên đá không có gì bắt mắt đeo trên cổ cậu ta trong yên lặng sáng lên màu đỏ rực rỡ.


Chương 81 

Nhận xét

  1. Dục khoét nền tảng bạn có thể chuyển thành đào góc tường ấy, nó được dùng thông dụng hơn

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét