- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương 72: Sóng gió (1)
Ba người Lục Khiêm quay về, những người vui mừng nhất chính
là Tần Chính Đông, Chu Vân và Ngô Lương, theo ủy nhiệm và sắp xếp của Lục
Khiêm, bọn họ phải quản lý đoàn to như vậy lại còn dẫn đội của mình đi làm nhiệm
vụ cũng không phải chuyện dễ dàng, cũng may Tần Chính Đông và Chu Vân có giá trị
vũ lực khá cao trên bảng xếp hạng của thành phố A, trừ việc bị những đoàn khác
châm ngòi ly gián, nhân tâm không một lòng như trước kia, thì không có xuất hiện
kẻ nào làm loạn.
Lục Khiêm bọn họ thuận lợi trở về, không thể nghi ngờ đã
đánh một phát mạnh vào tâm tư của người trong đoàn, gần như trong thời gian ngắn
nhất, các thành viên đều có nhận thức mới về Đoàn trưởng và hai vị Phó đoàn.
Vòng vây tang thi ngày càng lớn bên ngoài thành phố A đối với
các thợ săn tang thi cứ cách ngày lại đi làm nhiệm vụ một lần không phải chuyện
bí mật gì, thậm chí hai ngày trước, chính phủ còn ra sức tuyên truyền rằng vài
ngày sau sẽ cho người ra dọn dẹp tang thi, đến lúc đó, hy vọng các thợ săn tang
thi có thể phối hợp... Bọn họ không thể tưởng tượng, có ai có thể phá vỡ được
'tường vây tang thi' mà nhìn qua ảnh chụp từ phi cơ đã khiến da đầu người ta
run lên, cố tình lại có người làm được, cố tình người làm được chính là đoàn
trưởng của bọn họ, chính là đoàn bọn họ!
Cảm giác kiêu ngạo, tự hào và lòng trung thành tự nhiên sản
sinh ra. Bọn họ không còn gì may mắn hơn là được gia nhập vào một đoàn thể mạnh
như thế, có thể đứng chung với những cường giả mạnh như thế.
Nhân tâm tan rã lúc bọn Lục Khiêm về đến thành phố A đã dần
ngưng tụ lại thành bức tường vững chãi, phòng thủ kiên cố! Lúc trước, các đoàn
khác tốn nửa tháng công sức châm ngòi ly gián, quả thực giống như trò cười. Thử
hỏi, có ai lại muốn rời khỏi đoàn cường đại như vậy?
Thu hoạch của đoàn mỗi ngày Ngô Lương đều ghi vào sổ sách,
nhưng gần hai ngàn người trong một khoảng thời gian dài chăm chỉ hăng hái thu
hoạch, vậy mà còn không bằng được ba phần những gì mà thương đội của Lục Khiêm
mạo hiểm kiếm được, lợi nhuận của thương đội quả thật khiến mọi người nhìn mà
líu lưỡi. Ngô Lương dám cá rằng, nếu có người biết được con số thống kê cụ thể,
khẳng định sẽ có vô số người nguyện ý mang đầu đi đánh đổi lấy số lợi này.
"Đoàn trưởng, bước tiếp theo ngài tính thế nào?" Bất
tri bất giác, lòng tôn kính của Ngô Lương đối với Lục Khiêm đã tăng thêm một bậc.
Vấn đề này Lục Khiêm mấy ngày nay cũng đang tự hỏi.
Thân thể của Tiểu Tốn đã xảy ra thay đổi ngoài ý muốn, tuy rằng
có thể dùng tinh thần lực khống chế tang thi là chuyện tốt với hắn và cả đoàn,
nhưng lần trước Tiểu Tốn dùng dị năng đặc biệt này đã mất gần 12 ngàn viên tinh
hạch cấp một, dị năng của hắn mới khôi phục hoàn toàn và có dấu hiệu đột phá
lên cấp bốn.
Tuy ở giai đoạn hiện tại tinh hạch cấp một không còn quý hiếm
gì, nhưng một 12 ngàn viên vẫn khiến lòng y đau đớn lắm đó! Hơn nữa trình độ dị
năng hiện tại của Tiểu Tốn mới ở cấp ba thượng đỉnh mà thôi, không biết còn phải
tốn bao nhiêu tinh hạch để lên cấp bốn, huống chi, cứ mỗi một cấp dị năng lại
yêu cầu số tinh hạch càng nhiều, cấp bậc tinh hạch cũng càng cao, Lục Khiêm
không dám tưởng tượng nếu muốn bồi dưỡng Lục Tốn thành dị năng giả hàng đầu sẽ
tốn bao nhiêu tinh hạch đây!
Lục Khiêm sâu sắc cảm nhận rằng cái suy nghĩ chỉ cần kiếm đầy
đủ vật tư thì có thể dễ dàng nuôi sống em trai giữa mạt thế, quả thực là quá
ngây thơ rồi! Thật ra là y đang nuôi một cái động hút tinh hạch!!
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ toàn tâm toàn ý ỷ lại vào anh trai của
Lục Tốn, bệnh cuồng em trai của Tiểu Khiêm thập nhị tứ hiếu lại phát tác khiến
ý chí chiến đấu sôi sục, hoàn toàn quên mất việc Lục Tốn là một con sói đuôi
to, tập trung sắp xếp những hành động tiếp theo, Tiết Thần nhìn mà hâm mộ ghen
tỵ, hận không thể một phát đá bay cái tên khốn đang sướng đuôi vểnh lên tận trời
kia.
"Kế hoạch của tôi là mua một vài cửa hàng gần Công hội
lính đánh thuê, tiêu thụ vật tư của chúng ta, đồng thời cũng thích hợp mở một
hai nhà hàng nhỏ."
Ngô Lương nghe xong hai mắt sáng lên, thực ra hắn cũng không
quá thích việc liên tục giao dịch ở chợ đêm của Công hội, gần đây chi phí lại
tăng cao, thứ hai là sân giao dịch quá nhỏ, đôi khi thực hiện nhiều giao dịch
phải cắp hai chân lên đầu chạy cho kịp, vừa tốn thời gian tốn sức hiệu suất lại
thấp.
"Những cửa hàng gần Công hội, một vài nơi do Công hội
kinh doanh, những chỗ khác chắc vẫn thuộc về chính phủ, tạm thời không biết có
mua được hay không.” Tuy vui mừng nhưng Ngô Lương vẫn không quên nói ra sự thật.
"Cậu đi hỏi thăm thử xem, nếu mua được luôn thì tốt,
mua không được thì cứ thuê tạm đi." Dựa vào trí nhớ kiếp trước, thương
nghiệp ở thành phố A phồn hoa nhất trong phạm vi toàn quốc, không có sự thống
nhất, tuy rằng không bằng được một phần vạn như trước mạt thế, nhưng xét trong
mạt thế, cũng không dễ dàng gì. Phương diện này Lục Khiêm không tin chính phủ
không trợ giúp, thương đội hiện tại chính là chứng cứ tốt nhất, nếu chính phủ một
lòng muốn vực dậy nền kinh tế, tuyệt đối không có đạo lý cứ mãi nắm giữ các cửa
hàng mà không bán ra ngoài.
Quả nhiên, Ngô Lương thông qua một vài con đường hỏi thăm, dễ
dàng hỏi được giá cả các cửa hàng.
100 kg lương thực một thước vuông, một gian cửa hàng 100 thước
vuông yêu cầu 10 tấn lương thực, nghe nói đây là mức giá ưu đãi mà Ngô Lương
thông qua con đường đặc biệt mới tìm được! Phải biết lần này hành trình đi
Trung Nguyên đường chết nhiều hơn đường sống, trừ phí tổn ra, Lục Khiêm kiếm được
cũng một trăm tấn lương thực!
Mẹ nó, sao bọn chúng không đi ăn cướp luôn đi!
Ngô Lương tính sơ qua, dựa vào tình huống trước mắt trong
khoảng hai ba năm, chỉ sợ rất khó kiếm được đủ vốn về, hiện tại thế đạo loạn
như vậy, vả lại không chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào, khó đảm bảo được nếu
ngày nào đó rối loạn lớn, đến lúc đó này số lương thực này không phải trôi như
nước sao? Nhưng nếu muốn thuê cửa hàng, tiền thuê cũng làm người ta líu lưỡi, cửa
hàng một trăm thước vuông, một năm đòi một tấn lương thực, tính ra thì, mua
luôn vẫn có chút lời hơn là thuê. Đương nhiên, về phần là mua hay thuê, còn phải
đợi Lục Khiêm quyết định.
Lục Khiêm nghiêm túc tính toán, đời trước ở thành phố A bảy
năm, về phần có ai sống sót đến cuối cùng hay có biến đổi gì thì y không biết,
nhưng có một điều, thành phố A lúc ấy là căn cứ sống sót cuối cùng trên lãnh thổ
Trung Quốc.
Nói cách khác, nếu thành phố A cuối cùng cũng bị công phá,
như vậy ổ đã tan thì trứng làm sao còn lành, con cháu Viêm Hoàng đều bị diệt sạch,
đến lúc đó dù có nhiều lương thực hơn thì cũng không có ý nghĩa gì.
Hiện tại y còn con bài lớn nhất chưa lật—— không gian, vì một
đêm sấm chớp ở căn cứ Quận Thành mà tạm thời không liên hệ với nhau được, tuy rằng
y rất có lòng tin không gian chắc chắn là đang tiến hóa chứ không phải bị hư,
nhưng cho dù không gian tiến hóa, có năng lực đưa vật thể sống vào trong sao?
Có thể chứa vật sống được bao lâu? Đối mặt với toàn quốc đang bị tang thi ngày
đêm truy kích, bọn họ có năng lực sống được bao lâu? So với việc ôm khư khư số
lương thực ấy, còn không bằng bây giờ lấy ra trợ giúp đất nước, thuận đường còn
có thể kiếm được chút điểm cống hiến.
Còn nữa, hiện nay thương đội trên toàn quốc rất ít, chờ đến
hơn một năm sau các thương đội mới mọc lên nhiều, kinh tế sẽ chuyển biến tương
đối tốt đẹp, đến lúc đó giá cả cửa hàng có khi còn tăng cao, lúc này tính đến
chuyện cần thiết cũng không xấu.
Ngoài ra, y không thể so với những đoàn trưởng của các đoàn
lớn khác, đều có quan hệ với lãnh đạo thành phố A, người y có thể dựa vào chỉ
có Lục Tốn và Tiết Thần, thực lực ở mặt ngoài như thế, trên thực tế nội tình lại
khác với những gì người ta nghĩ. Nếu thuê cửa hàng, buôn bán kém ngược lại
không ai nói cái gì, kinh doanh tốt nói không chừng ngày nào đó cửa hàng sẽ bị
người lấy đi, cũng không lợi cho phát triển lâu dài.
Tóm lại, bây giờ chỉ cần dẫn thương đội chạy thêm vài lần, với
bản lĩnh có thể xem như 'rada dò tang thi' của Chu Bân, với dị năng kì lạ có thể
xua đuổi tang thi của Lục Tốn, với những dị năng giả trong đoàn đang không ngừng
trưởng thành, lương thực còn không phải là sẽ chảy vào cuồn cuộn sao? Mục đích
cơ bản của y chỉ muốn dùng vật tư trong tay đổi tinh hạch để nuôi em trai mà
thôi.
Căn cứ vào những nguyên nhân này, Lục Khiêm đau lòng xuất ra
dự toán năm mươi tấn lương thực, chuẩn bị đến Công hội lính đánh thuê xem xét
vài gian hàng.
Lục Khiêm không ngờ rằng, y vừa mới đưa ra kế hoạch mua cửa
hàng, lãnh đạo tối cao của thành phố A đã nhận được tin, trước đó ông ta còn nhận
được một tin khác kinh hoàn hơn.
Đoàn đánh thuê Vuốt Đen có thể là có dị năng giả chặn được
tang thi!
Dù là vị này làm việc lâu, địa vị cao, có thể nói là cao nhất
thành phố A thậm chí cả Trung Quốc, nhưng nghe tin này vẫn động lòng. Chặn được
tang thi, chỉ bốn chữ nhưng khiến tất cả người sống sót điên cuồng. Đó là thứ
dù họ hao hết tài lực, nhân lực quốc gia cũng chưa chắc nghiên cứu ra! Dù trái
tim của ông đã luyện được sự bình tĩnh trước mọi chuyện, nhưng vẫn bị hấp dẫn bởi
tin tức chưa được chứng thực này. Ông nghĩ nếu ông xúc động hơn chút nữa, ông sẽ
túm nhân vật bị nghi ngờ đến đây nhanh nhất có thể mất!
Đương nhiên, nếu ông thật sự xúc động như vậy, người ngồi
trên vị trí này hôm nay đã không phải ông.
"Cha, có dị năng giả đó thật, vậy ngày chúng ta lấy lại
những thứ đã mất không phải rất gần sao?" Thượng tá tuổi trung niên ngày
thường nghiêm túc trong mắt lóe sáng.
"Chuyện này nào có đơn giản vậy?" Phòng làm việc
to lớn, cũng chỉ có hai cha con họ, ông lão không hề cố kỵ nói, "Đầu tiên,
tính chân thực của tình báo này rất đáng nghi, con nghĩ xem, chúng ta hiện tại
có được bao nhiêu dị năng giả, đã bỏ không ít tâm huyết khai phá dị năng của bọn
họ, con thấy đã có ai tiến hóa ra loại dị năng đó chưa? Dù là hai 'Thuần thú
sư' như lão Vương lão Hứa, cũng chỉ nhờ vào cảm ứng của biến dị thú xác định được
tổng số tang thi ở phía trước, con có thấy họ từng đuổi được tang thi bao giờ?"
Thượng tá trung niên bị tạt một chậu nước lạnh, cuồng nhiệt
trong mắt vẫn không tắt, nhíu mày nghiêm túc tự hỏi.
Ông lão thấy dáng vẻ của hắn, lắc đầu, thầm nghĩ đứa con
trai này của ông vẫn quá non nớt, chỉ đủ để làm một người anh dũng đấu tranh,
chứ không đủ để làm kẻ cầm quyền. Thất vọng xong, ông nói tiếp: "Lui một vạn
bước, cho dù dị năng giả đó, chúng ta tạm thời cũng không có thể đánh rắn động
cỏ. Một khi bị tư lệnh những quân khu khác biết, đến lúc đó không biết sẽ loạn
thế nào, hiện tại bọn chúng như ruồi bọ gắt gao theo dõi ta, ước gì đá được ta
rớt đài? Một khi loạn, ta còn có thể an ổn ngồi trên vị trí này sao?" Tựa
như kíp bom muốn nổ chỉ cần một mồi lửa, đá ông rớt đài cũng chỉ là vào một thời
điểm thích hợp tìm một lý do thỏa đáng thôi.
Vuốt Đen dưới tình huống không có hậu phương chống lưng, đến
được quy mô hiện tại, có thể so sánh với những đoàn có quân đội hậu thuẫn,
không cần nghĩ cũng biết người lãnh đạo không phải người bình thường. Đương
nhiên, với ông mà nói, đánh sập Vuốt Đen không phải chuyện gì khó, nhưng ông sợ
không ăn được thịt dê, còn khiến bản thân không vực dậy được, thông qua những lần
điều tra bí mật và trực giác trong khoảng thời gian này, cái đoàn nho nhỏ này
khẳng định có khả năng khiến ông gục ngã! Mà tình hình hiện tại, không cho phép
ông phạm phải sai lầm dù chỉ một chút!
Hơn nữa lúc trước có người bí mật nhắc nhở ông, không nên đưa
giấy tờ sử dụng vụ khí hạt nhân Trung Quốc ra. Ông tìm mọi cách thăm dò thì
phát hiện, đoàn trưởng Lục Khiêm của Vuốt Đen đáng nghi nhất!
Vì tờ giấy nhắc nhở này mà ông tạm thời ngồi vững vị trí
lãnh đạo tối cao, nếu người nhắc ông thật sự là Lục Khiêm, ông rất tình nguyện
nhận cái “ơn” này, nhưng đồng thời, ông cũng suy nghĩ sâu xa, y làm sao lại biết
được những chuyện cơ mật này, làm sao biết được những hậu quả đáng sợ mang lại
đằng sau, sau lưng y có phải ẩn chứa bí mật gì càng sâu xa hơn không? Thật ra
đây mới là lý do chân chính khiến ông kiêng kị Vuốt Đen.
"Vậy giờ chúng ta làm gì ạ?"
Chương 73: Sóng gió (2)
"Con nói xem?" Ngón trỏ của ông lão gõ lên bàn,
nhìn mái tóc đã hơi lấm chấm bạc của con trai, mỉm cười: “Nói thử suy nghĩ của
con về chuyện này xem.”
Thượng tá trung niên trầm ngâm, cau mày nói: "Tư liệu
điều tra Lục Khiêm con đã xem qua, tuy trong tư liệu nói trước mạt thế chỉ là một
sinh viên rất ưu tú, không có gì đặc biệt, nhưng con vẫn cảm thấy trên người y
có bí mật gì đó mà chúng ta không điều tra được."
Nếu trước mạt thế, hắn nhất định có thể tự tin vỗ ngực cam
đoan với bản lĩnh của thuộc hạ của hắn, cho dù Lục Khiêm kia một ngày ba bữa ăn
món gì, đi WC mấy lần, buổi tối đi ngủ có ngáy hay không hắn vẫn điều tra
ra, nhưng bây giờ là mạt thế, cả nước từ trên xuống dưới rối loạn, hiện tại muốn
điều tra, Cục An ninh Quốc gia chỉ lo quan sát những người tài năng đã qua sàng
lọc đến những vị trí trong quân khu, làm gì rảnh mà quan tâm kẻ khác?
Cho dù hiện tại bọn họ thật sự kiên quyết muốn điều tra bối
cảnh của Lục Khiêm, ngoại trừ một vài tin tức như lời đồn bên ngoài, không điều
tra thêm được gì.
Thượng tá thấy ông lão không phản ứng gì, nói tiếp:
"Không đủ, Lục Khiêm này tuy rằng thần bí, nhưng chưa từng làm việc gì
khác người, thậm chí còn tính toán muốn xây dựng cửa hàng ở thành phố A, ít nhất
nói lên rằng y vẫn có chút tin tưởng với chính phủ. Hơn nữa y quản lý đoàn kỷ
luật rõ ràng, đối xử với người nhà của thành viên cũng rất tốt, có thể thấy bản
tính y không xấu. Nếu như có thể chiêu mộ y về dưới tay, vậy chính là một sự trợ
giúp rất lớn."
"Con có nghĩ, y hiện tại một người quản lý cả một đoàn,
tự tại bao nhiêu, sẽ vui vẻ mà đến dưới tay người khác để bị quản lý sao?"
Trước mạt thế, biên chế chính phủ chính là bánh trái ngon ngọt, đến mạt thế thì
không còn như vậy. Phàm là có chút bản lĩnh, có chút dã tâm, có mấy người nguyện
ý vào biên chế? Cũng không phải nói đãi ngộ trong biên chế không tốt, mà đối với
những người có thực lực chân chính, chẳng ai muốn bị người khác quản lý, đương
nhiên trừ những kẻ mưu đồ địa vị cao.
"Chúng ta chỉ có thể từ từ vậy." Trong mắt thượng
tá trung niên ánh lên một tia sáng.
Ông lão đứng lên, chắp tay sau lưng đi đến cửa sổ, nhìn ánh
mặt trời bên ngoài, đáy mắt thâm trầm phức tạp: "Đúng vậy, hiện tại việc
quan trọng nhất là xác minh tính chân thực của tin tức kia. Mặt khác, con nên bắt
tay vào mượn sức Vuốt Đen, nếu cần thiết, hỗ trợ bọn họ một chút, hai đoàn trước
kia con giúp đỡ quá yếu, cứ tiếp tục như thế, rất bất lợi đối với sự phát triển
của chúng ta."
Ông lão nói chuyện không nể tình, thượng tá xấu hổ cúi đầu,
thật ra hai đoàn kia không quá yếu, có thể xếp trong top15 của thành phố A.
Đáng lẽ thứ tự có thể cao hơn những vì mỗi khi thấy người có tiềm năng trong
đoàn hắn lại đưa vào biên chế. Bởi thế nên hai đoàn này vẫn nửa vời dậm chân tại
chỗ. Đường hiên những đoàn khác có quan hệ với quân đội cũng làm vậy, nhưng
không quá thường xuyên.
Bên này, Ngô Lương xoay qua xoay lại, đợi hai ngày, rốt cục
lấy được tin chính xác. Làm hắn ngoài ý muốn chính là, mức giá cuối cùng của cửa
hàng lại rẻ hơn một nửa 'giá ưu đãi’ mà trước kia tìm hiểu, người phụ trách mua
bán cửa hàng nhiệt tình khác thường cùng với vô tình trong cố ý có chút lấy
lòng, làm Ngô Lương được yêu thương mà lo sợ.
Trong toàn bộ quá trình giao dịch, người này ‘vô ý’ nhắc đến
Thượng tá Tạ, Ngô Lương giật mình. Hắn sống ở thành phố A từ nhỏ, trước mạt thế,
cha hắn là một cán bộ kỳ cựu về hưu, chức quan không lớn, nhưng quen biết nhiều
đồng nghiệp, tin tức rất linh thông, sao có thể không biết Thượng tá Tạ ? Huống
chi cha của thượng tá còn là nguyên thủ quốc gia. Nhưng mà, thượng tá Tạ có thể
ngồi vào vị trí ngày hôm nay, không phải hoàn toàn nhờ vào quan hệ của cha hắn.
Nghe nói bản thân của hắn có chút tài năng quân sự, vả lại từng
làm binh sĩ tác chiến năng lực rất mạnh, làm người cực kỳ chính trực, thậm chí
có không ít người ở sau lưng cười nhạo hắn ngốc, nhưng so với những chính khách
khác không từ thủ đoạn để thăng chức, hắn vẫn là một quân nhân thuần túy đáng
kính nể.
Nhưng cái đoàn nhỏ xíu của họ có gì hay mà lọt vào mắt xanh
của thượng tá? Hay đoàn trưởng có quan hệ với thượng tá Tạ? Đâu có giống đâu.
Ngô Lương khó hiểu, lên tinh thần đàm đạo với người phụ
trách, cố giành được nhiều lợi ích cho đoàn.
Hầu hết những cửa hàng ở thành phố A đều có chủ, cho dù cư
dân thành phố A đã trải qua nhiều lần đại tẩy trừ, cũng không thể tẩy đi chủ của
những sản nghiệp này được. Ba tháng để dọn dẹp lại thành phố tan tác khi tang
thi đổ bộ, đến giữa tháng tư, chính phủ đưa ra công văn yêu cầu thu hồi tất cả
các cửa hàng, khiến cả nước chấn động. Chính phủ dùng không ít thủ đoạn mới trấn
áp được oán dân, hiện tại hơn một tháng, vẫn còn rất nhiều người căm giận bất
bình, cũng có người tuyên bố muốn chiếm được cửa hàng thì trước tiên bước qua
xác chủ. Cho nên, lúc này dám dùng nhiều tiền mua cửa hàng từ tay chính phủ, Lục
Khiêm tuyệt đối là độc nhất.
Bởi vì có cấp trên ngầm đồng ý 'Đặc biệt hạ giá bán', Lục
Khiêm chỉ tốn năm mươi tấn lương thực, đã mua được mười hai gian cửa hàng vừa lớn
vừa nhỏ. Sau khi lấy được giấy chứng nhận bất động sản từ chính phủ, Ngô Lương
dựa theo kế hoạch Lục Khiêm đưa ra, mười hai gian cửa hàng lục tục treo biển
hành nghề buôn bán. Sinh ý chưa thấy đâu, chuyện quậy phá lại đến trước, khóc
lóc om sòm lăn lộn khóc quỳ mắng không còn gì lạ lẫm nữa, kẻ đứng xem náo nhiệt
chỉ trỏ còn nhân cơ hội gây sự, khiến Ngô Lương sứt đầu mẻ trán. Lục Khiêm cho
Chu Vân và Tô Châu dẫn theo vài dị năng giả lực lượng đứng trước cửa hàng, xem
náo nhiệt, những kẻ náo loạn nhìn lại bản lĩnh của mình, xám xịt bỏ đi, khổ chủ
náo loạn vài ngày, người Lục Khiêm phái đi còn chưa ra tay, bọn họ đã bị người
của chính phủ bắt đi, mỹ kỳ danh viết nhiễu loạn trị an.
Trải qua náo loạn lớn như vậy, thanh danh cửa hàng truyền
xa, dần dần, cũng có sinh ý tới cửa.
Lúc đầu Lục Khiêm chỉ định mua năm sáu gian cửa hàng, hiện tại
nhiều ra gấp đôi, vừa làm y đau lòng lại vui mừng.
Dựa theo Lục Khiêm quy hoạch, mười hai cửa hàng này, hai
gian dùng để làm nhà hàng, tiêu thụ ra bên ngoài đồng thời sản xuất bên trong;
Một gian chuyên bán thuốc lá, rượu, socola, sữa bột, thực phẩm
dinh dưỡng, đồ ăn vặt vân vân từ loại bình thường đến loại xa xỉ;
Một gian cửa hàng lớn chuyên kinh doanh trang phục nam nữ
già trẻ, có hiện đại có cổ điển, trong đó không thiếu hàng hiệu trong ngoài nước;
Hai gian cửa hàng mặt tiền dọn dẹp thành tiệm cầm đồ, tinh hạch,
xăng, y dược, phục sức, hoàng kim bạc trắng, khoáng vật, biến dị thú vân vân,
phàm là đồ vật có giá trị cũng có thể đổi được lương thực hoặc tinh hạch,
giá cả tuyệt đối hợp lý, nhưng có một chuyện, chỉ nhận vật chết.
Hai cửa hàng có diện tích lớn nhất, tạo thành kho lương thực,
so với giá trung bình của thành phố A có hơi cao, nhưng chất lượng tuyệt đối
hơn xa loại lương thực trộn lẫn mốc meo của chính phủ;
Một gian diện tích chỉ khoảng mười lăm mét vuông làm quầy
bán mỹ phẩm, chuyên kinh doanh các loại đồ trang điểm, trước mạt thế Lục Khiêm
không hề thu thập những thứ này, cho nên hàng bày bán là do lấy được từ những
siêu thị, tạp hóa.
Nếu là trước kia chắc chắn không ai thèm ngó đến, nhưng hiện
tại cho dù là một cây son màu đỏ chất lượng làm người ta buồn nôn, một hộp phấn
thô ráp, một chai nước hoa đóng cặn cũng làm các cô gái tranh nhau;
Cạnh tiệm cầm đồ, còn mở một cửa hàng thực phẩm, tiêu thụ
rau dưa tươi mới cùng thịt trứng các loại, giai đoạn hiện tại có thể bán thịt
trứng được rất ít, chỉ có vài khu biệt thự là tự trồng rau dưa, và một số ít
đoàn lấy được từ bên ngoài;
Ngoài ra, còn có một hiệu thuốc, tiêu thụ thuốc tây và trung
thảo dược, trong đó, phần lớn trung thảo dược là do Lục Khiêm trước mạt thế, trồng
trong không gian sau đó cất trong kho hàng, tại mạt thế này đều là hàng hiếm lạ;
Cuối cùng còn lại một gian làm cửa hàng tạp hóa, đồ bày bán
là những thứ thượng vàng hạ cám, dụng cụ sinh hoạt, linh kiện ô tô, vũ khí công
cụ v.v..., đương nhiên, những thứ này là tạm thời, mục đích cuối cùng của Lục
Khiêm là bán súng ống, nhưng hiện giờ chính chưa cho phép có người thứ ba sử dụng
vũ khí nóng, cho nên tạm thời cất trong kho hàng.
Những cửa hàng này đều do Ngô Lương phụ trách, ngoài ra, Ngô
Lương thông qua vài mối quan hệ mời một người từng làm giám đốc tài vụ của một
công ty lớn về quản lý tài chính, rồi từ những người nhà của nhân viên trong
đoàn chọn ra vài người có kinh nghiệm làm kế toán lập ra bộ tài vụ; nhân viên
hành chính cùng công nhân cơ sở thì chọn từ người nhà của những người trong đội
thân vệ.
Cửa hàng chưa có lợi nhuận, nhưng thù lao Lục Khiêm đưa ra
cũng ngang ngửa với những người làm cu li cho chính phủ, tiền lương một người
nuôi một gia đình nhỏ không thành vấn đề, trừ số đó ra, y còn hứa hẹn cuối năm
sẽ có thưởng khác. Thù lao phong phú lại ổn định, bao nhiêu người trong đoàn
ngoài đoàn đỏ mắt?
Những người không được tuyển cực kì hâm mộ, vừa nghe nói chờ
về sau nếu mở thêm cửa hàng sẽ có cơ hội, trong lòng mọi người đều chờ mong.
Đám người được tuyển rất mang ơn, chỉ hận không thể đem hết tâm can của mình ra
thổ lộ với Lục đoàn trưởng 'nhân từ' này, hơn nữa bọn họ càng tò mò với những
người nhà của nhân viên trong đoàn.
Lục Khiêm làm như vậy nói cho cùng chính là vì thu mua lòng
người, tác động một phen, hiệu quả tốt như y đã dự đoán.
Mặc dù việc kinh doanh của đoàn đang dần đi vào quỹ đạo,
nhưng vẫn rất nhiều chuyện xảy ra, Ngô Lương khó mà quản hết được, tỷ như việc
định giá hàng hóa chính là một trong số đó. Mạt thế không thể so với trước kia,
các loại hàng hóa đều có giá cả chính xác, giá của nhiều đồ vật vốn chưa
xem xét tốt, huống chi Lục Khiêm còn muốn khách hàng thanh toán bằng tinh hạch,
cứ như vậy, nếu như không có một cái giá chính xác, việc kinh doanh căn bản
không thể tốt lên.
Cố tình việc này không thể chỉ nói dăm ba câu là giải quyết
được, mà những người ở căn cứ Quận Thành theo Vuốt Đen đến thành phố A đã mười
ngày, vừa lúc, tường vây tang thi lúc trước chính phủ và các thợ săn tang thi hợp
sức dọn dẹp, hiện đã tan dần, giờ này là thời điểm tốt nhất để đi Trung Nguyên,
nhưng trong tay Lục Khiêm còn một đống chuyện cấp bách cần y xử lý, không thể
xong nhanh được. Huống chi, thái độ hiện tại của quân đội rất mập mờ, cần phải
có người tọa trấn mới được.
Tiết Thần cùng Lục Tốn rất đau lòng y mỏi mệt, thấy mấy ngày
nay y luôn vì chuyện này mà phát sầu, hai người nghĩ cách trong lòng. Buổi tối
sau khi ăn uống xong, hai người cùng nói: "Tiểu Khiêm / Khiêm, nếu không lần
này cậu/anh tạm thời ở lại đi, em/tôi và tên xấu xa này sẽ đi Trung Nguyên với
nhau."
Lục Khiêm mới vừa buồn bực hôm nay sao hai người này đồng
lòng như vậy, còn chưa kịp vui mừng, ngay sau đó đã thấy hai người họ trợn mắt
nhìn nhau: "Tên khốn, cậu mắng ai xấu xa hả!”
Nhận xét
Chửi nhau cũng đồng lòng phết =))
Trả lờiXóa