TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 74-75

 

Chương 74: Lên đường 

"Được rồi, đừng cãi nữa, hai người cãi nhau như thế, còn nói muốn đi Trung Nguyên cùng với nhau?" Lục Khiêm đỡ trán, hai bọn họ không thể yên tĩnh được một lát sao?

Lục Tốn nhanh chóng tỏ thái độ: "Đâu có, không phải nói đánh là thương mắng là yêu sao? Sự thật chứng minh hai tụi em quan hệ rất tốt, Tiết Thần cậu nói đúng không?"

"..." Tiết Thần tái mặt, hai người mắt lia đánh giáp lá cà trong không khí. Tiết Thần nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lục Khiêm, cười như gió thoảng mây bay: "Tiểu Khiêm, cậu yên tâm tôi nhất định sẽ chăm sóc Lục Tốn, cam đoan mang nó về nguyên vẹn cho cậu." Từ 'sẽ' này nói hơi nghiến răng nghiến lợi.

"Hừ, ai bảo vệ ai còn chưa biết nhé!" Lục Tốn thực lực nhỉnh hơn vênh váo hất cằm, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí nhìn thế nào cũng thấy thiếu đòn.

"Khiêm, anh cứ yên tâm để tụi em đi đi, có năng lực tránh né tang thi của Chu Bân, hơn nữa dị năng mới của em cũng có thể, chỉ cần cẩn thận một chút, khẳng định sẽ không có việc gì." Lục Tốn chỉ kém không vỗ ngực cam đoan.

Những điều hắn nói Lục Khiêm biết, bởi vì liên quan đến hồ nước trong không gian, dị năng của họ mạnh hơn đời trước rất nhiều, cho dù gặp Bò sát giả đang lợi hại nhất ở giai đoạn hiện tại, có Thuần thú sư mở đường, dù gặp vòng vây tang thi, Tiểu Tốn cũng có thể dùng dị năng kỳ lạ của hắn giúp mọi người bỏ trốn. Thực lực như vậy không nói đến việc đi ngang giữa rừng tang thi, cẩn thận tự bảo vệ mình không có vấn đề gì, hoặc dù gặp được hoàn cảnh nguy hiểm, vẫn có thể tìm được đường sống.

Nhưng Lục Khiêm vẫn cứ lo lắng, kết cục thê thảm ở đời trước là bóng ma lớn nhất trong lòng y, y không thể tưởng tượng nổi nếu y mất đi hai người họ một lần nữa, y sẽ ra sao. Thế nhưng, cứ mãi trói buộc hai người họ bên cạnh mình, thật sự ổn không? Dù sao, hùng ưng phải lăn lộn giữa không trung mới có thể trở thành bá chủ, cường giả chân chính phải tôi luyện qua máu tươi mới đạt được thành tựu bất phàm, xét về lâu dài, y bảo vệ họ dưới cánh của mình, đặt dưới mí mắt, thật không phải là hành động sáng suốt gì, thậm chí, còn ngăn cản họ phát triển...

Cán cân trong lòng không ngừng lắc lư, Lục Khiêm thở dài nói: "Chuyện này để tôi suy nghĩ thêm đã."

Tiết Thần và Lục Tốn nhìn Lục Khiêm, lại liếc nhau, hai người nhẹ gật đồng với nhau, giống như đạt được hiệp nghị gì đó.

Chờ Lục Khiêm quay về phòng xử lý văn kiện, Lục Tốn cùng Tiết Thần lấy xe chuồn khỏi biệt thự.

Sau khi nhìn thấy cấp độ phòng ngự của thành phố A, Trần Dũng cũng hiểu được tại sao Vuốt Đen không tự mình xây dựng căn cứ từ con số không. Loại 'vườn địa đàng trong mạt thế' dùng cả sức lực quốc gia để xây dựng như thế này, với sức của người thường làm sao làm được?

Tại Trung Nguyên, mỗi ngày đều có tin tức những căn cứ nhỏ bị tấn công hoặc bị công phá truyền ra, có thể nói, ở trong căn cứ chỉ sợ không được bao nhiêu người thực sự an ổn ngủ một giấc, không có ai dám nói căn cứ của mình sẽ không bị công phá! Mà thành phố A, Trần Dũng đứng trước cửa sổ, nhìn những ngọn đèn chập chờn từ phía xa, không khỏi cười khổ, nếu đến nơi này mà còn bị công phá, nhân loại chỉ sợ thật sự không có đường sống...

Ngây người chừng mười ngày, hắn chưa từng nghe thấy tiếng gào thét thê lương bên ngoài thành của tang thi, không ngửi thấy mùi xác chết hôi thối của tang thi, nếu không phải thành phố A không còn phồn hoa như dĩ vãng, hắn rất nghi ngờ có phải mình đã quay về trước mạt thế hay không, ngày nào cũng như vậy sao không khiến người say mê được?

Không chỉ Trần Dũng, những người cùng đi với hắn đều rất luyến tiếc phải rời khỏi thành phố A, ở đây mỗi ngày họ cảm thấy mình cứ như đang mơ, bọn họ tham lam hưởng thụ loại an nhàn này, rất an tâm, hận không thể ngừng thời gian lại vào lúc này, đã có người muốn buông xuôi việc trở về, buông xuôi những người thân tại căn cứ Quận Thành xa xôi...

"Trần Dũng, các anh chuẩn bị một chút, chúng tôi dự định hai ngày sau sẽ lên đường đi Trung Nguyên." Tiết Thần nói với Trần Dũng.

Trần Dũng nhìn ánh nến trên bàn, đè nén suy nghĩ khác thường dưới đáy lòng, gật đầu nói: "Được." Lương thực họ mang đến đây đã sớm được Vuốt Đen giúp đổi thành súng ống đạn dược, ở thành phố A hơn mười ngày, đúng là nên quay về, nhưng...

"Tiết Phó đoàn, cái kia..."

Tiết Thần thấy Trần Dũng muốn nói lại thôi, nửa ngày không ra được một câu, hỏi: "Làm sao vậy?"

Trần Dũng cố lấy dũng khí: "Cái kia, nếu toàn bộ căn cứ của chúng tôi đều chuyển đến thành phố A, có thể được không?"

Tiết Thần chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, nhìn khát vọng nóng cháy trong mắt hắn, thở dài nói: "Anh cảm thấy thế nào?"

Hô hấp của Trần Dũng hơi ngừng lại, căn cứ Quận Thành của họ may mắn còn được 6000 người, thanh niên trai tráng và người già phụ nữ trẻ em chiếm một nửa, nhiều người như vậy chỉ với sự giúp đỡ của Vuốt Đen làm sao đến được thành phố A?

"Haha, là tôi suy nghĩ vớ vẩn, chuyện này xem như tôi chưa từng nói."

Trần Dũng cười, vừa định nói sang chuyện khác chợt nghe Lục Tốn nói.

"Nếu chỉ có anh và anh trai anh, cùng với những dị năng giả khác và người nhà của họ thì cũng có thể.” Lục Tốn nói xong ánh mắt tươi cười nghiền ngẫm, căn cứ Quận Thành rất ít dị năng giả, nghe Khiêm nói không quá hai mươi người, mỗi người đều được cung phụng như bảo bối, lần này theo bọn họ đến thành phố A chỉ có mỗi Trần Dũng là dị năng giả, từ việc này có thể hiểu, căn cứ Quận Thành căn bản là không tin tưởng bọn họ. Đương nhiên, tại mạt thế này thì cho dù là kẻ ngốc cũng không dễ tin tưởng người khác, cũng không lạ gì, chỉ là bọn hắn cho rằng đến đây sẽ vẫn làm vua đất này như Quận Thành sao?

Khác với Tiết Thần sâu trong nội tâm là nhiệt huyết chính nghĩa, Lục Tốn càng thích nhìn nhận nhân tính từ góc độ âm u.

Trần Dũng nhìn cao lớn thô kệch, bên trong thật ra không phải là tên ngốc không biết suy nghĩ, nghe Lục Tốn đục khoét nền tảng ngôn luận, trong lòng nhất thời hối hận mình lỗ mãng. Những ngày an nhàn ở thành phố A che lấp sự nguy hiểm ở căn cứ Quận Thành, cũng làm cho hắn quên mất những ngày hô mưa gọi gió ở đó, tại Quận Thành hắn và anh trai cùng vài nhân vật cấp cao xem như vua một cõi, nhưng đến thành phố A bọn họ không là gì cả.

Giống như hắn có chút dị năng, nhưng nhiều nhất là gia nhập vào đoàn lớn chút hoặc tự mình xây dựng đoàn, vào sinh ra tử thu nhập cũng đủ sống; còn những vị cấp cao nhưng không có dị năng, chỉ sợ không có không gian sinh tồn.

Không nói đến việc Vuốt Đen không giúp được, mà đến chính bọn hắn còn chưa chắc vui vẻ chịu chuyển đi.

Trần Dũng ngốc ngốc đưa tay xoa xoa gáy, cộc lốc cười nói: "Chuyện này do tôi nghĩ nhiều, còn phải xem anh của tôi nói thế nào." Không biết vì sao mỗi lần nhìn Lục Tốn, hắn lại cảm thấy da đầu run lên, trong lòng luôn luôn có loại cảm bất an không nên lời, nhưng rõ ràng vị Lục phó đoàn này ngoại trừ việc đẹp trai hơn minh tinh trong ti vi, dị năng lợi hại, cũng không có gì đặc biệt...

"Thời gian không còn sớm, anh dặn dò những người khác, thu dọn đồ đạc sẵn sàng, trong hai ngày này có khả năng lên đường bất cứ lúc nào. Nếu không muốn vừa ra khỏi thành đã bị người chặn cướp, đường về này chỉ có anh và người của anh biết là được, tốt nhất là đến người của đoàn chúng tôi cũng không cần nói."

Trần Dũng chấp nhận, lúc này vỗ ngực cam đoan: "Hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ không để lộ một chữ nào!"

Tiết Thần thản nhiên nói: "Ừ, vậy các anh chuẩn bị xong xuôi đi, chúng tôi về trước."

Rời khỏi chỗ của Trần Dũng, Lục Tốn cùng Tiết Thần chia làm hai đường đi đến chỗ đội thân vệ và chỗ các đội trưởng. Lần trước làm nhiệm vụ, đội thân vệ không có ai tử vong, thêm cả thu thập được rất tốt, vả lại trong hoàn cảnh gấp gáp dị năng của mỗi người đều tăng lên, lúc này vừa nghe thương đội lại muốn đi Trung Nguyên, ai cũng nhiệt tình muốn đi. Từ các đội chọn ra những người nổi bật khi đi đánh phá 'tường vây tang thi', chết hơn mười cá nhân, người còn sống mặc dù lòng còn sợ hãi, nhưng mong muốn đi mạo hiểm lại càng nhiều hơn, trên dưới một trăm cao thủ chẳng tốn chút sức đã lựa chọn xong, trong đó phần lớn đều là những người đi thương đội lần trước.

Tiết Thần cùng Lục Tốn sắp xếp mọi chuyện sau lưng Lục Khiêm, hai ngày sau, Lục Khiêm và Ngô Lương sáng sớm đi đến những cửa hàng kiểm tra việc kinh doanh, Tiết Thần và Lục Tốn lặng lẽ triệu tập mọi người, chở vật tư đi mà không chào.

Lục Khiêm và Ngô Lương ở trong phòng làm việc, thảo luận đến tận trưa. Đối diện, nhà hàng mình kinh doanh không ngừng bay ra mùi thơm, ở trên đường người đi đường cũng dần dần nhiều hơn, đi ngang qua nhà hàng ngửi được mùi thịt hầm đều không tự giác bước chậm lại, trên khuôn mặt chết lặng lại lộ ra vẻ tham lam, không ngừng hít sâu rồi nuốt nước miếng, cuối cùng chỉ có thể cắn răng buông tha rời đi. Ngẫu nhiên có một hai người xoay người bước vào nhà hàng, là những thợ săn tang thi có giá trị vũ lực cao và không có gánh nặng gia đình, giai đoạn hiện tại chỉ có loại người này mới có thể một người ăn no cả nhà không đói.

Trên bàn bày biện đa dạng, một phần thịt kho tương, một tô canh khổ qua nhồi thịt, một dĩa dưa chua nhỏ, thêm năm chén cơm lớn hoặc bảy tám cái bánh bao, tốn khoảng hai tinh hạch của Liếm thực giả, quý đến mức làm lòng người đau thắt. Ngẫu nhiên có người đến ăn một bữa sẽ tự giễu, trước mạt thế giàu có là cái lông gì, hiện tại, có thể hiên ngang ngồi đây ăn thịt kho mới là trâu bò!

Đừng nhìn những thợ săn tang thi tiêu phí cho một bữa ăn thế này mà nghĩ họ sang, thật ra là cờ hó đội lốt người, lúc ăn cơm ai nấy cũng cố vét sạch đến giọt cuối cùng, liếm đến độ nhân viên rửa chén không còn việc để làm.

Còn những cô gái trước mạt thế la hét đòi giảm béo, giờ cô nào cũng gầy như que củi, hối hận xanh ruột. Nếu biết trước bây giờ đến cơm trắng cũng không có mà ăn, thì trước mạt thế còn làm bộ con mẹ gì! Không ăn thịt không ăn tinh bột, mỗi ngày chỉ gặp rau xanh gặm cà rốt như thỏ, đến giọt nước sôi còn không chịu uống, sợ làm tăng lượng calori, còn bây giờ muốn ăn cải trắng cũng rất xa xỉ, các cô bắt đầu nhớ về cuộc sống màu hồng lúc trước, thịt kho tàu bóng nhẫy, những cái giò heo hầm chín rục, một đống nước miếng đang chảy ra kìa! Mẹ nó, sớm biết có hôm nay, lúc trước nên ăn đủ! Rất hối hận quá hối hận.

Chuyện mắc cười nhất là, trước mạt thế tiêu chuẩn cái đẹp đa số là gầy, càng gầy càng đẹp*. Lâm muội muội** chính là nữ thần mà mọi người cúng bái trong lòng. Nhưng hiện tại, muốn ăn không thể ăn, muốn uống không được uống, hầu hết phụ nữ đều trở nên gầy guộc, xu hướng thẩm mỹ thay đổi —— lấy béo vi mỹ (lấy béo làm cái đẹp) —— Tiết Bảo* thế mà lại thành công phản đòn Lâm Đại Ngọc, điều này khiến những mỹ nữ luôn quảng cáo cả đời lấy việc giảm cân làm sự nghiệp làm sao chịu nổi? (*: cái này là tiêu chuẩn ở Trung Quốc thôi chứ không nói cả thế giới nhé, mỗi nơi mỗi khác, riêng con editor cảm thấy các bạn nữ trông có da có thịt tí sẽ mlem hơn là gầy trơ xương như mỹ nữ douyin. **: Lâm Đại Ngọc và Tiết Bảo là hai nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, ngoại hình khác nhau, muốn xem chi tiết mời các bạn search wiki~)

Xa quá rồi, quay về chủ đề chính.

Ngô Lương thấy đến giờ ăn cơm, bình thường thì lúc này Lục Khiêm sẽ quay về nhà hưởng thụ bữa cơm tình yêu của Tiết Thần, sao hôm nay lại không có động tĩnh gì. Bồn chồn một lúc, săn sóc hỏi: "Đoàn trưởng, đến lúc ăn cơm rồi?"

"Đến quán đối diện gọi vài món ăn đi."Lục Khiêm xoa xoa ấn đường có chút đau. Trong lòng nghĩ, lúc này Tiểu Tốn và Tiết Thần chắc đã ra khỏi khu an toàn, về nhà thì có gì để ăn đâu? Hai tên nhóc thối kia tự nghĩ bản thân làm việc kín kẽ, nếu y không âm thầm dặn trước, bọn họ có thể thuận lợi dẫn nhiều người nhiều vật tư như thế rời đi sao? Hai tên ngu ngốc không làm mình bớt lo này!    

Chương 75: Một đoạn nhạc đệm

Chuyện Lục Tốn và Tiết Thần đi Trung Nguyên không thể giấu được Lục Khiêm, còn Ngô Lương thật sự không biết chuyện, hắn miệng thì đồng ý, trong lòng lại bồn chồn, chẳng lẽ đội trưởng và hai vị phó đoàn cãi nhau?

Nếu như để ý, thì bình thường vào lúc này, hai vị phó đoàn đã sớm có mặt ở đây rồi? Ngô Lương run hai cái, một tên cuồng anh trai, một tên hay ghen, bảo bảo sợ mà bảo bảo không dám nói có biết không hả!

Lục Khiêm tự cho là y và Tiết Thần Lục Tốn vẫn chưa xác định quan hệ, tới bây giờ cũng chưa công khai gì với bên ngoài, nhưng cũng không có gắng che giấu cái gì, trong mắt người ngoài quan hệ giữa ba người hẳn rất bình thường. Y không biết, trong đoàn có rất nhiều người tinh mắt, như Chu Vân, Tần Chính Đông, Phùng Hoa, Ngô Lương đã sớm phát hiện ra quan hệ mập mờ của ba người.

Nếu trước mạt thế sẽ có thể cảm thấy trái với luân thường rất khó tiếp thu, nhưng hiện tại, bởi vì số lượng nữ giới giảm mạnh, đàn ông và đàn ông thành cặp sống qua ngày cũng không có gì lạ, chuyện nửa thân dưới ai lại quản lý bao giờ, quan hệ hỗn loạn càng là chuyện thường, tốt xấu gì thì đoàn trưởng của họ vẫn luôn giữ mình trong sạch chưa từng nghe nói có mối quan hệ bừa bãi nào đúng không?

Đương nhiên, nhiều chuyện vốn do trời sinh, trong lòng mọi người luôn phán đoán xem, đoàn trường tuấn mỹ lạnh lùng sát khí mười phần là công hay thụ, Phó đoàn Tiết ôn nhu săn sóc có tố chất 'nhân thê', Phó đoàn Lục anh tuấn xán lạn giống 'trung khuyển mạnh mẽ thụ', mà đoàn trưởng, trừ việc hơi thấp hơn hai vị phó đoàn, không giống người 'nằm dưới' lắm, bởi vậy tất cả mọi người có khuynh hướng đoàn trưởng là công... Nếu để Lục Khiêm biết bọn họ nghĩ gì nhất định sẽ tức giận trào máu, bọn họ mà biết hai vị phó đoàn từ thầm mến đến yêu công khai đã n năm, đến nay chỉ mới 'hôn hôn' được vài cái chứ chưa làm gì được đoàn trường, nhất định sẽ càng buồn bực hơn Lục Khiêm.

Việc kinh doanh của nhà hàng chủ yếu là vào buổi tối, đối với thợ săn tang thi, ban ngày nơm nớp lo sợ săn tinh hạch tang thi, buổi tối trở về thành sung sướng thả lỏng ăn uống no say, từ ngoài vào trong đều thoải mái, bỏ mạng bôn ba một phen cũng coi như đáng giá. Mà giữa trưa, phần lớn thợ săn tang thi đều ở ngoài vật lộn với tang thi, việc kinh doanh đương nhiên tiêu điều hơn.

Ngô Lương gọi vài món ngon nhất trong tiệm, thịt sốt cà, cá hầm, gà nướng, rau trộn, cộng thêm một canh khổ qua, trông là biết ăn ké nên sang mồm, hắn ngửi mùi thơm bay ra từ nhà bếp, vẻ mặt không phù hợp với diện mạo nhưng tuyệt đối phù hợp với bản chất. Bình thường, trừ những lúc 'kết nối' tình cảm với Chu Vân, sao hắn có thể ăn được nhiều đồ ngon như vậy? Hôm nay hiếm khi đoàn trưởng mời khách, dù thế nào cũng phải ăn cho đủ đúng không?

Khi đồ ăn được đưa lên, Lục Khiêm nhìn thấy, dỗ dành mèo nhỏ đang thèm ăn mà chảy dãi, không để một số ánh mắt kinh ngạc của những vị khách khác khi nhìn vào phòng.

Cái điều hòa trong phòng chỉ để trang trí, khí nóng thổi vào từ cửa sổ, thức ăn trên bàn cũng tỏa hơi nóng, nhiệt độ trong căn phòng như một cái lồng hấp. Lục Khiêm vừa vào phòng đã nhíu mày, động não, bốn góc phòng ngưng tụ bốn khối băng, một lát sau, nhiệt độ trong phòng giảm xuống, không khí thanh mát hơn cả gió thổi từ điều hòa.

Ngô Lương đứng bên cạnh hưởng ké luồng không khí mát mẻ lâu lâu mới có được, thầm nghĩ, dị năng của đoàn trưởng xét trên toàn diện thành phố A thì có lẻ đứng hàng nhất. Hắn phụ trách xử lý công việc hậu cần của đoàn, hàng ngày lăn lộn trong Công hội, không dám nói đã gặp toàn bộ dị năng giả ở thành phố A nhưng chắc chắn đã gặp hai phần ba, hắn chưa thấy ai có dị năng mạnh mẽ như Lục Khiêm, tùy tiện phóng ra thu vào như vậy. Nếu hắn đoán không có sai, dị năng của Lục Khiêm thức tỉnh trên đường bọn họ cùng đến thành phố A, như vậy tốc độ thăng cấp thật sự nhanh như tên lửa.

Ngồi vào bàn, Ngô Lương ân cần xới cơm cho Lục Khiêm, chính hắn cũng không khách khí xới cho mình một chén to, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn.

"Meo meo meo!" Chén của tui đâu? Thịt của tui đâu? Mèo nhỏ khôn lanh đương nhiên sẽ không cáu kỉnh với chủ nhân, ánh mắt tức giận của nó trừng Ngô Lương, biểu lộ rõ sự phẫn nộ, móng vuốt sắc bén cũng lộ ra.

Ngô Lương ngơ ngác nhìn mèo, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Lục đoàn trưởng vẻ mặt bình tĩnh nhưng tâm tư trong bụng không biết bay đến chỗ nào, hắn thề rằng hắn chưa từng trêu chọc Mèo Con, tại sao nhóc này đột nhiên nổi giận với hắn?

Lục Khiêm hồi thần, thanh thanh cổ họng nói: "Mèo nhỏ đói bụng, cậu đi lấy cho nó cái chén."

"A, a, được." Ngô Lương nhanh nhẹn đi ra ngoài lấy cái chén lớn mang vào.

Mèo Con nhìn thấy cái chén lớn gấp đôi so với cái ở nhà, nhất thời vừa lòng, không nhìn chằm chằm Ngô Lương nữa, ngược lại nịnh nọt lấy đầu cọ tay Lục Khiêm, hiền lành kêu meo meo, đáng yêu làm lòng người ta tan rã.

Đậu mòe, này không phải là mèo biến dị, đây là mèo yêu tinh có được không hả( gào thét -ing )! Ngô Lương yên lặng dâng  chén lớn lên, hắn hình như đã hiểu được tại sao mỗi lần Chu Bân nhìn thấy nhóc này nhăn mặt, lập tức cố gắng lấy lòng nó, miêu nô được huấn luyện như thế đấy. (miêu nô là nô lệ của mèo)

Lục Khiêm gắp chút thịt thả vào chén, cùng chút cơm, cầm chén để lên ghế, Mèo Con vèo một phát nhảy qua, một hơi ngoạm hết đồ ăn, từng ngụm từng ngụm gặm thịt, thỉnh thoảng phát ra âm thanh lộc cộc, vẻ mặt thỏa mãn. 

Ngô Lương yên lặng cảm khái, khó trách con mèo này mập như vậy, ăn uống thế kia không muốn mập cũng khó! Mèo nhà đoàn trưởng thật hạnh phúc.

Khách khứa bên ngoài cũng có loại cảm khái giống vậy, Ngô Lương lúc nãy quên đóng cửa phòng, cho nên một màn này bị người ở ngoài thấy rất rõ ràng.

Khiếp sợ, hâm mộ, ghen tị, các loại cảm xúc dưới đáy lòng mọi người bốc lên, một cô gái tuổi còn trẻ cố nhẫn nhịn, cuối cùng không để ý đến sự cản trở của bạn bè, đi vào trong phòng.

"Anh này, sao anh có thể lấy đồ ăn tốt như vậy cho súc sinh ăn?" Vẻ bề ngoài của cô gái rất dễ nhìn, đôi mắt hoa đào bởi vì tức giận mà trừng to, thoạt nhìn rất sinh động. Quần áo không mới không cũ mặc trên người, quần dài và sơ mi chữ T ôm trọn dáng người xinh đẹp của cô, làn da bị phơi nắng biến thành màu đen và cặp súng lục bên hông, cùng với đôi tay thô thiển không giống tay của nữ nhân bình thường, không cần nói cũng biết không phải là thiếu nữ bình thường, mà là thợ săn tang thi.

Mèo Con hiển nhiên cũng chú ý đến ác ý của người phụ nữ đối với nó, quay đầu hung tợn trừng cô ta, xòe móng ra.

Lục Khiêm tâm trạng không tốt, ngay khi chuẩn bị ăn cơm còn bị người ta quấy rầy lại càng không vui: "Tôi thích vậy."

"Anh ——" Cô gái chán nản, chỉ vào Lục Khiêm, bị y làm nghẹn lời. Lúc này cô ta mới nhìn rõ Lục Khiêm, làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ tựa như những tấm áp phích của những minh tinh đã được photoshop nhiều lần trước mạt thế, cặp mắt phượng xinh đẹp kia rất lạnh, lạnh khiến người ta như rơi vào động sâu không đáy.

Cho dù đối mặt với một đàn tang thi cô vẫn không run lấy một cái, thế nhưng đối diện với người đàn ông lại lại khiến cô rùng mình.

"Tôi?" Lục Khiêm không sợ hãi nhìn cô, một nữ thợ săn tang thi xinh đẹp sẽ hấp dẫn hơn cô gái xinh đẹp bình thường, đại khái là bị quá nhiều người tung hô, cưng chiều quá mức khiến đầu óc cô ta có vấn đề rồi, "Chỗ này của tôi không chào đón cô, mời cô ra ngoài."

Cho dù trước hay sau mạt thế, cô gái chưa từng nhận được sự lạnh nhạt như thế, thẹn quá thành giận làm cô hoàn toàn quên sợ hãi, dùng loại giọng điệu khinh thường và khuyên giải nói với Lục Khiêm: "Nếu anh thật sự nhiều tiền như thế, tại sao không giúp cho những người già yếu và trẻ em nghèo khổ trong thành, số thức ăn anh đút cho con mèo này, ít nhất có thể nuôi sống mười người."

"Sao tôi phải làm vậy?" Mèo Con là vật nuôi của y, giết tang thi giỏi, đồng thời cũng là biến dị thú quý hiếm, y muốn đút nó cưng nó như thế nào, đều là chuyện của y. Về phần những người già yếu và trẻ em gì đó, chẳng liên quan gì đến y, dựa vào cái gì y phải đi giúp đỡ bọn họ?

"Sao phải làm vậy? Anh hỏi sao phải làm vậy á?” Cô gái giống như nghe được một câu chuyện cười, "Đây chẳng lẽ không phải trách nhiệm của kẻ mạnh sao? Chẳng lẽ đến chút trách nhiệm tối thiểu đó mà anh cũng không có?"

Lục Khiêm hoàn toàn trầm mặc, thật không biết tại sao cô gái này có thể sống đến tận bây giờ, không dễ dàng, cảm thấy bi ai giùm những người bên cạnh cô ta.

Cô gái thấy Lục Khiêm trầm mặc, cho rằng lời nói của mình có hiệu quả, đang chuẩn bị thuyết giảng một phen, lại nghe thấy một câu tràn ngập trào phúng, "Thánh mẫu là bệnh, cần phải trị."

Mặt cô gái nháy mắt xanh mét, trả lời lại một cách mỉa mai: "Trung nhị* mới là bệnh, khuyên anh chữa sớm đi, bệnh tình nguy kịch." Cô gái nhìn Lục Khiêm như kẻ hết thuốc chữa, quay đầu tiêu sái ra khỏi phòng. (*:Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ "bệnh trung nhị" (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Cre: Lam Ninh )

Ở bên ngoài những người lắng tai nghe náo nhiệt, vẻ mặt cực kỳ phấn khích, người bạn của cô gái sắc mặt rất khó coi, thanh toán tinh hạch, nhờ người bán hàng đóng gói đồ ăn, lôi kéo cô gái nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, sợ Lục Khiêm tìm bọn họ gây phiền toái.

Cô gái kia không có mắt, không có nghĩa là bạn cô ta cũng thế, dấu hiệu là mèo đen như vậy, dấu hiệu dị năng hệ băng như vậy, sao có thể không nhận ra người đàn ông lạnh lùng kìa chính là Lục đoàn trưởng nổi tiếng của Vuốt Đen! Dám ra vẻ trên địa bàn của y, còn mắng chửi người ta trẻ trâu, hắn không biết nên nói cô gái này can đảm hay là mất não! Chẳng hiểu sao lão đại thích cô ta, trừ việc gây rắc rối ra không thấy cô ta có năng lực gì, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị cô ta liên lụy chết. Không được, quay về phải nói chuyện với lão đại một phen.

Ngô Lương nhanh chóng đóng cửa, trong lòng thầm hận tay mình, tại sao lại quên đóng cửa, tại sao lại để cô gái kia tiến vào quấy rầy? Đoàn trưởng hẳn là sẽ không trách hắn đi?

"Ngồi xuống ăn cơm đi, đồ ăn để nguội sẽ khó ăn." Cô gái kia đối với Lục Khiêm chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ không đáng kể, với y mà nói, trách nhiệm của cường giả chính là thứ khiến y buồn cười nhất. Y không phải chính khách cũng không có dã tâm xưng vương xưng bá, không cần tốt đẹp như thế? Ông trời cho y cơ hội sống lại lần nữa, từ lúc bắt đầu đến giờ y chỉ muốn mình và những người mình quan tâm sống tốt thôi, chuyện y làm được nhiều nhất là bồi dưỡng những cấp dưới trung thành. Sống chết của người khác, có liên quan gì đến y đâu?

Ngô Lương thành thật ngồi xuống, không chút khách khí nhét đồ ăn vào miệng, vừa ăn vừa thảo luận với Lục Khiêm những công việc vẫn chưa làm xong.

Đến trưa, tránh né tang thi triều lớn, Tiết Thần cùng Lục Tốn dẫn thương đội nhẹ nhàng chạy đi, xử lý một vài tường vây tang thi đang bắt đầu hình thành, tìm một nơi tầm nhìn trống trải và không có tang thi, ngừng lại nghỉ ngơi lấy sức nhân tiện giải quyết cơm trưa.

Không có Lục Khiêm đồng hành, Tiết Thần hiển nhiên không có tâm trạng làm đồ ăn phong phú cho Lục Tốn, trực tiếp dùng dị năng hâm nóng bánh bao thịt lúc sáng mang từ nhà theo, rồi nước khoáng, từng ngụm từng ngụm gặm nhấm.

Lục Tốn cũng mang theo khá nhiều bánh bao thịt, bởi vì không có không gian để cất trữ, bánh bao để trong xe nhìn không còn mới, trong nhiệt độ cao của thời tiết, bánh bao không lạnh không nóng, cắn một miếng miệng toàn mùi bột, thịt còn bóng mỡ, khẩu vị đã bị Tiết Thần nuôi trở nên khó tính. Lục Tốn yên lặng liếc mắt nhìn Tiết Thần, quay đầu sang chỗ khác, hừ, muốn cho anh đây chịu thua, không có cửa đâu! Lục Tốn một hơi gặm hết sáu bảy cái bánh bao, lại uống sạch một bình nước khoáng, bụng rốt cục cũng no. Chai nước khoáng bay giữa không trung, rơi xuống đất, nước trong bình chảy ra, nhanh chóng bị lớp đất khô nẻ hấp thụ.

Ăn cơm trưa xong, tang thi xung quanh tiếp tục muốn... nhào tới, nhưng mục đích của lần này không phải giết tang thi, mà là chạy, Tiết Thần chỉ huy mọi người vội lên xe. Thương đội vừa xử lý tang thi chặn đường, vừa chậm rãi chạy về phương xa.

Vài phút trôi qua, một Liếm thực giả bất ngờ từ trong đám tang thi nhảy ra, đứng ở nơi đoàn người vừa dừng chân, con mắt xám trắng của hắn mờ mịt nhìn về phía trước, hai tay chống đất, một tang thi trẻ con diện mạo quái dị từ trên lưng hắn trượt xuống.

Tang thi trẻ con hét một tiếng, tang thi cấp thấp xung quanh tản ra, Liếm thực giả nhắm mắt theo sau tang thi trẻ con. Tang thi trẻ con nghiêng ngả lảo đảo đi, cái mũi hít hít như chó không ngừng cúi xuống đất ngửi mùi tạp vật, rồi nó dừng lại trước một chai nước khoáng, trên cái chai có một mùi hương, làm nó sợ hãi, cũng làm nó muốn thân cận.

Tang thi trẻ con ôm cái chai, lắc lắc cái đầu quỷ dị của mình, giống như đang tự hỏi cái gì...

Xa xa, tiếng súng ầm ĩ trong buổi trưa nặng nề, tang thi trẻ con một tay ôm cái chai, một tay sờ sờ bụng, khẽ kêu một tiếng, Liếm thực giả một lần nữa cõng nó trên lưng, chạy nhanh về hướng âm thanh truyền đến. Nhưng mà, hướng kia ngược lại với hướng của thương đội vừa đi.

Cùng lúc đó, trên bầu trời lướt qua một tia sáng rực rỡ, trong nháy mắt rồi biến mất, dưới ánh mặt trời chói mắt, phảng phất như ảo giác.   


Chương 76


Nhận xét

  1. con tang thi trẻ con này là con tang thi lúc trước liếm sữa đúng không

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét