TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 58-59

 

Chương 58: Không có tựa đề

Ngô Lương biết, nếu muốn cưới được Chu Vân về làm vợ, trước hết phải thu phục cậu em vợ. Thật đáng buồn là, trước khi hai người hẹn hò, mọi chuyện luôn thuận lợi, nhưng hắn căn bản không biết hắn đắc tội Chu Bân khi nào, mỗi lần nhìn thấy hắn cậu chưa bao giờ cho hắn sắc mặt hòa nhã, làm hại hắn không thể không dùng sức gấp đôi theo đuổi cậu em vợ, không đúng, theo đuổi vợ sẵn tiện lấy lòng em vợ. Hắn thật lòng cảm thấy cậu em vợ này còn khó lấy lòng hơn cả Vương mẫu nương nương.

Chu Vân để đồ xuống, đi qua ngồi lên ghế sa lông, nhìn con ngao trong lồng sắt, lại nhìn Ngô Lương nghiêm mặt nói: "Món quà này quý quá, chúng tôi không thể nhận” Với trình độ hung hăng của chó mèo tang thi, gần như không ai dám nuôi thú cưng ở thành phố A, Ngô Lương tìm được con ngao này chắc đã tốn khá nhiều công sức.

Ngô Lương không thèm để ý cười cười: "Nhóc con này là đổi được với một người bạn, chỉ cần hai viên tinh hạch, mà, nếu nó thật sự quý giá, tôi mua làm gì?"

Ngô Lương chuyên về phụ cần, hỏi thăm tin tức, thù lao tuy rằng không thể so với các đội trưởng, nhưng vẫn tốt hơn thành viên bình thường trong đoàn.

"Thật sự?"

"Tôi không hề lừa em." Ngô Lương lần đầu tiên gặp được người phụ nữ làm mình rung động, muốn lấy lòng Chu Vân bằng mọi cách, "Nhóc này nếu trước mạt thế thì vẫn đáng giá mấy đồng tiền, hiện tại mọi người không đủ cơm ăn, còn ai có lòng nhàn nhã đi nuôi nó? Người bạn kia của tôi gặp nhóc này ở một trang viên nuôi chó ngao, tưởng là đem về chơi chơi, tôi đúng lúc gặp được."

Chu Vân cười nói: "Anh không lo lắng tôi và Bân Bân không nuôi nổi nó sao?"

Ngô Lương chớp mắt, đặc biệt vô lương tâm nói: "Nuôi không nổi thì đem nó đến nhà đoàn trưởng ăn chực, con mèo nhà đoàn trưởng đã mập như heo, nên giảm cân thôi.”

"Ha hả, tôi thấy anh mới cần giảm béo. Lễ vật này tôi thay Bân Bân nhận, cám ơn."

Ngô Lương hơi bực bội, Chu Vân ngại hắn béo sao? Ngô Lương nhìn lại cái bụng hơi phình, được rồi, hôm nay buổi tối ăn ít lại, chờ sau khi đã dụ được vợ về nhà, ta phải bồi bổ lại gấp đôi!

Chu Bân không thích Ngô Lương cướp chị của cậu, nhưng rất thích ngao nhỏ trong lồng sắt, sau khi dùng tinh thần lực câu thông với nhóc ngao này, không chỉ tắm rửa sạch sẽ cho nó, băng bó xử lý miệng vết thương trên đùi, còn chia thêm cho nó một phần cơm chiều của mình.

Lần thứ hai mèo nhỏ bị cướp mất chủ nhân, chán đến chết chạy đi tìm Chu Bân chơi, vừa nhìn thấy ngao con lập tức xù lông.

Chó và mèo trời sinh là kẻ địch, lời này vốn không sai tí nào.

Mèo nhỏ nhào đến giương móng vuốt, ngao con cũng không chịu yếu thế, răng nanh dài ra hai tấc, đôi mắt màu đen biến thành màu đỏ, con chó nhỏ gầy trơ xương nhất thời trở nên hung dữ dữ tợn.

Gâu ẳng ẳng! 'Con mèo mập thối tha!'

Meo meo ngao! 'Chó hoang chết tiệt!'

Chu Bân đứng giữa hai bọn nó, rối rắm không biết làm sao, liên tục dỗ dành từng đứa, nhưng cuối cùng mèo nhỏ xấu tính cào một phát, chiến tranh bùng nổ, Chu Bân bất lực nhìn căn phòng của mình biến thành một mớ hỗn độn. Ngao con tuy cũng là thú biến dị, nhưng bị bỏ đói lâu ngày, bị thương, không so được với mèo nhỏ, vì vậy nhanh chóng thua trận.

Mèo Con đắc ý  liếm móng vuốt,  kêu meo meo vài tiếng, liên tục mắng Chu Bân không có mắt, nuôi cái thứ vừa xấu lại còn vô dụng.

Ngao con không thông minh như mèo nhỏ đã mở linh trí, hơn nữa tiếng mèo và tiếng chó có sự khác biệt không nhỏ, nó chỉ biết là mèo nhỏ đang nói gì đó về nó, nhưng cũng chỉ có thể hung hăng trừng mèo nhỏ.

Mèo Con khiêu khích lắc đuôi nhe răng nhìn nó, nhóc ngao lại hoang mang, tại sao con mèo mập xấu tính này lại lấy lòng nó? Hừ, nó mặc kệ!

Trong cổ họng ngao con phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, Mèo Con cũng bồn chồn, mình ghét bỏ nó mà sao trông nó hớn hở thế? Đúng là tên ngốc nuôi chó ngốc!

Chu Bân tức giận: "Mèo nhỏ, mi còn tiếp tục mắng anh ngu ngốc, anh không chơi với mi nữa!"

"Meo meo ngao ngao!" Vốn chính là ngu ngốc! Mèo Con không sợ hãi, gào mồm lên, buồn bực vẫy đuôi quay đít nhảy lên cửa sổ bỏ đi.

 

Mèo Con nhảy nhót qua lại trên đỉnh các ngôi biệt thự, hít gió đêm, nghĩ đến chủ nhân bị hai tên kia cướp mất, phiền quá, Ngu Ngốc cũng bị con chó kia lừa mất, chán đời mèo ghê.

Mèo Con nhàm chán định đi ngủ, đột nhiên nghe được phía dưới có tiếng ồn ào, nó tò mò nhảy từ mái nhà xuống cửa sổ, trong phòng một người phụ nữ đang bị một người đàn ông đánh, người phụ nữ bị đẩy một phát, đầu cô ta đập lên vách tường rồi dần trượt xuống đất, vết máu đỏ trên vách tường chói mắt cực kỳ. Người đàn ông đưa tay lên mũi cô ta, không biết nghĩ gì,  kéo lên trên giường đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Mèo nhỏ cảm thấy thật vô nghĩa, đang muốn đi, đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó hình hộp vuông nằm trên mặt đất rung lên hai cái, người đàn ông vừa quay lại, hắn nhặt hình hộp vuông đó lên, không biết nhìn thấy gì mà sắc mặt rất khó coi.

Chán phèo. Mèo Con giương móng vuốt nhỏ, bám lấy mặt tường bò lên mái nhà một lần nữa.

"Chết tiệt, làm sao có thể! Lục Tốn rõ ràng nhiễm virus mà, tại sao lại kiểm tra không ra!" Người đàn ông tức đến khó thở, ánh sáng từ di động chiếu vào mặt hắn, cả khuôn mặt thoạt nhìn vô cùng âm trầm vặn vẹo.

Mèo nhỏ nghe không hiểu hắn nói gì, nhưng lỗ tai rất minh mẫn nghe thấy được tên 'Lục Tốn' quen thuộc, nghĩ đến tên kia trước mặt chủ nhân luôn đối xử với nó rất tốt, sau lưng chủ nhân lại ăn hiếp nó, mèo nhỏ rất bất mãn, tại sao chủ nhân lại nghe không hiểu nó 'nói' gì chứ? Làm hại nó mỗi lần tố cáo chủ nhân đều nghe không hiểu. Rõ ràng Chu Bân ngốc như vậy cũng có thể nghe hiểu!

Mèo nhỏ bao che khuyết điểm tuyệt đối không thừa nhận chủ nhân nó còn ngu ngốc hơn cả Ngu Ngốc!

Rất nhanh, trong không khí truyền đến mùi thịt mê người, mèo nhỏ như tên lửa 'vèo' một phát phóng về phía biệt thự nhà mình.

Vô cùng thành thạo tiến vào phòng bếp, cuốn lấy chân Tiết Thần kêu meo meo, Tiết Thần bị cuốn lấy không thể di chuyển, chỉ có thể cầm một miếng thịt ném cho nó, " Thứ vô lương tâm, chỉ biết ăn là giỏi.”

Mèo Con gặm thịt tha về chén ăn, quay mông về phía Tiết Thần, Tiết Thần nhìn mà bực mình.

Sau khi bốn món mặn một món canh bưng lên bàn, tuy không phong phú nhưng được cái ngon, Tiết Thần và Lục Tốn bắt đầu xum xoe, chỉ trong chốc lát đồ ăn đã chất đầy chén Lục Khiêm.

Nếu là lúc trước, Lục Khiêm sẽ mừng lắm, nhưng hiện tại… Nhìn vẻ mặt chờ mong của hai người kia, y đột nhiên đau dạ dày, im lặng cúi đầu ăn, cảm nhận hai ánh mắt nóng rực nhìn y, lỗ tai nóng lên.

Tiết Thần và Lục Tốn nhìn lỗ tai biến thành màu đỏ của Lục Khiêm, tâm trạng tốt hơn. Sau đó quay đầu nhìn nhau, mắt phun lửa, hận không thể móc mắt đối phương ra.

"Tiểu Khiêm, cậu cảm thấy trong bốn vị đội trưởng ai là người có khả năng phản bội?"

"A?" Lục Khiêm ngây người một chút, ho nhẹ một tiếng: "Tôi cảm thấy Vương Minh và Tôn Ninh Võ có hiềm nghi lớn nhất."

"Sao lại thế?"

"Vương Lại Thành tính cách ngay thẳng, không giống người nằm vùng, Lý Khải bình thường nói không nhiều lắm, nhưng dẫn theo một nhà già trẻ lớn bé tiến vào đây, trên mặt lý luận hẳn không phải kẻ phản đồ bí quá làm liều.

Vương Minh và Tôn Ninh Võ, một người chỉ dẫn theo vợ, một người chỉ dẫn theo em gái, hai người bối cảnh mặc dù không chê vào đâu được, nhưngtôi cảm thấy hai người bọn họ có khả năng khá lớn."

Lục Tốn phụ họa: "Em cũng nghĩ như vậy, nếu để em biết tên khốn nạn nào đánh chủ ý lên đầu em, em nhất định sẽ chôn sống hắn!"

Tiết Thần đề nghị: "Nếu không ngày mốt đi làm nhiệm vụ, chúng ta đi theo đội Tôn Ninh Võ?"

Lục Khiêm gật gật đầu: "Được."

"Khiêm, em cũng phải đi."

Lục Khiêm lạnh lùng nhìn cậu một cái: "Có phải chê vết thương trên người em lành nhanh quá hay không?"

"Khiêm..."

"Làm nũng cũng vô dụng, ngày mai em và Ngô Lương đi xử lý chuyện giao dịch." Nhìn Lục Tốn ủ rũ não nề, Lục Khiêm lại nhịn không được nói: "Chờ vết thương trên người em hồi phục tốt, dị năng cũng khôi phục, rồi đi làm nhiệm vụ cũng không muộn." Mạng của Lục Tốn là do nước trong hồ cứu về, nhưng dị năng lại yếu hơn lúc trước rất nhiều, có thể khôi phục lại như trước hay không vẫn chưa biết được.

"Dạ." Lục Tốn cúi đầu nói.

Lục Khiêm cưỡng ép mình xoay đầu đi, kiên quyết không nhìn bộ dáng cún con đáng thương bị vứt bỏ cầu an ủi của hắn. Tiết Thần nhếch môi, yên lặng vui sướng khi người gặp họa, hai người họ sẽ có thế giới riêng, hâm mộ chưa!

Sau khi ăn xong, Lục Khiêm tắm rửa sạch sẽ, bị Lục Tốn và Tiết Thần xấu xa hôn chúc ngủ ngon, tâm trạng nặng nề nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Trong mơ hồ, y cảm thấy như có ai đó mở cửa phòng leo lên giường y…

Hai cái lưỡi ấm áp ướt át linh hoạt không ngừng chạy trên người y, thân thể càng ngày càng nóng, một loại dục vọng khôn kể quẩn quanh dưới đáy lòng: "Tiểu Tốn, ưm, Tiết Thần, muốn bắn, thả ra, khó chịu..."

Lục Khiêm đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác toàn thân dính dấp, tim đập mạnh, khuôn mặt tuấn tú từ đỏ thành trắng, trắng lại hồng, lấy chăn che đầu như đà điểu.

Không ngờ lại mộng xuân như vậy, rất dọa người !!! Hung hăng chà môi một chút, về sau tên nào muốn hôn chúc ngủ ngon gì đó, y nhất định sẽ đông tên đó lại thành tảng băng!

Ngày hôm sau, Lục Tốn cùng Tiết Thần đều cảm thấy Lục Khiêm là lạ, nhưng khi nhìn thấy cái sịp mới sáng sớm đã đung đưa trong nắng ấm gió mát của y, đầu hai người tự lên kịch bản chạy mấy cảnh tượng đáng khinh, đáng khinh quá nên một lát sau tự giác vào phòng tắm tắm nước lạnh, mới đè nén được dục vọng kêu gào trong lòng. Lục Khiêm yên lặng cúi đầu húp cháo, nếu không nhìn thấy lỗ tai ửng đỏ và gò má phiếm hồng của y, và tình cảm rục rịch trong lòng của hai người kia, thì mọi thứ vẫn như ngày bình thường.

Tôn Ninh Võ đối với việc Lục Khiêm cùng Tiết Thần gia nhập vào đội khi ra ngoài làm nhiệm vụ rất bất ngờ và vui mừng, gần đây hay gặp Liếm thực giả, rất khó giết, đội hắn đã mất hai người, hắn ước trong đội có nhiều cao thủ hơn.

Ô tô ra khỏi khu an toàn, mọi người dựa theo kế hoạch đến một chỗ khá xa ở nông thôn, đến một khu nuôi heo, Lục Khiêm cho người đi vào xem xét, bên trong ngoài mấy tấn thức ăn gia súc chưa ăn hết, một ít thuốc cho động vật, và số lượng lớn heo tang thi, thì chẳng có gì.

Lục Khiêm gọi mọi người đem thức ăn gia súc và thuốc lên xe, mấy thứ này tuy rằng người không thể dùng, sau này có khi sẽ dùng cho gia súc được.

Mọi người chân trước vừa đem đồ đạc chuyển lên xe, sau lưng hơn mười con heo biến dị đã vây quanh bọn họ.

Lục Khiêm chăm chú nhìn chúng, nhìn đến mức Tiết Thần ghen tị, nhịn không được ghen tuông nghĩ, trong mắt Tiểu Khiêm mình còn không bằng một con heo! 

 

 Chương 59: Heo biến dị

Tuy những lúc mắng chửi người thường ta sẽ mắng đồ heo đồ lợn, nhưng mà trên thực tế, heo chỉ cho người ta một cảm giác rất phì nhiêu ục ịch, thực ra chúng nó là một loài động vật thông minh, trong thế giới động vật, chỉ số thông minh của chúng nó nằm trong top10. So với các động vật khác, heo rất cố chấp với thức ăn, khu này có rất nhiều heo, vẫn có hơn mười con heo biến dị canh chừng thức ăn, còn tốt hơn mấy kẻ chỉ biết ăn riêng cho bản thân. Nếu không phải Lục Khiêm cho người dọn thức ăn của chúng nó, không chắc chắn chúng nó chịu xuất hiện đâu.

Heo biến dị có lớn có nhỏ, lớn nhất cũng hơn 100kg, nhỏ nhất cũng hơn 50kg, một đám thân hình phì nhiêu cường tráng. So với heo bình thường, biến dị heo khí lực lớn, bề ngoài cũng thay đổi rất giống lợn rừng, đôi răng nanh hết sức dữ tợn, cơ mà, trong mắt Lục Khiêm, mấy con heo cuồng bạo này lại hết sức đáng yêu.

"Không cho phép sử dụng vũ khí với chúng nó, cẩn thận một chút, không được giết chết bọn nó." Lục Khiêm nói xong đồng thời sử dụng dị năng với ba con heo lớn nhất, trong nháy mắt da lông chúng nó trụi dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, rét lạnh bất ngờ làm chúng nó ngơ ngác, chờ đến lúc chúng nó muốn tiến về phía trước, mới phát hiện đã bị đông lạnh, bốn chân hoàn toàn không nhúc nhích được. Dị năng giả lực lượng đã sớm canh giữ ở một bên, vừa thấy chúng nó bị đông lạnh, vài người nhanh chóng ôm lấy chúng nó, dùng dây thừng rắn chắc trói lại.

Các dị năng giả hệ tự nhiên khác, như hệ đất, hệ thủy, hệ phong, sử dụng hết sức của bản thân, bao vây đám heo biến dị, dị năng giả lực lượng trói gô lại, nhóm heo đáng thương thê thảm thét chói tai, dẫn tới số heo biến dị còn lại rục rịch theo, Lục Khiêm cho người bịt miệng chúng nó lại, kéo ra xe.

Tang thi heo cồng kềnh, lại bị nhốt trong chuồng heo, không bao lâu đã xử lí hết, đào tinh hạch ra, vài dị năng giả hệ hỏa tập trung lại, toàn bộ khu nuôi heo nhanh chóng biến thành biển lửa.

Tiếng kêu của heo biến dị kinh động đến tang thi ở gần đó, năm Liếm thực giả theo mùi của dị năng giả, lập tức dẫn theo tang thi đàn em chạy lại. Mọi người vừa mới lái xe rời khỏi khu nuôi heo, đã bị số lượng lớn tang thi bao vây.

Băng trùy của Lục Khiêm vừa chuẩn lại vừa ngoan độc, đâm xuyên qua não một Liếm thực giả trong đó, Liếm thực giả còn chưa kịp kêu tiếng nào đã ngã xuống đất, cơ bắp đỏ sậm run rẩy, sau đó bất động.

Lục Khiêm vừa muốn giải quyết tiếp một Liếm thực giả khác đang đi về phía y, đầu Liếm thực giả lại bất ngờ 'thịch' một tiếng vỡ toạc ra, trên xương sọ có một ngọn lửa xanh đen, Lục Khiêm chấn động, kinh ngạc nhìn Tiết Thần, từ khi nào anh có thể dùng dị năng như vậy?

Y còn chưa kịp nghĩ xong, lại có một Liếm thực giả lặng yên không một tiếng động ngã xuống. Lục Khiêm tập trung, tấn công một Liếm thực giả khác, băng trùy đâm xuyên qua não nó, Mèo Con nhanh nhẹn cạy não đào tinh hạch màu hồng bên trong ra. 

Mèo Con nghiêng đầu nhìn tinh hạch bẩn thỉu, đôi mắt hổ phách có chút chần chờ, trong lòng có cảm giác muốn nuốt. Cơ mà tinh hạch thật sự quá bẩn, làm một con mèo yêu sạch sẽ, mèo quyết định trước tiên cất tinh hạch vào túi, chờ chủ nhân nó rửa sạch rồi ăn sau.

Liếm thực giả cuối cùng, bị nhóm Tôn Ninh Võ hợp lực giết chết. Số lượng tang thi bình thường bao vây ngày càng nhiều, mọi người cũng không dám làm anh hùng, nhặt tinh hạch và vũ khí rồi bước lên xe, tìm một lỗ hổng từ đám tang thi, dùng cung tên và dị năng để mở đường, chạy ra khỏi vòng vây tang thi. Sau khi thoát ra, mọi người cũng không vội vã lập tức đi, dùng kính viễn vọng quan sát một chút, xác định gần đó không có tang thi triều thì lái xe đến phạm vi an toàn, đứng dậy dụ từng nhóm tang thi ra giết dần.

Mèo Con hưng phấn nhặt tinh hạch liên tục, ngẫu nhiên cũng sẽ thể hiện 'uy nghiêm của mèo', quẹt quẹt giết chết vài tang thi. Đừng thấy nó bình thường là một con mèo mập lười biếng, nếu nghiêm túc thật sự tốc độ còn nhanh hơn cả mèo tang thi, thân thể nhỏ nhưng sức bật siêu cường, trong đàn tang thi, tang thi bình thường căn bản không làm gì được nó, ngược lại bị nó phá đầu óc choáng váng, rất tiện nghi cho các thợ săn tang thi khác.

Mạt thế chưa đến nửa năm, sự tồn tại của thú biến dị chỉ có cao tầng biết, thợ săn tang thi bình thường, nhất là ở thành phố A, vốn là khu đô thị quốc tế cao cấp, trước tận thế chỉ có sở thú mới có động vật hoang dã, vừa bắt đầu tận thế không dễ gặp thú biến dị mấy. Vì vậy khi thấy biểu hiện của Mèo Con, rất tò mò liên tục nhìn. Mèo con thỏa mãn tâm tình hư vinh, làm việc càng thêm năng suất.

Qua hai tiếng, hơn một ngàn tang thi bị hai trăm thợ săn giải quyết, sau khi dọn dẹp chiến trường, cũng cố không để có mùi khó ngửi, lấy lương khô ra lấp bụng, bắt đầu hướng đến mục tiêu tiếp theo.

Thu hoạch của Vuốt Đen không tệ lắm, cách một ngày lại ra ngoài làm nhiệm vụ, tuy rằng không phải lần nào cũng có thu hoạch trở về, nhưng duy trì sinh hoạt cơ bản của riêng từng nhà vẫn ổn.

So sánh với một số người trên không đủ ăn dưới không đủ uống, đã may mắn hơn nhiều lắm. Hơn nữa phúc lợi đoàn tương đối tốt, mọi người cùng nhau làm nhiệm vụ lâu như vậy, không ít người đều sinh ra một ít lòng trung thành cùng cảm giác vinh dự.

"Tôn Ninh Võ trông có vẻ không giống người nằm vùng." Tiết Thần âm thầm quan sát hắn cho tới trưa, hắn cho anh một loại cảm giác làm người rất trượng nghĩa, hơn nữa làm đội trưởng, hắn tương đối có trách nhiệm, nhiều lần đội viên gặp nguy hiểm, hắn đều nghĩ cách giải cứu thành công bọn họ, thậm chí không tiếc đặt chính mình vào tình cảnh nguy hiểm. Đồng thời trong lời nói cử chỉ của hắn cũng lộ ra vẻ trung thành với đoàn. Dù có giỏi ngụy trang đến đâu thì cũng sẽ lộ mặt thật vào khoảnh khắc mạng sống gặp nguy hiểm, không ai ngoại lệ.

Lục Khiêm nói: "Tôi cũng cảm thấy vậy."

Lục Khiêm có sự tin tưởng đối với người cống hiến sức lực cho mình, dù sao cũng từng lăn lộn trong mạt thế mấy năm, loại người nào mà y chưa gặp?

Nếu Tôn Ninh Võ có thể ngụy trang đến mức mạng sống cũng không cần, vậy anh ta thật sự là rất đáng sợ.

"Đúng rồi, lúc nãy dị năng của anh làm sao thế?" Thừa dịp lúc này trên xe chỉ có hai người bọn họ, Lục Khiêm nhịn không được hỏi ra.

"Sao là sao?" Tiết Thần nghi hoặc nhìn Lục Khiêm.

"Sao anh có thể phóng lửa giết tang thi mà không cần ra tay trực tiếp?” Lục Khiêm kiếp trước đã thấy nhiều dị năng giả, nhưng chưa thấy ai làm được thế.

Tiết Thần kinh ngạc nói: "Cậu không biết sao?" Tiểu Khiêm cũng không nói gì nhiều về giấc mơ của y, nhưng anh luôn cảm thấy giấc mơ của Tiểu Khiêm không hề đơn giản, thử hỏi, có ai chỉ mơ một giấc mơ mà tính cách thay đổi nhiều như vậy?

Ai sẽ sau khi tỉnh mộng lại am hiểu các loại kỹ xảo đánh nhau? Ai  sau khi tỉnh mộng lại biết trước từng sự việc sắp diễn ra? Cho nên, anh và Lục Tốn đoán Tiểu Khiêm không chỉ mơ một giấc mơ đơn giản, mà giống tiểu thuyết trên internet viết, bởi vì nguyên nhân đặc biệt và trải qua chuyện gì đó, thời gian hồi tưởng về  lúc ban đầu. Bởi vậy, anh  mới kinh ngạc, chẳng lẽ loại tình huống của anh không phải là dị năng  thăng cấp như lời Lục Khiêm sao?

Lục Khiêm nhìn anh tức giận nói: "Tôi biết mà còn phải hỏi anh à?"

"Đây chẳng phải là hiệu quả sau khi dị năng thăng cấp sao?"

"Sớm bảo anh chuẩn bị tinh thần đi không nghe, còn nói là hiệu quả!" Lục Khiêm khinh người nhìn anh, nói: "Theo dị năng hệ băng của tôi mà nói, cho dù lên tới cao nhất, cũng chỉ có thể đông cứng vật trong phạm vi nhất định, không thể đông cứng từ ngoài vào trong một tang thi đang di chuyển."

Tiết Thần nhất thời ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Lần trước khi cùng đi làm nhiệm vụ với nhóm Chu Vân, tôi vô tình phát hiện, khi tập trung tinh thần lực vào một tang thi, rồi tiếp tục tập trung dị năng, nó sẽ bốc cháy. Sau tôi lại tập trung vào đại não tang thi, lại dùng dị năng, có thể dễ dàng phá vỡ kết cấu bên trong hoàn toàn giết chết tang thi. Nhưng làm như vậy lượng dị năng tiêu hao tương đối lớn, hơn nữa tốc độ và phản ứng của tang thi càng nhanh, muốn khống chế lượng tang thi càng nhiều, lượng tiêu hao lại càng lớn. Lấy năng lực hiện tại của tôi, một ngày tích lũy có thể giết chết ba Liếm thực giả là cao nhất."

Lục Khiêm kinh ngạc, tán thưởng nói: "Cũng đủ ngầu rồi." Dù kiếp trước hay là kiếp này, Tiết Thần vẫn có ngộ tính rất cao.

"Nhưng mà, hiện tại vẫn chưa tìm ra tên phản bội, đoàn chúng ta thực lực còn rất yếu, nếu không muốn bị quân đội bắt đi làm thí nghiệm, tốt nhất vẫn nên khiêm tốn hơn, không đến bất đắc dĩ thì không cần sử dụng dị năng." Lục Khiêm hiện tại có thể xác định, 'Dị năng tinh thần giả’' của bọn họ xuất hiện chắc chắn do nước hồ ảnh hưởng, mà dị năng này bị họ dùng như máy cảm ứng tang thi, họ phải càng chú ý hơn.

"Ừ, tôi biết rồi. Cậu muốn nhìn thử một chút hay không?"

"Lát nữa rồi thử." Lục Khiêm lóe ánh sáng, nhìn Tiết Thần càng thêm thâm sâu.

Mèo Con không cam lòng mình bị làm lơ, từ phía sau xe mang theo túi chứa tinh hạch bò lên, gian nan leo vào ngực Lục Khiêm, dùng móng vuốt chỉ chỉ chén nước trên xe, lại xòe ra tinh hạch trong lòng bàn tay của nó, lấy lòng nhìn chủ nhân nhà mình, meo meo meo kêu không ngừng.

Lục Khiêm nhìn hiểu ý của Mèo con, lấy tinh hạch cười nhạt hỏi: "Muốn nó?"

Mèo Con không nghe hiểu hết được, ngẩng đầu nhìn tinh hạch trong tay Lục Khiêm. Lục Khiêm đưa tay ra cửa sổ, lấy nước rửa sạch tinh hạch, đưa cho mèo. Mèo Con meo một tiếng ngậm hết vào miệng, ấp úng nhai, toàn bộ tinh hạch ngon lành ăn vào bụng, cuối cùng còn thỏa mãn ợ vài cái.

Tiết Thần ở bên cạnh nhìn trợn mắt há hốc mồm: "Tiểu Khiêm, nó cứ như vậy mà ăn hết tinh hạch không sao chứ?"

Lục Khiêm cười nói: "Này có gì lạ, thú biến dị đều ăn tinh hạch như vậy. Mèo Con trước đây không có hứng thú với tinh hạch, tôi luôn lo nó không phải thú biến dị, hiện tại không cần lo lắng."

Cưng chiều xoa đầu mèo: “Cuối cùng cũng không lãng phí nhiều thịt của tao.”

“Meo meo meo!” Ăn thịt! Ăn thịt! Mèo Con vừa kêu vừa nằm lăn ra khoe bụng, rớt hết liêm sỉ.

Tiết Thần nhìn mèo còn sung sướng hơn mình mà bực bội, yên lặng nghiêng đầu, tập trung lái xe.

Lục Khiêm giả vờ không biết Tiết Thần đang ghen, nhưng lỗ tai lén đỏ lên.

Đến mục tiêu tiếp theo, Lục Khiêm thí nghiệm một chút, y quả nhiên cũng có thể làm được. Hơn nữa càng có ưu thế hơn Tiết Thần, bởi vì trong cơ thể tang thi có sẵn hơi nước, dùng dị năng hệ băng ngưng kết càng ít tốn sức hơn, dùng hết toàn bộ dị năng thì số tang thi y giết không ít hơn Tiết Thần bao nhiêu.

"Đoàn trưởng, ba người này là người sống sót bị vây trong trường học, mới vừa được chúng tôi cứu ra, có cần dẫn bọn họ về thành phố A không?" Tôn Ninh Võ dẫn theo ba người đàn ông tiều tụy đến trước mặt Lục Khiêm hỏi.

"Lục Khiêm?! Tiết Thần?! Là các cậu!" Trong số đó một người đàn ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói.

"Lưu Xuyên?" Lục Khiêm thấy trên người hắn ta không mặc quân trang, hai người khác thoạt nhìn cũng không giống như là quân nhân, nhíu mày hỏi: "Anh không về quân đội à? Sao lại ở đây?"

-----------------------------

Nhận xét