TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 60

 

Chương 60: Gặp lại người quen

Lưu Xuyên xấu hổ cười cười, từ sau khi anh cả của hắn bị tang thi cắn chết, hắn phải gánh vác sinh hoạt của vợ con anh cả, còn thêm cha mẹ già cần phụng dưỡng, chỉ dựa vào tiền trợ cấp của quân đội sao đủ sống? Không phải đãi ngộ của quân đội thấp, thực tế thì tốt hơn thợ săn tang thi nhiều, căn bản không cần lo vấn đề thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng quân đội chỉ thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt cơ bản của binh lính, nên không thể trông đợi quân đội sẽ trả thêm tiền lương cao.

Hiện tại quân đội đóng quân ở thành phố A toàn là những tinh anh điều động từ khắp nơi trên cả nước, họ đến thành phố A khi mạt thế vừa bắt đầu, không có cơ hội dẫn theo người nhà, mà sau những động đất tai nạn, họ càng khó tìm được người nhà lạc trôi khắp nơi.

Hiện tại quân nhân thành phố A 80% là một người ăn no cả nhà không lo đói, bình thường gần như tất cả thời gian đều làm việc hoặc ra ngoài làm nhiệm vụ, cho dù có tiết kiệm cũng không dư dả. Huống chi, không có Trung ương tiếp viện, mỗi tư lệnh của quân khu vừa phải nuôi mình vừa phải nuôi sống mấy vạn binh lính, vừa muốn giết tang thi nào có dễ như vậy? Mọi người bình thường đủ ăn đã không tệ, muốn lấy thêm tiền lương là chuyện mơ mộng.

Đối với hầu hết binh lính mà nói, chỉ cần bình thường ăn được uống tốt thì có tiền trợ cấp hay không cũng được, nhưng Lưu Xuyên không được. Anh cả của hắn chết, chị dâu một mình nuôi con nhỏ làm sao có thể sống giữa mạt thế? Huống chi cha mẹ tuổi cũng lớn, đi ra ngoài làm công căn bản không ai cần, lúc trước từng nhận việc gia công cung tiễn nỏ, nhưng tay chân người già không linh hoạt, hai ông bà lão mất một ngày cũng chỉ làm được mấy chục cái cung tiễn, đổi một hai cân lương thực, sao đủ bốn người ăn? Anh hai thì nhát gan không dám đi làm thợ săn tang thi, chỉ có thể làm việc gia cố tường thành cực khổ cùng với chị dâu, còn muốn nuôi sống con gái, xui xẻo con bé lại sinh bệnh, không có khả năng khám chữa.

Cả một nhà chỉ trông chờ vào hai mươi cân gạo ba cân muối trợ cấp hàng tháng của hắn, còn không đủ để nhét kẽ răng. Hắn không thể một mình sống trong quân đội ăn uống no nê mặc kệ người nhà đói chết, chỉ có thể bán thẻ thân phận quân nhân 'hợp pháp' của mình cho một thợ săn tang thi, được một trăm cân lúa mạch, tạm thời giảm bớt nguy cơ trong nhà. Vì chuyện này, hắn không ít lần bị người nhà oán hận, nhưng mà, chuyện cho tới bây giờ dù oán hay không oán cũng vô nghĩa, quan trọng nhất là mọi người có thể sống sót.

Hắn ỷ vào thân thủ tốt, đăng ký làm thợ săn tang thi, cùng vài quân nhân cũng xuất ngũ tụ lại thành một nhóm ra ngoài làm nhiệm vụ. Đoạn thời gian trước vẫn thuận lợi, thu nhập cũng nhiều hơn, một nhóm người chưa ai chết, không ngờ lần này đến cái trấn nhỏ này lại đụng phải tang thi kiểu mới —— Liếm thực giả, bọn họ vài người thân thủ không tồi, hợp lực đánh chết Liếm thực giả, cuối cùng lại bị nhốt trong trường học của thị trấn.

Nếu không phải may mắn gặp được người của Vuốt Đen, bọn họ đạn tận lương tuyệt chỉ sợ không qua nổi hôm nay. (là súng hết đạn, cũng không còn thức ăn)

Cảm kích thì cảm kích, nhưng Lưu Xuyên không thể nói ra việc xấu trong nhà. Chỉ tùy tiện nói lý do có lệ cho qua.

Lục Khiêm cũng không chú ý, nhưng hắn ta từng là người của quân đội, dù thế nào cũng phải để tâm. Hàn huyên vài câu, Lục Khiêm liền để bọn họ tạm thời gia nhập hỗ trợ đoàn.

Làm cứu viện, thường thường có quyền yêu cầu người sống sót được cứu cung cấp một vài lợi ích, như là lương thực, vũ khí, tinh hạch, thậm chí làm việc miễn phí cho bọn họ một thời gian, giống như đời trước y và Tiết Thần làm lao công miễn phí cho đoàn đã cứu họ.

Lục Khiêm không biết ở trong này gặp gỡ Lưu Xuyên là trùng hợp hay có người cố ý sắp xếp, nên không thể cho họ ở lại đoàn. Chỉ là nể tình lúc trước mọi người đã từng đi chung đường, buổi chiều về thành phố A thuận tiện đưa họ về, không nhắc đến chuyện báo thù.

Cái trấn nhỏ này đã bị rất nhiều thợ săn tang thi ghé thăm, mọi người tìm kiếm từng nhà, ngoại trừ một vài công cụ có ích, chẳng còn tí lương thực nào. Tang thi lại nhiều, sau khi xử lý hết tang thi trong trấn, thời gian đã trễ, Lục Khiêm gọi mọi người chuẩn bị dọn đường về nhà.

Thu hoạch hôm nay thực sự không tốt lắm, chỉ có mười tám con heo biến dị trên xe tạm an ủi tâm tình mệt mỏi của bọn họ.

Nơi thu phí ra vào của thành phố A cũng không biết xấu hổ, theo lý thuyết biến dị heo cũng có thể giống lương thực tính theo cân mà nộp lên, nhưng bọn họ không chịu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ bắt mọi người tính theo số lượng mà nộp lên. Lục Khiêm còn muốn những con heo này sinh sản thế hệ sau, cố kiềm chế lệ khí đầy người không xúc động làm thịt toàn bộ số heo, những người đó còn được một tấc lại muốn tiến một thước chọn 7 con heo mập nhất, có ý rằng 7 đầu heo này sẽ giảm bớt vật tư.

Lục Khiêm nén lửa giận, cho người dẫn mười một con heo không lớn không nhỏ còn lại quay về biệt thự, tạm thời nhốt bọn nó tại phòng quản lý chứ không đưa vào phòng bếp. Hoàn cảnh lạ lẫm khiến đám heo bất an, nhưng ngửi được mùi thức ăn gia súc quen thuộc, nhóm heo đói bụng cả ngày ngoan dần

Mười một con heo này cân xong, được khoảng 1400 cân (700kg), dựa theo điều lệ phân phối của đoàn, sẽ chia một nửa cho các thành viên trong đoàn, Lục Khiêm để Ngô Lương sắp xếp ở chợ đêm một chút, bán một ít, hai ngày nữa lại chia ra cho mọi người.

Tất cả mọi người không có ý kiến, cầm lấy vật tư thu hoạch được hôm nay quay về nhà.

Nơi ở của ba người Lưu Xuyên cách ở đây rất xa, nên theo Lục Khiêm về biệt thự của Lục Khiêm.

Chờ Lục Khiêm xử lý xong mọi chuyện, Lưu Xuyên đỏ mặt nói với Lục Khiêm: "Lục đoàn trưởng, chúng tôi muốn gia nhập đoàn của cậu, được không?"

Lưu Xuyên đời này gần như chưa từng cầu xin ai, nếu không phải cực kỳ hâm mộ phúc lợi đãi ngộ của Vuốt Đen, sao hắn chịu mất mặt đi cầu Lục Khiêm người mà có duyên gặp vài lần nhưng chẳng lần nào vui nổi?

Thật ra, Lục Khiêm rất xem trọng mấy người lính xuất ngũ này, dù họ không phải dị năng giả nhưng thân thủ vẫn hơn người thường, trong tương lai bỏ lệnh cấm vũ khí, cần rất nhiều cao thủ biết dùng súng ống. Nhưng vì họ là quân nhân xuất ngũ, có liên hệ sâu với quân đội, trong đoàn đang ẩn giấu một kẻ phản bội, lỡ những người này xảy ra chuyện, thì mọi thứ càng rắc rối hơn.

Nhưng Lục Khiêm cũng không cam lòng nhìn nhân tài trước mặt mình mà không giữ được.

"Biên chế trong đoàn đã đầy, nếu các anh nguyện ý có thể tham gia vào đội dự bị của đoàn chúng tôi."

Cái gọi là quân dự bị, chính là những nhân viên ngoài biên chế của đoàn, bởi vì đoàn trong lúc đi làm nhiệm vụ luôn có người thương vong, nên phải chuẩn bị nhân lực bổ sung. Quân dự bị có thể đi làm nhiệm vụ chung với  đoàn, nhưng thuế vật tư sau khi phân phối theo quy định của đoàn, họ nhận được sẽ ít hơn so với thành viên chính thức, bởi vậy không phải ai cũng nguyện ý đi làm dự bị.

Chính phủ biết hành vi lợi dụng sơ hở của các đoàn đánh thuê, nhưng hiện tại trong các đoàn cấp cao, trừ Vuốt Đen thì còn lại đều do họ quản lý, những đoàn nhỏ phải giao rất nhiều thuế nên ít khi nuôi người dụ bị, cho nên chính phủ đang bận tối mặt cũng nhắm mắt làm ngơ.

Lưu Xuyên trao đổi ánh mắt với những người khác, tất cả mọi người rất muốn ở lại Vuốt Đen, Lưu Xuyên kiên trì hỏi: "Có thể nói cho chúng tôi một chút về đãi ngộ của quân dự bị không?"

Lục Khiêm nói: "Thành viên bình thường của đoàn được hưởng 40% thuế vật tư theo quyền phân phối, thành viên dự bị chỉ hưởng 30%, mà còn không có phúc lợi,  ngoài ra còn phải theo phân phối của đội trưởng trong đội."

Nhóm Lưu Xuyên nghe xong cảm thấy không tệ lắm, trong lòng tính nhẩm những gì hôm nay thành viên chính thức nhận được, dù chỉ có 30%, cũng đã hơn nhiều người rồi, vì thế sôi nổi gật đầu đồng ý.

Lục Khiêm thấy bọn họ đều đồng ý gia nhập, liền nói với bọn họ vì muốn duy trì trạng thái tốt, các đội trong đoàn cách ngày sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ, vài người khác không có gì dị nghị, chỉ mỗi Lưu Xuyên có gánh nặng gia đình là đề xuất đi làm nhiệm vụ mỗi ngày. Lục Khiêm thường không mấy can thiệp đến chuyện của quân dự bị, không nói gì, gật đầu đồng ý, cũng để Lưu Xuyên tạm thời đi làm nhiệm vụ chung với mình.

Buổi tối, Lưu Xuyên tay không mà về, nhìn ánh mắt mất mát của người nhà, trong lòng hắn nặng trịch nói không nên lời. Cơm chiều, nghe chị dâu cả chỉ cây dâu mắng cây hòe, đứa cháu khóc la ầm ĩ, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của mẹ già, Lưu Xuyên trong lòng rất khó chịu, hai ba miếng giải quyết xong bữa cơm đơn giản đến không thể đơn giản hơn của mình, hoàn toàn không có tâm trạng. Hắn trở lại trong căn phòng chật hẹp, nhìn đồ đạc lộn xộn tung tung, lần đầu tiên tự giễu nghĩ, những ngày tháng mệt mỏi này khi nào mới kết thúc.

Giết chóc vô tận và áp lực không thể phóng thích, dần dần đè sụp hai vai của người đàn ông kiên nghị này.

Trong nhà Lục Khiêm bữa tối phong phú, Lục Tốn đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn từ lúc trưa, chờ anh trai bảo bối của hắn tắm rửa sạch sẽ xong, hắn đuổi Tiết Thần vào phòng bếp, rồi dính lên người Lục Khiêm như cao bôi chó.

"Anh, thế nào, hôm nay phát hiện vấn đề gì không?" Lục Tốn vừa rót nước cho Lục Khiêm vừa hỏi, đồng thời mông xê dịch lại bên cạnh y.

"Tạm thời không phát hiện vấn đề gì, chỉ có thể tiếp tục quan sát." Lục Khiêm uống một hớp, mệt mỏi xoa xoa ấn đường. Bởi vì tiêu hao dị năng quá độ, đại não có chút đau, khiến y cực kì khó chịu.

"A." Lục Tốn nhìn thấy sự khác thường của y, đau lòng nói: "Khiêm, để em mát xa cho anh nhé."

Lục Khiêm hơi rối rắm một chút, thầm nghĩ, dù sao cũng đã đồng ý chuyện kia, coi như làm quen dần vậy.

Lục Tốn thấy y gật đầu, xém chút lắc lắc đuôi, hai móng vuốt tự nhiên đặt lên huyệt thái dương của Lục Khiêm, dùng sức vừa phải, một lát sau, Lục Khiêm cảm thấy đã bớt mệt mỏi, thoải mái muốn kêu hừ hừ. Vô thức thả lòng cơ thể, dựa vào trong ngực Lục Tốn, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mơ mơ màng màng ngủ.

Lục Tốn lặng lẽ hôn trộm môi y, cẩn thận kéo y vào trong ngực, hai tay siết chặt, đầu chôn ở cần cổ y, thô bạo khó hiểu ở đáy lòng chậm rãi tán đi.

Tiết Thần một mình mình ở phòng bếp vội vàng làm cơm chiều, dựng lỗ tai cũng không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì,  còn muốn sai Mèo Con đi quấy rối, nhưng mèo mập từ sau khi ăn tinh hạch của Liếm thực giả vẫn ở trong trạng thái mơ ngủ, chưa quậy được bao lâu đã bị Lục Tốn ném vào góc phòng nằm ngủ, chẳng làm nên trò trống gì.

Chờ anh nấu xong cơm chiều, thấy hai người đang ôm nhau ngủ say trên ghế salon, thùng giống đổ, trừng mắt bưng đĩa thịt kho Lục Khiêm thích nhất để dưới mũi y, đưa qua đưa lại gọi y dậy.  Lục Khiêm tỉnh lại phát hiện mình rất mất mặt mà chảy nước miếng, nhìn nhìn Tiết Thần bưng đĩa cười xấu xa ngồi xổm trước mặt y, khuôn mặt tuấn tú nhất thời từ đỏ biến thành đen...

Tiết Thần nhìn y vừa thẹn vừa giận, trong lòng cười hớ hớ, ngoài mặt thì cười hiền lành như gió xuân tháng ba. Nhưng tiếc là Lục Khiêm vẫn nhận ra cái nết cười trong ngoài không đồng nhất của tên khốn nạn này!

Nghĩ như vậy, mặt y càng đỏ hơn, chui ra khỏi hai tay Lục Tốn, móng vuốt hủy diệt khuôn mặt đang tươi cười kìa, nghiêm trang chững chạc nói: "Nhìn cái gì vậy, trên mặt tôi không có nở hoa."

"Tuy rằng không có hoa, vẫn rất xinh đẹp, nhìn thế nào cũng không đủ, ai ai, khiến tôi đây thích cậu muốn chết."

"Tiết Thần, không xà nẹo thì anh sẽ chết à?"

Tiết Thần làm như thật gật gật đầu, cái này không chỉ Lục Khiêm nghiến răng, đến Lục Tốn ở sau lưng Lục Khiêm cũng muốn ra tay đánh người. 

--------------------------------------------------

Chương 61 

Nhận xét