TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 112-113

 

Chương 112: Hành trình Thần Nông Giá ( 1 )

Tỉnh H đã bao nhiêu năm không đổ tuyết lớn, tuy nói tuyết lớn là báo hiệu một năm bội thu, nhưng tình huống năm nay lại là tuyết lớn thành họa. Một ít cây trồng người sống sót cực khổ gieo trồng cho vụ đông, đã chết trong lớp tuyết dày bao phủ. 

Thần Nông Giá có điều kiện tự nhiên tốt, mạt thế bắt đầu, bên ngoài đã hình thành mười mấy căn cứ sống sót lớn nhỏ. Lợi dụng điều kiện địa lý thiên nhiên, cải tạo thêm vài chỗ,tang thi cũng không thể dễ dàng vây công số lượng lớn được. Gần căn cứ có nhiều ruộng tốt, năm trước mùa màng không tốt, nhưng dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của những người sống sót, thu hoạch vẫn rất khả quan, những người to gan, còn họp lại thành một nhóm, tìm vài món ăn hoang dã. So với những căn cứ phải chịu đói ngoài kia, nơi đây thật sự là chốn thiên đường.

Nhưng người sống sót nằm mơ cũng không biết, tang thi còn chưa vây giết họ, căn cứ đã bị thú biến dị tấn công. Căn cứ gần 40 ngàn người cứ vậy bị hủy trong giây lát, chỉ có không đến 10 ngàn người thành công chạy thoát, số còn lại đều trở thành đồ ăn của động vật hoang dã. Còn ba căn cứ nhỏ bị tấn công trước đó, không một ai sống sót.wattpad: duongquannghiii

Những căn cứ này bị làn sóng thú biến dị và các trận tuyết tấn công liên tục, một căn nhà hoàn hảo cũng không còn. Làn sóng thú biến dị kết thúc, các căn cứ thành phố A sôi nổi chạy đến đây, lấy hết những gì còn dùng được, chỉ để lại một tòa phế tích hoang tàn.

Tiết Thần và Lục Tốn lái xe trong thành nửa ngày, vẫn không thể tìm được một nơi để nghỉ chân, nên dừng xe ngay trước một đoạn tường đổ nát.

"Xem ra tối hôm nay chúng ta chỉ có thể nghỉ ngơi trên xe qua đêm." Lục Tốn thất vọng nói. Hắn vốn định đến nơi này tìm một căn nhà trống nghỉ ngơi, có thể làm thêm ít chuyện tò tí te thì càng tốt hơn. Không ngờ, hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.

Lục Khiêm không nghĩ nhiều như vậy, cho rằng Lục Tốn chỉ là không thích thùng xe quá nhỏ hẹp, y xuống xe nhìn hoàn cảnh xung quanh, nói: "Nếu em không chê phiền thì có thể dựng trại, hoặc nằm chung với đám Đốc Khắc."wattpad: duongquannghiii

Bởi vì đám Đốc Khắc hình thể quá lớn, đưa chúng nó theo phải đi riêng một chiếc xe quân đội. Xe quân đội đã được nâng cấp tính năng rất tốt, chỉ là khu vực điều khiển có hơi nhỏ, đừng nói dáng người cao to 1m8 như Tiết Thần hay Lục Tốn, đến cả chính y mà nằm trong đó một đêm cũng khó chịu. Dù vậy nhưng với nhiệt độ ngoài trời hiện tại, không ôm nhau hoặc chui vào giữa đám Đốc Khắc nằm thì rất khó mà ngủ được.

Đám Đốc Khắc rất sợ Lục Tốn và Quái vật nhỏ, không chào đón cặp cha con này nằm với chúng, nửa đêm lén lút hất họ ra khỏi ổ. Lục Tốn cũng không muốn nằm chung với chúng, ngại mùi hôi thối trên người chúng, tình nguyện ngủ trên xe chứ không muốn lăn lộn với chúng.

"Dựng trại được đó!" Lục Tốn sáng mắt lên: "Xung quanh có tường cao chắn gió, chúng ta dựng trại đi." Nói xong, Lục Tốn lấy từ không gian hai túi trại cỡ lớn, ném xuống đất.

Chu Bân và A Lang ban đầu nhìn thấy Lục Tốn Lục Khiêm lấy đồ từ không gian ra thì sợ ngây người, hiện tại đi chung bao nhiêu ngày, nhìn cũng quen rồi.wattpad: duongquannghiii

A Lang vẫn không thể nói chuyện như cũ, nhưng khi ra tay thì năng lực rất mạnh, Lục Tốn quét lớp tuyết trên mặt đất, A Lang lập tức bắt tay vào dựng trại, Chu Bân cũng hào hứng hỗ trợ. Chu Bân tuy không ngại nằm chung với đám Đốc Khắc, nhưng loại hơi thở của thú hoang kiêu ngạo khó thuần trên người A Lang, khiến bọn chúng vốn có ý thức lãnh địa mạnh rất đề phòng hắn, đối xử với hắn còn không bằng Lục Tốn. Vì vậy, A Lang còn bị lạnh đến cảm cúm, cũng may tố chất thân thể của hắn tốt, uống một chén canh gừng rồi nằm máy sưởi một tí là khỏe lại rồi.

Dựng trại xong mọi người đi nhặt củi trong đống phế tích, loay hoay đã tạo được một cái giá gỗ nhỏ, Tiết Thần cho một mồi lửa, đống gỗ liền hừng hực bốc cháy.

Tiết Thần không sợ lửa, bắc một nồi nước lẩu to đùng lên giá gỗ, mùi lẩu từ từ bốc lên tỏa ra xung quanh. Lục Khiêm lấy rất nhiều rau và thịt tươi từ không gian ra, Tiết Thần xử lý một chút, chờ nước lẩu sôi, thả gà, thịt ba chỉ, thịt bò đã được ướp vào nồi, một lát sau mùi thơm càng đậm đà.wattpad: duongquannghiii  

Ngày mùa đông vây quanh đống lửa ăn lẩu thật sự rất hưởng thụ, Mèo Con cùng A Cát vui vẻ gặm thịt, gia đình nhà báo muốn ăn thịt gà, nhưng sợ cay, hai con Hải Đông Thanh thì càng khinh thường đồ ăn của loài người. Hai nhà thú biến dị ăn một ít thịt tươi lót bụng, rồi tạo thành nhóm vào rừng đi săn.

Thời tiết thật sự quá lạnh, động vật trên núi hầu như đều trốn vào hang động, chúng nó tìm hồi lâu mới bắt được một con lợn rừng bự, ăn một bữa no nê. Ăn xong, con lợn rừng nặng hơn 200 cân nay chỉ còn nửa đoạn xương sườn, Đốc Khắc ngậm mang về giao cho Lục Khiêm.

Đừng hy vọng nó sẽ ' hiếu kính ' Lục Khiêm, nó chỉ đang nhờ Lục Khiêm cất hộ phần còn dư vào không gian, làm lương thực dự trữ.wattpad: duongquannghiii

"Chu Bân, em nói với Đốc Khắc, nếu có thể thì chúng nó đi săn thêm nhiều đồ vào, tôi bảo quản miễn phí giúp chúng." Thú biến dị ở Thần Nông Giá rất nhiều, ít con nào đánh thắng được vợ chồng Đốc Khắc, dù sao chúng nó cũng đã đến cấp năm. Tốc độ tiến hóa như vậy, ở trong loài người cũng cực kỳ hiếm thấy, đừng nói là đặt trong đàn thú biến dị chưa có quá nhiều ý thức 'tu luyện' như hiện giờ. 

Chu Bân chuyển nguyên lời cho Đốc Khắc, Đốc Khắc khinh bỉ liếc nhìn Lục Khiêm, đôi mắt như muốn nói rằng: Ông đây tự mình nuôi sống bản thân, mi còn không biết xấu hổ nhắc đến hai chữ 'miễn phí'?

Lục Khiêm chuyển ánh nhìn sang miếng xương sườn đang nướng, thú biến dị gì đó, quá thông minh cũng không tốt. wattpad: duongquannghiii

Còn nữa, rút lại lời vừa nói, free gì chứ, không thể cho không tụi nó được!

"Tiểu Khiêm, xiên thịt bò này chín rồi, em ăn đi." Tiết Thần đưa xiên thịt nóng hổi sang cho Lục Khiêm, rất tự nhiên cầm lấy miếng xương sườn trên tay y.

Lục Khiêm cắn một ngụm, mùi vị thơm ngon  nhanh chóng chinh phục cái miệng kén ăn của y:  "Ăn ngon thật."

"Ha ha, để tôi nướng thêm mấy xiên cho em." Tiết Thần nói, bóng đen trước mắt nhoáng lên, miếng xương sườn biến mất.wattpad: duongquannghiii

Lục Tốn cũng không để ý xương sườn chín hay chưa có nóng hay không, đến xiên tre cũng tọng vào mồm: "Xương sườn do Khiêm nhà mình nướng đúng là tuyệt vời mà!" 

Gân xanh trên trán Tiết Thần giật giật, chỉ nghe Lục Tốn chẳng biết xấu hổ nói: "Tiết Thần, nướng cho tôi mấy xiên thịt bò nữa, tôi cũng muốn thử tay nghề của cậu."

"Vừa rồi ăn lẩu cậu ăn nhiều nhất, vẫn chưa no chết cậu à?"

Lục Tốn cười vô cùng ngứa đòn: "Chưa no lắm, cậu nướng thêm mấy xiên bỏ nữa, tôi sẽ no chết như cậu muốn. Mời cậu đến đây nhét đồ ăn ngon cho tôi nào, đầu bếp Tiết."

"Nằm mơ!"

"Anh, Tiết Thần ăn hiếp em!"wattpad: duongquannghiii

"Lục Tốn, cậu đừng có quá đáng! Tiểu Khiêm, dạy dỗ lại em trai em đi."

"...... Tiết Thần, tôi vẫn muốn ăn xiên bò."

Gương mặt trắng nõn của Lục Khiêm bị lửa nướng đỏ bừng, lại thêm giọng địu đòi ăn khiến y có chút trẻ con, thoạt nhìn đáng yêu hiếm thấy. Lòng mề Tiết Thần nhảy dựng thình thịch cả lên, Tiểu Khiêm sao lại đẹp vậy cơ chứ?

"Ô kê." Tiết Thần vui sướng đồng ý, nhanh chóng vứt chuyện Lục Tốn ngứa đòn ra sau đầu.

Bụng Lục Tốn trào vị chua: "Khiêm, em biết nướng mà, lát nữa ăn của em này!"

Đầu bếp và thầy phù thủy vừa ra tay, thắng thua không cần ăn cũng đoán được, Lục Khiêm dù có cuồng em trai đến đâu cũng không lấy mạng mình ra mạo hiểm, vì thế mấy cục đen thui nhìn không ra gì bị vứt bỏ toàn bộ.wattpad: duongquannghiii

Quái vật nhỏ thì không chê tay nghề rác rưởi của ba mình, ăn hết mấy vật thể lạ màu đen kia, làm Lục Tốn cảm động vô cùng, miệng oang oang không hổ là con trai ngoan của ba, hai cha con tấu hề với nhau một hồi.

Quái vật nhỏ cảm thấy bản thân hạnh phúc quá.

Loại hạnh phúc này tồn tại đến đêm khuya, cái bụng 'bách độc bất xâm' của bé lần đầu tiên mất tác dụng. Sáng hôm sau, Quái vật nhỏ sau một đêm bị Tào Tháo dí, héo hon nằm trên đùi Lục Tốn, Lục Tốn áy náy với con trai rất nhiều.

Ô tô nửa chạy nửa nhảy tưng tưng đến giữa sườn núi thì không thể chạy xe tiếp, vì vậy mọi người xuống xe, cất ô tô vào không gian và lấy trang bị leo núi ra.

Tuyết phủ dày cao hơn bắp chân khiến việc di chuyển khó khăn, một chân cao một chân thấp, còn phải đề phòng khả năng dẫm nhầm hố dưới lớp tuyết, và tang thi hoặc thú hoang thỉnh thoảng xông ra từ rừng.wattpad: duongquannghiii

Mọi người đi suốt một ngày, chỉ mới được 10km.

Chạng vạng, đoàn người nghỉ chân trong một hang đá nhỏ.

"Cứ tiếp tục với tốc độ hiện tại, đến được nơi A Lang nói, cho dù không đi đường vòng, chúng ta cũng mất hơn 20 ngày di chuyển." Lục Khiêm chỉ vào điểm đánh dấu trong sổ tay du lịch nói: "Tôi tính thế này, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ dùng dị năng đóng băng lớp tuyết lại, như vậy chúng ta có thể đi nhanh hơn một chút."

 Lục Tốn nhíu mày nói: "Đi như vậy anh sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, lỡ như gặp nguy hiểm...."wattpad: duongquannghiii

"Không có lỡ như, dù gặp nguy hiểm, thì vẫn còn em với Tiết Thần không phải sao?" Lục Khiêm cho hai người Tiết Lục một nụ cười trấn an: "Hôm nay tôi đã thử một chút, với dị năng của tôi hiện tại, có thể đi khoảng 40km lộ trình. Dựa vào tốc độ đó, dù đi đường vòng thì chúng ta vẫn có thể đến nơi trong vòng 7 ngày."

"Được, tôi chỉ hy vọng em đừng miễn cưỡng bản thân." Tiết Thần nói.

Lục Tốn phụ họa: "Đúng vậy, cùng lắm thì chúng ta tốn thêm vài ngày, xem như đi nghỉ phép."

Có Đốc Khắc Mỹ Toa đi trước mở đường, hôn nay họ chỉ gặp vài tang thi, mấy con heo biến dị tấn công thì ngược lại trở thành đồ ăn cho họ. 

Lục Khiêm đang muốn nói gì đó, bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng phành phạch.

"Là A Đông đã trở lại!" Chu Bân mới vừa nói xong, tảng đá lớn chắn ở cửa động bị đẩy ra, Hải Đông Thành to lớn thu cánh bước vào.wattpad: duongquannghiii

A Đông đã một ngày rồi chưa được ăn gì, đói lả, sau khi ăn ngấu nghiến một khúc chân heo, mới báo cáo lại tình hình hôm nay cho Chu Bân.

A Đông nói nó nhìn thấy ở chỗ đó có một cái hố sâu rất lớn, trong hố có một 'hộp sắt' khổng lồ, không biết vì nguyên nhân gì mà hộp sắt sáng lên, xung quanh tụ tập rất nhiều tang thi.

Lục Tốn nhíu mày nói: "Cái hộp kia nếu là phi thuyền ngoài hành tinh, vậy tại sao tang thi lại vây xung quanh? Chẳng lẽ trên phi thuyền có người? Hoặc là họ muốn lợi dụng đám tang thi này để làm chuyện gì đó? Bảo sao hôm nay chúng ta ít gặp tang thi, có lẽ bị cái hộp kia thu hút đi hết rồi."

Tiết Thần phản bác nói: "Tôi không nghĩ như vậy, đừng quên khẩu súng tinh hạch kia. Nếu bên trong thật sự có nhân vật lợi hại nào đó, thì sao A Lang tìm được khẩu súng đó trong hang ổ động vật chứ? Hố sâu lớn nghĩa là khi phi thuyền va chạm với mặt đất tạo thành, nếu đổi lại cậu là người trên phi thuyền, cậu sẽ để phi thuyền nằm mãi dưới cái hố đó à?"wattpad: duongquannghiii

Phi thuyền ngoài hành tinh xuất hiện là chuyện ngoài kế hoạch. Nói cách khác, 'kiếp trước' của Lục Khiêm vốn không có chuyện này.

"Tiết Thần nói có chỗ đúng, người trong phi thuyền có vũ khí tinh hạch, tôi tin rằng hiểu biết về virus X của họ sẽ sâu hơn chúng ta nhiều. Rốt cuộc chuyện này như thế nào, chúng ta phải đến đó mới biết được." wattpad: duongquannghiii

------------

Chương 113: Hành trình Thần Nông Giá  ( 2 )

wattpad: duongquannghiii

Có dị năng của Lục Khiêm hỗ trợ, tốc độ của đoàn người tăng lên nhanh chóng. Nhưng đóng băng tuyết cũng không có nhiều tác dụng như Lục Khiêm nghĩ, tuyết động lại tạo thành mặt băng rất trơn trượt. Ủng quân đội của họ đi trên đường bằng phẳng thì được, nhưng khi leo núi và nhất là lúc xuống núi, thì rất khó khăn, vốn kế hoạch là 7 ngày lộ trình, đi hơn 12 ngày mới đến nơi.

"Cẩn thận!"

Lục Khiêm nhắc nhở nhưng vẫn chậm một bước, Chu Bân bất cẩn vấp phải rễ cây bên đường, trượt sang bên cạnh, Lục Khiêm chưa kịp đưa tay bắt lấy cậu đã lăn thẳng xuống núi. May là Chu Bân phản ứng nhanh, lăn vài vòng thì bắt được một nhánh cây bị đóng băng.

"Em bình tĩnh, chúng tôi lập tức nghĩ cách cứu em!"wattpad: duongquannghiii

Chu Bân định gật đầu, nhánh cây trong tay răng rắc gãy, Chu Bân lăn dọc theo thân cây xuống chân núi. A Lang sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, cũng không quan tâm sườn núi có nguy hiểm gì, nhảy thẳng xuống dưới.

Chỉ thấy Chu Bân ngã trong vũng máu, đang giãy giụa muốn bò dậy.

Hắn chạy qua bế cậu lên, dùng ngôn ngữ loài sói hỏi: 【 Bân Bân, em có sao không? Sao lại chảy nhiều máu như vậy? 】

Chu Bân ôm chân trái, sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh không ngừng, đau đớn cắn môi run run nói: "Chân đau quá."wattpad: duongquannghiii

A Lang cẩn thận xe rách ống quần Chu Bân, 【 Ngoan, không sợ, chỉ bị trật khớp xương thôi. Nhắm mắt lại, ta chỉnh lại giúp em. 】 A Lang đi theo ông lão Côn Sơn hành tẩu bên ngoài, tuy không học được bản lĩnh trung y thần kì của ông, nhưng vẫn học được những biện pháp ngoại khoa đơn giản.

Chu Bân gật gật đầu, đôi tay cắm vào trên mặt tuyết, gắt gao nhắm hai mắt lại.

A Lang đè chân cậu, vặn mạnh một phát, chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương khớp đã về đúng vị trí.

【 Có đỡ đau hơn không em? 】

Chu Bân nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Chân trái vẫn đau."wattpad: duongquannghiii

A Lang nhíu mày, xé rách toàn bộ ống quần chân trái, phần đùi của Chu Bân không biết bị thứ gì rạch trúng mà rách toạc, máu thịt lẫn lộn, mạch máu trên bắp chân dường như cũng bị rạch đứt hết, vết thương đang liên tục chảy máu không ngừng. 

Ba người Lục Khiêm xuống đến chân núi, nhìn thấy vết thương của Chu Bân, ngực cảm thấy căng thẳng.

Lục Khiêm lấy trong không gian một cái khăn sạch đã được sát khuẩn, che lại vết thương, tránh cho bị gió lạnh thổi trở nặng thêm.

"Tìm xem xung quanh có hang động nào tránh gió được không, miệng vết thương của Chu Bân cần phải xử lý ngay lập tức." Lục Khiêm nói.

"Được."

Tiết Thần Lục Tốn và gia đình Đốc Khắc lập tức phân công nhau hành động, nhanh chóng tìm được một hang núi bí ẩn cách đó không xa, tỉnh rụi đuổi con gấu trắng đang ngủ đông ngon lành bên trong ra.

A Lang ôm Chu Bân vào trong, Chu Bân mất máu quá nhiều, đầu óc bắt đầu mơ hồ, khuôn mặt trắng bệch dựa vào lòng ngực A Lang mê mang sắp ngủ. A Lang không ngừng nói chuyện với cậu, sợ cậu ngủ mất, đôi mắt đỏ au.wattpad: duongquannghiii

Vào hang động, Tiết Thần dùng dị năng rã đông toàn bộ hang làm nó nóng hầm hập, lại gom một ít cành khô nhóm lửa.

Lục Khiêm cầm đèn pin, cẩn thận kiểm tra chân Chu Bân, y nhíu mày nói: "Miệng vết thương trên đùi quá lớn, phải phẫu thuật, nếu không không thể cầm máu được."

Nếu chỉ là miệng vết thương bình thường, Lục Khiêm có thể khâu, thậm chí dùng biện pháp cực đoan để cầm máu. Nhưng vết thương của Chu Bân lại quá lớn, toàn bộ lớp thịt gần như rách toạc, nhìn thấy cả xương, loại vết thương này chỉ có nhân viên y tế chuyên nghiệp mới có thể xử lý.

Nhưng nơi núi sâu rừng già, y đi tìm nhân viên y tế ở đâu bây giờ?

Tiết Thần và Lục Tốn hai mặt nhìn nhau, A Lang mím chặt môi mặt tối tăm, không biết nên làm gì mới tốt.wattpad: duongquannghiii

【 Khiêm Khiêm, đừng có gấp, nước suối sinh linh có thể cứu cậu ấy! 】 Tiếng Tiểu Kỳ bỗng vang lên trong đầu Lục Khiêm.

Cứu người như cứu hoả, về tình về lý, Lục Khiêm đều không đành lòng nhìn Chu Bân tiếp tục như vậy. Y cũng không che dấu nữa, trực tiếp ngưng tụ nước hồ trong không gian vào lòng bàn tay, làm sạch vi khuẩn trong tay trước, sau đó đặt trên vết thương của Chu Bân, nước suối chảy ra từ kẽ tay y, trộn với máu tươi của Chu Bân, tạo thành một vũng máu dưới chân cậu.

A Lang ôm Chu Bân, cảm giác được cậu đau đớn run rẩy, lòng đau như dao cắt, khủng hoảng như khi sư phụ mất lại một lần nữa bao trùm hắn, làm hắn như một con thú bị bao vây.

Qua một hồi lâu, vết thương trên đùi Chu Bân ngưng chảy máu, nhưng miệng vết thương dữ tợn nhìn rất ghê rợn. Nước suối sinh linh có thể chữa trị mạch máu bị đứt của cậu, cũng có thể giúp miệng vết thương khép lại nhanh hơn, nhưng cũng chỉ nhanh hơn mà thôi, không thể lập tức mọc ra da thịt mới cho Chu Bân được.wattpad: duongquannghiii

Báo con Đô Đô luôn thân thiết với Chu Bân, do dự nhìn cậu rồi lại nhìn ba mẹ nó, thấp giọng kêu to vài tiếng. Mỹ Toa và Đốc Khắc do dự trong phút chốc, cũng kêu một tiếng trả lời nó, Đô Đô lập tức vui mừng chạy về phía Chu Bân, cái đầu tròn đẩy tay Lục Khiêm ra, vươn đầu lưỡi liếm miệng vết thương.

Kỳ tích đã xảy ra.

Miệng vết thương dữ tợn trên đùi Chu Bân, sau khi Đô Đô liếm vài cái, mọc thịt mới bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, hai ba phút sau, vết thương đã khép lại hơn một nửa. Mọi người ở đây nhìn Đô Đô với ánh mắt không thể tin nổi, Đô Đô kiêu ngạo ngẩng đầu, oạch một tiếng nằm lăn ra đất.

Mỹ Toa ưu nhã bước đến, ngậm thằng con lên, nhìn chằm chằm Lục Khiêm.

Lục Khiêm cười cười: "Yên tâm, tao sẽ không làm gì nó, cũng sẽ không để người khác xúc phạm đến nó." Y không tưởng tượng được, báo con Đô Đô mập ú trông bình thường mà lại có năng lực chữa lành, năng lực này dù là dị năng giả loài người cũng cực kỳ hiếm có. Y bảo vệ còn không kịp, sao có thể tổn thương nó được chứ?wattpad: duongquannghiii

Mỹ Toa đại khái nghe hiểu lời hứa hẹn của Lục Khiêm, xoay người ngậm thằng con đến bên đống lửa nằm sấp xuống, đặt nhóc con lên bụng, yên lặng bảo vệ con. Hai con báo con khác đi theo Đốc Khắc, cũng lại gần đống lửa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lục Khiêm cầm một ít bông băng trong không gian ra, cẩn thận băng bó vết thương cho Chu Bân.

"Tiểu Tốn, dọn dẹp bên kia sạch sẽ một chút, trải một cái giường cho Chu Bân."

"Em biết rồi."

Lục Khiêm vỗ vỗ bả vai cứng đờ của A Lang: "A Lang, Chu Bân ổn rồi, cậu ôm em ấy lại giường bên kia nằm đi."

".....Cảm....cảm ơn." Giọng A Lang khàn khàn như đang khóc.wattpad: duongquannghiii

"Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì chờ Đô Đô tỉnh lại rồi nói với nó kìa." Lục Khiêm cười nói.

Đốc Khắc cách đống lửa liếc nhìn A Lang, ánh mắt như đang muốn nói, 'Thôi dẹp đi ba, đừng tưởng là ta không biết mi lén ăn hiếp con trai ta!' làm A Lang đỏ bừng mặt, gật mạnh đầu, sờ sờ khuôn mặt lạnh lẽo của Chu Bân, cúi xuống hôn khóe môi cậu, cười nhẹ như trút được gánh nặng.

"Cũng trưa rồi, ăn chút gì đó rồi chúng ta tiếp tục lên đường."

A Lang đang đắp chăn cho Chu Bân, nghe Lục Khiêm nói thì kinh ngạc nhìn y.

"A Lang, đoạn đường còn lại chúng tôi biết hướng đi rồi, hơn nữa cũng không xa lắm, ba người chúng tôi đi là được. Cậu ở lại đây chăm sóc Chu Bân, đám Đốc Khắc Mỹ Toa cũng ở lại, tôi sẽ để lại đủ đồ ăn cho tất cả, chờ chúng tôi trở lại, rồi chúng ta cũng quay về."

A Lang lắc đầu lắp bắp nói: "Không...... Không được."wattpad: duongquannghiii

"Chẳng lẽ cậu muốn vết thương của Chu Bân nặng thêm à?" Lục Khiêm thấy về mặt hắn dao động, tiếp tục nói: "Không cần lo lắng cho ba người bọn tôi. Sư phụ của cậu đã nói rồi mà, món đồ kia là cơ duyên của tôi, tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ lấy được nó. Chu Bân bị thương rất nghiêm trọng, ở đó lại có nhiều tang thi, lỡ gặp phải chuyển gì... Cho nên, ở lại đây đi, bảo vệ em ấy."

A Lang do dự  mãi, cuối cùng đành phải gật đầu.

Ăn bữa trưa đơn giản, Lục Khiêm để lại thức ăn nước uống đủ cho họ trong vòng mười ngày, thêm một vài đồ dùng y tế có thể Chu Bân cần. Để đề phòng, Lục Khiêm dựng một bức tường băng rắc chắn trước của động do họ, cho dù tang thi có tấn công, cũng không dễ phá vỡ.

Ba người rời hang động, tiếp tục chuyến hành trình, Tiết Thần bỗng nhiên nói: "Thật ra, Tiểu Khiêm cố ý để họ ở lại đúng không? Cho dù Chu Bân không bị thương ngoài ý muốn, em cũng sẽ nghĩ cách giữ họ lại, đúng không?"

Lục Khiêm gật đầu nói: "Không sai, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, tôi không muốn có bất kì kẻ nào khác biết bí mật của Tiểu Tốn."wattpad: duongquannghiii

"Em biết Khiêm thương em nhất mà."

"Lục Tốn, cậu không gớm ói vậy cậu sẽ chết hả?"

"Ha, cậu cứ tiếp tục hâm mộ ghen tị với tôi đi." Lục Tốn đắc ý nói.

"......"

Ba người tăng tốc độ, buổi tối tìm một nơi an toàn nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục lên đường đến đỉnh núi.

Trước đó, nghe A Đông báo rằng khe núi tụ tập rất nhiều tang thi, khi bọn họ đến nơi nhìn tận mắt, vẫn bị chấn động không ngờ.wattpad: duongquannghiii

Trong khi núi rậm rạp tang thi, sương sương cũng hơn ba mươi ngàn con. Không biết vì nguyên nhân gì, rõ ràng trên đường gặp tang thi động vật và thú biến dị khá nhiều, nhưng trong khe núi lại tương đối ít.

Tầm mắt của ba người nhanh chóng bị cái hố siêu to khổng lồ ngay giữa khe núi hấp dẫn, họ cầm kính viễn vọng nhìn tới nhìn lui, vị trí họ đang đứng không cao lắm, hố lại quá lớn quá sâu, chỉ có thể nhìn thấy một vật kim loại màu bạc.

Như vậy là đủ rồi!

Đồ vật trong hố có gì đó kỳ lạ, hấp dẫn toàn bộ tang thi trên núi, thậm chí có tang thi ngửi được mùi của họ, nhìn về phía họ, nhưng cũng không định rời khỏi khe núi. Có điều đám tang thi này chỉ có thể đứng ngoài hố, giống như có gì đó chặn chúng lại.wattpad: duongquannghiii

Nếu tang thi không vào được, vậy Tiểu Tốn ngụy trang thành tang thi có thể vào được không?

Lục Tốn cầm tay Lục Khiêm , thấp giọng nói: "Dựa theo kế hoạch, em sẽ đi trước để thăm dò tình huống, chờ em trở lại, chúng ta tính bước tiếp theo."

Nói xong, Lục Tốn chuyển sang dị năng 'loại thi', dẫn thằng con theo bay nhanh xuống núi. Trước khi đi không quên hôn mặt Lục Khiêm một phát.

Khe núi không lớn, tang thi lại quá dày đặc, Lục Tốn bị đè ép rất gian khổ. Sau đó hắn phát hiện cấp bậc tang thi trong này đều rất thấp, hắn chen cả một đoạn, chỉ nhìn thấy một hai Liếm thực giả, con trai nói với hắn, ở đây không có Bò sát giả nào.

Hắn đè nghi ngờ trong lòng xuống, để con trai đuổi bớt tang thi đi, tạo ra một lối đi nhỏ hẹp. Hắn chạy nhanh đến chỗ hố sâu, lúc hắn cách hố sâu khoảng 3 mét, bị một bức 'tường' không nhìn thấy hất văng. Hắn vươn tay chạm vào 'tường', vệt sáng lóe lên trong không khí rồi biến mất, hắn nhìn thấy một cái  'lồng năng lượng' rất lớn, cái loại mà chỉ có thể xuất hiện trong phim Hollywood, bao trùm toàn bộ hố sâu lại.wattpad: duongquannghiii

Nhìn xuống đáy hố, là một phi hành khí khổng lồ màu bạc, khác với cái hình dáng 'tròn như nắp nồi' mà mọi người hay tưởng tượng, phi hành khí này có hình tam giác, góc cạnh sắc bén, càng giống máy bay chiến đấu của loài người hơn. Phi hành khí nhỏ hơn so với Boeing 747, khung máy móc toàn bộ được cấu tạo từ một loại kim loại màu bạc không biết tên, cánh bên phải bị gãy làm hai đoạn, còn loại không bị hư hao gì, đủ thấy nó kiên cố bao nhiêu.

Trên phi hành khí nhấp nháy sáng mấy cái đèn màu cam, cánh cửa bỗng lớn mở ra.

Lục Tốn rất muốn đi vào tìm tòi, nhưng hắn bị lồng năng lượng chặn lại bên ngoài. Trong đầu hắn vang lên giọng Tiểu Kỳ: 【 Tôi đoán cái lồng năng lượng này chỉ chặn tang thi, cậu biến trở lại dị năng giả thử xem, có thể vào được không.  】

Lục Tốn nhìn tang thi chen chúc như cá mòi ở bốn phía, nói: "Nhóc cảm thấy hiện tại tôi biến lại dị năng giả, sẽ không bị chúng nó nuốt sống hả?"wattpad: duongquannghiii

【 Cho nên cậu phải nhanh tay nhanh chân lên, không vào được thì cậu chui vào không gian.  】 Tiểu Kỳ nghiêm túc nói.

Lục Tốn khẽ cắn môi, cũng chỉ có thể như vậy. Hắn bảo Quái vật nhỏ đuổi tang thi xung quanh đi, bé dùng uy áp mạnh nhất, tạo được một khoảng trống đường kính 15 mét.

Lục Tốn dựa lưng lồng bảo hộ, ngừng dị năng loại thi, vầng sáng chợt rách ra một khe hở, Lục Tôn ngã dập mông xuống đất.

Chờ đám tang thi xông tới, đều đập trúng vầng sáng, bị vầng sáng hất ngã rạp, có một ông cụ tang thi bị hất văng cả hàm răng giả. 'Cụ ông' xoay cổ chẹp chẹp miệng, sao cứ thấy trống trống như thiếu gì ấy nhỉ?wattpad: duongquannghiii

Lục Tốn đứng dậy, vỗ vỗ mông, lấy vũ khí tinh hạch ra, cẩn thận đi đến miệng hố.

"Đẹp quá!"

Phi hành khí ngoài hành tinh ' hàng real ', mấy cái mô hình trong phim bom tấn Hollywood so ra chỉ là tuổi tôm.wattpad: duongquannghiii

Đường cong cứng cáp duyên dáng, cấu tạo siêu phàm, góc cạnh sắc bén, bất kỳ chi tiết nào cũng mang đến cảm giác hung hãn sắc bén, tràn ngập hập dẫn.

Lục Tốn nhìn về phía cánh cửa đang mở, do dự một lát, cuối cùng lấy một cái thang dài trong không gian ra, leo xuống.

wattpad: duongquannghiii

---------------

Chương 114-115

Nhận xét