- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương 109: Trời đông giá rét
Thời tiết thành phố A ngày càng lạnh,
mấy ngày liên tiếp nhiệt độ xuống thấp hơn -35 độ C, theo chuyên gia khí tượng
dự báo nhiệt độ có thể còn xuống thấp hơn -50 độ C, là nhiệt độ thấp nhất trong
những năm gần đây. Hai bên đường chất đầy tuyết, trên đường ngẫu nhiên thấy người
đi qua ôm theo một túi phồng to, vẻ mặt đờ đẫn. Tên cướp núp ở góc cuối đường rục
rịch định nhào ra, nhìn thấy đội tuần tra thì rụt lại phun nước miếng, thầm mắng
một tiếng xui xẻo.
Các quân khu dù có đấu đá nhau dữ
dội đến đâu, thì ở thành phố A vẫn tuân theo một điều – thành phố A không thể
loạn – ít nhất là mặt ngoài không thể loạn. Dù sao người dân nghe lời vẫn dễ quản
lý hơn người dân nổi loạn. Đội tuần tra vốn đã tồn tại, lãnh đạo của các quân
khu liên lạc với nhau lấy mỗi người một ít, gộp lại tiếp tục nuôi dưỡng đội tuần
tra.wattpad: duongquannghiii
Bởi vì có đội tuần tra, sau khi
chính phủ ngừng cung cấp lương thực cho người bình thường, thành phố A hỗn loạn
nhanh chóng khôi phục lại trật tự. Loại 'trật tự' dựa trên bạo lực đổ máu như
thế này, nhìn thì bình thường nhưng chạm vào sẽ bùng nổ ngay.
Để chống chọi với thời tiết khắc
nghiệt, những gia đình có quan hệ tốt sẽ dọn đến ở chung, góp tiền mua ít than
đá, lấy chăn ga quần áo xếp thành cái giường lớn cạnh bếp lò, nhờ ánh lửa và
nhiệt độ cơ thể giúp nhau xua tan rét lạnh.
Hiện tại nơi có lượng than đá dự
trữ lớn nhất ở thành phố A là Vuốt Đen và quân khu J, giá cả hợp lý nhất cũng
là hai nơi này. Lục Khiêm đã đoán được trận giá lạnh này từ sớm, y cho đội
thương nhân nhà mình đi SX đổi rất nhiều than đá đem về, còn thông qua Lý Cảnh
Ngộ để nhắc khéo Lý Càn thời tiết năm nay sẽ có thay đổi. Lý Càn nửa tin nửa ngờ,
cũng cho lính đến SX vận chuyển không ít than đá về.
Vốn Lục Khiêm muốn tranh thủ cơ hội
để kiếm một số tiền lớn, nhưng y nhìn những người bị đông chết và các hoạt động
phải dừng lại vì thời tiết, sau nhiều lần suy nghĩ y quyết định bán than đá với
một cái giá rẻ hơn cả chính y nghĩ.
Khi y nói giá với Ngô Lương, vẻ mặt
hắn rất khó tin. Không phải chỉ mỗi hắn, đến Lục Khiêm còn không tin nổi mình,
trong giây phút nóng đầu y lại bán than đá với giá rẻ gấp đôi, còn dự tính ban
đầu là bán cao gấp sáu hoặc gấp mười lần.wattpad: duongquannghiii
Bán giá như vậy, trừ chi phí hao
tổn, tiền vận chuyển, lương của nhân viên, lợi nhuận ít đến mức gần như không
có.
Dùng cách nói của Ngô Lương là,
không thể ngờ được đoàn trưởng cũng có lúc đại phát từ bi, đoàn trưởng của
chúng ta đúng là người tốt, chuẩn cmnr, sao trước kia không nhận ra nhỉ?
Ngô Lương xét tới xét lui suy từ
đủ loại âm mưu, vẫn không đoán được Lục Khiêm muốn làm gì. Không phải hắn chê
bai nhân phẩm của đoàn trưởng, nhưng hắn đi theo đoàn trưởng hơn nửa năm, thật
sự không nhận ra đoàn trưởng là người tốt bụng như vậy!
Rõ ràng không có lợi thì không dậy
sớm mới càng phù hợp với đoàn trưởng nhà mình hơn, sao lại tốt bụng đột xuất
như thế chứ? Chuyện này chắc chắn có điều kỳ quặc! Ngô Lương bán hơn nửa số
than đá, cũng đoán được suy nghĩ của Lục Khiêm. Ngược lại, Chu Bân nghe hắn và
Chu Vân nói về Lục Khiêm thì lập tức bênh vực, la hét đoàn trưởng vốn dĩ chính
là người tốt.
Ngô Lương nhìn cậu em vợ, thở dài
trong lòng, đừng bôi đen hai chữ 'ngươi tốt' như vậy? Em vợ à, em bị người ta
bán mà còn vui vẻ đếm tiền giúp người ta ghê ha? Nhưng lời này hắn chỉ dám nói
thầm, vợ nói rằng, cậu em vợ mà không chịu hắn, thì đừng hòng cưới được cô, nên
dù cho hắn mười cái gan hắn cũng không dám phản bác lại lời em vợ.wattpad:
duongquannghiii
Hành động của Lục Khiêm khiến mọi
người khó hiểu, đến Tư lệnh Lý là đồng minh của y cũng không hiểu, chỉ làm theo
y bán than đá mình có với giá thấp.
Nhưng ngoài việc số người đến
trưng binh chỗ ông nhiều hơn những quân khu khác, ở thành phố A có tiếng nói
hơn những người cầm quyền khác, bị mấy tập đoàn tài chính quân phiệt đưa vào
danh sách kẻ thù, thì cho tới khi ông bán hết than đá trong tay mình, cũng chưa
biết rốt cuộc Lục Khiêm định làm gì.
Cuối cùng, ông không nhịn được,
tìm một cơ hội hỏi thẳng Lục Khiêm.
Lục Khiêm đang chán chường chơi
đùa với Mèo Con, vô cùng bình tĩnh trả lời ông: "Làm việc tốt còn cần có ý
gì nữa hả? Tư lệnh Lý, ngài suy nghĩ nhiều quá."
Suy nghĩ nhiều quá, suy nghĩ nhiều
quá, suy nghĩ nhiều quá......wattpad: duongquannghiii
Lý Càn nhìn thằng con nhà mình
đang nhịn cười đến mức mặt trông như đang táo bón, bị nghẹn họng không trả lời
được câu nào.
Ông uống một ngụm trà, vất vả lắm
mới bình tĩnh lại, hỏi một vấn đề khác:" Tôi nghe nói đoàn các cậu thành lập
căn cứ bên chỗ Viện nghiên cứu thành phố T, tường thành bên đó xây còn kiên cố
hơn cả thành phố A, sắp xây dựng xong chỉ cần nửa năm sau là vào ở được, đúng
không?"
Lục Khiêm không muốn gạt ông, hào
phóng thừa nhận: "Đúng vậy, ngài nghe Cảnh Ngộ nói à?"
Lý Càn hận sắt không thành thép
nhìn thằng con mình: "Nếu nó chịu nói với tôi, tôi đã không đến mức nghe
tin này từ Tư lệnh khu C cách đây hai ngày!"
Lục Khiêm chớp mắt, Lý Càn đang
nói với y, bên thành phố T có gián điệp của khu C. Chuyện xây căn cứ Lục Khiêm
không cố tình giữ bí mật, nhưng số người biết chuyện cũng không nhiều lắm, ở
thành phố A bên này chỉ có mấy đội trưởng và những người bên cạnh Lục Khiêm mới
biết, còn lại đều đến thành phố T, tin tức báo tới vào hai ngày trước, biết cả
tiến độ xây dựng căn cứ, tên gián điệp kia hẳn là đang ở thành phố T.wattpad:
duongquannghiii
Trận tuyết lớn làm nhiễu tín hiệu
thông tin, tên gián điệp kia muốn báo tin, thì cần phải tiếp xúc với người bên
ngoài, lát nước để Tiểu Kỳ nói với Tiểu Tốn, muốn bắt được người này hẳn là
không khó.
Trong đoàn xuất hiện gián điệp là
chuyện không thể tránh, nếu không phát hiện, y có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua,
nhưng nếu đã phát hiện, làm gì có chuyện nhẹ nhàng buông tha được.
"Ha ha, tôi rất thích người
sống có nguyên tắc như Cảnh Ngộ và ngài Tư lệnh Lý đây." Lục Khiêm nịnh
hót nói.
Lý Càn cười hỏi: "Vuốt Đen
như mặt trời ban trưa ở thành phố A, sao đoàn trưởng Lục lại muốn ra ngoài xây
dựng căn cứ thế?"
Lục Khiêm cười nói: "Tư lệnh
Lý biết mà còn cố hỏi à."
Lý Càn trầm ngâm một chút nói:
"Hay là cậu ngại nước ở thành phố A quá sâu?"
"Một phần cũng vì nguyên
nhân này, trước kia ngài Tạ còn sống, ít nhiều cũng đè được các quân khu xuống,
hiện tại ngài Tạ không còn nữa, các quân khu chỉ làm theo ý mình, đến lúc đó chỉ
sợ cái binh đoàn nho nhỏ này của tôi không chịu nổi bọn họ đấu đá lẫn
nhau." Quân phiệt khắp nơi bá chiếm thành phố A, bọn họ muốn nuôi sống
binh lính của mình, tất nhiên sẽ tìm nguồn tài trợ. Mặt khác, đoàn của y có nhiều
dị năng giả, chắc chắn trở thành đối tượng mà các nơi ra sức móc nối. Trung
thành và lợi ích, từ xưa đến nay luôn là vấn đề khó nói.wattpad:
duongquannghiii
Nếu không có ý định xây căn cứ
bên ngoài, Lục Khiêm sẽ tự nghĩ ra kế sách đối phó chuyện này, nhưng đã có ý,
cũng đã bắt đầu thực hiện, y đương nhiên sẽ không cần nghĩ nhiều.
"Đoàn trưởng Lục xem thường
bản thân quá, Vuốt Đen thực lực hùng hậu, không ai dám động đến, mà nếu có tên
nào mắt mù muốn động đến cậu, thì cũng phải hỏi qua ý kiến của tôi trước chứ?"
Từ đáy lòng, Lý Càn cũng không muốn mất một đồng minh tốt như Lục Khiêm.
"Tấm lòng của Tư lệnh Lý,
tôi luôn khắc ghi trong tim." Lục Khiêm cũng không muốn mất đồng minh như
Lý Càn: "Tuy tôi thành lập căn cứ ở thành phố T, nhưng cũng không có nghĩa
rằng, ta sẽ giải tán thế lực ở thành phố A. Chỉ là không biết, Tư lệnh Lý đã từng
hứa với tôi, đồng ý một yêu cầu của tôi, hiện tại lời hứa đó có tính
không?"
Tên nhóc hồ ly này!
Lý Càn cười nói: "Tính,
đương nhiên tính."
"Vậy nếu tôi muốn mượn ngài
vài vị chuyên gia công nghiệp quân sự thì sao?"
"Chuyên gia công nghiệp quân
sự?" Lý Càn nhíu mày nói: "Chẳng lẽ cậu còn định xây dựng xưởng công
nghiệp quân sự bên thành phố T à?"
"Đang có ý này, thành phố T
không phải nơi yên bình gì cho cam, đoàn chúng tôi dọn qua đó, dù sao cũng phải
có cái nghề kiếm tiền nuôi thân đúng không?" Lục Khiêm mỉm cười nhìn hắn:
"Tôi biết yêu cầu này hơi quá đáng, nhưng ngài có thể về suy nghĩ kĩ lại,
xong hẳn cho tôi câu trả lời, chuyện này dù ngài có đồng ý hay không, cũng
không ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa chúng ta."
"Được, tôi sẽ về suy nghĩ lại!"
Lý Càn cười đồng ý.wattpad: duongquannghiii
Các vị cầm đầu quân khu có thể
không chế một phương, một trong những nguyên nhân quan trọng chính là vì trong
tay họ nắm tài nguyên chế tạo công nghiệp quân sự, mà những vũ khí này đều tập
trung ở thành phố A, tuy các quân khu đấu đá với nhau, nhưng ở việc định giá
thì rất đồng lòng.
Đồng lòng, nói thẳng ra thì là
lũng đoạn, lũng đoạn tạo ra lợi nhuận cao.
Lục Khiêm vì sao lại chắc rằng
mình sẽ chắp tay dâng miếng bánh kem béo bở này cho y?
"Cảnh Ngộ, chuyện này con thấy
sao?" Gần đây chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra liên tục, ngài Tạ đột
nhiên mất càng làm Lý Càn trở tay không kịp. Ông có thể ngồi lên vị trí Tư lệnh
quân khu J, là nhờ Tạ gia giúp đỡ, Tạ gia không có ngài Tạ, chỉ dựa vào vị thượng
tá Tạ quá mức ngay thẳng lại không đủ mưu mô thì không làm nổi trò trống gì.
Trước mắt, vị trí Tư lệnh của ông còn ngồi chưa vững, ngài Tạ đã qua đời, có biết
bao nhiêu kẻ trong ngoài đang dòm ngó ông.
Trong đó, những kẻ dòm ngó gắt
gao nhất là phe phái những người được cha con Chu Lệnh Nam âm thầm giúp đỡ. Thế
lực của Chu gia sắp sụp đổ, nhưng Chu Lệnh Nam là em trai và cánh tay đắc lực của
Chu Lệnh Đông, trong tay có rất nhiều thứ. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy người
Chu gia buồn bực rời khỏi quân khu J, thực tế bọn họ giấu rất nhiều tài nguyên,
âm thầm mượn sức người trong quân đội cũ, kiên quyết phải kéo ông xuống nước
cho bằng được.
Vốn cha con Chu thị có thể lợi dụng
số vật tư này, trở thành kẻ giàu có nhàn rồi, nhưng cố tình khi Chu Gia Bảo
đang chơi với một đám đàn ông thì đột nhiên không cứng nổi nữa. Gã cũng không cảm
thấy mất mặt, gọi một đám chuyên gia thành phố A đến khám bệnh, bọn họ kết luận
rằng gã bị bỏ thuốc, hơn nữa trừ khi xuất hiện kỳ tích, còn không thì gã mãi
mãi không có hy vọng bình thường trở lại.
Nhiêu đó vẫn chưa hết, trùng hợp
là vợ Chu Gia Bảo tới ngày sinh, sinh ra một bào thai chết. Gã tìm người điều
tra chuyện này thì bác sĩ bảo cái thai tự chết, đã chết cách đây nửa tháng. Người
Chu gia sao có thể chấp nhận sự thật tuyệt hậu này? wattpad: duongquannghiii
Cũng không biết là ai trong sáng
ngoài tối ám chỉ họ, để họ cho rằng chuyện này là do Lý Càn ông làm.
Lý Càn bị vu oan không còn đường
chối cãi, cha con Chu thị ngày nào cũng có cách chọc ông nghẹn họng. Ngài Tạ vừa
mất, bọn họ càng quá đáng, không chỉ liên tục liên lạc với nhân viên cũ của Chu
gia, còn cấu kết với quân khu C và G, hận không thể lập tức tiễn ông theo bước
ngài Tạ, trực tiếp lên trời gặp những lãnh tụ cách mạng vĩ đại.
Ngài Tạ đột nhiên mất, bên thượng
tá Tạ thì loạn trong giặc ngoài, bận đến sức đầu mẻ trán, làm sao có thời gian
quan tâm đến chuyện của ông?
Ở thời điểm vi diệu như vậy, Lý Càn
vô cùng không muốn mất một đồng minh tốt như Lục Khiêm. Có lẽ khi Tiết Thần và
Lục Tốn làm Chu Gia Bảo không cứng được, không ngờ sẽ tạo ra tình trạng rối rắm
như hiện tại cho Lý Càn.
Vuốt Đen không thể so sánh với những
quân khu khác, nhưng chỉ bằng tên tuổi cao thủ dị năng hàng đầu của Lục Khiêm
và Tiết Thần, chỉ bằng sức ảnh hưởng và kêu gọi của họ trong cộng đồng dị năng
giả, chỉ bằng thủ đoạn làm việc của Lục Khiêm, ông đã chắc chắn rằng Lục Khiêm
tuyệt đối là một người phi thường. Y chỉ bằng mỗi bản thân mình đã xây dựng nên
một binh đoàn được công nhận là thực lực đệ nhất, vậy cơ gì y lại không thể tạo
nên một căn cứ sống sốt hàng đầu đúng không? wattpad: duongquannghiii
Suy nghĩ này vô cùng kỳ lạ, nhưng
đáy lòng Lý Càn lại tự hỏi rằng, nếu nó thực sự xảy ra thì sao?
Nhưng đưa chuyên gia công nghiệp
quân sự cho Lục Khiêm, chia một miếng bánh kem cho Lục Khiêm, không chỉ là vấn
đề lợi ích, mà còn gặp uy hiếp và nguy hiểm từ các quân khu khác.
Gần đầy không có nhiệm vụ gì, Lý
Cảnh Ngộ ở nhà ngồi không, nên cũng biết ba mình đã gặp vấn đề bế tắc. Nhưng,
"Ba, trong lòng ngài không phải đã đồng ý với yêu cầu của Đoàn trưởng rồi
à? Còn hỏi con làm gì. Muốn con nói, thì con nghĩ nếu chỉ đưa mấy chuyên gia
công nghiệp quân sự vẫn chưa đủ, tốt nhất là đưa thêm mấy chuyên gia du hành vũ
trụ, với thêm vài người bên Viện nghiên cứu Trung ương cho đoàn chúng con là tốt
nhất."
Lý Càn tức giận chỉ vào hắn, mắng
to: "Thằng nhóc thối, người ta nói con gái gả đi như bát nước đổ ra ngoài,
ông đây sinh ra mày đúng là sai lầm mà!"
Lý Cảnh Ngộ sờ sờ mũi, vô tội
nói: "Ba, ngài đã gửi gắm con cho Lục Khiêm, thì tiếc gì vài chuyên gia
quân sự để củng cố tình hữu nghị 'bền hơn vàng' của hai người ư?" Ba hắn
không lập tức từ chối Lục Khiêm, thì hắn biết tám chín phần mười ba hắn sẽ đồng
ý rồi.
"Lão Lý, ông nhìn đi, tôi đã
bảo đừng đưa Cảnh Ngộ đi làm lính đánh thuê rách nát gì đó, hai người không
nghe tôi, ông thấy chưa, Cảnh Ngộ mới đi mấy ngày đã nói nhăng nói cuội! Không
lớn không nhỏ." Vương Tĩnh Như nhìn như đang oán trách, thật ra đang bênh
vực con mình.
Lý Càn còn lạ gì mánh khóe của
hai mẹ con nhà này? Cười mắng: "Bà cứ bênh vực nó!"
Vương Tĩnh Như nhìn thằng con đẹp
trai ngời ngời của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng kiêu ngạo: "Chuyện
đương nhiên!"wattpad: duongquannghiii
Mấy ngày sau, Lý Càn đưa người đến
cho Lục Khiêm, mười chuyên gia về súng ống, mười chuyên gia du hành vũ trụ, hai
mươi người của Viện nghiên cứu, thêm ba dây chuyền sản xuất đội bay.
Lục Khiêm rất kinh ngạc, nhưng
nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của Lý Càn, y lại thấy bình thường.
Lý Càn vừa đưa người vừa tặng vật,
xách được hai con heo mập từ chỗ Lục Khiêm về, cuộc mua bán rất 'công bằng'.
Tình thế của thành phố A hiện tại
thay đổi trong nháy mắt, Lục Khiêm chưa định rời đi, nên để đội thân vệ đưa các
chuyên gia và người nhà của họ đến thành phố T.
Trời giá rét tuyết phủ kín đường,
dù ít bị tang thi đuổi theo nhưng đường đi cũng rất gian khổ.
Chờ nhóm thân vệ đưa người đi rồi
quay về thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng.
Thời tiết khốc liệt không chỉ ép
loài người đến bước đường cùng, rất nhiều thú biến dị cũng thế, chúng liên tục
mạo hiểm giá rét tấn công con người. Chu Bân đi ra ngoài một chuyến, lại 'nhặt'
không ít thú biến dị về, trong đó lợi hại nhất phải kể đến một đôi chim Hải
Đông Thanh*. (*: hình như là một loài chim ưng)
Đôi chim biến dị này cao chừng 1
mét, hai cánh sải ra dài 5 mét, con đực lại còn là dị năng hệ phong cực kỳ hiếm
gặp, không chỉ có thể ném ra lưỡi đao gió mà tốc độ còn nhanh gấp đôi phi cơ.
wattpad: duongquannghiii
Hai con Hải Đông Thanh này vốn sống
sâu trong rừng già núi Đông Bắc, năm nay nhiệt độ không khí thật sự quá thấp, rất
nhiều động vật trong rừng bị đông chết, không chết thì cũng tìm hang động ẩn nấp,
hai chúng nó đi săn rất cực khổ, lại quá lạnh không chịu nổi, mới phải rời khỏi
ổ. Nào biết lần đầu tiên đi về phương Nam, đã gặp phải đội thân về Vuốt Đen, rời
nhà gặp xui, liều mạng hai bên cùng bị thiệt. Chu Bân nhờ vào năng lực tương
tác trời ban của mình, hứa hẹn cho chúng rất nhiều thứ, cuối cùng cũng thuyết
phục được hai con thần ưng này, miễn cưỡng đồng ý đi theo cậu về đoàn, nếu sống
không thích hợp, có thể rời đi tùy ý.
Lục Khiêm làm lại trò cũ, phát
cho mỗi đứa một bình nước suối, A Đông, Tiểu Thanh và các thú biến dị khác đều
ngoan ngoãn ở lại.
Chu Bân vốn còn lo sợ mình nhặt
quá nhiều bé thú 'đáng yêu' về , sẽ bị mắng, không ngờ Lục Khiêm không mắng cậu,
còn khen thưởng một viên tinh hạch Cấp Tốc giả quý giá, thêm 20 cân thịt heo,
cũng đồng ý chi phí nuôi đám thú biến dị sẽ do đoàn chi trả hết, cậu chỉ cần để
ý tâm tình với chúng nó là được.
Việc này đối với Chu Bân dễ như
chơi, cậu mừng rỡ đồng ý.
Nhìn em trai ngây ngô, Chu Vân
quyết định phải nói chuyện lại với Lục Khiêm.wattpad: duongquannghiii
Hiếm khi Lục Khiêm tốt tính rót
cho Chu Vân một ly nước ép trái cây, đưa cho Chu Vân rồi ngồi xuống đối diện
cô.
"Cô tới tìm tôi là vì chuyện
Chu Bân đúng không?"
Chu Vân nhìn gương mặt đẹp trai
ngày càng có cảm giác áp bức của Lục Khiêm, hít sâu một hơi: "Lục Khiêm, vẫn
là câu nói lúc trước, đừng làm tổn thương em trai tôi."
Lục Khiêm bình tĩnh nhìn cô:
"Cô cảm thấy tôi làm chuyện gì xúc phạm đến cậu ấy à?"
Chu Vân cứng họng, lúc bắt gặp
trên đường rồi quyết định đi theo Lục Khiêm, Lục Khiêm khá quan tâm đến hai người,
'bệnh' của Chu Bân cũng do y chữa khỏi, hai chị em họ có được thực lực như hôm
nay, cũng nhờ đến sự giúp đỡ của Lục Khiêm. Nhưng ngược lại, cô và Chu Bân nỗ lực
cống hiến cho đoàn không ít.
Có điều......
"Tôi biết cô lo lắng, cô chỉ
không muốn năng lực của Chu Bân bị lộ ra ngoài." Lục Khiêm nhìn vẻ mặt bồn
chồn của Chu Vân, nói tiếp: "Tôi vẫn rất tò mò, hai người Thuần thú sư của
quân đội sao lại thua xa Chu Bân nhiều đến vậy?
Lần trước cô nói tại vì dị năng của
Chu Bân mạnh hơn họ, chúng ta đều biết sự thật không phải vậy, hôm nay cô đến để
nói đáp án cho tôi? "
Chu Vân im lặng một lúc, mới chậm
rãi mở miệng: "Năng lực giao lưu với động vật của Bân Bân, không phải dị
năng, là thiên phú sinh ra đã có."
"Ừ, sao nữa?"
"Năng lực này dần bộc lộ kể
từ sau lần Bân Bân phát sốt, tôi vô tình phát hiện ra, lúc ấy tôi sợ nó bị mấy
nhà khoa học điên rồ bắt đi, cho nên, tôi dặn nó không được nói chuyện nó có
năng lực này cho bất cứ ai.
Bân Bân rất nghe lời, chỉ là tôi
không ngờ nó vì cứu con mèo mập kia của anh mà làm lộ năng lực của mình. Tôi
không biết lúc đó, làm sao anh phát hiện nó có năng lực này. Hôm nay tôi thẳng
thắn với anh, chỉ hy vọng anh đừng để năng lực khác với các Thuần thú sư khác,
bại lộ trước mắt những kẻ có dã tâm, tôi biết anh rất mạnh, nhưng tôi không muốn
Bân Bân bởi vì sự tự tin của anh, mà phải chịu bất cứ tổn thương không cần thiết
nào. "
Bởi vì thiên phú này của Chu Bân,
Chu Vân cố ý đi tìm hiểu về hai Thuần thú sư của quân đội kia, đến bây giờ dị
năng của họ khó khăn lắm mới khống chế được tối đa ba con thú biến dị.
Chu Bân không giống họ, thiên phú
của cậu không phải là khống chế, mà là giao lưu và trao đổi, hơn nữa có tính chất
hấp dẫn động vật đặc biệt.
Hai kiểu mang tính chất khác
nhau! wattpad: duongquannghiii
Nói cách khác, Thuần thú sư dù mạnh
hơn, thì lượng thú biến dị mà họ khống chế vẫn có giới hạn, còn Chu Bân chỉ cần
động vật đó thích cậu, vui vẻ nghe lời cậu, thì số lượng cậu có thể khống chế
là vô hạn. Chuyện này rất hấp dẫn đối với những kẻ có dã tâm.
Nghe được hai chữ 'mèo mập', Mèo
Con có hơi không vui, kêu meo meo tỏ vẻ khó chịu. Lục Khiêm vuốt vuốt đầu nó dỗ
dành, không ngẩng đầu trả hỏi: "Cô biết là chúng ta đang xây căn cứ riêng
đúng không?"
Chu Vân gật đầu.
"Cô cảm thấy tôi sẽ để cho
người khác xúc phạm đến Chu Bân trên địa bàn của tôi à?"
"...... Sẽ không."
"Thật ra mục đích hôm nay cô
đến đây, không phải vì muốn tôi che giấu tài năng của Chu Bân, mà đang nói với
tôi giá trị của Chu Bân để tôi càng bảo vệ cậu ấy tốt hơn."
Chu Vân bật cười, gương mặt thanh
tú của cô cười lên lại mang một nét diễm lệ, rất có khí chất nữ
vương:"Đoàn trưởng quả nhiên là người thông minh, sau này Bân Bân nhà tôi
còn nhờ anh chăm sóc nhiều." Nói xong không thèm quan tâm hình tượng uống
sạch ly nước trái cây, chép chép miệng: "Đoàn trưởng biết cách hưởng thụ
cuộc sống ghê, biết vậy tôi nên chờ đến giờ cơm tối rồi đến, có thể nhân tiện
ăn ké bữa cơm." Dứt lời nói câu tạm biệt, nghênh ngang đi ra ngoài.
"......" Lục Khiêm nhìn
bóng dáng của cô, đột nhiên có loại cảm giác như mình vừa bị đặt bẫy.
Ảo giác rồi.
@
Thành phố T.
Trời đông giá rét không ngăn cản
được mọi người nhiệt tình xây căn cứ, nếu không phải trước đó vài ngày Lục Tốn
tàn nhẫn giải quyết mấy tên gián điệp, cảm xúc của mọi người còn mạnh
hơn.
Khu vực Trung Nguyên ấm áp hơn
thành phố A, giá than đá cũng rẻ hơn, nhưng những căn cứ không có sự quản lý của
chính phủ nên họ sẽ không vô duyên vô cớ đi cứu trợ người sống sót, thậm chí họ
còn đánh thuế cao hơn. wattpad: duongquannghiii
Có một câu nói rất chính xác, người
càng bị dồn ép sẽ càng mạnh mẽ hơn. So sánh với thành phố A, người sống sót ở
những căn cứ nhỏ lẻ mạnh hơn nhiều, không mạnh lên, thì lúc tang thi vây thành,
đến trình độ như thành phố A còn bị dồn ép sơn cùng thủy tận*, những căn cứ nhỏ
lẻ không có tường thành cao lớn bảo vệ, không liều mạng giết tang thi, chẳng lẽ
nằm chờ chết sao?
(*: Nơi sơn cùng thủy tận cũng là
nơi cuối cùng. Cái cuối cùng của con đường, của kế sinh nhai đồng nhất với sự bế
tắc, không lối thoát và tuyệt vọng. Đó là khi hoàn cảnh, cuộc sống dồn con người
đến chân tường, vào ngõ hẻm, không còn con đường nào khác ngoài con đường duy
nhất, con đường cuối cùng.)
Nhưng thuế cao đồng nghĩa với việc
mỗi ngày trôi qua không dễ dàng, mùa đông không có việc làm, giá thức ăn thì
tăng, cứ tiếp tục như vậy rất nhiều người đói ăn. Có người nghe nói thành phố T
đang xây dựng một căn cứ mới, những người biết xây dựng sẽ được hưởng ưu đãi,
sau khi tranh đấu tư tưởng kịch liệt, quyết định dắt díu cả nhà già trẻ lớn bé
đi qua cậy nhờ.
Vài người không phải ngành nghề
kiến trúc, cũng ôm tâm thế thử xem có được chút may mắn nào không.
Vận may của họ không tồi, thời tiết
quá lạnh, tiến độ của công trình bị ảnh hưởng, cần một lượng lớn sức lao động,
những người này đến vừa lúc giải quyết vấn đề giúp Tiết Thần, bởi vậy trả công
cho họ cũng cao. wattpad: duongquannghiii
Anh sắp xếp những người này ở tạm
tại Viện nghiên cứu ngầm, cả ngày mở máy sưởi, ở trong mặc một lớp áo là được,
tiết kiệm được tiền mua than đá, thù lao cũng phong phú, nuôi sống một gia đình
không hề có tí áp lực nào, những người sống sót vô cùng vui mừng.
Thấy những người rời đi không
quay về nữa, mọi người sôi nổi suy đoán là vì căn cứ mới điều kiện rất tốt, một
vài người cũng quyết tâm rời đi.
Vì thế, căn cứ còn chưa xây dựng
xong, đã nghênh đón mấy ngàn người sống sót.
Có thể quyết tâm di dân trong
trong trời tuyết lấp đất, cũng di dân thành công, những người này đều có tố chất
không tệ.
Đối với kiểu người sống sót này
thì bất cứ căn cứ nào cũng chào đón, Tiết Thần nhân cơ hội lên tiếng, nói với họ
rằng nếu trước Tết Âm Lịch họ chọn ổn định cuộc sống tại nơi này, sẽ miễn thu
phí đầu vào, về sau căn cứ xây xong sẽ được ưu tiên chọn chỗ ở. Lời này truyền
ra ngoài, càng nhiều người sống sót mạo hiểm gió sương chạy đến. wattpad:
duongquannghiii
Hành vi 'cướp người' trong tối
ngoài sáng của Vuốt Đen, làm lão đại cũng nhưng căn cứ ở khu vực Trung Nguyên hận
đến ngứa răng, nhưng không có cách nào khác, họ đâu có đánh thắng được Vuốt
Đen?
Dám tìm họ gây chuyện, có phải là
cảm thấy sống nhiêu đó quá đủ rồi không?
Trong lòng họ yên lặng ngóng
trông, sang năm thành phố T sẽ gặp chuyện gì đó, họ còn kịp thở một hơi.
Đáng tiếc, nguyện vọng của họ nhất
định không thành, vì dựa vào ký ức đời trước của Lục Khiêm, vị trí của căn cứ
luôn ổn định đến mãi sau này.wattpad: duongquannghiii
Chớp mắt đã sắp sang năm mới, tốc
độ căn cứ xây dựng nhanh hơn kế hoạch, cuối cùng cũng xây xong.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 110: Kho báu ngoài ý muốn.
Trước khi Lục Khiêm đến căn cứ mới
ăn tết, đã tặng cho Lý Càn một món quà lớn, nhân tiện báo thù cho bản thân --
ám sát cha con họ Chu.
"Kiếp trước", Chu Lệnh
Động ngồi yên trên vị trí Tư lệnh quân khu J, Chu Gia Bảo là đích tôn duy nhất
của Chu gia, ỷ vào quyền thế Chu gia làm rất nhiều chuyện xấu. Cưỡng trai ép
gái, trong vô vàng những chuyện xấu gã làm ra thì chẳng đáng nhắc tới, nhưng động
đến Lục Khiêm thì không thể trách y ghi thù được.
"Kiếp trước" khi Tiết
Thần vẫn còn sống, hai người họ đều là dị năng giả, gương mặt của y tuy bị rất
nhiều người chú ý, nhưng không ai dám công khai làm gì với y, nhiều nhất là bị
ai đó âm thầm ngáng chân. Sau khi vô số căn cứ lớn bé lần lượt tan rã, họ vô
tình nghe được tin Lục Tốn đang phục vụ cho quân đội, vất vả đi đến thành phố
A, kết quả vừa đến đã lọt vào tầm ngắm của Chu Gia Bảo. wattpad:
duongquannghiii
Chu Gia Bảo muốn y ngủ với gã một
tháng, gã sẽ nói tin tức của Lục Tốn cho y, lúc ấy y dù sao cũng là một dị năng
giả thân kinh bách chiến có chút danh tiếng, y có tự tôn và kiêu ngạo riêng làm
sao đồng ý với yêu cầu của gã được. Tiết Thần thì giận điên người, trực tiếp chửi
thằng Chu Gia Bảo, người Chu Gia Bảo mang theo thì không đánh lại hai người họ,
chỉ có thể vẻ mặt bạo ngược phun ra một câu 'chờ đấy' rồi đi.
Thời điểm đó các đợt tấn công của
tang thi đang tăng mạnh, bới vậy những dị năng giả đến thành phố A đều phải phối
hợp với quân đội thực hiện nghĩa vụ dọn dẹp tang thi. Y và Tiết Thần bị người cố
ý giao cho một nhiệm vụ khó khăn, tuy bọn họ đã chuẩn bị tinh thần trước, cuối
cùng kết cục là Tiết Thần dùng sinh mệnh của anh bảo vệ y trốn thoát. wattpad:
duongquannghiii
Tiết Thần bị tang thi cắn chết,
nhưng y biết rõ, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Chu Gia Bảo.
Y àn toàn quay về thành phố A,
Chu Gia Bảo lại đến tìm y nhiều lần, y quyết định rạch mặt mình. Mấy ngày sau
khi y rạch mặt, Chu Gia Bảo nhịn không nổi nữa, trói y đem đi. Lúc ấy y bị
che mặt, đến khi Chu Gia Bảo sờ tới sờ lui trên người y, rồi kéo bao trùm đầu
xuống nhìn thấy gương mặt phủ đầy vết rạch còn rướm máu âm trầm khủng bố của y,
Chu Gia Bảo sợ đến mức xém liệt luôn.
Chu Gia Bảo sai người ném y ra
ngoài, gấp gáp tìm người an ủi tâm hồn bị thương của gã. Vì thể y mang gương mặt
xấu đến độ có thể dọa em bé khóc đêm, sống đến cuối cùng. Nhưng sau đó mãi y vẫn
không hỏi được tin tức gì về Lục Tốn.
Trận chiến cuối cùng, y trở thành
nhóm 'kẻ hy sinh' đầu tiên.
Hiện tại y đã không muốn nghĩ xem
rốt cuộc chuyện này có phải Chu Gia Bảo nhúng tay hay không, cho dù tất cả chỉ
là một giấc mơ, chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong lòng y Chu Gia Bảo chết
không hết tội.wattpad: duongquannghiii
Y biết Tiết Thần và Lục Tốn đã âm
thầm xử lý Chu Gia Bảo một lần, đáng tiếc họ không biết rõ sự thật, nên ra tay
quá nhẹ.
Tiểu Kỳ biết rõ, nhưng làm sao nó
dám nói với Tiểu Tốn được? Tiểu Tốn mà biết thì sẽ xử lý nó đầu tiên.
Muốn giết cha con họ Chu, quá dễ
dàng đối với Lục Khiêm, dễ dàng đến mức y cảm thấy nếu để họ chết dễ dàng như vậy,
không đủ để dập tắt lửa giận trong lòng y. wattpad: duongquannghiii
Cha con họ Chu dựa vào kho vật tư
phong phú kìa, ở lì trong khu an toàn của A thị, hiếm khi xuất hiện. Nhưng gần
đây vì muốn gây sự với Lý Càn, bọn họ liên tục xuất hiện, Lục Khiêm nhanh chóng
nắm được thông tin của họ, âm thầm theo dõi.
Dù sao Lục Khiêm cũng không có
thuật ẩn thân, khi cha con Chu gia vào trong quân khu C bàn chuyện với các lãnh
đạo. y chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Chạng vạng, xe chở cha con họ Chu mới chạy từ
quân khu C ra, phía sau có vài chiếc xe quân đội đi theo sau. Họ nhanh chóng rời
khỏi thành phố A.
Lục Khiêm cười cười, có vẻ như
cha con họ Chu và quân khu C đã thỏa thuận với nhau điều gì đấy, lần này hẳn là
ra ngoài lấy vật tư, tốt lắm, xem ra hôm nay y gặp may rồi.
Vì theo dõi cha con họ Chu, Lục
Khiêm cải trang một chút, lấy một tờ giấy chứng minh thân phận của người khác,
chạy một chiếc Pickup Truck nhỏ tồi tàn, lính gác kiểm tra mắt nhắm mắt mở để y
thông qua.
Bên ngoài tuyết trắng xóa, gần
như không nhìn thấy gì, Lục Khiêm tắt đèn xe, nhờ vào năng lực nhìn trong đêm
đi theo xe cha con họ Chu.
Xe lòng vòng trong trời tuyết hơn
hai giờ, đột nhiên nửa đường dừng lại, Lục Khiêm nhìn thấy chiếc xe Chu gia đi
tuốt đằng trước có hai người đi xuống, một là Chu Gia Bảo, người còn lại có vẻ
là vệ sĩ. Hai người họ đi đến gần nhà dân, có vẻ đang tìm chỗ giải quyết nỗi buồn.
Đúng là cơ hội trời ban. wattpad:
duongquannghiii
Lục Khiêm kích hoạt vũ khí tinh hạch,
cần thận mở cửa xe, nhờ vào tuyết rơi vào hoàn cảnh xung quanh che chắn, nhanh
chóng đi qua.
"Khỉ thật, thời tiết lạnh lẽo
quỷ quái này, mới tè ra đã bị đóng băng...." Chu Gia Bảo oán giận nói.
"......"
"Tiểu Ngũ, bình thường cậu
nói nhiều lắm mà, sao hôm nay im lặng vậy?" Trong lòng Chu Gia Bảo có cảm
giác chuyện xấu sắp xảy ra, nhanh chóng kèo quần xoay người lại, vệ sĩ to cao
không biết đã không tiếng động ngã xuống đất từ bao giờ. Một vật lạnh băng đè
trên cổ gã.
"Anh, anh là ai?" Chu
Gia Bảo chưa từng bị đe dọa bao giờ, lập tức sợ run chân, giọng nói cũng phát
run.
"Không muốn chết thì im miệng,
đi theo tôi." Lục Khiêm đè giọng rất nhỏ.
Chu Gia Bảo nào dám phản kháng,
ngoan ngoãn giơ hai cái móng heo lên, bị Lục Khiêm kéo lê vào một căn nhà gần đấy.
Chu Gia Bảo không biết người bắt
cóc gã rốt cuộc muốn làm gì, chờ nòng súng lạnh băng rời khỏi cổ, gã lập tức quỳ
rạp xuống đất.
"Đại ca, đại ca, xin ngài
tha cho tôi, chỉ cần ngài chịu tha tôi, tôi xe đưa một xe lương thực cho ngài,
thật đó, tôi thề tôi không lừa ngài!"
Lục Khiêm lấy một chiếc đèn pin
nhỏ trong túi ra, chiếu sáng cả căn phòng.wattpad: duongquannghiii
Lục Khiêm cười lạnh nói:"Chu
Gia Bảo, mày cảm thấy một xe lương thực là đủ đổi cái mạng chó của mày hả?"
"Là mày?!" Chu Gia Bảo
vừa kinh ngạc vừa giận giữ, gã nằm mơ cũng không ngờ người bắt cóc gã là Lục
Khiêm. Chẳng lẽ Lý Càn phát hiện giao dịch giữa họ và Tư lệnh Tôn, nên cố ý sai
Lục Khiêm đến chen một chân, hoặc cơ bản là muốn kho vật tư kia?
Với tình huống hiện tại, bảo vệ mạng
sống là quan trọng nhất!
Chu Gia Bảo nhanh chóng điều chỉnh
lại vẻ mặt vặn vẹo của mình, cẩn thận cười nói: "Thì ra là đoàn trưởng Lục,
không ngờ chúng ta gặp nhau ở đây, trùng hợp quá."
Lục Khiêm nhìn lớp mỡ run rẩy
trên mặt gã, chán ghét vô cùng:"Đúng là trùng hợp thật, các người đang chuẩn
bị vận chuyển vật tư à?"
Lục Khiêm thật sự biết chuyện, chỉ
sợ chuyến này khó mà yên ổn.wattpad: duongquannghiii
Chu Gia Bảo hoạt động não, đột
nhiên nghĩ ra một cách, vội cười nói:" Đúng là không có chuyện gì giấu được
đoàn trưởng Lục của chúng ta, đều là người thông minh nên tôi nói thẳng vậy.
Trong tay tôi có một số vật tư,
đang chuẩn bị lấy ra tặng cho Tư lệnh Tôn của quân khu C, không ngờ trên đường
lại gặp ngài. Tục ngữ nói gặp mặt chia đôi, tôi biết ngài thân thiết với họ Lý
kia, nhưng ông ta là người tham lam, số vật tư này rơi vào tay ông ta, ông ta
có thể chia đôi cho ngài sao?"wattpad: duongquannghiii
Chu Gia Bảo hết lòng tin rằng Lục
Khiêm là do Lý Càn phái tới, trong mắt gã Vuốt Đen chỉ là một đoàn lính đánh
thuê nhỏ mấy ngàn người, dù muốn nuốt hết số vật tư kia mà không có ai chống
lưng thì cũng không nuốt trôi được. Gã tính toán hết rồi, đưa cho Tư lệnh Tôn
là đưa, đưa cho Lục Khiêm cũng là đưa, có thể giữ được mạng không chừng còn cài
được gián điệp vào chỗ Lý Càn, cớ sao không làm? Huống chi, một nửa số vật tư
rơi vào tay Lục Khiêm, gã còn có hy vọng lấy lại được!
"Dù sao chuyện này chỉ có
ngài biết, tôi biết, đợi Tư lệnh Tôn giúp tôi ngồi lên vị trí tư lệnh quân khu
J, những thứ Lý Càn hứa hẹn với ngài, tôi sẽ cho ngài gấp đôi! "
Lục Khiêm nhìn gã, hừ lạnh:"Mày
thật sự nghĩ rằng cả thế giới chỉ có mỗi mày thông minh, còn lại đều là kẻ ngu
hết à?"
Chu Gia Bảo hoảng hốt, đầu đột
nhiên đau giống như bị kim đâm vào, trừng lớn mắt oán hận nói một chữ 'mày',
sau đó ánh mắt trở nên đờ đẫn.
"Nói đi, số vật tư kia giấu ở
đâu?"wattpad: duongquannghiii
Thịt mỡ trên mặt Chu Gia Bảo rung
lên, dường như đang đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt, một lát sau miễn cưỡng mở
miệng, nói ra nơi giấu vật tư và cách lấy được.
"Nể tình số vật tư này, để
mày chết một cách nhanh gọn vậy." Lục Khiêm dùng băng bén nhọn hủy hoại cổ
họng của gã, sau đó ngừng thôi miên, một tay ấn lên xương bả vai của Chu Gia Bảo,
Chu Gia Bảo trơ mắt cảm nhận một loại khí lạnh tràn từ tứ chi đến toàn bộ thân
thể, đông lạnh gã từng chút một trở thành một tảng băng, xương cốt phát ra tiếng
răng rắc đáng sợ.
Gã tuyệt vọng há to miệng, đau vô
cùng nhưng không thể phát ra một chút âm thanh nào.
"Đây là những gì đời trước
mày nợ tao vào Tiết Thần."
Trước khi chết, Chu Gia Bảo nghe
được một âm thanh lạnh tận xương, gã còn nghe được cơ thể của mình ngã trên mặt
đất, 'phanh' một tiếng, đôi mắt gã trợn trừng, tuyệt vọng nhìn thân thể như tảng
băng chia năm xe bảy, chết không nhắm mắt. wattpad: duongquannghiii
Lục Khiêm nhặt hai cánh tay của
gã lên, ném vào không gian.
Lúc này, những người đi cùng với
Chu Gia Bảo phát hiện hình như có gì đó không đúng, đi wc mà sao lâu như vậy?
Gọi vài tiếng không ai trả lời, họ
chia làm vài nhóm đi tìm Chu Gia Bảo. Lục Khiêm nhờ bóng tối, lặng lẽ lẻn vào
đoàn xe của họ, lặng yên không một tiếng động ám sát người trên xe, chặt đứt
tay Chu Lệnh Nam, rồi lấy ba chiếc chìa khóa từ giày của hắn. Ba chìa khóa lớn
như vậy, để trong giày mà hắn lại không hề thấy cộm.wattpad: duongquannghiii
Chu Lệnh Đông trời sinh tính tình
đa nghi, không cho phép đồ của mình nằm trong tay người khác. Ba chiếc chìa
khóa này của ba cánh cửa, chỉ cần mở sai chìa sẽ lập tức kích hoạt thuốc nổ nổ
tung kho vật tư. Bởi vậy, dù có người lấy được chìa khóa, nhưng không biết thứ
tự mở, sẽ đi thẳng đến con đường chết. Cũng may, Lục Khiêm thôi miên lấy được
cách mở từ Chu Gia Bảo.
Tiếp theo Lục Khiêm lấy một cái
rương trong cốp xe, bên trong là một cánh tay người. Y bỏ cái rương vào không
gian, lại ẩn vào bóng tối quay về, giải quyết toàn bộ người của đoàn xe. Y ném
mấy chiếc xe quân đội và thi thể vào không gian, lái xe đi tiếp.
Rất nhanh y đã tìm được nơi giấu
vật tư.wattpad: duongquannghiii
Nơi này vốn là một thôn nhỏ ba hướng
được bao vây bởi núi, Chu Lệnh Đông tìm được nơi này lập tức ra lệnh cho cha
con Chu Lệnh Nam xây dựng thành một căn cứ sống sót nhỏ. Lợi dụng căn cứ che mắt,
để người sống sót đào rỗng núi, giấu những vật tư mà quân khu J đánh cướp được
vào đó. Sau khi giấu xong vật tư, vì đề phòng có người lộ bí mật, họ cố ý dẫn
tang thi đến, hủy diệt căn cứ hơn 4000 người sống sót.
Lại giết những kẻ có liên quan
khác, Chu Lệnh Đông vừa chết, Chu Lệnh Nam lập tức giết hết vợ con họ hàng của
Chu Lệnh Đông, cho đến hiện tại, chỉ còn hai cha con họ Chu biết về 'kho báu'
này.
Vì trả mối thù 'tuyệt hậu' của Lý
Càn, đồng thời hai cha con họ Chu cũng biết hiện tại bản thân không đủ năng lực
để giữ nổi số vật tư này. Sau khi thương lượng, quyết định tặng cho Tư lệnh Tôn
quân khu C, nhờ hắn giúp đỡ. Không ngờ nửa đường lại gặp Lục Khiêm.
Căn cứ bị phá ở đây, hơn một nửa
bị vùi lấp trong tuyết, bông tuyết rơi ào ào và gió lạnh gào thét phảng phất
như đang khóc lóc kể lể oan khuất của người chết, căn cứ rách nát như một vực
quỷ âm trầm. wattpad: duongquannghiii
Lục Khiêm chạy xe đến giữa sườn
núi, xuống xe tìm thấy một sơn động bị cỏ dại và tuyết che lấp, y cầm đen pin
và vũ khí cẩn thận đi vào trong.
"Hà hô......"
Lục Khiêm mới vừa đi vào, thì có
ba tang thi từ trong bóng tối lao đến, y nhấc chân đá một phát về phía trước, dị
năng và vũ khí một lúc giết hết ba tang thi. wattpad: duongquannghiii
Sơn động không lớn, nếu không phải
trước đó lấy được thông tin từ Chu Gia Bảo, Lục Khiêm không hề nhìn được cơ
quan ẩn giấu trong này.
Lục Khiêm đi đến cuối sơn động,
trên vách núi đá gập ghềnh tìm thấy một lỗ khóa, y cắm chiếc chìa khóa đầu tiên
vào rồi xoay, một tiếng 'răng rắc' vang lên vách núi nứt ra, để lộ thứ giấu đằng
sau - một cánh cửa.
Dùng sức đẩy cửa ra, bên trong là
một hành lang sâu thẳm, nhưng đã có thể nhìn thấy rõ dấu vết có người từng đi
qua. Lục Khiêm đi đến cuối hành lang, dùng chìa khóa thứ hai mở một cánh cửa
khác, bên trong là một căn phòng đá nhỏ, đặt một chiếc máy phát điện công suất
lớn, vài thùng xăng. wattpad: duongquannghiii
Trời quá lạnh, máy phát điện đã bị
đông cứng, không thể hoạt động được. Lục Khiêm rút dây cáp từ máy ra, lấy một
cái máy từ trong không gian của mình thay vào, phát điện thành công.
Mở hết đèn lên, Lục Khiêm lần tìm
một ổ khóa nhỏ trên vách tường, thành công mở cánh cửa thứ ba.
Sau cánh cửa là một cái thang
máy, muốn thang hoạt động thì ngoài mật mã 16 số còn cần vân tay của ba người
Chu Lệnh Đông, Chu Lệnh Nam, Chu Gia Bảo quét cùng một lúc mới có thể khởi động.
Cánh tay trong cốp xe chính là của Chu Lệnh Đông, cha con Chu Lệnh Nam tốn công
sức mới bảo quản được đến bây giờ.wattpad: duongquannghiii
Nhập mật mã sau đó quét vân tay,
thang máy hoạt động, bên trong chỉ có một cái nút. Lục Khiêm ấn nút, thang máy
chạy thẳng xuống dưới.
Trong nháy mắt khi cửa thang máy
mở ra, cằm Lục Khiêm muốn rớt xuống đất, trong đầu y chỉ còn 4 chữ: chồng chất
như núi.
"Bột mì, gạo, muối, đồ hộp
quân dụng, còn cả lương khô." Kiểm tra một loạt vật tư, Lục Khiêm vui mừng
vô cùng, nhìn số lượng này, chỉ mỗi thức ăn thôi đã hơn 30 vạn tấn, đủ cho một
căn cứ tầm trung khoảng mười vạn người sử dụng suốt 10 năm!
Nếu một mình Chu Lệnh Đông đã có
thể cất giấu nhiều như vậy, thì trong tay các quân phiệt khác cũng có không ít,
khó trách ngài Tạ vừa mất, những kẻ hôm trước còn khóc than, hôm sau đã vội mở
cửa tuyển người. Chỉ riêng vật tư của Chu Lệnh Đông thôi, cho dù nuôi hơn trăm
vạn binh lính, cũng duy trì được hơn hai năm. Lão cáo già Lý Càn còn bày đặt cả
ngày khóc than!
Lục Khiêm tức giận bất bình nghĩ,
lại nhìn đống vật tư trước mặt, ánh mắt ôn nhu muốn chảy cả nước, giơ
móng vuốt đặt lên đống vật tư, hự hự nhét đầy không gian, oán hận 'kiếp trước'
gì đó đều là mây bay.wattpad: duongquannghiii
Cất xong đống vật tư, Lục Khiêm
phát hiện trên mặt đất trải một lớp dày những viên nhỏ đen đen gì đó.
Y nhặt một viên vò vò trong tay:
"Cứt chuột, cứt chuột lớn cỡ này...."
Chết cha, đây là hang ổ của chuột
biến dị!wattpad: duongquannghiii
Lục Khiêm co giò chạy, may mắn chỉ
có một mình y tiến vào, tiếng động không lớn, đám chuột biến dị này sống trong
nhung lụa, có người vào trộm sạch đồ chúng nó vẫn chưa kịp phản ứng.
Trước khi đi, y còn không quên
ném mười mấy thi thể từ trong không gian vào hang động, hủy thi diệt tích.
Không lâu sau đám chuột ngửi được
mùi người sống, choáng váng chui từ dưới đất lên thì phát hiện, kho lương thực
biến mất cmnr, đáng hận!
Đám chuột không đếm được bao
nhiêu con đào đất chui ra, gặm sạch tòa núi rỗng thành đất bằng. Nhưng không
tìm được bóng dáng đầu sỏ gây tội.
Còn thi thể của những người kia,
đến mảnh xương cũng không còn.wattpad: duongquannghiii
Đám chuột đói khát không còn
lương thực dự trữ, bùng phát sức chiến đấu, men theo mùi đồ ăn, đào một đường hầm
hướng về thành phố A.
Chỉ tiếc là, đói khát không chỉ
có mỗi đám chuột, mà con người cũng thể. Đám chuột biến dị đáng sợ này xuất hiện
trong mắt những người sống sót, lại biến thành một bữa ăn ngon.
Vì sao chỉ có một bữa? Bởi vì số
lượng chuột biến dị quá ít.
@
Mèo Con phát hiện gần đây chủ
nhân rất hào phóng, không hạn chế lượng thịt của nó, tốt quá đi meo! Cá hộp gì
đó, chẳng ngon chút nào!wattpad: duongquannghiii
Nhưng, Mèo Con vui chưa được bao
lâu, Lục Khiêm đã xách nó, và dẫn theo đội thân vệ đi thành phố T. Cho dù trong
xe mở máy sưởi, Mèo Con vẫn bị lạnh đến uể oải, nằm trên ghế phó lái ngủ lăn
quay, ngủ một giấc dậy -- meo meo ngao, sao lại rơi vào tay Quái vật nhỏ mất rồi?
Miêu ngao ngao —— Mèo Con ngậm nước
mắt thê thảm kêu gào, móng vuốt cào một đường trên sàn đá đặc chế, cuối cùng vẫn
bị Quái vật nhỏ túm đuôi kéo đi.
Trong một căn phòng, từ phòng thí
nghiệm cải tạo thành phòng ngủ, Lục Tốn nghe tiếng kêu thê thảm của Mèo Con,
yên lặng like một phát cho con trai.wattpad: duongquannghiii
Hung hăn hôn cái miệng đang định
trách móc của người trong ngực, tách hai chân y ra, tiến vào chốn mê hồn ấm áp
chặt chẽ, tham lam hưởng thụ anh trai song sinh của hắn, đáy mắt mê mang sóng
tình, nhẹ nhàng liếm hôn hạt đậu nhỏ trước ngực y, nghiêng tai lắng nghe tiếng
tim đập kịch liệt trong lồng ngực của nhau, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rỉ
khó nhịn.
Cơ thể Lục Khiêm một thời gian
không làm tình, không thể cùng một lúc ăn cả hai người, Tiết Thần nôn nóng chờ
Lục Tốn rút ra, lập tức đẩy cây súng nhịn đến cứng ngắc của mình vào. Động thịt
ướt nóng, run rẩy động tình, có thể kết hợp với người mình yêu nhất, thiên đường
cũng không bằng nơi đây.
Đêm đông dài dòng, bởi vì người
yêu quấn quýt, trở nên ấm áp hơn.
@
Lăn lộn một buổi, Lục Khiêm ngủ đến
chiều hôm sau mới tỉnh. Tiết Thần đã xử lý xong việc vặt trong căn cứ, nấu cho
y một nồi cháo dinh dưỡng ngon lành, còn có một vài món thanh đạm mà bình thường
y không thích ăn.
Ăn mấy thứ này, Lục Khiêm bi
thương phát hiện, cái miệng đáng tự hào thứ gì cũng ăn được của mình, đã bị Tiết
Thần nuôi thành khó ăn. Lúc còn ở thành phố A, có bữa nào y ăn nhiều được hôm
nay đâu? wattpad: duongquannghiii
"Tiểu Khiêm gầy đi nhiều rồi,
không phải là nhớ bọn anh quá chứ?" Tiết Thần ngồi bên cạnh, đôi móng heo
không buông tha chút cơ hội lưu manh nào.
"Lấy móng vuốt của anh ra,
ai thèm nhớ?" Lục Khiêm ợ một tiếng to rõ, hình như ăn hơi nhiều rồi.
Tiết Thần thuận thế đặt móng vuốt
lên bụng y, nhẹ nhàng xoa xoa, nhìn cặp lông mày đang giãn ra của y, trong lòng
mềm mại vô cùng, buột miệng thốt ra: "Có vừa lòng với nhà mới của chúng ta
không?"
Chiều hôm qua khi Lục Khiêm đến
đây đã đi tham quan một vòng.wattpad: duongquannghiii
Khu quân sự canh phòng bên ngoài
căn cứ đã xây xong, ở khu quân đội cũ bên cạnh, sửa chữa khoảng mười tòa nhà
sáu tầng, tuy điều kiện không tốt như thành phố A, nhưng chiếm ít diện tích đất
hơn, càng thích hợp cho người sống sót bình thường cư trú. Xưởng công nghiệp
quân sự xây gần Viện nghiên cứu, hiện tại đang đến giai đoạn hoàn thiện. Tuyến
đường chính quy hoạch hai bên, dựng rất nhiều dãy phòng, dùng làm cửa hàng buôn
bán.
Mặt khác, ở phía tây căn cứ, xây
một khu chợ ngoài trời, để mọi người bày bán hàng giá rẻ; một khu giao dịch
riêng, chuyên để Vuốt Đen giao dịch với bên ngoài, bản thiết kế đã vẽ xong, chỉ
chờ xưởng công nghiệp quân sự xây xong sẽ bắt đầu khởi công.
Phía nam và bắc, tạm thời để trống,
chờ lên kế hoạch sau.wattpad: duongquannghiii
Nhìn tổng thể, gần như đã hoàn
toàn là một căn cứ mới, mỗi khu đều được quy hoạch phù hợp với hoàn cảnh của mạt
thế.
Lục Khiêm bĩu môi: "Qua loa
đại khái."
Tiết Thần cười nói: "Rõ ràng
rất vừa lòng, còn giả vờ tạm chấp nhận, Tiểu Khiêm em không thành thật bằng Tiểu
Tiểu Khiêm nữa."
Không biết từ khi nào, Tiết Thần
đã sờ đến đùi y, ngón tay thon dài như có như không trêu đùa, bụng nhỏ có cảm
giác ấm áp dễ chịu. Như lời anh nói, Tiểu Tiểu Khiêm đang gấp gáp chứng minh bản
thân.
"Đừng đùa......" Lục Khiêm
tối hôm qua mới bị hai người ép khô lương thực nộp thuế, lúc này thật sự không
muốn làm chuyện này.
Tiết Thần không có miễn cưỡng y,
ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng hôn gương mặt tuấn tú làm anh mê muội kia, chậm
rãi chờ dục vọng của y lắng xuống, lẳng lặng hưởng thụ giờ phút yên bình
này.wattpad: duongquannghiii
Lục Tốn vô cùng lo lắng hoàn
thành nhiệm vụ thu hoạch hôm nay, vừa lái xe về vừa mắng: "Nếu tên khốn Tiết
Thần kia dám ăn vụng sau lưng ông đây, ông đây sẽ bãi công! Nói gì cũng phải
bãi công!"
Nếu Tiết Thần nghe được lời này,
chắc chắn sẽ khinh bỉ hắn —— mỹ nhân trong ngực, ăn đậu hũ gì đó quá tuyệt vời!
Lục Tiểu Tốn, mi ngoan ngoãn ở bên ngoài uống gió Tây Bắc đi!
Quái vật nhỏ thấy ba mình cau có,
rất biết điều không ầm ĩ, tựa vào cửa sổ, nhìn tuyết trắng xóa bên ngoài, dùng
cái đầu to tướng của mình nghĩ, sao không phải là màu đen ha? Mà thôi, màu trắng
vẫn tốt hơn, nếu biến thành màu đen hết, Mèo Con trốn đi sẽ không tìm thấy được.
Rõ ràng bé thích mèo méo meo như vậy, tại sao mèo méo meo lại không chịu ngoan
ngoãn chơi với bé chứ? wattpad: duongquannghiii
Hay là, đưa nó hai viên sáng lấp
lánh? Hình như nó rất thích ăn mấy viên sáng lấp lánh đó.
Đại khái là ở với con người cũng
lâu rồi, bé con đã học được cách lấy lòng, đây thật sự là quá độ.
@
Buổi tối, ăn xong cơm chiều, Lục
Khiêm rốt cuộc tìm cơ hội nói với hai người Lục Tiết về chuyện Chu gia.wattpad:
duongquannghiii
Tiết Thần và Lục Tốn nhìn nhau,
thấy được khó hiểu và hối hận trong mắt đối phương.
Tiểu Khiêm / Khiêm còn căm hận
Chu Gia Bảo hơn những gì họ nghĩ, vì sao chứ? Xem ra, bọn họ vẫn quá nhẹ tay với
Chu Gia Bảo!
Lục Tốn giấu cảm xúc xuống, cười
nói: "Có số vật tư này, căn cứ chúng ta khá vững chắc rồi, tin tưởng sẽ
phát triển rất nhanh!" Hắn đi qua rất nhiều thành phố, có thể tìm được rất
nhiều loại vật tư, nhưng đồ ăn vẫn khan hiếm nhất, nên có thể nói số vật tư này
đã kịp thời giải quyết tình trạng nước sôi lửa bỏng của họ.wattpad:
duongquannghiii
"Đúng rồi, Tiểu Khiêm, căn cứ
chúng ta đã xây xong, em cũng nghiệm thu rồi, em đặt tên luôn đi!" Tiết Thần
cười nói.
Lục Khiêm không quá để tâm vào
chuyện đặt tên: "Lấy đại cái tên là được. Mấy hôm nay em đang nghĩ về chuyện
Thần Nông Giá."
wattpad: duongquannghiii
Nhận xét
Đăng nhận xét