- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương 48: Quyền lực thay đổi (1)
Xung đột ngoài cổng lớn dần, không biết ai tìm búa đập xiềng
xích trên cổng, hơn mười người cầm 'vũ khí' phòng thân, từ bên ngoài vọt vào.
Nhìn đoàn xếp thành hàng chỉnh tề, người đàn ông cầm đầu run chân, ỷ vào gần đây đi ra ngoài giết tang thi với người ta nhiều nên lá gan
lớn hơn trước, ngoài mạnh trong yếu nói: "Các người dựa vào cái gì đuổi
chúng tôi đi?"
Lục Khiêm cười lạnh, vuốt mèo nhỏ đang bất an đứng trên vai
y: "Anh nói thử xem vì sao?" Tên nhóc kia gần đây tính tình càng ngày
càng kém, hở tí là xù lông.
Người đàn ông nghẹn lời, đỏ mặt nói: "Đừng tưởng rằng
các người nhiều người chúng tôi sẽ sợ! Nhà này của chúng tôi, cậu có mơ mới đuổi
được chúng tôi!"
Lục Khiêm lạnh lùng: "Anh dám chắc khu nhà này thật sự
của các anh sao?"
Người đàn ông thốt ra: "Chúng tôi chiếm thì thuộc về
chúng tôi!"
"Vậy thì đúng rồi, hiện tại tôi chiếm, chúng nó tự
nhiên thuộc về tôi."
Người đàn ông lúc này mới kịp phản ứng mình đã lọt vào
bẫy của Lục Khiêm, vung búa trong tay, gân xanh trên ót hằn lên, nổi giận:
"Thằng nhãi thối mày! Mày..."
Lời còn chưa dứt, búa trong tay gã rơi thẳng xuống đất, hét
thảm che mặt cong lưng, máu tươi không ngừng chảy ra từ khe hở trong tay gã.
Lục Tốn lạnh lùng nói: "Giữ miệng cho sạch sẽ, nếu
không lần sau thứ bị cắt không phải là miệng ông, mà là cổ!"
Người đàn ông rên rỉ buông tay, môi của gã đang nằm trong
lòng bàn tay, gã vừa sợ vừa đau, run run không hé miệng.
Còn lại hơn mười người cũng đến náo loạn đứng hai bên trái
phải của gã, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, người kia ra tay vào lúc nào vậy?!
Đừng nói cắt miệng, lấy năng lực hiện tại của hắn, cho dù cắt
người đàn ông kia làm đôi cũng không có bất cứ vấn đề gì!
Lục Tốn uống nước trong không gian Lục Khiêm, ăn đồ ăn cũng
nấu từ nước hồ, tạp chất lắng đọng trong thân thể bị chậm rãi đẩy ra ngoài, hiệu
suất hấp thu năng lượng tinh hạch tăng lên nhiều, trạng thái thực lực thẳng tắp
bay lên. Hắn dám cá rằng, cứ theo đà này không được bao lâu, dị năng của hắn có
thể vượt qua tên khốn Tiết Thần! Hừ, đến lúc đó để xem cậu ta còn dám tự nhận
là người bảo vệ Khiêm không!
Đối với Lục Tốn luôn ganh đua cao thấp với Tiết Thần trong mọi
việc, thực lực không bằng nhau đúng là một loại tra tấn tâm lý.
Giọng Lục Tốn ngập tràn sát khí, dù là người đứng ở đằng sau
nghe thấy cũng run lên, trong lúc nhất thời toàn bộ yên tĩnh, chỉ có tiếng rên
rỉ thê thảm của người đàn ông kia.
Im lặng giằng co mấy phút, thấy khí thế của Vuốt Đen ngày
càng tăng, họ thất bại nhận ra rằng không thể nào lấy lại nhà ở được.
Nhưng họ cũng không thể rời đi tay không như vậy!
Mọi người châu đầu ghé tai một lát, sau đó nhân viên quản lý
từng làm việc với Lục Tốn đứng dậy: "Anh Lục, tuy mấy căn nhà kia không phải
của chúng tôi, nhưng dù sao cũng ở được một thời gian rồi, bây giờ đi tìm bên
ngoài không có nơi nào điều kiện tốt như ở đây, chúng tôi cũng không có nhiều
lương thực để trả tiền thuê."
Nhân viên quản lý vẫn chưa nói ra yêu cầu bồi thường, chợt
nghe Lục Tốn cười lạnh nói: "Nói xàm gì đấy, chỉ có người từ nơi khác đến
thành phố A ở thì mới bị thu tiền thuê nhà thôi."
Quản lý hất mặt cười nói: "Anh Lục, hiện giờ nhà tốt ở
ngoài đã bị người ta chiếm hết rồi, muốn tìm chỗ tốt tí thì phải bỏ chút tiền
ra."
Lục Tốn vẫn cười lạnh: "Anh muốn gì?"
Quản lý cười nói: "Nghe anh Lục nói kìa, chúng tôi như
con kiến, một đầu ngón tay của anh Lục cũng đủ nghiền nát chúng tôi, sao dám
đòi hỏi gì chứ. Tôi đã hỏi thăm, đoàn trưởng Lục sáng nay nói, dọn khỏi đây có
thể nhận 20 cân lương thực, còn giữ lời không? Chúng tôi buổi sáng ra ngoài làm
việc nên chưa nhận lương thực, anh thấy sao?"
Nhưng người khác bắt đầu hùa theo: "Đúng vậy, chúng tôi
cũng chưa nhận lương thực."
"Cho chúng tôi nhận lương thực rồi chúng tôi đi."
"Lục đoàn trưởng tốt xấu gì cũng phải giữ lời chứ!"
"..."
"..."
Cho dù Lục Khiêm đã sớm dự liệu kết quả là như thế, vẫn là
ngừng không đau lòng, lạnh lùng nói: "Chưa nhận thì lát nữa xếp hàng đăng
kí nhận, nhanh chóng mang người nhà các người rời đi. Nếu phát hiện có ai nhận
rồi vẫn tiếp tục nhận, đừng trách tôi không khách khí."
Những người này thất chủy bát thiệt*, thề son thề
sắt tỏ vẻ nhất định không làm như vậy, nhìn uy thế của đoàn, bọn họ thành thành
thật thật nhận lương thực, mang theo một nhà già trẻ lưu luyến không rời đi khỏi
nơi này. (*: nói huyên thuyên, luôn mồm)
Một lần nữa khóa chặt cổng lớn, nơi này hoàn toàn chỉ còn lại
người của đoàn đánh thuê Vuốt Đen.
Thừa dịp tất cả thành viên đang tập trung, Lục Khiêm nói với
mọi người: "Trong lòng mọi người hẳn là đều rất rõ ràng, khu biệt thự này
tổng cộng có 80 hộ, trừ nơi tôi đang ở, còn lại bảy mươi tám hộ trống người."
Mọi người vừa nghe, ánh mắt nhất thời bừng sáng, nóng bỏng
nhìn Lục Khiêm.
"Những biệt thự này chia ra đều cho các đội, cùng với đội
viên đội thân vệ ba tháng sau, mỗi người căn cứ tình huống gia đình cụ thể, nhiều
nhất là mỗi nhà được ba phòng, cho phép dẫn theo người nhà vào ở. Những thành
viên mà người nhà có năng lực, có thể phục vụ hậu cần cho đoàn, đoàn sẽ dựa
theo giá thị trường trả thù lao nhất định."
Lục Khiêm nhìn ánh mắt kích động của họ, nụ cười trên mặt ấm
áp hơn: "Mọi người hãy làm cho thật tốt nhé, tôi sẽ không bạc đãi."
Tại mạt thế ai còn sống cũng không dễ dàng, nếu không chạm đến
điểm mấu chốt, dưới điều kiện tình huống cho phép, Lục Khiêm cũng vui vẻ theo ý
của thành viên.
Không biết là ai khởi đầu, người của đoàn sĩ khí bốc tận trời
hô to: "Thề sống chết nguyện trung thành! Thề sống chết nguyện trung
thành! Thề sống chết nguyện trung thành ..."
Thanh âm dần dần đều nhịp, nhiệt huyết trào dâng thẳng hướng
trời cao, trong thời tiết xuân hàn se lạnh, đáy lòng mọi người sinh ra một chút
ấm áp khác thường.
Vào ban đêm, trừ Trần Bình Trần An, còn lại Vương Lại Thành
và vài đội trưởng vô cùng vui vẻ dẫn người nhà vào ở.
Cha mẹ Vương Lại Thành không sống cùng với hắn, khi virus
tang thi bùng nổ, hắn mang theo vợ con một đường đẫm máu trở về tìm hai người
già và anh trai của hắn, kết quả anh trai vứt bỏ hai người già bảy mươi tuổi ở
nhà rồi chạy trốn một mình.
Vương Lại Thành nghĩ tất cả biện pháp muốn lên tầng năm cứu
cha mẹ, nhưng trong tiểu khu tang thi ùa ra liên tục, hắn căn bản giết không nổi.
Cha mẹ của hắn khuyên như thế nào, hắn cũng không chịu đi, sau tang thi lại
xông vào trong nhà cha mẹ của hắn, hai người già nhảy lầu tự sát trước mặt hắn.
Vương Lại Thành dắt vợ con chạy thoát thời gian rất lâu, gặp
rất nhiều nguy hiểm, cuối cùng tại thức tỉnh dị năng hệ lực lượng, mang theo vợ
và con trai mười tuổi đến thành phố A.
Cùng là dị năng giả hệ lực lượng, Lý Khải may mắn hơn, cha,
cha vợ, vợ, con gái bốn tuổi, trừ mẹ và mẹ vợ 'sốt cao' mà biến thành tang thi,
người một nhà tất cả đều bình an đến thành phố A
Vương Minh và Tôn Ninh Võ lại không may mắn như vậy, bên cạnh
Vương Minh chỉ còn lại người vợ sợ đến mức có chút ngu dại, những người thân
khác hoặc là biến thành tang thi, hoặc là chết trên đường chạy trốn.
Tôn Ninh Võ là một võ sĩ lớn tuổi vẫn chưa chịu kết hôn,
trong nhà cũng chỉ có hắn và em gái bảo bối trốn thoát. Bạn trai mà em gái hắn
quen được năm năm đã bị tang thi cắn trên đường chạy trốn, trước khi cậu ta biến
thành tang thi, bị hắn quyết đoán giết chết, em gái hắn vì chuyện này mà không
thèm nhìn mặt hắn. Nhưng mà, hắn biết rằng em gái từ nhỏ đã luôn thân thiết với
mình, giận không được bao lâu, vẫn tha thứ cho hắn. Ngẫm lại khi hắn thức tỉnh
dị năng đau khổ như sắp chết, em gái bảo bối của hắn đã khóc thương tâm bao
nhiêu.
Tôn Ninh Văn em gái Tôn Ninh Võ rất xinh đẹp, dáng người cao
gầy mảnh khảnh, so với Đại tiểu thư Lâm Hân yểu điệu, trên người nhiều hơn một
chút yên lặng thanh nhã phong độ của người trí thức, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện
ngẫu nhiên còn làm nũng mềm mại đáng yêu, với Tôn Ninh Võ mà nói, giống như
tiên nữ từ trên trời hạ phàm. Hắn vẫn cảm thấy mình phải có trách nhiệm chăm
sóc cho em gái tiên nữ bảo bối của hắn.
Từ khi dẫn Tôn Ninh Văn vào khu biệt thự, Tôn Ninh Võ tựa
như một con chó sói bảo vệ, đôi tròng mắt hung tợn trừng những tên đàn ông liếc
mắt đến em gái hắn.
Tần Chính Đông bọn họ vẫn sống chung, Vương Lại Thành và vài
người khác dẫn theo người nhà, vừa vặn đủ một căn biệt thự khác, mặt khác lại sắp
xếp một nhóm người buổi tối tuần tra ban đêm. Bọn họ lúc chạng vạng dọn dẹp
trung tâm quản lí, thù lao là mỗi đêm mỗi người 10 cân lương thực, tuy rằng
không nhiều như ban ngày, nhưng ban ngày họ sẽ được một phần bồi thường nhất định,
cho nên mọi người cũng không cảm thấy mệt, tích cực giành phần công tác này.
Trăng lặn trời lên, ngày 24 tháng 3, giống như bao buổi sáng
bình thường khác, ánh vàng rực rỡ xán lạn chiếu rọi xuống từng nhà.
Liên tiếp ba ngày ngày đêm không ngừng dọn dẹp hành động, vô
cùng thuận lợi, cho mọi người niềm tin tưởng lớn lao. Căn cứ chính phủ đưa ra số
liệu, thời gian gần ba ngày, đã thành công quét sạch gần bốn triệu tang thi, chỉ
cần duy trì như vậy, đất đai Hoa Hạ rất nhanh sẽ khôi phục bình thường. Mấy
ngày nay tình hình chiến đấu đúng là rất khả quan, dân chúng không chỉ cảm xúc
trào dâng, lòng tin tưởng chính phủ cũng tăng vọt, các quốc gia quân sự khác
đang yên lặng bày trận, chờ xử lí hết tang thi, chuyển chiến địa đến nơi khác,
lại bắt đầu một cuộc tranh đoạt mới...
Nhưng mà, rất nhiều thời điểm, thường không như mong muốn.
Tuy rằng Mỹ đã sớm đưa ra cảnh báo năm 2012 sẽ xảy ra một trận
bão mặt trời siêu cấp, thậm chí có khả năng xuất hiện hiện tượng hai cực nam bắc
đảo ngược, phát sinh tai nạn mang tính hủy diệt, có chút trùng khớp với lời
tiên đoán tận thế trong văn hóa Maya.
Mỹ đoán được khởi đầu nhưng không đoán được kết cục. Theo
dõi chặt chẽ một năm, cho rằng cơn bão này đã qua, nào biết vào một buổi trưa
ngày 24 tháng 3 năm 2013, lại bùng nổ không hề báo trước.
Các vệ tinh đồng loạt mất tín hiệu, thông tin trên trái đất
ngưng hoạt động, bộ phận cung cấp điện tê liệt, đồng thời, tang thi trong giấc
ngủ đông dài cũng dần thức tỉnh.
Tang thi chim đông nghìn nghịt không biết bay ra từ đâu,
không hề sợ hãi lao vào các máy bay trên trời, một chiếc máy bay chao đảo rồi
đâm xuống đất tạo thành âm thanh nổ mạnh.
Vô số tang thi chuột đào đất chui lên, che trời lấp đất bao
phủ xe tăng bọc thép, răng nanh sắc bén cùng móng vuốt vạch ra tìm tòi
trong chiếc xe sắt thép, những nơi đi qua, chỉ còn xót lại xương trắng buồn
thiu...
Lượng tang thi không đếm được hội tụ thành một con sóng thật
lớn bao phủ cõi lòng đầy hy vọng của nhân loại.
Ngày hôm ấy, đã ghi lại một nét bút màu máu trong sử sách
nhân loại.
Sau hôm ấy, người sống sót của Trung Quốc giảm mạnh còn 150
triệu, người sống sót trên toàn cầu không đến 800 triệu.
Trời đông giá rét qua đi, mùa xuân hy vọng không đến mà là một
kỷ băng hà không biết khi nào kết.
Quân đội cùng người sống sót may mắn còn sống chật vật chạy
về căn cứ, thành phố A lần thứ hai giới nghiêm, chiến tuyến ở tiền phương liên
tiếp thật bại lui về, quân lính tan rã. Trải qua hơn một ngày thảm thiết công
phòng chiến*, tang thi triều chậm rãi rút đi, lãnh địa thành phố A rút về diện
tích lúc ban đầu, mà Vuốt Đen trong lần công phòng chiến này bộc lộ tài năng,
nhân số đoàn từ 400 người tăng mạnh tới 2000 người, trở thành vật quý chạm bỏng
tay trong giới lính đánh thuê. (*: tấn công, phòng thủ, chiến đấu)
Lục Khiêm tính đúng thời cơ, trong lần công phòng chiến
không chỉ tiêu diệt lượng lớn tang thi, tích lũy danh khí mở rộng thế lực, nửa
đường còn chặn được rất nhiều vật tư. Hiện tại nhìn vật tư tràn đầy trong không
gian của Tiểu Tốn, y cảm thấy cuộc sống này cuối cùng đã có chút hi vọng.
Mèo Con nhìn vẻ mặt tươi cười tham tiền của chủ nhân nhà
mình, lập tức bò lên, vừa cọ vừa dụi, đầu lưỡi lấy lòng liếm khuôn mặt tuấn tú
của chủ nhân, mặt nhỏ tròn trịa lộ ra vẻ nịnh nọt.
Trong lòng đang nghĩ tới, chủ nhân lần này nhất định sẽ thưởng
cho mình một miếng thịt bự bự, đột nhiên phía sau đau xót, phẫn nộ quay đầu,
nhìn thấy khuôn mặt còn đen còn phẫn nộ hơn so với nó: "Anh, sao anh lại để
nó hôn anh?!"
Lục Tốn ném mèo xuống đất, Mèo Con không biết đã bị
hắn và Tiết Thần ném bao nhiêu lần, sớm đã có kinh nghiệm, thân mình mập mập uốn
éo trên không trung, vững vàng rơi trên mặt đất. Khôn ranh chui vào ngực Lục
Khiêm, kêu meo meo không ngừng, cố gắng tố cáo.
Nhìn Lục Tốn tức đến khó thở, Lục Khiêm cứ như hòa thượng ngốc
đầu óc lơ mơ, thuận miệng: "Hôn một chút thôi mà."
Lục Tốn ánh mắt như muốn biến thành dao băm Mèo Con ra, căm
giận: "Em cũng muốn hôn!"
Chương 49: Quyền lực thay đổi (2)
Nhìn Lục Tốn nghiêm túc, trong lòng Lục Khiêm cảm thấy có gì
đó không bình thường, cười nói: "Lớn to đầu rồi, còn ganh đua với một con
mèo."
"Kệ chứ, tóm lại là em vẫn muốn hôn!" Lục Tốn giả
vờ đáng thương, "Anh, chẳng lẽ trong lòng anh em không bằng một con mèo
à?"
Mèo Con nghe Lục Tốn nhắc đến mình, dựng lỗ tai lên, tuy nó
không hiểu hắn nói gì, nhưng cảm nhận được chủ nhân nhẹ nhàng vuốt ve mình, nó
lập tức hiểu. Đắc ý xòe móng vuốt, đôi mắt hổ phách to tròn nhìn Lục Tốn khiêu
khích, quơ quơ hai móng vuốt mập, giống như đang nói: có giỏi thì lại đây, tui
cào cho mặt đầy máu luôn!
Lục Tốn cũng hiểu, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng những
lời này cũng áp dụng với mèo, ha, con mèo mập chết tiệt ấy có dám kiêu ngạo như
vậy lúc Khiêm không ở đây hay không?! Sớm muộn gì...
Tiết Thần ở phòng bếp luôn lắng tai nghe động tĩnh bên
ngoài, khi nghe được Lục Tốn nói 'hôn' cái gì, không bình tĩnh, cầm dao nghiêng
đầu sang chỗ khác đang nghĩ đến việc phá hư, lại nhìn thấy Lục Tốn xanh mặt giằng
co với mèo nhỏ đắc ý dạt dạo.
Tiết Thần cong khóe miệng, thật sự là rất không biết
xấu hổ, lại đi tranh giành sủng ái với một con mèo!
Ừm, Mèo Con hôm nay làm tốt lắm, lát nữa thưởng thêm cho nó
chút thịt.
Lục Khiêm nhìn em trai và mèo 'cãi nhau', nhìn Tiết Thần bận
rộn tại phòng bếp, cảm giác khác thường tồn tại trong lòng y bị vứt đến sau đầu,
đổi thành sung sướng cùng thỏa mãn, giấc mộng lớn nhất đời trước rốt cục thực
hiện được, còn có cái gì bất mãn đâu?
Ăn xong cơm chiều, Lục Tốn bị sai đi rửa chén, Tiết Thần hí
hửng đến phòng tắm dùng dị năng đun nước tắm cho Lục Khiêm, hai móng heo ngâm
trong bồn tắm lớn, hai ngọn lửa xanh đen lay động dưới đáy nước, trong đầu ảo
tưởng không có điểm dừng, nước ấm và 'máu sói' trong người anh đồng thời nóng
lên, Lục Khiêm cầm quần áo tắm rửa tiến vào liền nhìn thấy trên mặt anh đỏ đỏ
đáng ngờ.
Cơ mà, y rất nhanh đã bị nửa người trên trần trụi của Tiết
Thần, đường cong cơ bắp hoàn mỹ mê người hấp dẫn, còn nghĩ đến bụng của mình mềm
mềm chỉ có 'một khối cơ bụng', y ngại ngùng cởi quần áo. Lục Khiêm tuyệt đối
không thừa nhận mình ghen tị!
"Tiểu Khiêm, nước nóng, cậu nhanh chóng tắm đi."
Tiết Thần nói xong chạy như bay ra khỏi phòng tắm, cứ nhau đằng sau có ai ăn thịt
mình.
Một giây trước còn đang cuồng dâm sinh hoang tưởng với người
ta, một giây sau người ta đã đứng sau lưng mình, ai cũng hoảng hốt có biết
không!
Tiết Thần vừa chột dạ vừa luyến tiếc đóng cửa phòng tắm,
không lau sau có tiếng dội nước vang lên, sau đó là một tiếng 'rầm', trong đầu
Tiết Thần hiện ra cảnh Tiểu Khiêm trần trụi biếng nhác nằm trong bồn tắm, hai
tay...
Anh bỗng thấy mũi nóng lên, đưa tay lên sờ thì hết hồn, chảy
máu mũi. Không đúng, chắc là do gần đây ăn quá nhiều đồ nóng.
Lục Tốn vô cùng lo lắng nhanh chóng rửa sạch bát đũa, lên lầu
thì nhìn thấy dưới mũi Tiết Thần có hai dòng 'hồng hà', lập tức đỏ mắt!
Hừ, cậu có còn tí liêm sỉ nào không? Đáng khinh!
Tiết Thần khiêu khích trừng trở về: ai cần cậu lo!
Mèo Con đang chờ chủ nhân bên ngoài phòng tắm ngửi thấy
trong không khí tràn ngập nguy hiểm, men theo chân tường chạy tới cửa sổ lầu
hai, dùng một tư thế tự nhận là vô cùng tao nhã, nhảy – lầu. Sau khi vững vàng
đáp đất, lớn lông trơn bóng đen thui trên người run lên một chút, tiếp tục mềm
mại tao nhã nện bước đi tìm Chu Bân.
Không biết cái tên ngu ngốc kia có để dành thịt cho nó hay
không, nếu như không có, lần sau không bao giờ tìm hắn chơi nữa! Mèo Con chảnh
mòe nghĩ.
Lục Khiêm tắm rửa xong thay áo ngủ đi ra, ánh mắt hai người
ngoài cửa đều tái đi. Tiết Thần hôm nay thất thần, nấu nước có hơi nóng quá, nửa
người trên của Lục Khiêm, đôi phượng nhãn bị hơi nước huân đến ngập nước, khuôn
mặt tuấn tú đỏ ửng, xương quai xanh lỏa lồ ngoài lớp áo ngủ, hai hạt đậu nhỏ mềm
mại trên làn da trắng nõn bóng loáng phiếm màu hồng nhạt thản nhiên, cả người lộ
ra một loại hương vị nhẹ nhàng khoan khoái và biếng nhác đặc biệt sau khi tắm rửa.
Lục Tốn dưới chân tạo ra gió bay qua, vẻ mặt tựa ánh mặt trời
xán lạn tươi cười, "Anh, để em giúp anh sấy tóc."
Lục Khiêm cười gật gật đầu, ngồi ở trên ghế sa lông, Tiết Thần
lập tức cười hì hì mặc kệ ánh mắt muốn giết người của Lục Tốn, ngồi xuống cạnh
y.
Lục Tốn kiềm chế quyết tâm phun lửa, mười ngón thon dài mang
theo làn gió ôn nhu xen kẽ giữa những sợi tóc đen của Lục Khiêm, hơi nước từng
chút một bị gió thổi đi, dần dần, Lục Tốn mê luyến loại xúc cảm mềm mại trơn mượt
càng ngày càng rõ ràng này.
Rõ ràng bọn họ là song sinh, sao lại có nhiều điểm khác nhau
như vậy, mặt mũi, chiều cao, hình thể, thậm chí đến tóc của hắn cũng cứng hơn
Khiêm.
Một chút hơi nước cuối cùng bị thổi khô, Lục Tốn tựa như khi
còn bé, từ phía sau ôm Lục Khiêm vào trong ngực, đầu dựa vào cổ y, tham lam hít
lấy hương vị trên người y.
Một loại thản nhiên, khiến linh hồn hắn cảm nhận được mùi vị
yên bình.
Lục Khiêm theo thói quen xoa xoa đầu hắn, cưng chiều nói:
"Đã lớn thế này, còn làm nũng với anh."
"Anh..."
"Ừm."
Tiết Thần ngồi ở một bên hâm mộ ghen tỵ các loại, tên Lục Tốn
này dựa vào thân phận mà nhân cơ hội ăn đậu hũ! Rất đáng giận!
Anh - cũng – muốn - ăn!
Bên ngoài đột nhiên vang tiếng sấm nổ, Lục Tốn hơi hơi run
lên một cái, rầu rĩ nói: "Anh, em sợ, chúng ta buổi tối ngủ chung được
không?"
Lục Khiêm vẫn cảm thấy chuyện em trai cao to cường tráng sợ
sấm sét từ nhỏ là chuyện bất khả tư nghị (khó mà nghĩ đến), nhưng vừa nhớ đến
cha mẹ đã mất khi xảy ra tai nạn xe cộ trong một đêm dông tố, y lại đau lòng:
"Được."
Khóe miệng Lục Tốn cong lên, nói hắn vô tình cũng được lãnh
khốc cũng được, cha mẹ mất sớm chỉ còn lại chút hình dáng mơ hồ trong ký ức của
hắn, sao có thể là nguyên nhân làm hắn sợ sấm sét như Khiêm nghĩ được.
Cha mẹ chết, ông ngoại nhận hai người về nuôi, ông ngại hắn
quá dính với Khiêm, nên tách họ ra hai phòng ngủ riêng. Khiêm luôn luôn nghe lời
ông, nên chia phòng xong dù thế nào cũng không chịu ngủ với hắn nữa. Hắn tìm đủ
cớ, cho đến một tối nọ, hắn ôm gối giả vờ đáng thương đứng trước của phòng
Khiêm - Hiểu lầm tuyệt vời khi đó vẫn kéo dài đến bây giờ.
Tiết Thần mặt đen lại, rầu rĩ nói: "Tiểu Khiêm, tôi
cũng sợ."
Mặt Lục Khiêm và Lục Tốn đồng thời đen.
Ban đêm, ba tên đàn ông to cao nằm song song trên giường lớn
kingsize, cho dù không chật, Lục Khiêm vẫn là cảm thấy có chút không được tự
nhiên.
Trong óc của y quỷ dị hiện lên tám chữ to —— giường cao gối
mềm, trái ôm phải ấp.
Tự giễu nói: "Hai người nói xem trong loại tình huống
này tôi có tính là đang hưởng tề nhân chi phúc* không?" (*:ý
chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.)
Hai người đang đấu nhau trong âm thầm thiếu chút nữa lăn xuống
giường, tròng mắt Lục Tốn sâu thẳm, cau mày nói: "Anh, sao anh lại có suy
nghĩ kì quái như vậy?"
Nụ cười trên mặt Tiết Thần cũng không nhịn được, phụ họa:
"Đúng vậy, Tiểu Khiêm, khụ, sao đột nhiên nghĩ như thế? Không lẽ cậu muốn
sau này sẽ cưới hai cô vợ?"
Lục Khiêm thẹn quá hóa giận, căm giận: "Hai người các
người miệng chó phun không ra ngà voi! Tôi nói sẽ kết hôn với phụ nữ lúc
nào?" Phụ nữ trong mạt thế không nhiều, phụ nữ hơi chút có chút nhan sắc
hoặc là phụ nữ mạnh mẽ như nữ vương, hoặc rẻ mạt như gái điếm, số ít là người
tình của những kẻ có quyền thế.
Tiêu chuẩn về một người phụ nữ để cùng xây dựng gia đình
trong lòng y, thật sự quá xa. Y cảm thấy vẫn nên nhìn vào thực tế một
chút.
Ánh mắt Tiết Thần cùng Lục Tốn cùng sáng rực như tuyết, trăm
miệng một lời hỏi: "Chẳng lẽ cậu/anh không thích nữ?" Lời ngầm, chẳng
lẽ cậu/anh thích nam sao?
Ý ngầm rất rõ ràng, Lục Khiêm hoàn toàn bất mãn: "Tôi
chỉ thích Mèo Con, về sau sống cả đời với Mèo Con." So với phụ nữ, y càng
chán ghét việc quen đàn ông. Nhớ tới tên đàn ông mập như heo muốn cưỡng bức y
kia, tâm trạng đang tốt đẹp của y hoàn toàn biến mất.
Mèo Con nằm cũng trúng đạn rùng mình một cái, ghé đầu nhỏ
lên nệm yên lặng ưu thương, không có chủ nhân ôm ấp ấm áp thật khó chịu.
Lục Tốn khụ một tiếng: "Anh, khẩu vị nhân-thú gì đó hơi
đặc biệt."
Lục Khiêm âm trầm quay đầu nhìn hắn nói: "Đừng nói em lại
đi đọc mấy cái tào lao đó nhé? Hả?"
Lục Tốn vội hỏi: "Anh, anh lại oan uổng em rồi, lần đó
rõ ràng là Tiết Thần dụ dỗ em xem! Em thề, sau đó em không hề xem đồ vật bậy bạ
nữa!"
"Lục Tốn cậu đừng có ngậm máu phun người!"
"Tôi chỉ đang nói sự thật! Rõ ràng chính cậu tải những
bộ phim đó về máy tính của tôi."
"Tôi tải lúc nào hả?!"
"Vậy cậu dám nói máy tính nhà cậu không có mấy bộ phim
kia?"
"..."
"..."
Lục Khiêm bị bọn họ làm cho đầu đau, "Ai còn cãi nữa
thì cút ra ngoài!"
Vì thế, trong phòng lập tức an tĩnh đến một cây kim rơi cũng
có thể nghe thấy tiếng.
Được rồi, khi nào hai tên khốn kiếp kia có thể chung sống
hoà bình, cuộc đời của y mới thật sự viên mãn.
Khu đất trống nơi nào đó trong biệt thự, Mục Thanh hao hết dị
năng siêu vẹo bước về, phó đoàn Lục nói thả hết 'Sấm sét', tiêu hao hết dị năng
lại dùng tinh hạch tu luyện, dị năng có thể tăng lên càng nhanh là có thật
không?
Vì sao hắn lại cảm thấy có gì sai sai?
Ngày kế, ba người Lục Khiêm rời giường, ăn sáng xong không
bao lâu, Trần Bình Trần An đúng hẹn cẩn thận dẫn ông nội đến.
Trần lão gia tử đã gần bảy mươi tuổi, bởi vì ông vẫn luôn
kiên trì tu luyện kiếm pháp gia truyền, có chút tác dụng, trên đầu không thấy một
sợi tóc bạc, nếp nhăn trên mặt cũng rất ít, trong đôi mắt nhìn như bình tĩnh
không có dao động gì, kì thực dấu diếm tinh quang, nhìn còn trẻ hơn so với người
năm mươi tuổi.
Ông đánh giá ba người Lục Khiêm một chút, ánh mắt dừng ở
trên người Lục Khiêm, trong lòng cả kinh, người thanh niên này trên người nặng
nề sát khí!
Cũng đúng, có thể trong thời gian ngắn ngủn vài ngày, mượn sức
nhiều dị năng giả như vậy, làm sao có thể là nhân vật đơn giản?
Trần lão gia tử càng cảm thấy lần này đàm phán sẽ rất khó
khăn.
Sau khi hàn huyên một phen, Trần lão gia tử đi vào chủ đề
chính: "Lục đoàn trưởng, làm sao cậu biết được cổ võ Trần gia của chúng
tôi?"
Các gia tộc võ cổ truyền chỉ còn lại ba gia tộc, hai nhà còn
lại là Lý thị và một nhà khác, nhưng hai gia tộc này tập trung vào việc kinh
doanh buôn bán, ngoài những người bậc cha chú, các thế hệ sau chẳng ai muốn nối
nghiệp nữa. Không phải ông khoe khoang, nhìn khắp Hoa Hạ, nếu bàn về gia tộc võ
cổ truyền, không tính nhưng hòa thượng ni cô đạo sĩ tu hành các môn phái lớn,
thì Trần gia của họ có thể nói là thế gia đứng đầu về võ cổ truyền.
Nhưng cũng chỉ truyền lưu trong vòng luần quẩn võ cổ truyền
mà thôi, trong vòng này ông chưa từng nghe ai nhắc đến cái tên Lục Khiêm.
Lục Khiêm cười cười: "Tôi tự nhiên có cách biết, ngưỡng
mộ cổ võ Trần gia lâu ngày, không nghĩ hai vị thiếu gia dòng chính lại gia nhập
đoàn chúng tôi, thật sự là duyên phận."
Trần lão gia tử ở trong lòng thầm mắng một câu tên nhóc giảo
hoạt, nụ cười trên mặt càng tỏ ra thân thiết: "Đúng vậy, còn phải cảm
ơn Lục đoàn trưởng đã quan tâm đến hai đứa cháu của tôi."
Lục Khiêm tiếp tục đánh Thái Cực* cùng ông: "Lòng yêu
tài mọi người đều có, huống chi, hai người bọn họ cống hiến cho đoàn chúng tôi,
quan tâm một chút là chuyện nên làm." (*: nói chuyện lòng vòng)
"Lục đoàn trưởng rất giỏi, tuổi còn trẻ đã xây dựng sự
nghiệp lớn thế này, hiện giờ thế đạo càng ngày càng loạn, chỉ có thể nhờ mấy
người các cậu."
"Ngài quá khen, tôi cũng chỉ muốn sống sót tốt mà
thôi."
Hai người lại tiếp tục tôi đến ngài đi, Trần Bình tính tình
thẳng, nghe bọn họ nói vòng vèo mãi, nửa ngày chưa đi đến chủ đề chính, nhịn
không được liều mạng nháy mắt với ông nội.
Trần lão gia tử một bên oán giận cháu mình thiếu kiên nhẫn,
một bên đi vào chủ đề chính: "Hai thằng nhóc quay về nói với tôi, Lục đoàn
trưởng muốn cho những người khác trong Trần gia chúng tôi cũng gia nhập đoàn,
không biết là như thế nào?"
Lục Khiêm gật đầu nói: "Đúng. Hiện tại rất nhiều thợ
săn trong đoàn thân thủ tuy rằng không tồi, nhưng chưa từng được huấn luyện bàn
bản, khi đối phó tang thi thường tốn sức lắm. Ngài cũng biết, tang thi thì vô
cùng vô tận, khi gặp gỡ bọn chúng nếu có thể nhiều thêm một phần sức lực, thì
cơ hội sống nhiều hơn. Tôi cũng không đành lòng nhìn những người trong đoàn chịu
thiệt."
Trần lão gia tử cũng từng giết tang thi, gật đầu nói:
"Lời này cũng không phải giả, chỉ là không biết Lục đoàn trưởng tính toán
sắp xếp người Trần gia chúng tôi như thế nào?"
Hiện giờ trong gia tộc Trần thị chỉ có một vài thiếu niên
không biết võ có được dị năng, những người khác nếu không có võ nghệ, cũng là
người thường. Đoàn lính Vuốt Đen là người sáng suốt thì đều nhận ra được, họ có
khuynh hướng chiêu nạp dị năng giả, ông không lo lắng, lo lắng duy nhất chính
là sau khi bọn họ học được võ cổ truyền của gia tộc Trần thị thì trở mặt.
Lục Khiêm sao có thể không biết suy nghĩ của ông, hiện tại sự
kết hợp giữa võ cổ truyền Trần thị và dị năng giả hệ lực lượng chưa bộc phát ra
uy lực, Trần lão gia tử có lo lắng như vậy là chuyện bình thường.
"Chỉ cần trước khi mạt thế kết thúc, Trần gia chỉ hợp
tác với đoàn của chúng tôi, như vậy tôi tuyệt đối không bạc đãi nhà các
ngài."
Trần lão gia tử thật sự cũng không hy vọng nhận ngân phiếu
khống*: "Có thể nói cụ thế hơn không?" (*: là chi phiếu giả đến ngân
hàng không đổi được tiền, ở đây ý chỉ sự không chắc chắn sợ bị lừa.)
"Được."
Bên này, cuộc đàm phán giữa Lục Khiêm cùng Trần lão gia tử đến
gia đoạn tốt đẹp.
Bên kia, cao tầng chính phủ lại lạnh như băng.
Quân quyền và binh lính của lãnh đạo tối cao ngập trong nguy
cơ, tư lệnh của các quân khu lớn tuyến bố với Trung ương đùn đẩy nhiệm vụ cho
nhau, thực ra là muốn ôm binh lính của mình trốn tránh, mọi người đều tự hiểu
trong lòng.
Sau lần tai nạn bất ngờ này, quân lính đóng ở thành phố A
hao hụt 1/3, 50 vạn quân ban đầu giảm còn hơn 30 vạn, ngoài một quân khu 8 vạn
người nguyện trung thành với lãnh đạo tối cao, còn lại, 25 vạn quân còn lại thuộc
về sáu quân khu lớn, mỗi quân khu đều có lượng vũ khí rất nhiều.
Lãnh đạo tối cao vì muốn khống chế các thế lực hoành hành,
không để thành phố A hoàn toàn loạn lạc, cuối cùng quyết định - chính thức thừa
nhận sự tồn tại của các đoàn thợ săn tang thi!
Cùng lúc đó, tuyên bố với sáu quân khu chia ra canh gác bên
ngoài thành phố A, quân khu Trung ương thì bảo vệ nội thành, trừ quân khu Trung
ương, các quân khu còn lại không được dùng bất kì hình thức nào để trưng thu vật
tư, tinh hạch của người sống sót, cũng quy định số lượng vật tư định kỳ nộp lên
Trung ương, duy trì thành phố A hoạt động bình thường, đảm bảo mức sinh hoạt cơ
bản nhất cho càng nhiều người sống sót càng tốt.
Các quân khu, các đoàn lính trừ khi hoàn thành nhiệm vụ,
tích lũy quân công tương ứng, đạt tới cấp bậc cống hiến tương ứng, nếu không
không được tùy ý tuyển nhận người sống sót.
Ngoài ra, đoàn đánh thuê cấp bậc càng cao, phần trăm tỉ lệ nộp
vật tư tương ứng với cấp bậc càng giảm dần.
Lãnh đạo tối cao nhọc lòng để các quân sư đưa ra nhiều quy tắc
chi tiết ngoài việc muốn giữ được quyền lực trong tay mình, cân bằng thế lực
các nơi, thì càng muốn con cháu Viêm Hoàng có thể tiếp tục sinh sống trên mảnh
đất này...
Sau khi tuyên bố các quy tắc mới, đoàn đánh thuê Vuốt Đen lại
một lần nữa nổi tiếng.
"Mặc kệ mày có đáp ứng hay không, mày vẫn phải gã cho
con trai của Chu tham mưu! Cho dù chết, mày cũng phải chết ở Chu gia!" Cha
Lâm độc ác sập cửa.
Lâm Hân giống một người đàn bà chanh chua xé rách gối đầu,
khóc la: "Ông nằm mơ! Tôi hận ông, tôi hận ông!"
Lâm Hân nằm trên giường khóc thật lâu, sao cô có thể gả
cho con heo mập đáng khinh kia chứ! Không được, không được, cô muốn đi tìm Tiết
Thần, Tiết Thần nhất định có thể cứu cô...
Chương 50: Phá vỡ
Lâm Hân thay một cái áo lông trắng, mặc váy len dạ ngắn sọc
vuông Scotland, mang giày lông nhung, chỉnh lại tóc xoăn màu nâu mềm mại, biến
thành một cô gái xinh đẹp, đứng trước gương, bên trong phản chiếu hình ảnh một
thiếu nữ vừa trong sáng lại có chút trưởng thành của phụ nữ.
Cô tự giễu với gương, hiện giờ thứ duy nhất bản thân cô có
là cái vẻ bề ngoài này.
Cô tưởng rằng đến thành phố A có cha có ông ngoại che chở, sẽ
hoàn toàn an toàn, có thể tiếp tục cuộc sống như đại tiểu thư.
Nhưng ông ngoại của cô không thừa nhận nổi trận tai nạn vào
ngày 24 tháng 3 vừa rồi, nghe tin cậu cả của cô chết, ông xuất huyết não, đến
nay còn nằm ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh. Cha cô là đồ vô dụng, mắt mở trừng
trừng nhìn quyền lực trong quân đội của ông ngoại bị chiếm đoạt, chỉ có thể bán
con gái cầu vinh.
Nếu ông ngoại đầy quyền lực còn đang tại vị, làm gì có chuyện
gả cô cho kẻ thù Chu gia?!
Không, không, dù thế nào cô cũng không thể đến Chu gia, Chu
gia luôn có quan hệ đối địch với ông ngoại, nhà bọn họ muốn cưới cô vốn là một
âm mưu, muốn mượn chuyện này nhục nhã nhà cô, cha cô vì bảo vệ quyền lực
của bản thân mà bán cô, cô không để ông ta như ý!
Tiết Thần...
Nếu Tiết Thần không chịu giúp cô, cô sẽ đi tìm người khác,
chỉ cần không lấy tên đầu heo mập Chu gia kia làm chồng, cô không tin trên đời
này một người đàn ông đồng ý giúp cô cũng không có!
Lâm Hân đáy lòng chua xót, từ nhỏ đến lớn, công chúa Lâm gia
kiêu ngạo chỉ từng thích duy nhất một người, chỉ thích Tiết Thần.
Lâm Hân đè nén chua xót và sợ hãi dưới đáy lòng, đẩy cửa ra,
ngoài cửa trên ghế sa lông một người phụ nữ và một cậu bé năm sáu tuổi đang ngồi.
"Lâm, Lâm tiểu thư, tiểu thư muốn đi đâu? Bên ngoài
đang rất loạn, tiểu thư tốt nhất nên ở trong nhà cho an toàn."
Lâm Hân hung tợn trừng mắt nhìn người phụ nữ : "Tiểu
thư? Hừ, cũng mệt bà nói ra được hai chữ này, bà Trần. Không biết tại sao cha
tôi chơi được loại hàng thối nát như bà, ông ta đúng là vọng tưởng điên rồ, mới
để cho loại con hoang này bước vào cửa! Còn nữa, chuyện của tôi bà đừng có xía
vào!"
Mẹ của cô vừa mất, cha cô đã dẫn tình nhân và con riêng nuôi
dưỡng bên ngoài vào nhà, sao cô có thể không hận người phụ nữ đã từng làm bảo mẫu
ở nhà cô chứ.
Lâm Hân tìm xe đạp dưới lầu, cưỡi xe, xác định không có ai
theo sau mình, bắt đầu chạy về phía nơi các đoàn đánh thuê tuyên bố nhiệm vụ.
Vận may của cô khá tốt, vừa đến khu giao dịch chợ đêm, đã gặp
Ngô Lương ngày hôm trước tiếp nhận công việc giao dịch tinh hạch của Vuốt Đen.
Bên người Ngô Lương dẫn theo hai tên nhóc choai choai giúp hắn
xử lý sự vụ giao dịch, hai người thấy Lâm Hân tiến vào đại sảnh ánh mắt sáng
lên, chọt Ngô Lương một cái, trăm miệng một lời nói: "Ngô ca, mau nhìn có
người đẹp đi về phía chúng ta."
Ngô Lương hiện tại đã có người trong lòng, đang tính toán phải
bắt đầu từ đâu, không có hứng thú với người đẹp nào hết, nhưng vẫn nể tình đưa
mắt nhìn, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt long lanh ngập nước của Lâm Hân,
trong lòng chửi thầm: Đờ mờ, sao lại là cô ta.
Lâm Hân chỉ biết Tiết Thần bây giờ là phó đoàn của đoàn đánh
thuê Vuốt Đen danh tiếng, lại còn là dị năng giả thực lực mạnh mẽ, nhưng anh ở
đâu thì cô không biết, chỉ ôm may mắn đến đây, không ngờ vừa đến đã gặp Ngô
Lương.
"Ngô ca, không nghĩ tới có thể gặp anh trong này, thật
là trùng hợp."
Ngô Lương nhìn Lâm đại tiểu thư yểu điệu, lại nhìn những ánh
mắt như dao nhỏ của các nam nhân đang bắn tới từ chung quanh, kiên trì khách
sáo vài câu: "Đúng vậy, thật là trùng hợp, Lưu Xuyên không đưa cô về nhà
sao, cô đến đây làm gì?" trực giác của hắn cho biết gặp phải Lâm đại tiểu
thư mắt cao hơn đầu này tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp.
Lâm Hân thở dài nói: "Tôi nghe nói đàn anh Tiết Thần
bây giờ là phó đoàn của Vuốt Đen, tôi tìm anh ấy có chút việc. Anh có biết hiện
tại bọn họ ở đâu không?"
Về chuyện Lâm Hân có tâm tư với Tiết Thần, sao hắn lại không
biết? Lúc trước Tiết Thần dẫn theo hai chị em Chu Vân đi, Lâm Hân quả thực hận
chết chị dâu cả của Lưu Xuyên, luôn luôn đối nghịch với nhau, chị dâu cả của
Lưu Xuyên cũng không vừa, vạch trần tâm tư của Lâm Hân, còn nói rất nhiều lời
khó nghe. Hai người tối nào cũng cãi nhau, đáng sợ đến mức hai đứa trẻ khóc la
không ngừng, thu hút tang thi xung quanh đến, hai người bọn họ lại không có việc
gì, nhưng Ngô Lương bị anh cả Lưu Cường của Lưu Xuyên đẩy vào miệng tang thi, hắn
may mắn tránh thoát một kiếp, Lưu Cường ngược lại bị tang thi cắn.
Lưu Cường chết, hắn biến thành kẻ có tội đối với Lưu gia, vợ
Lưu Cường đòi sống chết, những người khác tuy rằng không nói gì, nhưng hắn biết,
bọn họ đều đang trách hắn thấy chết mà không cứu. Cái 'Bọn họ' này cũng bao
quát Lưu Xuyên ân nhân cứu mạng hắn ở bên trong.
Bọn họ chỉ đổ thừa hắn không cứu người, nhưng có ai biết bởi
vì Lưu Cường đẩy hắn, hắn trật chân tốc độ giảm đi căn bản cứu không được người.
Nếm được tư vị bị một người nhà nọ chèn ép, vì mạng sống hắn
nhẫn nhịn, sau khi đến khu an toàn, lập tức tách ra khỏi họ.
Ngô Lương vừa muốn lắc đầu nói không biết, một trong hai tên
nhóc cạnh hắn đã tranh lời: "Chúng tôi chính là đoàn Vuốt Đen, Tiết phó
đoàn sống ở khu biệt thự Ngũ Hoàn Lục Vân."
"Phó đoàn hôm nay dẫn người đi làm nhiệm vụ, lúc này hẳn
là chưa trở lại." Ngô Lương biết Tiết Thần không có ý gì với Lâm Hân, muốn
câu giờ một chút, trở về trước thông báo cho anh một tiếng.
Lâm Hân cười nhạt: "Không có việc gì, tôi đến đó chờ
anh ấy trở về."
Nhìn bóng dáng Lâm Hân đi xa, trong lòng Ngô Lương có loại dự
cảm không tốt lắm.
Tính tình đại tiểu thư bị mài mòn hết, lại gầy đi rất nhiều
khiến Lâm Hân thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại nhu nhược, cô đến khu biệt thự, nói với
người phụ trách tuần tra canh gác, mình là bạn học đại học kiêm bạn gái của Tiết
Thần, người đứng gác hơi hơi do dự một chút rồi dẫn cô đi gặp Tiết Thần.
Bởi vì còn có rất nhiều sự vụ trong đoàn phải xử lý, hôm nay
ba người họ chưa đi làm nhiệm vụ, Lục Tốn mở cửa, nghi hoặc nhìn Lâm Hân lại
đưa mắt nhìn người dẫn cô tới kia.
"Phó đoàn, cô ấy là bạn gái của Tiết phó đoàn, cô ấy
nói muốn tới tìm phó đoàn." Thấy Lục Tốn sắc mặt quỷ dị, người nọ vội đến:
"Người đã đưa đến, tôi đi về đứng gác."
Lục Tốn gật gật đầu: "Đi đi." Hắn đánh giá Lâm Hân
một chút, nhướng mày hỏi: "Cô là bạn gái Tiết Thần?"
Lâm Hân trong lòng căng thẳng, trên mặt cố tỏ ra bình tĩnh,
gật đầu lung tung nói: "Tôi là đàn em đại học khóa dưới của Tiết Thần."
Lục Tốn ôm tâm tính xem kịch vui, nói: "Vào đi."
Sau đó rống về phía bếp: "Tiết Thần, bạn gái cậu đến tìm này."
Giọng Tiết Thần vang lên từ dưới bếp: "Tôi có bạn gái từ
bao giờ mà tôi không biết vậy."
Lâm Hân kiên trì cùng Lục Tốn đi vào biệt thự, bắt đầu hối hận
vì vừa rồi tự xưng là bạn gái Tiết Thần.
"Tiết Thần cậu lại định bội tình bạc nghĩa đấy à?"
Lục Tốn âm hiểm nhấn mạnh từ 'lại', "Người cũng đã tìm tới cửa." Lục
Tốn hơi có chút tiếc nuối nghĩ, nếu cô gái này có thể mang thai đến trình diễn
một màn cẩu huyết tìm chồng thì càng hoàn mỹ.
Tiết Thần chưng thịt vừa chết biến xong, rửa sạch tay đi ra
vừa thấy Lâm Hân thì cau mày nói: "Tại sao là cô."
"Đàn anh." Lâm Hân nhìn vẻ mặt Tiết Thần không vui
mừng, sắc mặt trắng thêm hai phần, "Đàn anh, em... Em có chút việc muốn nhờ
anh hỗ trợ, chúng ta có thể một mình nói chuyện không?"
"Có chuyện gì ở trong này nói cũng được." Tiết Thần
căn bản không muốn dính líu với cô ta.
"Em..." Lâm Hân rơi nước mắt, góc độ rất tốt, vừa
không để nước mắt làm nhòe lớp trang điểm tinh mỹ, lại làm cho mình thoạt nhìn
điềm đạm đáng yêu: "Cầu xin anh đó đàn anh, cầu xin anh đừng như vậy."
Lục Tốn e sợ thiên hạ bất loạn: "Đi mà nói chuyện cho tốt
đi, tốt nhất có thể giao lưu sâu sắc một chút, hôm nay cơm trưa giao cho
tôi." Cuối cùng, Lục Tốn còn tặng kèm một nụ cười cực kì vô sỉ: "Người
anh em, nắm chắc cơ hội nha."
Tiết Thần nghĩ, có tên Lục Tốn này ở đây, chuyện thể nào
cũng từ bé bị xé ra to, nói với Lâm Hân: "Đi lên lầu."
Tiết Thần đưa Lâm Hân đến phòng khách lầu hai, nước còn chưa
rót cho cô một ly, đã lên tiếng hỏi: "Nói đi, có chuyện gì muốn tôi
giúp."
Lâm Hân nhìn Tiết Thần mặt lạnh như băng, trong lòng bỗng trống
rỗng, cô ép mình tươi cười, giọng vì vừa sợ hãi vừa kích động nên hơi run:
"Đàn anh, em thích anh, em muốn ở bên cạnh anh."
Tiết Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, "Tôi không
thích cô, nếu cô đến đây để bày tỏ với tôi, thì đáng tiếc, cô không phải kiểu
tôi thích, tôi cũng không hợp với cô, cảm ơn tình cảm của cô."
Lục Khiêm đang sắp xếp tư liệu đăng ký đoàn trên thư phòng lầu
ba, dưới lầu tỏa mùi canh hầm xương, dạ dày trống rỗng của y và Mèo Con bắt đầu
cồn cào. Y cất văn kiện, gọi mèo mập xuống dưới.
Vừa đến cầu thang lầu hai, chợt nghe một giọng nữ quen tai
khóc lóc: "Đàn anh ơi cầu xin anh giúp em với, em thật sự không muốn gả
cho người kia."
"Một, cô gả cho ai, là chuyện nhà cô, tôi không có khả
năng quản lý; hai, tôi cũng không thể giúp cô trong chuyện này; ba, tôi sớm đã
có người thích, tôi không muốn làm cho cậu ấy hiểu lầm, cho nên cô vẫn nên đi
tìm người khác đi. Còn nữa cô mặc đồ vào đi, tôi không phải người tùy tiện như
vậy." Nhìn nhận khách quan, Lâm Hân có dáng người không tồi, đổi lại là
người đàn ông khác vừa nhìn cô ta thoát y nhất định sẽ mềm lòng động tâm. Chỉ
tiếc, ngoại trừ Lục Khiêm, anh không thích ai khác.
Kiêu ngạo như Lâm Hân chưa từng bị một người đàn ông nào nhục
nhã như vậy, yêu thích trong lòng cô đối với Tiết Thần bỗng hóa thành hận thù,
trong nháy mắt trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh Tiết Thần ân cần lấy
lòng Lục Khiêm, cô dùng âm thanh vô cùng bén nhọn chất vấn: "Người anh
thích là Lục Khiêm, đúng hay không?"
Nụ cười của Tiết Thần ấm lên: "Đúng vậy."
"Biến thái! Anh ta là đàn ông mà anh thích anh
ta?"
Lâm Hân nói năng lộn xộn: "Tiết Thần, anh đang gạt em
đúng không, làm sao anh có thể thích đàn ông được."
"Tôi không thích đàn ông, chẳng qua tôi thích Tiểu
Khiêm, trùng hợp cậu ấy là nam mà thôi." Tiết Thần như vô tình lại cố ý
nhìn cửa phòng khép hờ, anh biết Lục Khiêm đang đứng ngoài cửa cách đó không
xa.
Không biết tại sao, anh đột nhiên chán ghét cảm giác thầm mến
ái muội hiện tại, anh muốn chọc thủng lớp cửa sổ này, anh muốn thay đối mối
quan hệ 'bạn tốt' dối trá như hiện giờ.
Anh tham lam muốn được Tiểu Khiêm đáp lại, muốn có được trái
tim Tiểu Khiêm, muốn từ bạn bè trở thành người yêu.
Một cô gái còn dũng cảm nói ra tình cảm của mình, chẳng lẽ
đàn ông như anh lại sợ hãi?
Cùng lắm thì bị từ chối, cùng lắm thì không làm bạn thân nữa.
Cho dù kết quả thế nào, anh vẫn sẽ không buông tha!
Lâm Hân nhìn Tiết Thần nhắc tới Lục Khiêm, ôn nhu tràn ra cả
khóe mắt, bỗng nhiên cảm thấy mình quần áo hở hang giống như một kẻ xấu xí đang
làm trò hề.
Cô nhặt áo lông dưới chân lên mặc vào, tông cửa xông ra,
nhìn thấy Lục Khiêm đứng trợn mắt há hốc mồm, đáy mắt hiện lên một tia oán hận.
Tiết Thần từ phòng khách đi ra, nhìn Lục Khiêm gần như dại
ra, cười khổ thở dài: "Tiểu Khiêm, cậu nghe hết rồi đấy."
Lục Khiêm ngơ ngác gật gật đầu, "Những gì anh nói đều
là thật?"
"Thật hơn cả trân châu."
Lục Khiêm nghiến răng: "Vậy anh rốt cuộc, thích tôi,
bao lâu?"
"Rất lâu rồi, từ học trung học đã thích."
"Tên khốn!" Lục Khiêm trong đầu chỉ có một suy
nghĩ, trời ạ, đời trước y bị Tiết Thần ăn nhiều đậu hũ như vậy, đến giờ y vẫn
nghĩ rằng chỉ là đùa giỡn giữa anh em tốt.
Mẹ nó rất dọa người.
Phi phi phi, y không có bị người ta ăn đậu hũ!
Phi phi phi, về sau không bao giờ ăn đậu hũ.
Lục Khiêm hoàn toàn hỗn độn trong gió.
Nhận xét
Giọng Lục Tốn ngậ tràn sát khí, dù là người đứng ở đằng sau nghe thấy cũng run lên, trong lúc nhất thời toàn bộ yên tĩnh, chỉ có tiếng rên rỉ thê thảm của người đàn ông kia.
Trả lờiXóa=> ngậ= ngập
Ý ngầm rất rõ ràng, Lục Khiêm hoàn toàn bất mãn: "Tôi chỉ thích Mèo Con, về sau sống cả đời với Mèo Con." So với phụ nữ, y càng chán ghét việc quen đàn ông. Nhớ tới tên đàng ông mập như heo muốn cưỡng bức y kia, tâm trạng đang tốt đẹp của y hoàn toàn biến mất.
=> đàng= đàn
Cô ả Lâm Hân này khiến tôi nhớ đến có lần lướt thấy bộ truyện ‘bẻ cong thành thẳng’. Trong lòng vô cùng chán ghét, nhìn nhiều thêm một cái cũng thấy ‘oẹ’. Chắc hẳn cô nữ chính trong đây cũng đồng quan điểm với Lâm Hân nhỉ?
Trả lờiXóa