TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 51



Chương 51: Cắt chẳng đứt, nghĩ thêm loạn

(Cảm ơn bạn @YurbleNguyen đã giải thích và góp ý tiêu đề, đây là phần giải nghĩa tiêu đề trích từ cmt của bạn: Là một câu thơ trong bài "Tương Kiến Hoan" của Trung Quốc, Thời Nam Đường. Nghĩa là muốn cắt mà cắt không đứt, dùng lý lẽ để suy nghĩ nhưng càng nghĩ càng loạn..., tức là tâm tư đau khổ, muốn dứt mà không dứt được.)

  Lục Tốn vẫn luôn chú ý tình huống trên lầu, hắn không ngờ tới Tiết Thần sẽ đột nhiên đâm thủng tầng cửa sổ này, nếu Khiêm đồng ý rồi, hắn phải làm như thế nào?

Đáy lòng Lục Tốn bắt đầu khủng hoảng, chuyện Tiết Thần có tình cảm với Lục Khiêm nếu lộ ra ngoài, người ta mắng một câu "á buê đuê", "á chơi gey" là cùng, nhưng hắn thì sao?

Anh em yêu nhau, loạn luân.

Tội danh đó sẽ treo lên người Khiêm ư?

Tình yêu của hắn đối với Khiêm, giống như nghiện thuốc phiện, sa đọa vào đó, mặc dù đau nhưng lại đắm chìm trong đó không thể từ bỏ.

Đến khi tỉnh táo lại, hắn phát hiện mình đã đứng sau lưng Khiêm.

Hắn nên làm gì bây giờ?

Dối trá nói: Anh, anh thấy chưa, em không yên tâm về tên Tiết Thần này lâu rồi.

Nói xong thì tặng cho một đấm, đánh Tiết Thần một trận, hoặc là đuổi hắn đi. Sau đó, Tiết Thần thật sự sẽ ngoan ngoãn rời đi sao? Tiết Thần sẽ không nhân cơ hội 'bán đứng' mình sao?

Thẳng thắn thành khẩn nói: Anh, em thích anh, không, là yêu anh, không phải yêu giữa anh em, mà là tình yêu nam nữ, là tình yêu. Sau đó, người bị đuổi đi đại khái sẽ đổi thành mình nhỉ.

Người vì yêu mà sinh ưu tư, từ ưu tư đâm ra sợ hãi. Hắn chìm vào vũng lầy này ngày càng sâu, sao không ưu tư không lo sợ được?

Nhưng, hắn cam lòng buông tay không?

Nếu Khiêm đồng ý để Tiết Thần theo đuổi, hắn càng không có cơ hội!

Lục Khiêm còn đang rối rắm vì bị ăn vụng đậu hũ, bỗng nhiên ngơ ra, chỉ thấy Lục Tốn mặt càng ngày càng gần, môi bị thứ gì đó mềm mại ấm áp chạm vào.

"Khiêm, em yêu anh."

Bên tai là lời nỉ non tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng, giống như sấm sét đánh ngang, đánh đến Lục Khiêm sau một lúc lâu vẫn chưa thể tỉnh táo lại.

Y chưa từng nghĩ, em trai sinh đôi của y sẽ ôm loại tình cảm này với y.

"Lục Tốn, đừng có đùa giỡn nhạt nhẽo như vậy."

Nhìn ánh mắt Lục Khiêm lạnh như băng và giọng nói cứng đờ của y, Lục Tốn lại bình tĩnh lạ lùng, có lẽ là như người ta hay nói, đau đớn đến cực hạn sẽ trở thành chết lặng.

"Khiêm, anh cảm thấy em giống như đang đùa giỡn sao?"

Lục Tốn chăm chú nhìn Lục Khiêm, đáy mắt cuồn cuộn tình ý, khiến Lục Khiêm vô cùng kinh hãi.

"Thời gian em thích anh còn lâu hơn cả Tiết Thần."

"Chúng ta mới nên là người vĩnh viễn cùng một chỗ."

"Khiêm, anh thích em không?"

Đáp lại Lục Tốn chính là một cái bạt tai vang dội.

Lục Khiêm lạnh lùng nhìn Lục Tốn: "Về sau đừng để anh nghe mấy lời vô căn cứ này một lần nữa." Y chưa bao giờ cảm thấy, đứa em trai y yêu thương từ nhỏ đến lớn lại có thể xa lạ như vậy. Y tự nhận là hiểu rõ Lục Tốn nhất, thế nhưng cũng không biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ gì.

Khiêm xuống tay ngoan độc quá, Lục Tốn che dấu tay nóng bừng bừng trên mặt, cười thảm hỏi: "Khiêm, anh là muốn từ chối em sao?"

"Chúng ta vĩnh viễn không có khả năng." Lục Khiêm không biết rốt cuộclà sai chỗ nào, tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này?

Lục Tốn bỗng nhiên giấu đi sự ảm đạm trên mặt, nở nụ cười xán lạn như trước, nhưng ánh mắt lại trông nguy hiểm, tối tăm điên cuồng làm cho lòng người kinh hãi, những gì hắn cố che giấu bấy lâu nay bây giờ thả hết ra ngoài, hắn nhìn Lục Khiêm gằn từng chữ một như tuyên thệ: "Khiêm, em tuyệt đối, vĩnh viễn sẽ không buông bỏ việc theo đuổi này!"

Liên hệ vi diệu giữa song sinh truyền đến cảm giác đau lòng lẫn nhau, tầng tầng chồng chất, bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi lại nhìn không thấu tâm tình của nhau ——

Ai càng thống khổ hơn ai?

Ngoài dự đoán của Lục Tốn, Lục Khiêm vừa không có mắng hắn, cũng không tiếp tục đánh hắn, càng không đuổi hắn đi. Y không nói được một lời, xoay người trở về phòng của mình, tiếng sập cửa rung đến vang trời phát tiết lửa giận trong lòng y.

Lục Khiêm đứng trước cửa sổ, nhìn xa xa ngoài cửa sổ, tâm hồn lại bay đến xa hơn.

Đời trước, y đặt tất cả tâm tư vào việc tu luyện dị năng, giết tang thi, đặt ở việc tìm kiếm Lục Tốn, Tiết Thần chịu mệt khổ cùng y, mất mát hết lần này đến lần khác, không ngừng an ủi y cổ vũ y. Tiết Thần trong đáy lòng y từ bạn bè thân thiết biến thành anh em thân thiết rồi lại biến thành người nhà không thể thay thế.

Hiện tại y rốt cục hiểu được, Tiết Thần có ý gì khi hỏi y, muốn tìm người như thể nào để bên nhau một đời.

Lúc đó, y nói, không có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó, chờ về sau tìm được Tiểu Tốn yên ổn rồi nói sau, tôi cảm thấy như anh cũng không tồi.

Một câu sau cùng kia, y nói giỡn, nhưng, Tiết Thần đại khái tưởng thật đi.

Hiện tại y rốt cục hiểu được khi Tiết Thần chết ánh mắt muốn nói lại thôi kia là có ý gì, câu kia y không nghe rõ là nỉ non cái gì.

Y thua thiệt Tiết Thần rất nhiều, chẳng sợ đem mạng của mình đưa cho anh cũng không đủ, nhưng mà, chỉ duy nhất tình yêu mà Tiết Thần muốn, y không thể cho.

Đã trải qua rất nhiều, trái tim của y cũng sớm đã chết lặng, y căn bản không biết thích và rung động là dạng cảm giác gì, hoặc là, ngay từ đầu y chỉ còn thiếu mỗi trái tim yêu người ta. Trong trí nhớ, dù kiếp trước hay là kiếp này, dù nam hay nữ, y chưa bao giờ rung động với ai, thậm chí đối với tính hướng của bản thân cũng tương đối lãnh cảm.

Y không hiểu tình yêu, lấy cái gì đáp lại tình cảm của Tiết Thần.

Y có thể không yêu Tiết Thần, có thể không đáp lại Tiết Thần, nhưng y không thể bởi vì bù đắp cho những thua thiệt kiếp trước mà khinh nhờn tình cảm của anh.

Về phần Lục Tốn, y càng không biết nên làm như thế nào.

Lưu lạc trong mạt thể trật tự đổ nát đạo đức không có bảy năm, y đã gặp qua rất nhiều chuyện tình.

Đồng tính yêu nhau, cha con, mẹ con, anh em ruột thịt, hay thậm chí là người - thú.

Việc này nếu xảy ra với người khác thì y không có ý kiến gì, nhưng đến y và Lục Tốn , y không biết phải đối mặt ra sao.

Y không có cách nào đáp lại tình cảm của Tiết Thần, càng không thể đồng ý với lời bày tỏ tình yêu vớ vẩn của Lục Tốn.

(Editor: đoạn này đừng bạn nào chửi thụ... kiểu ẻm sốc tâm lí do anh em tốt đòi làm người yêu, rồi em trai cưng cũng đòi yêu nhau, nên ẻm đang rối loạn thôi chứ hông có khinh thường tình cảm của 2 công đâu.)

Rốt cuộc y nên làm thế nào mới tốt?

Đúng là cắt chẳng đứt, nghĩ thêm loạn.

Lục Khiêm vừa đi, oán hận chất chứa dưới đáy lòng hai người Tiết Thần và Lục Tốn hoàn toàn bạo phát —— nếu không phải bởi vì tên khốn nạn nào đó thì mọi chuyện sẽ rối đến tình trạng này sao. Hai người bọn họ tiến lên đấm và khuôn mặt nhìn không vừa mắt của đối phương một cái, tiếp tục cuộn thành một cục lăn lộn. Hai người cũng chưa dùng dị năng, chỗ nào đau thì đấm vào chỗ đó.

Mèo Con thấy không khí không tốt, bật người bỏ chạy, chạy đến phía dưới cửa sổ Lục Khiêm đang đứng, móng vuốt sắc bén cào lên tường, trên tường lập tức xuất hiện một dấu móng nhợt nhạt, nó uốn éo uốn éo thân thể mập mạp trèo lên tường.

Nhìn thấy tâm trạng của chủ nhân không tốt, Mèo Con nhảy lên bả vai y, đầu nhỏ tròn tròn nhu thuận cọ cọ hai má chủ nhân, dùng phương thức đặc biệt của nó an ủi chủ nhân.

Lục Khiêm thở dài một tiếng, xoa xoa nó đầu, "Hai tên kia mà bớt việc như nhóc thì tốt rồi."

Hung hăng đánh một trận, Tiết Thần và Lục Tốn ngồi ở trên đống lộn xộn, lửa nóng trong lòng giảm xuống, lý trí quay về, lại bắt đầu một lần nữa tính toán nên làm thế nào để hạ lửa giận của người trong lòng, ôm được người về tay.

Chờ Tiết Thần ngửi được mùi khét từ phòng bếp bay ra, xương hầm đã sớm biến thành xương hầm than đen. Anh tiếc nuối, rửa nồi, lấy nguyên liệu mới ra làm món khác.

Anh vừa làm đồ ăn xong, Lục Tốn đã cất vào không gian, đem lên lầu trong tâm trạng lo lắng.

Cửa không khóa trái, Lục Tốn vừa mở cửa đã thấy Lục Khiêm đứng bên cửa sổ lạnh lùng nhìn mình.

Hắn kiềm chế đau đớn trong lòng, nở một nụ cười miễn cưỡng: "Anh, em lấy ít đồ ăn cho anh này, tranh thủ còn nóng ăn đi anh."

Lục Khiêm nhìn khuôn mặt hắn diễn đến co lại trong lòng càng loạn, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài, anh không đói bụng."

Lục Tốn làm bộ không thấy, đặt đồ ăn lên bàn: "Em để đồ ăn ở đây, có sườn chua ngọt anh thích nhất, gà hầm, thịt bò xào, anh nhanh chóng lúc còn nóng ăn đi, lát nữa nguội sẽ không thể ăn. Em đi ra ngoài trước." Nói xong lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Lục Khiêm nhìn đồ ăn màu sắc hương vị hoàn hảo trên bàn, thất bại hít một hơi, xoa xoa huyệt Thái Dương phát đau, y cảm thấy bị bọn họ quậy một trận như vậy, y cứ như vừa già thêm mười tuổi.



 Chương 52-53

Nhận xét