- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương 61: Kẻ phản bội
Sáng hôm sau, Lưu
Xuyên gặm cái bánh mì đã lạnh ngắt, đem theo chút lương khô, cầm công cụ phòng
thân đi đến địa điểm tập hợp được chỉ định ở biệt thự của Lục Khiêm. Bởi vì người
của Vuốt Đen ở ngoài biệt thự của Lục Khiêm, hầu như tất cả mọi người thường đến
lúc bảy giờ, cho nên khi Lưu Xuyên đến vẫn chưa có bao nhiêu người. Hắn đi dạo
xung quanh một vòng, nhìn những tảng đá nhấp nhô chôn trong khoảng đất trống của
biệt thự, tâm tình nôn nóng tối hôm qua dần dần trầm tĩnh lại.
Hắn tùy ý đi dạo, cảm
giác đã đến giờ, trở về điểm tập hợp, không ngờ lại gặp người quen.
"Uông
Thành?" Lưu Xuyên kinh ngạc nhìn lão chiến hữu, Uông Thành không phải là
nhóm bộ đội đặc chủng đến thành phố A sớm nhất sao? Anh ta lăn lộn sống trong
quân đội rất tốt mà, sao lại xuất ngũ?
Vương Minh thầm kêu
toang rồi, quyết định chết cũng không thừa nhận thân phận của mình, cau mày
nói: “Tôi tên là Vương Minh, anh có nhận nhầm người không?” Rồi gã nhìn quanh một
vòng, thấy Lục Khiêm và Tiết Thần không có ở đây, mới yên tâm.
Lưu Xuyên nghi ngờ
nhìn gã, bề ngoài ‘Vương Minh’ thoạt nhìn tiều tụy hơn Uông Thành, nhưng giọng
giống nhau như đúc, đều là giọng nam hơi trầm thấp khàn khàn, trên thế giới làm
sao có thể có hai người tương tự như thế? Lưu Xuyên không ngu, rất nhanh đã
đoán được Uông Thành đang giả thân phận nằm vùng ở Vuốt Đen để điều tra thứ gì
đó, nếu không lấy trình độ ham mê chức quyền của Uông Thành thì làm sao xuất
ngũ được.
"Xin lỗi, tôi
nhận nhầm người." Lưu Xuyên biết phải giả ngu tùy hoàn cảnh, thành thật đi
vào đội ngũ quân dự bị.
Vương Minh rất vừa
lòng đối với sự thức thời của Lưu Xuyên, nhưng rất nhanh lại nhăn mày, thầm
nghĩ, chẳng lẽ tổ chức không tin được gã, cho nên phái thêm người khác đến nằm
vùng sao? Thế nhưng cũng không giống, nếu Lưu Xuyên tới làm nằm vùng, thì không
thể mới gặp đã vạch trần thân phận của gã? Ngày hôm qua nghe Tôn Ninh Võ nói
đoàn trưởng vừa nhận vài người quân dự bị có thân thủ không tệ, gã không chú ý
mấy, hiện tại xem ra lại khó giải quyết. Nếu Lưu Xuyên là do Lục Khiêm tự mình
nhận, như vậy giữa bọn họ có quan hệ gì hay không? Lưu Xuyên có khi nào sẽ bán
đứng mình trước mặt Lục Khiêm không?
Nghĩ đến chuyện này,
trong lòng Vương Minh luống cuống, ánh mắt nhìn Lưu Xuyên cũng tối lại.
Gã không hối hận khi
đến nằm vùng ở Vuốt Đen, so với chuỗi ngày tối tăm trong phòng thí nghiệm quân
đội, cuộc sống bây giờ của gã đã tốt hơn nhiều lần. Nếu không phải quân đội động
tay động chân với thân thể của gã, còn đem con trai bảo bối của gã đi làm vật
thí nghiệm, gã rất muốn tiếp tục sống như hiện tại. Nói thật, đãi ngộ của đội
trưởng trong Vuốt Đen không kém mấy so với những ngày gã sống trong quân đội, vả
lại không có các loại thực nghiệm cực đoan thống khổ cực kỳ tàn ác, nhưng mà,
làm dị năng giả, làm sinh vật tương lai đứng trên đỉnh kim tự tháp, lại chỉ là
đội trưởng của một đoàn đánh thuê, gã không cam lòng.
Gã bởi vì số liệu thực
nghiệm không hoàn hảo, nên sớm thoát ly phòng thí nghiệm, gã đã biết không ít
bí mật của quân đội, đời này căn bản không có khả năng xuất ngũ. Vì muốn có tiền
đồ tốt hơn, gã gia nhập 'kế hoạch chó săn' của quân đội, trở thành một trong những
'chó săn' trung thành, chuyên môn vì quân đội tìm kiếm những dị năng giả thích
hợp làm 'thực nghiệm'. Vốn đối tượng xem xét của gã là Vương Lại Thành và Tần
Chính Đông, và có chút hoài nghi thân phận giấu diếm của Lục Tốn, không ngờ hắn
là dị năng giả, mà ngay cả Lục Khiêm cùng Tiết Thần đều là dị năng giả tương đối
lợi hại. So với những dị năng giả trời sinh cường đại như bọn họ, những người bị
đem đi làm thực nghiệm tàn khốc để kích phát dị năng thật sự rất đáng thương,
gã khó mà không ghen tị bọn họ.
Lúc đầu gã nghĩ rằng
sau khi Lục Tốn nhiễm bệnh, có thể bị danh chính ngôn thuận mang đi, không ngờ
hắn lại không có việc gì, ngược lại còn bại lộ sự hiện hữu của gã.
Ba người Lục Khiêm
thoạt nhìn bề ngoài trẻ tuổi ôn hòa, trên thực tế người này so với người kia
còn tàn nhẫn hơn, nếu để bọn họ biết mình nằm vùng lại còn bán họ một cách trắng
trợn, bị bọn họ giết chết là chuyện không sớm thì muộn.
Vương Minh nghĩ đến
đôi mắt phượng như băng lạnh ngàn năm của Lục Khiêm, trong lòng có chút sợ,
nhìn Lưu Xuyên đang đứng trong đội ngũ, đáy mắt thoáng vẻ chết chóc.
Vương Minh muốn ra
tay với Lưu Xuyên, Lưu Xuyên lại bị Lục Khiêm gọi qua, cùng vài người khác đi
phía sau đội ngũ thu dọn tinh hạch, khiến gã không có cơ hội xuống tay, sắc mặt
tuy rằng như thường, nhưng trong lòng âm thầm sốt ruột.
Lục Khiêm cùng Tiết
Thần vừa giết tang thi, vừa để ý Vương Minh, nhìn thấy ánh mắt Vương Minh nhiều
lần liếc về phía Lưu Xuyên đang dọn dẹp chiến trường ở phía sau, hơn nữa gã lơ
đãng toát ra sự độc ác, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Đối với phản đồ, Lục
Khiêm tuyệt đối sẽ không nể tình. Chính cái gọi là lấy ơn báo oán, vì cái gì trả
ơn? Lục Khiêm chưa bao giờ cho là mình là một người tốt nhân nghĩa đạo đức đầy
mình, so với việc làm người tốt mệnh ngắn, y càng vui lòng làm bại hoại tai họa
lưu ngàn năm.
Đến giữa trưa, tang
thi trong thôn nhỏ đã bị dọn dẹp sạch sẽ, Lục Khiêm để mọi người nghỉ ngơi một
chút, ăn cơm trưa, lại đi đến mục tiêu kế tiếp.
"Lưu Xuyên, anh
đến đây một chút, tôi có chuyện muốn hỏi." Lục Khiêm nói với hắn.
"À." Lưu
Xuyên cầm bánh mì nguội ngắt, đi theo Lục Khiêm lên xe.
Trên xe, Tiết Thần
đang ngồi sau xe dùng dị năng để hâm nóng cơm cho Lục Khiêm, Lưu Xuyên nhìn
trong cà mèn giữ ấm có trứng gà, khoai tây đôn thịt, xương hầm, mùi thơm bay
ra, tuyến nước bọt tuần hoàn nháy mắt bao phủ khoang miệng khô cạn. Mèo Con
cũng đang chảy nước miếng, đi quanh chân Tiết Thần kêu meo meo xin ăn.
Lục Khiêm nhìn ánh mắt
đã tái đi của Lưu Xuyên, đưa tay ra phía sau cầm hai khúc lạp xưởng đưa hắn, cười
hỏi: “Anh quen Vương Minh?”
Lưu Xuyên không hề
có chút kháng cự, vui vẻ nhận lấy, trên mặt tươi cười nói: "Không biết."
Nụ cười của Lục
Khiêm không thay đổi: "Nói thật đi, vừa rồi anh ta mới nói với tôi, anh là
chiến hữu cũ của anh ta, thân thủ vượt qua thử thách, muốn tôi sắp xếp cho anh
vào đoàn."
Lưu Xuyên không chắc
Lục Khiêm có lừa hắn hay không, hay là do Uông Thành nói, trên mặt vẫn bình
tĩnh. Thật ra việc vào đoàn rất quan trọng với hắn, nhưng nếu Lục Khiêm lừa hắn,
sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ nằm vùng của Uông Thành, trực giác của hắn bảo rằng Lục
Khiêm đang nói dối.
Lưu Xuyên đấu tranh
tư tưởng bị Lục Khiêm nhìn thấy, nếu còn không hiểu được thân phận của Vương
Minh, thì y đúng là mù rồi
Không đợi Lưu Xuyên
mở miệng, Lục Khiêm liền vô cùng thấu hiểu lòng người nói: "Được rồi, mặc
kệ các anh có phải người quen cũ hay không, ba người chúng ta có thể gặp nhau
cũng do duyên phận, hơn nữa thân thủ của anh tôi biết, chờ đoàn dư chỗ trống,
tôi sẽ xem xét để anh gia nhập."
Lưu Xuyên bỏ qua sự
nặng nề dưới đáy lòng, vô cùng cao hứng đồng ý, hàn huyên hai câu, cầm bánh mì
nguội lạnh của hắn xuống khỏi xe.
Chờ hắn đi xa, Tiết
Thần đưa đồ ăn đã hâm nóng cho Lục Khiêm, hỏi: "Tiểu Khiêm, cậu tính xử lý
Vương Minh thế nào."
Lục Khiêm nhận lấy
cà mèn giữ ấm: "Anh nói thử xem?"
Tiết Thần nghiêm mặt:
"Nếu đã biết thân phận của hắn, đương nhiên là nhổ cỏ tận gốc." Tiết
Thần nói xong thì giật mình, từ khi nào anh đã bắt đầu coi thường mạng người thế
này?
Tiết Thần không biết
rằng, giết tang thi nhiều, sẽ dần mơ hồ giữa giới hạn người sống và xác sống.
"Đúng vậy, chuyện
Vương Minh anh không cần xen vào, cứ giao cho tôi."
Vương Minh nhìn thấy
Lưu Xuyên bước xuống từ xe Lục Khiêm, sắc mặt trở nên khó coi, trong lòng vặn vẹo,
chỉ hận mình không đúng lúc giết chết Lưu Xuyên. Đồng thời lại cực kỳ thấp thỏm,
không biết thân phận của mình đã bại lộ chưa. Cố tình hiện tại đã ra khỏi phạm
vi phóng xạ tín hiệu của thành phố A, mang theo di động cũng không thể gọi được,
muốn một mình lái xe quay về lại càng không thể...
Trong lòng Vương
Minh ác độc nghĩ, cho dù hôm nay chết ở đây, cũng phải kéo Lưu Xuyên làm đệm
lưng! Kẻ bán đứng gã tuyệt đối sẽ có kết cục khó coi!
Vương Minh tuy rằng
nghĩ như vậy, trong lòng vẫn như cũ ôm một tia may mắn. Chờ Lục Khiêm cùng Tiết
Thần cơm nước xong từ trên xe bước xuống, gã cẩn thận nhìn bọn họ, thấy bọn họ
không chú ý gì đến gã, càng dấy lên hy vọng.
Mặc kệ bọn họ hiện tại
biết thân phận của mình hay không, nhất định phải diệt trừ Lưu Xuyên! Vương
Minh siết nắm đấm.
Đáng thương Lưu
Xuyên một lòng giúp Vương Minh giấu diếm thân phận, lại không ngờ gặp tai bay vạ
gió.
Cơm trưa đơn giản
xong, mọi người đổ xăng đầy xe, dựa theo kế hoạch chạy đến thôn trấn kế tiếp.
Cái trấn nhỏ tương đối
dồi dào này trong lần đại tẩy trừ đã bị oanh tạc gần như hoàn toàn thay đổi,
trong trấn du đãng bốn năm trăm tang thi, xa xa nghe được âm thanh động cơ xe
liền lập tức sôi nổi chạy qua. Cung tiễn thủ trên xe dần dần không khống chế được
tốc độ của chúng, các thợ săn tang thi khác nhận được mệnh lệnh của Tiết Thần
qua bộ đàm, lập tức cầm lấy vũ khí nhảy xuống xe bắt đầu vật lộn với tang thi,
mà cung tiễn thủ thì phụ trách hỗ trợ từ xa.
Lưu Xuyên dốc sức
dùng xẻng công binh đánh về phía những tang thi to lớn, gương mặt tang thi bị
đánh xương cốt đã biến đen lộ ra ngoài, tang thi không cảm thấy đau điên cuồng
gào thét, mở cái miệng hôi thối đưa hai tay lên quơ quào lao về phía Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên lắc mình tránh thoát công kích chính diện, xẻng công binh trong tay hắn
vẽ một đường cong hoàn mỹ, tang thi bị xẻng công binh tán phát chết không nhắm
mắt.
Lưu Xuyên thậm chí một
giây chớp mắt cũng không có, càng nhiều tang thi xông tới, hắn không biết mỏi mệt
quơ xẻng công binh trong tay, chết lặng nhìn những cái xác như đến từ địa ngục.
Mặc kệ sinh hoạt khó
khăn bao nhiêu, hắn cũng không muốn trở thành giống bọn họ!
Lưu Xuyên tập trung
tinh thần giết những tang thi đang không ngừng ùa tới, đột nhiên có ai từ phía
sau lưng hung hăng đẩy hắn một phát, sức lực khác xa người bình thường khiến hắn
lảo đảo ngã vào đám tang thi. Nhìn vô số móng vuốt màu đen của tang thi, trong
nháy mắt máu của hắn lạnh đến cực điểm, kề cận cái chết, hắn chưa từng thấy lạnh
như thế này, chưa từng hận một người như bây giờ.
Uông Thành!
Lưu Xuyên hung hăng
cắn môi dưới, một tay chống đỡ, mạnh mẽ bật dậy khỏi mặt đất, xẻng công bình
chuẩn xác đập nát một đầu tang thi, trong nháy mắt hắn nhảy lên, cố nén đau đớn
kịch liệt ở lưng, xoay người dùng hết sức lực toàn thân quét ngang tang thi
xung quanh, thừa dịp bọn chúng còn đang ngã trên mặt đất, chạy khỏi vòng
vây. Một mũi tên tinh chuẩn bắn chết tang thi đang bám sát theo sau, Lưu Xuyên
khó khăn nhặt về một cái mạng, ánh mắt cảm kích hướng về phía Lục Khiêm đã bắn
mũi tên.
Cùng lúc đó, Vương
Minh bực bội, cầm công cụ giết tang thi, thịt thối và dịch thể của tang thi bắn
lên mặt gã, khiến gã thoạt nhìn dị thường điên cuồng và dữ tợn.
Đột nhiên, phía sau
nhóm người có ba bóng dáng xuất hiện, ba Liếm thực giả bất ngờ nhảy ra, Liếm thực
giả đang cực kỳ đói hình như không kén chọn như thường ngày, không chọn những
người có dị năng cực mạnh xuống tay, ngược lại dùng đầu lưỡi có xước rô liếm
ngang qua một vòng thợ săn, răng năng sắc bén nhanh chóng cắn cần cổ bọn họ,
máu tươi phun tung tóe cùng tiếng kêu thảm thiết như chất xúc tác kích động đám
tang thi thêm cuồng bạo. Máu thịt thơm ngọt kích thích dục vọng mãnh liệt của
đám Liếm thực giả, bọn chúng xé rách con mồi, bản năng lại đưa ánh mắt về phía
những con mồi mạnh hơn.
Bọn chúng ném con mồi
hiện tại cho tang thi bình thường, lại chia ra ba hướng dùng cả chân lẫn tay
bay nhanh về phía ba người có thực lực cường đại nhất là Lục Khiêm, Tiết Thần,
Vương Minh. Lục Khiêm chẳng sợ hãi gì, lòng bàn tay nhanh chóng kết băng trùy
như thanh kiếm phóng về phía Liếm thực giả.
Y lặng lẽ dùng tinh
thần lực khóa Vương Minh lại, thực lực của Vương Minh mạnh hơn Liếm thực giả, Lục
Khiêm tập trung vào gã cũng mất kha khá sức, khí băng lạnh lẽo tại nơi y tập
trung bắt đầu tỏa hơi lạnh.
Vương Minh vẫn luôn
đề phòng Lục Khiêm ra tay với gã, cẩn thận rời xa khỏi vị trí của Lục Khiêm,
nhưng mà chờ gã cảm giác được khớp tay ngón tay đầu gối dần dần lạnh như băng,
mới biết mình trúng chiêu. Trong khoảnh khắc gã khựng lại, Liếm thực giả dùng đầu
lưỡi dài quấn lấy cổ của gã, dùng sức một chút, da thịt trên cổ gã nhất thời
bong tróc chảy máu tươi, Vương Minh cứng còng đứng yên, một câu cũng nói không
nên lời, máu tươi của dị năng giả có chứa năng lượng đặc biệt khiến Liếm thực
giả cảm nhận được khoái cảm đến từ bản năng, nó ngửa mặt lên trời gào thét một
tiếng, ném Vương Minh đã đứng bất động mặt không còn chút máu xuống đất, răng
nanh sắc bén xé rách thịt trên bả vai gã, cùng với mảnh nhỏ quần áo nuốt xuống.
Nội tâm thống khổ
đau đớn triệt để khiến Vương Minh, không phải, là Uông Thành, cảm nhận được sợ
hãi và hối hận trước nay chưa từng có, gã liều mạng giãy dụa, liều mạng đánh Liếm
thực giả, nhưng Liếm thực giả cũng không nhả ra, ngược lại càng ngày càng nhiều
tang thi xông tới muốn hưởng được ăn ké từ Liếm thực giả.
Ý thức của Uông
Thành càng ngày càng mơ hồ, dần dần gã buông tha việc giãy dụa, dần dần trong đầu
gã hiện ra khung cảnh trước tận thế, gã hiếm khi được nghỉ ngơi, cùng vợ và con
đi chơi công viên, bọn họ một nhà ngồi ở xích đu cao chọc trời, giữa không
trung xanh lam giống như hạnh phúc hư ảo gần trong gang tấc...
Như thật nhưng lại
vĩnh viễn không thể chạm đến.
Một đoạn băng trùy
xuyên thấu đầu Liếm thực giả, trong miệng Liếm thực giả đang ngậm máu thịt của
Uông Thành, mềm mềm rồi ngã xuống.
Rất nhanh hơn mười
mũi tên nhọn vọt tới, thi thể Uông Thành ngã xuống giữa vòng vây tang thi, thủ
hạ đã từng đi theo gã nhanh chóng ra tay chặt bỏ đầu gã.
"Đoàn trưởng,
tôi phát hiện thứ này trên người đội trưởng." Hắn nói xong đưa cho Lục
Khiêm một chiếc di động không khởi động được.
Nhận xét
Đăng nhận xét