- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương 62: Ôn dịch (1)
Lục Khiêm cầm lấy di
động, bỏ vào túi, không nói gì nữa.
Vương Minh chết cũng
không làm không khí trong đội trầm xuống, ngược lại vài cá nhân có dị năng yếu
hơn gã bắt đầu rục rịch.
Đãi ngộ của Vuốt Đen
vốn không thấp, đội trưởng lại càng không nói, tốt đến mức khiến người ta
đỏ mắt, thậm chí còn cao hơn đoàn trưởng của một số đoàn đánh thuê nhỏ lẻ! thậm
chí có thể không chút nào khoa trương nói tuyệt đối còn hơn cả một số đoàn trưởng
của một vài dong binh đoàn nhỏ! Hơn nữa không tính những thứ khác, có thể dọn
vào biệt thự Lục Vân, còn được chia một vài thứ nữa, đã tốt lắm rồi.
Mọi người may mắn
hôm nay được đi làm nhiệm vụ với đoàn trưởng, nếu biểu hiện tốt trước mặt đoàn
trưởng, có khi sẽ có cơ hội thăng chức.
Lục Khiêm nhìn những
người có thực lực đang cố gắng thể hiện trước mắt y, trên mặt thản nhiên, trong
lòng lại sớm đã chọn người thay thế. Người này là dị năng giả có tiềm năng nhất
trong hai ngàn người y tuyển chọn, cùng tổ với Vương Minh, tên là Tô Châu, là một
dị năng giả hàng đầu trong tương lai. Thật ra dù kiếp trước hay kiếp này, Lục
Khiêm vẫn rất khó tưởng tượng nổi Tô Châu kia dáng người còn gầy yếu hơn cả y,
làm cách nào có thể quét ngang hơn ngàn quân như thế.
Đời trước, Tô Châu
là một Phó đoàn của một binh đoàn cấp D có tiếng trong thành phố A, nhưng bản
thân hắn cũng là một trong những dị năng giả đứng đầu, trước lời mời chào của
các đoàn lớn mà vẫn ở yên tại dong đoàn bình thường, độ trung thành vô cùng
cao. May mắn sao đời này hắn chạy vào đoàn mình, phải giữ người lại bằng mọi
cách đúng không?
Lúc này Tô Châu vẫn
còn là một nhân vật bình thường, hắn thành thành thật thật chém giết tang thi,
thậm chí dù dị năng mạnh hơn người khác cũng không đi tranh giành chức đội trưởng.
Lưu Xuyên bị Uông
Thành cố ý đẩy, thương tổn đến gân cốt, vừa rồi lúc liều mạng chạy trốn không
có cảm giác, chạy tới nơi an toàn thì dừng lại, liền phát hiện mình đau mà đứng
không vững. Hắn chống xẻng công binh, cong thắt lưng cắn răng từng bước một dịch
đến bên cạnh xe, mới đi vài bước mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống hai má.
Đau khổ trên cơ thể
còn chịu đựng được, nhưng tâm lý thì không giải tỏa được. Hắn vừa khó khăn bước
đi, vừa tự giễu cười khổ, hắn có lòng giấu nhiệm vụ giúp Uông Thành, còn gã lại
muốn giết hắn.
Nếu không có mũi tên
kia của Lục Khiêm, hắn hiện tại chỉ sợ đã là một cái xác. Chỉ khi cận kề cái chết
con người mới hiểu được câu nói: Chết tử tế chẳng bằng còn sống, cảm giác đứng
sát bờ vực sống chết khiến hắn sợ hãi, lần đầu tiên hắn nhận ra, hắn cũng chỉ
là một kẻ tham sống sợ chết như bao người bình thường mà thôi.
Lưu Xuyên bước đến cạnh
xe, dựa vào thân xe hung thở hổn hển, nhìn thi thể Uông Thành ở xa xa, rồi lặng
lẽ nhìn Lục Khiêm bình tĩnh dùng dị năng hệ băng cùng cung tiễn giúp đỡ mọi người
giết tang thi.
Uông Thành chết tuyệt
đối không đơn giản như vậy!
Lưu Xuyên cảm thấy
chuyện Uông Thành chết không tránh khỏi liên quan đến Lục Khiêm, nhưng mà có ảnh
hưởng gì đến hắn đâu? Hắn dù tốt bụng đến đâu cũng không thể vì một người muốn
giết hắn mà đối nghịch với ân nhân cứu mạng mình đi?
Lưu Xuyên nghỉ ngơi
trong chốc lát, cảm thấy đau đớn trên lưng chẳng những không có giảm bớt, ngược
lại còn có xu thế tăng thêm, trong lòng lo lắng.
Không, hắn ngàn vạn
không thể xảy ra chuyện, hắn còn có một nhà đang đợi hắn nuôi...
Diệt trừ Liếm thực
giả xong, đối với thợ săn tang thi kinh nghiệm phong phú, tang thi bình thường
rất dễ đối phó. Hai tiếng sau, tang thi xung quanh hầu như đã bị diệt sạch sẽ,
một nhóm người đi theo sau lưng mèo nhặt tinh hạch, một nhóm người cầm vũ khí
vào từng nhà thu chiến lợi phẩm, còn có một nhóm người ở lại tại chỗ canh
gác.
Trong trấn có hơn một
trăm hộ gia đình, nhà cửa gần như đều bị đạn pháo oanh tạc tan nát, mọi người cẩn
thận bước vào, lục tìm vật tư hữu dụng. Cái trấn nhỏ này vẫn chưa bị càn quét
qua, cứ khoảng hai ba nhà là lại tìm được chút gạo và mì muối dầu tương thức ăn
các loại, mọi người hận không thể quật ba tấc đất lên đem hết đồ đi.
Đến khi mặt trời bắt
đầu ngả về phía tây, mọi người mới thu thập vật tư xong, người canh gác nhìn từ
xa xa phát hiện hơn một ngàn tang thi tập hợp thành tang thi triều lớn đang dồn
về hướng trấn nhỏ. Cho nên mọi người nhanh chóng lên xe, chạy hết tốc lực về
khu an toàn.
Tang thi triều bám
riết không tha truy đuổi một đoạn, hình như ngửi được mùi của con mồi khác, chậm
rãi chuyển phương hướng. Trong đàn tang thi có một đứa bé đầu to dáng vẻ quỷ dị
chậm rãi dừng lại phía sau đội ngũ, đứa trẻ đầu to đói cực kỳ ngửi thấy mùi máu
tươi trên trấn, chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể Uông Thành, nghiêng đầu nhìn
nhìn thi thể, nhe răng nhe miệng, khoang miệng lúc đầu trụi lủi lại xuất hiện đầy
răng năng to lớn.
Nó điên cuồng cắn xé
thi thể Uông Thành, năng lượng trong máu thịt lạnh lẽo hầu như đã biến mất khiến
nó hơi hơi có chút bất mãn. Nửa giờ sau, khi bụng nó căng tròn, nó chậc lưỡi
buông thi thể Uông Thành ra, rít một tiếng, một lát sau, một nam tang thi cường
tráng từ đằng sau mờ mịt đi đến bên cạnh người đứa trẻ tang thi, khom lưng xuống
bế nó lên, từ đầu đến cuối hoàn toàn không hề liếc đến thi thể Uông Thành.
Trên thực tế, tang
thi cũng rất kén chọn, bọn chúng chỉ thích thưởng thức vật còn sống, thi thể đã
chết dường như khuyết thiếu một thứ gì đó, thường thường không khơi dậy nổi dục
vọng ăn uống của chúng. Nếu tang thi có tư tưởng, nhất định sẽ rất kinh ngạc, đứa
bé tang thi này có thể giống kền kền ăn sạch thi thể đã chết, hơn nữa hình như
thông qua việc ăn thi thể còn có thể đạt đến mức tiến hóa tiếp theo! Nếu có nhà
khoa học nghiên cứu tang thi ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, đứa bé
tang thi này phát triển như người trưởng thành! Bọn họ nhất định sẽ kinh hô, vô
lý vờ lờ!
Tang thi to lớn ôm lấy
đứa bé tang thi, dần dần đuổi kịp đội ngũ tang thi triều, đến buổi tối, cái bụng
của đứa trẻ tang thi xẹp xuống, nó bắt đầu tìm kiếm con mồi mới.
Gần về thành phố A,
Lục Khiêm ở trên đường mở điện thoại di động ra, màn hình di động là một đứa trẻ
đáng yêu, mặc đồ quân nhân cầm súng đồ chơi tự động, trên mặt đứa trẻ năm sáu
tuổi tràn đầy nụ cười xán lạn bướng bỉnh.
Ánh mắt của đứa bé
khá giống Uông Thành, hẳn là con của gã. Lục Khiêm kiểm tra một số thứ trong di
động, bên trong lại rỗng tuếch, những tin tức quan trọng đã bị Uông Thành xóa
trong thời gian gần nhất.
"Không tìm được
gì sao?"
"Tin tức bên
trong hầu như đã bị xóa sạch, không biết còn có thể khôi phục hay không. Trở về
để Tiểu Tốn nghiên cứu một chút, xem có thể tìm thấy tin tức hữu dụng gì hay
không."
Tiết Thần trong lòng
lo âu, nhưng hết cách rồi, kỹ thuật máy tính của anh kém Lục Tốn: "Trước
tiên hủy cái di động này đi, có thể quân đội đã động tay động chân trên điện
thoại di động này."
Uông Thành mang theo
cái di động này chứng tỏ nó là công cụ dùng để liên lạc thông tin với quân đội,
hiện tại toàn bộ thông tin ở thành phố A đều bị cắt đứt, gã còn có thể sử dụng
điện thoại, không cần nghĩ cũng biết cái di động này không bình thường.
Lục Khiêm mở pin di
động, lấy hết sim và một số thứ bên trong ra, các bộ phận còn lại nhét hết vào
không gian của y. Y không tin quân đội có thể tra xét ra không gian, cường giả
khắp vũ trụ còn chưa đến mấy người làm được.
Trở lại khu biệt thự,
Lưu Xuyên bởi vì bị thương nặng, được giữ lại biệt thự của Lục Khiêm cùng với
những người bị thương khác. Lục Khiêm cho người đưa những người bị thương đến
khu chữa trị, lại triệu tập các đội trưởng đến khu đất trống.
Tô Châu đoán thầm, hắn
nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến cái bánh nhân thịt này sẽ rơi lên đầu mình, vừa
vui vừa thấp thỏm, ngồi trên ghế sa lông, trái tim bất ổn.
Rất nhanh, mọi người
đến đông đủ.
Lục Khiêm nói với họ:
"Vương Minh hôm nay trong lúc làm nhiệm vụ đã bị Liếm thực giả cắn chết, tạm
thời Tô Châu sẽ đảm nhiệm chức đội trưởng của đội bọn họ."
Tần Chính Đông cùng
Chu Vân nghe vậy chớp mắt, không tin tưởng được chuyện này. Vương Minh vì làm
tình báo, bình thường mối quan hệ với mọi người không tệ, vài đội trưởng khác
tiếc nuối một phen.
"Tô Châu, cậu
trở về thu dọn, ngày mai dẫn người nhà vào đây sống."
Tô Châu trong nhà chỉ
còn lại mẹ của hắn, hắn vui vẻ gật đầu nói: "Vâng, cảm ơn đoàn trưởng!"
Tô Châu không chỉ thân thể nhỏ bé, mặt trông cũng non choẹt, hai mươi tuổi, cười
rộ lên trên mặt còn treo hai lúm đồng tiền nhỏ, răng nanh nhỏ trắng tuyết lộ
ra, vừa trẻ tuổi vừa đáng yêu, trông như em trai nhà bên.
Lục Khiêm cười nói:
"Ừm, làm rất tốt, khi đi làm nhiệm vụ nhớ chú ý an toàn. Tạm thời đi làm
nhiệm vụ cùng với đội của Chu Vân, học tập Chu Vân một số thứ."
Tô Châu được quan
tâm mà lo sợ nói: "Vâng đoàn trưởng, còn mong chị Chu chỉ dạy nhiều
hơn."
Chu Vân hiếm khi ôn
như cười nói: "Tất nhiên."
Mọi người báo cáo
tình hình nhiệm vụ hôm nay, chờ bọn họ trao đổi xong, Lục Tốn nói: "Hôm
nay tôi đến Công hội lính đánh thuê, có tin đồn 'bệnh sốt cao' bạo phát lần thứ
hai, tôi hỏi thăm vài người, nói là gần đây rất có khả năng sẽ xuất hiện bệnh
truyền nhiễm, thậm chí sẽ phát triển thành ôn dịch, thông báo với mọi người,
trong khoảng thời gian này để ý một chút."
Lục Khiêm nghe xong
sắc mặt hơi nghiêm trọng, người khác không biết độ nguy hại của trận ôn dịch
này, nhưng y thì biết rất rõ. Trận ôn dịch này kéo đến ào ạt, cướp đi sinh mệnh
của không ít người già phụ nữ và trẻ em yếu ớt, nếu Lục Tốn không đề cập tới, y
thiếu chút nữa đã quên mất việc này.
"Tần Chính
Đông, lát nữa cậu đi thông báo cho người trong đoàn y tế, để bọn họ kiểm kê kho
thuốc, tùy thời chuẩn bị tốt để đối mặt với tình huống đột ngột." Lục
Khiêm nói xong lại bổ sung: "Người trong đoàn khám bệnh, phí khám giống
nhau, chỉ lấy nửa giá. Mặt khác, trong khoảng thời gian này đi làm nhiệm vụ, cố
gắng tìm thêm các loại thuốc, bệnh truyền nhiễm lần này có khả năng còn nghiêm
trọng hơn so với chúng ta tưởng tượng."
Ban đêm, tiếng sấm
không ngừng, phương bắc khô hạn gần một tháng rốt cuộc cũng đổ mưa.
Lục Khiêm cuối cùng
vẫn không nhẫn tâm nhìn Lục Tốn vẻ mặt muốn nói lại thôi tội nghiệp đứng ở sau cửa
phòng y, phiền toái nói: "Ngồi xổm trước cửa làm gì, buồn ngủ còn không biết
lăn lại đây sao?"
Lục Tốn cũng không
giả vờ nữa, đưa tay khóa chặt cửa, vèo một phát nhảy lên trên giường, nhanh nhẹn
chui vào ổ chăn, được voi đòi hai bà trưng ôm lấy Lục Khiêm, dính như keo nói:
"Khiêm, em biết anh thương em nhất."
Lục Khiêm nhìn khuôn
mặt tươi cười hắn, có cảm giác bị lừa gạt, đạp hắn một phát, nói: "Buồn
nôn quá, lấy cái móng vuốt của mi ra, đi ngủ đi."
Lục Tốn xấu xa nói:
"Hôn em một cái em sẽ bỏ ra."
Lục Khiêm trán nổi
gân xanh: "Còn tiếp tục sờ thì mi lăn về phòng của mi mà ngủ đi."
Lục Tốn tủi thân lầu
bầu: "Em sờ thì sao, Khiêm, anh hiện tại là bạn trai của em, sờ một chút
thì có làm sao, trước kia cũng không phải chưa từng đụng chạm. Được rồi, em biết
anh vẫn thẹn thùng, cứ để em chủ động đi."
Lục Khiêm còn chưa kịp
phản ứng, miệng đã bị hôn hai cái, nhìn Lục Tốn cứ như hồ ly vừa trộm được gà,
vừa thỏa mãn vừa có chút lấy lòng, y nhụt chí, thôi vậy, sờ đi hôn đi, coi như
bị chó cắn một cái.
Một lát sau, Tiết Thần
bám riết không tha gõ cửa, còn thuận lợi bò lên giường, nằm bên phải Lục Khiêm,
thành công hôn trộm một cái.
Lục Khiêm cảm giác
trên cánh môi còn sót lại độ ấm, cam chịu nghĩ, hôn đi hôn đi, hôn quài rồi
cũng quen thôi.
Y không hề phát hiện
mình đã lọt vào bẫy của hai người kia.
Lưu Xuyên được người
của đoàn đưa về nhà, hắn bị thương trên lưng, bác sĩ nói ít nhất phải tĩnh dưỡng
một tháng, nếu không sẽ lưu lại di chứng nghiêm trọng. Người nhà hắn nhìn thấy
hắn bị thương nặng như vậy, u ám, dìu hắn nằm trên giường, khách khí tiễn bước
người của đoàn, mẹ Lưu Xuyên dọn cơm chiều cho hắn, chị dâu cả của Lưu Xuyên
thì thay hắn phân chia vật tư hôm nay.
Bởi vì Lưu Xuyên
không cần tinh hạch, liền trực tiếp đem tinh hạch đổi thành lương thực, hơn nữa
hôm nay thu hoạch nhiều lương thực, cầm hơn mười cân gạo và mì về nhà.
Chị dâu cả của Lưu
Xuyên nhìn số lương thực này mà nghĩ thầm, Lưu Xuyên không bị thương thì tốt rồi,
hiện tại bị thương phải tĩnh dưỡng đến một tháng, chút đồ ăn đó đủ cho ai ăn?
Trong lòng thầm hận
Lưu Xuyên gây thất vọng, người khác chưa bị thương, mà hắn bị thương, còn gọi
là bộ đội đặc chủng sao! Hệt như tên anh trai ma quỷ của hắn, đều là loại đặc
biệt vô dụng!
Chương 63: Ôn dịch ( 2 )
Chị dâu cả của Lưu
Xuyên bình thường nấu cơm cho cả nhà, thỉnh thoảng cũng giúp mẹ Lưu làm cung tiễn,
so với nhiều người phải đối mặt với sống chết hàng ngày đã tốt hơn rất nhiều rồi,
đáng tiếc lại có kẻ không biết hưởng phúc.
"Mẹ, bữa tối của
Lão Tam nhiều như vậy sao? Trong nhà chỉ còn mấy cân gạo, Lâm Lâm tối nay ăn
cũng chỉ lửng dạ, dù sao Lão Tam trong khoảng thời gian này là ở nhà tĩnh dưỡng,
ăn ít một chút cũng không sao."
Giọng của cô ta rất
to, Lưu Xuyên ở trong phòng nghe rõ từng chữ, trong lòng khó chịu. Nếu bình thường,
Lưu Xuyên sẽ cảm thấy không có gì, dù sao buổi tối ăn ít ăn nhiều rồi lại ngủ,
nếu đói bụng ở trong mơ còn có thể ăn cho no.
Nhưng hiện tại, hắn
bị thương nặng, mất năng lực kiếm sống, nhất thời, từ bộ đội đặc chủng thân thủ
hơn người thành kẻ nửa tàn phế chỉ có thể nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, chênh lệch
này ảnh hưởng đến tâm lý của hắn, làm sao có thể đủ bình tĩnh rộng rãi như trước
kia?
Tính tình mẹ Lưu yếu
đuối, lúc còn trẻ bị mẹ chồng trong nhà độc ác dạy dỗ, thật vất vả bà ta qua đời,
mắt thấy mình sắp lên làm bà chủ trong nhà, con trai lại cưới một đứa con dâu độc
ác, hơn nữa con trai là đứa nhẫn nhịn, cả đời chịu không biết bao nhiêu ủy khuất,
lại chỉ có thể yên lặng nuốt vào trong bụng. Bà biết trong nhà Lão Tam là tri kỷ
nhất, hiếu thuận với bà nhất, chính là muốn Lão Tam đè ép được con dâu cả,
trong lòng bà khó chịu nghĩ. Ngẫm lại thì, lương thực trong nhà quả thật còn rất
ít, Lão Tam muốn tĩnh dưỡng một tháng tốn rất nhiều lương thực, nếu không tiết
kiệm, trong nhà sợ là không còn gì để ăn.
Lão Tam luôn luôn
quan tâm mình nhất, nó nhất định có thể hiểu được nỗi khổ của mình.
Mẹ Lưu nghĩ xong, gật
đầu nói: "Vậy cất số đồ ăn này để trưa mai ăn đi." Cái gọi là đồ ăn
thật ra chỉ là khoai tây ngâm nước trắng, đến một giọt nước sôi cũng không có.
"Cơm cũng giảm
một nửa đi, trong bát còn một phần đậu hủ, đủ cho Lão Tam rồi." Chị dâu cả
không nói gì giật bát cơm trong tay mẹ Lưu, lấy bớt một nửa số cơm đã ố vàng
trong bát ra, vốn cơm đã không nhiều giờ chỉ đủ cho Lưu Xuyên ăn được hai ba miếng.
Trong bát cơm thật sự
quá ít, mẹ Lưu ngại mang vào, đổ thêm vào bát chút nước sôi, tốt xấu gì nhìn sơ
qua cũng là chén đầy.
Lưu Xuyên được mẹ
Lưu giúp đỡ, từ chối một hồi lâu mới từ trên giường ngồi dậy, nhìn trong bát
cơm hơn một nửa là nước, trong lòng có chút đau đớn.
Ánh mắt mẹ Lưu né
tránh, không dám nhìn thẳng Lưu Xuyên, đưa đồ ăn trong tay cho Lưu Xuyên, giọng
có chút nghẹn ngào: "Ăn thêm chút bánh bột ngô này đi, đỡ đói."
"Vâng."
Bánh bột ngô không
được ngon lắm, cắn trong miệng vừa cứng vừa khô, bột phấn khô khốc, còn có mùi
đậu để lâu. Lưu Xuyên giữa trưa chỉ mới ăn hai cái bánh mì nguội lạnh, sớm đói
gần chết, từng ngụm từng ngụm ăn bánh ngô, cùng chén 'cơm nước' vọt hết vào bụng.
Ăn uống xong, Lưu Xuyên chưa đã thèm chép miệng, bụng vẫn đói.
Mẹ Lưu nhìn thấy hơi
đau lòng, nhưng chỉ có thể khô cằn nói: "Lão Tam, đã trễ rồi, con ngủ sớm
đi."
Lưu Xuyên trầm mặc gật
gật đầu, dưới sự giúp đỡ của mẹ, nằm xuống. Lưu Xuyên suy nghĩ lung tung, nằm
trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được. Căn nhà này hiệu quả cách âm rất
kém, hắn nằm ở trên giường, dễ dàng nghe thấy mọi người ở bên ngoài thảo luận về
hắn.
Khiến lòng hắn lạnh
lẽo chính là, mọi người bảy lời tám câu nói về tình cảnh khó khăn trong nhà, lại
không có một người nhắc tới hắn, anh hai chị hai sau khi đi làm về còn không
thèm ngang qua phòng thăm hắn.
Lưu Xuyên nằm ở trên
giường chật hẹp, bình tĩnh nhìn bóng đêm bao phủ trần nhà, chớp mắt đã đến hừng
đông.
Buổi sáng, cả nhà
thu xếp ăn điểm tâm, gần như tất cả mọi người quên đi sự hiện hữu của hắn, mãi
đến giữa trưa mẹ Lưu mới bưng một chén cơm trộn nước và bánh ngô không khác gì
hôm qua vào phòng.
Lưu Xuyên vừa ăn, bà
ngồi bên cạnh nhắc đi nhắc lại tình cảnh trong nhà có bao nhiêu khó khăn, anh
hai chị hai lại đòi ra ở riêng.
Vốn Lưu Xuyên ít nói
nay lại càng giống người câm, yên lặng ăn bánh ngô nhai nước cơm, một chút hứng
thú nói chuyện cũng không có.
Lục Khiêm cùng Tiết
Thần đi làm nhiệm vụ, Lục Tốn một mình ở nhà chơi đùa nghiên cứu sim điện thoại
của Uông Thành, mất một lúc lâu, dùng bộ giải mã trước kia của hắn, phục hồi được
hai phần tin tức bị xóa. Thông qua những tin tức này nọ không được trọn vẹn,
Uông Thành dùng tên giả là Vương Minh quả thật là kẻ bán đứng bọn họ, cùng lúc
đó, hắn cũng nắm sơ lược 'kế hoạch chó săn' tìm bắt dị năng giả của quân đội.
Vừa nghĩ tới Khiêm
nói trong giấc mơ của y hắn bị bắt làm thí nghiệm, ngọn lửa trong lòng hắn nổi
lên. Đôi khi hắn không hiểu những kẻ quan trên đó nghĩ gì, tang thi một đống
không lo giết, lại đi tốn thời gian nghiên cứu mấy thứ kỳ quái.
Lục Tốn chuyển tư liệu
qua máy tính, lưu trữ xong, bỏ đồ vào không gian, kẹp một bản đã được mã hóa
vào một tập tài liệu để ngụy trang.
Hắn vừa cất tài liệu
vào không gian, nghe bên ngoài vang lên tiếng hô hét, hắn bước đến bên cửa sổ
nhìn. Cách biệt thự không xa có một đám người tụ tập, giữa đám người là một cô
gái tóc dài nằm ngửa mặt lên trời, máu đỏ tươi theo làn mưa chậm rãi tán ra.
Đội tuần tra từ trên
lầu chạy đến kiểm tra, phát hiện cô gái kia nhảy xuống từ một căn phòng, cửa
phòng từ bên trong khóa trái, sau khi phá cửa, bên trong không có bất kỳ dấu vết
đánh nhau nào, trong chăn thậm chí còn sót lại độ ấm của cơ thể, vợ của Vương
Minh đã tự sát.
Mọi người thổn thức
không thôi, tinh thần của vợ Vương Minh không bình thường mọi người đều biết,
nhưng mà, Vương Minh vẫn luôn cạnh cô, không xa không rời. Hơn nữa bên ngoài có
bao nhiêu cô gái xinh đẹp dụ dỗ Vương Minh, Vương Minh đều làm ngơ, đáng tiếc
đây là đôi vợ chồng số khổ.
Người khác không biết,
em gái Tôn Ninh Văn của Tôn Ninh Võ lại biết rất rõ ràng, Vương Minh cũng không
tốt như mọi người nghĩ. Tôn Ninh Văn ở cách vách vợ chồng Vương Minh, hiệu quả
cách âm biệt thự dù tốt, cũng ngăn không được tiếng ồn ào thỉnh thoảng truyền đến
từ phòng họ. Nếu không là mắt thấy tai nghe, Tôn Ninh Văn đại khái cũng sẽ
không tin tưởng, Vương Minh nhân duyên vô cùng tốt sẽ có tật xấu bạo lực gia
đình. Có nhiều lần, khi Vương Minh đi làm nhiệm vụ không có ở nhà, cô lặng lẽ
đi tìm vợ của Vương Minh.
Vợ Vương Minh tinh
thần quả thật không được bình thường, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại một từ
gì đó không rõ là Uông Bằng hay Vương Bằng, nghe như là tên con trai cô ấy. Tôn
Ninh Văn đã từng cởi đồ của cô ấy để kiểm tra, trên người của cô ấy phủ đầy vết
máu ứ đọng, trước mạt thế dù sao Tôn Ninh Văn cũng là sinh viên giỏi chuyên
ngành y học, sao mà không nhận ra những vết này là do bạo hành gia đình tạo
thành?
Đời này cô hận nhất
chính là những tên đàn ông ngược đãi phụ nữ, nhưng anh của cô không cho cô quản
chuyện này, vì chuyện này không ít lần cô rất bực bội anh mình. Ngày hôm qua
nghe nói Vương Minh chết, cô cũng không quá khó khăn để chấp nhận, cô càng quan
tâm người phụ nữ đáng thương này, không ngờ cô ấy lại tự sát.
Tôn Ninh Văn nhìn
người trong đoàn dùng vải bố cũ bọc thi thể của người phụ nữ mang đi, sinh ra tâm
trạng thương xót của người thầy thuốc. Dáng vẻ u sầu của mỹ nhân ở trong mắt mọi
người, không ít người âm thầm nuốt nước bọt, có điều nghĩ tới vị anh trai hung
dữ cuồng em gái kia, nháy mắt héo rũ. Mỹ nhân dù đẹp, nhưng phải có bản
lĩnh mới hưởng thụ được.
Người trong đoàn báo
cáo với Lục Tốn một chút, Lục Tốn tùy ý gọi hai người mang thi thể của vợ Vương
Minh đi tiêu độc, nhân tiện đem thi thể đưa đến địa điểm thiêu hủy được chỉ định.
Vợ Vương Minh chết
cũng không gây nên sóng gió gì trong đoàn, mọi người đang mệt mỏi chống đối với
ôn dịch nhanh chóng quên đôi vợ chồng này.
Giống như trong trí
nhớ của Lục Khiêm, trận ôn dịch này ồ ạt kéo tới bao quát toàn cầu, những căn cứ
có thực lực mạnh vẫn khá ổn, những căn cứ thực lực yếu nhỏ, không cần bị tang
thi vây thành, người trong căn cứ đã ngã xuống từng người một.
Tốc độ phản ứng của
thành phố A rất nhanh, ôn dịch bùng nổ, nhanh chóng điều động số lượng phi cơ
trực thăng phun thuốc tiêu độc, nhưng mà, ôn dịch vẫn lan tràn với tốc độ
nhanh.
Sốt cao, ho khan,
tiêu chảy, vết thương lở loét chảy mủ, các loại bệnh gặp nhau liên tục cướp đi
sinh mệnh từng người. Toàn bộ thành phố A lần thứ hai rơi vào nỗi sợ hãi vô tận,
bóng ma chết chóc bao trùm khiến mọi người không thở nỗi.
Các loại bệnh ôn dịch
lây lan một lần nữa kiểm tra điểm mấu chốt trong lương tri và đạo đức của nhân
loại, chính phủ không còn có giống như khi 'sốt cao' mà cách ly người bệnh, bởi
vì y dược khan hiếm, ngoại trừ việc áp dụng tất cả các công cụ tiêu độc cần thiết,
hết thảy phí chữa bệnh do người bệnh tự gánh vác, nhưng mà, có bao nhiêu người
có thể chi trả nổi phí chữa bệnh cao như thế? Đầu đường mưa dầm liên miên, xuất
hiện càng nhiều người nhiễm bệnh ôn dịch, mỗi một phút mỗi một giây đều có người
qua đời.
Có vài người bệnh chết,
cũng có người sau khi ôn dịch bùng phát tuyệt vọng mà tự sát, chỉ còn một số cực
nhỏ người vì không đủ dũng khí sống tiếp mà tự sát.
Đường phố chưa khôi
phục náo nhiệt lại càng tiêu điều, thậm chí càng khủng bố hơn vì thi thể khắp mọi
nơi. Thỉnh thoảng lại có xe cứu thương gào thét chạy ngang qua, trên xe thường
không phải là người bệnh, mà là thi thể đầy xe.
Từ khi những ca tử
vong liên tiếp xuất hiện, nơi hỏa táng gần như chưa bao giờ ngừng, trong ống
khói đen đặc mang theo từng linh hồn rên rỉ. Không có người nhận tro cốt về,
sau khi hỏa táng xong đều rải hết vào bồn rau củ lương thực.
(Editor: Beta đoạn
này vào năm thứ 2 kể từ khi Covid-19 bùng phát, đáng sợ rợn người)
Tố chất thân thể của
thợ săn trong Vuốt Đen rất tốt, hiếm khi nhiễm bệnh, nhưng người nhà của họ đã
gục ngã không ít, theo số lượng ngày càng nhiều người chết vì bệnh ôn dịch, những
thợ săn có người nhà nhiễm bệnh trong lòng lo lắng không thôi. Lục Khiêm chỉ có
thể sửa lại lịch làm nhiệm vụ từ một ngày thành ba ngày làm nhiệm vụ một lần,
bình thường mỗi đội đi làm riêng, bây giờ hợp thành hai đội cùng đi, tận lực hoạt
động ở vùng gần ngoại thành, tìm thêm nhiều dược vật.
Chính phủ lần đầu
tiên đưa ra nhiệm vụ cho các Công hội lính đánh thuê —— thu thập y dược và nộp
lên.
Lục Khiêm dựa theo
quy tắc nhiệm vụ tính toán, nộp phần của cả đoàn lên chẳng thừa chẳng thiếu,
đoàn họ cũng không tính toán sổ sách làm gì, mặc kệ nhiệm vụ này luôn.
Sau khi y thu hoạch
toàn bộ lương thực trong không gian, tìm chút hạt giống như rễ bản lam, liên kiều,
sơn chi các loại thảo dược đến gieo trồng, y không biết những loại dược liệu
này có đúng bệnh hay chưa, nhưng có còn hơn không, huống chi, trong khoảng thời
gian này mấy thứ này tuyệt đối rất hút hàng.
Bán, vừa vặn có thể
bù lại một chút tổn thất mấy hôm nay không thể ra ngoài làm nhiệm vụ, thuận tiện
cũng trợ cấp một chút kho dược liệu hàng ngày của đoàn.
Vận rủi giống như
bám lên Lưu Xuyên, vết thương trên lưng hắn vẫn chưa lành, đã nhiễm ôn dịch. Hắn
sốt cao mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, thỉnh thoảng nghe được bên ngoài
không ngừng truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ khóc mắng.
Chương 64: Ôn dịch ( 3 )
"Lâm Lâm còn nhỏ
như vậy, Lưu Xuyên mà lây ôn dịch cho nó, mạng sống của nó phải làm sao? Nếu
Lâm Lâm không còn, tôi sống còn có ý nghĩa gì, các người để Lưu Xuyên trong nhà
chính là muốn hai mẹ con tôi chết mà…Huhuhu, ông trời ơi, sao số tôi khổ thế
này…huhuhu, các người muốn nhà họ Lưu tuyệt hậu sao…huhuhu…” Chị dâu cả ôm Lưu
Lâm ngồi dưới đất lăn lộn khóc lóc om sòm, nước mắt nước mũi không ngừng chảy
Cô ta lần này không
lo Lưu Xuyên làm lãng phí lương thực, mà lo lắng cho cái mạng nhỏ của cô ta và
con trai.
Mỗi ngày người bị
nhiễm ôn dịch được nâng ra ngoài từ tiểu khu bọn họ có đến hai ba mươi người,
có sống có chết, thân thể của bọn họ tất cả đều thối rữa, máu thịt lẫn lộn, ghê
tởm biết bao, khủng bố biết bao. Nghĩ đến Lưu Xuyên cũng sẽ biến thành như vậy,
còn có nguy cơ lây ôn dịch cho họ, cô ta sợ muốn chết.
Lưu Thành và vợ
con anh ta ngồi trong góc, không đáp lời. Lưu Thành đang rất khổ sở, trong lòng
anh ta hiểu Lão Tam đã trả giá rất nhiều cho gia đình. Tình cảm anh em hai ba
mươi năm anh ta không thể trơ mắt nhìn hắn chết, nhưng lý trí lại nói anh ta rằng
nhà họ không thể trả nổi chi phí chữa bệnh đắt đỏ, Lão Tam ngoài việc cố gắng
chịu đựng thì hết cách rồi. Cả thành phố A rộng lớn này, có được bao nhiêu người
chống chọi nổi?
Nếu như là bệnh khác
thì không nói, nhưng ôn dịch thì sẽ lây lan, con gái của anh ta còn nhỏ như vậy,
nếu nhiễm ôn dịch chỉ có đường chết, thân thể của anh ta và vợ đã không khỏe, nếu
không cẩn thận bị lây bệnh, cũng khó thoát khỏi cái chết. Còn có cha mẹ già nữa...
Vợ Lưu Thành lặng lẽ
nhéo nhéo anh ta, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
Cô không muốn ở lại
đây thêm tí nào nữa, trước kia Lưu Xuyên có thấy mang lương thực vật tư về, hiện
tại hắn ngã bệnh, nguồn lao động chính trong nhà là hai vợ chồng họ, làm cực nhọc
cả ngày chỉ đổi được năm ba cân lương thực, người nấu ăn lại là chị dâu cả
thích gây chuyện, hai người họ làm mệt mỏi, về nhà ăn cơm do mình kiếm ra còn
phải nhìn mặt người ta để ăn, lý nào lại vậy? Hơn nữa con gái ở nhà tận mắt thấy
chị dâu cả lén lấy thêm đồ ăn cho Lâm Lâm, không cho con bé ăn còn mắng nó tham
ăn, dựa vào cái gì? Sinh con trai thì giỏi lắm à?
Dựa vào cái gì hai
người bọn họ chịu khổ mỗi ngày để đem thức ăn về nhà, con của mình lại không được
cho ăn? Bọn họ vất vả như vậy còn có ý nghĩa gì sao? Cô không rộng lượng như
Lưu Xuyên, cô không thể nào không so đo được.
Ở lại cái nhà này bị
phiền chết, còn không bằng bọn họ tách ra tự có cuộc sống riêng.
"Khóc cái gì mà
khóc, khóc cái gì mà khóc, tôi còn chưa chết cô khóc cái gì!" Cha Lưu nổi
giận.
Mẹ Lưu đứng một bên
lau nước mắt, trong lòng suy nghĩ cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cả người
suy sụp, sắc mặt vàng như nến giống khi hoàng hôn sắp tàn, tựa như gần đất xa
trời.
Chị dâu cả không có
phản ứng, vẫn gào khóc kêu trời, căng cổ gào thét đến mức hận không thể để cả
thế giới biết nỗi khổ của cô ta. Hai đứa trẻ bị dọa sợ, khóc thét lên.
"... Lưu Xuyên
hắn sống không được bao lâu nữa, ba, ba muốn chúng ta cùng chôn với hắn sao?
Lâm Lâm và cháu gái vẫn còn nhỏ, sao ba lại nhẫn tâm như thế... Huhuhu, bọn nó
là cháu nội của ba đó... Là nòi giống Lưu gia của các người đó..."
Cha Lưu nhìn về phía
căn phòng nhỏ của Lưu Xuyên, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng.
Vợ Lưu Thành thấy
cha Lưu dao động, lặng lẽ dùng sức đẩy Lưu Thanh, Lưu Thành lảo đảo một chút đứng
dậy, phòng khách vốn nhỏ đến đáng thương, anh ta vừa động đậy, căn phòng càng
chật chội hơn.
"Mày lại định
nói nhảm gì đấy?" Cha Lưu trừng mắt mắng.
Lưu Thành quay đầu lại
liếc vợ mình một cái, nhìn vợ anh đôi mắt hồng hồng cùng con gái thân mình nhỏ
gầy nhát gan, chỉ phải kiên trì nói: "Ba, con bé bệnh mới khỏe không bao
lâu, thân thể còn yếu, con sợ Lão Tam lây bệnh cho nó, muốn dọn ra ngoài... tạm
thời sống một khoảng thời gian."
Cha Lưu còn chưa nói
gì, chị dâu cả đã hốt hoảng, hiện tại trong nhà chủ yếu sinh hoạt là từ công điểm
của vợ chồng Lưu Thành, nếu bọn họ dọn đi, cô ta và con trai lại càng không còn
đường sống.
"Lão Nhị, em
dâu, các người tại sao có thể ác như vậy?"
Trong khoảng thời
gian này vợ chồng Lưu Thành luôn đòi ra ở riêng, trong lòng cô ta đã tính toán,
nếu không có công điểm từ hai vợ chồng bọn họ, chỉ dựa vào điểm mà cha mẹ chồng
và cô ta làm cung tiễn, một ngày nhiều lắm chỉ đổi được một hai cân lương thực,
đủ ai ăn? Nếu không sống chung với nhà Lão Nhị, cô ta một thân một mình dẫn
theo đứa con, ngày qua ngày khó sống. Chính cô ta trong lòng tự hiểu rõ, sao có
thể đồng ý?
"Ba, ba không
thể vì một mình Lưu Xuyên mà để tất cả chúng ta chết theo... Ba..."
Cha Lưu nháy mắt giống
như già đi mấy chục tuổi, mặt của ông nhăn nhúm, tính tình nóng nảy bỗng biến mất,
đôi môi khô nứt run rẩy không ngừng, cuối cùng phát ra âm thanh khàn khàn khó
nghe: "Lão Nhị, nếu Lão Tam dọn ra ngoài, các con sẽ không dọn ra
riêng?"
Lưu Thành mắt nhìn vợ
mình, lại nhìn cha mẹ gần đất xa trời, thầm hận chính mình không có bản lĩnh, cắn
răng nói: "Lão Tam dọn đi, chị dâu ra ngoài làm việc, chúng con sẽ ở lại."
Vợ Lưu Thành trong
lòng không ngừng thất vọng, nhưng rốt cuộc không nói gì.
Trong lúc nhất thời,
ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người dâu cả. Chị dâu cả thầm hận vợ chồng
Lưu Thành đặt bẫy mình, nhưng vẫn vội đồng ý không ngừng: "Tôi đi làm việc,
tôi ngày mai sẽ theo em dâu đi làm việc."
"Các người
không thể vô lương tâm như vậy, các người không thể nhìn Lão Tam cứ như thế mà
chết đi..." Mẹ Lưu đột nhiên ầm ĩ khóc lớn lên, thống khổ ngập đầu bao phủ
người mẹ tuổi già.
Cha Lưu cũng cực kỳ
khó chịu, thở dài nói: "... Đây chính là mệnh của nó, mệnh không tốt chẳng
trách ai được... Đều do trời, sao không thể để chúng ta sống yên ổn thêm vài
ngày nữa?"
Đôi mắt cha Lưu cũng
đỏ, nhưng mà, đặt lên bàn cân so sánh nỗi thống khổ của việc mất đi một đứa con
trai và cả nhà cùng chôn, cán cân nghiêng về bên nào không cần nói cũng biết.
Ban đêm, Lưu Xuyên tỉnh
lại trong cơn mê, đã bị người nhà nâng đến đường vào của tiểu khu. Trong này dựng
đầy lều trại chứa người bệnh, Lưu Thành và cha Lưu nâng Lưu Xuyên gầy chỉ còn
da bọc xương đến đặt lên một bãi đất trống, rồi nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Sau khi Lưu Xuyên mơ
màng tỉnh lại trong mắt chính là hình ảnh anh hai và cha bỏ chạy trối chết, người
đàn ông trước giờ đổ máu không đổ lệ mà giờ đây đáy mắt trượt xuống một giọt nước
mắt lạnh như băng.
Đói khát, bệnh tật,
phản bội mang đến thống khổ, tử vong mang đến tuyệt vọng, như một con dao nhỏ sắc
bén, không ngừng đâm sâu vào linh hồn Lưu Xuyên.
Ẩn nhẫn, thiện
lương, chính trực... từng phẩm chất tốt đẹp trên người Lưu Xuyên dần dần bị
sinh hoạt như địa ngục tiêu trừ mất.
Sinh mệnh so với tưởng
tượng càng yếu ớt, cũng càng mạnh mẽ hơn.
Dục vọng muốn sống
đơn thuần mãnh liệt chống đỡ Lưu Xuyên, hắn lần lượt ti tiện cướp đi đồ ăn
trong tay những người bệnh khác, sống sót một cách ngoan cường.
Ngô Lương không biết
từ đâu mà nghe được tình cảnh của Lưu Xuyên, thổn thức rất nhiều, cũng rất đồng
tình với người đàn ông bị người nhà phản bội này. Nói thực ra, kết cục như vậy
hắn đã sớm lường trước, nhưng khi chuyện thực sự xảy ra, hắn vẫn thương tiếc
thay cho Lưu Xuyên. Hắn tính toán số hàng dự trữ của mình, nếu chỉ nuôi thêm
Lưu Xuyên thì không thành vấn đề. Hầy, coi như trả ân tình anh ta đã cứu mạng rồi
đưa mình đến thành phố A vậy.
Ngô Lương đi hỏi ý Lục
Khiêm, được cho phép, hắn tìm vài người nâng Lưu Xuyên đến cơ sở chữa bệnh của
Vuốt Đen, cũng lấy danh nghĩa người nhà hoàn thành thủ tục chữa bệnh cho Lưu
Xuyên, chi trả số lương thực và tinh hạch tương ứng.
Khi Lưu Xuyên tỉnh
táo lại, nói với Ngô Lương một tiếng 'cảm ơn', rồi tiếp tục sốt cao hôn mê. Cơ
thể bị thương không được điều trị còn bị nhiễm bệnh, đã gần như hoàn toàn suy
kiệt, bác sĩ ở cơ sở chữa bệnh được Ngô Lương dặn dò, rất chú ý đến Lưu Xuyên,
bệnh tình của Lưu Xuyên dần ổn định hơn, nhưng sốt cao không giảm.
Mưa gió kéo dài cả
tháng, trời mới bắt đầu trong trẻo trở lại, dưới sự mãnh liệt của tia bức xạ mặt
trời, bệnh ôn dịch triệt tiêu dần. Một phần nhỏ người nhiễm ôn dịch giữ được mạng
sống, mà hầu hết người nhiễm bệnh đều biến thành phân giá rẻ. (chết rồi đốt
thành tro, không có ai đến nhận nên bón hết cho cây cối rau củ => phân giá rẻ)
Ôn dịch qua đi,
thành phố A có hai đoàn vinh danh thăng lên cấp C sau khi trả cái giá khá lớn.
Vuốt Đen vẫn cấp D nhưng Lục Khiêm không nôn nóng, ngược lại, lần ôn dịch này y
kiếm được rất nhiều. Thuốc đông y gieo trồng ngắn hạn trong không gian đã giúp
y đổi được không ít vật tư khan hiếm —— xăng, súng, đạn, ống giảm thanh.
Đồng thời, Lục Khiêm
cũng căn cứ vào biểu hiện của mọi người, lấy kết quả đấu võ, chọn lựa năm mươi
người bao gồm cả Chu Bân lập thành đội thân vệ. Mà các thân tín như Tần Chính
Đông, Chu Vân vẫn tiếp tục huấn luyện người mới, dẫn dắt đội viên làm nhiệm vụ
và quan sát hướng phát triển đoàn.
Tỉ lệ xuất hiện Liếm
thực giả ngày càng cao, tinh hạch cấp ba dần dần nhiều hơn, nhóm dị năng giả
trong đoàn bắt đầu mạnh lên, chênh lệch giữa người thường và dị năng giả bắt đầu
lớn dần.
Lục Tốn vẫn chưa
khôi phục dị năng đến trình độ như lúc trước, chỉ có Lục Khiêm và Tiết Thần
mang theo đội thân vệ đi làm nhiệm vụ, đội thân vệ hiện tại nhân số rất ít, nhưng
là một đoàn đội toàn dị năng giả, rất hấp dẫn tang thi. Cũng may có súng ống và
dị năng, chỉ cần bọn họ không quá mạo hiểm, trên cơ bản vẫn đối phó được.
Thành viên đội thân
vệ được hưởng 70% quyền lợi phân phối, phúc lợi các đội trưởng cũng được tăng,
vào ở trong khu biệt thự Lục Vân, chính là ao ước của đám người sống sát vách
Vuốt Đen.
Từ đó, hình thức cơ
bản ban đầu của Vuốt Đen đoàn đã xây dựng hoàn tất, Lục Khiêm chuyển trọng tâm
đến việc làm nhiệm vụ, bồi dưỡng dị năng giả ưu tú.
Cùng lúc ôn dịch kết
thúc, số lượng người sống sót lần thứ hai giảm mạnh, chính phủ Trung Quốc cuối
cùng cũng quyết định bỏ lệnh cấm nhiều năm, do phép thợ săn tang thi dùng đồ
ăn, thuốc, xăng hoặc tinh hạch cấp ba để đổi súng ống đạn dược.
Bởi vì súng ống đạn
dược đối với đa số thợ săn tang thi mà nói quá mức sang quý, thay vì thế, mọi
người có xu hướng đi mua cung tiễn nỏ tự chế hoặc súng săn hơn.
Giàu có như Lục
Khiêm, tùy vào tình hình mà vẫn luyến tiếc phải dùng đạn để đối phó với tang
thi, nếu không phải lúc nguy hiểm, y cũng chỉ dùng cung tiễn hỗ trợ và dị năng
để giết tang thi.
Lưu gia không có Lưu
Xuyên sinh hoạt ngày qua ngày càng thêm gian khổ, sinh hoạt khó khăn bận rộn
khiến bọn họ đến thở cũng không có thời gian, làm gì còn tâm tư mà hỏi đến sống
chết của Lưu Xuyên?
Có lẽ thật sự ứng với
câu đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, đến trung tuần, tháng năm Lưu
Xuyên không chỉ hoàn toàn khỏi hẳn, còn thức tỉnh dị năng hệ thủy có tính
ăn mòn đặc biệt.
Tìm được đường sống
trong chỗ chết, Lưu Xuyên hoàn toàn thay đổi, trầm mặc như trước, nhưng ánh mắt
vô cảm, xơ xác tiêu điều giống như u hồn tới từ địa ngục.
"Anh có tính
toán gì sau này không?" Ngô Lương hỏi, nhìn tính tình Lưu Xuyên thay đổi lớn,
hắn không rõ mình nên vui mừng hay nên tiếc hận, một người nghĩa khí tốt bụng lại
trở thành kẻ lãnh khốc vô tình, hắn chỉ có thể thở dài.
"Làm một thợ
săn tang thi chân chính."
=============
≧❂◡❂≦ ≧❂◡❂≦
Nhận xét
Cho nên Lưu Xuyên sốt cao không phải bởi vì nhiễm bệnh mà là đang thức tỉnh dị năng?
Trả lờiXóa_Mong rằng Lưu Xuyên thay da đổi thịt rồi sẽ không làm mọi người thất vọng_