TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 52-53

 



Chương 52: Đăng kí một lần nữa

Lát sau Lục Tốn chợt nghe Tiết Thần trào phúng nói: "Như thế nào, lấy đồ ăn tôi làm chạy đi xum xoe Tiểu Khiêm, còn không làm tốt?" 

"Họ Tiết, cậu đừng đắc ý, anh tôi sẽ không chấp nhận cậu."

"Hừ, ít nhất Tiểu Khiêm không từ chối tôi, cũng không có chuyện mãi mãi cậu ấy vẫn không chấp nhận." Tiết Thần vô cùng hận Lục Tốn, hôm nay nếu không phải hắn gây rối, có khi lời bày tỏ của anh đã thành công.

"Hừ, chúng ta chờ xem." Lục Tốn nói xong, hãy còn ngồi trên ghế sa lông hờn dỗi.

Tiết Thần cứ như gà trống đấu trận thất bại, ngồi cách xa Lục Tốn, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Lục Khiêm rốt cuộc không ngăn cản được hấp dẫn từ thức ăn, hiếm khi hào phóng chia cho Mèo Con một chén thịt nhỏ, còn lại toàn bộ chui hết vào bụng y.

Ăn uống no đủ, tức giận ở đáy lòng Lục Khiêm tan dần, cất bàn và chén bát trống vào không gian, đến thư phòng sắp xếp tư liệu. 

Bởi vì chính phủ mới ban bố < Điều lệ quản lý đoàn đánh thuê trong thời gian chiến tranh >, các đoàn phải đến Công hội lính đánh thuê do chính phủ thành lập để đăng ký một lần nữa, đoàn mới thành lập thành viên không được ít hơn 10 người, nhiều nhất không được vượt quá 200 người, muốn mở rộng cần dựa theo cấp bậc cống hiến; đoàn đã thành lập trước khi điều lệ ban bố có thể bảo lưu nhân số, nhưng phải đưa ra nhân viên tương ứng để phục vụ việc đăng kí tư liệu của lính đánh thuê.

Điều lệ một khi ban bố, giới lính đánh thuê ầm ĩ.

Đến lúc này mọi người mới biết cơ cấu phục vụ lính đánh thuê trước đây xuất phát từ chính phủ, nhưng đã muộn.

Lúc ban đầu, khi cơ cấu phục vụ lính đánh thuê xuất hiện, mọi người căn bản không để ý, nhưng cảm thấy khá tiện lợi, có điều rất nhiều đoàn quy mô nhỏ không muốn giao phí đăng ký thủ tục, mà rất nhiều đoàn cho dù quy mô rất lớn cũng không tình nguyện bỏ số lượng lớn lương thực để đi đăng kí tư liệu thợ săn tang thi, tất cả mọi người cảm thấy loại hành động kia chẳng khác gì coi tiền như rác. 

Lục Khiêm đời trước nếu không phải từng đến thành phố A, biết cơ cấu pháp luật lâm thời này, cũng tuyệt đối sẽ không đi làm cái hành động coi tiền như rác kia.

Bởi vì điều luật này, việc kinh doanh của nhiều đoàn lớn trong thời gian ngắn tan tành, ngâm nước từ đoàn cấp SSS xuống thành cấp G thấp nhất, trừ việc có nhiều vật tư và người quản lý có ưu thế hơn bên ngoài, thì không khác gì với các đoàn mới thành lập.

Mà đoàn Vuốt Đen đã được Lục Khiêm 'dự kiến trước' là sẽ trở thành một trong năm đoàn cấp D trong giới lính đánh thuê. Bởi vì bốn đoàn còn lại ít nhiều gì cũng có bóng dáng của chính phủ, cho nên không ít người đều đoán, thế lực chống lưng của Vuốt Đen hẳn rất cứng, nếu không sao có thể có được nhiều dị năng giả nhất trong số năm đoàn?

Giai đoạn hiện tại trừ các dị năng giả vẫn còn ở bên ngoài, đại đa số dị năng giả vẫn chưa kích phát được uy lực của mình, không ít dị năng giả thậm chí còn không nhanh nhẹn bằng người thường, cho nên, Vuốt Đen tuy rằng liên tục chiêu mộ gần 500 dị năng giả, tổng hợp lại thực lực chỉ miễn cưỡng xếp hạng thứ tư. 

Việc Lục Khiêm hiện tại cần phải làm là kiểm tra thống kê hai ngàn người này rồi giao thông tin cho Công hội, đăng ký sớm ngày nào thì sẽ giữ được cả khu biệt thự Lục Vân và khu huấn luyện ngày ấy, tổng bộ trên danh nghĩa bây giờ chính thức trở thành của riêng.

Những tài liệu này đã được các đội trưởng kiểm tra qua một lần, Lục Khiêm xem xét lại tỉ mỉ, tìm tòi xem có cao thủ nào quen thuộc trong trí nhớ kiếp trước hay không, nếu có thì chọn ra tập trung bồi dưỡng.

Hai ngàn phần tài liệu, Lục Khiêm xem mà hoa mắt chóng mặt, đến tám giờ tối mới đọc xong, chỉ tìm được sáu người nghi là cao thủ hàng đầu.

Lục Khiêm cất tư liệu của những người này vào túi riêng, còn lại đặt vào thùng, để mai Ngô Lương mang đến Công hội.

Xong chuyện này, bên ngoài vang lên âm thanh ầm ầm từ động cơ ô tô.

Hôm nay bốn đội trưởng đi làm nhiệm vụ, đem vật tư về.

Vật tư đã được chia trên xe, còn dư lại chút vật tư sinh hoạt và tinh hạch cấp thấp, lương thực tìm được ngày càng ít.

Chờ Vuốt Đen chính thức đăng ký đoàn cấp D, theo quy định mỗi khi đoàn thăng cấp một bậc, vật tư nộp lên sẽ được giảm 5%, bọn họ chỉ cần nộp 35%, thu nhập sẽ tốt hơn bây giờ, các thợ săn tang thi trong đoàn mỗi ngày đều ngóng trông sớm hoàn thành việc đăng ký cấp bậc.

Lục Tốn cầm chìa khóa, mở kho hàng, mọi người cảm nhận được áp suất siêu thấp trên người hắn, không ai dám thở mạnh, cũng không dám bàn tán vết thương trên mặt hắn có phải do Tiết phó đoàn tạo ra hay không. Nhìn sang Tiết phó đoàn cũng bị đánh thành mặt ‘chó hoang’, mọi người bồn chồn, đánh nhau đến mức này luôn hả?

Những người này mới về không biết chuyện gì, mà thông tin từ đội tuần tra hôm nay nói rằng, hai phó đoàn đánh nhau vì một cô gái.

Hiện tại thiếu chuyện giải trí nhưng không thiếu những kẻ hóng drama xuyên thời đại, chuyện gì cũng bị đồn từ méo thành tròn. Lấy một cô gái làm trung tâm, Lục Tốn và Tiết Thần xoay xung quanh vẽ nên một câu chuyện tam giác tình yêu máu chó. Điều kỳ quái nhất là có một lời đồn, thật ra Tiết phó đoàn và Lục phó đoàn yêu nhau mới đúng, không thấy kẻ thứ ba khóc lóc chạy ra ngoài à?

Từ khi drama truyền đi đến giờ, chưa ai dám nghĩ đầu sỏ gây tội là Lục đoàn trưởng.

Lục Khiêm xuống lầu, gọi bốn đội trưởng vào biệt thự, hỏi về tình huống hôm nay.

Bởi vì tang thi triều vừa mới rút lui, tất cả mọi người không dám dò xét lung tung tình trạng hiện tại của thành phố, nên lựa chọn hành động tại vùng ngoại thành tầm nhìn trống trải. Đoàn người kẻ tài cao gan cũng lớn, ỷ xăng xung túc, xe rắn chắc, người lại nhiều, đi đến địa phương khá xa, thu hoạch tốt hơn các đoàn khác chút ít, cũng tạm thời không có xuất hiện nhân viên thương vong.

"... Tổ chúng tôi trong quá trình làm nhiệm vụ gặp một tang thi kì quái kiểu mới." Tần Chính Đông trưng gương mặt băng sơn ra nói.

Vương Lại Thành, Tôn Ninh Võ cùng Lý Khải đều biến sắc, Lục Khiêm cau mày nói: "Nói xem thử nào."

"Là một tang thi nhân loại, hầu hết da trên người đã không còn, bắp thịt lộ ra ngoài, tốc độ nhanh hơn chó tang thi, sức lực cũng vô cùng lớn, đầu lưỡi có thể vươn ra nửa thước, trên lưỡi có rất nhiều gai xước, tôi vật lộn chính diện với nó, gần như dùng hết dị năng mới giết được. Tôi cảm thấy tiếng gào của nó có thể điều khiển một phần tang thi.” Lục Khiêm có một yêu cầu trong lúc làm nhiệm vụ, nếu gặp tang thi người hoặc động vật khác lạ, phải chú ý đến những đặc điểm lạ đó để về báo cáo lại.

Tần Chính Đông giết tang thi lấy tinh hạch xong, kiểm tra toàn bộ thi thể. Theo tin tức hắn cung cấp, Lục Khiêm có thể đoán được tang thi này là Liếm thực giả chưa tiến hóa hoàn toàn, yếu hơn La Đại Sinh là Liếm thực giả biến dị.

Tôn Ninh Võ cau mày nói: "Chuyện này nghe giống như Liếm thực giả trong 'Nguy cơ sinh hóa', chẳng lẽ tang thi thực sự có thể tiến hóa?"

Vương Lại Thành và Lý Khải âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may Tần Chính Đông thực lực mạnh, nếu đổi lại là bọn họ, không biết phải hao tổn bao nhiêu anh em.

"Anh nói vậy, thì gọi tang thi này là Liếm thực giả đi, tôi từng gặp nó ở căn cứ thành phố B. Nhưng thứ chúng tôi gặp đã biến dị rồi, thực lực còn mạnh hơn, tôi vẫn nghi ngờ lúc ấy căn cứ chúng tôi bị tang thi vây quanh rất có thể do nó giở trò quỷ. Nếu không khi đó vị trí tôi và Tiết Thần trốn rất bí ẩn, căn bản không thể chỉ dùng mũi tên nung nóng mà bắn chết nó được."

Nhắc tới Tiết Thần, trong lòng Lục Khiêm có chút không được tự nhiên, nói tiếp: "Tang thi có thể tiến hóa, việc này tuy rằng vẫn chưa có căn cứ chính xác để xác thực, nhưng tôi có thể nói cho các anh biết, đừng mong chờ may mắn gì. 

Tần Chính Đông, lát nữa cậu trở về gặp nhóm Chu Vân thì nói tỉ mỉ kỹ càng với bọn họ, để bọn họ cẩn thận một chút, gần đây rất có khả năng sẽ còn gặp lại Liếm thực giả."

Lục Khiêm không phải nói chơi, căn cứ vào số liệu đời trước, xác suất tang thi cấp ba Liếm thực giả xuất hiện là 1/50, Liếm thực giả tiến hóa hoàn toàn, đầu lưỡi có thể dài tới một thước lực sát thương rất mạnh, nếu chiến đấu cận chiến, không cẩn thận rất dễ chết. Đương nhiên, nếu dị năng giả đạt tới dị năng trên cấp ba, Liếm thực giả cũng không có gì đáng sợ.

"Vâng, đoàn trưởng." Tần Chính Đông cung kính trả lời, lấy tinh hạch của Liếm thực giả từ túi áo ra đưa cho Lục Khiêm: "Đoàn trưởng, đây là tinh hạch của Liếm thực giả."

Tinh hạch màu đỏ nhạt dưới ánh nến lờ mờ đỏ ửng thản nhiên, tinh hạch này không khác gì tinh hạch cùng cấp, nhưng năng lượng của nó thì không cùng cấp.

"Màu sắc nhạt hơn so với mấy miếng tinh hạch trước kia một ít, miếng tinh hạch này do tự cậu tìm được rồi mang đến đây, xem như phần thưởng cho cậu, nó sẽ có trợ giúp rất lớn với việc tăng cấp dị năng của cậu, làm rất tốt." Lục Khiêm cười đưa lại tinh hạch cho hắn.

Tần Chính Đông từ lúc lấy được viên tinh hạch, không biết sờ soạng nó bao nhiêu lần, trong lòng thèm muốn nó lắm, nhưng hắn làm người trung thành, nếu lựa chọn nguyện trung thành hai anh em Lục Tốn, quả quyết sẽ không làm ra việc vi phạm đoàn quy. 

"Cám ơn đoàn trưởng!" Trên mặt Tần Chính Đông hiện vẻ vui mừng và cảm kích, cất tinh hạch vào túi áo.

“Ngày mai Ngô Lương sẽ đến Công hội nộp tài liệu đăng ký, các cậu sáng mai huấn luyện với Trần Bình xong thì qua giúp đỡ anh ta.”

Mọi người nghe tin vui, miệng nhao nhao đồng ý.

Lục Khiêm bàn giao công việc, rồi để bọn họ trở về.

Kiểm kê toàn bộ vật tư thu hoạch của hôm nay, phân loại chuyển vào nhà kho xong, Lục Tốn và Tiết Thần trở lại biệt thự, vừa lúc nhìn thấy Tần Chính Đông bọn họ từ trong đi ra.

Vào biệt thự, trong đại sảnh to như vậy, chỉ còn lại có ba người họ, Tiết Thần và Lục Tốn cho dù miệng lưỡi lưu loát như thế nào thì nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đến rụng băng phấn của Lục Khiêm, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, không khí lập tức trở nên đông cứng.

Lục Khiêm nhìn gương mặt 'chó hoang' của hai người kia, vừa bực mình vừa buồn cười, y thề rằng y tuyệt đối không đau lòng, nên như thế, ai bảo hai người họ làm phiền khiến y cả ngày tâm tình không yên! Y muốn, chó hoang là gì, trực tiếp biến thành quốc bảo cho vui mừng.

(Editor: quốc bảo là gấu trúc, ý là bây giờ mặt hai người bầm một bên giống chó hoang rồi, nếu Khiêm muốn thì cho mỗi người 2 đấm, mắt thâm đen hết 2 bên như gấu trúc quốc bảo)

Thấy Lục Khiêm nhìn chằm chằm vào mặt của bọn họ, Tiết Thần cảm thấy thẹn thùng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí cứng ngắc: "Tiểu Khiêm, đói bụng rồi đúng không? Tôi nấu cơm xong rồi, còn hai món nữa là có thể ăn."

Lục Khiêm nhìn vẻ cẩn thận lấy lòng trên mặt Tiết Thần cùng Lục Tốn, trong lòng lại phiền muốn, lời từ chối đến bên miệng rồi nhưng không thể nói nên lời, trầm mặc một chút, rầu rĩ nói: "Ừm."

"Để tôi phụ cậu." Lục Tốn hiếm khi tự tin vào chính mình. Dũng khí bày tỏ vào buổi sáng lúc này không còn, hắn cũng không dám ở lại một mình, sợ bị Khiêm mắng hoặc từ chối một lần nữa.

Nghe được âm thanh binh binh bàng bàng phòng bếp truyền tới, Lục Khiêm thở dài, ngồi chơi mèo, y quyết định chờ tất cả mọi người tỉnh táo lại, nói cho họ biết suy nghĩ của mình.  

Bữa cơm chiều này ăn trong sự im lặng kỳ lạ, sau khi ăn xong, Lục Tốn nói: "Khiêm, chuyện của đoàn cũng đã ổn định, ngày mai em đi làm nhiệm vụ với bọn Phùng Hoa."

Lục Khiêm nghe được tiếng 'Khiêm' kia cảm thấy thần kinh trong óc đang căng lên bị đâm một phát, lửa giận vừa giảm xuống lại xông lên : "Tùy em, em muốn sao cũng được."

Lục Tốn trong lòng hơi hơi đau xót, mặt bị đánh thành chó hoang khó khăn nở một nụ cười: "Em đã biết, em sẽ chú ý an toàn, anh đừng lo lắng."

Tiết Thần biết Lục Khiêm thương Lục Tốn bao nhiêu, hiện tại giận hờn như vậy, anh cũng không dám có suy nghĩ ở lại độc chiếm Lục Khiêm. Anh dám cá rằng, ngày mai Lục Tốn không ở đây, Tiểu Khiêm khẳng định lo lắng rất nhiều, sau đó nói không chừng anh sẽ bị giận cá chém thớt. Chuyện kiểu này trước kia từng xảy ra rồi.

"Tổ của Chu Vân thực lực yếu, ngày mai tôi đi làm nhiệm vụ với bọn họ."

Ha, tên nào cũng nôn nóng bỏ chạy, cút hết đi cho y đỡ phiền lòng khi nhìn thấy họ! Lục Khiêm rầu rĩ nghĩ.   

Chương 53: Chiến tranh lạnh

Ban đêm, Lục Khiêm nằm trên giường, đầu óc lộn xộn, lăn qua lộn lại  vẫn không ngủ được, đợi từ nửa đêm đến sáng mới mơ màng ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời đã chiếu đến mông.

Y nằm trên giường thêm một lát, trong nhà yên tĩnh tịch mịch, Lục Tốn và Tiết Thần đi từ lúc nào y cũng không biết.

Hừ, mắt không thấy tâm không phiền! 

Lục Khiêm lật người, đưa tay lay mèo nhỏ dậy, mèo nhỏ đáng thương chớp đôi mắt màu hổ phách, vẻ mặt ngu ngơ trừng mắt đáng thương, nhìn đến mức người nào đó phải ngại ngùng buông nó ra.

Lục Khiêm nằm lì trên giường, nhưng không cảm thấy buồn ngủ tí nào, bụng đói reo vang, y đành phải mặc quần áo rời giường, định lê thân đi nấu mì.

Chờ y rửa mặt rồi xuống phòng bếp, trên bếp đặt một cái nồi lớn, mở nắp ra, mùi cháo thịt trứng muối cách thủy xông vào mũi, cái bụng đáng thất vọng của y dẫn đầu làm phản kêu to.

Trừ cháo thịt trứng muối, trên bàn Tiết Thần còn để lại một số đồ ăn, đồ vặt các loại cho y.

Trên bàn có một tờ giấy, mặt trên viết, cơm trưa đã làm xong cất trong tủ lạnh, giữa trưa nhớ hâm nóng một chút rồi ăn. Mặt sau của tờ giấy còn vẽ một khuôn mặt tươi cười trông thật ngu ngốc vô cùng.

Nhìn nét chữ là biết Lục Tốn viết.

Lục Khiêm ăn cháo, rõ ràng bình thường vẫn thích cháo thịt trứng muối của Tiết Thần, hôm nay ăn lại không có mùi vị gì. Bữa ăn sáng ngon lành ăn vào miệng cũng nhạt như nước ốc.

Ăn một chén cháo, trong bụng vẫn đói, nhưng y cảm thấy mình ăn thêm nuốt không trôi.

Cất đồ ăn dư vào tủ lạnh, trong đầu tự dưng nghĩ, không biết bọn họ hôm nay có gặp phải nguy hiểm gì hay không.

Mịa, y không thèm quan tâm hai tên xấu xa đó đâu!  

Khi Ngô Lương đến nhận công việc, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo đến mức đông chết người của Lục Khiêm, sợ không dám thở. Chuyện của Lâm Hân hôm qua hắn đã nghe nói, hắn hiện tại đang cầu nguyện đoàn trưởng bọn họ trăm ngàn lần đừng tính hết chuyện lên đầu hắn, thật sự không phải hắn nói cho Lâm Hân địa chỉ của bọn họ!

Lòng  Ngô Lương run run đi theo Lục Khiêm lên lầu, nghiêm túc nghe xong công việc Lục Khiêm giao, ôm cái thùng lớn đựng sổ sách chạy như bay.

Ngô Lương đáng thương sợ bóng sợ gió một hồi, trong lòng Lục Khiêm đang rối rắm thành một đống, làm gì có tâm tư để ý hắn.

Tiết Thần lần đầu tiên không có Lục Khiêm bên cạnh, ra ngoài giết tang thi, vẫn  theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Lục Khiêm.

So với khu biệt thự an nhàn thoải mái ở thành phố A, bên ngoài đất đai bị bom tạc vỡ nát đau lòng. Mấy ngày liên tiếp mặt trời chói lóa hòa tan tuyết, trên đường thỉnh thoảng  nhìn thấy vài thi thể xanh tím, bên trên lúc nhúc đầy giòi bọ ruồi bay, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối không tiêu tan, so với mùa đông còn hôi thối hơn gấp nhiều lần, làm người ta khó chịu cực kì.

Trên mặt đất phát triển không ít cây cỏ dại, bị mặt trời phơi nắng  ủ rũ, đưa mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt đến một sinh mệnh mỏng manh cũng không có. 

Trên xe, nhóm thợ săn tang thi bàn tán: "Nhiều đất trống như vậy, bỏ hoang thật đáng tiếc."

"Đúng vậy, nếu như có thể gieo các loại hạt ngô, lúa mạch, đậu nành, thì số người chịu đói đã giảm được nhiều rồi." Sau khi cao tầng chính phủ sụp đổ, trung ương thu hoạch càng ngày càng ít, quản lý lương thực và vật tư  ngày càng nghiêm, thợ săn tang thi còn đỡ, ít nhất  có thể dùng tinh hạch đổi lương thực, nhóm người công nhân trong thành phố A chỉ có thể dùng điểm tích lũy để đổi, ngày qua ngày càng thảm, số người chịu đói không hề ít.

"Nói thì dễ, nhưng ai chịu ở lại đây mà trông coi chăm sóc? Trước tiên chưa nói đến việc cây có thể sống hay không, cũng chưa nói có gặp trộm hay không, gặp phải tang thi triều là mất mạng chứ nói gì trồng cây."

"Trong radio không phải nói, đang nghiên cứu việc chuyển đổi gen các loại hạt ngô, đậu nành gì đó, sản lượng sẽ đạt rất cao, chờ thu hoạch xong thì không lo đói nữa."

"Nói anh ngốc anh không nghe, chính phủ nói mà anh tin được à. Anh không nghĩ xem hiện tại thành phố A có bao nhiêu người, chờ thu hoạch xong, hơn một nửa số người đã chết đói. Hơn nữa, loại chuyện nghiên cứu lâu la tốn thời gian kia, cái đám người đó không có chuyện gì làm chỉ biết ngồi ăn không, một đám hận không thể nghiên cứu ra một con trâu khổng lồ."

"Này này này, đừng khoác lác nữa, các anh nhìn xem bên kia có phải là trâu tang thi hay không?!"

Xa xa, một con quái vật thoạt nhìn giống trâu đang chạy như bay về phía bọn họ.

Nhóm thợ săn tang thi một bên cầm vũ khí đề phòng, một bên thầm mắng: "Hay thật, còn thật sự biến ra một con trâu."

Bỗng nhiên hai mũi tên sắt đồng thời bắn ra, cắm vào hai mắt của trâu tang thi, trâu tang thi theo quán tính lăn vài vòng trên mặt đất, hoàn toàn không thấy động tĩnh.

"Không hổ là đội trưởng của chúng ta, trâu bò!" Có người thật tâm tán dương.

"Trâu bò hơn nữa thì sao chứ, vẫn chỉ là một người đàn bà." Có người có chút khinh thường.

"Đàn bà thì thế nào, đàn ông như anh, nếu có bản lĩnh sao không đi làm đội trưởng đi?"

"Hừ."

Bắn trúng trâu tang thi chính là hai chị em Chu Vân, hai người bọn họ khí lực mạnh, cung tên họ dùng chính Lục Khiêm đặc biệt nhờ ông nội của Trần Bình chế tạo ra bằng sắt tốt, tên cũng rất cứng, uy lực tuyệt đối không hề kém súng ống. Hơn nữa tên chỉ cần nhặt lại, lau rửa một chút, còn có thể sử dụng nhiều lần, khuyết điểm lớn nhất là không thể bắn nhiều phát liên tục như súng ống. Trước khi nhận được súng ống, cũng chỉ có thể dùng nó luyện độ chính xác. Chu Vân Chu Bân luyện tập vài ngày,  là hai người tốt nhất trong đội bọn họ.

Sau khi giết chết trâu tang thi, vài người phụ nữ phụ trách hậu cần lái xe qua, một người cầm con dao sắt bén xuống xe, thuần thục mổ đầu trâu tang thi, lấy tinh hạch ra, lên xe, tiếp tục lên đường.

Vùng ngoại thành không có nhiều vật tư để thu hoạch, nếu gặp được vài căn nhà vẫn chưa có ai đến, xem như may mắn lắm rồi.

Chu Vân bọn họ hôm nay không may, đi đến ba bốn mươi căn nhà, tổng cộng chỉ mới tìm được một trăm hai mươi cân bột mì, bốn năm trăm cân lúa mạch, cùng một ít gia vị.

Mặt Tiết Thần vẫn luôn âm trầm, trong đội Chu Vân không ai dám mở miệng nói chuyện với anh, anh cũng vui vẻ vì bên tai thanh tịnh, liên tiếp dùng dị năng tiếp đón tang thi, giải tỏa khó chịu trong lòng.

Dần dần, Tiết Thần đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác huyền diệu.

Vì chứng thực chuyện này không phải ảo giác, anh tìm một vị trí tương đối an toàn, dùng 'Tinh thần lực' tập trung đâm xuyên qua một tang thi béo mặc tây trang ở xa xa, trong lòng yên lặng thúc dục dị năng. Chỉ nghe  ‘oanh’  một tiếng, đầu của tang thi béo đột nhiên bốc cháy, tiếp theo bùm một tiếng ngã trên mặt đất.

Tiết Thần dại ra một chút, nháy mắt mừng như điên.

Lúc trước khi anh sử dụng dị năng, phải căn cứ vào mỗi một tọa độ cho ngọn lửa, vật thể chính xác mới có thể tạo lửa. Hiện tại  có thể dùng tinh thần lực tập trung vào vật thể đang chuyển động, trực tiếp tạo ra lửa trên vật thể, điều này có ý nghĩa khác xa bình thường.

Mừng như điên xong, Tiết Thần lại chọn vài tang thi làm thí nghiệm, hiệu quả cực kì lý tưởng, nhưng mà anh cảm nhận được lượng dị năng tiêu hao quá lớn.

Tiết Thần đang chuẩn bị luyện tập thêm vài lần, không biết ai hoảng sợ quát to một tiếng: "Liếm thực giả, Liếm thực giả đang đến!"  

Liếm thực giả này hoàn toàn nhìn không ra hình dáng con người, toàn thân che kín xước rô, di chuyển bằng bốn chân như động vật, đấu đá lung tung chạy về phía Tiết Thần 'thơm ngon'.

Tiết Thần rùng mình, lập tức tập trung tinh thần lực, nhưng tốc độ của Liếm thực giả nhanh hơn tang thi bình thường  nhiều, Tiết Thần gần như dùng hết sạch toàn bộ năng lượng mới tập trung tinh thần lực lại trên người nó, suy nghĩ, Liếm thực giả đột nhiên ngừng lại, thống khổ kêu gào lăn trên mặt đất. Đột nhiên, đầu nó nổ tung, óc văng khắp nơi và trên xương sọ bám vào một ngọn lửa xanh đen, tinh hạch của nó rơi ra lăn đến chân Tiết Thần, Tiết Thần nhặt lên, tinh hạch trừ việc rất nóng, không có chút dấu hiệu nào bị dị năng của anh đốt cháy hư.

Tiết Thần tùy tiện tìm một mảnh vải, lau sơ qua tinh hạch, bỏ vào trong túi áo.

Tất cả mọi người xung quanh, một đám cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ vẫn luôn biết Tiết phó đoàn  có dị năng rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến trình độ này. Bọn họ mười người liên thủ cũng không hạ nổi một con quái vật, anh chỉ đưa ánh mắt vài vòng, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động giết nó.

Trong lúc nhất thời, một vài thợ săn tang thi ỷ vào thân thủ tốt xem thường dị năng giả  bắt đầu bồn chồn, một ít dị năng giả thực lực nhỏ yếu  trong lòng sinh ra một loại khát vọng mãnh liệt cùng sùng bái, cho dù tâm tư bọn họ như thế nào, ánh mắt nhìn về phía Tiết Thần đều tràn ngập kính phục của kẻ yếu đối với cường giả. 

Tiết Thần quan sát vẻ mặt họ, trong lòng cười khổ, bọn họ thấy anh dễ dàng giết chết Liếm thực giả, nhưng không biết rằng giết  một Liếm thực giả như vậy đã hao phí một nửa dị năng của anh.

Liếm thực giả trước khi chết gào thét đưa tới không ít tang thi, mọi người hợp tác đâu vào đấy, chậm rãi ổn định tình hình.

Lục Tốn bọn họ cũng gặp gỡ Liếm thực giả, Lục Tốn không có loại tinh thần lực quỷ dị như Tiết Thần, chỉ có thể  dùng dị năng hệ phong trói buộc Liếm thực giả, lại dùng đao gió đâm thủng đầu nó.

Dùng dị năng giết chết hai Liếm thực giả chính là cực hạn của Lục Tốn, đến khi Liếm thực giả thứ ba xuất hiện, Lục Tốn không thể không hợp tác với ba dị năng giả khác, mới giải quyết được. Liếm thực giả chết, phần lớn tang thi bừng lên, nhóm Lục Tốn bị vây quanh. Lục Tốn ra lệnh mọi người trước tiên lui xe đến thủ ở một nơi gần đó, tuỳ thời hành động, tùy thời chuẩn bị lui lại.

--------

Mất một ngày, rốt cục thẩm tra đối chiếu hoàn tất tư liệu, Vuốt Đen một lần nữa đăng kí vị trí đoàn cấp D. 

Lục Khiêm xử lý xong mọi chuyện về đến nhà đã bảy giờ tối, nhìn trong nhà tối như mực một chút ánh sáng cũng không có, trong lòng  rầu rĩ cực kỳ không thoải mái.

Thắp một ngọn nến vào phòng bếp, bếp lò trong phòng đã sớm tắt, nước đặt trên bếp cũng không còn nhiệt độ.

Lục Khiêm bỏ thêm chút than vào bếp lò, dùng cây quạt quạt trong chốc lát, bếp lò cuối cùng cũng cháy lên, nhưng lò lửa không có dị năng hỏa của Tiết Thần duy trì, không có lửa, căn bản không thể xào rau.

Y suy nghĩ, lấy phần cơm hầm khoai tây mà y đã từng nấu ở trấn Thanh Đồng cất trong không gian ra, đặt lên bếp hâm nóng, rồi lấy từ không gian chút khổ qua trồng trên đất, rửa sạch thả vào. Chuẩn bị xong hai món ăn, y lại cảm thấy không đủ, từ trong không gian lấy ra vài quả trứng, tiếp lại nấu thêm chút thịt. 

Chờ y tỉnh táo lại, đã nấu rất nhiều món, vốn chỉ tính toán bữa cơm bình thường cho mình no bụng, kết quả lại nấu thành một bàn đồ ăn đủ cho ba người.

Lục Khiêm rất khó chịu nhìn chằm chằm bàn đầy đồ ăn, bưng bát đũa, rồi lại không có tâm trạng ăn.

Tiểu Tốn cùng Tiết Thần lâu như vậy không trở về, có phải đã gặp gì nguy hiểm không.

Phiền chết, thấy bọn họ thì cảm thấy phiền, không thấy bọn họ ở trong lòng lại càng phiền.

Lục Khiêm còn lâu mới thừa nhận rằng hôm nay vì lo lắng cho hai người họ, nên liên tiếp mất hồn  không ngừng phạm sai lầm. 


Chương 54-55

Nhận xét

  1. Ủa rồi không xử lý tên gác cổng hả? Sau này bất kể con chó con mèo nào tự nhận là bạn trai bạn gái a cô a dì gì cũng đều có thể cho vào?

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét