TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 46-47

 




Chương 46: Tình thế 

"Ngô Lương." Lục Khiêm xoay người nhìn thấy hắn, trong lòng bắt đầu tính toán, cười hỏi: " Anh đến thành phố A bao giờ vậy? Lưu Xuyên đâu? Bọn họ cũng đến chứ?" 

Vốn Ngô Lương trông mập mạp hàm hậu, nay gầy yếu hơn nhiều, sắc mặt ố vàng, ánh mắt mệt mỏi tiều tụy, thoạt nhìn không có tinh thần như lúc trước.

Nhắc đến Lưu Xuyên, sắc mặt vui mừng của Ngô Lương chợt tắt, vẫn cười nói: "Tới trước năm mới, Lưu Xuyên có lẽ về quân đội báo cáo công tác rồi, tôi cũng không rõ lắm."

"Vậy anh có tìm được người nhà của mình không?" Lục Khiêm thấy sắc mặt hắn không tốt, hơn nữa trước kia hắn luôn gọi Lưu Xuyên là anh Lưu, hiện tại lại gọi thẳng tên, giọng điệu cũng là lạ, sợ là trên đường đi đã nảy sinh mâu thuẫn.

Sắc mặt Ngô Lương hoàn toàn ảm đạm, hít một hơi nói: "Không có, nghe nói ba mẹ tôi lúc đại tẩy trừ đã bị bắt đi, chỉ sợ đã mất."

Nói xong đôi mắt Ngô Lương hơi hơi phiếm hồng, hắn trải qua ngàn khó vạn hiểm mới trở lại thành phố A, kết quả đến được thì cha mẹ sống không thấy người chết không nghe tin tức. Sớm biết như thế, hắn sẽ không bỏ lại cha mẹ tuổi già, một mình đến thành phố B lăn lộn.

Lục Khiêm rất hiểu sự hối hận và khổ sở của hắn, an ủi: "Có một số việc, cho dù anh muốn cũng không thể thay đổi, anh còn sống thì nên nhìn về phía trước."

Ngô Lương gật gật đầu, khóe miệng cười khổ: "Cám ơn anh."

"Đúng rồi, anh tới chợ đêm làm gì? Bán đồ hay là mua đồ?"

Ngô Lương lắc đầu, nói: "Cũng không phải, tôi muốn tìm vài người, cùng bọn họ đi giết tang thi." Khi tách khỏi nhóm người Lưu Xuyên, trên người hắn ngoài một túi bánh bích quy ra thì không còn gì cả, đồ trong nhà đã sớm bị người dọn sạch, mấy ngày này hắn làm thợ săn tang thi sống qua ngày.

Lục Khiêm cười đưa ra cành ô-liu: "Tôi, Tiết Thần và em trai tôi đang xây dựng một đoàn lính, anh có hứng thú gia nhập với chúng tôi không?"

Ngô Lương đã lăn lộn một khoảng thời gian trong vòng tang thi thợ săn, làm sao có thể chưa nghe nói qua binh đoàn Vuốt Đen gần đây danh tiếng vang dội, tên của đoàn trưởng cùng phó đoàn càng  như sấm bên tai.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ chỉ đi chung mấy ngày đường, chút giao tình cũng không có vậy mà đoàn trưởng Lục Khiêm sẽ chủ động mời hắn nhập đoàn, quả thực là bánh nhân thịt rụng từ trên trời xuống làm người ta không thể tin được.

Ngô Lương bị bánh nhân thịt lớn Lục Khiêm ném ra đập đến mơ hồ, hai quy trình tồn tại nhắc nhở hắn, lấy thân thủ của hắn thật sự có tư cách gia nhập Vuốt Đen sao?

Ngô Lương cúi đầu, ủ rũ: "Anh Lục, thân thủ của tôi không tốt, hay là thôi đi." Vào đoàn lại bị đuổi ra, lúc ấy thật sự không biết giấu mặt đi đâu, hắn vẫn tự hiểu năng lực mình ở mức nào.

Lục Khiêm nghe hắn nói xong, thay đổi cái nhìn với người kiếp trước từng hãm hại mình.

Có vài người dù hoàn cảnh sinh tồn ác liệt bao nhiêu, khó khăn bao nhiêu, vẫn giữ lại chút kiêu ngạo và tôn nghiêm, có lẽ như vậy không phù hợp với mục tiêu 'còn sống' trong thời thế hiện tại, nhưng nếu một người thật sự đến trình độ 'còn sống mà sống ', như vậy sự hiện hữu của hắn thật sự còn có ý nghĩa sao? Mà y làm sao có thể yên tâm giao toàn quyền cho một người không có cốt khí, không tự mình hiểu lấy mình quản lý vật tư cho y được?

Tiết Thần lạnh lùng đánh giá Ngô Lương vài lần, vẻ ngoài ném vào trong biển người là tìm không ra, thân thủ kém cỏi như vậy, không biết Tiểu Khiêm coi trọng hắn cái gì!

Tiết Thần vừa ghen, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nói: "Được rồi, đừng lề mề, thân thủ không tốt vào đoàn luyện tập là được, chỉ cần không ghét bỏ đoàn chúng tôi miếu quá nhỏ chứa không nổi vị phật lớn như ngài."

Ngô Lương vẻ mặt hàm hậu tươi cười, vội đáp: "Làm sao có thể? Anh Tiết đừng hiểu lầm. Có thể gia nhập Vuốt Đen là vinh hạnh của tôi, tôi chỉ sợ làm ngài và anh Lục mất mặt thôi không phải sao?" Hắn hình như chưa từng đắc tội Tiết Thần mà?

Ngô Lương dù nghĩ đến nổ não cũng không nghĩ ra, người đàn ông đơn phương yêu thầm là người suy nghĩ không theo lẽ thường.

Tiết Thần càng nhìn hắn càng cảm thấy không vừa mắt, hừ lạnh một tiếng: "Sợ chúng tôi mất mặt thì làm việc cho tốt."

Lục Khiêm và Tiết Thần cùng nhau diễn vai phản diện, Ngô Lương chỉ kém không lấy tính mạng đảm bảo, tuyệt đối không để bọn họ thất vọng.

Lục Khiêm nhìn khuôn mặt hàm hậu của Ngô Lương lộ vẻ nịnh nọt, ngầm vui vẻ. Ai bảo anh đời trước đào hố hãm hại tôi, đời này xứng đáng tự bán mình còn đếm tiền giúp tôi.

Tiết Thần hiểu rất rõ Lục Khiêm, nhìn ý cười trong mắt y, trong lòng rung rinh. Chờ sau khi Ngô Lương rời đi, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Tiểu Khiêm, tôi không nhìn thấy Ngô Lương có chỗ nào hơn người, sao cậu muốn mời hắn nhập đoàn vậy?"

"Về sau anh sẽ biết." Lục Khiêm hiếm khi tâm tình tốt trêu chọc nói: "Tiết Thần, anh đây không phải là ghen tị chứ?"

Tiết Thần bất ngờ bị crush vạch trần xém sặc nước miếng chết, nhưng nhìn vẻ mặt đùa giỡn của Lục Khiêm, lại thấy thất bại, giọng nói nghiêm túc nhưng ôn nhu:"Đúng vậy. Tôi ghen vì cậu, có phải cậu thấy rất vui vẻ không?" Trời biết, khi nói ra những lời này, tim anh đập muốn rơi khỏi ngực.

Nhìn anh ấy xem, lại chơi chiêu này, so với đời trước, diễn xuất của anh ấy hiện tại mẹ nó quá đỉnh!

Lục Khiêm cười tủm tỉm gật đầu: "Ừ, rất vui vẻ."

Tiết Thần cảm thấy xung quanh có hơi không chân thật, tim đập như sấm, lắp bắp hỏi: "Thật, thật sự?"

Lục Khiêm tươi cười không thay đổi: "Đương nhiên là giả. Bên kia hình như có bán xăng, chúng ta đi qua đó xem."

Tiết Thần giống như một không khí cầu khổng lồ, vừa chuẩn bị bay lên trời cao, lại bị người ta chọt một phát, 'Xì' một cái cả người đều ủ rũ.

Anh không thể không thừa nhận một điều, Tiểu Khiêm không chỉ mạnh hơn về thực lực, tính cách cũng thay đổi luôn! Cái kiểu mà gian manh ấy!

Sau khi Ngô Lương gia nhập đoàn, Lục Khiêm tạm thời vẫn chưa sắp xếp hắn đi xử lí giao dịch tinh hạch, mà là thả hắn vào tổ Chu Vân để làm công tác dọn dẹp chiến trường. Ngô Lương tốt xấu gì cũng là một người đàn ông, ăn no cơm, sức lực cũng không kém, dốc hết sức mà làm việc. Người trong đoàn cũng biết hắn là người quen cũ của Lục Khiêm, đối với chuyện hắn đột nhiên gia nhập cũng không nói gì, hơn nữa năng lực giao tiếp của hắn không tồi, rất nhanh đã thân thiết với mọi người.

Liên tiếp năm ngày làm nhiệm vụ, trời cũng liên tiếp năm ngày nắng, nhiệt độ không khí vẫn chưa tăng lên rõ ràng, nhưng tuyết đọng đã bắt đầu từ từ tan rã, ngẫu nhiên ngẩng đầu cũng có thể thấy tái sinh, mùa xuân mà mọi người mong chờ từ lâu đã đến .

Tương phản với hy vọng và tin tưởng đang đong đầy cõi lòng dân chúng, cấp cao quân đội thành phố A  bắt đầu lâm vào khủng hoảng chưa từng có.

Trước một bước phía nam ấm lên, như hai tỉnh G, tỉnh H là nơi hiếm khi chịu ảnh hưởng dòng nước lạnh mùa đông, ngoại trừ những nơi quân đoàn lập căn cứ cố gắng đau khổ chống đỡ bên ngoài, những căn cứ sinh tồn khác đã bị tang thi tấn công.

Dị năng giả trong cao tầng quân đội không phải bí mật gì, nhưng mà, bọn họ chưa kịp vui mừng gen nhân loại đình trệ nay tiếp tục tiến hóa, đã phải đối mặt với vấn đề tàn khốc —— tang thi cũng có thể tiến hóa!

Trung Quốc có 1,4 tỷ dân cư, sau khi bùng nổ virus tang thi, theo chuyên gia phỏng đoán, có một phần ba dân cư trong thời gian ngắn nhất biến thành tang thi, còn lại lại có một phần ba dân cư trong lúc hỗn loạn biến thành tang thi, hơn nữa sau bởi vì đói khát, rét lạnh, bệnh tật, tang thi vây công, kết hợp ảnh chụp quay phim vệ tinh gửi về, người sống sót ở Trung Quốc hiện nay còn không đến 400 triệu.

Trong 400 triệu dân cư này, trừ người già và trẻ em không có sức chiến đấu, chân chính có năng lực giết tang thi không đến 300 triệu người.

Tang thi động vật và tang thi con người trong lãnh thổ Trung Quốc gom lại khoảng 1,5 tỷ, 300 triệu đối kháng với 1,5 tỷ đã không có ưu thế gì, mà 1,5 tỷ này còn đang tiến hóa toàn diện! Giai đoạn hiện tại xác suất sinh ra dị năng giả trong số người sống sót chỉ vỏn vẹn 5%, nhân loại bị dồn vào bước đường cùng trước nay chưa từng có!

Trên bình diện quốc tế, tình huống những quốc gia khác, liên minh các quốc gia do Mỹ và Nga cầm đầu tình trạng cũng không tốt lắm. Số ít các quốc gia quân sự lớn có đạn hạt nhân, thống nhất đề nghị không sử dụng đạn hạch để tấn công tang thi.

Đạn hạt nhân là vũ khí có tính sát thương nhất của loài người, lực sát thương của nó không thể nghi ngờ, nhưng đồng thời nó mang đến hậu hoạn vô cùng, chỉ là các nhà khoa học đưa ra kết quả nghiên cứu: 'Bức xạ hạt nhân có khả năng sẽ thúc đẩy tang thi biến dị lần thứ hai'  khiến cho mọi người chùn bước.

Một báo cáo kết quả không xác định trăm phần trăm vẫn không cách nào làm cho người ta hết hy vọng, Mỹ tạo áp lực cho Trung Quốc, căn cứ vào mật độ tang thi dày đặt của Trung Quốc gây uy hiếp đến an toàn của cả thế giới đưa ra yêu cầu, muốn Trung Quốc ném bom xuống tỉnh Quảng Châu, nếu không họ sẽ tiến hành công kích từ xa đối với Trung Quốc.

Lãnh đạo tối cao của Trung Quốc nhận được một bức thư thần bí, cuối cùng cắn răng chống lại áp lực từ Mỹ, đề nghị chuyển đầu đạn hạt nhân này sang hướng Nhật Bản đã chìm nghỉm một nửa vì sóng thần và động đất, nếu không, Mỹ tấn công từ xa vào bất kì tỉnh thành phố nào của Trung Quốc, Trung Quốc sẽ đáp trả gấp đôi.

Thái độ cứng rắn của Trung Quốc khiến Mỹ đồng ý đề nghị này, vốn Nhật đã không còn bao nhiêu người sống sót, hà tất gì phải vì vậy mà đắc tội với một quốc gia có năng lực công kích mạnh? Mỹ lợi dụng Nhật thành thói quen, cuối cùng quyết định tận dụng nốt chút cốt tủy của người anh em đáng thương, Mỹ và Trung Quốc đã đạt thành hiệp nghị, các nước khác còn dám nói gì thêm?

Đầu tháng 3 năm 2013, một đám mây hình nấm khổng lồ xuất hiện trên bầu trời nước Nhật*, Trung Quốc lại chẳng có tí vui mừng nào khi trả được mối thù truyền kiếp, rất nhanh một cơn đả kích càng nặng nề hơn đã ép đến khiến người ta không thở nổi. Chỉ trong 10 ngày ngắn ngủi, khu bức xạ hạt nhân cho ra đời tang thi càng mạnh hơn, toàn thân chúng bọc trong lớp mủ, khi chiến đấu sẽ phun ra một chất nhầy có tính ăn mòn cao, người nào bị dính dù chỉ một giọt cũng sẽ biến thành tang thi trong thời gian ngắn nhất. Đồng thời, họ biến thành tang thi cũng sẽ bọc mủ, có tính ăn mòn này.  (*: Mây hình nấm xuất hiện sau vụ nổ bom nguyên tử ở Nagasaki, Nhật Bản, ngày 9/8/1945, ở đây ý nói là Trung thả bom xuống Nhật tạo thành mây hình nấm)

Ảnh minh họa



Vũ khí hạt nhân hiển hách tạm thời mất đi tác dụng, lãnh đạo các quốc gia im lặng, cùng hiệp thương quyết định, tranh thủ thời tiết vẫn còn lạnh, phát động tổng tiến công tang thi, cố gắng tiêu diệt nhiều tang thi trong thời gian ngắn nhất có thể.

Chính phủ Trung Quốc phát thông báo đến những căn cứ sống sót, quân đội chọn ngày 20 tháng 3 năm 2013 phát động tấn công toàn diện tang thi, mong các căn cứ sống sót phối hợp với quân đội, nhanh chóng diệt trừ tang thi, khôi phục tổ quốc non sông gấm vóc. Đồng thời, chính phủ cũng hứa hẹn, phàm là dị năng giả đi đến địa điểm đăng ký đã chỉ định cũng như tham gia hành động, mỗi người sẽ được nhận 1 vạn miếng tinh hạch, đồng thời, tinh hạch thu được trong quá trình chiến đấu cũng thuộc về cá nhân.

Dị năng giả và tinh hạch lần đầu tiên được chính phủ thừa nhận, chính thức bước lên sân khấu mạt thế.

Trọng thưởng tất có người mạnh dạn, dưới nhiều điều kiện ưu tú của chính phủ, một bộ phận dị năng giả từ trong bóng đêm bước ra, lựa chọn trận doanh quân đội. Bộ phận dị năng giả còn lại vẫn do dự như cũ, bị vây trong trạng thái, lựa chọn che dấu dị năng bản thân và tiếp tục dựa vào đoàn đánh thuê.

Thu được tin tức này, Lục Khiêm lặng lẽ thở phào một hơi, không uổng công y mạo hiểm đem thư cảnh cáo đưa vào nội thành, đời trước chính phủ Trung Quốc bị cáo già Mỹ lừa dối ngu ngốc thả bom trên chính lãnh thổ của mình, làm người sống sót chịu nhiều đau khổ.

Ngày 16 tháng 3, Lục Khiêm ra lệnh cưỡng chế đoàn ngừng lại tất cả hoạt động, bắt đầu lần thứ hai chiêu mộ nhân lực.

Với biểu hiện tốt đẹp trong khoảng thời gian trước của Vuốt Đen, lần này tham gia báo danh đấu võ chọn lựa nhân số rõ ràng lớn hơn trước nhiều, đáng tiếc đoàn chỉ chiêu mộ bốn trăm người, trải qua 3 ngày chọn lựa, mấy nghìn người thương tiếc mà về.

Đến ngày 20 tháng 3 hôm nay, trong khi tất cả mọi người cho rằng Lục Khiêm muốn làm lớn một hồi, y lại triệu tập tất cả thủ hạ đến, giới nghiêm trong khu biệt thự của y, co đầu rút cổ không ra... 

 

 Chương 47: Đuổi đi 

Hành động lần này chính phủ chuẩn bị rất lâu, trước có phi cơ xe tăng mở đường, sau có đại pháo bọc thép hộ tống, toàn bộ hành trình dùng vệ tinh theo dõi, mỗi khi đến một địa điểm sẽ dùng âm thanh làm bẫy dụ tang thi tụ lại một chỗ, áp dụng các phương pháp oanh tạc khác nhau, nổ tang thi thành từng miếng thịt. Cỗ máy chiến tranh lộ ra răng nanh lạnh lẽo của nó, mỗi ngày lấy tốc độ cực nhanh không ngừng đẩy mạnh, chỗ nào đã đến xác chất như núi máu chảy thành sông, thành phố đã từng phồn hoa dồi dào biến thành thành hoang đất phế. Binh lính và thợ săn tang thi không ngừng dọn dẹp chiến trường, vật tư còn sót lại ở thành thị và các xe chất đầy tinh hạch không ngừng cuồn cuộn vận chuyển về các căn cứ.

Càng về phía nam, nhiệt độ không khí càng cao, băng rã tuyết tan đất đai lại một lần nữa nảy mầm cỏ xanh, dạt dào sức sống thu hút mỗi người, gần như tất cả mọi người thấy được hy vọng chiến thắng.

Ngoại trừ cao tầng quốc gia biết nội tình, ngoại trừ Lục Khiêm biết kết quả.

Với việc càng ngày càng nhiều người tham gia trận chiến đấu này, càng ngày càng nhiều vật tư xuất hiện tại thành phố A, những người trong Vuốt Đen ở lại khu biệt thự mỗi ngày nhận 15 cân lương thực bồi thường, nhân tâm bắt đầu có sự lung lay.

Đến ngày thứ ba, rốt cục có chín mươi bảy thành viên mới vừa gia nhập không nhịn được, đồng thời muốn rời đoàn. Lục Khiêm cái gì cũng không nói, mặc kệ bọn họ rời đi.

Đợi bọn họ vừa đi, Lục Khiêm liền tập trung những người còn lại đến khu huấn luyện, đợi họ xếp hàng xong, y lạnh mặt hỏi: "Còn ai muốn rời đoàn nữa không?"

Các thành viên lơ mơ, mặc dù trong lòng vẫn do dự, nhưng sợ hãi sát khí lạnh băng trên người Lục Khiêm, không dám đi tìm chết.

Lục Khiêm cười lạnh: "Tốt lắm, ai có dị năng bước ra khỏi hàng, đứng bên phía tay phải của tôi."

Nói xong Lục Khiêm đưa tay phải ra, một khối băng góc cạnh rõ ràng ngưng kết trong lòng bàn tay y, bông tuyết rực rỡ ẩn chứa sát khí vô hạn.

Tiết Thần và Lục Tốn đã biết kế hoạch của Lục Khiêm nên cũng thể hiện dị năng của mình, ngọn lửa xanh đen rực cháy và lốc xoáy xé rách không khí cho mọi người thấy được năng lượng mạnh mẽ.

Cái gọi là người ngoài xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo, người thường trợn tròn mắt, dị năng đối với họ như một giấc mơ xa xôi. Còn nhóm dị năng giả ngoài kinh ngạc, còn thêm kính sợ, dị năng của đoàn trưởng và hai phó đoàn mạnh hơn họ nhiều lắm!

Dưới đáy lòng sinh ra sự quy phục của kẻ yếu đối với kẻ mạnh.

Trừ Trần Bình Trần An, các đội trưởng còn lại tự giác bước ra khỏi hàng, rất nhanh các thành viên bình thường che dấu thân phận dị năng giả cũng lần lượt bước ra khỏi hàng, làm Lục Khiêm kinh ngạc và vui mừng chính là, trong bốn trăm cá nhân ước chừng có đến tám mươi người là dị năng giả.

Lục Khiêm lại hỏi: "Năm ngày sau, tôi sẽ căn cứ vào năng lực của dị năng giả để sắp xếp lại đoàn một lần nữa, ngoài Trần Bình Trần An, các đội trưởng còn lại không thay đổi.

Đãi ngộ hiện tại của thành viên bình thường không thay đổi, đãi ngộ của dị năng giả sẽ quy định lại theo năng lực mạnh yếu mỗi người, thành viên bình thường có biểu hiện ưu tú được đội trưởng và các đội viên thừa nhận, cũng được hưởng đãi ngộ của dị năng giả, quy tắc chi tiết sẽ được công bố vào năm ngày sau.

Ba tháng sau, tôi chọn ra một nhóm người trong đoàn thành lập một đội thân vệ, tôi cùng hai phó đoàn tự mình dẫn dắt, đãi ngộ của đội thân vệ——"

Lục Khiêm nhìn mọi người dựng thẳng đứng lỗ tai, trong lòng cười xấu xa, trên mặt vẫn lạnh lùng: "Tạm thời giữ bí mật."

Người phía dưới vẻ mặt thất vọng đồng thời lại có cảm giác câm nín, đội thân vệ này vừa nghe đã biết là cận thần của thiên tử*, đãi ngộ không có thể nào kém được! Mọi người xoa tay, hận không thể ngay lập tức thể hiện tốt tài năng trước mặt đoàn trưởng. (*: thần tử thân thiết bên cạnh vua, chỉ người ở gần lãnh đạo, dễ hưởng lợi)

Có một số người não chưa bị đãi ngộ làm mê mang, cũng âm thầm cân nhắc, đoàn trưởng hứa hẹn ba tháng sau, hơn nữa hiện tại từ chối tham chiến với chính phủ, vậy có nghĩa là đoàn trưởng không xem trọng lần hoạt động dọn dẹp này? Ai nghĩ được đến đây thì đều không phải là kẻ ngốc, dù thắc mắc nhưng sẽ không hỏi ra miệng. Ngược lại họ cảm thấy, vị đoàn trưởng này tuổi còn trẻ nhưng đã thâm sâu khó đoán.

Sắc mặt hai anh em Trần Bình Trần An có chút khó coi, đáy lòng hơi buồn khổ, nhưng đội trưởng tám đội còn lại tất cả đều là dị năng giả, đoàn trưởng hủy bỏ tư cách đội trưởng của bọn họ, bọn họ cũng không thể nói gì hơn.

Lục Khiêm nhìn thấy mất mát trên mặt hai anh em họ, khẽ cười nói: "Trần Bình, Trần An, các cậu tuy rằng không có dị năng không thể đảm nhiệm chức đội trưởng, nhưng hai cậu là người cổ võ Trần gia, có bằng lòng truyền lại kỹ thuật võ Trần gia cho người trong đoàn chúng ta hay không? Nếu các cậu đồng ý, hiện tại tôi sẽ xếp hai cậu vào đội thân vệ luôn."

Trần Binh Trần An bị may mắn ập đến ngu người, Trần Bình thẳng lưng bước lên một bước: "Cảm ơn đoàn trưởng xem trọng, nhưng đây là chuyện lớn, liên quan đến truyền thừa mấy trăm năm của Trần thị, cần phải hỏi ý kiến của ông nội rồi sẽ cho ngài câu trả lời thuyết phục."

Cho dù Trần thị ngoài mấy quyển sách bí tịch gia truyền, thì không có chỗ nào đặc biệt hơn các gia đình bình thường khác, nhưng Trần Bình vẫn luôn ghi nhớ vinh quang tổ tiên mà ông nội đã nói, vẫn khắc ghi lời hứa một ngày nào đó sẽ vực dậy Trần thị.

Trần An rất muốn quỳ anh trai ngốc của mình, đã gặp người không biết nắm bắt cơ hội, nhưng ném luôn cơ hội như anh cậu thì hiếm gặp thật. Anh cậu đã nói thế, cậu không thể nói gì thêm, ngậm miệng ôm một chút may mắn chờ Lục Khiêm trả lời.

Lục Khiêm nhìn sắc mặt họ, hai anh em này cũng ngộ ghê, một người khôn mà giả ngu, một kẻ ngu cứ thích làm khôn, gật đầu nói: "Đúng là nên hỏi ý kiến người lớn trong nhà, vậy ngày mai hai người hãy cho tôi một câu trả lời thuyết phục."

Võ học của Trần gia sẽ không chỉ dừng lại ở Trần Bình Trần An, nếu càng nhiều người đến thì càng tốt.

"Vâng!" Trần Bình đáp, trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt.

Trần An thở phào, thầm nghĩ quay về nhất định phải thuyết phục ông nội bằng được.

Lục Khiêm nói xong lại quay về chuyện chính, "Theo sắp xếp, mọi người về đơn vị của mình trước đã." Chờ mọi người xếp hàng chỉnh tề, "Một giờ sau, phó đoàn Lục sẽ khởi động hệ thống điện của khu biệt thự, mở cổng lớn, các đội trưởng dẫn đội viên đi khuyên nhủ cưỡng chế các hộ gia đình trong khu biệt thự rời đi. Mỗi hộ bồi thường 20 cân gạo theo đầu người, còn những hộ bị cưỡng chế..."

Lục Khiêm muốn nói giết hết đi, nhưng nghĩ lại trị an hiện tại ở thành phố A không hoàn toàn hỗn loạn, đánh nhau ẩu đả không ai quản, nhưng giết người nếu bị lộ ra ngoài sẽ rất phiền, đang trong thời điểm quan trọng, y không muốn làm rắc rối.

"Hộ bị cưỡng chế thì cứ tống ra ngoài, đoàn không bồi thường gì hết."

Cuối cùng các thành viên đã hiểu tại sao đoàn trưởng bỏ lỡ chuyện tốt kiếm vật tư tinh hạch, ngược lại muốn họ ở đây tử thủ biệt thử này, thì ra là có ý định chiếm núi làm vua.

Nếu trước mạt thế, tại nơi tấc đất tấc vàng này, một căn biệt thư hơn 800m vuông là chuyện nhiều người không dám mơ đến. Sau mạt thế, nơi này vừa có độ an toàn cao, vừa có cây xanh hồ nước, chỉ cần cải tạo một chút là có được 4-500 mẫu đất gieo trồng, gọi là thành phố trong thành phố cũng không quá!

Nhưng một nơi tốt thế này, đoàn của họ có nuốt trôi nổi không? Có thể mua được nhà trong khu này thì toàn kẻ có tiền hoặc có quyền, dù những người đó đã sớm rời khỏi đây, hiện tại ở đây chỉ toàn là người thương, đoàn trưởng minh mục trương đảm* chiếm toàn bộ khu biệt thự, không sợ chủ nhà thông qua quan hệ tìm y gây phiền toái sao? (*: chủ trương làm việc mà không hỏi ý kiến ai)

Có vẻ như đoàn trưởng và hai phó đoàn đã tính toán cả rồi, mọi người cũng không nghị luận nhiều, nếu có vấn đề gì xảy ra thì sao đoàn trưởng của họ trông bình tĩnh như thế được?

Nhất định là đoàn trưởng còn giấu con bài chưa lật, nên không có chút sợ hãi nào! Trừ Tiết Thần và Lục Tốn ra thì chẳng ai biết, thật ra Lục Khiêm tay không bắt sói trắng mà thôi.

Một tiếng nhanh chóng trôi qua, Lục Tốn dẫn theo hơn mười người, mang mấy thùng dầu vào phòng quản lý khu nhà, tiếng động cơ gầm rú vang lên, hệ thống điện của khu biệt thự được khôi phục.

Lục Tốn dùng quyền hạn người quản lý cao nhất vào hệ thống bảo mật của khu biệt thự, chỉ mười giây sau, những căn biệt thự có đều tự động mở cửa.

Một đám thợ săn cầm vũ khí vào từng nhà, không bao lâu, khu biệt thự an tĩnh bỗng sôi trào.

Không có ai tình nguyện rời khỏi khu nhà cao cấp, thoải mái và an toàn, tất cả mọi người đều để mắt đến đất trống trong biệt thự. Họ thậm chí đã lên kế hoạch sẵn, dù lần hoạt động dọn dẹp này không thuận lợi như chính phủ dự tính, dựa vào đất đai khu biệt thự, chỉ cần họ yên lặng sống qua ngày, ít nhất cũng ráng sống thêm được một năm.

Kế hoạch luôn không theo kịp thay đổi, trong mạt thế chỉ dùng thực lực để nói chuyện!

Mọi người ồn ào nửa ngày, sau khi Tiết Thần mặt lạnh dùng lửa đen đến cháy áo vài người, một nhóm người chấp nhận. Lúc này, những nam nữ có sức lao động đều đi ra ngoài làm việc, ở nhà chỉ có người già và trẻ nhỏ, bị người của đoàn dọa sợ, lo lắng hoang mang, nhưng nghe được nhận lương thực, ít nhất đủ để dọn đi nơi khác ở, cũng không đến nỗi quá đáng.

Những ai chấp nhận thì bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, kéo cả nhà thoải mái đến trước cổng của khu biệt thự, tính theo đầu người nhận gạo. Nhận xong họ cũng không lập tức rời đi, lần lượt ngồi xuống chân tường của khi biệt thự, thứ nhất là hóng hớt xem có gì xảy ra không, thứ hai là chờ người nhà về.

Càng ngày càng nhiều người biết sức mình nhỏ yếu không thể chống lại đoàn, chấp nhận thu dọn đồ đạc rời đi. 

Đến giữa trưa, trong khu biệt thự cũng chỉ còn lại có vài người đàn bà chanh chua không thuận theo không buông tha khóc lóc om sòm lăn lộn, trẻ con khóc nháo không ngớt, người già than vãn cầu xin. Xuất phát từ đạo đức, xuất phát từ đồng tình đối với kẻ yếu, cũng có thể là xuất phát từ dối trá, nhóm thợ săn tang thi rốt cuộc không thể ra tay ngoan độc để đối  với những phụ nữ và trẻ em này, vô hình trung ngược lại cổ vũ vài người đàn bà chanh chua kiêu ngạo.

Nhưng mà bọn họ đã đánh giá thấp ý chí sắt đá của Lục Khiêm, y gọi vài dị năng giả hệ lực lượng, bảo bọn họ xách những người này kèm theo quần áo ném ra khỏi biệt thự.

Thay đổi hệ thống khóa của khu biệt thự, khóa cổng lớn lại, Lục Khiêm rất vui mừng nhìn lãnh địa đã thuộc về y. Kiếp trước, thành phố A có rất nhiều đoàn lính chiếm núi làm vua giống y, nhưng y dám chắc rằng toàn bộ thành phố A không có nơi nào có điều kiện tốt hơn nơi này.

Ngoài khu biệt thự, còn có vài khu nhà nhỏ, có thể cất chứa mấy chục ngàn người, chậm rãi để người Vuốt Đen thay thế các hộ gia đình bên trong đi.

Buổi chiều, chờ thợ làm khóa hoàn thành công việc, lại là một trận náo loạn lớn.

 

 

Nhận xét

  1. Ơi là trời biết là truyện nhưng có cần dìm nhau vậy khum huhu .tức á

    Trả lờiXóa
  2. yea, nghỉ truyện thôi, cái tư tưởng này tui hold không nổi :)))

    Trả lờiXóa
  3. Kiểu giao dịch ngầm này ngoài đời bọn tung với mẽo làm đến quen tay mấy lầu trên ơi, chả là tác giả này ghét nhật nên mới có kết quả này thôi. Vn mình cũng là thứ bị bọn nó đem ra trao đổi hồi xưa đấy :b

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét