TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 93-95

 

Chương 93: Cò kè mặc cả

Ánh đèn tập trung về phía cửa hang, chỉ thấy ở cửa hang có hai con báo Châu Mỹ cao một mét năm đang đứng, to gấp đôi kích cỡ thông thường, bốn chân cường tráng, răng nanh sắc bén, cái đuôi hơi hơi đong đưa, mỗi một thứ đều toát lên sức chiến đấu cường đại của chúng, chỉ đứng ở đó mà đã đem đến cảm giác áp bách, đáng sợ đến mức khiến một số thân vệ có kinh nghiệm chiến đấu lâu dài cũng mềm nhũn chân.

Ngoài hai chúng nó, sau lưng còn có ba con báo Châu Mỹ con, đầu báo con to hơn Mèo Con gấp hai, hẳn là con non mới sinh chưa bao lâu. Chúng nó có lẽ cảm nhận được sự nguy hiểm, thân thể căng chặt tư thế như đi săn mồi, nhìn động tác liếm liếm khóe môi của chúng, ba nhãi con này hẳn là xem đám người bọn họ như thức ăn.

Trong nhóm thân vệ, có người nhỏ giọng nói: "Không phải nói báo Châu Mỹ đã bị diệt sạch à, sao đột nhiên xuất hiện nhiều vậy?"

"Chắc trốn từ vườn thú ra, tôi nhớ trước mạt thế, thành phố T có đón hai con báo Châu Mỹ từ Nam Mĩ về, là hai con này chăng? Đờ phắc, trước kia chăm sóc kĩ càng năn nỉ chúng nó đẻ con thì không chịu, hiện tại sản sinh nòi giống nhanh vậy, chúng ta sống kiểu gì đây." Thân vệ này lúc trước là nhân viên quản lý vườn bách thú, biết mấy tin tức này chẳng có gì lạ.

Lục Khiêm cân nhắc một chút thực lực song phương, thú biến dị thực lực rất mạnh, mà báo Châu Mỹ vốn là loài thú đi săn hàng đầu, sau khi biến dị càng khủng bố, cho y với nó solo 1vs1 y không chắc rằng y sẽ thắng. Nhưng nhóm họ có mười lăm người, còn có vũ khí nóng, nếu thực sự đánh nhau với gia đình báo này, nhất là dưới tình huống có 3 con là con non, không chắc thắng hoàn toàn, nhưng hai bên đều bị thương thì được.

Chỉ số thông minh của thú biến dị cao hơn mấy loại thú hoang bình thường, hai con báo trưởng thành này không tấn công ngay khi vừa vào hang trú ẩn, đã nói lên chúng nó đang cân nhắc, đang do dự.

Chúng nó vội vàng chạy vào đây không mang theo bất kỳ con mồi nào, chúng nó hẳn là cũng cảm nhận được sự uy hiếp của làn sóng chim tang thi, nói vậy chúng nó sẽ không tự động nhường cái hang động chúng xem là an toàn này cho họ, mà bọn họ càng không thể rời khỏi đây.

"Chu Bân, nói với chúng nó, chúng ta không có ác ý." Tình huống nguy cấp, năng lực của Chu Bân không thể tiếp tục che giấu nữa.

"Dạ." Chu Bân trời sinh rất yêu thương động vật, trước giờ cậu chưa từng gặp loài nào vừa đẹp vừa mạnh như báo Châu Mỹ, đến chính cậu còn không rõ trong lòng cậu là đang sợ hãi, hay là yêu thích chúng. Cậu chỉ biết mình thật sự muốn tiếp xúc với chúng.

Chu Bân bình tĩnh lại, dùng năng lực thiên phú của mình, kết nối với báo Châu Mỹ: 【 Chúng tôi không có ác ý, chúng tôi đến đây để né tránh chim tang thi, chờ đám chim tang thi đó tản đi, chúng tôi sẽ rời khỏi đây. 】

Báo Châu Mỹ rất kinh ngạc khi chúng có thể hiểu 'loài người' kia đang nói gì, trên người Chu Bân toát ra một loại hơi thở hiền lành dễ chịu làm chúng nó muốn gần gũi, khiến chúng nó tin rằng họ thật sự không có ác ý gì.

【 Con người, đây là địa bàn của chúng ta, mau cút đi, không thì đừng trách chúng ta độc ác với các người! 】 Không có ác ý, không có nghĩa là chúng nó sẽ chấp nhận những con người này. Chúng nó không quên được những ngày tháng bị con người nhốt trong lồng, cầm tù tự do tùy ý hành hạ cuộc sống của chúng.

【 Ba ba, con thích hắn. 】

【 Con cũng thích hắn. 】

【 Baba, con muốn để con người đó ở lại đây chơi với tụi con. 】

Ba con báo con trao đổi với báo papa, chúng nó rất thích Chu Bân.

Báo papa và báo mama liếc mắt nhìn nhau, chần chờ giây lát, đe dọa nói, 【 Con người, ngươi có thể lưu lại, nhưng những kẻ khác thì cút đi, nếu không ta sẽ xé xác chúng thành mảnh nhỏ. 】

Chu Bân khó xử nhìn báo Châu Mỹ, quay đầu nói với Lục Khiêm: "Đội trưởng, chúng nó muốn chúng ta rời khỏi đây."

"Chúng nó còn nói gì nữa?" Lục Khiêm nghe không hiểu 'tiếng thú', nhưng đám bào này rầm rì với nhau một lúc lâu, hẳn là không chỉ có ý muốn họ rời đi.

"Chúng nó nói em có thể ở lại."

Lục Khiêm kinh ngạc liếc mắt nhìn Chu Bân, Chu Bân đúng là 'Thuần thú sư', nhưng y chưa từng nghe nói có thuần thú sư nào ngay lần gặp đầu tiên đã chiếm được cảm tình của đám thú. Chu Bân sợ rằng không chỉ là một thuần thú sư đơn giản như vậy! Chuyện này phải đợi quay về hỏi Chu Vân mới được.

"Em nói với chúng, hầm trú ẩn không an toàn, chúng ta biết một nơi an toàn hơn, có thể dẫn chúng nó theo."

Chu Bân truyền đạt nguyên văn lời Lúc Khiêm cho đám báo.

Báo Châu Mỹ do dự, chúng nó đã gặp rất nhiều làn sóng tang thi và chim tang thi, lúc ấy báo mẹ đang mang thai, nếu không phải con người kéo đi sự chú ý của tang thi nhiều hơn, chúng nó đã không thể sống đến hiện tại. Cứ mãi ở trong cái hang này, quả thật không có cách nào ngăn cản làn sóng chim tang thi.

Báo mẹ có vẻ thông minh hơn báo cha, 【 Nơi an toàn là ở đâu? 】

Chu Bân phiên dịch câu hỏi của báo mẹ cho Lục Khiêm, Lục Khiêm nói: "Nói với nó, ngay dưới hang trú ẩn, nhưng nếu không có chúng ta, chúng nó vào không được."

Chu Bân truyền đạt thông tin của Lục Khiêm cho báo mẹ, báo cha vừa nghe liền tức giận, 【 Con người, đừng quên đây là hang của tụi ta! 】

【... 】

Báo mama đưa mắt nhìn Lục Khiêm, rồi nhìn Tiết Thần bên cạnh y, hai con người này rất nguy hiểm, nếu đánh nhau với họ, nó và Đốc Khắc (tên của báo cha đó) không sợ, nhưng ba đứa con thì...

【 Ta có thể đồng ý cho các người ở lại đây, nhưng các người phải giao cho chúng ta mấy viên đá trong suốt sáng sáng kia, chính là thứ trong óc mấy con quái vật đó, một con người, hừm, ba viên. 】

"..." Chu Bân bỗng cảm thấy Mrs. Báo này còn thông minh hơn cả con người là sao ta.

Chu Bân nói điều kiện với Lục Khiêm và Tiết Thần, phản ứng đầu tiên của Tiết Thần là: "Trời má, con báo này thành tinh rồi có đúng không? Chỉ sống thông minh còn cao hơn cả Mèo Con nữa." Vốn anh thấy Mèo nhỏ đã giỏi lắm rồi, ai nghĩ tới hai con báo này còn ghê gớm hơn con mèo mập chỉ biết ăn và làm nũng kia nữa, không ngờ đã biết cách cò kè mặc cả.

"Chuyện này bình thường thôi." Virus X không chỉ thay đổi thể chất của thú biến dị, còn tăng cường chỉ số thông minh của chúng. Nếu y đoán không sai, trình độ biến dị của hai con báo trưởng thành này đã đến cấp bốn trung giai, cao hơn Mèo nhỏ nhiều, thậm chí mạnh hơn rất nhiều người tự xưng là 'bất phàm' kia, hơn nữa chúng nó vẫn luôn tự mình nuôi sống bản thân, thậm chí còn phát hiện tác dụng của tinh hạch, đạt tới trình độ 'thông minh' thế này không có gì là lạ cả.

Thông minh như vậy, nếu mình thu phục được chúng thì...

Không biết hồ nước trong không gian, có phải sẽ có sức hút phi phàm với chúng nó không nhỉ?

"Nói với chúng, anh đồng ý điều kiện của chúng. Chờ sóng chim tang thi lui xuống, anh sẽ giao tinh hạch cho chúng."

Chỉ là không biết rằng, y đổi tinh hạch với chúng nó để có thể ra ngoài, hay chúng cam tâm tình nguyện theo y về?

Chu Bân chuyển lời y cho đám báo, báo papa và mama đồng ý, không đề phòng họ nữa, ba nhóc báo liền tò mò quan sát Chu Bân.

Ý thức bảo vệ lãnh địa của động vật rất mạnh, A Cát căng thẳng đề phòng mấy con thú biến dị cường đại này, sợ chúng nó làm Chu Bân bị thương.

Mèo Con thì có hơi ghen tị với mấy con 'mèo' bự kia, vì sao cùng là mèo, chúng nó có thể cao như vậy to như vậy, còn nó thì có tí tẹo, chuyện này không khoa học!

Nhìn nhìn ánh mắt dạt dào hứng thú với đám 'mèo' kia của chủ nhân nhà mình, trong lòng Mèo nhỏ sinh ra nguy cơ cực cao.

Có được sự đồng ý của nhà báo Châu Mỹ, Lục Khiêm để trung đội trưởng dẫn đường, tìm hầm trú ẩn dưới đất.

Quá nhiều sợ hãi liên tục ập đến đã làm trung đội trưởng chết lặn, hắn ngược lại bình tĩnh hơn lúc trước nhiều, cầm đèn pin, dẫn mọi người đến cuối hang. Hắn dùng chân hất hất đám xương cốt rải rác trên đất ra, sau lớp đất gập ghềnh lộ ra một mặt đá vuông trơn nhẵn, trung đội trưởng ngồi xuống, gọi vài binh lính dọn mấy phiến đá đi, để lộ một cánh cửa kim loại cũ kỹ.

"Lối vào ngay ở đây, nhưng tôi không có chìa khóa."

"La Tiến, cậu mở khóa đi."

"Đến ngay." Một người vóc dáng nhỏ nhắn có cặp mắt chuột chen lên. Hắn đến trước cửa, đặt ngón trỏ lên trên ổ khóa, đầu ngón tay lóe ra ánh sáng kim loại, sau đó nghe một tiếng lạch cạch, cửa mở phanh ra va vào lớp đất đá bên cạnh, một loại không khí ẩm mốc đã lâu chưa thấy mặt trời xông lên.

La Tiến nhìn hang đá sâu không thấy đáy trước mắt, cười đắc ý: "Tôi đã nói trên đời này không có ổ khóa nào làm khó được tôi mà!"

La Tiến thuộc đội của Chu Vân, trước mạt thế là một tên trộm chuyên nghiệp, mở khóa là bản lĩnh tổ tông truyền lại, rất nổi tiếng trong giới trộm cắp, mạt thế đến thì thức tỉnh dị năng kim loại, trên đời này lại càng không có loại khóa nào chặn được hắn. Hắn xem như là đám người gia nhập Vuốt Đen sớm nhất, còn được chọn vào đội thân vệ, cuộc sống tuy rằng không tốt như lúc trước mạt thế, nhưng so với cuộc sống của những tầng lớp tinh anh trong xã hội mà trước mạt thế hắn luôn hâm mộ, hắn đã cảm thấy mãn nguyện.

"Không tồi." Lục Khiêm thản nhiên nói câu, La Tiến nhất thời kích động mà mặt đỏ tai hồng, cả đội thân vệ chưa có mấy người được đoàn trưởng biểu dương thế nha, tưởng tượng như vậy, khóe miệng La Tiến cười càng tươi.

Tiết Thần thì lấy từ ba lô một cái pháo sáng đổi được từ Lý Càn ra, mở khóa ném xuống hầm đá, soi sáng từng ngóc ngách dưới hầm.

Đây là một công trình bí mật được xây dựng khoảng sáu bảy mươi năm về trước, rộng tầm mười mét vuông, dài năm sáu trăm mét vuông, có một phòng nhỏ đủ cho hai người ở, còn lại một nửa hang là thiên nhiên tự nhiên rộng rãi, một nửa do con người khai phá. Bên trong công trình phủ đầy mạng nhện, dưới nền đất gập ghềnh có rất nhiều nước tiểu trẻ em, đại khái là sau khi xây dựng xong chưa có ai đặt chân đến đây, một công trình lớn như vậy dưới lòng đất mà không hề có dấu vết của người hay loài động vật nào.

"An toàn đấy, các anh ra lấy vài thứ trên xe rồi chúng ta xuống hầm." Tiết Thần nói với vài dị năng giả lực lượng.

Mọi người lúc này mới phát hiện trên Land Rover của Lục Khiêm chất vài cái túi du lịch căng phồng, đoán rằng bên trong đại khái là vật tư, mặt ai cũng hớn hở.

Mấy thứ này là Lục Khiêm nhân cơ hội Tiết Thần đang thu hút sự chú ý của mọi người, lặng lẽ đặt vào xe, thừa dịp mọi người vận chuyển đồ đạt, y lấy một cái túi trống, một mình đi ra ngoài động.

Tay xách nách mang, trung đội trưởng dẫn đám tiểu binh đi tít phía trước, nhóm thân vệ theo sát phía sau, gia đình báo Châu Mỹ cùng với 'hướng dẫn viên' Chu Bân, bước chân tao nhã, vào hầm trú ẩn, Tiết Thần chờ Lục Khiêm quay lại, hai người đi sau cùng, tốn cả đống sức để đóng được cái cửa sắt nặng ngàn cân.

Trong bóng đêm, Tiết Thần lén hôn một cái lên mặt Lục Khiêm, Lục Khiêm ửng đỏ cả mặt, nhéo tay anh, chạy đến sau lưng báo cha. Tiết Thần ở phía sau cười đắc ý, vẻ mặt giống y chang Mèo nhỏ mỗi lần tìm được tinh hạch.

Chuyện kỳ diệu nhất của cái công trình trú ẩn này là, chúng ta không thể thấy lỗ thông khí của nó ở đâu, nhưng không hề có cảm giác ngộp không khí bị đè nén, dưới nền đất chỉ hơi nóng một tí, tạm thời không có cảm giác gì khác.

Gia đình báo Châu Mỹ chiếm một góc gần lối ra vào, Chu Bân ở bên cạnh chúng nó, ba con báo con thỉnh thoảng tò mò dùng móng vuốt mập mập chọt chọt cậu, Chu Bân vốn tính tình trẻ con, sau khi giao nộp cho chúng mấy khúc chân giò hun khói và một túi thịt bò khô, thành công nhập bọn với ba đứa nhóc.

A Cát ngồi xổm cách đó không xa, một bên đề phòng nhìn hai con báo bự, một bên nhìn chủ nhân nhà mình đang chơi với ba con báo nhỏ vui quên trời quên đất, đôi mắt nó chất chứa bao nhiêu u oán.

Mèo Con là đứa không có lương tâm, bám dính chủ nhân nhà mình, không để ý gì tới đồng bọn đang tổn thương trong lòng.

Lục Khiêm tìm một vị trí khô ráo, Tiết Thần ân cần dùng dị năng thổi cho khô hoàn toàn, hai người ngồi dưới đất, Lục Khiêm lấy notebook trong túi du lịch ra, mở máy tính, nhấp chuột vào phần mềm, trên màn hình lập tức hiện ra hình ảnh tình hình bên ngoài. Lúc nãy y đi ra ngoài để lắp ráp mấy cái cameras, đây là do Lục Tốn chế tạo, hiệu quả tốt hơn cả y mong đợi.

Lúc này, tất cả mọi người không có chuyện gì làm, túm tụm lại một đám ngồi coi.

Ngay từ đầu trên màn hình chỉ có vài gốc cây già héo rũ lay lắt, đường núi gập ghềnh, không trung mờ nhạt, cũng không biết vì chất lượng hình ảnh của cameras không tốt hay sao, có vài thứ mơ hồ xuất hiện tạo cho người ta cảm giác áp lực kì lạ.

Mọi người lúc đầu còn hàn huyên qua lại, dần dần yên tĩnh hẳn.

Trong màn hình, đột nhiên xuất hiện vài con chó rừng chạy như điên, chúng nó trông sợ hãi tột cùng, liều mạng chạy về phía hang núi. Trên bầu trời, một loạt chấm đen lấy tốc độ cực nhanh ồ ạt ập đến, mấy con chó rừng kêu rên hoảng sợ, tuy rằng cameras không thể thu phát âm thanh, nhưng mọi người nhìn qua màn hình vẫn cảm nhận được tiếng gào của chúng nó có bao nhiêu thê lương.

Một đàn chim tang thi nhỏ từ trên trời lao xuống, màu lông chim trắng đen nhanh chóng bao phủ đàn chó rừng, không đến một phút đồng hồ, chúng nó đã bay lên trời, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu tươi và chút thịt vụn, không có một mảnh xương cốt nào.

Tất cả mọi người theo bản năng nuốt nước bọt, lạnh cả sống lưng, cảm giác lông tóc dựng đứng bủa vây.

Cẩn thận nhìn lên, đàn chim tang thi này không phải là chủng loại cao cấp đáng sợ gì, chính là loại chim yến được người người nhà nhà hoan nghênh trước mạt thế, ở nông thôn có một số người quan niệm rằng nhà có chim yến đến xây tổ là dấu hiệu của sự thịnh vượng, hàng năm khi thời tiết ấm lên, luôn lo sợ nhà mình tồi tàn quá yến không đến làm tổ. Còn nhìn tình hình trước mắt, chẳng ai dám mong chờ được chim yến ghé nhà nữa. Má nó, thiệt sự phá hủy tam quan mà!

Chim tang thi vẫn đánh hơi được mùi của dị năng giả còn sót lại trong hang nên bay vào, lượn qua lượn lại vài vòng, đến khi ăn sạch những cái xác hư thối trên mặt đất, mới ăn chưa đã thèm buồn bực rời đi.

 

----------------

Chương 94: Trốn tránh

Tốc độ của chim yến trong họ chim thuộc hàng khá nhanh, biến thành tang thi không biết mỏi mệt là gì, tốc độ càng nhanh. Nếu như nói chim yến là hàng tiên phong trong cuộc hành quân, như vậy chim sẽ bay sau cùng sẽ là quân chủ lực. Chim sẻ năng lực sinh sản rất mạnh, có một khoảng thời gian dân số của chúng giảm kịch liệt bị nhà nước đưa vào danh sách động vật cần được bảo vệ, cấm săn bắt mua bán, sau một thời gian nghỉ ngơi hồi sức, gia tộc chim sẻ không phụ cái tên nằm trong 'Tứ hại'* của chúng, lần thứ hai nổi dậy. Tốc độ bay của chim sẻ chậm, hoạt động hằng ngày chỉ giới hạn trong phạm vi vài km, nếu liên tục đuổi bắt nó, thậm chí có khả năng khiến nó mệt quá mà chết. Sau khi biến thành tang thi, vấn đề về thể lực của chúng đã được giải quyết, chúng nó có thể bay từ cực nam đến cực bắc của Trung Quốc mà không hề biết mệt, đương nhiên, trong quá trình chúng nó cũng cần bổ sung năng lượng. (*: tứ hại ở đây là 4 loài gây hại cho mùa màng)

Chim sẻ biến thành tang thi tương tự như châu chấu*, chỉ khám ở một chỗ, nơi nào châu châu đến sẽ trở nên hoang tàn, còn nơi tang thi chim sẻ đến sẽ không còn một loài sinh vật nào sống. Khứu giác của chúng rất nhạy, phẩm chất cứng cỏi nhất của chúng nó chính là cứng đầu, chỉ cần ngửi được một chút hơi thở của sự sống, chúng nó sẽ không dễ dàng rời đi, trừ phi đã biến vật sống thành thức ăn. (*: chỉ mức độ phá hoại)

Hầm trú ẩn che gió, bên trong còn sót mùi của dị năng giả và biến dị thú, mà lỗ thông khí dưới công trình bí ẩn, lại càng tràn ngập mùa của họ, một bầy chim sẻ tang thi ngửi được mùi sà vào, không chịu đi.

"Đoàn trưởng, nhiều chim tang thi thế kia, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Trong đội thân vệ có người nóng nảy, tuy rằng đồ ăn chất đầy mấy túi lớn, nhưng bọn họ nhiều người như vậy, số đồ ăn đó đủ chống đỡ được bao lâu chứ.

"Vợ con tôi còn ở thành phố A, đám chim tang thi này bay đến, bọn họ sẽ ra sao?" Có người nghĩ đến người thân ở thành phố A.

"Vợ tôi cũng thế..."

Mọi người luôn mồm nói càng ngày càng hoảng, trong mạt thế, có người thân sẽ ở sau lưng đâm chúng ta một dao, cũng có người thân sẽ cam tâm tình nguyện dùng chính bản thân chặn miệng tang thi, đổi lấy cho chúng ta một con đường sống, mỗi nhà mỗi hoàn cảnh.

Lục Khiêm trầm giọng nói: "Chuyện chim tang thi tôi đã thông báo cho tư lệnh Lý, ngài ấy sẽ lập tức chuyển tin cho Lục Tốn, tôi tin tưởng Lục Tốn chắc chắn sẽ sắp xếp tốt cho người nhà của mọi người."

Trên thực tế, sau khi Lục Tốn nhận được tin nhắn của Lý Càn, phản ứng đầu tiên của hắn là Khiêm đã xảy ra chuyện, cũng may Lý Càn nói với hắn đoàn người Lục Khiêm đã trốn vào công trình bí ẩn của quân đội, cam đoan tuyệt đối an toàn, hắn mới không nóng não mà lao đi tìm người.

Chuyện về nơi trú ẩn bí mật của quân đội, là Lý Càn trước khi đi nói cho Trung đội trưởng Vương biết, nếu không với cái chức trung đội trưởng bé nhỏ của hắn, sao có thể biết công trình bí mật đó chứ, cho dù nơi đó từ trước đến giờ vẫn chưa được dùng tới, nhưng vẫn là cơ mật của quân đội kia mà?

Lý Càn làm như vậy cũng vì có ý để Lục Khiêm nợ ông một lần nhân tình, dù sao nơi kia để đó không ai dùng, giúp y một lần xem như sau này có lợi cho mình? Chỉ là thông tin kia đến rất gấp, Lý Càn cũng không rõ đám Lục Khiêm đã kịp đến nơi trước khi chim tang thi đuổi đến hay chưa.

Nghe được trong điện thoại, giọng Lục Tốn lạnh đến mức muốn đông đá ông luôn, ông theo bản năng liền nói dối ngay trước khi Lục Tốn tức giận, may mắn ông là lão lính từng đi qua núi thây biển máu, đã thành một loại bản năng sợ hãi từ nội tâm.

Sau đó ngẫm lại ông bỗng cảm thấy vớ vẩn, nhưng đúng là trong một khoảnh khắc, ông thật sự có cảm giác ở trước mặt Lục Tốn ông chỉ là một con kiến đưa tay ra dễ dàng bóp chết, chân thật đến mức khi cúp máy rồi ông vẫn còn cảm giác lạnh sống lưng, phục hồi tinh thần, mới phát hiện lưng áo quân phục của mình đã ướt sũng.

Xuất phát từ tâm tư riêng, Lý Càn thông báo cho Lục Tốn đầu tiên, rồi mới báo lên Trung ương, tin tức về chim tang thi như sét đánh giữa trời, khiến trung ương và đám quyền quý được Trung ương che chở trốn ở trong thành sợ hãi sợ hãi.

Lý Càn vừa báo tin không bao lâu, Trung ương liên tục nhận được tin từ tiền tuyến gửi về. Đám chim tang thi rất hung tàn, phi cơ ở tiền tuyến hầu như bị chúng đâm rớt, tín hiệu truyền tin bị chúng quấy nhiễu, nhân viên thương vong vô số, lá chắn xây dựng ở tiền phương gần như đã sụp đổ, làn sóng tang thi lớn đang thẳng tiến về phía thành phố A.

Ngài Tạ lớn tuổi, nghe tin xém ngất xỉu, ông vẫn kịp ra lệnh quân khu liều chết mà canh gác, lãnh đạo của các quân khu cũng đã tập trung binh lực phòng thủ.

Thành phố A rơi vào sự hỗn loạn trước giờ chưa từng có, không chờ chính phủ đưa ra thông báo chính thức, người dân trong thành phố đã biết có chuyện không ổn. Mọi người liều mạng chạy về nhà, giờ phút này, dù cái nhà rách rưới kia có đủ để ngăn cản tang thi tấn công hay không, mọi người vẫn xem nó như phòng tuyến cuối cùng của mình.

Đương nhiên, cũng có kẻ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, đám Ngô Lương chân trước vừa nhận được thông báo lập tức quay về biệt thự, sau lưng cửa hàng đã bị một đám bạo dân nổi loạn ập vào, hàng hóa bên trong bị cướp sạch. Nếu trong ngày thường, mấy người sống sót đó không dám động đến Vuốt Đen, nhưng hiện tại đại nạn đến chân, cái chết ngay trước mắt, tại sao trước khi chết không cố tìm được mấy thứ tốt cho mình?

Ngạn ngữ nói rất hay, kho lẫm thực hiểu rõ lễ tiết, áo cơm túc hiểu rõ vinh nhục*, sắp về chầu trời đến nơi rồi, đạo đức liêm sỉ là gì? Ăn được không? (*: Thương lẫm thực nhi tri lễ tiết, y thực túc nhi tri vinh nhục: câu này nghĩa là, khi kho lúa của dân chúng sung túc, cơm no áo ấm thì mới có thể chú ý đến lễ nghi, coi trọng vinh dự và sỉ nhục)

Trước mạt thế, chút đạo đức còn sót lại sau những ham muốn hưởng thụ vật chất xa hoa của con người, vào giờ phút này hoàn toàn biến mất.

Đứng dưới góc nhìn của những người đang cướp bóc ở đây, bọn họ cho rằng cách làm của mình không có gì sai cả, bọn họ thậm chí còn cực kỳ tức giận bất bình, các người có nhiều vật tư như vậy, tại sao không giúp đỡ cứu trợ chúng tôi một chút? Nếu không phải các người quá đáng trước, chúng tôi cũng không cướp của các người làm gì! Vì chúng tôi bị dồn đến đường cùng!

Bị tang thi dồn ép, bị sinh hoạt dồn ép, bị cái đám kẻ mạnh nhưng không có đạo đức và ý thức trách nhiệm như các người dồn ép!

Người mạnh giúp đỡ kẻ yếu giống như đã trở việc đương nhiên.

Tất nhiên đứng ở góc độ đạo đức, kẻ yếu hình như đúng là trách nhiệm của người mạnh.

Nhưng mà, xét đến những lý do chính đáng thực sự, nếu không có thợ săn tang thi liều chết vật lộn với đám quái vật ngoài thành, những 'kẻ yếu' này có thể thong dong bình tĩnh đứng trong thành như bây giờ sao? Bọn họ chỉ nhìn vào cuộc sống ngày ba bữa cơm của 'người mạnh', chứ không nhìn thấy họ giãy giụa tìm đường sống giữa đám tang thi.

Thật ra, có rất nhiều người gọi là kẻ yếu, nếu bọn họ có thể dùng một phần to gan khi cướp bóc để đi đánh nhau với tang thi, như vậy bọn họ cũng được xem là 'người mạnh' rồi.

Đối mặt với tang thi, đám dân bạo loạn này chẳng có tí dũng cảm nào, cướp bóc đồng bào thì, bọn họ lại tỏ vẻ đạo đức cao thượng.

Châm chọc biết bao, nhưng cũng tràn đầy 'nhân tính' biết bao.

Nhân tính luôn luôn mâu thuẫn vậy đấy.

Lưu Xuyên trước đó có suy nghĩ độc ác, không bao giờ quan tâm đến đám người nhà vô lương tâm của hắn, nhưng khi thật sự xảy ra nguy hiểm, chuyện đầu tiên hắn làm ngay khi quay về thành là đi tìm họ.

Nói cho cùng, Lưu Xuyên không phải một người thật sự vô tình vô nghĩa.

"Lão Tam, lão Tam, có chuyện gì hả con?" Lưu lão gia sáng sớm nghe tin Lưu Xuyên còn sống, như đã đoán trước được rằng đứa con hiếu thuận này sẽ về gặp họ, nên không bất ngờ gì khi hắn xuất hiện. Ngược lại, ông càng quan tâm chuyện gì đang xảy ra hơn.

Lưu Xuyên nhìn hắn, cha đã già đi nhiều sau khi hắn bỏ nhà đi, tính cách nóng nảy của ông cũng đã bị mài mòn trong cuộc sống khó khăn, ánh mắt lộ vẻ tang thương gần đất xa trời.

"Đàn chim tang thi sắp bay qua đây." Nhận được tin hắn gấp gáp quay về, đã hơn hai tiếng trôi qua, hiện tại trên đường người đông nghẹt, muốn về biệt thự Lục Vân cũng không kịp nữa.

"Cái gì!" Người nhà Lưu Xuyên luôn ở trong thành làm công, không đi làm tang thi thợ săn, không hiểu biết nhiều về tang thi, nhưng đã từng nghe nói đến sự đáng sợ của chim tang thi. Chính bởi vì bọn họ gần như chưa từng tự tay giết tang thi, lại nghe rất nhiều người thêm mắm thêm muối mô tả tang thi đáng sợ ra sao, trong lòng càng thêm sợ hãi. 

"Làm sao đây, chúng ta làm sao bây giờ?" Lưu lão gia đầu óc hỗn loạn.

"Lão Tam, anh hai của chú còn ở bên ngoài chưa về, làm như thế nào, làm như thế nào?" Vợ Lưu Thành gấp đến mức chảy nước mắt, đứa con gái ôm trong ngực cô ta cũng sợ hãi khóc lên.

"Chính phủ vừa nhận được tin đã lập tức thông báo cho người dân tìm nơi trốn, sao anh ta lại chưa về?"

Lưu Xuyên ánh mắt lạnh lẽo, chị dâu hai ánh mắt né tránh, chần chờ một chút nói: "... Anh, anh ấy đi cướp đồ với mấy người kia. Lão Tam, xin chú, xin chú đi cứu anh ấy, lão Tam... Anh ấy ở ngay chỗ cửa hàng của đoàn các chú, không xa lắm đâu, Lưu Xuyên xin chú đi cứu anh ấy đi!" Nói xong, cô ta ôm con gái quỳ xuống, đầu dập trên đất vang lên tiếng bang bang. i

Chị dâu cả luôn tránh ở góc tường không lên tiếng, đột nhiên căng cổ họng nói: "Lão Tam đi rồi ai bảo vệ chúng ta hả! Thím hai à, làm người đừng ích kỷ như vậy! Hiện tại bên ngoài loạn lạc, cô khẳng định rằng lão nhị vẫn còn bên kia? Chim tang thi sắp đến rồi, đã không gọi nó về được, còn muốn kéo lão Tam theo nó luôn à! Lão Tam chú đừng đi tìm nó, nhanh nói cho chúng tôi biết phải làm gì?"

Lưu Xuyên liếc mắt nhìn họ, âm thanh lạnh lùng nói: "Trước tiên dùng đồ chặn hết cửa sổ lại."

Chị dâu cả vừa nghe, trong mắt hiện lên một tia vui sướng, chị dâu hai ánh mắt ảm đạm, cả người toát lên vẻ tuyệt vọng. Lưu lão gia ánh mắt phức tạp, mẹ Lưu Xuyên bệnh nặng nằm trên giường, không hề biết chuyện Lưu Xuyên quay về.

Căn nhà họ Lưu đang ở chỉ tầm sáu bảy mươi mét vuông, bị sửa thành bốn phòng, cái phòng nơi Lưu Xuyên từng ở là nhỏ nhất, chỉ có bảy-tám mét vuông, bồn rửa mặt ngay dưới cửa sổ, trong phòng đặt mỗi cái giường đơn vả một cái tủ hai ngăn, đến việc xoay người còn khó khăn. Nhưng lúc này, nó lại là chỗ an toàn nhất.

Lưu Xuyên sức lớn, dùng cây búa đập dẹp một cái chậu sắt thành nhiều mảnh, rồi tìm vài cây đinh, đóng nó lên cửa sổ, che kín hết các cửa. Này còn chưa đủ, hắn muốn gắn thêm vài thanh thép cho an toàn nên dùng dị năng của mình ăn mòn một cái máng, sau đó đóng chúng lên cửa sổ rậm rạp chằng chịt.

Tiếp, lại cùng mọi người hợp sức đẩy những tủ bự nhất trong nhà đến chặn mấy cửa sổ trên vách tường, chặn kín hoàn toàn. Đang định chặn thêm vài cái, cửa nhà vang lên tiếng đập ầm ầm, ánh mắt đang u ám của chị dâu hai bỗng sáng lên, dùng tốc độ nhanh hơn bình thường xông ra, mở cửa, quả nhiên là Lưu Thành về.

"Sao anh lại bị thương?" Chị dâu hai một bên lau nước mắt một bên ân cần hỏi han, trái lại, chị dâu cả trốn trong phòng hiện lên vẻ mặt tối đen thất vọng.

"Đừng nói nữa, bên ngoài những người đó quá điên cuồng, tôi vất vả lắm mới cướp được mấy thứ này." Lưu Thành vào nhà, thả áo khoác da rắn xuống, mở ra, bên trong đựng khoảng hai mươi ba mươi cân gạo, thu hoạch tương đối nhiều.

"Nha, lão Tam, chú về rồi!" Lưu Thành nhìn thấy Lưu Xuyên từ bên trong đi ra, vô cùng bất ngờ vui mừng nói. Đây không phải giả vờ, tuyệt đối là thật lòng.

"Đã sắp sếp trong nhà ổn thỏa rồi, hai ngày này các người tốt nhất đừng ra đường." Lưu Xuyên lạnh lùng cảnh cáo.

"Chú muốn đi đâu thế?" Lưu Thành hỏi.

"Trở về." Lưu Xuyên cau mày nói: "Tôi đem một ít thuốc đến cho mẹ, chăm sóc bà cho tốt, chờ nguy hiểm lần này qua đi, tôi sẽ đến đón bà." Bên ngoài rất loạn, mẹ lại bệnh nặng, Lưu Xuyên không dám tùy tiện đưa bà đi.

"Lão Tam, bên ngoài lộn xộn lắm, chú ở lại đây đi, lỡ đâu trên đường xảy ra chuyện gì..." Lưu Thành thật lòng không muốn Lưu Xuyên đi, Lưu Xuyên chính là bộ đội đặc chủng lại còn là dị năng giả, có hắn ở đây chính là bùa hộ mệnh sống.

"Dị năng giả có lực hấp dẫn rất lớn đối với tang thi, tôi ở đây đám tang thi đó sẽ nhào vào công kích nơi này."

Nghe Lưu Xuyên vừa nói như thế, sắc mặt của Lưu Thành và những người khác đều thay đổi.

"Nguy hiểm lần này không biết bao giờ hết, tôi ở lại mấy người có đủ thức ăn mà ăn à?" Trong lời nói Lưu Xuyên mang theo sự châm chọc.

Lưu Thành mặt trắng nhợt, chị dâu hai vì lúc này Lưu Xuyên không đi tìm Lưu Thành trong lòng đã khó chịu, nghe Lưu Xuyên vừa nói như thế, ước gì hắn lập tức đi.

"Vậy lão Tam chú đi trên đường cẩn thận một chút." Chị dâu hai vội vàng lên tiếng.

Lưu Xuyên cười lạnh một tiếng, nhìn Lưu Thành nói: "Chăm sóc mẹ cho tốt đấy."

Cái nhà này, sợ rằng chỉ duy nhất mẹ là yêu thương hắn mà không có mục đích gì.

Lưu Xuyên xoay người rời đi, nhanh chóng quay về biệt thự, phương xa, nhóm chim tang thi đầu tiên đã đến gần tường thành phố A .

Lục Tốn sau khi nhận điện thoại từ Lý Càn, tỉnh táo lại, lập tức cho người đi thông báo tất cả nhân viên và người nhà của họ tập trung trong khu biệt thự.

Hắn dẫn theo vài người đi khôi phục hệ thống cung cấp điện với mình, cũng trong thời gian nhanh nhất, khôi phục hệ thống phòng ngự của khu biệt thự. Lúc này, ưu thế tường thành phòng ngự của biệt thự Lục Vân hiện rõ.

Đoàn có tổng cộng hai ngàn lính đánh thuê, tính thêm cả người nhà của họ thì ước chừng bốn ngàn người.

Trong khu Lục Vân chỉ có 80 căn biệt thự, nhưng dù là khu nhà cao cấp, chứa hơn 700 người cũng đã là chuyện khó khăn rồi.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì mấy chiếc xe bus của Trung Quốc, bé xíu như vậy mà còn nhét vừa một hai trăm người, áp dụng tinh thần dồn người đó vào tình huống này, sẽ phát hiện, thật ra cũng không chật mấy đâu.

Vì để đối phó kịp thời với những tình huống bất ngờ phát sinh, Lục Tốn tập trung hầu hết nhân lực vào ba góc quan trọng của khu biệt thự, chỉ để số ít lính đánh thuê đi canh gác những biệt thự có người nhà, dồn nhưng động vật biến dị lẫn không biến dị bảo bối của Lục Khiêm đến ngay biệt thự mà họ ở.

Chờ sắp xếp xong mọi việc, khi tất cả mọi người đã mang đồ ăn lương thực vào biệt thự hết, Lục Tốn mở hệ thống phòng vệ của toàn bộ khu biệt thự, sau vài phút đồng hồ, tất cả cửa sổ của biệt thự đã được bọc một lớp thép hợp kim siêu dày, biến thành một thành lũy kiên cố khó phá. Người thiết kế làm rất tỉ mỉ, tạo rất nhiều lỗ thông khí bí ẩn trong biệt thự, cho dù phòng nào của biệt thự cũng đầy ắp người, mọi người vẫn không cảm thấy bị ngộp hay thiếu khí.

Có lẽ chính người thiết kế cũng không ngờ rằng, lúc trước vì lấy lòng các ông lớn nhà giàu mà làm ra một vài chi tiết nhỏ, bây giờ lại đem đến công dụng lớn như vậy.

Chương 95: Chim tang thi tập kích

Các quân khu buông tha việc phòng thủ khu an toàn, sau khi trốn vào trong thành phố A, đã bị các lãnh đạo hạ lệnh cưỡng chế canh giữ tường thành, tuyệt đối không thể để cho tang thi bước vào thành phố một bước. 

Tất cả mọi người đều hiểu, với tình huống hiện nay, muốn ngồi phi cơ rời khỏi thành phố A đã không kịp, biện pháp duy nhất là lợi dụng tường thành vừa được xây dựng kiên cố hơn, nghĩ cách tiêu diệt đám chim tang thi trên trời kia, chỉ có bảo vệ thành phố A, mọi người mới có một con đường sống.

Tại thành phố A, các lãnh đạo quân khu dẫn người nhà vào bên trong thành, để lại các vị cấp cao của quân khu ở lại tác chiến. Sáu quân khu tổng cộng hơn hai mươi vạn binh lính, dùng chính thân mình tạo thành lớp phòng tuyến.

Tám vạn binh lính của quân khu trung ương làm phòng tuyến cuối cùng, phụ trách bảo vệ trong thành, và cung cấp hậu cần cho tiền tuyến.

Giờ phút này, các quân khu gạt sự cạnh tranh đấu đá lẫn nhau qua một bên, bắt tay hợp tác, đồng lòng hợp lực mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.

Viện nghiên cứu khoa học Trung ương không dám dấu đồ riêng, tung ra những sản phẩm khoa học hữu dụng đã nghiên cứu thành công gần đây. 

"Mấy thứ này, có thể giữ chân chim tang thi thật hả?" Binh lính mặc đồ phòng hộ được đồng đội che chở, phóng ra ngoài cách tường thành 300 mét chôn xuống một thứ gì đó trông như bẫy săn chim.

"Trời mới biết, đừng nói nhiều, động tác nhanh lên, chim tang thi càng ngày càng nhiều, nếu nước thuốc nổ trước khi chúng ta chôn xong, không về thành kịp thì chỉ có một con đường chết." 

Loại nước thuốc này do Viện nghiên cứu Trung ương chế tạo ra, cực kỳ thối, có thể quấy nhiễu khứu giác tang thi trong một khoảng thời gian ngắn, khiến tang thi lơ đi sự tồn tại của con người, khuyết điểm là nhanh phát nổ và có tính ăn mòn mạnh, một chai nước thuốc chỉ có thể duy trì năm phút đồng hồ, một bộ đồ phòng hộ chỉ chịu được sự ăn mòn của năm bình.

Cho nên thời gian của họ thật sự rất có hạn, mà cấp trên yêu cầu rằng, hai người bọn họ một tổ, phải làm sao trong vòng 25 phút, chôn được tám cái bẫy săn chim như thế này.

Người rơi vào đường cùng, luôn bùng nổ sức mạnh vượt xa bình thường, gần như có rất ít binh lính không làm kịp thời gian cho phép.

Trên trời ngày càng nhiều chim tang thi, dù kỹ thuật của các tay súng thiện xạ có giỏi đến đâu, cũng khó khống chế được tình hình. 

Một phần chim tang thi đang tìm thức ăn gần đây, đám binh lính trở thành đồ tiếp tế của bọn nó, một phần chim khác thì thông minh hơn, để mắt đến những 'thức ăn' thơm ngon bên trong thành, đột phá phòng tuyến bay vào trong.

Đối mặt với vô số người sống sót hoảng sợ nhưng không có sức phản kháng, đám chim tang thi chẳng khác gì chuột sa hũ gạo, chúng nó không vội vàng xông lên gặm sạch tận xương như trước, chúng nó cũng biết kén chọn như con người. Giống như có vài người vì thích ăn lưỡi vịt, có thể giết chết mấy chục con vịt, chỉ để nấu một bàn lưỡi vịt các món, có thể chặt mấy chục cái chân gà, nấu một nồi chân gà ngâm xả tắc, có thể dùng cách tàn nhẫn nhất ép mỡ một con trăn bình thường, rồi nấu món trăn hầm quý giá. 

Chính vì loài người không biết việc mình làm có gì sai, chim tang thi cũng không biết việc mình chọn những bộ phận ngon nhất trên cơ thể người để ăn, sẽ bị phê phán.

Cái chết đáng sợ dần buông xuống, vốn những người đang phá phách cướp bóc trên đường, lấy cớ tuyệt vọng để thể hiện nội tâm đen tối và sự tham lam của bản thân, đột nhiên lập tức giải tán, liều mạng chạy vào cửa hàng hai bên đường, trường học, nhà ở và tất cả những nơi có thể trốn tránh.

Chuyện đáng cười là, đám chim thật ra chỉ tầm ba trăm năm trăm con, chúng nó còn chưa kịp làm gì, con người đã trong lúc hỗn loạn giết chết, 'ngộ sát' rất nhiều đồng bào của mình. Nếu chim tang thi có trí tuệ, chắc đã bị sức chiến đấu trâu bò của con người dọa chạy, đáng tiếc chúng nó không có, chúng nó ngừng lại vài giây không phải vì sợ, là do vui mừng vì thấy rất nhiều đồ ăn, không biết nên bắt đầu ăn từ đâu mà thôi. 

Lưu Xuyên đang chen chúc trong đám người chật chội, nhìn vẻ mặt điên cuồng và hoảng sợ của họ, nhìn đám chim đang bay vòng quanh trên trời chờ thời cơ ra tay, đột nhiên cảm thấy tất cả những thứ trước mắt mình, giống như một bức tranh tận thế, hoang đường lấn át cả sợ hãi. 

Chim tang thi có vẻ đã phát hiện được tung tích Lưu Xuyên, mùi thơm ngọt của dị năng giả luôn hấp dẫn hơn người thường nhiều. Chúng nó lao một phát từ trên trời xuống, Lưu Xuyên chú ý tránh thoát công kích của chúng, thuận đường dùng dị năng ăn mòn hai con chim tang thi, vừa nhìn lại, xung quanh đã trống trơn không một bóng người.

Ai nói người sống sót bình thường không lợi hại? Chỉ so về kỹ năng chạy trốn, Lưu Xuyên đã cảm thấy không bằng ... .

Bên cạnh là một ngân hàng, Lưu Xuyên định vào đó tránh một lúc, hắn còn chưa đẩy cửa, những người trốn trong ngân hàng đã bày vẻ chết cũng không từ bỏ, giữ cửa gắt gao.

Lưu Xuyên lại một lần nữa thấy nhân tính khác xa với những gì hắn được học từ nhỏ, cũng đúng, đối mặt với cái chết, đến người thân của mình còn muốn đuổi mình đi cho nhanh, huống chi đám người xa lạ bèo nước gặp nhau ( sự gặp gỡ thoáng qua) này? 

Lưu Xuyên không có thời gian ngẫm nghĩ về sự lạnh lẽo khác thường sâu trong lòng, hắn dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này chạy đến cạnh một bồn hoa, cạy nắp cống thoát nước, trực tiếp nhảy xuống, dùng dị năng giải quyết mấy con chim tang thi bám sát theo mình, rồi tạo một màng ăn mòn trên nắp cống, một con chim tang thi chui vào khe hở của nắp, bị cắt sống làm hai.

Mấy con chim phía sau không kịp dừng lại nhào thẳng tới, đâm vào ầm ầm, móng vuốt sắc nhọn tạo ra tiếng rít chói tai trên nắp cống.

Lưu Xuyên không hề để ý tới chúng nó, lấy một đèn pin nhỏ trong balo, đi theo một hướng đại khái, nhanh chóng tìm về biệt thự. 

Thời tiết khô hạn liên tục, khiến các sông của thành phố A khô cạn, ngay cả nước bẩn trong cống thoát nước cũng chẳng còn bao nhiêu, Lưu Xuyên cẩn thận bước những chỗ khô ráp, bóng dáng mờ dần trong cống thoát nước tối đen.

Mùi của Lưu Xuyên biến mất, đám chim tang thi thất vọng chuyển mục tiêu đến những người trong các tòa nhà, mấy tấm kính thủy tinh trong suốt làm sao ngăn được khát vọng săn mồi của chúng nó chứ?

Khi người đầu tiên chết biến thành tang thi, thành phố A rơi vào tình trạng khủng hoảng lần nữa.

Trước khi chim tang thi bay vào, mấy cái bẫy săn chim do các nhà khoa học nghiên cứu đã kịp hoạt động, lúc đầu chim tang thi không phản ứng gì với chúng, ngay khi mọi người sắp thất vọng, chúng nó đột nhiên bay từ trên trời xuống như kỳ tích, xoay quanh gần mấy bẫy chim, giống như những 'thức ăn' trong thành không còn hấp dẫn chúng nó nữa. 

"Máy quấy nhiễu hoạt động rồi, nghiên cứu của chúng ta thành công!" Một người nhà khoa học trẻ tuổi vui đến mức nhảy dựng lên, cái máy quấy nhiễu này hoạt động nhờ chức năng quấy nhiễu tinh thần, anh ta là người đưa ra ý tưởng, hiệu quả đối với tang thi người lẫn chim đều quá nhỏ, trên thực tế, trước hôm nay, chính bản thân anh ta cũng không chắc rằng máy có tạo được hiệu quả như anh ta muốn hay không.

Bởi vì tuổi còn trẻ, anh ta không được coi trọng trong sở nghiên cứu khoa học, chính vì thế, phát minh của anh ta không được đánh giá cao mấy, nếu không phải lần này chim tang thi đột nhiên tập kích, phát minh của anh ta chỉ sợ nằm phủ bụi trong góc rất lâu. Cũng may loại máy quấy nhiễu này không yêu cầu lắp đặt tinh vi, anh ta chế tạo khá nhiều, mới giải quyết được một nguy cơ lớn cho thành phố A. 

"Máy quấy nhiễu này tôi nghiên cứu chủ yếu dựa vào bẫy săn chim, nếu như có thể đủ căn cứ vào hệ thống khai thác tinh thần của con người để quấy nhiễu, đây chẳng phải là có thể đối phó với tất cả tang thi sao?" Nhà khoa học trẻ tuổi nở nụ cười cuồng nhiệt chói mắt, nhưng không hề phát hiện ở sau lưng, gương mặt cấp trên của anh ta đã tối đen thui.

Quan chỉ huy quân đội xác nhận rằng bẫy săn chim có tác dụng, lập tức đưa ra lệnh tác chiến, từng viên đạn lửa thẳng tiến ra ngoài tường thành, không lâu sau, tường thành biến thành biển lửa đỏ rực, vô số chim tang thi cháy thành tro trong biển lửa. 

Cũng có một số máy quấy nhiễu chôn không đủ sâu bị lửa đốt luôn, nhưng quân đội đã khống chế được tình hình, nói tóm lại trận khủng bố này của chim tang thi tạm thời được giải quyết.

Nhưng chuyện không dễ kết thúc như vậy, chim tang thi tuy bị diệt hơn một nửa, nhưng mấy trăm con bay vào trong thành đã tạo ra phiền toái rất lớn và kéo theo tai họa ngầm, đám tang thi người vốn bị ngăn trở ở khu an toàn, bắt đầu hành quân gấp về phía thành phố A. 

Tiêu diệt được chim tang thi, trung đội trưởng Vương đột nhiên phát hiện điện thoại trong tay hắn có tín hiệu.

"Lục đoàn trưởng, di động có sóng rồi!" Hắn kích động nói với Lục Khiêm

Lục Khiêm mắt sáng lên: "Lập tức liên hệ Lý Càn!"

Rất nhanh, trung đội trưởng Vương thông qua người trực tổng đài gặp được Lý Càn, hắn trực tiếp đưa di động cho Lục Khiêm.

"Tiểu Lục các cậu không sao chứ?" Lý Càn ân cần hỏi han.

"Không có việc gì." Lục Khiêm nghe giọng điệu thoải mái của ông, liền hỏi: "Giải quyết xong chim tang thi rồi?"

"Đã khống chế được, nhờ vào máy quấy nhiễu do Viện nghiên cứu khoa học phát minh đấy, nếu không chúng ta thực sự bất lực với đám chim tang thi. Chuyện này cũng phải cảm ơn cậu, may mắn cậu nhắn cho tôi kịp thời..." 

Lục Khiêm không đợi ông nói xong, trực tiếp ngắt lời hắn: "Máy quấy nhiễu gì cơ?" Chẳng lẽ Viện nghiên cứu trung ương đã phát minh ra máy quấy nhiễu tang thi rồi à?

"Là máy quấy nhiễu chim tang thi, chỉ có tác dụng đối với loài chim." Lý Càn ở bên trong thành trực tiếp quan sát toàn bộ quá trình tại hiện trường, danh tiếng của máy quấy nhiễu lúc này đã vang xa. Không chỉ riêng nhà khoa học trẻ tuổi kia muốn nâng cấp phạm vị của máy quấy nhiễu đến toàn bộ chiến trường, quân nhân bọn họ cũng muốn, nếu có thể nghiên cứu thành công, nguy cơ bị bao vây như lúc này có thể giải quyết rồi? 

Hiện tại chiến tuyến đã lùi đến thành phố A, không có máy quấy nhiễu tang thi, trận tang thi vây thành trong kiếp trước sắp đến. Bọn họ đứng dưới hầm trú ẩn trong lòng đất, tuy rằng an toàn trong thời gian ngắn, nhưng về lâu dài, làm sao giải quyết vấn đề về thức ăn? Đồ ăn trong không gian tuy nhiều, nhưng có thể lấy ra được à?

"À. tư lệnh Lý mở cửa ở khu đông nam giúp chúng tôi, sáng mai chúng tôi về."

"Được, chuyện này cứ để tôi." Quân của Lý Càn đang đóng ở khu đông nam, đến lúc đó mở cửa giúp Lục Khiêm là chuyện quá dễ dàng, hiện tại chuyện ông vui vẻ làm nhất chính là giúp Lục Khiêm. 

Kết thúc cuộc gọi với Lý Càn, Lục Khiêm lại gọi cho Lục Tốn.

"Tiểu tốn, sáng mai tụi anh về, không cần lo lắng, bây giờ tụi anh rất an toàn."

"Khiêm..." Tiếng gọi này của Lục Tốn thực sự rất ai oán, loa điện thoại của trung đội trưởng Vương thật sự quá tốt, hầm trú ẩn vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đang dựng lỗ tai lên mà nghe, trong nháy mắt toàn bộ bầu không khí trong hầm trở nên đặc biệt quỷ dị.

Lục Khiêm lạnh đơ cả mặt, thính tai lại phiếm hồng, nhìn qua thấy khuôn mặt tuấn tú của Tiết Thần đang nhịn cười đến vặn vẹo, xém tí nữa lạnh đông thành băng. 

"Được rồi, đừng đùa nữa, chuyện trong đoàn vẫn ổn chứ?"

Lục Tốn đại khái cũng đoán được bên cạnh Lục Khiêm có người, bất mãn: "Sắp xếp ổn hết, hiện tại toàn bộ ở tạm trong khu biệt thự. Nghe nói hôm nay trong thành xuất hiện không ít chim tang thi, có không ít người bình thường bị cắn thương, hiện tại quân đội đang sắp xếp tra soát người nhiễm bệnh."

"Ừ, tốt lắm, cứ vậy đi."

"Khiêm, em yêu anh!"

Lục Tốn căng giọng rống to mười phần, Lục Khiêm muốn ném luôn cái điện thoại đi, gương mặt lạnh băng nháy mắt đỏ rực.

Xung quanh lập tức bùng nổ các loại hóng hớt cầu bát quái, cầu yêu sách, cầu tin tức, Lục Khiêm hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Mọe nó, một đám đàn ông đàn an đừng có hóng hớt nhiều chuyện như vậy có được không!

Lục Tiểu tốn, mi xong đời! Lửa giận của Lục Khiêm cháy hừng hực dưới đáy lòng! 

Tiết Thần đứng một bên, còn tức giận hơn cả Lục Khiêm, tên Lục Tốn gian manh này, dám nhân cơ hội thổ lộ trước mặt mọi người!

"Tiểu Khiêm, tôi cũng..."

"Câm miệng!"

Mọi người nhìn gương mặt uất ức không chịu được của Tiết Thần, nhất thời thức tỉnh.

Đờ phắc, thì ra Tiết phó đoàn cũng thích Lục đoàn trưởng!

Tin nóng hổi!

Lúc trước thằng nào ngáo ngơ tung tin đồn, Lục phó đoàn và Tiết phó đoàn yêu nhau hả?

Rõ ràng Lục đoàn trưởng mới là tình yêu đích thực của hai ổng! 

Tin đồn gì đó, quả nhiên phải chính tai nghe được mới đáng tin!

Mà nghĩ lại thì, ba người họ đứng chung với nhau rất xứng nha.

Có điều, Lục đoàn trưởng là trên hay dưới? Lục phó đoàn và Tiết phó đoàn đều là công, Lục đoàn trưởng chịu nổi hong ta?

Lục Khiêm rốt cuộc không chịu được ánh mắt rực lửa của quần chúng, nói với Chu Bân đang chơi vui vẻ với mấy con báo con bên cạnh: "Chu Bân, bảo chúng đi theo anh, anh có chuyện nói với chúng."

"À, dạ." Chu Bân lúc này đã làm thân với mấy con báo con rồi, trước kia đầu óc cậu không tốt, căn bản không hiểu được thị phi, hiện tại đầu óc phát triển rồi, xã hội loạn lạc, toàn bộ quan niệm về đạo đức của thế giới sụp đổ trong một ngày, Chu Bân cũng không biết đến cái gọi là 'tam quan' chính xác (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan). Bởi vậy, từ đáy lòng cậu sẽ không thấy việc nhà báo Châu Mỹ ăn thịt người là sai, nên không hề sợ hãi chúng nó, lúc này trong lòng ngực của cậu ôm hai con báo con, trên vai còn nằm một con, nếu không phải cậu khỏe, nhất định đã bị thịt đè chết.

Chu Bân giao lưu với báo cha, báo cha hơi do dự, miễn cưỡng đứng dậy, đi theo Chu Bân vào một gian phòng nhỏ.

Lục Khiêm đã vào trước, trên mặt đất đặt hai chén nước hồ lớn. Nhà báo Châu Mỹ vừa vào, đã bị mùi hương mê hoặc của chén nước hấp dẫn, ba nhóc con vèo một phát từ trên người Chu Bân nhảy xuống, muốn uống thử chén nước rất thơm kia, lại bị cha mẹ đẩy ra sau lưng.

Vợ chồng báo Châu Mỹ không còn vẻ biếng nhác nữa, ánh mắt nhìn Lục Khiêm đề phòng và cảnh giác.

"Nói cho chúng nó trong nước không có độc." Lục Khiêm nói với Chu Bân xong, bưng từng chén lên uống một ngụm.

Sau khi nghe Chu Bân giải thích, một lát sau, vợ chồng nhà báo thấy Lục Khiêm thật sự không bị gì, mới đi từng bước tao nhã đến gần chén nước, cúi đầu cao ngạo, từng ngụm từng ngụm liếm nước trong chén. 

Nước hồ không có mùi gì lạ, nghiêm khắc mà nói, chỉ ngọt hơn nước bình thường một chút.

Nhưng gia đình báo Châu Mỹ thì không nghĩ thế.

Nếu chúng nó có thể nói chuyện như con người, nhất định sẽ lớn tiếng cảm khái, trời ạ, trên đời sao có thứ ngon như vậy?!

Không chỉ ngon lành, vợ chồng nhà báo có cảm giác rằng sau khi uống nước xong, cơ thể chúng có gì đó đang thay đổi.

"Anh Đoàn trưởng, Mập Mạp nói nó muốn uống thêm loại nước kia."

"Anh chỉ mang theo nhiêu đó, nếu chúng nó muốn, thì theo chúng ta về. Chỉ cần chúng đồng ý theo anh, anh không những cung cấp đồ ăn và tinh hạch đầy đủ mà còn cho chúng nó loại nước kia mỗi ngày." 

Chu Bân truyền lời của Lục Khiêm từng chi tiết một, nhưng vợ chồng báo Châu Mỹ không chỉ không cảm kích, còn không nể mặt Lục Khiêm mà nhe răng nanh, giống như đang cười nhạo y vọng tưởng, gầm lên ba tiếng, đồng thời rời khỏi gian phòng.

Lục Khiêm cũng không sốt ruột, cất chén vào ba lô, đi theo phía sau bọn họ đi ra ngoài.

"Thời gian không còn sớm, mọi người chia đồ trong túi ra mà ăn tối, giải quyết xong đám chim bên ngoài, sáng mai về thành."

"Được!"


Chương 96-97


Nhận xét