TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 119-120

 

 



 

  

 

Chương 119: Công bố phi thuyền

“Ôi trời, chiếc phi thuyền này đỉnh hơn nhiều mấy cái mô hình giả tôi xem trong phim. Quá xinh đẹp, cứ như trong mơ vậy...”

“Đây là kim loại gì? Lạ quá…”

“Lại còn hệ thống tự tạo trọng lực, hoàn toàn mặc kệ lực hút trái đất…”

“Thiết kế bên ngoài thật sự quá đẹp, đây mới là phi thuyền vũ trụ trong tưởng tượng của tôi!”

“ “Đáng giá, quá đáng giá, không ngờ cuộc đời này tôi có thể được tận mắt nhìn thấy phi thuyền vũ trụ hoàn chỉnh như thế!”

Vũ trụ vô cùng vô tận, nhìn lên trời sao, mọi người luôn nghĩ, có phải trong biển sao vô tận kia có phải còn rất nhiều hành tinh tương tự như trái đất hay không? Có rất nhiều sinh vật có trí tuệ như con người? Loài người là sinh vật trí tuệ đầu tiên của vũ trụ hay chỉ là một phần tử nhỏ bé không đáng kể?

Người thường còn nghĩ nhiều như vậy, các nhà khoa học hàng đầu còn nghĩ xa hơn cả người thường vì họ có nhiều cơ hội tiếp xúc và tham khảo vật chất bên ngoài trái đất. Khi họ nhìn thấy phi thuyền khổng lồ, trong lòng kích động không thôi.

Bọn họ yêu thích không rời phi thuyền, sờ tới sờ lui, hoàn toàn quên ba người Lục Khiêm đứng cạnh.

Đợi cả buổi, Lục Khiêm mới mở miệng, dẫn mọi người đến khoang điều khiển phi thuyền.

Lục Khiêm nói: “Chiếc phi thuyền này là do ba người chúng tôi tốn hai tháng mạo hiểm mạng sống đem ra từ Thần Nông Giá, tốn thêm ba tháng xây dựng lại ba tầng dưới cùng của Viện để có chỗ đặt phi thuyền, mọi người có vấn đề gì thì hỏi đi.”

“Các cậu có dị năng không gian à?”

Có người kinh ngạc nói.

“Chính xác hơn thì là tôi và Lục Tốn cùng có được dị năng không gian.” Lục Khiêm giấu chuyện ngọc cá âm dương, đánh tráo khái niệm nói.

“Sao các cậu biết phi thuyền này ở Thần Nông Giá?”

“Tôi không biết các vị có từng nghe nói đến lão nhân Côn Sơn chưa?”

Có hai người lớn tuổi tóc trắng xóa gật đầu: “Chúng tôi có quen biết với ông ấy.”

Huyền học và khoa học là hai lĩnh vực khác nhau, một duy tâm một duy vật, nhưng thế giới này có rất nhiều chuyện khi bạn tìm hiểu sâu vào nguồn gốc của nó, bạn sẽ phát hiện, duy tâm và duy vật đều có thể trình bày từ một phương diện chung nào đó. Ví dụ như, tại sao hai vị nhà khoa học hàng đầu là Newton và Einstein, đến tuổi già cũng dấn thân vào thần học?

Newton lúc tuổi có viết một bức thư dự đoán rằng năm 2060 thế giới sẽ diệt vong; Einstein sau khi đạt đến đỉnh cao khoa học, lại phát hiện những nhà thần học đã sớm ngồi ở vị trí đó. Tiên đoán của Newton không chắc là đúng, nhưng Einstein lại khẳng định huyền học và khoa học đồng hành với nhau.

(Editor: đoạn này là thật, các bạn search google “Các nhà khoa học tin vào thần học” là ra nhá.)

“Vậy các vị chắc cũng biết ông ấy có một đồ đệ tên A Lang chứ?”

Hai vị gật đầu.

“Là lão nhân Côn Sơn dùng sinh mệnh làm cái giá phải trả để đoán ra vị trí của phi thuyền rồi dặn A Lang đến nói với tôi, ông ấy nói đây là con đường sống duy nhất của nhân loại.”

Những người khác làm vẻ mặt không thể tin được, hai vị giáo sư lại rất nghiêm túc, trong đó một vị nghiên cứu về virus nói: “Virus X thật sự sẽ hủy diệt toàn bộ trái đất à?”

Lục Khiêm cười lạnh: “Ngài đang nghi ngờ kết quả nghiên cứu của chính ngài đấy à?”

Mọi người thổn thức không thôi, Lục Khiêm vẫn tiếp tục dội bom họ: “Chủ nhân của phi thuyền có để lại một đoạn video, tuy rằng chúng tôi nghe không hiểu ngôn ngữ của anh ta, nhưng xem video có thể thấy sự xuất hiện của virus X không phải là ngẫu nhiên.”

Lục Tốn phát video, mọi người tuy nghe không hiểu người trong video nói gì, những khi nhìn thấy những chiến hạm hình dáng kì lạ bên ngoài trái đất, ánh mắt họ đều ngập tràn phẫn nộ, đám người tức giận, hận không thể chui vào video xử lý chúng.

Video kết thúc tất cả mọi người trầm mặc, tay nắm chặt, Lục Tốn hơi hơi cong cong khóe miệng: “Trong chip này còn rất nhiều thứ, các vị nghiên cứu cho tốt, toàn bộ hy vọng của nhân loại đều ở trong này.”

Lục Khiêm lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi, các vị ở luôn tại nơi này, mỗi tháng được gặp người nhà một lần, chuyện ăn uống tôi sẽ cho chuyên gia đến phục vụ. Chuyện phi thuyền tuyệt đối không được lộ ra ngoài, nếu bị tôi phát hiện có người làm trái quy định, hoặc là lén lút làm gì sau lưng tôi, thì đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác chém tận giết tuyệt.”

Mắt phượng của Lục Khiêm như có sát khí, dọa các nhà khoa học sợ mặt trắng bệnh, bọn họ tin Lục Khiêm không hề đùa giỡn.

Mặt y tàn bạo: “Quá trình nghiên cứu nếu có yêu cầu gì, cứ nói với người của tôi, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn các vị. Đúng rồi, chuyện của phòng thí nghiệm toàn bộ do tôi phụ trách, tôi tin các vị không muốn biết thủ đoạn của tôi ra sao đâu ha.”

Khí thế của Lục Khiêm đột nhiên mạnh lên, uy thế đáng sợ được mài giũa trong những năm nay khiến mọi người lạnh sống lưng hai chân run rẩy, cho dù có vài người cá biệt không quá hài lòng với hành vi độc tài của họ, nhưng vẫn biết điều im miệng.

“Tôi sẽ nhanh chóng tìm chuyên gia ngôn ngữ đến hỗ trợ các vị, dịch được nội dung trong chip, trước đó thì các vị tìm hiểu một chút về phi thuyền đi, có gì muốn hỏi thì hiện tại hỏi luôn.” Lục Khiêm nói.

Mọi người chần chừ, một người nghiên cứu về virus hỏi: “Chủ nhân của phi thuyền này còn sống không?”  

Lục Khiêm mặt không đổi sắc nói dối: “Khi chúng tôi tìm thấy phi thuyền, thì không thấy có ai bên trong cả, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”

Về đoạn mà chủ nhân phi thuyền nói anh ta vào khoang chữa bệnh, Lục Tốn được Tiểu Kỳ hỗ trợ xóa đi. Trên thực tế, toàn bộ chuyện về khoang chữa bệnh đã bị họ cắt hết, cất ở mật thất trong biệt thự của họ. Tiểu Kỳ nói người kia bị thương quá nặng, khẩu súng bắn anh ta có tác dụng kích thích tế  bào phóng xạ, sinh mệnh của anh ta gần như biến mất, chỉ khoang chữa bệnh không đủ để khép miệng vết thương, cho dù anh ta tưới nước suối sinh linh, cũng không chắc có thể tỉnh lại được.

Lục Khiêm không muốn anh ta bại lộ trước mắt các nhà khoa học, nguyên nhân rất đơn giản, y cảm thấy người ngoài hành tinh này có thể là mấu chốt để họ tìm kiếm sự trợ giúp. Không biết lúc nào anh ta tỉnh lại, lỡ đưa vào tay các nhà khoa học rồi gặp phải chuyện gì, gia tộc Metroland sau lưng anh ta giận chó đánh mèo lên người trái đất, tới lúc đó muốn khóc cũng không kịp.

“Còn vấn đề nào nữa không.” Lục Khiêm thấy không có ai nói chuyện, “Được rồi, nếu không còn vấn đề thì tôi nhắc nhở các vị một lần nữa, tập trung làm việc, tôi sẽ đối xử tốt với các vị và người nhà các vị, nếu không, các vị và người nhà sẽ không gánh nổi hậu quả khi tôi tức giận đâu.”

Mọi người giận mà không dám nói gì, bọn họ biết Lục Khiêm là người nói được làm được, trong lòng cũng không phải không hiểu suy nghĩ của Lục Khiêm, y làm vậy nói cho cùng cũng vì tìm ra lối thoát cho nhân loại, nên họ không oán trách.

Ít nhất, Lục Khiêm không giống mấy quân phiệt khác, y nói được làm được. Những việc y làm cho người sống sót, họ đều biết, thử hỏi có quân phiệt nào làm được như Lục Khiêm, có thể không vì lợi ích cung cấp một hoàn cảnh sống tốt như vậy cho người thường.

Căn cứ Sinh Tồn có điều kiện sống không thua kém thành phố A, Lục Khiêm còn dạy họ tu luyện miễn phí, cho họ không gian phát triển. Y giúp tất cả mọi người có công ăn chuyện làm, không bóc lột ai, thuế thu nhập y thu cũng thấp hơn thành phố A, còn dùng tất cả thuế thu được đem đi cải tạo căn cứ, không giống mấy tên quân phiệt giàu có kia, chỉ biết dùng vật tư mở rộng quân đội và tranh đoạt quyền lợi. Y mở lớp học miễn phí, không cần trả công vì để bồi dưỡng thế hệ sau của nhân loại. Y  tập trung những nhân tài bị mạt thế mai một, hoàn thiện căn cứ trên mọi lĩnh vực.

Hiện giờ căn cứ chỉ là hình thức ban đầu, cũng đã tăng thêm một tia hy vọng cho những người sống sót, khiến họ tích cực hướng về phía trước.

Có đủ loại lý do làm cho họ tin rằng, tất cả mọi thứ Lục Khiêm làm đều vì cái chung, vì tương lai thật sự của loài người.

Nhà khoa học như họ, phần lớn đều không còn trẻ tuổi, đã trải qua quá nhiều chuyện chời, bị tiềm quy tắc, góc cạnh bị mài mòn, nhiệt huyết bị dập tắt. Nhưng giờ phút này, khi nhớ đến những gì Lục Khiêm đã làm cho những người dân thường, nhớ đến những chiếc chiến hạm kì lạ trong vũ trụ, nhớ đến dải ngân hà thần bí, lại thắp lên lý tưởng và sự tin tưởng của họ như thuở ban đầu.

Tất cả, vì loài người, cũng vì vinh quang của chính mình. Nếu bọn họ có thể phá giải bí mật của phi thuyền, cứu vớt loài người, bọn họ sẽ được đưa vào sách sử, trở thành anh hùng vĩ đại trong lịch sử nhân loại.

Đột nhiên, bọn họ cảm thấy uy hiếp của Lục Khiêm cũng chẳng có gì quá đáng.

Nhà nghiên cứu Virus mặt đầy nếp nhăn cười lên như một đóa hoa cúc: “Đoàn trưởng Lục, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định không làm cậu thất vọng. Nhưng chúng tôi chỉ có nhiêu đây người, muốn giải mã phi thuyền trong thời gian ngắn nhất chỉ sợ hơi khó, có thể tìm thêm người giúp chúng tôi không?”

“Liệt kê danh sách người các vị cần, tôi sẽ cố hết sức.”

“Còn thiết bị?”

“Viết ra luôn.”

“Khi nào chuyên gia ngôn ngữ đến?” Có người gấp không chờ nổi muốn biết người ngoài hành tinh kia đang nói gì, muốn biết trong chip rốt cuộc có gì.

“Hai ngày nữa.”

“Vậy Đoàn trưởng cứ đi làm việc của cậu đi, chúng tôi bắt đầu nghiên cứu, đúng rồi, có thể đưa món đồ trong giống đồng hồ kia cho chúng tôi không?”

 “……”

Lục Tốn để chip lại rồi bọn họ rời đi, từ giây phút họ bước chân khỏi tầng dưới cùng, toàn bộ 4 tầng thấp nhất của Viện đều bị khóa lại, trừ khi có vân tay hoặc tròng mắt của một trong ba người họ và thêm mật mã 16 ký tự mới mở ra được, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Bốn tầng dưới Lục Khiêm chọn 30 người trong đoàn đến trong coi nghiêm ngặt. Ba tầng trên là kiến trúc bệnh viện, dùng để nghiên cứu thông thường, có binh lính canh gác.

“Tiểu Tốn, Viện cần rất nhiều thiết bị nghiên cứu, em có chắc là lấy đủ không?” Lục Khiêm lo lắng nói.

Lục Tốn nhếch miệng cười: “Nếu là nửa tháng trước thì em không chắc, nhưng hiện tại em đã là dị năng giả cấp 5 rồi, dị năng có thể sử dụng liên tục 6 tiếng đồng hồ, muốn đi đâu không được?” Hắn nói về dị năng loại thi.

Nửa tháng trước, hắn đang đi lang thang trong một huyện nhỏ thì gặp một Cấp tốc giả, đúng lúc dị năng lại cạn sạch, hắn không để con trai ra tay, ỷ vào bản thân miễn dịch với virus, đánh nhau với Cấp tốc giả đầu rơi máu chảy, kết quả trong quá trình đánh nhau không cẩn thận thăng cấp.

Hắn thăng cấp cũng rất hoành tráng, thiêp kiếp bất ngờ đánh xuống, Cấp tốc giả bị đánh cháy đen thui, Tiểu Kỳ tranh thủ hấp thu năng lượng thiên kiếp, nhưng một đạo thiên kiếp cuối cùng luyện hồn luyện thể vẫn vững chắc bổ xuống người hắn. Cái đầu vừa cắt xong lại cháy đen thui, chỉ có thể bi ai tiếp tục tạo hình đầu trọc. Mặc dù Lục Khiêm bảo rằng hắn vẫn đẹp trai như cũ, nhưng trong lòng hắn vẫn rất khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy đầu tóc đen nhanh lại còn dày của Tiết Thần.

“Đừng có chủ quan, phải đảm bảo an toàn cho bản thân đó.” Lục Tốn hôn một phát thật kêu lên mặt Lục Khiêm, cười như hồ ly trộm được gà.

Tiết Thần đứng bên cạnh nhìn, tỏ vẻ anh không ghen ghét chút nào hết, mỗi ngày thời gian ở bên cạnh Tiểu Khiêm quá ít! Hừ hừ hừ….

Chương 120: Không tên

wattpad: duongquannghiii

Chớp mắt đã một tháng rưỡi trôi qua, dưới sự nỗ lực của mọi người, tường thành căn cứ Sinh Tồn rốt cuộc cũng xây xong. Diện tích căn cứ mở rộng gấp 2-30 lần, tường vây cao lớn vững chắc rất có cảm giác an toàn, cổng sắt đen nhánh tăng thêm vài phần dày nặng. Từ lúc bắt đầu xây dựng căn cứ đến bây giờ chỉ mới nửa năm, ban đầu từ vài trăm người bây giờ đã hơn trăm ngàn người.

Khu nhà ban đầu được xây cho người cư trú sau đó cải tạo thành ký túc xá cho binh lính, tối đa chỉ ở được 60.000 người là tối đa. Người đến sau chỉ có thể dựng lều ở tạm, đương nhiên, căn cứ cũng ngầm đồng ý người dân cho thuê lại phòng ở với giá cao, chỉ cần những người này đến nơi chỗ quản lý đăng ký chuyển nhượng, cũng trả chi phí nhất định. wattpad: duongquannghiii

Những người đồng ý thuê nhà giá cao đều có thực lực kinh tế nhất định, sẽ không tiếc chút tiền đó. Vì chính sách đãi ngộ của căn cứ rất tốt, nhiều người tình nguyện đi làm thợ săn tang thi, những người ở lại căn cứ làm xây dựng lại ít, cho nên những người đồng ý chuyển nhượng nhà cũng không nhiều lắm.

Tốc độ gia tăng dân số của căn cứ bùng nổ, Tiết Thần ra lệnh, chọn mười hai ngàn người độ tuổi thành niên và hai ngàn người vị thành niên, tạo thành một đội hộ vệ căn cứ gồm 14 ngàn người.

Ngày thường, đội hộ vệ chỉ cần thay phiên trực nhật, công việc chủ yếu là duy trì trị an và trật tự trong căn cứ, đề phòng những sự kiện phát sinh đột ngột.

Nếu có chiến tranh, đội hộ vệ phối hợp với người của Vuốt Đen tiến hành chiến đấu, hỗ trợ tiêu diệt tang thi. wattpad: duongquannghiii

Độ hộ vệ cứ ba tháng sẽ tổng kết khen thưởng một lần, 100 người ưu tú nhất sẽ có tư cách gia nhập Vuốt Đen, chỉ cần có thể vượt qua khảo sát là có thể trở thành thành viên chính thức. Ngoài ra, người lập được công lớn có tư cách trực tiếp vào đoàn.

Từ mấy tháng trước, sau khi Vuốt Đen tuyển đủ 10 ngàn người thì không tuyển thêm nữa, quy định về đội hộ vệ vừa ban bố, điểm thông báo tuyển dụng suýt chút bị đạp sụp đất.

Tốn nửa tháng để tuyển dụng đủ thành viên cho đội hộ vệ. Người trưởng thành thì chia tổ làm 6 tổ ngẫu nhiên, trẻ vị thành niên chung 1 tổ.

Ban đầu, có người lén lút không đồng ý với cách chia tổ như vậy, họ cảm thấy mấy đứa nhóc chưa đủ lông đủ cánh thì làm được trò trống gì? Nhưng luật hoa quả không chừa một ai, quả táo đã vả ngay vào mặt họ, ai mà ngờ được Lục Khiêm cố ý chọn từ trường học hơn một nửa các đứa trẻ đều là dị năng giả, còn là cái đám bị trường học dạy dỗ hung tàn cực kỳ. wattpad: duongquannghiii

Có mười mấy tên đầu trâu mặt ngựa cố tình đến gây sự, bị ‘đám trẻ con chưa đủ lông đủ cánh’ đánh xém chút má nhận không ra, sau đó tất cả lời dị nghị đều tắt còi. Đoạn đánh nhau còn có người quay video up lên mạng, phàm là những người đã bấm vào xem, nhìn thấy gương mặt mới được đập đi xây lại của đám người gây sự kia, sau này ra đường gặp mấy đứa trẻ họ đều ngoan như chim cút.

Những người mới đến căn cứ, nhìn thấy bọn trẻ cầm khẩu súng còn dài hơn người chúng, người trong căn cứ thì sợ hãi, họ cảm thấy như tấu hề. Nhưng nghe được chiến tích vĩ đại của chúng thì mỗi khi nhìn thấy họ chỉ biết đi đường vòng. wattpad: duongquannghiii

Đối với việc để thế hệ trẻ tiếp xúc quá sớm với bạo lực, hầu như người nhà và các nhân viên công tác của căn cứ đều kín đáo phê bình. Cố tình đám trẻ lại bị tẩy não, tỉnh táo nói với phụ huynh rằng, tang thi sẽ không bỏ qua cho các bé chỉ vì các bé còn nhỏ, những người khác sẽ không cho các bé ăn cơm chỉ vì các bé là vị thành niên, mạt thế đã khiến các bé mất đi cuộc sống ấm no bình thường, các bé muốn trưởng thành muốn kéo dài tương lai của nhân loại, nhất định phải đủ mạnh đủ tàn nhẫn, từ giờ trở đi phải học được bản lĩnh an cư lạc nghiệp chân chính. (editor: dù sao cũng là vị thành niên nên gọi các bé đi ha, chứ tui không nghĩ được từ nào khác.)

Trong thời kỳ mạt thế, nếu không có bộ não thiên tài, muốn an cư lạc nghiệp chỉ có con đường bạo lực.

Bọn trẻ nói chuyện khiến người lớn sững sờ không thể trả lời, bọn họ bỗng bừng tỉnh nhận ra, toán học, tiếng Anh, ngữ văn, vật lý và các môn học trên lý thuyết khác, giống như việc thi đại học vậy, tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì trong thời kỳ mạt thế này. wattpad: duongquannghiii

Đám trẻ học ở trường, mỗi sáng từ 6 đến 9 giờ học võ thuật, 9 đến 10 giờ học cách ứng dụng dị năng, bé nào không có dị năng thì ngồi nghe, 10 đến 11 gì tất cả học bắn súng, 11 đến 12 giờ thì học tập một ít kiến thức thực dụng – ví dụ như cách chế thuốc nổ từ bột mì, dù cồn tạo đạn lửa, dùng công cụ đơn sơ để chế tạo vũ khí, quan sát mặt trời để tính toán kinh độ vĩ độ và thời gian, nhận biết bề ngoài của các loại thực vật để xem chúng có ăn được không….

Giữa trưa, trường học cung cấp cơm trưa miễn phí, thường là cơm, bánh bao không nhân, thêm hai phần thức ăn chay, thỉnh thoảng Vuốt Đen bắt được thú biến dị, sẽ đưa xương đến cho nhà ăn, để họ cầm canh thịt cho bọn trẻ. Hai ngàn đứa trẻ tham gia đội hộ vệ, ngày nào có ca trực sẽ được thêm một phần bánh bao thịt hoặc bánh bao có nhân. Tiêu chuẩn sinh hoạt như vật, đối với những đứa trẻ trước mạt thế đều được gia đình cưng chiều mà nói, giống như lên voi xuống chó, nhưng trong mạt thế, rất nhiều người trưởng thành làm việc vất vả cả ngày, cũng chưa chắc có được một bữa cơm ‘ngon’ như vậy.

Buổi chiều, bọn trẻ tập trung đến nhà xưởng, làm một ít đồ thủ công đơn giản. Trong lúc làm việc, giáo viên sẽ mở một ít phim phóng sự cổ xư, phim lịch sử, video phong cảnh, và những video do các thợ săn tang thi đi làm nhiệm vụ quay mang về. Bọn trẻ sẽ vừa làm việc, vừa được hiểu biết thêm về quá khứ và hiện tại của loài người, nhận thức rằng hành tinh trẻ tuổi này đang ngày càng suy vong….

 Đối với thảm họa trước mắt, tất cả mọi người đều đang lột xác, có tốt, cũng có xấu…. wattpad: duongquannghiii

Lục Khiêm căm ghét những kẻ khiến mạt thế trở nên tồi tệ, nhưng y không phủ nhận rằng, y cũng là một kẻ máu lạnh ích kỷ.

Chút tình cảm đồng tình và lòng trách nhiệm còn sót lại của y đều dành cho những đứa trẻ này, mà đối với những người trưởng thành, việc y có thể làm chỉ là cung cấp cho họ một ít tài nguyên, một nơi cư trú tương đối an toàn, còn sống sót hay không phải dựa vào chính bản thân họ.

Y không muốn trở thành anh hùng, cũng không muốn kiếm lợi ích gì từ trên người những người sống sót cả, càng không tự cho mình là chúa cứu thế, bởi vậy y cũng không tự đặt gánh nặng mang tên trách nhiệm và tinh thần trọng nghĩa lên vai mình. wattpad: duongquannghiii

Tốc độ dân số tăng nhanh, cộng thêm hoàn cảnh tồi tệ của mạt thế, một số thói hư tật xấu và mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện.

Cướp bóc, trộm cắp liên tục xảy ra, đường dây bán dâm cũng lục tục xuất hiện ở căn cứ Sinh Tồn, một vài tiểu thương thì đầu cơ trục lợi lừa gạt, chuyện ăn vạ cũng rất nhiều, ỷ vào quy định không được đánh nhau trong căn cứ, quy định không cho thợ săn tang thi tấn công dân thường, còn xảy ra chuyện vớ vẩn như người thường cướp bóc dị năng giả….. wattpad: duongquannghiii

Chuyện hằng ngày của căn cứ Lục Khiêm giao hết cho Tiết Thần phụ trách, y chỉ lo chuyện bên Viện nghiên cứu, còn Lục Tốn thì đi các thành thị thu gom vật tư.

Tính cách Lục Khiêm lạnh lùng, Lục Tốn thì kiêu ngạo cực đoan, so ra thì tính cách của Tiết Thần giống một người thanh niên bình thường nhất. Nhiệt huyết, chính nghĩa, thiện lương nhân từ, thị phi rõ ràng, tính cách như vậy ai ai cũng khen ngợi. Nhưng cũng chính tính cách ấy đặt vào mạt thế, đặt biệt là một người lãnh đạo căn cứ, thì có hơi lỗi thời. wattpad: duongquannghiii

Tiết Thần trơ mắt nhìn căn cứ ngày một hỗn loạn vì sự nhân từ của anh, bắt đầu đi lệch khỏi quỹ đạo, anh bắt đầu suy nghĩ lại, mạnh tay chấn chỉnh lại căn cứ.

Trộm cướp bị đuổi khỏi căn cứ;

Xây một khu đèn đỏ riêng, do căn cứ quản lý, cấp giấy hành nghề cho từng người, nếu có kẻ lén lút làm bị phát hiện sẽ bị tịch thu toàn bộ tài sản đuổi khỏi căn cứ; wattpad: duongquannghiii

Người nào ăn vạ vô duyên vô cớ, đưa vào tù ngồi;

Cho phép thợ săn tang thi tự vệ hợp lý, ngoài ra còn xây bốn khu thi đấu, muốn đánh nhau thì lên khu thi đấu đánh, bị thương thì tự chịu trách nhiệm.

…….

……

Từng điều lệnh được ban hành, quy định ngày càng khắc nghiệt, bao nhiêu kẻ bị lôi ra giết gà dọa khỉ, căn cứ dần khôi phục lại bình tĩnh.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, căn cứ ngày một lớn mạnh, từng tòa nhà xưởng và chung cư liên tục mọc lên, sản phẩm của xưởng quân công được đưa ra thị trường giao dịch, các căn cứ nơi xa nghe tin mang tinh hạch và vật tư đến, thắng lợi gom đồ về. Trong căn cứ, cũng có vài đoàn lính đánh thuê có thực lực, sau khoảng thời gian dài tích lũy và đổi ưu đãi, cũng bắt đầu hoạt động thương mại mua bán…. wattpad: duongquannghiii

Vũ khí, quần áo, muối ăn, đồ hộp, lương thực, vật dụng hàng ngày, thậm chí vắc-xin phòng bệnh cực kỳ quý giá, được vận chuyển đến khắp các nước, đặc biệt là nước E.

Mỗi ngày đều có lượng lớn vật tư ra ra vào vào căn cứ Sinh Tồn, dị năng giả mạnh lên, các đội ngũ thương mại quy mô lớn nhỏ ngày càng nhiều, căn cứ Sinh Tồn đương nhiên trở thành một điểm giao dịch hàng hóa đặc biệt.

@

Một nơi riêng biệt.

Lục Khiêm thôi miên mấy chuyên gia ngôn ngữ, để bọn họ học ‘từ điển tiếng Hán’ do Tiểu Kỳ cực khổ biên soạn, xong việc họ sẽ không nhớ gì, nhưng lại học được ngôn ngữ ngoài hành tinh. Không ai phát hiện ra điều gì kì lạ, trái lại các nhà khoa học còn ngại học học quá chậm. wattpad: duongquannghiii

Có sự hỗ trợ của chuyên gia ngôn ngữ, các nhà khoa học nhanh chóng nghiên cứu nội dung trong chip.

Tài liệu trong chip được sao chép ra cho việc nghiên cứu, còn con chip Lục Khiêm đã lấy về. Tài liệu nhiều hơn họ nghĩ, ngoài vắc-xin phòng bệnh, còn có sơ đồ kết cấu của phi thuyền, nguyên lý và phân tích ứng dụng năng lượng tinh hạch, trình tự  trí não, sơ đồ cấu tạo người máy, địa hình của các hành tinh, Từ điển Liên Bang Vũ trụ… Từ khoa học kỹ thuật, đến văn hóa, từ tự nhiên đến xã hội, những thứ trong chip làm người ta líu lưỡi. wattpad: duongquannghiii

Các nhà khoa học mất ăn mất ngủ nghiên cứu, hận không thể có thể trong một đêm thúc đẩy nền khoa học của con người lên mười ngàn năm.

Trên thực tế, với trình đồ phát triển khoa học kỹ thuật của loài người hiện tại, cho dù thêm mười ngàn năm, cũng chỉ đến giới hạn của hành tinh mà thôi, nhưng với những tài liệu này thì khác, loài người giống như ếch ngồi đáy giếng bỗng chốc được nhìn thấy một vùng trời đất khác. Trong chip ngoài sơ đồ cấu tạo của phi thuyền, những thứ khác cũng không quá cao thâm, khá tương đương với những gì đã học --- lý thuyết đều phải trải qua nhiều lần thí nghiệm mới cho ra kết quả chứng minh, chỉ cần làm từng bước là sẽ ra được kết quả.

Nếu không phải trên trái đất không có thiết bị thích hợp để thí nghiệm, tư liệu thí nghiệm cũng thiếu hụt, thì các nhà khoa học cũng không thỏa mãn với việc làm từng bước một, thứ bọn họ muốn biết có quá nhiều, không phải một sớm một chiều là làm được. wattpad: duongquannghiii

Cũng vì vậy mà nhân viên của Viện hiện tại thiếu hụt vô cùng, trước đó tuyển mấy trăm người căn bản không đủ, Lục Khiêm chỉ có thể nghĩ cách mời gọi những nhân tài công nghệ từ thành phố A hay thậm chí là các căn cứ khác về.

Các căn cứ khác thì tương đối dễ, họ chỉ chú ý đến những nhà nghiên cứu virus, còn ở những lĩnh vực khác họ không thể cung cấp đủ tài liệu thiết bị và hoàn cảnh mà những nhà nghiên cứu cần. Đối với những căn cứ này, Lục Khiêm hứa hẹn sẽ đổi cho họ súng ống đạn dược và vắc-xin phòng bệnh, các lão đại căn cứ lập tức đóng gói người gửi qua. wattpad: duongquannghiii

 Trái ngược là căn cứ thành phố A khó khăn hơn nhiều. Thành phố A nhiều nhà khoa học nhất, chất lượng cũng tốt nhất, nhân viên nghiên cứu của thành phố A phần lớn là khi tận thế bùng nổ, quân đội đi vơ vét từ các nước. Đồng thời, các quân phiệt thành phố A tuy đều suy tính đến lợi ích riêng, nhưng đều có thái độ coi trọng đối với Viện nghiên cứu Trung ương, rốt cuộc những kẻ có thể ngồi vững trên cao không ai là đồ ngu cả, bọn họ đều biết muốn thật sự vượt qua được thảm họa này, phải nhờ vào khoa học kỹ thuật.

Lục Khiêm thử các loại biện pháp, không có kết quả. Cuối cùng, nhờ Lý Càn hòa giải, tập trung các tư lệnh quân khu lại một chỗ, mọi người cũng thương lượng vấn đề này.

 

 

 Chương 121-122


Nhận xét