- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương
12
wattpad: duongquannghiii
Trì Vọng nhìn chằm chằm dấu châm câu lời ít ý nhiều trên màn
hình, cúi đầu buồn cười.
Đoán được là cậu sẽ phản ứng như thế này, chỉ là không ngờ
còn ngắn gọn hơn hắn nghĩ.
Hắn ngước mắt nhìn cảnh đêm của Vụ Thành, vô cơ nghĩ đến cảnh
tượng vừa rồi. Lúc ấy Tô Liễm ngủ gật rất không ổn, nghiêng đầu nhắm mắt dựa
vào cửa sổ xe, nhíu chặt mày, giống như đang cất chứa phiền muộn vô tận trong
lòng.
Xe chạy qua vạch giảm tốc độ, hơi rung lắc, liền nghe được
tiếng người bên cạnh cụng đầu vào pha lê.
Lộp cộp, nghe rất đau.
Trì Vọng nhấc cổ tay lên, nhích người sang bên cạnh, vòng
tay qua bả vài người kia kê bàn tay sau ót phủ những sợi tóc mềm mại, lông mày
đang nhíu chặt của người nọ đột nhiên giãn ra.
Tô Liễm lúc ngủ đã rút đi sự lạnh nhạt thường ngày, để lộ sự
mềm mại và yếu ớt bên trong, một chút động tác nhỏ cũng làm người ta đau lòng.
Trì Vọng không nhúc nhích, cứ như vậy kê tay cho người ta cả
một đường.
Chờ đến nơi, hắn vỗ vỗ bả vai định gọi người dậy, nghe được
một tiếng ‘Anh’ nhẹ nhàng mềm mại, còn tưởng là ảo giác.
Khác với giọng lạnh lùng thường ngày, tiếng gọi kia xen chút
làm nũng thân thiết.
Hẳn cậu rất ỷ lại người kia, cho nên khi tỉnh lại trông mới
buồn bã mất mát như vậy.
Tô Liễm có anh trai à? Chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới.
Trì Vọng không muốn tọc mạch chuyện của người ta, chỉ là
không muốn Tô Liễm buồn bã hoài.
Nghĩ tới nghĩ lui, mình vẫn chưa hiểu người này lắm, chỉ có
thể gửi video tập thể dục để điều chỉnh bầu không khí.
Trì Vọng: [Có lòng tốt gửi cho cậu, cậu phản ứng kiểu gì đấy?]
Bạn cùng bàn khắc tinh: [Không cần cậu nhắc nhở.]
Trì Vọng: [Hung dữ quá.]
Như một con mèo vậy, mới tỉnh dậy đã xòe vuốt tóm người ta.
Bên kia im lặng vài giây, không trả lời.
Trì Vọng vừa hít gió, gõ màn hình đợi một lát, hơn nửa ngày
Tô Liễm mới chậm chạp gửi một câu: [Cảm ơn đã đưa tôi về, đi đường cẩn thận.]
Vẫn chưa đánh mất lương tâm, Trì Vọng cười cười, trả lời:
[Nhớ tập đấy, tôi sẽ kiểm tra.]
Lúc Tô Liễm nhận được tin nhắn này, vừa vào nhà không bao
lâu, Tô Hoa Sinh cầm phiếu điểm thi của cậu mà khiếp sở, nửa ngày không nói nên
lời.
“Con…cầm nhầm phiếu điểm của ai à?” Y nhìn tới nhìn lui điểm,
thật ra y tin tưởng con trai sẽ không gian lận, nhưng thành tích quá cao ngoài
sức tưởng tượng.
Tô Liễm không biết giải thích như thế nào, nói đại: “Nghì hè
con giải đề nhiều, may sao trúng vài câu.”
Tô Hoa Sinh không ngu: “Giải đề đến mức điểm tối đa?”
“Chứ sao, lần sau ba lại xem thành tích của con rồi biết.”
Tô Liễm lừa gạt ba mình, rồi trả lời tin nhắn Trì Vọng: [Cậu nghiện tập thể dục
rồi à, thế thêm một tháng nhé?]
Trì Vọng: [Cậu nghĩ cậu trốn được à? Hai người chắc chắc có
cậu trong đó.]
Tô Liễm: [Tôi tính xin nghỉ thứ hai, để cậu tỏa sáng một
mình.]
Trì Vọng: [Đừng mà, tôi còn chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cậu
đấy.]
Tô Liễm nhíu mày, trong lòng lại dâng lên dự cảm bất thường.
Tô Liễm: [Cái gì cơ?]
Trì Vọng: [Nói ra thì hết bất ngờ rồi, đến lúc đó cậu sẽ biết.]
Tô Liễm: [……Cảnh cáo cậu đừng có làm bậy.]
“Quen bạn mới ở Trường số 3 à?” Tô Hoa Sinh nhìn bàn tay gõ
thoăn thoắt của cậu, thả phiếu điểm xuống, vẻ mặt kinh ngạc.
Tô Liễm hàm hồ ừ một tiếng: “Cũng không tính là vậy, bạn
cùng bàn mới thôi.”
“Con làm thân với bàn cùng bàn mới nhanh nhỉ.” Tô Hoa
Sinh ngã người xuống ghế, im lặng một
lát, ám chỉ nói, “Ở Trường số 8 mấy năm, cũng không nghe nói con có người bạn
nào.”
Tô Liễm gửi một loạt icon thở phì phò qua khung chat: “Chủ yếu
là cậu ấy tự làm thân thôi.”
Trong khung chat Trì Vọng còn đang spam liên tục, thật sự
làm người ta rất muốn block hắn luôn.
“Ba không phản đối con yêu đương, không ảnh hưởng đến chuyện
học tập là được.” Tô Hoa Sinh nhìn chằm chằm gương mặt thiếu niên dần lộ ra
chút góc cạnh, bày tỏ rằng y rất cởi mở.
Đầu ngón tay Tô Liễm hơi khựng lại, cạn lời với y: “Cậu ấy
là nam.”
“Ba cũng đâu có nói là nữ, con phản ứng dữ dội thế.” Tô Hoa
Sinh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Khoan đã, ba cậu cởi mở như thế từ bao giờ?
Tô Liễm bị nghẹn một chút, trong lúc nhất thời không biết
nói gì.
Tốn nửa giờ ngồi giải thích, rốt cuộc ba cậu cũng yên tâm rằng
cậu không yêu sớm thành tích thăng hạng mọi chuyện bình thường, cậu chỉ là một
học sinh cấp 3 đơn thuần ngây thơ tích cực hướng về phía trước, cậu quay về phòng
ngủ.
Một ngày trôi qua, cậu mệt mỏi từ tinh thần đến cơ thể, Tô
Liễm tắm rửa, đầu vừa đặt xuống gối đã ngủ như chết.
Trong mơ màng, cậu nhìn thấy hình ảnh Trì Vọng đứng dưới trụ
cờ là động tác tay, lưng thẳng đứng, động tác tiêu chuẩn, như một người chỉ huy
của ban nhạc.
Tô Liễm mê mang chớp mắt, thành tâm đặt câu hỏi: “Cậu đang
làm gì vậy?”
“Tạo bất ngờ cho cậu đó, nhìn đi, có phải rất hoành tráng
không.” Trì Vọng cười không thấy tổ quốc đâu.
Giây tiếp theo, giáo viên học sinh của toàn trường giống như
cùng bật công tắc, đồng loạt hô khẩu hiệu. Hãy đọc truyện tại trang chính chủ duongquannghi.blogspot và wattpad: duongquannghiii
“Tô Liễm Tô Liễm cậu giỏi nhất, tư thế tập xinh đẹp.”
“Tô Liễm Tô Liễm cậu đỉnh nhất, tập mẫu nổi bật nhất toàn
trường.”
Xấu hổ cong ngón chân, trực tiếp phun ra một đống kiến thức
y khoa ở Bắc Đại, bỗng nhiên bừng tỉnh, sau lưng ướt nhẹp.
-
Tô Liễm rốt cuộc vẫn không thể xin nghỉ được, tránh được
mùng một, không tránh được mười lăm, sớm muộn gì cũng mất mặt thôi.
Khi nhạc tập thể dục giữa giờ quen thuộc vang lên, cậu cảm
giác như tiếng kèn nhạc tang của mình, bi thương muốn chết.
“Tập mẫu bắt mắt nhất Trường số 3, chuẩn bị xong chưa?” Lối
đi nhỏ chen chúc, Trì Vọng duỗi tay muốn kéo áo Tô Liễm, trượt tay lại chạm phải
cổ người ta.
Ngón tay bị nhéo nhéo, còn bị người ta trừng mắt liếc lại,
ánh mắt như dao nhọn
Tô Liễm mặt đơ, tức giận hỏi: “Cái vẻ mặt hưng phấn này của
cậu là sao hả.”
“Đại khái là nghĩ thông rồi, so với phản kháng chẳng thà hưởng
thụ.” Trì Vọng rụt tay lại, cắm và túi quần, rất thản nhiên.
Hắn là kiểu người rất
dễ thích nghi, ban đầu còn thấy xấu hổ, lần thứ hai ra trần, dần dần chẳng biết
xấu hổ là gì nữa.
Cố An Cửu nhào lên, cố chen vào giữa hai người, lối đi nhỏ hẹp
càng thêm chen chúc, không khí loãng dần.
Cậu ta cười hì hì kéo tay hai người: “Hiện trưởng hôm nay chắc
đồ sộ lắm, cố lên, học sinh Trường số 3 đều là các fans chân chính của cậu.”
Tô Liễm chợt nhớ đến giấc mơ hai hôm trước, nhất thời tim đập
nhanh: “Nếu dám hô khẩu hiểu, tôi sẽ cầm dao giết các cậu.”
“Không có đâu.” Vẻ mặt Trì Vọng rất tiếc nuối, “Quên chuẩn bị
cho cậu rồi, tôi sơ xuất quá.”
Tô Liễm: “… ... Để cho chuyện này trôi qua một cách nhẹ
nhàng được không?”
Trì Vọng rũ mắt cười, thấp giọng nói: “Vậy thì khó à.”
Tô Liễm lạnh mặt vượt ra khỏi đám người, bước lên bậc thang,
tự giác đứng chính giữa trụ cờ.
Một trận gió lạnh thổi qua, vạt áo đồng phục bay lên, cả người
cậu toát lên vẻ bi tráng của tráng sĩ một đi không trở lại.
Hỏi: Tâm trạng của nhân vật chính biểu đạt qua hoàn cảnh
xung quanh thế nào?
Đáp: Vô cùng chua xót, vô cùng muốn chết.
Đám người bên dưới
sân ồn ào, nhìn người tập mẫu mới trên trụ cờ như thứ gì hiếm lạ, thì thầm xì
xào.
“Đờ mờ mờ mờ, tập mẫu đổi thành Trì Vọng và Tô Liễm, đây là
cảnh tưởng ma quỷ gì vậy?”
“Nghe nói là hiệu trưởng Tống chỉ mặt gọi tên, Trì Vọng đúng
là làm to làm lớn càng sang càng huy hoàng ahahahahaha”
“Thật ra nếu đổi người tập mẫu đẹp trai như vậy từ sớm, tôi
đã tập chăm chỉ ngay từ đầu rồi.”
“Muốn hai cậu ấy xoay người lại, đưa lưng về phía này có gì
đẹp đâu! Tức giận!”
Trì Vọng đứng bên trái, xoay người huýt sáo với Tô Liễm, vẻ
mặt đắc ý: “Nhìn phía dưới đi.”
“Không nhìn.” Tô Liễm từ chối, ánh mắt vô hồn nhìn logo trường
ngay trước mặt, kiên cường để lại một cái ót tròn tròn.
“Nhìn một cái thôi, tôi có bất ngờ cho cậu đó.” Trì Vọng hơi
cúi đầu, giọng rất thấp, “Tôi tốn bao công sức.”
Hiếm khi hắn trông đứng đắn, không giống như là đang cố ý
trêu chọc người ta.
Tô Liễm chần chờ nửa giây, hơi xoay đầu, nhìn xuống dưới
sân.
Đám người rậm rạp xếp thành hàng, ngay phía trước hàng các lớp,
vài gương mặt trông rất quen, giống như đã từng gặp ở đâu, nhưng nhất thời
không nhớ ra.
Trì Vọng mở miệng nhắc nhở: “Đám đàn em của tôi, có vài tên
cậu gặp rồi, ở tiệm net.”
Tô Liễm: “?” Top 10 cảnh tượng ảo ma boombayah.
Đám thiếu niên bình thường vô cùng kiêu ngạo, bây giờ đứa
nào cũng mặc đồng phục đàng hoàng, mặc đỏ bừng, rất ngại ngùng.
Bị bạn học các khối vây xem như khỉ trong sở thú, vô số ánh
mắt tò mò ập lên người, làm gì còn cái khí thể ngang ngược trước đó.
Biểu cảm của Tô Liễm thay đổi: “Cậu làm gì họ vậy?”
“Không phải cậu thấy mất mặt sao, tôi liền chọn mỗi lớp một
đứa làm đại biểu, giúp cậu chia sẻ áp lực dư luận.”
Trì Vọng nâng cằm, cảm thán: “Cậu biết hôm qua cảnh tượng
tôi ép cả đám tập thể dục nó đau mắt cỡ nào không? Không tập đúng tôi không cho
về.”
Tô Liễm tưởng tượng ra, cảm thấy bỏ lỡ khung cảnh xuất sắc
như vậy đúng là tiếc nuối của đời người.
“Bất ngờ này có được không?” Biểu cảm của Trì Vọng rất cợt
nhả, nhưng ngữ khí lại ôn nhu muốn chết, “Khắc tinh, vui không, có thích
không?”
Tô Liễm hơi cảm động, từ đáy lòng nói: “Cảm ơn, rất sáng tạo.”
Hiếm khi nghe được lời khích lệ từ miệng cậu, Trì Vọng ngơ một
giây, nói thêm: “Tôi nói với họ, nếu tập không tốt bị giáo viên đuổi xuống, sẽ
bị phạt. Tóm lại là, hai chúng ta tập bao lâu, bọn họ tập theo bấy lâu.”
“Bị phạt chạy 3000 mét hay uống canh dưỡng sinh?” Tô Liễm
kéo khóa áo đồng phục lên cao nhất, cười một tiếng.
“Phắc, đừng nhắc đến
chuyện này.” Mặt Trì Vọng đổi màu, nghiêm túc nhìn về phía trước, “Tập thể dục
đi.”
Âm nhạc vang lên, học sinh Trường số 3 chưa từng có buổi tập
thể dục giữa giờ nào hưng phấn như hôm nay, cảnh tượng thật sự quá mức kích
thích.
Hai vị tập mẫu trên trụ cờ đẹp trai, vai rộng chân dài, động
tác nào cũng đẹp mắt. Nhóm tập bên dưới thì trái ngược với mọi hôm, cố hết sức
tập đúng chuẩn, sợ trật nửa nhịp.
Bài tập thể dục tám động tác kết thúc, học sinh toàn trường
cười muốn tắt thở.
“Sống lâu cũng gặp, cái người tập mẫu lớp 10-7 hôm trước còn
đánh tôi, giờ đã đến lúc nó ăn quả táo rồi.”
“Cái vị kia lớp tôi bình thường còn cãi cả giáo viên, giờ
ngoan như mèo kìa.”
“Trì Vọng đúng là trâu bò thật, bản thân tích cực hướng về
phía trước còn không quên kéo cả đàn em theo, đúng là cảm động Trường số 3 cảm
động Trung Quốc.”
“Cho nên tôi thắc mắc là, có ai biết rốt cuộc Trì Vọng uống
nhầm thuốc gì không?” Trừ người của phòng 403, tạm thời không ai biết đáp án.
Hai người trên trụ cờ mặt lạnh ngắt, như Hắc Bạch Vô Thường,
đi theo nhịp, tập xong cả bài đúng tiêu chuẩn.
Chỉ cần mặt chúng ta đủ lạnh, sẽ không ai nhận ra chúng ta
đang xấu hổ trong lòng.
Âm nhạc dừng lại, lập tức xuống khỏi trụ cờ. Đi được một nửa,
hiệu trưởng Tống tự mình đến khen ngợi: “Hai em hôm nay làm tốt lắm, kéo bầu
không khí toàn trường đi lên, hôm nay thầy thấy mọi người ai cũng tập nghiêm
túc, sau này các em tiếp tục cố gắng nhé.”
Trái tim Tô Liễm như ngừng đập: “Sau này… Còn phải tập bao
lâu ạ?”
Hiệu trường Tống bình tĩnh nói: “Tạm thời đến khi hai em tốt
nghiệp đi ha.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng chửi thầm trong lòng.
Chuyện này đúng là trước lạ sau quen, ban đầu Tô Liễm vốn
không chấp nhận được, sau đó từ kinh nghiệm thực tiễn đã đúc kết ra được chân
lý.
Từ lúc bắt đầu da mặt mỏng như giấy lên đứng còn đỏ mặt, vài
ngày sau, đã là vô cùng thản nhiên, thuần túy là một cỗ máy tập thể dục vô
tình.
Thi thử xong, chương trình học mới dồn dập kéo đến, còn chẳng
kịp thở dốc một phát.
Buổi chiều học xong tiết thứ ba, Tô Liễm đói lả người, vội
thúc giục đám người đi ăn cơm. Vẫn như cũ, thịt kho tàu chân ái.
Đến sớm chiếm được bàn trống. Cậu vừa vui vẻ ăn thịt, vừa nhắc
nhở Trì Vọng: “Còn 3000 mét chạy bộ, khi nào thực hiện?”
“Cậu không nhắc tôi cũng quên mất.” Trì Vọng chột dạ sờ mũi,
nhận ra không trốn được, thỏa hiệp nói, “Tối nay đi.”
Nghe được hai người nói chuyện, Lâm Diễn ngẩng đầu, có chút
khiếp sợ liếc nhìn hắn: “Gần đây cậu sống healthy thế? Không giống cậu tí nào.”
“Còn không phải vì có bạn cùng bàn sống như người già à?”
Trì Vọng chống trán, bất đắc dĩ phàn nàn, “Hở tí là đòi cược rèn luyện với tôi,
ai không biết còn tưởng cậu ta đến tuổi xế chiều rồi đấy.”
Tô Liễm phóng đũa, liếc xéo: “Cậu có ý kiến gì?”
“Ừ, ý kiến rất nhiều, nhưng cậu cầm thánh chỉ của Hoàng Thượng,
tôi không thể không nghe theo.” Trì Vọng nửa dựa vào chỗ tựa lưng, thở dài cho
nhân sinh bi thương của mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau, lại khó chịu dời mắt sang chỗ
khác.
Miệng Cố An Cửu nhét đầy thức ăn, tay lướt di động, đột
nhiên ‘đệt mợ’ một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Hở tí là rống lên, bao giờ cậu mới trưởng thành được hả.”
Lâm Diễn nghiêng đầu nhìn qua, nhịn không được ‘đệt mợ’ một tiếng nữa.
Tống Gia Từ đưa đầu sang nhìn, muốn copy paste tiếp, nhưng bị
tật nói lắp, ‘đệt đệt đệt’ hơn nửa người, chưa nói xong câu.
Trì Vọng duỗi cặp chân dài, lười biếng nói: “Lại có chuyện
gì?”
“Video tập thể dục của hai người, lên top1 rồi.” Cố An Cửu
xoay màn hình lại, phóng to vào hai người, chỉ chỉ màu đỏ bên cạnh, con số còn
đang tăng một cách chóng mặt.
Lâm Diễn xoay xoay khớp tay, phân tích: “68 vạn lượt xem,
còn lượt chia sẻ, cũng hơn mấy trăm vạn rồi.”
Video đăng lên, tất cả mọi người đều chú ý đến hai người đứng
dưới trụ cờ, một trái một phải, vẻ mặt lạnh lùng làm động tác duỗi người.
Tiêu đề giật tít nghe rợn cả người: mỹ thiếu niên 8000 năm
hiếm gặp cùng nhau tập thể dục, xem xong bạn sẽ muốn học lại cấp 3.
Biểu tình Tô Liễm tan vỡ, tay phải run run click mở phần
bình luận, một hiện trường thét chói tai.
“A a a cứu mạng đây là trai đẹp trường nào đó, tôi muốn đến
xem trực tiếp!”
“Tạm thời tôi không biết chọn ai cả, nên thôi chấp nhận cả
hai làm chồng vậy.”
“Tìm ra rồi, Trường Trung học số 3 ở Vụ Thành, Trì Vọng và
Tô Liễm khối 11, siêu cấp nổi tiếng!”
“Giá trị nhan sắc quá tuyệt vời, năm nay tuyển tú* không có hai
người tôi không xem, phải debut cho tôi!!”
(*: các show như Produce 101, Thanh xuân có bạn)
“Mẹ ơi con muốn chuyển trưởng, hiện tại, lập tức, lập tức!”
Tô Liễm: “????”
Khoan đã, bao nhiêu người đã xem rồi, bỗng dưng lại thành
người nổi tiếng, thế này.
Cậu siết tay, đầu ngón tay trắng bệch, xém chút bẻ gãy đũa: “Ai
đăng lên?”
“Không biết nữa, chủ bài chỉ chia sẻ thôi, để tôi tìm xem ai
đăng video gốc.” Cố An Cửu cúi đầu, lo tìm tòi.
Trì Vọng híp mắt, lơ đãng đảo qua, bỗng cảm thấy góc quay
video có hơi quen mắt, tim chợt ngừng đập một nhịp.
Trước đó hắn có đăng ký một tài khoản, bình thường luyện trống
Jazz sẽ đăng lên ở chế độ xem một mình để đề phòng mất dữ liệu trong di động.
Hai ngày trước Trì Tình quay lại video hai người tập thể dục rồi chia sẻ cho hắn,
giọng điệu kỳ quái bảo hắn thưởng thức đi.
Hắn xem xong cảm thấy rất thú vị, muốn lưu về làm kỷ niệm, nhấn vào nút sao lưu.
Hiện tại xem ra, có lẽ lúc lưu lại không để ý quen tay nhấn
vào nút đăng lên nhưng chưa chuyển chế độ công khai sang riêng tư. Không chỉ vô
tình đăng lên, còn đờ mờ bị share không ngừng nghỉ, lên top đầu.
“Nhiều lượt chia sẻ lắm.” Cố An Cửu thấp giọng lầm bầm, “Có
thể quay video ở góc này, người quay khả năng cao là học sinh trường chúng ta,
không biết ai là gián điệp đây.”
“Nếu như để tôi biết là ai…” Tô Liễm mất bình tĩnh, nghiến
răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm nhìn như muốn giết người.
Trì Vọng lập tức cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, bầu không khí
chết chóc ập về từ bốn phương tám hướng.
Hắn nhanh tay lẹ mắt lấy di động trong túi quần ra, lập tức
đổi ID Nhân Gian Vọng Tưởng đổi thành Bé Cừu Đáng Yêu.
Sau đó duỗi tay vuốt vuốt lưng Tô Liễm, ngoài mặt nhẹ nhàng
tỉnh bơ nói: “Chắc là nữ sinh nào đó yêu thầm cậu ấy mà, đừng so đó với người
ta.”
Nhận xét
Đăng nhận xét