- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương
4
wattpad:duongquannghiii
Chăn che hơn nửa khuôn mặt Trì Vọng, khiến cảm xúc trong đối
mắt kia càng khó nắm bắt hơn.
Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, gần đến mức hơi
thở giao hòa với nhau.
Trong căn phòng im ắng, loại cảm giác quái dị tăng lên theo
từng giây.
Trong lòng Tô Liễm đã diễn《
Bản Giao Hưởng Định Mệnh 》
được vài lần rồi, lần sau càng bi thương hơn lần trước.
Cậu chột dạ, làm kẻ ác tố cáo trước: “Đờ mờ cậu, đột nhiên
trợn mắt nhìn tôi làm gì, khiến tôi hết hồn.”
Âm thanh của Trì Vọng vẫn mang theo chút ủ rũ chưa tỉnh ngủ:
“Lúc cậu sờ ngực tôi tôi đã tỉnh rồi, tôi còn tưởng là con cún của tôi.”
Bảo sao thử 7749 tư thế đều bị bắt tại hiện trường, thì ra
là do luyện nhiều thành quen.
Tô Liễm ngơ một lúc mới phản ứng lại: “Cậu mắng ai là chó hả?”
Trì Vọng vuốt mặt, vui vẻ: “Không phải, cậu đừng có bắt bẻ
thế chứ.”
Tô Liễm đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người nọ,
cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Lấy lại khí thế, chống đệm giường nhấc người lên, có hơi chật
vật xoay người, dẫm chân trần xuống đất.
Đầu tiên là nửa đêm bò giường, duỗi tay sờ ngực, sau đó nhào
vào trong ngực, chết không thừa nhận, Trì Vọng sẽ nghĩ như thế nào?
Cứu không được, đổi hành tinh khác mà sống đi, bye bye.
Trì Vọng nhận ra cậu đang lúng túng, không muốn làm khó cậu,
vờ đùa cợt: “Cậu đang làm xiếc à? Rất nhanh nhẹn.”
“…….”
Bị người ta phát hiện mình xấu hổ, Tô Liễm rũ mắt kéo áo
hoodie nhăn nhúm, tức giận nói: “Tôi mắc tè vội rời giường đi tè không được à?”
Trì Vọng vẫn rất kiên nhẫn: “Được chứ, đi ra ngoài rẽ trái
là WC. Cần tôi dẫn đi không?”
“Không cần. Cảm ơn đã
cho ngủ nhờ, tôi đi đây.” Tô Liễm cầm cặp trên sô pha, co giò bỏ chạy.
Trì Vọng không giữ cậu lại, trùm chăn vùi đầu ngủ tiếp.
Thức đêm tiếp khách đúng là quá mệt mỏi.
Đặc biệt là khách này ở trên giường không ngoan tí nào.
Tô Liễm tay chân nhẹ nhàng đi ra cửa, nhìn thấy hộp thuốc nằm
dưới đất, cậu giả vờ đá một phát vào gầm giường.
Rời khỏi tiệm net, cậu quay về Trường số 8. Bị bắt quay lại
cuộc sống học sinh, giáo viên toán học hôm qua bị sự ly kỳ của Tô Liễm kích
thích, cứ như trúng tà gọi cậu lên tiếp.
Lần này có ý làm khó cậu, chọn một câu khó trong đề đại học
năm ngoái.
Đời trước khi học đến lớp 11, học sinh hư Tô Liễm đột nhiên
tỉnh ngộ, thay đổi triệt để, lúc đó dùng cách ngu ngốc nhất để đạt thành tích
cao – điên cuồng làm đề.
Trí nhớ của cậu tốt, đề đã làm qua thì sẽ không quên, nhìn
thấy đề theo bản năng viết cách giải và đáp án.
Giáo viên còn đang khiếp sợ, Tô Liễm đã làm xong, quay về chỗ
ngồi trong tiếng bàn tán của mọi người.
Cậu có hơi thất thần.
Nhớ lại mười mấy tiếng đồng hồ vừa mới xuyên về, không biết
làm gì với Trì Vọng của hiện tại. Cứ thấy mặt nhau là thành hiện trường chết
chóc, xấu hổ trên diện rộng.
Nhớ lại từng chi tiết, thật sự mất sạch mặt mũi.
Tay trái Tô Liễm nhéo nhéo giữa mày, tay khác đút vào túi quần
sờ trúng một cái bật lửa. Cậu lấy ra nhìn, là cái mà tối qua Trì Vọng thắp nến
cho cậu, chẳng biết rơi vào túi cậu lúc nào.
Ánh lửa lay lắt như hiện lên trước mặt cậu, còn cả lời cầu
nguyện theo bản năng, nội tâm lại có chút dao động.
Nếu mặc kệ Trì Vọng tiếp tục như thế, kết quả sẽ lại như khi
trước trăm sông đổ về một biển.
Tuy hiện tại người nọ có hơi trẻ trâu, nhưng bản tính không
xấu, nếu nói cho màu mè một tí thì, rất thiện lương chân thành.
Theo như đời trước, trước hai mươi tuổi bọn họ chỉ là hai đường
thẳng song song, không hề cắt ngang qua nhau.
Nếu muốn sửa lại nhưng thói quen lung tung rối loạn của hắn,
có lẽ phải gần gũi hơn một chút.
Ví dụ như, chuyển trường.
-
Đã rất lâu không sinh hoạt trong cuộc sống vườn trường, học
xong tiết cuối cùng Tô Liễm mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cảm giác còn mệt
hơn cả khi thực hiện hai cuộc phẫu thuật lớn.
Cậu đi theo dòng người rời khỏi Trường số 8, vừa lúc xe 807
đến trạm, theo quán tính cậu nhảy lên xe bus. Cửa xe đóng lại cậu mới nhận ra
đây là xe về nhà.
“Tích – thẻ giao thông công cộng.”
Trên mà hình hiển thị số tiền còn lại trong thẻ: 1.32
nguyên, rất keo kiệt.
Tô Liễm mím môi, cất thẻ vào cặp, tìm một ghế trông sát cửa
số ngồi xuống.
Từ khi lên thủ đô học đại học, cậu không quay về phố cũ tại
Vụ Thành lần nào, giờ quay lại có chút cận hương tình khiếp*.
(*: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp
lo lắng.)
Ngoài cửa sổ xe khung cảnh lướt xẹt qua, đi đi dừng dừng, một
tiếng sau, xe dừng tại một con đường trông có hơi cũ kỹ.
Xe 807 dừng lại, một đám người cãi cọ ồn ào xuống xe.
Tô Liễm vác cậu trên lưng, bước xuống xe, đi loanh quanh tìm
một khu dân cư.
Trong sân khu, có mấy cái bàn cái ghế xếp kế nhau, vài người
ngồi quanh chơi cờ, đang tranh thắng thua. Một đám con nít chạy tới chạy lui, một
đứa dẫm phải rêu xanh trượt chân, lớn tiếng khóc huhu.
Ầm ĩ, cũng tràn ngập không khí sinh hoạt.
Tô Liễm túm đứa bé đứng dậy, tiện tay vỗ vỗ hai cái xem như
dỗ dành. Xoay người quẹo vào hẻm nhỏ bên cạnh, đi đến căn nhà ở tận cùng bên
trong.
Mặt tường loang lổ, dán đầy tờ quảng cáo đủ màu, cậu đưa tay
xé một tờ in hình cô gái tạo dáng õng ẹo xuống vo lại, đẩy cửa đi vào.
“Chó con, về rồi à.” Trong phòng vang lên tiếng nói chuyện,
tiếng hỗn loạn không che giấu được tiếng ho khan.
Hãy đọc tại trang chính chủ duongquannghi.blogspot.com hoặc wattpad:duongquannghiii
Tô Liễm nuốt nuốt nước bọt, hốc mắt khô khốc: “Ba, đã lâu
không gặp.”
Xưng hô kia khó khăn nói ra khỏi miệng, mới phát hiện là rất
mới lạ.
Cậu đứng dưới khung cửa nứt vỡ, thân hình 1m83 khiến nơi này
càng thêm chật chội.
Ánh mắt nhìn đến Tô Hoa Sinh ăn mặc quần áo cũ nát, mấy năm
không gặp, cảm xúc trong lòng nhất thời không khống chế được.
Tô Hoa Sinh khó hiểu nhìn cậu: “Mới một tuần thôi mà, lâu lắm
à?”
“……Hôm nay ba không đi làm?” Tô Liễm thở hắt, chuyển đề tài.
“Hôm qua chạy đơn đến 3 giờ sáng, vừa về.”
Tô Hoa Sinh đứng dậy, mở tủ lạnh lấy một cái bánh kem nhỏ đặt
lên bàn trà: “Với lại hôm nay là sinh nhật con mà? Còn tưởng hơn nửa đêm con mới
về nên chưa nấu cơm.”
Tô Liễm khô cằn “À” một tiếng, năm ngón tay co lại thành nắm,
đầu ngón tay trắng bệch.
Mở hộp đựng bánh kem trông rẻ tiền ra, Tô Hoa Sinh cắm nến
lên, nhìn cậu: “Còn đứng đó làm gì?”
“Ba nghỉ ngơi đi, để con nấu cơm.” Tô Liễm cất cặp, vén tay
áo đồng phục lên, khom lưng đi vào bếp.
Tô Hoa Sinh nghi ngờ nhìn cậu, nghĩ thầm hôm nay cậu có
trúng tà không.
Cảm thấy đứa con này không giống bình thường, nhưng cụ thể
khác ở chỗ nào thì không nói được.
Nửa tiếng sau, hai món mặn một món canh, nhìn cũng rất ra
hình ra dạng.
Tô Hoa Sinh nhìn chằm chằm mặt bàn, lại một lần nữa nghi ngờ,
con trai có phải bị cửa kẹp đầu, thông suốt?”
Y lấy hết can đảm gắp một đũa đồ ăn cho vào miệng, vừa nhai
vừa hỏi: “Có muốn quà sinh nhật gì không? Ba nói trước, đắt quá ba mua không nổi
đâu.”
Tô Liễm tạm dừng vài giây, thong thả mở miệng: “Con muốn
chuyển trường, chuyển đến lớp 11-6 Trường số 3.”
Trước đó cậu nghe đám anh em của Trì Vọng nhắc đến, bọn họ
là ba kiếm khách của lớp 11-6, tên nghe rất ngu, nhưng ấn tượng sâu sắc.
“Con….” Tô Hoa Sinh nhíu mày, bởi vì hằng năm bôn ba bên
ngoài, nếp nhăn trên trán rất sâu.
“Vất vả lắm mới xin cho con vào Trường số 8 được, tốn biết
bao nhiêu công sức, giờ vừa vào lại muốn ra?”
Qúa khứ toàn chuyện xấu xa, Tô Liễm mắng thầm một câu thô tục,
có chút chột dạ nói: “Coi như quà sinh nhật.”
Tô Hoa Sinh cười nhạo:” Chuyển đến Trường số 3 thì thành
tích nát bét của con có thể cải thiện được à?”
“Ba tin con một lần cuối cùng này thôi…. Lần này thật sự là
lần cuối cùng.”
Tô Liễm đã lâu không làm học sinh hư, độc chuyên nghiệp chưa
cao, lúc nói “Một lần cuối cùng” có hơi nghẹn: “Lần này con chắc chắc sẽ học tập
cho tốt.”
Tô Hoa Sinh nhìn chằm chằm cậu, lấy bật lửa thắp một ngọn nến,
không nói gì thêm.
-
Hôm sau là hai ngày cuối tuần, Tô Hoa Sinh tiếp tục đi sớm về
trễ, không nhắc đến chuyện chuyển trường nữa.
Tô Liễm biết yêu cầu này có hơi làm khó ba mình, trong lòng tính
toán chờ đến kì thi khảo sát chất lượng, dùng thành tích làm đảm bảo, tự mình
đi nói chuyện với nhà trường.
Đầu tuần, sau khi ăn xong cơm, Tô Hoa Sinh xách cặp của cậu
lên: “Đi thôi, đưa con đến trường.”
“Không cần, còn sớm, con tự đi được.” Tô Liễm cầm lấy đồng
phục chuẩn bị thay vào.
“Đừng mặc, đi thôi.” Tô Hoa Sinh có hơi mất kiên nhẫn đẩy cậu
ra ngoài, lười giải thích quá nhiều.
Chiếc motor cũ tróc sơn dựng ngay trước cửa, Tô Liễm hỗ trợ
dắt xe ra ngoài: “Thật sự không cần mà, sau này con không trốn học nữa đâu.”
Tô Hoa Sinh khẽ hừ một tiếng, ném một cái mũ bảo hiểm cho cậu,
xoay người ngồi lên xe motor: “Đừng nói xàm nữa.”
Lời ít ý nhiều rất ngầu, Tô Liễm được truyền thừa đầy đủ.
Motor rong ruổi trong gió, tiếng gió gào thét lướt ngang
qua. Xuyên qua phố nhỏ lên đường lớn, chạy như bay giữa Vụ Thành ồn ào.
Tô Liễm ngồi phía sau, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ sau
lưng Tô Hoa Sinh truyền đến. Cậu hít hít mũi, cảm thấy hơi lạnh nên dịch về
phía trước một chút.
Đến khi mặt bị gió thổi lạnh sắp đông cứng, xe máy dừng trước
cổng Trường số 8, kẽo kẹt phanh lại.
Tô Hoa Sinh xuống xe, chậc một tiếng: “Ngồi ngu người đấy à,
thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến Trường số 3 đi.”
“Chuyển?” Tô Liễm lấy lại tinh thần, cởi mũ bảo hiểm đặt lên
sau xe.
“Ừ, lần này là lần cuối tin con đấy, không học tập cho tốt
xem ba có đánh con không. Đúng rồi, tiết tự học buổi tối đến lớp 11-6 chào hỏi
trước đi.”
Tô Hoa Sinh đẩy vai cậu, lại chuyển 500 đồng qua Wechat cho
cậu: “Không nhiều, dùng tiết kiệm vào. Nộp tiền KTX một kỳ cho con rồi, bình
thường cứ ăn ở căn tin, đừng ăn lung tung bên ngoài.”
Tô Liễm liếm liếm môi dưới, gật đầu: “Con biết rồi.”
“Đi thôi, chó con.”
Tô Hoa Sinh cười mắng một tiếng, lại nói: “Cơm nấu ngon đấy, tuần sau lười quá
thì con nấu tiếp nhé.”
Tô Liễm không nhịn nổi nữa, cười lên.
Cậu ngựa quen đường cũ đi thẳng vào KTX Trường số 8, bạn
cùng phòng vẫn chưa về nên phòng trống không. Cậu thong thả ung dung dọn dẹp đồ
đạc, cũng chỉ có một vali nhỏ.
Có lẽ trời sinh tính cách lạnh lung, quan hệ của cậu với bạn
cùng phòng không thân quen lắm, chỉ ở mức biết nhau thôi. Hiện tại dọn đồ đi,
cũng không cần thiết phải chào hỏi.
Tô Liễm kéo vali đứng ở cửa ngẩn vài giây, nhẹ nhàng rời đi.
Dọc theo đường đi lại tiện đường ghé vào siêu thị mua ít đồ
dùng cá nhân và một đống đồ dưỡng sinh.
Đương quy, tam thất, dương xỉ*….đủ thứ đồ lung tung rối loạn
mang ra tính tiền, 500 đồng chỉ còn lại một nửa.
(*: tên các loại thảo dược.)
Cắn răng mua nốt cái ấm sắc thuốc, đã lâu rồi Tô Liễm chưa
trải qua cảm giác nghèo khổ như vậy.
Nhìn chằm chằm số tiền còn lại, cảm giác não lại đau, hận
con số 250 trong túi không thể phân bào nguyên nhiễm*.
(*: Phân bào
nguyên nhiễm (nguyên phân), khi phân chia tạo ra hai tế bào mới giống tế bào
ban đầu, tạo điều kiện cho cơ thể lớn lên và phát triển, thay thế tế bào bị chết
hoặc lão hóa. Ở đây là bạn Liễm ước gì số tiền trong túi có thể tự x2 lên)
Đến trường số 3, đi lòng vòng mém tí lạc đường, cuối cùng
cũng tìm được ký túc xá nam.
Quản lý là một dì hơn 50 tuổi, mở miệng nói tiếng phổ thông
lẫn lộn với tiếng địa phương: “Chờ tí, cậu ở phòng nào?”
“Không biết, con vừa đến, dì xem giúp con với.” Tô Liễm kéo
vali, vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn.
Trai đẹp làm nũng, dì quản lý mềm cả eo.
Mặt dì hơn hở lên: “Ra là mới đến nha, dì biết rồi, Tô Liễm
lớp 11-6 đúng không, phòng 403.”
Dì kéo ngăn kéo bên cạnh ra, thò tay mò một lúc, cầm một
chùm chìa khoa bự, rút một cái đưa qua.
“Cảm ơn dì.” Tô Liễm nhận lấy, siết trong tay.
Dì bắt đầu dong dài: “Phòng cậu có hai thằng bạn cùng phòng
không phải dạng vừa đâu, đừng học theo họ nhé. 12 giờ tối đóng cửa, 12 giờ rưỡi
tắt đèn, về trễ thì ngủ ngoài đường, cho dù có làm nũng bằng cái mặt đẹp trai đấy
thì tôi cũng không mở cửa đâu, tôi chí công vô tư vậy đấy.”
Tô Liễm: “……. Vâng.”
Đầu ngón tay móc vào chìa khóa, cậu chậm rì rì leo thang lên
tầng 4, tìm phòng 403.
Mở cửa vào, là phòng bốn người, tầng trên là giường, tầng dưới
là bàn học, vừa nhìn là hiểu ngay.
Hai cái giường bên trái chăn gối lộn xộn, một giường bên phải
ngay cửa thì khá ngay ngắn. Không có sự lựa chọn nào khác, cậu chỉ có thể ngủ
cái giường sát cửa sổ thôi.
Dọn dẹp đơn giản, nhìn đồng hồ sắp đến giờ tự học buổi tối rồi.
Tô Liễm cắm điện ấm sắc thuốc, đương quy, tam thất, dương xỉ…
Ném hết các vị thuốc vào, đổ nước nấu, dùng làm bữa tối tạm
bợ.
Ăn xong thuận tay làm thêm một phần, rót vào bình giữ nhiệt.
Đè chết lạc đà tuyệt đối không đơn giản chỉ là cọng rơm hút
thuốc, với cái nếp sống hiện tại của Trì Vọng, sớm muộn gì cũng sinh bệnh.
Tấm lòng người bác sĩ, người này quá nhiều tật xấu, chỉ có
thể bắt đầu thay đổi từ chuyện ăn uống.
Làm xong mọi việc, xách cặp ra cửa, cậu rẽ trái rẽ phải một
hồi, cũng tìm được phòng học của lớp 11-6.
Đứng ở cửa, đang do dự vào hay không, thì thấy ba người anh
em ngồi ở hai bàn cuối nói nhảm, còn rất đúng lúc.
Cố An Cửu mặt đỏ bừng, nói về tin tức vừa hóng được: “Nghe
nói đại ca Trường số 8 chuyển qua trường mình đó, lịch sử thành danh rất trâu
bò, một chọi năm, đánh người ta tè cả ra quần, nằm rạp hết cả đám, đến giáo
viên cũng không dám làm gì, cuối cùng không giải quyết được gì.”
“Kì lạ, tại sao cố tình chuyển đến lớp chúng ta?” Lâm Diễm
chống cằm, gia nhập đội hóng hớt.
Trì Vọng ngáp một cái, mắt chẳng thèm nâng: “Liên quan gì tới
tôi chứ.”
Tô Liễm: “……..”
Nói như thế nào nhỉ, lúc vừa lên cấp 3, vì gia đình đơn thân
nên gây chú ý, khai giảng bị một đám côn đồ chặn trong WC, nói phải dạy cậu một
bài học, làm người đừng quá hống hách, phải khiêm tốn một chút.
Tô Liễm thấy buồn cười, cậu còn chưa làm gì cả, khiêm tốn
cái quằn què.
Là đối phương ra tay trước, bị ăn hiếp tất nhiên phải phản
kháng, Tô Liễm bị dồn đến góc tường, giơ nắm đấm lên, đáp trả mạnh mẽ.
Một trận đánh làm nên lịch sử chính là lần đó, hiệu quả nổi
bật, từ đó về sau không ai tìm cậu gây sự nữa.
Tuy lúc đó thành tích không tốt lắm, nhưng cậu lại không phải
là đại ca gì cả, chỉ là nắm đấm cứng, đánh người tương đối tàn nhẫn.
Một truyền mười, mười truyền trăm, chi tiết trong đó bị người
trung gian miêu tả khuếch đại, hình tượng chói lọi của cậu càng thêm ly kỳ quỷ
súc.
Cố An Cửu trầm ngâm trong chốc lát, to gan phỏng đoán: “Vọng
gia, khai giảng mấy ngày rồi đột nhiên chuyển đến lớp chúng ta, có phải thằng
đó muốn đến khiêu chiến địa vị giang hồ của anh không?”
Lâm Diễm gõ gõ mặt bàn, phân tích một cách lý trí: “Có khi
là có thù với Vọng gia, tiếp xúc gần cho dễ xử lý.”
Tô Liễm cạn lời tập n, nghĩ thầm có phải các cậu mắc chứng
hoang tưởng bị hại không*.
(*: Có nhiều dạng hoang tưởng như: hoang tưởng bị hại, hoang
tưởng tự cao, hoang tưởng ghen tuông... Trong đó, hoang tưởng bị hại là thường
gặp nhất.
Những người hoang tưởng bị hại thường có suy nghĩ rằng họ
đang bị ghét bỏ, ám hại, thậm chí muốn sát hại họ, nên họ dễ có hành động tấn
công người khác. )
Cậu vừa định đẩy cửa bước vào, bả vai đột nhiên bị chụp một
phát: “Nhìn gì đấy?”
Tô Liễm quay đầu lại, nhìn người đàn ông bị trọc nửa đầu giải
thích: “Chào thầy ạ, em vừa mới chuyển đến lớp 11-6.”
“À, tôi nghe nói rồi.” Chủ nhiệm lớp Lý Quốc Khánh giơ tay sờ
sờ mấy sợi tóc trên đầu, giọng nói lạnh nhạt, không chào đón vị đại ca mới đến
này lắm.
Hắn mạnh mẽ đẩy cửa, tiếng động vang lên, không ít người
trong phòng quay đầu nhìn.
Lý Quốc Khánh nhìn quanh một vòng, sau đó chậc một tiếng:
“Nhìn cái gì, ba người các cậu viết kiểm điểm trốn học hai ngày trước xong
chưa? Trước khi hết tiết tự học thì nộp cho tôi.”
“Thầy Lý ơi, tụi em sai rồi.” Cố Cửa An ngồi lại đàng hoàng,
vẻ mặt ngoan ngoãn, “500 chữ được không ạ?”
Lý Quốc Khánh lạnh mặt, giọng điệu bình tĩnh: “Không thương
lượng gì hết, một chữ không thể thiếu, nói nữa mỗi người thêm một ngàn. Nè, Tô
Liễm, em tìm đại chỗ nào trống ngồi trước đi.”
Tô Liễm gật đầu, xách cặp đi vào trong ánh mắt chăm chú của
đám đông, kéo cái ghế cạnh Trì Vọng, làm lơ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, bình
tĩnh ngồi xuống.
“Nhìn gì mà nhìn, lo giải đề của các em đi.” Lý Quốc Khánh
hôm nay có hơi nóng tính, trừng mắt thổi râu với các bạn học hóng hớt.
Mọi người thu hồi ánh mắt tò mò, giả vờ nghiêm túc.
Lý Quốc Khánh chắp tay sau lưng, đi ra ngoài.
Vừa nghe tên, Cố Cửu An còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đã
chết lặng, nghẹn họng nhìn trân trối: “Anh đẹp trai, cậu chính là Tô, Tô, Tô….”
“Anh, anh Cửu, sao, sao anh cũng nói, nói lắp giống em vậy.”
Bên cạnh một nam sinh gầy gầy gian nan mở miệng.
“Khỉ nhỏ đừng có ngắt lời tôi.” Cố Cửu An chớp chớp mắt, khiếp
sợ, “Không thể trùng hợp như vậy chứ.”
“Ừ, tôi là Tô Liễm.”
Cố An Cửu hơn nửa ngày mới bĩnh tĩnh lại: “Má, cậu chính là
đại ca Trường số 8 à.”
Trì Vọng nghiêng đầu đánh giá bạn ngồi cùng bàn mới của
mình, trong lòng nói với cái tính đi ngủ còn há miệng cắn người kia, cũng không
có gì ngoài ý muốn.
Bị tiếng tăm của Tô Liễm dọa sợ, Cố Cửu An túm lấy Lâm Diễm
tìm kiếm sự an ủi: “Anh, hôm đó em đã làm gì chứ, hỏi một vị đại ca có muốn làm
thuê cho em hông, nắp quán tài của em sắp đóng rồi phải hông? Nể tình anh em
bao lâu nay, anh nhớ đốt cho em ít tiền giấy nhé?”
Lâm Diễm đồng cảm như bản thân cũng bị mà vỗ vỗ vai cậu ta:
“Không sao đâu, tôi cũng có phần, tôi còn mời chào tiền lương 250 (đồ ngốc) cho
cậu ấy, hay hai chúng ta chọn một nơi phong thủy tốt chôn chung ha?”
Trì Vọng nhịn không được cười ra tiếng: “Liêm sỉ.”
“Vọng gia, hai ngày trước đột nhiên cậu ta xuất hiện ở tiệm
net, hôm nay lại chọn ngồi cùng bàn với cậu, nhất định là có mục đích, cậu phải
cẩn thận cậu ta gây chuyện đó.” Cố Cửa An rất hoảng sợ, nhỏ giọng kề tai nói.
“Tôi không điếc, nghe được.” Tô Liễm đặt bình giữ nhiệt lên
bàn, loảng xoảng phát ra âm thanh giòn vang.
Rất có khí thế, hai người ngồi trước nhất trí làm động tác
xoay đầu, cầm xách ngữ văn lên, luống cuống tay chân làm bộ đọc sách.
Tô Liễm mặt không có biểu cảm gì đẩy bình giữ nhiệt sang bàn
bên cạnh, thấp giọng nói: “Cảm ơn hôm đó đã cho ngủ nhờ, tôi nấu bữa tối cho cậu.”
“Đúng là tôi đang đói, tri kỷ quá, cảm ơn.”
Trì Vọng có chút khốn đốn dựa lưng vào ghế dựa, nghĩ thầm vị
đại ca nghe tên là sợ vỡ mật này vẫn rất có tình người nha.
Hắn mở nắp bình, không hề đề phòng, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Hỗn hợp nhão nhão dính dính đổ vào họng, một mùi vị kì quái
nổ tung trong miệng.
Chưa kịp phun ra, cái món mùi khó mà miêu tả này đã xông thẳng
lên đỉnh đầu, mùi chua kì lạ ấn tượng sâu nặng, dư âm ba ngày chưa hết.
Thần Nông* mà uống cũng vào cũng phải gọi tổ tiên.
(*: Thần Nông, còn được gọi là Thần Nông thị, Khôi Ngôi thị,
Liên Sơn thị, Liệt Sơn thị, Tắc thần, thường được biết với tên gọi Viêm Đế.
Theo người Hoa, Thần Nông là một vị thần huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh
hưởng của nền Văn minh Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một Anh
hùng văn hóa Trung Hoa.)
Trì Vọng xém chút một ngụm qua đời.
“Cậu gọi cái thứ này là bữa tối?”
Hắn đặt bình giữ nhiệt
lên bàn, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Khắc tinh, cậu hạ độc tôi đấy à?”
Nhận xét
Đăng nhận xét