- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương
2
wattpad:duongquannghiii
Trì Vọng rũ mắt nhìn từ trên cao xuống, đôi mắt của người
bên dưới bờ tường đen nhánh, nhìn không thấy cảm xúc.
Hắn hơi khó hiểu ừ một tiếng, suy nghĩ mấy giây: “Tên của cậu
có hơi khắc tôi nhỉ.”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, Tô Liễm lại cảm giác trái tim
như bị kim nhọn đâm, tâm lý vừa xây dựng lại đã nứt toạc lần nữa.
Cập mím chặt môi, ngón tay co lại, cố gắng khống chế bản
thân không được sai lầm.
Trước kia Trì Vọng cũng từng nói tên hai người khắc nhau,
nhìn trên mặt chữ thì là một đôi rồi, mệnh của hắn trời sinh đã bị Tô Liễm quản.
Lúc này cậu mới hậu tri hậu giác* ý thức được rằng, Trì Vọng
17 tuổi hoàn toàn khác biệt, tình cảm của hai người họ cũng tan thành mây khói
theo sự thay đổi của thời không. (*: là một việc gì đó mà mọi người đều biết hết,
chỉ có mình mãi sau mới phát hiện ra)
Mình bây giờ, chẳng có tư cách gì mà đòi quản lý người ta.
Ban đêm trời có chút gió, vạt áo đồng phục bị thổi bây lên,
làn không khí nóng ẩm bao vây, Tô Liễm có chút thở không nổi.
Trì Vọng khẩy điếu thuốc, giọng nói biếng nhác: “Này khắc
tinh, tránh sang một bên đi, để tôi nhảy xuống trốn học.”
Đạp bốn lần, người này vẫn không biết gì, sự kiêu ngạo thì
không hề thay đổi, thậm chí còn hơn trước.
Tô Liễm vẫn im lặng, chỉ là đè nén cảm xúc bước sang bên cạnh
hai bước.
Người trên tường hơi cong lưng, động tác nhảy xuống tiếp đất
rất liền mạch lưu loát.
“Đi nhé.” Trì Vọng xoay lưng về phía cậu, quơ quơ tay.
“Trì….” Tô Liễm vẫn nhịn không nổi, đưa tay cướp lấy điếu
thuốc đang chảy đỏ.
Gió đêm thổi qua, tàn thuốc đột nhiên không kịp đề phòng rơi
xuống mu bàn tay cậu, nóng rát.
Cậu hất tàn thuốc xuống, ném nửa điếu thuốc còn lại vào
thùng rác xa xa: “Hút thuốc ít lại đi, coi chừng ung thư phổi.”
Trì Vọng quay đầu lại, nhướng mày nhìn cậu: “Mẹ cậu là chủ
nhiệm giáo dục?”
“………” Giọng điệu ngứa đòn quá, lại muốn cho một đạp rồi.
“Có lòng tốt nhắc nhở thôi.” Tô Liễm cắm tay vào túi quần,
giọng thấp xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.
Trì Vọng có chút khó hiểu, gật đầu: “Biết rồi, hẹn gặp lại.”
Bóng đêm dày đặc, Tô Liễm đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng
dáng Trì Vọng thật lâu, mãi đến khi trở thành một chấm nhỏ biến mất trong màn
đêm.
Mu bàn tay truyền đến cảm xúc nóng rực, cậu rút tay ra khỏi
túi quần kiểm tra, mới phát hiện nơi bị tàn thuốc rơi trúng đang đỏ lên.
Ngón tay đè lên nơi bị bỏng, trong đầu cậu lặp đi lặp lại đoạn
đối thoại ban nãy với Trì Vọng.
Càng suy nghĩ, tâm trạng càng nặng nề.
Người này rốt cuộc muốn làm gì, cậu không thể mặc kệ không
quan tâm được, Tô Liễm bước nhanh đuổi theo bóng dáng đằng xa.
May là chưa đi xa lắm, đến ngã rẽ đi thêm một đoạn, lại nhìn
thấy bóng người quen thuộc. Chỉ là bên cạnh xuất hiện hai người khác.
Kề vai sát cánh với nhau, chắc đồng bọn rồi.
“Dặn dò hết chưa?” Giọmg nói của Trì Vọng rất thấp, có chút
biếng nhác.
Hắn cởi áo khoác đồng phục vắt lên vài, chân dài bước nhanh
như bay.
“Rồi, dặn dò kỹ lưỡng.”
“Đêm nay các anh em đều tập trung đông đủ! Hôm nay là ngày Vọng
gia khai trương!”
Hãy đọc tại trang chính chủ duongquannghi.blogspot.com hoặc wattpad:duongquannghiii
Ba người đi ngang qua đèn đường, ánh đèn rọi sáng mấy gương
mặt trong chớp choáng, rồi lại rơi vào bóng tối.
Tô Liễm híp mắt, nhìn họ rất quen mặt.
Người cao gầy tên Lâm Diễn, người mập mập gương mặt hơi trẻ
con tên Cố An Cửu.
Trùng hợp ghê, đây không phải là hai người anh em từ nhỏ đến
lớn luôn muốn cướp quần nhau mặc của Trì Vọng sao?
Hai người này vẫn luôn bênh cạnh Trì Vọng đến lúc gây dựng sự
nghiệp sau này, tình cảm khá tốt, không rời không bỏ. Mấy năm sau cũng tạo dựng
được một công ty có quy mô, được gọi là nhân tài mới của giới thương nghiệp.
Haha, ba tên này lén la lén lút với nhau, chắc chắn không phải
chuyện tốt đẹp gì.
Tô Liễm đưa tay kéo mũ áo hoodie bên trong lớp áo khoác đồng
phục lên trùm đầu, vành mũ to rộng cho hơn nửa khuôn mặt cậu. Cậu luôn duy trì
một khoảng cách, cẩn thận đi phía sau ba người kia.
Ba người ở phía trước cãi nhau ầm ĩ, lúc to lúc nhỏ, còn có
tiếng cười mắng, nhìn bầu không khí khá vui vẻ.
Lại đến một đoạn, rẽ trái rồi rẽ phải, cứ như đi trong mê
cung, rốt cuộc rẽ vào một hẻm nhỏ nằm khuất trong một góc của thành phố.
Đèn đường hai bên mờ mờ, cả con hẻm tối tăm không nhìn rõ.
Các cửa tiệm rải rác hai bên đường chớp nhá ánh đèn màu hồng ái muội, nổi bần bật
giữa đêm tối, khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Trì Vọng dừng lại tại một cái cầu thang dài, xoay người lên
lầu, nháy mắt ba người đã mất khỏi tầm nhìn.
Tô Liễm bước chân càng nhẹ, tâm sự càng nặng.
Ngẩng đầu nhìn thấy, ngon lắm thằng nhóc này, bảng đèn hai
chữ “Bóng Đêm” màu đỏ chói lọi, còn kiêu ngạo hơn cả tiệm uốn tóc cách vách.
Cầu thang chật hẹp nhìn không thấy điểm cuối, hai bên tường
dán một loạt thông báo tuyển dụng, hoa hòe lòe loẹt.
Cậu xé đại một tờ xuống, nương theo ánh đèn tối tăm nhìn chữ
bên trên: Tiệm chúng tôi tuyển dụng người đẹp số lượng lớn, không giới hạn độ
tuổi, chỉ cần đẹp, tiền lương phong phú, mại dô mại dô~~~~~
“……….”
Cậu bị mấy đường lượn sóng cuối câu làm chóng mặt, đầu xoay
vòng vòng.
Trên tường dán rất nhiều tờ quảng cáo, nội dung bên trên mà
đổi thành ‘Treo giá cao tìm con’, cũng không có chút nào không hợp cả.
Lúc cậu quen biết Trì Vọng, người này đúng là rất nghèo, cái
kiểu mà một tờ tiền muốn chia đôi ra dùng ấy. Ba anh em chen chúc trong một ký
túc xá nhỏ cũ kỹ, mỗi ngày dãi nắng dầm mưa chạy đến bệnh viện chào bán thiết bị
chữa bệnh, có vài lần còn bị người ta đuổi ra ngoài.
Lúc đó chăm chỉ lại cứng cỏi, hiện tại 17 tuổi vì tiền, thật
sự xa đọa đến mức chạy đi làm trai bao?
Suy đoán lung tung trước đó gần như được chứng thực, càng
khó chấp nhận hơn.
Tô Liễm sờ sờ túi nhỏ bên ngoài cặp, chứng minh thư có mang
theo nhưng không dùng được, chưa thành niên.
Chắc là dùng tiền cũng vào được, nhưng trong túi cậu không
có tiền, bây giờ muốn vào còn chẳng vào nổi. Nếu mà bị đuổi ra sẽ mất mặt lắm.
Cậu cởi áo đồng phục nhét vào cặp, nghiêng chân dài dựa vào
tường trong hẻm tối nhỏ, nhìn chằm chằm cái bảng hiệu chói lói kia.
Chỗ này ở nơi yên tĩnh, nhưng người tới lui cũng không ít.
Thỉnh thoảng sẽ có mấy thanh niên cười hì hì đi lên lầu, đêm
càng khuya, càng đông đúc.
Che giấu kỹ như vậy, chẳng lẽ là kinh doanh bất hợp pháp?
Nghĩ lại thì, đến vị thành niên còn tuyển vào, làm sao mà hợp
pháp nổi.
Tô Liễm chờ mãi chẳng thấy người đi ra, cậu không biết tại
sao Trì Vọng biến thành như vậy, nhưng thật sự cậu không thể thờ ơ nhìn hắn sa
đọa được.
Càng nghĩ càng bực bội, vẫn là quyết định nâng bước lên lâu,
nhìn thử tình huống.
Lầu hai đèn đuốc sáng trưng, trong một căn phòng.
Xuyên qua cửa kính lớn, bầu không khí mù mịt, bên trong có một
đám thiếu niên đầu tóc đủ loại style, Trì Vọng tay đút túi quần đứng ở trung
tâm nói gì đấy.
Đảo mắt nhìn quanh, bên cạnh là một dàn máy tính chỉnh tề. Mỗi
người đeo tai nghe lên, trên màn hình màu sắc hình ảnh lòe loẹt, nhìn là biết
đang chiến đấu kịch liệt.
Bảng hiệu làm kiểu mơ hồ thần bí, tên còn ái muội hơn cả CLB
đêm.
Nhưng bà mẹ nó…. Là một tiệm net?
Cậu dựa vào cửa sính, nhéo nhéo giữa mày, hồi tưởng lại đoạn
hội thoại lúc trước sai ở chỗ nào.
“Phải thức đêm ra sức
kiếm tiền, rất mệt.”
“Tiếp khách? Cho là vậy đi.”
“Hôm nay bao ghế ở Bóng Đêm cho cậu.”
Đoạn hội thoại ông nói gà bà nói vịt của hai người, chẳng
cùng tần sóng nhưng lại khớp nhau một cách kì quái.
Đầu Tô Liễm muốn nổ tung, bởi vì Trì Vọng xuất hiện với hình
thượng lưu manh, khiến cậu hiểu lầm sâu sắc với hắn.
Nhìn dáng vẻ đang diễn thuyết kia, chắc là làm quản lý ở đây
rồi.
Cậu nhắm mắt, thở hắt ra, trái tim lơ lửng cả đêm cuối cùng
cũng được thả xuống.
Bên trong Trì Vọng liếc mắt nhìn mọi người, giọng không lớn,
nhưng lại có cảm giác áp bách rất mạnh: “Ai bảo các cậu tìm mấy cô gái nhỏ tuổi
đến đây làm quản lý vậy hả?”
“Tiểu Cửu dặn các anh em tìm đấy.” Lâm Diễm vòng tay đứng
nhìn, nhanh chóng ném nồi, “Tôi đã bảo là không được rồi, óc heo.”
“Sao lại không được? Vọng gia, không phải anh nói khai
trương phải làm hoành tráng sao? Mấy cô gái xinh đẹp rất có tác dụng mà. Anh
xem, hôm nay ngày đầu tiên nhưng có rất nhiều nam đến, ngồi kín chỗ hết rồi,
không tốt à?”
Cố An Cửu “A” một tiếng, ngón tay chỉ một vòng như đang chỉ
vào giang sớn, “Nhìn lượng người này nghe âm thanh ồn ào náo nhiệt này đi, từ
hôm nay trở đi. Chúng ta sẽ tiền! Vào! Như! Nước!”
Gương mặt mập mạp ngẩng cao, vô cùng khí thế.
Trì Vọng nửa dựa vào quầy bar, cười nhạo nói: “Khách hàng của
tiệm net vốn là nam chiếm đa số, còn cần phải thu hút đám con trai đến à?”
“Nghe không hiểu.” Cố An Cửu lắc đầu, khiêm tốn xin chỉ dạy,
“Anh nói rõ ràng một chút, em sợ em hiểu sai bước nào đó, làm chậm trễ con đường
làm giàu của anh.”
“Đại học của thành phố ngay gần đây, số người muốn lên mạng
không cần mời cũng đến. Cậu tìm vài anh đẹp trai đứng trước cửa, hấp dẫn những
khách hàng nữ ít khi đến tiệm net, không phải sẽ càng đông hơn à?”
Trì Vọng hơi cúi đầu, nhìn Cố An Cửu như tên ngốc, vỗ gáy cậu
ta: “Tôi dặn cậu bình thường rảnh rỗi thì tìm hiểu nhiều vào, ngành nghề khác
nhau, thị trường cạnh tranh khác nhau, hiểu chưa?”
Cố An Cửu vỗ tay: “Thiên tài.”
Một đám anh em đầu tóc đa dạng lập tức như vẹt: “MMM—Thiên
tài.”
Trì Vọng cảm thấy cảnh này thiểu năng đến mức khó thở:
“….Câm miệng đi, bảo mấy cô gái về nhà sớm đi, con gái đi đêm không an toàn. Nếu
muốn làm tiếp thì đổi lại làm ca ban ngày.”
Đối thoại rơi vào lỗ tai, vẻ mặt Tô Liễm thả lỏng. Cậu biết
người này có đầu óc làm ăn rất nhanh nhẹn. Hiện tại xem ra còn rất săn sóc, tóm
lại vẫn có chút ưu điểm, chưa đến nỗi nào.
Dù hiện tại hai người là người xa lạ, nhưng tương lai còn
dài, cố gắng uốn nắn một chút thì vẫn còn cứu được.
Cậu kéo mũ áo xuống thấp, nghiêng người chuẩn bị rời đi.
Khuỷu tay đụng vào cửa kính, phát ra một tiếng “Loảng xoảng”
giòn vang, đám người bên trong đồng loạt làm động tác quay đầu, hình ảnh như dừng
lại.
Một đám người xoay cổ như mèo thấy đồ ăn, tất cả đều nhìn về
một người, lại một lần nữa rơi vào tình huống xấu hổ.
Cố An Cửu nhìn lướt qua thấy Tô Liễm cầm tờ thông báo tuyển
dụng trên tay, lại nhìn chằm chằm gương mặt không có gì để bắt bẻ của cậu, cười
như một đóa hoa: “Vừa mới thay đổi chiến lượt marketing đã có trai đẹp tìm đến
cửa rồi? Anh đẹp trai, làm việc không? Tiểm chúng tôi tuyển người đẹp số lượng
lớn, không giới hạn độ tuổi, chỉ cần đẹp, tiền lương phong phú, mại dô mại
dô~~~~”
Tô Liễm: “………”
Tuy cậu nôn nóng muốn cứu người, nhưng không có ý định dùng
cách này caais kết làm việc xấu với hắn.
Cậu rũ mắt vò tờ giấy tuyển dụng lại ném đi, có chút táo bạo
bước ra khỏi cửa lớn: “Không làm.” Trì Vọng nghiêng đầu, híp mắt nhìn: “Khoan
đã…. Khắc tinh? Trùng hợp thế?”
“Quen nhau à? Người quen thì càng dễ dụ….à không, dễ mời.” Cố
An Cửu cười càng nhiệt tình hơn, “Anh đẹp trai, đừng lạnh lùng vậy mòa, thử một
lần đi.”
Tô Liễm lui ra sau, mày nhíu chặt: “Không quen, đi nhầm đường
thôi.”
“Đi nhầm thật à? Nhưng chỗ này cũng không dễ tìm đến mức đi
nhầm nha.” Trong mắt Trì Vọng có chút tìm tòi nghiên cứu.
Tô Liễm bình tĩnh gật đầu, chỉ cần mặt mình đủ lạnh lùng, sẽ
không có ai nhận ra mình theo dõi đến đây.
Trì Vọng không nói gì, chỉ nghiêng người kẹp điếu thuốc, như
đang suy tư nhìn cậu.
Cả đêm gặp nhau hai lần liên tiếp, trùng hợp quá rồi.
“Ai dô, loanh quanh lòng vòng như vậy mà còn tìm được đến
đây, nói lên điều gì, nói lên rằng quanh co như vậy vẫn gặp được nhau, nên quý
trọng đoạn duyên phận này nha.”
Lâm Diễm bước lên hai bước, gia nhập đội quân thuyết phục:
“Tôi thấy cậu lớn lên khá đẹp trai, rất thích hợp với chức vụ trực ca đêm chỗ
chúng tôi, thời gian làm việc từ 10 giờ tối đến hai giờ sáng, không ảnh hưởng đến
sinh hoạt của cậu đâu.”
Cậu ta ngừng vài giây, nói ra lời khích lệ từ đáy lòng: “Với
khuôn mặt này của cậu, lương ít nhất 250 (đồ ngốc).”
Má nó cậu mới 250 (đồ ngốc), hết người này đến người kia lên
tiếng, người sau lưu loát hơn người trước.
Tô Liễm nhớ lại, chính người này dùng mồm mép linh hoạt lừa
bệnh viện của họ mua mấy chục thiết bị chữa bệnh đây.
“Ngại quá, thời gian làm việc quá trễ, tôi không làm được.”
Tô Liễm tạm dừng một giây, tầm mắt như có như không nhìn lướt
qua: “Không giống ngườin ào đó, ban ngày cắm đầu ngủ, ban đêm chong đèn tiếp
khách.”
Người nào đó bị chỉ cây dâu mắng cây hòe đang dựa vào cửa
kính, không có tí đứng đắn nào: “Không trễ lắm mà, hai ba giờ sáng vẫn còn ngủ
được?”
Tô Liễm giương mắt, ánh mắt như dao sắc chém qua: “Tôi 11 giờ
đi ngủ, được chưa?”
Thấy mặt cậu có dấu hiệu nổi điên, Trì Vọng nín không được
cười ra tiếng: “Các cậu đừng chọc cậu ấy nữa, người ta là học sinh cấp ba, tiệm
net không nhận vị thành niên, phạm pháp.”
Trong lòng Tô Liễm nói ngài đây vẫn còn có tí giới hạn ha.
Cậu đút tay vào túi quần, vẻ mặt lãnh khốc: “Đi nhé, trễ quá
ký túc xá đóng cửa.”
Trì Vọng lấy di động nhìn lướt qua màn hình, ấm áp nhắc nhở:
“Hiện tại 12 giờ 1 phút, đã đóng rồi, làm sao bây giờ nhỉ?”
“………..” Đờ mờ, đứng chờ ở cửa lâu quá, quên xem thời gian.
Vẻ mặt lãnh khốc duy trì chưa đến năm phút, vỡ tan tành.
Đã sang ngày mới, chưa kịp bói toán, điềm đại hung đã hiện
ra rõ ràng.
Trì Vọng lười biếng
ngáp một cái: “Tôi có thể cho cậu ngủ ở đây một đêm. Nhưng giường nhỏ lắm, cậu
chịu khó chen chúc với tôi đi.”
Nhận xét
Đăng nhận xét