- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương
10
wattpad: duongquannghiii
“Không, em không muốn.” Tô Liễm dùng sức chặn miệng Trì Vọng,
ngăn cản người này phát ra âm thanh dư thừa, “Em cảm thấy, cứ để bạn Trì Vọng tỏa
sáng một mình đi ạ.”
“Tôi đm $%#....!” Từng chữ của Trì Vọng gian nan rớt ra từ
khe hở giữa các ngón tay, căn bản nghe không rõ nói gì.
Hắn bị người kia bịt mồm hơi ngửa người về phía sau, chỉ có
thể giơ tay vỗ vỗ vào mu bàn tay đang che miệng mình, ý bảo cậu buông ra.
Tô Liễm còn đang hấp hối giãy giụa: “Thầy ơi, thầy suy nghĩ
lại đi.”
Cố tình Lý Quốc Khánh lại vô cùng cố chấp, một công đôi chuyện,
giải quyết dứt khoát: “Quyết định vậy nhé.”
Tô Liễm bất đắc dĩ buông lỏng tay, nghĩ đến cảnh cậu phải đứng
trước mặt toàn trường tập thể dục, cảm giác thế giới tối đen.
Không thể thay đổi thì chỉnh thời gian có ý nghĩa gì chứ,
cái đồng hồ rác rưởi này.
Lão Lý chen vào giữa hai người, giữa hai vóc dáng cao cao đột
nhiên lùn xuống ở giữa, tạo thành một cái ‘lõm’, nhìn rất buồn cười.
Hai tay hắn choàng lên bả vai hai người vỗ vỗ, vẻ mặt tươi
phơi phới: “Ái chà, gần đây biểu hiện của hai em tốt lắm, thầy rất vui mừng. Cố
lên, thầy tin các em.”
Hai người cùng nhau im lặng, không khí tịch mịch.
“Đi, về học nào.” Lý Quốc Khánh lầm bầm, nói xong bước ra,
tay chắp sau lưng, chậm rãi rời đi.
Bên cạnh người đến người đi, tầm mắt quét tới quét lui trên
người hai bọn họ, tò mò chiếm đa số.
Trì Vọng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Liễm, hai gương mặt bi
thương gặp nhau, bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.
Hắn nheo mắt, nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên vui vẻ: “Khắc
tinh, cái này có thể xem như cậu tự đào hố chôn mình đúng không? Hai chúng ta
hiện tại đúng là đồng cam cộng khổ mà.”
“Chúng ta cam bao giờ?” Tô Liễm lòng như tro tàn, cười nhạt,
“Cậu cũng rất khắc tôi đó.”
Có người mất mặt chung, tâm trạng của Trì Vọng tốt hơn nhiều,
cúi đầu huýt sáo: “Cũng bình thường thôi.”
Tô Liễm không muốn nói xàm với hắn nữa, rũ mắt đi về phía
trước.
Trì Vọng đi theo, nghiêng đầu nhìn cậu, an ủi: “Thật ra
không đáng sợ như cậu nghĩ đâu, chỉ là tập mẫu toàn trường thôi mà, có gì khó
khăn đâu chứ. Cả trường chú ý, cũng rất gì và này nọ.”
Nghe miệng lưỡi này xem, ngài bắt đầu hưởng thụ chuyện này rồi
cơ đấy.
Tô Liễm hờ hững: “Ờ.”
Nhưng chết sớm với chết muộn có gì khác nhau không? Không
có.
Cậu nghiêm túc nhìn về phía hàng cây xanh tươi tốt ở khu dạy
học, định chọn một cây ngô đồng xinh đẹp tự treo cổ.
Suốt một ngày, Tô Liễm gần như không nói gì, có thể im lặng
thì tuyệt đối không nói một chữ, cả buổi học trưng vẻ mặt thối hoắc vùi đầu đọc
sách, đến Cố An Cửu dây phản xạ hình cung cũng cảm thấy không ổn.
Lúc dọn dẹp đồ tan học, cậu ta lặng lẽ hỏi: “Vọng gia, chẳng
lẽ anh Liễm của chúng ta lại thất tình à?”
Hãy đọc tại trang chính chủ duongquannghi.blogspot.com và wattpad:duongquannghiii
Trì Vọng biết lí do đá chân ghế cậu ta, mắng: “Câm miệng,
nói bậy gì đấy.”
“Không phải, nhìn cậu ấy ưu thương 180 độ như sắp lên trời,
đây là bị đả kích to lớn cỡ nào chứ.”
Cố An Cửu nhận được một ánh nhìn chết chóc, đổi thành nói thầm:
“Hay là, hôm nay chúng ta dẫn cậu ấy đến Bóng Đêm quẩy một trận, quên hết ưu sầu.”
“Cậu muốn đi không?” Bàn tay Trì Vọng như quen đường đáp lên
sau cổ cậu, tỏ vẻ hào phóng: “Tôi cho cậu mượn dùng máy của tôi, không tính tiền.”
“Không có hứng thú.”
Tô Liễm hất cái tay kia xuống, đi hai bước quay đầu lại dặn dò, “Cậu cũng không
được đi, ngoan ngoãn về nhà làm bài tập.”
Người này mà thả ra hai ngày, chắc chắn lại muốn lật trời.
Trì Vọng nửa ngồi lên bàn học, cười cười: “Thời này còn ai
làm bài tập nữa.”
Lời này đối lấy một phen cười to của hai người anh em ngồi
bàn trước, nhìn ai cũng rất ngứa đòn.
Tô Liễm cảm giác tay mình lại ngứa, nhăn mày: “Cậu định ở tiệm
net hai ngày?”
“Ừ, lần thi này tôi đứng thứ 19 đếm ngược, chuẩn bị khen thưởng
bản thân hai ngày cuối tuần…..”
Lời còn chưa nói xong, Lâm Diễn mở miệng cắt đứt óc tưởng tượng
mỹ diệu của hắn: “Trì Vọng, ba cậu đến bắt cậu.”
Ý cười của Trì Vọng biến mất, nhìn ra cửa thì thấy, hay lắm,
đồng chí Lão Trì xách theo túi công văn đứng ở cửa, như Tử Thần chăm chú nhìn hắn.
Không khí khô nóng, hắn kéo kéo cổ áo cho gió vào, bất đắc
dĩ nói: “Ngài đâu cần tự mình đến trường làm gì.”
“Tôi không tới có phải anh định tối nay không về ngủ đúng
không.” Trì Biên rất hiểu con mình, khẽ
hừ một tiếng, bước vào trong.
Tô Liễm ngước mắt, chạm nhẹ vào ánh mắt người đàn ông trong
một giây ngắn ngủi.
Ở bên nhau mấy năm, cậu chỉ từng gặp Trì Biên một lần, chính
là ở lễ tang của Trì Vọng. Hai người cũng một nỗi đau khổ, nhìn nhau không nói
gì, đứng yên lặng trước bia mộ một lúc lâu.
Một đêm trôi qua, người đàn ông hơn 50 tuổi tóc bạc trắng
sau một đêm, khác hoàn toàn với người tinh thần sáng lạng trước mặt này.
Nghe cách nói chuyện của hai người, có thể đoán được tình cảm
hai cha con khá tốt.
Nhưng kỳ lạ là, khi ấy Trì Vọng rất ít khi về Vụ Thành, một
lòng gầy dựng công ty, cứ như sợ kiếm không đủ tiền.
Tô Liễm mím môi, quá nhiều chuyện khó hiểu, không tìm được
nguyên nhân.
Trì Biên nhìn thấy cậu, chủ động mở miệng chào hỏi: “Bạn học
này là Tô Liễm đúng không, chú có nghe thầy Lý nhắc đến, thành tích của cháu rất
tốt, muốn kèm cặp cho Trì Vọng.”
“Thầy ấy nói đùa thôi, ba đừng tin.” Trì Vọng thấy Tô Liễm định
nói gì đó nhưng thôi, đành nói giúp, “Ba đừng làm khó người ta.”
“Ba thấy được mà.” Trì Biên nhiều tiền, lấy tiền đè người, “Nếu
cháu chịu giúp Trì Vọng, chú sẽ trả tiền theo giờ cho cháu. Chỉ cần học vào cuối
tuần là được, không ảnh hưởng đến việc học trên trường của cháu.”
Tô Liễm trầm ngâm vài giây, nghĩ đến con số nghèo khổ trong
thẻ của mình, nếu có khoản thu nhập thêm, ba cậu có thể bớt vất vả đôi chút.
Hơn nữa, có cây đại thụ Trì Biên chống lưng, sẽ dễ chỉnh sửa
thói xấu của Trì Vọng hơn, cũng càng đường đường chính chính hơn.
Tính đường nào cũng thấy hợp lý cả.
“Ba đừng có hở tí là tiền với tiền, tục quá.” Trì Vọng mất
kiên nhẫn đẩy ông, thúc giục, “Đi thôi, về nhà.”
Trì Biên thấy vẻ mặt thả lỏng của Tô Liễm, ráng tăng giá níu
kéo: “Tạm thời sẽ trả 250, thế nào? Nếu cháu không hài lòng, có thể thêm nữa.”
Lâm Diễn và Cố An Cửu bốn mắt nhìn nhau, ăn ý nhận ra điều
gì, bỗng nhiên cười ầm lên.
Tô Liễm: “………”
Có vẻ vận mệnh sắp đặt cậu treo biển 250 đón khách rồi.
“Thế nào, bạn học Tô Liễm.” Trì Biên cười hiền lành nhìn cậu,
ánh mắt chờ mong.
Trì Vọng giao lưu ánh mắt với cậu, lắc đầu nhẹ, làm khẩu
hình không tiếng động: “Đừng.”
Tô Liễm thích đối chọi với hắn, thấy vẻ mặt gặp nạn của hắn
là tâm trạng sung sướng.
Vì thế gật đầu: “Chú ơi, giá như vậy là tốt lắm rồi ạ, không
cần thêm, có thể bắt đầu ngay hôm nay ạ.”
Lời này vừa nói Trì Vọng xém tức chết, giận bay màu. Không
nói gì mà liếc nhìn cậu, không biết người này đang định làm trò ma quỷ gì.
“Vậy thì đúng lúc, tài xế đang chờ bên ngoài, chúng ta cùng
nhau về nhà.”
Trì Biên tương đối vừa lòng với kết quả này, thả lỏng mặt cười
cười, trông hòa ái dễ gần hơn.
Trì Vọng sống không còn gì luyến tiếc đi theo sau, dùng bả
vai cạ cạ người bên cạnh: “Sao cậu phải tự làm khổ mình vậy?”
“Tôi rất vui vẻ mà.” Tô Liễm bước chân nhẹ nhàng, nhìn không
có chút u tối nào trước đó.
Trì Vọng hơi khựng lại, nghi ngờ người này đang trả thù mình
chuyện tập thể dục.
Nhà họ Trì rất xa, ở khu nhà giàu nổi tiếng tại phía bắc của
Vụ Thành. Maybach chậm rãi chạy vào tiểu khu, hai bên cây cối xanh um tươi tốt,
biệt thự đơn lẻ đan xen nhau, nhìn sặc mùi tiền.
Tô Liễm theo vào cửa, đổi dép lê. Nhìn trang trí trong nhà,
trong lòng thầm nói đúng là phú nhị đại hàng thật giá thật, sớm biết thế đã
không hiểu lầm Trì Vọng sa ngã làm trai bao.
Nhưng mà, gia đình thế này, còn giúp Lâm Diễn mở tiệm net
làm gì chứ.
Nghe được động tĩnh chỗ cửa, nữ sinh đang ngồi xếp bằng trên
sopha ăn nho ngẩng đầu, chào hỏi thanh thúy: “Ba, anh, hai người về rồi.”
Cô nghiêng đầu thì thấy, phía sau anh trai là một anh đẹp
trai lạnh lùng, gương mặt trắng nõn bỗng đỏ bừng, giọng nũng nịu: “Anh Tô Liễm
ơi.”
“Em biết anh?” Bị gọi tên ngoài ý muốn, Tô Liễm nhướng mày.
“Hiện tại anh nổi tiếng toàn trường, không muốn biết cũng
khó.”
“Em gái của tôi, Trì Tình.” Trì Vọng ném áo khoác lên sopha,
giới thiệu đơn giản, “Học lớp 10 Trường số 3.”
Trì Biên đặt túi công văn lên bàn, đi qua xoa nhẹ đầu cô: “Sao
con lại tự gọi xe về?”
“Con đâu biết ba đến trường đón anh đâu.” Trì Tình thả chân
ngồi ngay ngắn lại, nhìn như thục nữ vừa uống trà chiều xong, “Anh Tô Liễm, anh
đến nhà em chơi ạ?”
“Dạy anh trai em học bù.” Tô Liễm nhẹ giọng trả lời.
Trì Tình chớp chớp mắt, có chút co quắp nói: “Hay anh cũng
phụ đạo cho em với? Thành tích của em cũng không tốt lắm.”
Tô Liễm nghĩ thầm, quả nhiên, đều do di truyền.
“Dạy anh em thôi là tốn thời gian lắm rồi, tạm thời không thể
thêm người khác.” Cậu trả lời rất hàm súc.
“Em đi chơi đi.” Trì Vọng hất cằm với cô, quay đầu sang kéo
tay áo Tô Liễm, dẫn người lên lầu, “Học xong sớm cậu về sớm, ở đây xa thành phố,
đi đường tốn thời gian.”
Cũng tri kỷ quá, Tô Liễm ừ một tiếng, mặc kệ người ta kéo bước
lên lầu.
Trì Biên đứng dưới lầu nhìn bóng dáng con trai mình, không
thể nói được là có chỗ nào thay đổi, nhưng vẫn cảm thấy đã bớt bớt hơn lúc trước.
Bạn cùng bàn mới rất tốt, ông rất vui mừng: “Vậy các con học
đi nhé, ba không làm phiền nữa.”
Phòng ngủ trên lầu hai, Trì Vọng đẩy cửa đi vào, Tô Liễm dựa
vào cửa đánh giá căn phòng. Kệ thủy tinh có đủ kiểu dùi trống, một quả bóng rổ
có chữ ký của vận động viên lăn trên mặt đất, bên cạnh là nguyên dàn trống Jazz
kim loại, căn phòng ngăn nắp hơn cậu nghĩ.
Kệ sách chất đầy sách, nhưng chẳng liên quan gì đến kiến thức
cấp 3, toàn là [Mật mã làm giàu], [Kinh nghiệm làm giàu], [Tự truyện của Bill
Gates], v.v…..
Tô Liễm nhíu mày, ngồi xuống cạnh bàn học, duỗi hai chân: “Lấy
bài thi ra.”
“Cậu vào vấn đề nhanh quá, tôi chưa chuẩn bị tinh thần.” Trì
Vọng lười biếng ngồi lên ghế bên cạnh, hai chân chéo nhau, “Hay là, chúng ta
tâm sự tí đi?”
Tô Liễm: “…….” Tâm sự cục cớt.
“Vậy tôi nói về gia đình của tôi trước nhé, cậu đoán tên của
tôi và em gái được đặt như thế nào.” Trì Vọng ngồi dẹo dẹo. Hắn khom lưng ôm quả
bóng rổ lên xoay trên đầu ngón tay, vừa xoay vừa nói lung tung.
Tô Liễm thầm nói trong lòng đương nhiên tôi biết, đã nghe
anh nói biết bao nhiêu lần rồi.
Thấy người ta không để ý, Trì Vọng tự hỏi tự trả lời: “Ba mẹ
tôi yêu nhau nhờ bài hát [Vong Tình Thủy], thế là quyết định đặt tên chúng tôi
đồng âm như tên bài hát, một đứa là si vọng, một đứa là si tình, nghe có phải vừa
quê mùa vừa lãng mạn không?”
Nói xong, tự mình thấy mắc cười cười trước.
“Tôi với cậu thân nhau lắm à? Ai cần cậu giới thiệu thành
viên gia đình.” Tô Liễm gõ tay lên mặt bàn, phát ra tiếng vang có tiết tấu,
thúc giục người kia nhanh ngồi học.
Trì Vọng thoải mái một tay chơi bóng, chân cuộn lại nhích tới
một chút: “Cứ nói thôi, dù sao cũng trả tiền, cậu đâu có lỗ.”
“Lấy tiền kiểu này, lương tâm của tôi không cho phép.” Tô Liễm
nhìn điệu bộ lười nhác của hắn, không nhịn được đạp một phát, “Đừng có nhây nữa,
lấy bài thi ra đây.”
Xì, bạo lực chấp pháp.
Cẳng chân Trì Vọng bị đá, đứng dậy ném bóng rổ sang một bên,
khom lưng lấy một xấp bài thi từ trong cặp ra.
Hắn đặt lên bàn, nhìn bài thi toàn gạch đỏ, tương đối tự tin
nói: “Tôi sợ cậu không dạy nổi.”
Tô Liễm chân dài dẫm lên mặt đất, cố định ghế xoay, im lặng
xem xong mấy bài thi, chỉ vào từng bài đặt câu hỏi.
“Tại sao môn Toán chỉ làm trắc nghiệm?”
“Bởi vì chọn đại đáp án được.”
“Tiếng Anh chọn C nhiều như vậy cũng là chọn đại?”
“Có thể vì lúc đó nhìn C tương đối vừa mắt.”
“Làm thế nào hai nhóm aa lại có thể sinh ra đời sau?”
“Trừ với trừ là cộng.”
Tô Liễm: “……… dạy không nổi, cậu nghỉ học luôn đi.”
“Thầy Tiểu Tô, chỉ vậy đã bỏ cuộc? Không giống cậu tí nào.”
Trì Vọng ngồi bên cạnh bàn, rũ đầu nhìn người cười nhẹ, có chút khiêu khích.
Âm thanh trầm thấp, mang theo chút lười biếng, làm lưng Tô
Liễm tê dại: “Gọi bậy gì đấy?”
“Không phải cậu muốn làm thầy dạy tôi sao? Sao lại không cho
kêu.”
Tô Liễm nhìn hắn, người này toàn thân mất nết, không phải
người đứng đắn, bình thường nhìn rất dễ ở chung.
Nhưng nếu muốn hắn làm chuyện gì đó, thì không dễ dàng, phải
áp dụng đủ cách thế này thế kia, giống như một con sói con hoang dã khó thuần.
Hiện tại cũng vậy, Trì Vọng tìm đủ mọi trò trốn tránh học tập.
“Tùy cậu muốn gọi gì thì gọi.” Tô Liễm chẳng buồn nâng mắt,
lấy sách giáo khoa ra khoanh vào những điểm chính.
Trì Vọng chống tay trên bàn, nhìn Tô Liễm một lúc, không hiểu
tại sao người này cứ thích quản lí mình, chẳng có lí do.
Bên ngoài nổi gió, bức màn hơi bay lên, cuốn theo tầng tầng
lớp lớp gió. Đôi mắt hơi ngứa, hình như bụi bay vào mắt. Hắn kéo ngăn kéo bên cạnh
ra, lấy chai thuốc nhỏ mắt đưa cho Tô Liễm, hơi khom lưng.
“Mắt tôi có thứ gì ấy, hơi đau, cậu xem thử giúp tôi.”
Tô Liễm nhìn gương mặt phóng đại vì đột nhiên thò qua, hai mắt
của đối phương bị cộm ửng đỏ, giống mặt hồ nổi gợn sóng.
Cậu ngừng thở, hơi lùi người lại, thấp giọng phun tào: “Nhiều
chuyện quá, nhỏ xong rồi học được chưa?”
“Được, nghe cậu hết.” Trì Vọng nhượng bộ, đầu ngón tay kéo
kéo mí mắt, “Nhanh, giúp với.”
Tô Liễm đè tay dụi mắt của hắn lại, kiểm tra mắt xác nhận
không có chuyện gì: “Cậu đừng nhúc nhích.”
Cậu nhìn chằm chằm hắn, thuốc nhỏ mắt chuẩn xác nhỏ vào bên
trái, liên tục vài giọt.
“Phắc, bạc hà lạnh quá.” Trì Vọng nhắm hai mắt chớp chớp vài
cái, lông mi thấm ướt, hơi rũ xuống.
Tô Liễm nhân cơ hội dùng tay làm động tác cắt cổ hắn, người
này không hề biết gì, nghĩ là thấy buồn cười.
Đúng lúc khóe miệng đang vểnh lên, Trì Vọng mở một bên mắt,
vừa vặn nhìn thấy.
Khóe miệng Tô Liễm nhanh chóng thẳng lại, còn chưa kịp phản ứng,
đã bị người kia kéo áo khoác lôi sát lại gần.
“Không được, vẫn chưa hết cộm, cậu thổi giúp tôi đi.”
Trì Tình đã thay một chiếc váy dài, bưng mâm trái cây đã rửa
sạch lên lầu, định nắm lấy cơ hội nói thêm mấy câu với Tô Liễm.
Cô bước nhẹ chân, đi đến cửa, bước chân bỗng dừng lại, một
hình ảnh rơi vào tầm mắt.
Qua khe cửa hẹp, thấy Tô Liễm chống một tay lên mặt bàn, đè
một nửa người anh cô lại, cơ thể hai người tự nhiên dính sát nhau.
Cậu hơi cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy trên áo khoác đồng phục
màu xanh trắng có một bàn tay khớp xương thon dài, đang túm lấy vải bên hông, tạo
thành nếp nhăn. Mà anh cô dựa vào bàn học, nửa mở mắt, đang liếc mắt đưa tình
nhìn người ta, ánh nhìn lưu luyến.
Hai người thật sự ép sát vào nhau, tư thế thân mật khăng
khít, như đang hôn môi.
Trì Tình che miệng, kinh ngạc vài giây, rồi chợt hiểu ra.
Lạy hồn, cặp tình nhân thối tha này dám chơi gay trá hình học
tập, to gan quá đi.
Nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang, cô khẽ thở dài một
tiếng, quyết định làm người tốt.
Ngón tay đặt lên chốt cửa, nhẹ nhàng đóng kín lại.
Nhận xét
Đăng nhận xét