TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 31-33

 






Chương 31: Chu Bân

wattpad: duongquannghiii

Lục Khiêm vẫn tươi cười như cũ, giọng nhỏ ở mức chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói: "Lưu Xuyên là người của quân đội, cẩn thận một chút." Nói xong nhẹ nhàng bình tĩnh quay đầu nhìn sang hướng khác, chuẩn bị rửa tay ăn cơm chiều, không hề cảm thấy tội lỗi vì đã làm rối loạn tinh thần người khác.

Chu Vân không ngu, ngược lại từ nhỏ cô đã là người có chính kiến, người trong nhà trọng nam khinh nữ, cô thề rằng phải học thật giỏi, như ý nguyện thi lên đại học, người nhà không muốn bỏ tiền cho cô đi học, thế là cô vừa bán hàng vỉa hè vừa kiên trì học tập.

Em trai vì bị sốt đến phát ngốc, gặp ba mẹ ghét bỏ, cô chăm sóc cậu từ nhỏ, tình cảm sâu đậm. Từ sau khi bác sĩ kết luận cậu ngốc, cô vẫn kiên trì dạy cậu nói chuyện, kiên nhẫn dạy cậu cách làm người làm việc, có điều dù cô cố đến mấy thì trình độ phát triển của em trai chỉ dừng ở bảy tuổi. Đối mặt với một cậu em trai hoàn toàn ỷ lại mình, cô thầm thề rằng chỉ cần ngày nào cô còn sống, ngày đó cô vẫn sẽ che chở cho em, không để cậu chịu bất kỳ tổn thương nào.

Nhưng hai câu ngắn ngủn của Lục Khiêm đã làm cho trái tim cứng rắn của cô rối loạn, tinh thần luống cuống.wattpad: duongquannghiii

Lúc trước khi cô và Chu Bân sinh bệnh, cô cho rằng cả hai sẽ bị biến thành tang thi như cha mẹ mình, kết quả đã bệnh hơn nửa tháng, hai người bọn họ đều không chết, cơ thể còn có một nguồn sức lực kì quái. Cô không phải tấm chiếu mới, nên không lấy làm lạ khi đạt được sức mạnh, cái câu 'cẩn thận quân đội' của Lục Khiêm đã chọt vào nỗi sầu lo của cô.

Cô không rõ mục đích của Lục Khiêm là gì, nhưng cô biết Lục Khiêm chắc chắn biết rất nhiều thứ, thậm chí có khả năng là giống cô và Chu Bân trong một đêm đạt được sức mạnh thần kì, chút nghi ngờ vừa nhen nhóm đã tan thành bụi, cô có cảm giác vi diệu khi gặp được 'đồng loại'.

Khi quay về chỗ nhóm người Lưu Xuyên, ba phần đề phòng trong lòng Chu Vân đã tăng thành bảy phần. Thời buổi hòa bình mà lòng người còn khó đoán, vì ích lợi vì tiền tài chuyện gì cũng có thể làm được, thì trong mạt thế hở tí là chết này, dễ dàng tin tưởng người xa lạ không phải muốn chết sớm sao?

Chu Vân có lòng đề phòng với Lưu Xuyên, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng Lục Khiêm, hiện tại lòng cô rối bời, chỉ mong có thể dẫn em trai đến thành phố A, sớm ngày yên ổn.wattpad: duongquannghiii

Mèo Con ăn no thì càng chẳng thèm quan tâm đến Chu Bân, lười biếng chạy đến chỗ Lục Khiêm, nhảy lên đùi y chùi vào ngực, ngước cặp mắt chảnh mèo nhìn Chu Bân, xoay người tìm tư thế thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chu Bân hâm mộ nhìn Lục Khiêm, lại nhìn Mèo Con, do dự một lát lấy túi thịt trâu đưa cho Lục Khiêm: "Anh, cho Mèo Con."

Lấy thịt trâu cho mèo ăn, đứa trẻ này thật rất hào phóng, Lục Khiêm nuốt miếng thịt trong miệng xuống, chỉ chỉ cái bàn gỗ nhỏ gần đó, nói: "Ừ, cậu lại đó ngồi đi."

Chu Bân do dự một chút, cố lấy can đảm nói: "Anh ơi, thịt trâu là cho Mèo Con, anh không thể ăn vụng." Thật sự là khi nhìn đối mắt sáng lên khi thấy thịt trâu của Lục Khiêm, cậu lo lắng bổ sung một câu.

"Phốc... ha ha khụ khụ..." Tiết Thần không hề nể tình cười vào mặt Lục Khiêm, tiếp theo bị sặc chảy nước mắt.

Lục Khiêm đưa nước cho anh, căm giận nói: "Cười đi, cười đi, sặc chết anh!" Quay đầu nói với Chu Bân: "Yên tâm đi, anh sẽ không ăn vụng."

Chu Bân trực giác cảm thấy Lục Khiêm không vui, vội nói: "Em trở về ăn cơm, lát nữa lại đến chơi với Mèo Con!" Nói xong đôi mắt vẫn không tha liếc Mèo Con thêm vài cái, nhanh như chớp chạy mất.wattpad: duongquannghiii

Cậu vừa đi, mèo mở mắt, nhảy lên bàn, đôi mắt trông mong nhìn thịt trâu, lại nhìn nhìn Lục Khiêm. Bởi vì Lục Khiêm đã dạy nó không được ăn đồ người khác đưa, nếu không sẽ không cho nó ăn cơm,  nên vừa rồi nó vẫn cố nhịn trong mùi thơm quyến rũ của thịt khô. Loại thịt này nó từng ăn hai lần rồi, ngon lắm, nhưng Lục Khiêm chỉ cho nó ăn vụn vụn, chưa từng được ăn nguyên một miếng bự.

Trong túi không còn nhiều thịt lắm, Chu Bân đã ăn gần hết chỉ còn chút thịt khô, Lục Khiêm mắng Mèo Con một câu: "Nhóc ham ăn." Mở túi đổ thịt ra, Mèo Con nhanh như chớp chọn miếng to nhất ăn ngon lành.

Tiết Thần uống vài hớp nước, cổ họng mới dễ chịu hơn, thấp giọng cười xấu xa: "Tiểu Khiêm, lúc nãy cậu rất xấu nha." Toàn bộ quá trình Lục Khiêm lừa Chu Vân anh đều nhìn thấy, trong lòng thầm bội phục.

Lục Khiêm vừa gắp đồ ăn vừa nói: "Làm gì có, tôi đang giúp cô ấy mà."

Tiết Thần thấy Chu Vân có lẽ là kiểu phụ nữ tâm tư kín đáo, chuyện này cô sẽ cân nhắc rất lâu: "Tôi nghĩ mấy ngày tiếp theo cô ấy khó mà ngủ yên ổn được."

"Như thế nào, đau lòng?" Lục Khiêm nhướn mày nói.wattpad: duongquannghiii

"Làm gì có chuyện đấy, cô ấy cũng không phải loại hình anh đây thích."

"Thật ra tôi thấy cô ấy cũng được mà, tuy không đẹp như Lâm Hân nhưng cũng ở mức thanh tú, thật sự không thích à?"

"Mắt nhìn người của tôi cao lắm, cô ấy không phải kiểu tôi thích. Ơ, không đúng, Tiểu Khiêm có ý với cô ấy à? Không phải sáng nay cậu nói muốn tìm một cô gái hiền lành tốt tính à? Sao khẩu vị thay đổi nhanh thế?" Tiết Thần cảnh giác.

"Ai nói tôi đổi khẩu vị ?" Lục Khiêm vẻ mặt đứng đắn nói: "Tiết Thần, thật ra thì, tôi cảm thấy anh cũng rất hiền lành săn sóc còn biết nấu cơm, hai ta lại hợp nhau như vậy, nếu anh là nữ, tôi nhất định cưới anh làm vợ."

Tâm trạng Tiết Thần vui vẻ hẳn lên, CPU não hoạt động đúng lúc: "Tiểu Khiêm này, muốn kết hôn thì cũng là tôi cưới cậu."

Thấy Tiết Thần đỏ mặt, Lục Khiêm cũng thấy mặt mình hơi nóng, bỏ lại một câu: "Tôi ăn xong rồi, anh từ từ ăn, tôi lên xe sắp xếp đồ."wattpad: duongquannghiii

Tiết Thần còn chưa kịp phản ứng, Lục Khiêm đã đi xa, anh cắn chiếc đũa, nghiêm túc nghĩ: Tiểu Khiêm đây là thông suốt rồi? Nhưng tại sao trong lòng anh lại có một âm thanh khác nói không phải nhỉ?

Ăn xong cơm chiều, Lưu Xuyên tụ tập mọi người lại một chỗ mở cuộc họp nhỏ, cuộc họp thảo luận chủ yếu về  đường đi của xe vào ngày mai, và phân chia việc gác đêm tối nay.

Có bản đồ quân dụng của Lưu Xuyên phối hợp với bản đồ du lịch Lục Khiêm mua, rất nhanh đã xác định được một đường cao tốc có hệ số an toàn cao.

Gác đêm từ buổi tối mười giờ rưỡi đến sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, tổng cộng tám tiếng, ba anh em Lưu gia, Ngô Lương, hai chị em Chu Vân, cộng thêm Lục Khiêm và Tiết Thần, vừa vặn tám người, hai người một tổ canh gác hai tiếng, vừa đủ một vòng.

Chu Bân xung phong nhận việc cùng một tổ với Lục Khiêm, đứa nhỏ này hiển nhiên vẫn chưa hết hi vọng với Mèo Con. Lưu Xuyên và anh cả Lưu Thành của hắn một tổ, Ngô Lương và Chu Vân một tổ, Tiết Thần thì chung tổ với anh hai Lưu Cường của Lưu Xuyên. Ngoài ra, Lưu Xuyên và Ngô Lương ngủ trong xe quân đội, Lục Khiêm cùng Tiết Thần ngủ lều trại, những người còn lại dọn dẹp một chút căn nhà rồi ngủ ở đó.

Phân chia tốt mọi việc, từng người thu dọn đồ đạc, sớm nghỉ ngơi. Tiết Thần trước đó đã canh gác hai ba giờ từ sáng đến tối, thậm chí còn trễ hơn, đã sớm mệt mỏi, cùng Lục Khiêm đồng thời dựng hai cái lều trại, dùng dị năng tan chảy lớp tuyết dưới lều, đè ván gỗ lên, kê đệm giường, đầu dính vào gối, nhanh chóng ngủ như chết.

Lúc này vẫn cách mười giờ rưỡi một khoảng thời gian, đại bộ phận mọi người cũng đã đi ngủ, xung quanh an tĩnh cực kỳ.wattpad: duongquannghiii

Chu Bân tuy rằng suy nghĩ như trẻ con, nhưng rất nghe lời, Chu Vân dặn cậu phải đi theo Lục Khiêm, cậu liền hóa thân thành một cái đuôi nhỏ, Lục Khiêm đi WC cậu cũng ngồi xổm bên ngoài.

Lục Khiêm cầm đèn pin, dạo vài vòng quanh khu vực của mình, không phát hiện tình huống gì, quay về bên trong lều trại. Túi thịt trâu còn lại trên người Chu Bân đã cống hiến mất, không có đồ ăn, Mèo Con lại càng lơ cậu, chơi xấu trèo lên người Lục Khiêm, không ngừng dùng đầu cạ cạ y, cầu vuốt ve cầu vuốt lông. Chu Bân mắt nhìn chăm chú, hâm mộ vô cùng.

"Muốn sờ?"

Chu Bân liều mạng gật đầu.wattpad: duongquannghiii

"Mèo Con không thích người khác sờ nó." Lục Khiêm vừa dứt lời, ánh mắt sáng trong của Chu Bân trở nên ảm đạm, cúi đầu, rất giống cún con bị người vứt bỏ. Lục Khiêm trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác ăn hiếp động vật nhỏ, ừm, loại cảm giác này có vẻ không tồi.

"Nhưng mà tôi có thể giữ chặt móng vuốt của nó, cậu có thể sờ đầu nó."

Chu Bân kinh hỉ nói: "Thật vậy chăng? Anh ơi anh thật sự là quá tốt!"

Nụ cười trên mặt Lục Khiêm càng ôn nhu, tay phải nhẹ nhàng nắm hai chân trước của Mèo Con: "Sờ đi."

Chu Bân cẩn thận đưa tay qua, sờ sờ đầu Mèo Con, lại chạm vào lỗ tai của nó. Mèo Con cực kì mất hứng giơ móng vuốt nhỏ lên, giãy dụa kêu to với Chu Bân.

Chu Bân bị móng vuốt dài của nó làm hoảng sợ, tay rụt trở về, thưa dạ nói: "Anh ơi, thả Mèo Con ra đi, nó tức giận."wattpad: duongquannghiii

Lục Khiêm buông tay ra thuận miệng hỏi: "Làm sao cậu biết Mèo Con tức giận?"

"Thì em biết thôi ạ, lông của Mèo Con mượt ghê, anh nuôi nó tốt quá." Chu Bân hâm mộ nói, cậu cũng muốn nuôi một con mèo như vậy.

Lục Khiêm dò hỏi: "Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của động vật?"

Chu Bân ngây thơ nhìn Lục Khiêm, vô tội nói: "Anh ơi, anh nói vậy là có ý gì, em nghe không hiểu."

Lục Khiêm kiên nhẫn giải thích: "Ý của tôi là nói, cậu có thể hiểu được động vật đang suy nghĩ cái gì?"

Chu Bân vẻ mặt đau khổ, lắc lắc đầu, thật ra cậu hiểu ý của Lục Khiêm, nhưng chị cậu nói không thể để cho người khác biết mình có thể 'Nghe' hiểu động vật, không thì sẽ bị người xấu bắt đi, sẽ không được gặp lại chị. Cho dù người anh trai mới quen biết này có một con mèo rất lợi hại, cậu cũng rất thích con mèo này, nhưng cậu vẫn thích chị cậu nhất.

Đương nhiên lúc một tên ngốc giả ngu, chỉ sợ không ai có thể phân biệt là người đó khờ thật hay chỉ giả ngốc. Lục Khiêm cảm thấy có thể do mình suy nghĩ nhiều, 'Thuần thú sư' cũng không phải rau cải trắng, nào có gặp được dễ dàng như vậy?wattpad: duongquannghiii

Vừa nghĩ tới bản lĩnh khống chế biến dị thú của 'Thuần thú sư', Lục Khiêm thấy hâm mộ và ghen tỵ , rất nghịch thiên nha! Không hổ là hệ dị năng giả đặc biệt mà thế lực khắp nơi tranh nhau tìm kiếm, đáng tiếc toàn Trung Quốc không đến mười 'Thuần thú sư', trình độ cao càng ít, nếu không cũng không đến nỗi không có đường sống.

Gác đêm cực kì nhàm chán, trong tay Lục Khiêm tràn đầy vật tư, cũng sẽ không bạc đãi chính mình. Y lấy hai túi hạt dưa, một túi đậu phộng, còn có mấy bao đồ ăn vặt trên xe xuống, ngồi giết thời gian với Chu Bân trong lều.

Chu Bân ngây ngô, dễ dàng bị y mua chuộc. Bởi sốt cao hư não, cha mẹ không thích cậu, người trong trấn thường xuyên đùa cợt cậu, tuy rằng trí tuệ của cậu phát triển chậm, nhưng từ sau khi đầu óc không bình thường, cậu có thể dễ dàng cảm nhận được ý tốt và ý xấu của người khác, trong lòng cậu nhận định rằng, trên đời này thật lòng đối tốt với cậu chỉ có chị gái. Còn anh trai cười lên rất xinh đẹp này, ừm, cho cậu sờ mèo con, cho cậu đồ ăn, là người không tệ lắm, tạm thời xếp hạng sau mèo nhỏ đi.wattpad: duongquannghiii

Lục Khiêm mà biết suy nghĩ của cậu nhất định sẽ mắng to sụp hố (lừa đảo), đứa nhỏ này ngốc chỗ nào, ngốc chỗ nào hả?!

Chương 32: Nhiễm bệnh

Tối hôm đó coi như bình yên, chỉ đến phiên tổ của Chu Vân thì gặp tang thi, bị cô nhanh chóng diệt hai, còn một con bị Ngô Lương giết. Hình tượng của cô trong lòng Ngô Lương tăng thêm một bậc, nếu đổi lại là cô gái khác gặp tang thi, không la hét chói tai thì cũng là sợ đến mặt trắng bệch, cô gái trước mặt này chỉ mới hai mươi tuổi, gầy ốm như con gà, vậy mà lúc giết tang thi mặt không đổi sắc lòng không lo sợ, còn hơn đàn ông như hắn, không bội phục thì không được rồi.wattpad: duongquannghiii

Tiết Thần an ổn ngủ thẳng đến bốn giờ rưỡi, mỏi mệt mấy ngày nay đã biến mất, tỉnh táo  tuần tra một vòng, không phát hiện điều gì lạ. Nói chút chuyện râu ria với Lưu Cường, thấy thời gian đã đến, lấy mấy cái nồi trong xe ra, đổ chút gạo trắng, bắt đầu nấu cháo. Trong số vật tư thu được hôm qua có chút trứng muối, dùng thịt khô thay thế thịt tươi, vừa lúc làm cháo trứng muối thịt.

Đống lửa đốt một đêm, củi đã cháy gần hết, lửa đã yếu đi rất nhiều vừa đủ dùng để nấu cháo.

Nhìn bóng dáng Tiết Thần bận rộn, trong lòng Lưu Cường cảm khái vạn phần, đầu năm toàn là con trai độc nhất, trong nhà chỉ có một mình độc đinh, toàn bị cưng chiều đến hư hỏng, đừng nói con trai, đến cả con gái biết nấu cơm cũng không nhiều lắm. Tiết Thần không chỉ vẻ ngoài đẹp, thân thủ tốt, tay nghề nấu bếp không ngờ cũng tốt như vậy, vợ gã làm cơm cả đời, cũng chưa từng nấu được nồi cháo thơm ngon như vậy, nếu con gái nhà gã có thể lớn thêm mười tuổi nữa, vị trước mắt này không phải là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí con rể sao? wattpad: duongquannghiii

Nghĩ nghĩ, Lưu Cường cố nén cũng không thể không cười tự giễu, cho dù khuê nữ của gã tương đương với tuổi của Tiết Thần, cũng chỉ sợ là treo cao không tới. Không nhìn thấy ngày hôm qua Lâm đại tiểu thư mà còn không được sao?

Lâm Hân tối hôm qua ăn nhiều, đau bụng, không nín được cầm đèn pin đi vệ sinh, trở về nhìn thấy Tiết Thần đang khuấy cháo trong nồi, ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt tuấn tú ôn nhu chuyên chú khiến người ta tim đập thình thịch...

Lâm Hân chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, bọn họ thỏa mãn nhu cầu vật chất của cô, thỏa mãn tâm hư vinh của cô, làm bạn với cô, che chở cô, cô cho rằng tình yêu cũng chẳng hơn gì những chuyện này. Nhưng mà, giờ phút này cô đã hiểu được, loại cảm giác tim đập này, loại cảm giác hâm mộ này, loại cảm giác muốn đối phương trong mắt chỉ có mỗi mình này, mới là tình yêu...

Nghĩ đến lời lạnh nhạt của Tiết Thần với cô, Lâm Hân lại buồn rầu, cô bỗng nhiên hiểu được câu 'Không chiếm được mới là tốt nhất' kia là có ý gì.wattpad: duongquannghiii

Cô âm thầm nổi giận cho mình: nam đuổi nữ cách ngọn núi, nữ đuổi nam cách dòng sông*. Cô không tin mị lực và gia thế của cô đuổi không kịp Tiết Thần! (*:khoảng cách khi hai bên theo đuổi nhau ấy)

Gió lạnh gào thét, Lâm Hân rùng mình một cái, có chút không buông tha liếc mắt nhìn Tiết Thần một cái, trở lại trong phòng. Nằm trên giường, Lâm Hân nghiêm túc nhớ lại, lúc còn ở trường học, hình như chưa từng nghe Tiết Thần có bạn gái, trừ bạn học bình thường, cũng không có nữ sinh nào đến gần anh. Nhưng mà cũng đúng, hệ tài chính của Tiết Thần bọn họ không có nhiều mỹ nữ, anh đẹp trai như vậy, ánh mắt khẳng định rất cao, sao dễ dàng có người yêu được?

Lâm Hân nghĩ Tiết Thần không bạn gái, trong lòng thoải mái, nghĩ lại lại bắt đầu rối rắm, Tiết Thần rốt cuộc  thích loại hình nữ sinh thế nào? Khêu gợi, hoạt bát, ôn nhu ... Hắn với Lục Khiêm quan hệ tốt như vậy, Lục Khiêm khẳng định biết, chờ trời sáng tìm một cơ hội hỏi thăm y đã.

Cháo trứng muối thịt đã nấu xong, Lục Khiêm vẫn chưa rời giường, Tiết Thần cười cười. Tiểu Khiêm không có dị năng, thể lực cũng không tốt như anh, ngày hôm qua giết nhiều tang thi như vậy, khẳng định mệt muốn chết rồi. Để cho y ngủ nhiều một lát đi, Lưu Xuyên bọn họ cũng còn đang ăn điểm tâm, nếu không, lát nữa anh lái xe để Tiểu Khiêm ăn trên xe cũng được.wattpad: duongquannghiii

Sau khi Tiết Thần dùng nước sôi rửa  cà mèn giữ ấm, đổ cháo trứng muối thịt vào, cà mèn này không biết Tiểu Khiêm mua ở chỗ nào, dung tích rất lớn, hiệu quả giữ ấm cũng tương đối tốt. Với khí trời hiện tại, đổ đồ ăn nóng giữ nhiệt được tầm 3 tiếng.

Uống cháo loãng không vẫn không đủ no, Tiết Thần thừa dịp không ai chú ý tới anh, dùng dị năng đốt một nồi nước nhỏ, nấu ba khúc lạp xưởng. Dị năng giả hệ hỏa có một ưu điểm là không sợ nóng, Tiết Thần cầm dao cắt lát lạp xưởng. Lúc lạp xưởng còn nóng hơi khó cắt, nếu không phải anh luyện tập dùng dao, lại không sợ nóng, chỉ sợ khó cắt nổi.

Anh thả 2/3 lạp xưởng vào cà mèn, cất trên xe, dọn lều của mình rồi mới bắt đầu ăn điểm tâm.

Cháo trứng muối thịt cộng thêm lạp xưởng rất thơm, nhất là tại thời điểm thiếu ăn thiếu uống, mọi người nghe mùi đều nuốt nước miếng, huống chi là trẻ con.

Con trai bảo bối Lưu Lâm của Lưu Thành là cháu trai đích tôn duy nhất hiện nay của Lưu gia bọn họ đời này, kết hôn đã nhiều năm mới sinh được, bị cưng chiều đến mức biến thành tiểu bá vương. Sau khi đại nạn bùng nổ, tang thi khắp mọi nơi, nó bị dọa nên ngoan hơn một chút, nhưng cái tính tùy hứng không tốt vẫn chưa bị mài dũa hết.

Xa xa nghe mùi, liền nháo loạn với mẹ nó đòi ăn. Vợ Lưu Thành vốn rất cưng chiều con, ở nhà bá đạo, hay ghen tị mạnh lại còn thường xuyên gây thị phi hám lợi độc mồm độc miệng, hàng xóm thân thích chẳng ai ưa nổi cô ta, người trong nhà vì thể diện nên chẳng muốn so đo với cô ta, làm cô ta đắc ý nghĩ mình là một người lợi hại.wattpad: duongquannghiii

Cô ta cảm thấy trẻ con ăn không bao nhiêu, Tiết Thần là một người đàn ông cũng không dễ giận như vậy, không lẽ còn luyến tiếc cho chút cháo à?

Cô ta cầm cái bát, đang muốn đi qua, Lưu Xuyên cau mày nói: "Chị dâu cả, chúng ta cũng không phải chưa ăn, đừng đi xin Tiết Thần."

"Chú Ba, xem lời nói của chú kìa, chúng ta đi cùng nhau, giúp đỡ cho nhau vốn là chuyện đương nhiên, hắn một người đàn ông cho trẻ em chút đồ ăn, đó là phát triển truyền thống kính già yêu trẻ tốt đẹp, sao mấy lời này trong miệng chú cứ như biến tôi thành kẻ ăn xin vậy."

Lưu Xuyên vốn không nói nhiều, chị dâu cả của hắn ngụy biên như vậy, hắn cũng không có cách, chỉ bên trái nói: "Vậy chị cầm mấy bao cải bẹ này qua đổi đi, chúng ta kết bạn đi chung thôi, Tiết Thần hai người bọn họ thân thủ rất tốt, không nên vì tham chút lợi ích nho nhỏ mà gây ra chuyện."wattpad: duongquannghiii

Chị dâu cả càn quấy một trận, nói nhiều lời khó nghe, nhưng càng nói nhiều, cũng ngầm mắng luôn Ngô Lương và hai chị em Chu Vân, Lưu Xuyên nghe được cau mày, nếu không phải vì tình cảm của anh cả nhà hắn, hắn ngàn vạn lần không muốn cứu người phụ nữ này, rõ ràng là đồ sao chổi phá hoại.

Tiết Thần rất thính, nghe không sót câu chữ nào, anh vốn đã chẳng ưa người phụ nữ này, hiện tại càng chán ghét.

Chị dâu cả cầm cái bát trống không đi đến trước mặt Tiết Thần: "Tiểu Tiết à, có thể cho chúng tôi chút cháo không, Lâm Lâm nhà tôi khóc quấy đòi ăn..."

Tiết Thần mặt lạnh nói: "Con của chị khóc nháo thì liên quan gì đến tôi?"

Tiết Thần giết tang thi lâu như vậy, trên người sớm nhiễm không khí chết chóc, cái sự ôn nhu tình cảm bình thường khi ở cùng Lục Khiêm đã biến mất, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt không có một chút độ ấm nhìn chị dâu cả của Lưu Xuyên, cô ta nhất thời có loại cảm giác hết hồn.wattpad: duongquannghiii

Cô ta thường hống hách khoe khoang trước mặt bạn bè và người thân, thình lình bị Tiết Thần nhìn như vậy, ánh mắt kia như đang nhìn một người chết, nghĩ đến cảnh hắn giết tang thi sạch sẽ lưu loát, máu thịt tang thi dính lên người cũng không làm hắn chớp mắt, cô ta rốt cục hiểu được cái gì là sợ hãi, người nào là không thể chọc.

Xa xa, Lâm Hân luôn luôn lặng lẽ chú ý tình huống bọn họ, nhìn thấy người đàn bà chanh chua của Lưu gia kia bị Tiết Thần một câu một ánh mắt đánh bại, trong lòng sinh ra một loại mừng thầm, âm thầm đắc ý không hổ là người đàn ông mình coi trọng.

Ngô Lương và Chu Vân đều là kiểu tâm tư kín đáo, không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, mới vừa rồi bị chị dâu của Lưu Xuyên trào phúng làm trong lòng ít nhiều cũng có chút mất hứng, bọn họ là được Lưu Xuyên 'Cứu' , chứ đâu có phải như đám người kia ăn trắng mặc trơn? Hai người học cống hiến còn nhiều hơn mụ chanh chua kia mấy lần đó?

Ngô Lương được Lưu Xuyên cứu khỏi tang thi, hắn biết Lưu Xuyên là người tốt, bực thì bực nhưng hắn không so đo. Chu Vân thì khác, cô và Lưu Xuyên không phải kiểu cứu và được cứu, cô và em trai dùng vật tư để đổi, gác đêm giết tang thi cô không hề kém mấy người đàn ông Lưu gia, mắc cái giống gì mà đám người đó lại cảm thấy đẳng cấp của họ cao hơn cô?wattpad: duongquannghiii

Chu Vân ít nhiều cũng có chút suy nghĩ, Lưu Xuyên người này thân thủ không tồi, nhưng quá mềm lòng, loại đàn bà chanh chua như chị dâu của hắn mà hắn cũng không đè ép được, khuyết thiếu quyết đoán cũng không có năng lực lãnh đạo. Đi cùng bọn họ, sợ không phải là lựa chọn thông minh.

Nghĩ ngợi, Chu Vân ngẩng đầu nhìn về phía Lục Khiêm, nếu Lục Khiêm biết nhiều chuyện, không phải kiểu người ngu ngốc càng không phải kiểu tốt bụng, đến cô còn cảm thấy đám người Lưu gia không tốt đẹp gì, sao y và Tiết Thần vẫn chấp nhận hợp tác đi chung với họ?

Chẳng lẽ bọn họ có ý đồ khác?wattpad: duongquannghiii

Trong chớp mắt, Chu Vân suy nghĩ đủ kiểu, nhưng đoán không ra Lục Khiêm có ý gì. Có điều cô xác định được Lục Khiêm không có ý xấu với hai chị em họ, còn có ý giúp đỡ, nhưng cô có nên nhận sự giúp đỡ này không?

Đám người mỗi người một suy nghĩ ăn bữa sáng, dọn dẹp hành lý chuẩn bị lên đường. Tiết Thần thấy thời gian đã trễ, Tiểu Khiêm vẫn chưa dậy, đành phải đi gọi y.

Anh đứng ngoài lều gọi hai tiếng như không ai trả lời, trong lòng lo lắng vén lều đi vào, Tiểu Khiêm ôm mèo cuộn tròn trong chăn, mặt ửng hồng, mũi đổ mồ hôi, nhìn là biết sinh bệnh.

Anh cúi người quỳ cạnh Lục Khiêm, xách con mèo mập ném sang một bên, không quan tâm nó tức giận, đưa tay sờ trán Lục Khiêm, nóng đến mức đập trứng lên chiên cũng chín.

Lục Khiêm cảm giác bên cạnh có người, nhưng đầu đau mơ màng, toàn thân mềm nhũn không có tí sức, cố mở mắt, khan tiếng nói: "Tiết Thần..."

Tiết Thần nhìn mắt phượng mê ly ngập nước của y, cả người tỉnh tỉnh mê mê, yếu ớt đến mức khiến người ta muốn ôm vào lòng yêu thương, nhịn không được lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, thầm mắng mình 'Cầm thú', ôn nhu nói: "Tiểu Khiêm, cậu đang sốt cao, trước tiên cứ nằm đây, tôi đi lấy thuốc cho cậu."wattpad: duongquannghiii

Lục Khiêm cảm thấy trong óc mình cứ như bị chèn một bao bông, Tiết Thần nói một hồi lâu sau y mới có phản ứng, sinh bệnh rất cao uống thuốc, y lung tung gật gật đầu.

Tiết Thần thấy y sốt cao đến mơ hồ, lại đau lòng và lo lắng. Tiểu Khiêm thân thể vốn không tốt, trước kia không bệnh thì không sao, vừa bệnh là phải vào viện nằm hai ngày mới tốt lên, tình huống hiện tại đừng nói nước biển, đến bác sĩ cũng không có.

Tiết Thần không học y dược, cũng ít khi bệnh, dù bị cảm thì chỉ cần ngủ một giấc là khỏe, ít khi khám bác sĩ nên không có kiến thức chăm sóc người bệnh. Anh không biết Lục Khiêm bị cảm hay làm sao, chỉ có thể lấy ít thuốc hạ sốt đút y uống.

Không biết là thuốc có tác dụng, hay là nước sôi Lục Khiêm đổi với nước hồ có tác dụng, đầu óc y dần tỉnh táo hơn.wattpad: duongquannghiii

Tiết Thần thấy ánh mắt y tỉnh táo hơn lúc nãy, lo lắng sờ sờ trán của y, vẫn nóng, đau lòng chau mày hỏi: "Tiểu Khiêm, cảm giác có tốt hơn không? Nếu còn khó chịu thì ngủ một lát đi, tôi đi nói với Lưu Xuyên tối nay tạm ngưng lên đường."

"Không có việc gì." Lục Khiêm nghiêm túc nói: "Tôi chắc là không phải cảm sốt, mà giống anh lúc trước, muốn thức tỉnh dị năng."

Kinh hỉ rất nhanh bị lo lắng thay thế, Tiết Thần cau mày nói: "Tiểu Khiêm, quá trình thức tỉnh dị năng rất thống khổ, chúng ta trước tiên tìm một chỗ dừng chân, chờ dị năng của cậu hoàn toàn thức tỉnh, chúng ta lại đi thành phố A, thế nào?"

Lục Khiêm lập tức từ chối nói: "Chút thống khổ ấy tôi chịu được, dựa theo con đường đã chọn hôm qua, chậm nhất năm ngày nhanh nhất ba ngày là chúng ta có thể đến thành phố A. Tôi muốn đón tất niên với Tiểu Tốn, không thể trì hoãn thêm nữa."

Tiết Thần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y mà cảm thấy đau đầu: "Tiểu Khiêm, tôi biết cậu rất muốn gặp Lục Tốn, nhưng cũng không thể lấy an nguy của bản thân ra đùa giỡn. Tên Lục Tốn kia đầu óc xấu xa lắm, bảo đảm sống bình an ở thành phố A, cậu sống chết đòi đi như vậy, cậu ta nếu biết cũng sẽ lo lắng ."

Lục Khiêm hiểu rõ tình trạng thân thể của mình, y tin tưởng mình chịu được, bất mãn nói: "Anh không thể nói Tiểu Tốn như vậy! Còn nữa, tôi tin tưởng tôi có thể kiên trì chịu đựng, hay là, thật ra anh không tin tưởng bảo vệ tôi?"wattpad: duongquannghiii

Chương 33: Mỗi người đi một ngả.

Phép khích tướng không thể đả động Tiết Thần, nhưng anh cũng không không phản bác được lại những lời ngụy biện của Lục Khiêm, trong lòng thầm đâm Lục Tốn mấy nhát, uống mấy thùng giấm lớn, quanh thân tỏa áp suất thấp.

Tiết Thần cau mày nói: "Tiểu Khiêm, tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên tách khỏi nhóm Lưu Xuyên, Lưu Xuyên là người quân đội, Lưu gia đông người, không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì." Hơn nữa dù Lưu Xuyên có năng lực, nhưng đám người nhà anh ta và Lâm Hân chẳng được việc gì.

Lục Khiêm thở dài: "Đáng tiếc, tìm cớ tách khỏi họ vậy. Hỏi Chu Vân xem cô ấy có muốn đi theo chúng ta hay không."

Trước kia chọn hợp tác với Lưu Xuyên chủ yếu là để làm quen với Ngô Lương, năng lực của cậu ta mạnh lại quen biết rộng, kéo được về phe mình sẽ là một trợ thủ đắc lực. Sau này, giá trị sử dụng chân chính của tinh hạch được khám phá, sẽ trở thành loại tiền lưu thông chính của thị trường, Lục Khiêm có nhiều vật tư, không gian của y có thể nuôi trồng lương thực, dư sức đổi tinh hạch, y rất cần một 'gian thương' không có dị năng lại trọng tình trọng nghĩa như Ngô Lương giúp y xử lí.wattpad: duongquannghiii

Gia đình Lưu Xuyên, tuy đông người nhưng chỉ có Lưu Xuyên thật sự là người tốt, chỉ hợp tác để đi chung đơn thuần thì không lo bị tính kế. Dù xảy ra chuyện gì, y và Tiết Thần có thể lái xe chạy trốn, chiếc xe quân đội của Lưu gia dù chạy thế nào cũng không vượt được Land Rover của họ, trong mắt y đám người Lưu gia chỉ như lá chắn thịt.

Mạt thế khiến y trở nên lạnh lùng, chỉ quan tâm đến Tiết Thần và Lục Tốn, chỉ có hai người bọn họ, quan trọng hơn so với tính mạng của y, bọn họ là chấp niệm lớn nhất quan trọng nhất của y. Về phần những người khác, bản thân y xếp hạng ba, Mèo Con cuối cùng.  (là Thần Tốn xếp 1 2, Khiêm 3, mèo 4 :v bảng xếp hạng trong lòng Khiêm =]]])

Kế hoạch không cản nổi biến hóa, hiện tại nếu họ tách ra đi riêng, Ngô Lương sẽ không đi theo họ, chỉ có thể chờ xem có dụ được Chu Vân hay không thôi.

Chu Bân ngốc ngốc nhưng được dạy dỗ rất tốt, ít nhất hiện tại ngoài việc cậu cố chấp với mèo thì chưa làm ra chuyện gì khác người, nếu xét theo tiêu chuẩn của trẻ em, có thể xếp hạng bé ngoan.wattpad: duongquannghiii

Chu Vân là một cô gái thông minh, tâm tư rõ ràng, hành động dứt khoát, thực lực ngang ngửa đàn ông, những cô gái như vậy thường sống lâu, thậm chí lâu hơn so với một vài người đàn ông. Bởi vì phụ nữ có sự dẻo dai, nhất là khi họ có thứ gì đó họ muốn bảo vệ, họ thường bộc lộ năng lực cực hạng siêu việt của bản thân. Đương nhiên, có đôi lúc dù bùng nổ đến cỡ nào, không có điều kiện tiên quyết, không có năng lực, thì vẫn không thay đổi được gì.

"Nếu họ không đi theo chúng ta thì sao?" Nếu sự tồn tại của họ uy hiếp đến Tiểu Khiêm....đôi mắt Tiết Thần hơi tối lại.

Lục Khiêm thấy vẻ mặt của Tiết Thần, khóe miệng hơi nhếch lên: "Chu Vân rất thông minh, cô ấy nhất định sẽ đi theo chúng ta." Chỉ có đi theo họ mới là lựa chọn tốt nhất, đám người Lưu gia kia đông người nhưng vô dụng, quy mô hiện tại của thành phố A rất lớn, dù tang thi gần đó đã bị xử lý sạch, nhưng những nơi xa hơn thì sao?

Đó cũng là nguyên nhân y không muốn ở lâu, thành phố A như một miếng bánh ngọt đối với tang thi, bọn chúng nhất định sẽ liều lĩnh muốn ăn, nhóm tang thi sẽ đi theo mùi mà đến. Nơi nhỏ như trấn Thanh Đồng mà còn xuất hiện Liếm thực giả biến dị, thì ở thành phố A sẽ là cấp mấy?

Hiện tại nơi thật sự an toàn nhất là thành phố A, chỉ có mau chóng đến đó mới thấy yên tâm được.wattpad: duongquannghiii

Nếu đi chung với nhóm Lưu Xuyên, khi gặp tình huống nguy hiểm, có thể trực tiếp đánh tang thi chỉ có Lưu Xuyên, những người khác chỉ biết kéo chân sau, cố tình Lưu Xuyên lại không mặc kệ họ được. Mèo Con đi một vòng bên ngoài rồi nhảy vào xe nằm lên đùi Lục Khiêm, có lẽ nó biết y sinh bệnh, meo meo tố cáo Tiết Thần ăn hiếp nó, thấy y không dỗ nó, nó bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm yên.

Tiết Thần dọn lều, cất đồ đạc vào xe, Lưu Xuyên bên kia vẫn chưa dọn đồ xong. Chu Bân chờ mãi thấy nhàm chán, cầm túi có ba quả trứng lại chơi với Mèo Con.

"Anh ơi, mèo đâu ạ?" Chu Bân ngại ngùng cười hỏi.

"Ở trong xe, cậu tìm nó chơi à?" Tiết Thần kiên nhẫn nói.

Chu Bân gật đầu: "Em mới cho nó ăn trứng."

"Cậu đưa cho tôi, lát tôi sẽ đút nó, vừa đúng lúc nó không có đồ để ăn. Tôi có chút chuyện muốn nhờ cậu, được không?"

"Dạ, anh nói đi."wattpad: duongquannghiii

"Đưa tờ giấy nhỏ này cho chị cậu, đừng để người khác nhìn thấy, biết chưa?"

Chu Bân tròn mắt: "Biết ạ, em đưa tờ giấy này cho chị, vậy anh có thể để em chơi với Mèo Con có được không?"

Tiết Thần lừa gạt trẻ nhỏ không có tí áp lực, hoàn toàn quên sáng nay anh vừa đắc tội với mèo nhỏ: "Chuyện nhỏ."

"Anh ơi, anh thật tốt!" Chu Bân giấu tờ giấy đi, mắt nhìn xe, không nhìn thấy bóng dáng mèo nhỏ đâu, có chút thất vọng quay về.

Chu Vân nhận tờ giấy mà Chu Bân lén đưa cho mình, cô biết nhất định là do Tiết Thần Lục Khiêm đưa, lấy lí do đi vệ sinh, mở tờ giấy ra ở trên chỉ ghi một câu ngắn ngủn: Muốn biết nhiều chuyện hơn thì buổi trưa gặp một lát.wattpad: duongquannghiii

Chu Vân biết cái 'chuyện' này hơn một nửa là liên quan đến dị năng, cô xé nhỏ tờ giấy, ném vào WC.

Lục Khiêm hiện tại có hơi sốt và mệt mỏi thì không xuất hiện triệu chứng nào khác, y chia sẻ cháo trứng muối và lạp xưởng với Mèo Con, dựa vào ghế mơ màng ngủ, vừa tỉnh dậy đã là giữa trưa,

Mọi người chọn một căn nhà trông an toàn để dừng chân, nghỉ ngơi và hồi sức, tiện đường ăn cơm trưa.

Chu Vân gặm hai phát hết cái bánh bột ngô, lấy lí do đi tuần chạy ra phía sau, tìm Tiết Thần đang đứng chờ cô.

"Các anh đúng là biết rất nhiều chuyện."

Tiết Thần mỉm cười: "Cũng kha khá, có thể nhiều hơn những gì cô nghĩ."

"Anh gọi tôi ra đây chỉ để khoe khoang các anh biết nhiều chuyện hả?"

"Nếu cô đã thật lòng muốn biết, tôi sẽ cho cô biết." Tiết Thần thấp giọng tỏ vẻ thần bí, "Ví dụ như, làm cách nào đã tăng dị năng lên."wattpad: duongquannghiii

Tròng mắt Chu Vân co lại, kiềm chế cảm xúc đang xao động, cũng thấp giọng nói: "Anh có điều kiện gì?" Cô chưa bao giờ tin tưởng trên thế giới có bữa cơm nào miễn phí, dù có thì cũng sẽ có độc.

"Cãi nhau, tách khỏi Lưu Xuyên đi thành phố A với chúng tôi."

"Tại sao?" Chu Vân mơ hồ, tại sao lúc trước đồng ý đi chung với Lưu Xuyên, hiện tại lại thay đổi, hai bên xảy ra chuyện gì à?

"Rời khỏi họ rồi tôi sẽ nói cho cô biết tại sao." Tiết Thần quay đi trước, còn ác liệt bổ sung một câu, "Con đường phía trước không đơn giản như cô nghĩ đâu. Trước bốn giờ chiều, nói cho chúng tôi biết quyết định của cô."

Lục Khiêm tạm thời không có khẩu vị gì, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế, thấy Tiết Thần quay lại, hỏi: "Thế nào?"wattpad: duongquannghiii

Tiết Thần mỉm cười nói: "Điều gì cần nói thì tôi đã nói, tôi tin tưởng cô ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng." Bởi vì, anh thấy được sự mê mang và dao động trong mắt cô ấy.

Lộ trình buổi chiều không thuận lợi, gặp vài nhóm tang thi, may là không đông, bọn họ lái xe một đường hữu kinh vô hiểm vọt đi.

Chu Vân vẫn đang rối rắm, thấy mọi chuyện giống như những gì Tiết Thần nói, cán cân trong lòng lệch sang một bên.

Đúng lúc có một con chó tang thi nhảy lên xe quân đội của họ, vợ Lưu Cường đẩy Chu Bân ra chắn, giây phút đó Chu Vân bùng nổ.

Cô nhảy ra đá một phát vỡ đầu chó tang thi, trở tay tóm lấy vợ Lưu Cường, tát ả vài bạt tai. Sức của dị năng giả lực lượng rất mạnh, vài phát tát mặt vợ Lưu Cường sưng vù lên, dấu tay năm ngón hằn rõ trên mặt, miệng phun vài ngụm máu, còn gãy vài cái răng, vừa đau vừa sợ lập tức ngất xỉu.wattpad: duongquannghiii

Chu Vân vì em trai, chém chết cha mẹ đã biến thành tang thi không có tí thương tiếc, huống chi là một người đàn bà chanh chua cô đã ngứa mắt từ lâu? Lúc này đây cô như một con sư tử mẹ nổi giận, khắp người ngập tràn khí thế.

Lâm Hân chưa từng gặp cô gái nào mạnh mẽ như vậy, sự bất mãn trong lòng về chuyện Chu Vân tiếp cận Tiết Thần đã biến thành sợ hãi, cô ta rụt người lại, thầm nghĩ người này nguy hiểm như vậy đi chung xe lỡ xảy ra vấn đề gì thì sao?

Không khí trong xe rất căng thẳng, sau khi chạy thoát khỏi tang thi triều, vợ Lưu Cường tỉnh lại, mắt sưng to không mở nổi, lập tức gân cổ gào thét: "Tôi không sống, không muốn sống nữa, Lưu Cường ông thấy vợ mình bị đánh đến rắm cũng không dám thả... Tôi không muốn sống nữa...Hôm nay nếu con ả này không dập đầu giải thích với tôi, tôi chết cho xem... Lưu Cường đồ khốn nạn này, nhà họ Lưu các người toàn là kẻ khốn nạn...Lưu Xuyên cậu phải bắt con ả này cho tôi một lời giải thích!"wattpad: duongquannghiii

Chuyện Lưu Cường là người đàn ông sợ vợ vốn đã không phải chuyện vẻ vang gì, bị bà ta mắng trước mặt người ngoài như vậy, mặt mũi mất sạch, hắn không dám chọc Chu Vân, đành phải nói với Lưu Xuyên: "Lão Tam, chuyện này cậu phải cho tôi và chị dâu cậu một lời giải thích hợp lí, nếu không tôi và chị dâu cậu làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác!"

Lưu Xuyên bị bọn họ quậy phá làm loạn đến đau não: "Được rồi, anh cả chị dâu, các người bớt tranh cãi, chuyện này rõ ràng là các người không đúng. Chị dâu đang yên lành tự nhiên đẩy Chu Bân làm gì?"

Vợ Lưu Cường ngang ngược: "Con mắt nào của cậu thấy tôi đẩy thằng ngu kia? Cậu đừng có giúp đỡ..."

Chu Vân híp mắt, lạnh lùng nhìn bà ta: "Bà mắng ai ngu ngốc?"

Vợ Lưu Cường vẫn cứng đầu: "Ai ngu ngốc thì trong lòng tự hiểu!"

"Con mẹ nó bà thiếu đánh!" Chu Vân tức giận đến mức văng ra một câu thô tục, làm bộ muốn đánh bà ta, bị Lưu Xuyên giữ chặt.wattpad: duongquannghiii

"Chu Vân, đầu óc chị dâu tôi không suy nghĩ chu toàn, cô đừng chấp nhặt với chị ấy."

Chu Vân dùng sức rút tay ra, quay đầu lạnh lùng nhìn Lưu Xuyên, cả giận nói: "Tôi thấy đầu óc không ổn định chính là anh! Bởi vì người hôm nay bị đẩy vào chỗ chết không phải người nhà anh, cho nên anh mới có thể nói chuyện bình tĩnh như thế? Nếu em trai của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho các người chôn cùng với nó!"

Cha Lưu nhíu mày, ông biết chuyện này là con dâu cả sai, nhưng dù sao cũng là người Lưu gia, đánh cũng đánh rồi, lời Chu Vân nói rất kỳ cục.

"Cô Chu Vân, cô nói thế không đúng, Lưu gia chúng tôi dù sao cũng là ân nhân cứu mạng chị em cô, chuyện này do con dâu tôi sai, tôi bảo nó xin lỗi cô, cô bỏ qua nhé?"

"Tôi không nhớ Lưu Xuyên cứu mạng chị em tôi lúc nào, đừng quên lương thực mấy hôm nay các người ăn là của chúng tôi." Chu Vân cười lạnh: "Được, xem như mắt tôi mù, không ngờ Lưu gia các người là loại người như thế, tôi và em trai chỉ là người ngoài, các người nói gì cũng đúng, dừng xe lại đi, tôi và em trai không cần đi chung xe với các người nữa!"

Lưu Xuyên rất coi trọng thân thủ của hai chị em họ Chu, cố níu kéo: "Chu Vân, chúng tôi không có ý đó. Cô xem, sắp đến thành phố A rồi, đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau."wattpad: duongquannghiii

"Mạng sống của em tôi chỉ là chuyện nhỏ trong mắt các người, nhưng đối với tôi thì lớn hơn cả trời. Lưu Xuyên, vì anh từng giúp đỡ chị em tôi, tôi khuyên anh một câu, anh tự suy nghĩ kỹ lại đi, nếu không sớm muộn gì anh cũng bị họ kéo chết."

Lưu Xuyên đang định nói tiếp, Lâm Hân la lên: "Lưu Xuyên, họ muốn đi thì để họ đi đi."

Lâm Hân tính toán trong lòng, thân thủ Lưu Xuyên tốt, trên đường đi bảo vệ họ an toàn, tiếp tục đi về phía trước không bao lâu là gặp được người quân đội rồi, đến lúc đó cô còn lo gì nữa? Chu Vân tính cách nóng nảy, sức lực kì quái, giữ lại trên xe là một nhân tố bất ổn, hơn nữa cô ta thích bám lấy Tiết Thần, nhìn là thấy ghét.

Nhiệm vụ chính của Lưu Xuyên là hộ tống Lâm Hân đến thành phố A, cấp trên đã re lệnh, chỉ cần Lâm Hân không đòi hỏi quá đáng, hắn phải nghe theo. Để chị em Chu Vân rời đi, vốn không phải là yêu cầu gì quá đáng, hơn nữa Chu Vân rất kiên quyết, Lưu Xuyên đành phải từ bỏ ý định níu kéo, bảo Ngô Lương dừng xe.wattpad: duongquannghiii

Tiết Thần luôn quan sát tình huống đằng sau, thấy xe của Lưu Xuyên dừng lại, Chu Vân và Chu Bân bước xuống, anh biết Chu Vân đã đưa ra quyết định.

Anh dừng xe lại, trao đổi ánh mắt với Lục Khiêm, cười cười mở cửa xuống xe.

"Xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên dừng lại vậy? Hai người xuống xe làm gì?" Tiết Thần giả vờ hỏi.

Chu Vân mắt hồng hồng không nói gì, Chu Bân thấy chị mình khổ sở, cậu cũng không vui, trề môi nói: "Bọn họ bắt nạt chúng tôi."

"Có chuyện gì vậy Lưu Xuyên? Đang yên lành sao đột nhiên đuổi chị em họ xuống xe?"

"Tôi không đuổi bọn họ..."wattpad: duongquannghiii

"Anh ta không đuổi chúng tôi, là một nhà bọn họ bắt tay nhau ăn hiếp chị em tôi, xe này tôi không ngồi nổi nữa." Chu Vân diễn xuất như thần, nước mắt nói rơi liền rơi. Ngô Lương ngồi trên ghế lái nhìn thấy mọi chuyện, trong lòng không biết nghĩ gì.

"Lưu Xuyên, xem ra tôi đã nhìn lầm người, không ngờ anh lại bắt nạt phụ nữ và trẻ em, được rồi, chúng ta tách ra đi. Tránh cho ngày nào đó anh đâm sau lưng chúng tôi!" Tiết Thần rất phối hợp.

Hai bên nói tới nói lui trong chốc lát, cuối cùng, Lưu Xuyên chỉ có thể để Tiết Thần và Chu Vân khiêng bốn túi gạo trên xe, sau khi hợp tác ngắn ngủi, hai nhóm mỗi người một ngã.

Trong xe Land Rover chất đầy đồ, căn bản không có chỗ cho chị em Chu Vân ngồi, Tiết Thần bảo hai người chờ một lát, anh đi xung quanh tìm được một chiếc MPV bảy chỗ, bánh xe bị  vùi một nửa trong tuyết, trong xe có hai tang thi một nam một nữ, Tiết Thần cẩn thận mở cửa xe xử lý hai tang thi nọ.wattpad: duongquannghiii

Mèo nhỏ rất nghiêm túc với công việc, cạy xương sọ của họ ra, tiếc là không có tinh hạch.

Trong xe toàn là máu, khô cứng lại bốc mùi hôi của tang thi, Tiết Thần mở hết cửa ra để thông gió, trong xe có khá nhiều đồ ăn, toàn lương khô  đóng gói, hai thùng xăng 45 lít, có lẽ vì trên xe có tang thi nên người thường không dám động vào, anh nhặt được món hời.

Anh dùng dị năng hòa tan chút nước rửa sạch bên trong xe, nói một tiếng với Lục Khiêm, lái xe quay về tìm chị em Chu Vân.wattpad: duongquannghiii

Chờ họ chất gạo lên xe, Tiết Thần hỏi Chu Vân: "Cô biết lái xe không?"

Chu Vân lắc đầu: "Không biết."

"Lái xe cũng không phải việc khó, nghe tôi chỉ cô này, cái này là ly hợp, cái này là phanh, cái này là chân ga, cái này là cần gạt số..." Tiết Thần nói đơn giản một chút, Chu Vân có thể khởi động, biết cách phanh xe, sau đó anh mặc kệ, để cô lái xe nghiêng ngả lảo đảo đi theo hai người họ.wattpad: duongquannghiii

 

Nhận xét

  1. Haha ông hoàng chỉ dạy ,chúa tể dạy lái xe hahahahaha

    Trả lờiXóa
  2. Tuyệt vời luôn thầy Tiết :))

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét