- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương
12: Khống chế
Làm
cách nào mà trong một đêm, không có bất kì dấu hiệu biến dị gì, lại từ một con
mèo bình thường biến thành một con mèo thông minh? Lục Khiêm nghĩ đến hồ
nước trong không gian, nếu y lí giải đúng thì, mèo nhỏ muốn dùng con chuột kia
để đổi lấy sữa từ y. Sữa trong chén nhỏ, là cho Mèo Con uống bữa sáng, nó chỉ
uống một ngụm rồi thôi, vậy có thể hiểu là nó muốn sữa được pha với nước hồ
trong không gian giống tối qua.
Chẳng
lẽ hồ nước có tác dụng đặc biệt gì với mèo và các loại động vật?
Lục
Khiêm mắt sáng lên, ôm ý định thử nghiệm, hình cá âm trong tay sáng lên, nước
hồ trong suốt theo lòng bàn tay chảy vào chén nhỏ.
"Meo
meo ngao ngao!" Mèo Con vèo một phát chạy qua, vừa đưa lưỡi liếm dòng sữa
tươi thơm ngọt, vừa tham lam nghĩ nếu ấm thêm một chút thì càng tốt. Tuy mèo
không ăn nóng được nhưng chúng nó cũng không thích đồ lạnh, thực tế thì chúng
nó thích đồ ăn ấm ấm.
Nếu
có chuyện gì xảy ra, mình sẽ...'rột rột——' bụng đột nhiên reo lên.
"Phắc..."
Lục Khiêm sắc mặt tái nhợt, lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào trong WC.
Sau
khi mèo nhỏ uống hết sữa, cảm thấy cơ thể có chút nặng, nó vẫy vẫy cái đuôi,
nhẹ nhàng nhảy lên sô pha. Trên ghế sa lông có đặt một cái khăn mặt, nó nhớ rõ
tối hôm qua người kia dùng cái đó lau lông cho nó. Nó đạp lên khăn mặt,
nằm xuống, lăn một vòng, lại lăn một vòng, rồi lăn một vòng, đứng lên lắc lắc
đầu vẫy vẫy cái đuôi, lông trên người vẫn không khô, dính trên người vừa bết
vừa lạnh, cực kỳ khó chịu.
"Meo
meo meo..." Mèo nhỏ ngậm khăn mặt, mất rất nhiều sức kéo khăn đến chỗ Lục
Khiêm, theo bản năng dùng âm thanh hiền lành dịu ngoan cọ cọ đầu làm nũng bên
chân Lục Khiêm.
Lục
Khiêm lại một lần nữa bị sự thông minh của nó thuyết phục, nhận mệnh cầm lấy
khăn mặt ôn nhu giúp Mèo Con lau khô nước mưa trên người. Rất tò mò muốn biết
Mèo Con sau này lớn lên sẽ thế nào.
Sau
khi lau khô lông, mèo nhỏ thoải mái nằm trên ghế sa lông ấm áp mà ngủ một buổi
chiều. Từ tối hôm qua đến giờ, mưa vẫn không ngừng, bầu trời âm trầm trời đông
giá rét màn đêm buông xuống rất sớm, mèo nhỏ duỗi thắt lưng lười biếng, đưa mắt
nhìn không trung bên ngoài tối như mực, dùng móng vuốt vuốt mặt, tinh thần phơi
phới nhảy xuống sô pha, nó quyết định lại đi bắt chuột đem về đổi sữa!
Lục
Khiêm cả ngày đau bụng, đến lúc này cuối cùng cũng dừng lại, y buồn bực, hôm
nay cũng chưa ăn gì, sao có lắm thứ để thải thế, hơn nữa đồ đi ra không đen thì
chính là đen thui, ghê tởm chết người. Chỉ là, không biết có phải ảo giác của y
hay không, sau khi hết đau bụng, y cảm thấy tinh thần mình cũng không tệ lắm,
đi lại thoải mái, giác quan hình như càng linh hoạt, mà ngay cả làn da cũng
càng thêm trắng nõn nhẵn nhụi, giống như rác rưởi chồng chất nhiều năm trong
thân thể được dọn sạch, cả người từ trên xuống dưới bao gồm cả lỗ chân lông đều
có loại cảm giác thoải mái nói không nên
lời.
Cái
loại cảm giác này giống như là, ừm, đúng rồi, giống như là trong tiểu thuyết võ
hiệp đả thông hai mạch nhâm đốc, trong tiểu thuyết tiên hiệp hình như gọi là
thanh tẩy. Chẳng lẽ hồ nước thật sự có hiệu quả thanh tẩy?
Trong
lúc Lục Khiêm đang rối rắm có nên uống nước hồ lần nữa hay không, các trung tâm
giam giữ cách ly những người bị chứng 'sốt cao' trên toàn quốc xảy ra bạo loạn,
bởi vì liên tục có người bị 'sốt cao' biến thành tang thi, quân đội không do dự
giết chết vài người để hù dọa những người bệnh khác, không phải là diệt vong
trong trầm mặc, thì chính là bùng nổ trong trầm mặc*, người bệnh có lẽ đã nhìn
nhận được thực tế, cùng với người nhà nội ứng ngoại hợp, tập thể 'vượt ngục'.
(*:nếu
không phải im lặng chịu chết thì chính là im lặng rồi bùng nổ phản kháng, cảm
ơn hotaru98756, và, vượt ngục ở đây là trốn khỏi bệnh viện, vì bệnh viện bây
giờ giống một cái trại giam, người bệnh là tù nhân)
Người
người phẫn nộ, tang thi đói khát, quân nhân nhìn cảnh máu me mà kinh hãi và áy
náy, xung đột, đổ máu, tử vong, mỗi một phút liên tục diễn ra, tình thế ngày
càng nguy cấp. Không chỉ có Trung Quốc, các quốc gia khác trên thế giới cũng
tình trạng giống vậy, nhóm người chính phủ trong thời gian ngắn nhất tập hợp
tại tòa nhà hành chính của thành phố, khẩn cấp mời dự họp hội nghị về tương lai
của nhân loại.
Hội
nghị, các thế lực luôn ẩn mình giờ đây thi nhau nhảy lên sân khấu, tranh luận
không ngớt, vì lợi ích tập đoàn lớn nhất của mỗi người, nhiều lần đánh cờ
(tranh cãi). Ích lợi thiết thực ở ngay trước mắt, có ai để ý những tang thi nhỏ
bé kia?
Bóng
đêm dần dần bao phủ, Đặng Thanh nhìn những anh em họ hắn khinh thường thuê xe
chạy lên trấn trên, là sinh viên duy nhất trong nhà, cộng thêm giám đốc trong
công ty lớn, lời nói của Đặng Thanh trong Đặng gia tương đối có trọng lượng.
Hắn vừa nói hiện tại sắp có những tai nạn lớn hơn xảy ra, những thân thích có
nhà bị sụp liền thu xếp hành lí và đem theo đồ ăn cất trữ, vô cùng biết ơn đi
theo hắn di chuyển lên trấn trên.
Thời
điểm ban đầu trấn Thanh Đồng giàu có, dân cư từ bên ngoài đến làm công rất
nhiều, cho nên trên trấn có rất nhiều chỗ cho thuê trọ, gian phòng không lớn,
điều kiện cũng không tốt, theo nền công nghiệp trấn Thanh Đồng ngày càng xuống
dốc. Đặng Thanh mang theo bốn năm mươi thân thích, vào ở một khách sạn cách đó
không xá với giá cao ngất, khách sạn này đã nhiều năm kinh doanh ế ẩm, vừa thấy
khách đến là mắt sáng rực, các thân thích thoát khỏi sự lo lắng bất an, ai ai
cũng cảm kích và bội phục Đặng Thanh.
Trong bốn năm mươi thân thích, thanh niên khỏe mạnh có thể sử dụng có hai mươi người, dựa vào bọn họ, Đặng Thanh tin tưởng hẳn là có thể tạm thời bảo vệ vật tư trong tay. Hơn nữa lúc những người này tới, cũng không phải tay không mà tới, Đặng Thanh dặn họ mang hết đồ ăn theo, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, hắn không cần phải dùng vật tư của mình để nuôi những người này. Hơn nữa, hắn đã sắp xếp cho hai người em họ lái xe nông, ngày mai mang người đến những nông thôn xa thu mua lương thực, cho dù giá cả bao nhiêu, cứ mua trước rồi về tính sau, ở nông thôn tin tức chậm chạp, chỉ cần ra giá cao, chắc chắn sẽ có người bán. Chờ về sau tình hình loạn lạc, cướp đoạt là chuyện dễ dàng thôi.
Nông
dân cái gì cũng thiếu, nhưng không thiếu nhất là sức lực! Mà đàn ông Đặng gia
bọn họ, bao gồm cả hắn, mỗi người đều có thể lực trời sinh cậy mạnh, quả thực
là thiên thời địa lợi nhân hoà!
La
Đại Sinh nhìn thấy tất cả hành động của Đặng Thanh, trong lòng gã âm thầm sốt
ruột, vết thương ở cẳng chân không thể khép lại đang chảy nước mủ, càng làm
lòng gã loạn lên. Gã nên làm gì đây, cha mẹ gã đã sáu mươi tuổi, vợ gã đang
mang thai tám tháng, hôm qua bị chấn động xém chút là sinh non, rốt cuộc gã
phải làm gì bây giờ?
La
Đại Sinh giống như một con thú bị rơi vào bẫy, trong lòng buồn bực nóng nảy,
không ngừng tích lũy...
"Đại
Sinh, anh không sao chứ?" Vợ La Đại Sinh là Trần Liên đang mang thai, hai
tay chống thắt lưng bụng nâng cao, chậm rãi đi vào trong phòng. Gần đây, cô
phát hiện La Đại Sinh có gì đó không thích hợp, như là giấu diếm chuyện quan
trọng gì đó mà không nói cho cô.
Máu,
mùi máu, thơm quá...
"Á,
Đại Sinh, sao anh lại cào em?!"
La
Đại Sinh nghe tiếng hét của cô giật mình tỉnh táo lại, nhìn đến vết cào nhợt
nhạt trên tay vợ, đầu gã trống rỗng. Mình, mình vừa làm gì thế này? Trời ạ,
mình cào cô ấy? Mình còn muốn uống máu cô ấy, không, không, mình không muốn
biến thành tang thi, không thể biến thành tang thi!
La
Đại Sinh nắm tay Trần Liên, vết cào rất cạn, chỉ có chút tróc da. Loại trình độ
này hẳn là không có ảnh hưởng gì đúng không? Gã bây giờ còn chưa biến thành
tang thi mà, không phải sao? Không, không, giờ gã không thể ngồi đây chờ mọi
chuyện xảy ra được.
"Liên
Liên, anh có chuyện phải đi ra ngoài một lát, trong nhà có ba mẹ, em yên tâm
dưỡng thai, nhanh chóng sinh cho anh một đứa bé mập mạp." La Đại Sinh trên
mặt bày ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
"Lúc
này anh còn muốn đi đâu?" Trần Liên vừa nghe nóng nảy.
"Đừng
nóng vội, đừng nóng vội, anh đi ra ngoài bàn bạc chuyện này, sẽ nhanh trở về
." La Đại Sinh vội vàng đỡ Trần Liên ngồi xuống, nhìn những giọt máu trên
cánh tay cô, La Đại Sinh vô thức liếm môi.
"Đi
làm chuyện gì?"
"Chuyện
gì thì bây giờ chưa thể nói, nói chung là chuyện tốt."
La
Đại Sinh nói chuyện với Trần Liên một lát, lại sờ sờ bụng cô, cảm nhận được
trong bụng máy thai (em bé đạp), xém rơi nước mắt. La Đại Sinh dặn dò ba mẹ gã
vài chuyện, nói bọn họ đề phòng Đặng Thanh, chăm sóc tốt Trần Liên, gã vào
thành phố tìm lãnh đạo về quản lí tình hình.
La
Đại Sinh không hề vào thành phố, gã thừa dịp đêm tối đi đến cơ sở y tế mua vài
đồ dùng, mua cồn, cùng với các loại thuốc gã cảm thấy sẽ cần, sau đó mang theo
chút đồ ăn, trốn vào trong một nhà xưởng bỏ hoang. Nhà xưởng này rõ ràng là nhà
máy hóa chất đã chuyển nhượng của ông ngoại Lục Khiêm, bên trong tích rất nhiều
nước, La Đại Sinh đi vào bên trong, toàn bộ bị bao phủ bởi mùi thối, nhà xưởng
quanh năm suốt tháng tích lũy nguyên liệu vứt đi, rác rưởi hóa học biến nước
mưa thành màu đen. La Đại Sinh chân dẫm vào nước, miệng vết thương lúc đầu
không có cảm giác bây giờ nóng rát.
-
Lục
Khiêm uống thêm một ly nước hồ trong không gian, lần này chẳng những không tiêu
chảy, ngược lại cảm thấy tinh thần tốt hơn, liên tục vài ngày mỏi mệt ngủ không
ngon giấc cũng trở thành hư không. Nước này thần kỳ như thế, nếu Tiết Thần dùng
có thể giảm bớt nỗi thống khổ, hoặc là giảm ngắn thời gian tiến hóa của anh ấy
hay không?
Lục
Khiêm nghiêm túc cân nhắc một chút lợi và hại, y quyết định chờ Tiết Thần tỉnh
lại, trộn lẫn một chút nước hồ với nước khoáng cho anh ấy uống, thử xem có tác
dụng không.
Cả
ngày y làm cung tiễn nỏ, vừa mệt vừa buồn chán lại còn đói bụng. Y tìm chút
than củi trong nhà, lại thắp một ngọn nến, mệt nhọc cả buổi cuối cùng
cũng nhóm được bếp lò lên. Tùy tiện hâm lại chút cơm thừa còn dư để ăn, rửa
bát, thời gian vừa đúng bảy giờ tối, đúng lúc thử xem mình có thể ở trong
không gian được bao lâu.
Lục
Khiêm vào không gian, lấy hạt giống đã mua lúc trước ra, chọn vài loại dễ trồng
lại có sản lượng cao, như hạt ngô, cải thìa, rau xanh, vì không lãng phí mầm
mống, y chọn mỗi loại ba mươi hạt, ngoài ra còn cắt thêm ít khoai đến gần bãi
đất đen ven hồ nước. Làm xong chuyện, y rất có cảm giác thành tựu kiểm tra vật
tư trong không gian, thấy mình như đại địa chủ thời xưa.
Đắc
ý không được bao lâu, y đã bị không gian ném ra ngoài, ngã vào giường lớn mềm
mềm, y theo ánh sáng đèn pin nhìn thấy, đồng hồ hiển thị bảy giờ hai mươi lăm
phút, y có thể ở trong không gian nhiều hơn kiếp trước mười phút. Lục Khiêm thử
lần nữa tiến vào không gian, nhưng làm cách nào cũng không vào được. Nếu giống
mạt thế kiếp trước mà nói, lần tiếp theo y có thể tiến vào trong không gian là
sau 12 giờ đêm, hơn nữa 25 phút này là thời gian giới hạn của không gian, một
ngày dù ra vào không gian bao nhiêu lần, một khi vượt quá 25 phút giới hạn, sẽ
không thể tiến vào không gian. Lục Khiêm càng rối rắm hơn, Tiết Thần chỉ có thể
ở trong không gian mười lăm phút, ít hơn y mười phút, nghĩa là một khi
gặp nguy hiểm trí mạng, tỷ lệ sống sót của Tiết Thần càng nhỏ, mà y tuyệt đối
không mặc kệ Tiết Thần được. Nên làm cái gì bây giờ đây?
"Meo
meo meo ngao!" Tiếng kêu của Mèo Con đánh gãy suy nghĩ của Lục Khiêm, nó
nhẹ nhàng nhảy lên trên giường, đi hai vòng trên chăn mềm mại, rồi ngoan ngoãn
nằm úp sấp trong ngực Lục Khiêm, ánh mắt màu hổ phách vì thoải mái mà sáng lên,
nó thích mùi trên người người này.
Nhìn
dáng vẻ cố gắng miễn cưỡng của mèo nhỏ, Lục Khiêm cũng thấy có chút mệt
nhọc, ôm mèo nhỏ chui vào chăn ngủ, đây là lần đầu tiên có cảm giác yên bình kể
từ khi trọng sinh đến nay.
Nhận xét
Mèo nhỏ đáng yêu quá ❤
Trả lờiXóa