TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 81

 

Nhắc lại: Cấp tang thi trong truyện này:

Cấp 1: Tang thi con người

Cấp 2: Tang thi động vật

Cấp 3: Liếm thực giả

Cấp 4: Bò sát giả

Cấp 5: Cấp tốc giả

Cấp 6: Xé rách giả

Cấp 7: Tàn sát giả

Cấp 8: Bạo quân

Cấp 9: Trí tuệ giả

Chương 81: Tiếp theo 

Thời gian một tháng đủ cho Lục Khiêm bắt tay vào sắp xếp hợp lí các cửa hàng, việc kinh doanh không hẳn là tốt lắm, nhưng có thể giải quyết được một phần hàng tích trữ trong kho, đồng thời đủ đổi chút vật tư có ích. 

"Đoàn trưởng, bên trên lại có thêm nhiệm vụ càn quét vòng vây tang thi, ngài có muốn nhận hay không?"

Ngô Lương cẩn thận hỏi, gần đây đoàn trưởng tỏa nhiều khí lạnh, đủ để đông cứng một người trong cái thời tiết nóng bức này đó có biết không? Phó đoàn, các anh về nhanh đi, tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!

Lục Khiêm không quan tâm ngồi chơi mèo, thầm nghĩ, gần đây chính phủ thường xuyên ban hành lệnh càn quét, ban đầu là mười ngày nửa tháng một lần, hiện tại hai ba ngày một lần, xem ra tốc độ tiến hóa của tang thi ngày càng nhanh.

Với tốc độ phát triển như thế này, bên ngoài thành phố A sớm muộn cũng hình thành tường vây tang thi. Kiếp trước vào thời điểm này, y và Tiết Thần vẫn đang ở phía Nam, sau nghe thấp thoáng có người nói, thành phố A bị tang thi vây thành một hai tháng liên tục, mãi đến khi nghiên cứu ra công cụ quấy nhiễu tang thi thì tình huống mới tốt lên. 

Công cụ quấy nhiễu tang thi, thật ra chỉ là quấy nhiễu về tinh thần, thứ này đã được phát minh cơ bản trước mạt thế, nghe nói còn bị Mỹ đưa lên chiến trường thực nghiệm, bởi vì lực chiến kinh khủng thêm vào đó còn gây ra ảnh hưởng với người xung quanh, ở những quốc gia yêu thích hòa bình, nó chỉ được sử dụng trên chiến trường, ít nhất thì chưa từng thấy nó xuất hiện ở đâu khác ngoài chiến trường.

Công cụ quấy nhiễu tập trung vào không chế trụ cột tinh thần của tang thi, nó sẽ truyền ra tín hiệu sóng điện từ có mệnh lệnh 'chuyển hướng' 'ở phía trước không có thức ăn' 'ở phía trước có nguy hiểm', quấy nhiễu bản năng tìm kiếm thức ăn của tang thi, có tác dụng khiến bọn chúng chạy vòng vèo. Tuy rằng không có hiệu quả công kích, cũng chỉ quấy nhiễu được tang thi dưới cấp bốn, nhưng lại giải quyết được tường vây tang thi, dù sao tang thi cấp bốn cao cấp tính từ đầu đến cuối mạt thế nhiều nhất chỉ khoảng trăm vạn, mà tang thi dưới cấp bốn thì đông nghịt, tổng số hơn triệu. 

Đương nhiên, công cụ này chỉ lừa được tang thi cấp thấp, chờ 'Bạo quân' hay thậm chí là 'Trí tuệ giả' trong truyền thuyết xuất hiện, cái gọi là công cụ quấy nhiễu tang thi sẽ trở thành thứ vô dụng.

Lục Khiêm kéo lại dòng suy nghĩ đang bay xa, trong thư từ bí mật do Tiết Thần và Lục Tốn gửi về, tính thời gian hai người họ đến tỉnh H, hẳn là sắp quay về, chỉ mong bọn họ có thể về kịp hoạt động càn quét lần này.

Đối với Lục Tốn và Tiết Thần, Lục Khiêm đã chuyển từ lo lắng khẩn trương sang thoải mái dần. Trở thành cường giả, mới là con đường bọn họ nên đi.

"Nhận lệnh, đợt càn quét lần này, đoàn chúng ta xuất toàn lực." Lục Khiêm cong đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm Mèo Con, mèo sung sướng meo meo, ánh mắt mơ màng, dáng vẻ hưởng thụ miễn bàn. 

Quả nhiên những ngày độc chiếm chủ nhân là những ngày hạnh phúc nhất, mèo méo meo mèo meo!

Ngô Lương gật đầu đồng ý, nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt có chút không tốt: "Đoàn trưởng, tôi nghe nói hình như đợt lệnh này không có ai nhận, nếu chúng ta xuất toàn lực lỡ như..." 'Gặp nguy hiểm' ba chữ nằm ngay đầu lưỡi Ngô Lương sắp phun ra, lại nuốt xuống.

Vận động càn quét liên tục làm không ít đoàn thương tổn sức lực, mọi người chẳng ai tự nguyện đi nhận loại công tác vừa nguy hiểm lại không được trả công tương xứng, là chuyện hợp tình hợp lý. Lần trước Vuốt Đen tham gia, đã tổn thất không nhỏ, đứng ở góc độ suy xét lợi ích cho đoàn, trong lòng Ngô Lương thật sự không quá tán thành lần hoạt động này.

Lục Khiêm trầm giọng nói: "Rất nguy hiểm, thế nhưng, cũng xem như một đợt rèn luyện khó có được. Chuyện này quyết định vậy đi, cậu đi thông báo, hai ngày tiếp theo tạm gác các nhiệm vụ trong đoàn lại, để mọi người nghỉ ngơi và hồi phục cho tốt."

Rời khỏi phòng, Ngô Lương vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng đoàn trưởng làm vậy vì mục đích gì? Rèn luyện là một lý do, đi đón nhóm của phó đoàn cũng được, nhưng, hắn vẫn cảm thấy Lục Khiêm làm vậy là có lý do của riêng y. Với cái tính chi li không chịu thiệt thòi của đoàn trưởng, thật sự vui lòng nhận cái nhiệm vụ nguy hiểm không có tí lợi ích nào của chính phủ, đánh chết hắn cũng không tin! Phải biết, trong khoảng thời gian liên tục ra ngoài làm nhiệm vụ này, thành viên trong đoàn đã đổi một phần tư người mới.

Ngô Lương nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt trắng bệch, dừng bước, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi. Sẽ không, đoàn trưởng tuyệt đối sẽ không phải loại người như thế, vì tìm cao thủ lợi hại gia nhập đoàn, mà để những người già trong đoàn đi chịu chết, loại chuyện điên rồ này, đoàn trưởng y tuyệt đối sẽ không làm! 

Nhưng nghĩ đến những dị năng giả mới gia nhập đoàn gần đây, trong lòng Ngô Lương có chút chua xót, thôi vậy, nghĩ thêm nữa cũng vô dụng, Lục Khiêm có tính toán ra sao đi chăng nữa, cũng không tới lượt hắn quản, hắn chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.

"Meo meo, meo meo!" Mèo Con hai mắt sáng long lanh liên tục làm nũng, đuôi quấn lấy cổ tay Lục Khiêm, cục lông mềm mềm mập mập thật sự rất làm người ta yêu thương.

Lục Khiêm xoay xoay cổ tay, cười xoa đầu nó, "Được rồi, đừng làm nũng, tao muốn làm việc."

"Meo meo." Mèo Con vô tội chớp mắt, tròng đen tròn xoe, thoạt nhìn rất đáng thương.

Nhặt mèo về nuôi đến giờ đã được nửa năm, mèo vẫn chưa học tập tính cai sữa, hiện tại càng miễn bàn. Lục Khiêm búng ót nó, từ túi áo lấy một viên tinh hạch của Bò sát giả đó tươi đặt trong lòng bàn tay.

Mắt mèo lóe sáng, meo meo một tiếng, nhào về phía trước, hai móng vuốt mập mạp chộp lấy tinh hạch, vươn đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm liếm. 

Rõ ràng chỉ là món đồ không có mùi vị gì, Mèo Con lại thấy ngon hơn cả thịt, mùi chỉ thua sữa tươi chủ nhân cho nó một chút.

Nghĩ đến sữa thơm ngào ngạt, Mèo Con bắt đầu oán giận, lâu rồi nó chưa được uống, chủ nhân thật nhỏ mọn. Mèo Con bất mãn kêu to hai tiếng, thấy chủ nhân không thèm liếc mắt đến mình, bất chợt xù lông, ngậm tinh hạch nhảy xuống bàn, ngồi xổm dưới góc tường không có ánh mặt trời, thoải mái lăn hai vòng, kiên quyết xoay mông với chủ nhân keo kiệt.

Ngoài cửa sổ, thực vật gieo trồng trên khu đất trống của khu biệt thự dưới sự tập kích của mặt trời và cát bụi, cúi đầu ủ rũ, người phụ trách trồng trọt và người quản lý không biết tìm đâu ra cái mũ bảo vệ mà đội, nghiêm túc nhổ đám cỏ dại cứng đầu, chăm sóc từng gốc thực vật. Khuôn mặt phơi nắng nhiều biến thành màu đồng cổ, trong ánh mắt chết lặng mà khàn khàn mang theo nghiêm túc sợ hãi gần như thành kính không thể che dấu.

Bao nhiêu năm rồi, theo khoa học kỹ thuật phát triển, tự tin của con người không ngừng bành trướng theo, mọi người không có tí kiêng kị nào ra sức phá hoại, ép cạn hành tinh này, khoa học kỹ thuật đem đến nhiều tiện lợi và năng lượng, khiến con người mất đi sự kính ngưỡng và sợ hãi thuở ban đầu với thiên nhiên và tai họa. Cho đến khi tại hoa mang tính hủy diệt như tận thế đến, kiêu ngạo và tự tin của con người sụp đổ trong phút chốc, sợ hãi như thủy triều bao phủ từng người, đau khổ vùng vẫy trong đại dương tuyệt vọng và tử vong, sống cuộc sống thống khổ như cái xác không hồn. 

Trong tận thế bi ai này, con người và tang thi khác nhau là bao?

Trong tận thế bi ai này, con người có đủ khả năng chống chọi với tang thi không?

Trong tận thế bi ai này, người thật sự còn có thể tái hiện lại khung cảnh phồn hoa ngày xưa sao?

Trong mắt Lục Khiêm phủ đầy mờ mịt, sống lại một kiếp, y không chỉ có được kinh nghiệm đối đầu với tang thi, mà y còn hiểu rõ rằng, theo dòng chảy thời gian, theo hoàn cảnh tự nhiên đang bị virus X tàn phá từng ngày, hành tinh xanh này không còn đất cho loài người cắm cờ nữa.

Nếu như không có tại họa lần này, qua hai trăm năm nữa có lẽ con người còn có một tia hy vọng rời khỏi trái đất đi vào vũ trụ tìm đường sống, mà hiện tại... Chỉ là người si nói mộng.

Lục Khiêm nghĩ, cá dương ẩn dưới bàn tay xuất hiện, nhìn cá dương trắng mượt, Lục Khiêm không cam lòng. 

Biết rất rõ ràng có một đường sinh cơ, biết rất rõ trong vũ trụ còn vô số hành tinh tương tự trái đất, lại chỉ có thể yên lặng chờ chết, loại thống khổ này không khác gì kẻ đang chìm trong nước nhìn thấy một khúc gỗ ở ngay trước mắt, nhưng cố gắng đến mấy vẫn không thể với tới.

Lục Khiêm cười cười tự giễu, đây chính là lòng tham của loài người. Đời trước, y nghĩ, nếu như tìm được Lục Tốn, dù phải chết chung với tang thi cũng không nuối tiếc. Đời này, tìm được Lục Tốn, y lại nghĩ, nếu ba người bọn họ có thể an bình sống thọ đến hết đời rồi yên nghỉ ngay tại nhà thì tốt rồi.

Càng nói càng mắc cười, bắt đầu từ khi nào, sống thọ và chết tại nhà cũng thành hy vọng xa vời của nhân loại?

Có lẽ, phải tranh thủ tận hưởng thú vui cuộc sống hiện tại mới đúng.

Không biết nghĩ tới điều gì, một vệt hồng hồng  hiện lên hai bên gò má Lục Khiêm. XX (văng tục), chờ thằng nhóc thối Lục Tốn trở về, nhất định phải hỏi rõ ràng virus G.V trong máy tính rốt cuộc là cái gì! (aigo, chắc mấy thím cũng biết rồi, GV là sếch gey đó mờ)

Lúc này, Lục Tốn đang dùng kính viễn vọng nhìn tường vây tang thi thành phố A ở phía xa xa tự dưng hắt xì cái mạnh. Hắn sờ sờ mũi, thầm nghĩ, chẳng lẽ là Khiêm nhớ mình?

"Anh nói dạo gần đây chính phủ sắp xếp càn quét?" Ban đêm, sau khi tìm được nơi nghỉ chân, Tiết Thần vừa ăn bữa tối đơn giản, vừa hỏi chuyện một người đang ngồi đối diện.

"Đúng vậy." Người đàn ông trung niên nuốt một ngụm nước bọt, vội trả lời: "Gần đây tốc độ tang thi tụ tập càng lúc càng nhanh, chính phủ ba ngày năm ngày sẽ cho người đi dọn dẹp một lần, nếu tôi đoán đúng, nhiều nhất là qua ba ngày nữa, chính phủ sẽ dọn dẹp lần hai." 

Người đàn ông trung niên là một người thường, ỷ mình sức lớn, cùng vài người bạn lập nhóm đi giết tang thi đổi lương thực, ai ngờ gặp Bò sát giả, một chuyến đi bảy người chết bốn, còn lại hắn và hai người khác được Vuốt Đen đi ngang qua cứu. Tìm được đường sống trong chỗ chết, bây giờ bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc nương nhờ đoàn.

"Ừ, tôi biết rồi, anh đi ra ngoài trước đi." Đợi người đàn ông trung niên rời khỏi phòng, Tiết Thần quay đầu nhìn Lục Tốn sắc mặt không tốt lắm: "Bây giờ đi, hay vẫn chờ?"

Lục Tốn vuốt mũi, cố gắng hồi phục dòng suy nghĩ trong não: "Chờ, tang thi nhiều hơn so với lần trước chúng ta gặp, cố vượt lỡ như không đi được." Từ lần bị sét đánh kia, hắn không ngừng hấp thu năng lượng của tinh hạch, cảm ứng 'tư tưởng' tang thi của hắn càng linh hoạt , đói khát, thích máu, tàn nhẫn, thống khổ, oán hận ... Tràn đầy đáy lòng hắn, không ngừng quấy nhiễu tư tưởng của hắn, có đôi khi hắn chợt nghĩ, có ngày nào đó hắn sẽ mê mang chìm vào dòng 'tư tưởng' đó không.

"Cậu không sao chứ?" Tiết Thần thấy hắn sắc mặt tái nhợt nhìn không giống người, lo lắng hỏi.

Lục Tốn cong môi trả một nụ cười tà ác: "Quan tâm tôi à?"

Tiết Thần bị nghẹn một chút, cúi đầu nhồi cơm vào mồm, anh rảnh háng lắm mới lo lắng cho tên khốn này!

Ở một căn phòng khác, Chu Bân hung hăng trừng mắt nhìn thiếu niên trước mắt: "Không cho giả vờ đáng thương, cho dù cố tỏ vẻ đáng thương tôi cũng không cho cậu!"

"Ngao nha..." Thiếu niên ngồi xổm dưới đất, ánh mắt trong suốt màu xanh da trời chuyên chú nhìn vào ngực Chu Bân... cái bát trong ngực Chu Bân, chép chép miệng, bụng thật sự rất đói. 

"Được rồi, cuối cùng, đây là lần cuối cùng, ăn xong đừng có bám dính tôi nữa." Chu Bân thua cuộc lần thứ n, khuôn mặt bánh bao nhăn nhó chia một phần ba thức ăn trong bát mình ra. Ôi trời ạ, cậu cũng rất đói bụng, nuôi hai thú cưng áp lực quá lớn.

Thiếu niên bật người trưng ra gương mặt tươi cười ngốc ngốc, dùng đầu cọ cọ tay Chu Bân lấy lòng, cao hứng bưng bát, đầu chui vào trong bát.

"A Lang, tôi đã nhắc cậu bao nhiêu lần rồi, dùng đũa, phải dùng đũa!" Chu Bân tức khó thở trừng thiếu niên, nhìn ánh mắt thiếu niên ngây thơ luống cuống, trong lòng mềm nhũn, quệt mồm nói: "Lần này bỏ qua, lần sau nếu cậu không chịu dùng đũa, không cho cậu ăn cơm nữa." Chu Bân hình như đã hiểu tại sao chị cậu luôn thở dài với cậu.

A Lang vô tội không biết mình sai ở đâu, cúi đầu tiếp tục giống như sói liếm đồ ăn trong bát, trong con ngươi thuần khiết như trời xanh hiện lên một tia gian manh, khóe miệng cong lên tỏ vẻ thực hiện được ý đồ.



    Chương 82-83

Nhận xét