TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 82-83

 

Chương 82: Chuyện xấu (1)

Ba ngày sau, chính phủ tuyên bố vận động càn quét tiến hành đúng hạn, đáng tiếc hiệu quả không cao. Nguyên nhân là dù liên tục ra lệnh tấn công, vẫn không đạt được thắng lợi nào mang tính đột phá, khiến các ông lớn trong quân đội tính toán nham hiểm trong lòng nhưng không được lợi nên oán khí tràn lan, hành động lần này chỉ làm cho có lệ, nhân viên được điều động toàn là vật hi sinh, thậm chí có không ít người trước khi thực hiện nhiệm vụ vẫn chưa được phát cho viên đạn nào. Cố tình lần này trong số tang thi lại xuất hiện hơn hai mươi Bò sát giả, mấy trăm Liếm thực giả, càng đáng sợ hơn là chúng nó hoạt động tập thể, hiện tại căn bản không đủ nhân lực để chống chọi. 

Cũng may vận may của nhóm Lục Tốn không tệ, dựa vào uy áp Lục Tốn, và năng lực cảm giác của Chu Bân, khó khăn né tránh mấy 'đoàn đội' tang thi đáng sợ này, vả lại khi bàn bạc nội bộ đánh giá tình hình lần này, trận này thua là cái chắc rồi, nên cả đoàn lòng bàn chân như bôi dầu nhanh chóng quay về thành phố.

Nhìn Lục Khiêm thái độ ôn hòa, làm Lục Tốn và Tiết Thần cảm thấy thấp thỏm, vốn hai người đã có sẵn kế hoạch đáng khinh, lần này về phải yêu cầu được tiếp đón nồng nhiệt ít nhất là cũng một nụ hôn đủ tiêu chuẩn, nếu điều kiện cho phép, có thể lăn giường lại càng tốt. Nhưng hiện tại đừng nói hôn, Lục Khiêm không thèm quan tâm bọn họ, thậm chí khi về thành phố cũng không ngồi chung xe với họ. (Editor: thím nào chưa hiểu thì: Lục Khiêm dẫn đoàn đi càn quét đã gặp được nhóm Lục Tốn đang trên đường về như dự đoán của Lục Khiêm nên hai nhóm gộp lại quay về thành phố)

Qua trạm kiểm tra an ninh giao tiền thuế, về thành phố A, Lục Tốn và Tiết Thần cảm thấy không khí uể oải hơn nhiều so với lúc họ rời đi, toàn bộ thành thị cũng không sạch sẽ như trước, mặt đường phủ một lớp bụi màu vàng, gió to nổi lên, bầu trời trong xanh nay nhuốm màu u ám như màu đất, người đi trên đường che miệng che mũi vội vội vàng vàng, trong mắt toát lên vẻ mê mang và tuyệt vọng. Toàn bộ thành phố vang vọng âm thanh an ủi vô nghĩa của chính phủ, giọng nữ MC nhịp nhàng dõng dạc,  không kích thích được chút ý chí chiến đấu nào của người dân. 

Đám người đứng tụ tập bên đường, có người đứng trên bàn đánh bóng bằng gỗ, hoa chân múa tay nước miếng bay tứ tung vui sướng tuyên truyền cái gì đó, người đứng xem vẻ mặt hoảng sợ, có người thành kính quỳ xuống đất, có người yên lặng tính toán, một lát sau, xe cảnh sát gào thét chạy tới, súng vác trên vai, đạn lên nòng – một cảnh sát muốn bắt người đứng trên bàn đánh bóng, trong đám người không biết có ai bắn lén, cảnh sát ngã xuống đất, ngã tư đường đang yên tĩnh lập tức bùng nổ.

Rất nhanh, trên đường, có người do dự, một ông lão lớn tuổi quỳ dưới đất gào khóc, đứa trẻ con luống cuống trốn ở góc nhà, người phụ nữ trẻ tuổi điên cuồng giãy dụa, bị cảnh sát mạnh mẽ kéo lên xe, một tên đàn ông hơi lớn tuổi vẻ mặt khiêm tốn nhận bao lương thực cất vào túi áo. 

Lục Tốn rất ít xem phim cổ trang, lâu lâu xem được một hai tập, lần nào cũng bị câu "Ban ngày ban mặt, dám bắt ép gái nhà lành" trong phim hố không nhẹ, ai ngờ, cuộc đời này có cơ hội được nhìn thấy một ví dụ rõ ràng sinh động như thế. Đương nhiên, tình huống trước mắt cũng không được xem là bắt ép gái nhà lành chân chính, nhiều nhất chỉ có thể xem như 'bán vợ đổi thức ăn', mà chuyện 'bắt gái nhà lành' ở một số căn cứ nhỏ không phải chuyện lạ lẫm gì, nhưng chuyện như vậy mà cũng xảy ra ở thành phố A  bị chính phủ quản lý nghiêm ngặt, điều này có nghĩa là gì?

Xe củaVuốt Đen đi trên đường, cát vàng chưa rơi xuống đất, người đứng hai bên đường đã đỏ mắt.

"Trâu bò ghê, nếu tôi cũng có thể gia nhập Vuốt Đen thì tốt rồi." Có người cực kỳ hâm mộ nói.

"Gì, anh có cửa?" Có người xem thường: "Ai mà không biết trong Vuốt Đen toàn là cao thủ, hơn nữa hiện tại họ chỉ tuyển dị năng giả, với người như anh, chờ kiếp sau đi." 

"Hừ, lỡ đâu sau này tôi trở thành dị năng giả thì sao? Chờ tôi thành dị năng giả, chuyện đầu tiên là đi đăng ký gia nhập đoàn!"

"Thằng nhóc, chí hướng không tồi, cố gắng phấn đấu đi." Có người cười vỗ vỗ bờ vai của anh ta.

Thanh niên lúc đầu có chút không vui, nhưng nhìn thấy huy chương người đàn ông đeo trước ngực, ánh mắt lập tức sáng như tuyết, gương mặt màu đồng ửng đỏ: "Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ cố gắng."

Người đàn ông không quan tâm cười cười, vẫy tay, rời đi với vài người trông rất mạnh mẽ khác.

"Không ngờ tôi được nói chuyện với của Vuốt Đen, trâu bò quá mà ơi..." 

"Ngu ngốc!" Trong giọng nói rõ ràng là các loại hâm mộ ghen tị.

Người một lòng muốn gia nhập Vuốt Đen giống thanh niên không hề ít, sợ là tìm khắp thành phố A cũng không tìm ra nơi nào có đãi ngộ tốt như đoàn, một khi gia nhập không chỉ có cuộc sống được bảo đảm, còn được 'võ lâm cao thủ' trong truyền thuyết huấn luyện, khi chiến đấu có vai trò ngang nhau, gần như không ai chiếm lợi được từ thành viên của họ, sao có thể không làm người hâm mộ cho được? Có thể nói, mỗi một thành viên của Vuốt Đen đều là người mà những nơi khác đặc biệt tìm kiếm, nhưng đến hiện tại, các đoàn khác đưa ra điều kiện ưu đãi ngày càng nhiều, người rời khỏi Vuốt Đen lại ngày càng ít, mà những người trước kia bỏ đi bây giờ hối hận sớm biết như thế đã không đi. 

Chính bởi vì như thế, Lục Khiêm cũng không quá lo lắng trong đoàn sẽ có tình huống thiếu thành viên, dù sao thì thành phố A cũng là một căn cứ sống sót rất lớn chứa hơn mấy trăm vạn người, mà số lượng thành viên của một đoàn lính đánh thuê được quy định được chỉ vài ngàn người, chỉ cần đoàn của y thực lực mạnh phúc lợi tốt, có vô số người ưu tú tìm đến khóc xin gia nhập đoàn.

Kiểm kê hết hàng hóa cất vào kho tốn rất nhiều thời gian, loay hoay bận bịu mãi đến 9 giờ mới xong. Tiết Thần và Lục Tốn mặt dày lượn lờ trước mặt Lục Khiêm làm ra vẻ săn sóc cả một buổi chiều, nhận được ánh mắt khinh thường, Lục Khiêm vẫn vẻ mặt ôn hòa, hai người gấp vò đầu bứt tai. 

"Tiểu Khiêm, tôi có mang quà về cho cậu này." Tiết Thần tắm rửa nhanh gọn, thay một bộ đồ thoải mái, cả người toát lên vẻ an nhàn. Rốt cuộc vẫn là ở nhà mình thoải mái nhất. Tiết Thần da mặt dày đã tự động xem căn biệt thự như ổ nhỏ tình yêu của anh và Lục Khiêm, về phần Lục Tốn đáng ghét, đã bị anh vứt ra sau đầu.

Lục Khiêm không quan tâm ôm mèo gãi gãi cằm, rõ ràng trong lòng thật ra rất vui khi hai người bình an trở về, trên mặt lại tỏ vẻ lạnh nhạt: "A, cái gì vậy?" 

Mèo Con thoải mái đưa cằm ra, nhưng lỗ tai cảnh giác dựng thẳng, hiển nhiên nó cực kỳ không chào đón hai người Tiết Lục trở về, nhất là hai tên khốn đó vừa về đã bám theo chủ nhân mà ăn hiếp nó! Cái đuôi bây giờ dựng lên rất đau đó, bại hoại, bắt nạt mèo!

"Cậu chờ tí, tôi ra xe lấy." Tiết Thần cười ôn nhu, mặt treo vẻ chân chó.

Vừa về đã lo chạy đi xum xoe, chưa dọn hết đồ trên xe xuống. Tiết Thần đến gara, tìm trong túi du lịch cả nửa ngày vẫn chưa tìm thấy lăng tinh đâu.

"Chết tiệt, thằng nhóc thối Lục Tốn."

Chờ Tiết Thần vô cùng lo lắng chạy về phòng khách, vừa lúc thấy Lục Tốn cầm lăng tinh xanh bích sáng bóng xum xoe. 

"Khiêm, vài ngày nữa là sinh nhật anh, đây là quà em tặng cho anh, thích không?" Lục Tốn đặt hộp trang sức tinh xảo lên tay Lục Khiêm, nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh Lục Khiêm, thuận thế hôn trộm một cái. Cảm xúc lành lạnh mềm mại làm tâm trạng đang căng thẳng của hắn bình tĩnh trở lại, ngửi hương sữa tắm bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái mát mẻ trên người Lục Khiêm, đáy lòng có sự yên bình thỏa mãn và xao động không nói nên lời.

"Lục Tốn, cậu đừng có quên rằng món quà này có một nửa công lao của tôi chứ?!" Tiết Thần nghiến răng, bước đến bên cạnh Lục Khiêm, một phát tát bay mèo nhỏ, quang minh chính đại ngồi bên trái Lục Khiêm. Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát, Lục Khiêm có chút phản ứng không kịp.

"Mùi thơm thật." Tiết Thần không thèm để ý ánh mắt tóe ra lửa của Lục Tốn, "Thích món quà này của chúng tôi không?"

Lục Khiêm ánh mắt phức tạp, cầm lấy lăng tinh trong hộp, dưới ánh nến u ám, ánh sáng lăng tinh nhu hòa, như soi vào lòng y. 

"Mất không ít sức đúng không?" Lăng tinh cấp bốn đại diện cho thực vật biến dị cấp bốn, lấy thực lực bây giờ của Lục Tốn cùng Tiết Thần, không bỏ công bỏ sức tuyệt đối không lấy được nó. Đầu ngón tay Lục Khiêm nhẹ nhàng cọ qua góc cạnh bén nhọn của lăng tinh, trong lòng cảm khái, quả nhiên thả bọn họ ra ngoài trải nghiệm mới là lựa chọn chính xác.

"Không nhiều lắm, đều nhờ vào mấy tổ hợp dị năng mà Khiêm chỉ tụi em." Lục Tốn không cho Tiết Thần có cơ hội mở miệng, một mạch liền lạc kể cho Lục Khiêm nghe về chuyến đi của họ, ánh mắt thâm tình còn không quên giả vờ đáng thương đòi phúc lợi an ủi, tiện tay đuổi Tiết Thần mặt đen thui đi nấu cơm chiều. 

Lục Khiêm nghe hành trình gian nan ngập trùng mà họ trải qua, tức giận trong lòng cũng tiêu tan dần, khả năng quan sát sắc mặt của Lục Tốn không tồi, đối tượng là Lục Khiêm thì càng miễn bàn. Thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Khiêm từ lạnh lùng chuyển thành ôn hòa, nhìn ánh mắt của y không phải thản nhiên mà là lo lắng đau lòng, bật người được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Khiêm, anh biết không, tại thời điểm nguy hiểm, em luôn nghĩ rằng, cho dù thế nào, dù phải hi sinh đến mức nào, em nhất định phải về, nhất định phải gặp lại anh." Lục Tốn nhìn Lục Khiêm, con ngươi đen láy cất dấu sự nguy hiểm.

"Anh chính là ý nghĩa để em tồn tại." Nói xong, Lục Tốn ôm lấy Lục Khiêm, âm thanh trầm thấp mà ôn nhu: "Không cần từ chối em... tụi em theo đuổi, được không?"

Nghe lời nói cẩn thận có ý lấy lòng của Lục Tốn, Lục Khiêm trong lòng bỗng đau đớn, giống như bị mê hoặc, khẽ gật đầu: "Ừ." 

Lục Tốn vốn không định gộp Tiết Thần vào lời nói của mình, càng không nghĩ tới việc anh trai bảo bối mỗi lần nhắc đến chuyện này liền trốn tránh như đà điểu của hắn lần này dễ dàng đồng ý như vậy, sợ muốn rớt tim bên lề!

Lục Tốn đang định quang minh chính đại hưởng thụ phúc lợi, ăn chút đậu hủ, còn chưa kịp xem xét sẽ bắt đầu từ đâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Đi mở cửa." Lục Khiêm đẩy Lục Tốn ra, hai má ửng hồng.

"Không cần lo cho bọn họ..." Lục Tốn oán khí tận trời, đúng lúc ghê ha, vất vả lắm Khiêm mới đồng ý! Chết tiệt, hắn nhất định phải xé xác tên ngoài cửa! Đáy mắt Lục Tốn xuất hiện một tia sát khí làm người ta sợ hãi. 

"Cái gì?" Lục Khiêm mắt phượng nhướn lên, liếc nhìn hắn.

"A..." Lục Tốn không cam lòng, sát khí nháy mắt bay sạch.

Ngoài cửa, đôi mắt trong suốt như trời xanh của A Lang hiện lên vẻ kinh ngạc, giảm bớt đề phòng trong lòng.

"Đã trễ thế này, mấy nhóc tới đây làm gì?" Lục Tốn mở cửa, tức giận hỏi Chu Bân.

Chu Bân thấy sắc mặt Lục Tốn đen thui, thấp thỏm, nhìn nhìn A Lang, cố lấy dũng khí nói: "A Lang nói cậu ấy muốn tìm anh Lục." 

"Cậu ta?" Lục Tốn ngay từ đầu đã không đồng ý Chu Bân dẫn A Lang về thành phố A, người này không rõ lai lịch, lại là đứa trẻ được nuôi bởi sói, không biết nói tiếng người, chỉ có Chu Bân giao lưu được với cậu ta, cố tình cậu ta không chịu nói ra lai lịch thực sự. Nếu không vì nể tình Chu Bân đau khổ cầu xin, hắn nhất định không cho phép người như thế đi theo, cho dù A Lang có giá trị vũ lực rất cao. Mà bây giờ, cậu ta đòi gặp Lục Khiêm, rốt cuộc là có ý gì?

Đối mặt với ánh mắt săm soi của Lục Tốn, A Lang không sợ hãi chút nào, đôi mắt trong suốt thẳng tắp nhìn Lục Tốn, thậm chí còn mang theo vài phần uy hiếp, hiển nhiên cậu ta rất bất mãn khi nãy Lục Tốn thô lỗ với Chu Bân.

"Vào đi."

Vào phòng khách, Chu Bân giới thiệu một chút về A Lang, lời nói hơi run rẩy: "Anh Lục, A Lang nói cậu ấy có đồ muốn đưa cho anh." 

Lục Khiêm yên lặng đánh giá A Lang, cậu thiếu niên kỳ lạ này từ trên xuống dưới trông hoang dã kiệt ngạo bất tuân, một ít động tác thoạt nhìn như loài sói, còn có thể giao lưu với Chu Bân bằng 'thú ngữ', trông không giống giả vờ. Nhưng y không nhớ mình có quen biết người này, dù kiếp trước hay kiếp này.

"Cái gì vậy?"

A Lang mở ba lô, từ trong ba lô lấy ra một cái tráp bằng gỗ lim đưa cho Lục Khiêm: "Sư phụ, nói, đưa, anh. Anh, chuyện xấu."

Giọng điệu cổ quái của A Lang làm mọi người thấy lạ, Lục Khiêm cùng Lục Tốn liếc mắt nhìn nhau một cái, cẩn thận mở tráp ra. 

Một vật kim chúc* lẳng lặng nằm trong hòm, hình dáng giống súng lục, bề mặt trơn bóng, có khắc chữ và hoa văn thần bí mà phức tạp, thoạt nhìn rất xinh đẹp, tinh xảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật đến từ ngoài hành tinh. (*: vật có thuộc tính kim loại)

Lục Khiêm cẩn thận lấy nó ra, trong lòng bàn tay đột nhiên có cảm giác nóng cháy.

Chương 83: Chuyện xấu (2)

Không chỉ Lục Khiêm, Lục Tốn đứng sau lưng y cũng có cảm giác lòng bàn tay phải nóng lên, hai anh em vô cùng ăn ý lặng lẽ nhét tay vào túi quần, trong lòng âm thầm buồn bực sao ngọc bội lại sinh ra phản ứng với vật này như thế. 

Chẳng lẽ thứ này có gì đặc biệt?

"Đây là gì?" Lục Khiêm lật qua lật lại nó một lúc lâu, chỉ cảm thấy vật trong tay rất đẹp rất tinh tế, ngoài ra không phát hiện thêm điều gì.

A Lang nghe hiểu được tiếng người, nhưng không biết nói, lúc nãy nói được hai câu đã cố gắng lắm rồi.

Hắn nghiêng đầu nhìn Chu Bân 'nha nha' hai tiếng, Chu Bân có chút luống cuống thay hắn trả lời: "A Lang nói cậu ấy cũng không biết." 

"Vậy thì cái này ở đâu ra? Vì sao sư phụ cậu lại muốn đưa cho tôi?" Bởi vì ngọc bội phản ứng quá mạnh, Lục Khiêm không thể không đối đãi một cách cẩn thận. Mà hai chữ chuyện xấu trong miệng A Lang, làm người ta tò mò.

"A Lang nói, món đồ này do sư phụ cậu ấy yêu cầu, đến Thần Nông Giá* lấy, sư phụ nói đây là vật không thuộc về trời đất, là con đường sống duy nhất trong kiếp nạn này. Mà anh là 'chuyện xấu' duy nhất, chỉ có anh dùng vật này, mới có khả năng đưa loài người thoát khỏi kiếp nạn." (*:Thần Nông Giá là Lâm khu duy nhất tại Trung Quốc và trực thuộc tỉnh Hồ Bắc. Lâm khu không trực thuộc địa cấp thị nào của tỉnh. Dân cư trong lâm khu chủ yếu là người Hán, 5% còn lại chủ yếu là người Thổ Gia. )

Lục Khiêm trong lòng hoảng hốt, kiềm chế các suy đoán trong lòng, tròng mắt tối lại, trầm giọng hỏi: "Sư phụ cậu là ai?"

A Lang có chút không muốn trả lời, ú ớ vài tiếng với Chu Bân, Chu Bân nói: "A Lang nói sư phụ là sư phụ." 

"Vậy sư phụ của cậu giờ đang ở đâu?" Vật không thuộc về trời đất, Lục Khiêm hiểu rằng vật không thuộc về trời đất có nghĩa gì. Nếu thứ này là vật không thuộc về trời đất, vậy có nghĩa là sinh vật ngoài hành tinh đã đến trái đất? Có phải là, loài người còn một con đường sống?

"Sư phụ cậu ấy đã qua đời." Lúc Chu Bân nói ra những lời này mắt có hơi ửng đỏ, xem ra cảm xúc của A Lang đã ảnh hưởng đến cậu.

Dù sao, đối với A Lang mà nói, sư phụ không chỉ cứu hắn từ trong rừng  mà còn nhận nuôi dạy dỗ hắn, là người thân duy nhất của hắn trên đời này. Đáy lòng hắn vẫn luôn bi ai không dứt, rõ ràng hắn có thể bảo vệ sư phụ sống thật tốt, khổ nỗi sư phụ luôn một lòng hướng về thiên đạo, vì những kẻ ích kỷ mà rơi vào nguy hiểm rồi bỏ mình, rất không đáng.

Im lặng một lúc, Lục Khiêm hỏi tiếp: "Vậy sau khi cậu đến Thần Nông Giá , ở đó có gì khác thường không? Cậu phát hiện món đồ này ở nơi nào tại Thần Nông Giá?"

"A Lang nói, thực vật lẫn động vật ở đó đều lợi hại cực kỳ, với sức của cậu ấy thì không thể tiến vào nơi sâu nhất ở Thần Nông Giá, món đồ này là đi tìm theo sự tính toán trước của sư phụ, cậu ta tìm thấy trong một hang mãng xà. Còn nữa, sư phụ từng nói, cơ duyên chân chính nằm ở nơi sâu nhất trong Thần Nông Giá, nhưng cậu ấy chỉ có thể đến được nửa đường không thể vào sâu hơn."

Đó cũng là lý do khi Chu Bân phát hiện hắn, hắn yếu đến mức không thể làm gì với một gốc cây biến dị. Lúc trước sau khi sư phụ qua đời, hắn không phục, ỷ vào việc sức mình tốt, lấy được món đồ này xong, hắn liều mạng đi sâu vào Thần Nông Giá, muốn nhìn thấy 'cơ duyên' mà sư phụ không tiếc mạng sống cũng phải tìm được là gì, kết quả gần như sắp chết vẫn không đi được nửa đường, rời khỏi Thần Nông Giá nhớ đến thời gian mà sư phụ hắn dặn, đến vết thương cũng không kịp xử lý, đã vội vội vàng vàng theo sự chỉ dẫn của đá duyên phận mà đi tìm Lục Khiêm. Vất vả một đường, cuối cùng may mắn không làm nhục lời dặn của sư phụ, lỡ như không thực hiện được, sợ hắn có chết cũng không có mặt mũi đi gặp sư phụ.

Nơi sâu nhất ở Thần Nông Giá. Lục Khiêm và Lục Tốn nhăn mày, Thần Nông Giá là khu duy nhất bảo tồn nguyên vẹn hệ thống sinh thái rừng nhiệt đới ở khu vực Đông Á, thành phần động thực vật muôn màu muôn vẻ từ xưa, đặc biệt hơn nửa số loài là loài quý hiếm. Trước mạt thế, đây là tài nguyên du lịch có giá trị to lớn, tại mạt thế, lại biến thành vùng cấm của sinh mệnh con người! 

Nơi này ẩn chứa nhiều loại thực vật, động vật biến dị kỳ quái mà ta không hề biết, thậm chí còn những tang thi trong rừng núi ở đó, con người đến nơi đó chẳng khác nào dê dâng vào miệng cọp.

Thật ra, Lục Khiêm đang muốn tìm tòi rõ ràng nghe thấy món đồ ở trong Thần Nông Giá thì tâm trạng trầm xuống. Đời trước, Thần Nông Giá là nơi tụ tập động thực vật biến dị, nơi đó gần như ổ của một nửa động thực vật biến dị ở Trung Quốc, đi vào đó còn kinh khủng hơn là lọt vào giữa bầy tang thi. 

Lục Khiêm tiếp tục hỏi A Lang một số vấn đề, nhưng ngoài những câu dặn dò và tiên đoán của sư phụ A Lang, thì không còn manh mối gì khác, thậm chí đến tên của sư phụ cũng không biết, chuyện này hoàn toàn lọt vài sương mù, không thể suy nghĩ thêm được gì.

Hơn nữa đang cấp bách muốn nghiên cứu quan hệ của món đồ với cá âm dương, nên để Chu Bân và A Lang về trước. Trước khi rời đi, Chu Bân không biết lấy đâu ra một đống thịt khô dâng lên cho mèo nhỏ trông không có vẻ nhớ nhung cậu tí nào, mèo nhỏ nể tình 'thịt khô' của cậu, gắng gượng mà 'thưởng' cho Chu Bân hai cái liếc mắt. 

Chu Bân trên đường trở về, vừa đi vừa nhắc 'Mèo nhỏ thật sự là càng ngày càng chảnh '. A Lang tuy rằng không biết chảnh là gì, nhưng hắn không ưa gì cái đám nhà họ mèo, trong lòng buồn bực nghĩ lần sau có cơ hội phải làm cho quả cầu mập lắm lông kia đẹp mặt một lần!

Nhưng mà, heo nhỏ (nickname của A Lang đặt cho Chu Bân) thích mập mập hả? A Lang nhìn tám khối cơ bụng mà mình vô cùng vừa lòng, rối rắm lúc lâu. 

Chờ hai người họ đi, Lục Khiêm và Lục Tốn lấy mảnh ngọc của riêng mình ra, từ sau khi mảnh ngọc kết hợp thành công, ngoài việc vẫn nóng như cũ, thì không thể vào được không gian bên trong, mà cái gọi là 'Vật không thuộc về trời đất' cũng không có tí phản ứng nào với ngọc bội.

Hai người bọn họ chơi đùa nửa ngày, mãi đến khi Tiết Thần dọn bữa tối phong phú lên bàn ăn, vẫn chưa mò ra được gì.

"Ăn cơm trước đi, nếu đã nói là cơ duyên của Tiểu Khiêm, đằng nào cũng có cách." Tiết Thần mặc dù bận rộn tại phòng bếp, nhưng động tĩnh bên ngoài anh nghe không sót một chữ.

Lục Khiêm gật gật đầu, để đồ vào lại tráp gỗ lim.

Lâu rồi không ăn đồ Tiết Thần nấu, Lục Khiêm cảm thấy mỹ vị vô cùng, cũng không phải nói tay nghề của Tiết Thần cao siêu bao nhiêu so với đầu bếp bên ngoài, quan trọng nhất là phù hợp khẩu vị của mình. Bình thường Lục Khiêm chỉ ăn hai chén đã no, hôm nay ăn đến bốn chén mới ngừng, cố gắng hết nổi ngồi phịch xuống ghế. 

"Anh nấu ngon nhất."

"Thích ăn, sau này luôn nấu cho cậu ăn." Dưới ánh nến, khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Tiết Thần nhu hòa kỳ lạ, làm tim Lục Khiêm bất ngờ nhảy trật một nhịp, tai y ửng đỏ vì xấu hổ.

Trời mới biết, không ngờ suy nghĩ đầu tiên của y là —— Tiết Thần đẹp trai hơn diễn viên trong mấy GV kia nhiều. Lục Khiêm sâu sắc cảm thấy rằng tam quan của mình đã bị cái đống virus GV của Lục Tốn đảo điên. Rõ ràng y không hề thích đàn ông, rõ ràng đời trước còn có chút ám ảnh không lớn không nhỏ, đều tan thành mây khói vì những động tác tình sắc trong mấy bộ phim kia. Đàn ông thật sự là loài sinh vật tồn tại dựa vào nửa người dưới, không có chút liêm sỉ nào! 

Lục Tốn nhìn Tiết Thần đang hớn hở vẫy đuôi trước mặt anh trai bảo bối của mình, miệng nhồm nhoàm nhai đồ ăn, vừa nhai vừa ấu trĩ tố cáo: "Anh, trên đường đi cậu ta không chịu nấu bữa nào đàng hoàng cho em ăn cả, hại em bữa no bữa đói, nhìn xem em gầy đi rồi này!" Nói xong còn chẳng biết xấu hổ khoa tay múa chân khoe cơ bắp cân xứng của mình.

Tiết Thần sâu sắc cảm thấy về phương diện vô sỉ, Lục Tốn là nhất, nhất Lục Tốn rồi! Đồ ăn anh nấu trên đường đi chẳng lẽ vào bụng chó hết hả?

Lục Khiêm cất ý cười trong mắt, nghiêm mặt nói: "Không nói về vấn đề này nữa, virus trong máy tính của anh từ đâu ra?" 

Lục Tốn vừa nghe, chột dạ xoay đi, thề thốt phủ nhận: "Virus, virus gì thế? Anh, trong máy anh có virus hả? Loại virus nào thế, nói nghe một chút, lát nữa em diệt cho."

Mắt phượng của Lục Khiêm híp lại, nhướng mày: "Không có internet, virus chẳng lẽ tự chạy từ dòng điện vào máy tính?"

Lục Tốn cười mỉa: "Nói không chừng thật sự như vậy, đến con người cũng tiến hóa, ai biết được đám virus kia có tiến hóa không..."

"Hử?" Lục Khiêm hừ một tiếng, vèo một cái chuyển hướng nhìn về phía Tiết Thần, tên này cũng không thoát khỏi liên quan! 

"Anh, em sai rồi, " Lục Tốn nuốt xuống ngụm thức ăn cuối cùng, lòng đầy căm phẫn: "Do tên Tiết Thần này bày trò đó, hơn nữa tư liệu sống tất cả đều là Tiết Thần tài trợ! Tiết Thần, nhìn đi, tôi đã nói anh ấy sẽ tức giận, cậu còn ép tôi làm làm gì!"

"..." Tiết Thần nghẹn ngụm máu đang định phun, trả thù cũng không cần tặng kèm bát nước bẩn như thế chứ?

"..." Lục Khiêm -_-# này gọi là chó cắn chó hả?

Mèo Con dự kiến trước nên chạy vào phòng ngủ, cũng chiếm trước vị trí có lợi, thành công lấy được vị trí thoải mái mà chủ nhân thường nằm. Lục Khiêm nằm trên giường, nghĩ đến những lời của A Lang, hoàn toàn không muốn ngủ. Y đứng dậy, đốt nến, tiếp tục nghiên cứu 'vật không thuộc trời đất' kia. 

Phải nói rằng, thứ này giống súng lục của trái đất ghê, thậm chí có thân súng, có nòng súng dài nhỏ, có ốp báng rất nặng, khác ở chỗ bên trên 'nòng súng' chỉ có một lỗ nhỏ lớn bằng nửa hạt gạo, không có thước ngắm, không có khoang lắp nòng, không có lò xo... chỉ có một cái 'nòng súng' trụi lủi; trên 'ốp báng' được bao phủ bởi hoa văn, không còn gì khác, không có cò súng, không có bảo hiểm, thậm chí tìm được sự tồn tại của băng đạn.

Chẳng lẽ cái thứ này thật là tác phẩm của sinh vật ngoài hành tinh? Tuy rằng nhìn rất tinh xảo, nhưng nếu thật sự là tác phẩm nghệ thuật, vậy thẩm mỹ cả người ngoài hành tinh cũng hơi kỳ lạ.

Lục Khiêm lắc đầu, vứt mấy suy nghĩ tào lao ra sau đầu.

Y suy tư cách sử dụng của món đồ này, vừa dùng ngón tay vẽ theo đường nét hoa văn phức tạp của nó, muốn tìm chút manh mối từ những hoa văn uốn lượn này.

Không biết vuốt ve bao lâu, đột nhiên y nghe một tiếng 'răng rắc', âm thanh vang vọng gấp vài lần trong không gian yên tĩnh trong phòng.


Chương 84-85

Nhận xét