TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 66-67

 

Chương 66: Không có tiêu đề

A Cát và Mèo Con kêu to với Chu Bân, Chu Bân sắc mặt trắng nhợt, có chút sợ hãi nói với Lục Khiêm: "Đoàn trưởng, phía trước hình như có tang thi rất lợi hại, lợi hại hơn cả Liếm thực giả, tốc độ của nó cực kỳ nhanh."

"Có bao nhiêu tang thi như vậy? Có thể thấy được hình dáng chúng nó không? Cách chúng ta xa không? Chúng ta tránh nó được chứ?" Lục Khiêm một bên hỏi, một bên khởi động còi báo nguy trong xe, hai giây sau, toàn bộ đoàn xe tiến vào trạng thái giới nghiêm.

Chu Bân trao đổi với hai động vật nhỏ một chút, trả lời: "Có hai tang thi, tốc độ nhanh gấp ba lần Liếm thực giả, dựa theo tốc độ của bọn họ, chúng ta tránh không kịp."

Lục Khiêm nghe cậu nói như vậy, ngược lại thở phào một hơi, xem ra sắp tới là tang thi cấp bốn Bò sát giả, may là không phải tang thi cấp năm Tốc độ giả. Bò sát giả thì hẳn bọn họ có thể đối phó được, nếu như là tang thi cấp năm Tốc độ giả, vậy hôm nay họ phải bỏ mạng tại đây rồi.

Bò sát giả giống Liếm thực giả nhưng lớp da dày hơn, bao phủ lại cơ bắp bên ngoài, thoạt nhìn còn giống quái vật hơn Liếm thực giả. Dáng người của chúng không thay đổi, nhưng tứ chi chắc khỏe hơn, bàn tay bàn chân to lên gấp năm sáu lần, giúp chúng dễ bám lên tường, tốc độ cực nhanh, khó mà đề phòng. Nhưng dù lợi hại thì Bò sát giả vẫn thuộc tang thi cấp thấp, tốc độ kém xa tang thi cấp cao, không biết các đoàn khác ra sao, nhưng Vuốt Đen thì chỉ cần mọi người đồng lòng, vẫn giết được Bò sát giả.

Không bao lâu sau hai Bò sát giả với tư thế quái dị xuất hiện trước mặt họ, tuy họ hoảng sợ nhưng vẫn bình tĩnh giết…một đám tang thi đàn em do hai Bò sát giả dẫn đến.

Hai Bò sát giả rất biết chọn hàng vây quanh nhóm Lục Khiêm, nhưng không biết tại sao, thái độ của chúng rất lạ, do dự không tiến đến, giống như bản năng sợ hãi cái gì đó. Lục Khiêm khẽ nhíu mày, trong bốn người bọn họ Tiết Thần có thực lực mạnh nhất, dị năng đã gần đạt tới cấp bốn sơ giai, xem như là người nổi bật trong nhóm dị năng giả.

Nhưng với tang thi mà nói, dị năng giả ngang cấp đối với chúng không có gì đáng để sợ hãi, thậm chí còn sẽ bị bọn chúng xem như thuốc bổ...

Là cái gì làm cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi?

Sau khi hai Bò sát giả xuất hiện, Lục Tốn đã cảm thấy mình trở nên không bình thường, hắn cảm giác được có hai dòng tinh thần khác nhau đang dao động, bạo ngược, giết chóc, đói khát.

Mèo Con và A Cát cảm ứng được điều kì lạ, quay đầu liếc mắt nhìn Lục Tốn một cái, chỉ thấy đáy mắt hắn lóe vệt sáng màu đỏ tà ác, hai đứa nhóc có chút bất an dịch lại cạnh nhau, đề phòng nhìn Lục Tốn rồi nhìn Bò sát giả, cuối cùng bày ra tư thế tấn công đối với Bò sát giả.

Đầu tháng sáu ở Trung Nguyên nhiệt độ ngày một nóng, từng đợt từng đợt tang thi hỗn loạn tỏa ra mùi hôi thối, nồng đến mức không thở nổi. Người sống sót trong căn cứ gần như đã quen với loại mùi này, chết lặng mà sống, ngẫu nhiên cũng có người hưng phấn thảo luận, khoe khoang.

"Lão Thích, anh cũng quá keo kiệt, cho tôi sờ một chút, anh có tổn thất gì sao?" Nam nhân vừa nói, vừa nóng bỏng nhìn khẩu súng 03 tự động trong tay lão Thích, dáng vẻ thèm nhỏ dãi kia còn hơn cả khi nhìn thấy mỹ nhân bốc lửa cởi sạch.

"Sờ?!" Lão Thích kiêu ngạo hừ hừ: "Thứ này muốn sờ dễ như vậy? Có biết giá trị của nó bao nhiêu không?"

"Bao nhiêu thế?" Nhóm người xem náo nhiệt sôi nổi hỏi.

"Tôi bỏ ra 150 cân lúa mạch mới đổi được khẩu súng này, đấy là vẫn chưa tính tiền đổi đạn!"

"Vậy đạn bao nhiêu tiền một viên?" Người không mua nổi ghen tỵ hâm mộ, người mua được lại càng ít nên liên tục hỏi.

"Một cân lúa mạch một viên đạn, quý lắm." Khi Lão Thích nói, trong ánh mắt có một loại kiêu ngạo tự đắc tràn ra ngoài.

Súng, trong thời buổi hòa bình chính là giấc mộng nhiệt huyết của bao nhiêu nam nhân, tại mạt thế, sự tồn tại của nó quả thật giống như thần khí, thử hỏi nếu có được vũ khí nóng viễn trình, có ai còn nguyện ý cầm vũ khí lạnh đi đánh tay đôi với tang thi? Cách tang thi càng xa càng an toàn, đây là chuyện đứa trẻ ba tuổi đã biết, huống chi những thợ săn tang thi thân kinh bách chiến này?

"Lão Thích, ngoại trừ dùng lương thực để đổi, có thể dùng tinh hạch để đổi được không?"

"Tinh hạch?" Lão Thích cười xem thường: "Có thể, nhưng phải là của Liếm thực giả, chính là tang thi cấp ba mà chúng ta nói, một viên tinh hạch cấp ba đổi 20 phát."

"Quá đáng thế, bọn họ xem tinh hạch cấp ba như rau cải trắng sao! Một viên tinh hạch cấp ba chúng ta có thể đổi được bốn mươi cân lúa mạch đấy!

Mất bao nhiêu mạng người mới lấy được một viên tinh hạch cấp ba chứ." Nói xong, tất cả mọi người thổn thức không thôi.

"Không có kiến thức! Người từ thành phố A, đến khu Trung Nguyên của chúng ta, làm gì thiếu mấy viên tinh hạch như thế? Đừng nói tang thi cấp ba, cho dù là tang thi cấp bốn bọn họ cũng giết được." Lão Thích trong mắt bùng cháy kính nể mãnh liệt, đây mới là đàn ông!

"Ha ha ha, lão Thích anh bớt thổi phồng đi!" Trong đám người phát ra tiếng cười vang, tang thi cấp bốn? Mấy ngày hôm trước mới vừa có một căn cứ năm nghìn người bị diệt trong tay một tang thi cấp bốn, chỉ một thương đội có thể diệt được tang thi cấp bốn? Bọn họ là mang bom nguyên tử đi diệt đi.

Lão Thích mất hứng cất khẩu súng vào thắt lưng, căm giận nói: "Hừ, tin hay không tùy các người, ông đây đi về trước." Một đám không kiến thức, mặc kệ bọn họ.

"Này, lão Thích, anh còn chưa nói nơi anh đổi súng ở đâu mà!" Mọi người thấy hắn bỏ đi, tất cả đều sốt ruột.

"Tại căn cứ Quận Thành."

Căn cứ Quận Thành là một căn cứ nhỏ chỉ có vài ngàn người, giống những căn cứ nhỏ ở Trung Nguyên, không có gì đặc biệt, nếu nói thì là có vị trí địa lý đặc biệt, núi bao vây ba mặt, dễ thủ khó công, nhưng địa hình như vậy cũng xác định căn cứ này không phát triển lớn mạnh được.

Nhưng mà, gần đây cái căn cứ nhỏ ít ai biết này lại rất nổi bật. Gần như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người người dẫn theo xe ngựa chất đầy lương thực đến đây, người trong căn cứ tạm thời dựng lên một căn phòng, người bên ngoài đến xếp thành một hàng dài.

Mọi người nhìn những người đứng quanh căn phòng trên vai gác súng, đạn lên nòng, vừa sợ hãi vừa cực kỳ hâm mộ, một đám hận không thể biến thành những thương nhân kia thì tốt rồi.

Bên ngoài phòng dựng một cái bảng, chữ đen nền trắng viết rằng đây là nơi đổi súng ống, nhưng trải qua hai ngày tai nghe miệng truyền, trong lòng mọi người đều biết, bên trong đã sớm chất đầy lương thực.

Nghĩ đến lát nữa mình cũng sẽ có trong tay một khẩu súng xinh đẹp, cái nắng mặt trời chói chang cũng gay gắt lắm.

Khác với cái nóng bên ngoài, trong phòng lại đặt năm sáu khối băng lớn, dù nhân viên công tác bận rộn cỡ nào, cũng không thấy nóng nực.

Bàn trà trong góc phòng đặt một đĩa dưa hấu ướp lạnh, lúc lão đại của căn cứ Quận Thành bước vào phòng, ánh mắt liền nhìn nó, nước miếng không ngừng chảy dài.

"Lão Trần, anh tới đúng lúc lắm, dưa hấu mới vừa cắt xong, lại đây ăn đi."

"Được rồi." Trần Lập không từ chối, bước nhanh qua, cầm lấy một miếng, hung hăng gặm một phát, nước ngọt lành mùi thơm ngát khiến hắn muốn nuốt luôn đầu lưỡi vào."Dưa hấu này ăn ngon thật, Lục đoàn trưởng giỏi quá, đồ tốt như vậy mà cũng tìm được."

Lục Khiêm không thèm để ý cười cười, dưa hấu này trong không gian y còn hơn cả trăm quả, với y mà nói thật sự không phải đồ vật khan hiếm gì.

"Thích thì anh ăn nhiều một chút, tôi còn chuẩn bị cho anh một quả, anh mang về cho chị dâu ở nhà, để chị với cháu trai ăn." Lục Khiêm có ấn tượng khá tốt với Trần Lập, thức thời, không có lòng tham, hiện tại y đang mượn địa bàn của hắn, y cũng sẵn sàng tử tế với hắn.

Nụ cười trên mặt Trần Lập càng tươi, không ngừng nói lời cảm ơn, dưa hấu này đúng là quà tốt. Thật ra hắn không ngờ vị đoàn trưởng trẻ tuổi trước mặt thật sự chỉ mượn địa bàn chứ không đụng đến căn cứ của hắn. Người khác không biết nhưng hắn thì rõ, thương đội của Lục Khiêm chỉ hơn một trăm người nhưng ai cũng là cao thủ, căn cứ của hắn thì khan hiếm dị năng giả, thương đội của họ thì có hơn năm mươi dị năng giả, có bình thường tí nào không? Hơn nữa chỉ với ngần ấy người, họ đi một đường xuôi nam đến đây, nếu không có thực lực mạnh mẽ, đã sớm bị tang thi ăn sạch.

“Lục đoàn trưởng, tôi có vài người bạn dư giả lương thực, muốn theo các cậu về thành phố A đổi súng ống, cậu cho họ đi nhờ một đoạn được không?" Trần Lập châm chước hỏi.

Mấy người bạn này của hắn thật ra là cao thủ trong căn cứ, mỗi ngày nhìn thấy nhiều lương thực như vậy chui vào túi của đám Lục Khiên, nói không ghen tị là gạt người .

Nhưng mà, căn cứ bọn họ tính toán đâu ra đấy, có mấy trăm người thân thủ tốt, nhưng nếu những người này vừa đi, căn cứ liền nguy hiểm.

Trần Lập và nhóm anh em của hắn thương lượng nhiều lần, quyết định thử trả một cái giá nhất định làm thù lao, để Lục Khiêm dẫn bọn hắn một đoạn đường. Đương nhiên, người phản đối ý kiến này cũng không ít, dù sao không ai biết rõ về Lục Khiêm, lỡ đâu bọn họ đen ăn đen, đến lúc đó khóc còn không kịp.

Nhưng mà, mỗi ngày nhìn vũ khí mới tinh, nhìn thợ săn tang thi nối liền không dứt khiêng lương thực đến, không ai có thể ngăn cản được hấp dẫn lớn như thế.

Lục Khiêm cười cười, y không hề bất ngờ khi Trần Lập đề xuất yêu cầu như thế, tại mạt thế, không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của lương thực và vũ khí.

"Đoàn chúng tôi có thể hộ tống các anh đi, nhưng không dẫn theo quá nhiều người và đồ vật, mặt khác tôi muốn các anh giao ra ba phần lương thực làm thù lao."

"Ba phần hình như hơi nhiều quá?" Trần Lập cau mày nói.

"Nếu anh không đồng ý cái giá này, còn có những người khác nguyện ý, thậm chí còn cao hơn." Lục Khiêm thấy Trần Lập do dự, nhân tiện nói: "Anh quay về suy nghĩ một chút, chúng tôi ngày mốt khởi hành về thành phố A, ngày mai hãy cho tôi câu trả lời thuyết phục."

"Được." Chuyện lớn quan trọng, cho dù Trần Lập là lão đại của căn cứ, cũng không thể tùy tiện đồng ý.

Trần Lập ôm dưa hấu đi rồi, Lục Khiêm thấy đã đến giờ ăn cơm, dặn dò lính lác vài câu, về nơi ở mà Trần Lập đã sắp xếp cho y.

Căn nhà hai tầng bình thường, dưới ánh mặt trời chói chang còn nóng hơn cả cái lồng hấp, khối băng mà Lục Khiêm tạo ra trước khi rời khỏi đã tan dần, Mèo Con và A Cát đều ôm một chậu băng riêng, nóng đến mức không muốn động đậy. Mèo Con vẫn còn tốt, da lông của A Cát rất dày, mùa hè nóng bức là cực hình với nó, cố tình Chu Bân thích làm đẹp cho nó nên không cho nó cạo bớt lông, ban ngày chỉ chịu ở trong phòng ôm chậu băng, không đi đâu cả, đến nửa đêm mới ra ngoài ngao du.

Chu Bân làm một chủ nhân thập nhị tứ hiếu, chẳng những không trách A Cát, ngược lại còn lo lắng vì thấy mấy ngày gần đây nó ăn ít hơn, dùng đồ ăn của mình đút cho nó.

Mèo Con ở trong lòng oán trách chủ nhân thô bạo keo kiệt của mình, bất mãn ở trên sàn nhà lăn lăn, vẻ mặt như mèo chết nằm úp sấp trên sàn nhà, qua một lát, ngửi được mùi từ phòng bếp bay ra, Mèo Con nháy mắt như được bơm đầy máu sống lại, vèo một cái vọt vào phòng bếp.

Khi Lục Khiêm về đến nhà, Chu Bân đã dọn hết đồ ăn Tiết Thần làm lên bàn, tất cả đều trộn chút rau ngon miệng, nhìn rất kích thích vị giác. Nhưng mà, mọi người đều có tâm sự, ăn không nhiều lắm. Sau khi ăn xong, Chu Bân làm việc nhà, Lục Khiêm và Tiết Thần thì vào một căn phòng khóa chặt.

Lục Tốn nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, trên da thịt trắng bệch che kín vô số chấm đỏ màu máu, những chấm đỏ này nhìn như lộn xộn không có gì, nhưng lại như giấu diếm một quy luật không ai biết.

Hai bàn tay đặt hai bên hông của Lục Tốn nắm chặt thành, năng lượng từ tinh hạch của Bò sát giả mà hắn nắm trong lòng bàn tay đang từng chút một tiến vào cơ thể hắn...

 

Chương 67: Tiếp theo

Lục Khiêm không khỏi nhớ đến tình cảnh khi gặp Bò sát giả hôm ấy.

Y và Tiết Thần đã hẹn nhau trước khi đoàn của họ chân chính phát triển mạnh mẽ, cố gắng không để lộ chuyện họ có dị năng khác biệt với những người khác, nên hôm đó khi gặp Bò sát giả, họ chỉ dùng dị năng bình thường đối phó chứ không dùng đến ngụy tinh thần lực.

Bò sát giả tốc độ cực nhanh, nhưng Lục Khiêm và Tiết Thần cũng là cấp bốn như chúng nó, vả lại Lục Khiêm đời trước giết không ít Bò sát giả, kinh nghiệm phong phú cũng là một phần thực lực, cho nên dù hai Bò sát giả đã ở gần Lục Khiêm vẫn không sợ hãi.

Nào ngờ, chiến đấu vừa mới bắt đầu, đã xảy ra dị biến.

Hai bò sát giả do dự!

Theo lý thuyết, tang thi đã mất hết trí tuệ mất hết cảm giác, trừ bản năng ăn uống và phục tùng tang thi cấp cao, dưới tình huống không có tang thi cấp cao khống chế, lại có ‘cảm giác do dự’? Nhất là khi trước mắt bọn chúng là dị năng giả có công năng 'đại bổ'!

Mặc dù trong lòng Lục Khiêm khá bất ngờ nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất ra tay, băng đá cực lạnh và lửa đen nóng cháy chọc giận chúng, có điều đã muộn… 

Băng lạnh bén nhọn điên cuồng cắt thân thể của bọn chúng, ngọn lửa xanh đen cắn nuốt tứ chi bọn chúng, Chu Bân ngồi yên không động đậy để tránh cản trở đường đi, Mèo Con và A Cát do dự bước qua, xông vào chiến đấu. Tốc độ tối đa của Mèo Con nhanh gấp đôi Bò sát giả, tốc độ của A Cát thì tương đương, hai động vật nhỏ buông bỏ thành kiến bình thường giữa chúng, dưới sự che dấu của A Cát, Mèo Con nhảy lên đầu của một Bò sát giả, dùng móng vuốt chém sắt như chém bùn của nó tách đôi đầu Bò sát giả, đào tinh hạch ra.

Đang lúc chúng nó chuẩn bị nhào đến Bò sát giả kế tiếp, Lục Tốn vẫn luôn đứng im đột nhiên vọt vào vòng chiến đấu, mà phản ứng của Bò sát giả lại là quay đầu bỏ chạy.

Nhưng Lục Tốn không cho nó cơ hội này, Lục Khiêm cùng Tiết Thần chỉ kịp nhìn thấy một bóng người lướt qua, Bò sát giả đã bị Lục Tốn tay không xé rách thành thịt khối, khối thịt tanh hôi, máu đen, nội tạng đã biến dị rơi rụng đầy đất...

Ra tay tàn độc như vậy làm kinh sợ người xung quanh.

Lục Tốn người đầy máu cầm đầu của Bò sát giả đứng đỏ, tròng mắt đỏ tươi như ác ma địa ngục. Đám tang thi đang công kích đột nhiên dừng lại, như có thứ gì đó làm chúng sợ hãi.

Rồi hắn đột nhiên ngã xuống đất bất tỉnh, đến tận bây giờ.

Lục Khiêm sống hai đời lần đầu gặp tình huống này, nhưng không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là lần trước Lục Tốn bị thương sau đó dùng nước hồ trong không gian cứu, cơ thể đã có sự thay đổi.

Hiện giờ y chỉ mong những thay đổi đó sẽ đi theo chiều hướng tốt.

Lục Khiêm và Tiết Thần ở trong phòng ngây người hơn nửa ngày, Lục Tốn vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, chỉ có thể lại một lần nữa ngưng kết những khối băng đã hòa tan trong phòng, sau đó khóa cửa rời đi.

"Trần Lập muốn cho người đi theo chúng ta về thành phố A."

Lục Khiêm đi đến bên cửa sổ nói với Tiết Thần.

"Mang vài người cũng không phải chuyện phiền toái gì, tôi chỉ lo lắng đường về của chúng ta không mấy thuận lợi." Tiết Thần nhìn cây cỏ khô vàng ngoài cửa sổ.

Dù sao, lúc bọn họ đến đây mang theo súng ống không chiếm bao nhiêu vị trí, hơn nữa cũng không ai biết bọn họ tới làm gì. Nhưng đường trở về thì không như vậy, một hàng xe chất đầy lương thực sẽ không làm người ta chú ý sao? Chính cái gọi là tiền tài động nhân tâm, trong mạt thế thiếu ăn thiếu mặc, lương thực so với tiền tài càng có thể đánh động nhân tâm.

Lục Khiêm quay đầu nhìn Tiết Thần, nghiêm túc nói: "Nếu bọn họ dám cướp đường, giết là được."

Tiết Thần nhìn sát khí không che dấu trên gương mặt y, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói, gật gật đầu.

"Ở trong mắt tôi, người có ý định cướp đồ của tôi, người có ý đồ đối nghịch tôi, thì không khác gì với tang thi cả, không phải kẻ đó chết thì chính là tôi vong. Mạt thế, có rất nhiều người đáng thương, mỗi người đều đáng thương, mỗi người có lẽ đều trải qua một đoạn thời gian đáng để đồng tình, mỗi người đều dốc hết sức muốn sống sót, nhưng không phải ai cũng có thể sống đến cuối cùng.

Nói như vậy có lẽ tàn khốc, nhưng khôn thì sống kém thì chết, vật cạnh thiên trạch*, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách sống sót. Là ai đi chăng nữa, anh giúp được hắn nhất thời, nhưng có giúp được hắn một đời không? (*: vật ganh đua, trời lựa chọn)

Một giây trước là ân nhân, một giây sau là kẻ thù, loại chuyện này diễn ra mỗi ngày, tôi không muốn làm ân nhân của ai, nhưng chỉ cần đối nghịch tôi, tôi sẽ không vì lí do chó má 'đều là đồng loại con người' mà buông tha cho bọn họ. Thuận tôi thì sống nghịch tôi thì chết! Anh hiểu không?"

Sát khí bùng nổ tràn ngập khắp căn phòng, Tiết Thần thấy được sát khí nồng động trong mắt Lục Khiêm, giờ đây anh cảm thấy y giống như vương giả đứng giữa biển máu núi thây, không có độ ấm, không có đồng tình, không có thương hại, đưa đao lên, kẻ thuận sống kẻ nghịch chết!

Giây phút này, cảm xúc phức tạp dưới đáy lòng Tiết Thần lắng đọng lại, dâng lên một loại kiêu ngạo và dõng dạc không thể diễn tả thành lời- 

Nhữ nếu vi vương, ngô nguyện vi nhữ chinh chiến thiên hạ, nhữ huy đao chỉ đó là nơi ngô tín ngưỡng;

Nhữ nếu vi ma, ngô nguyện vi nhữ đồ tẫn thương sinh, hướng nhữ huy đao đó là hướng ngô ý chí;

Cho dù trăm tử vẫn bất hối,

Cho dù phúc thiên hạ này cũng thế.

(Editor: Toi không biết đoạn này là thơ hay gì mặc dù toi thấy nó quen vcl, mà toi cũng không biết dịch sao cho nó toát ý được nên toi để nguyên, bạn nào biết chuyển nghĩa sao cho hay thì bình luận giúp toi nhé)

"Tôi hiểu." Đây không phải là trả lời mà là hứa hẹn, bây giờ những tình cảm yếu đuối dư thừa dưới đáy lòng Tiết Thần toàn bộ tan thành mây khói.

Lục Khiêm nhìn sự kiên định trong mắt anh, nở nụ cười. Nếu không có trái tim sắt thép, thì khó mà tồn tại lâu dài trong địa ngục nhân gian này.

Sau khi Trần Lập về căn cứ, túm đám đàn em đắc lực ra, nói yêu cầu của Lục Khiêm, đám người anh ý này tôi ý kia không thống nhất được. Thật ra điều kiện của Lục Khiêm không hề quá đáng, thậm chí là hợp tình hợp lý, nhưng đường đi xa, nhiều vật tư quan trọng, ai có thể cam đoan sẽ không gặp sự cố?

Giống những căn cứ khác, căn cứ Quận Thành đã trả giá rất nhiều mới thu được về ngần ấy lương thực, số lương thực này không biết đủ duy trì đến đợt thu hoạch lương thực tiếp theo hay không, huống chi để ăn còn không đủ, thì có ai lại mạo hiểm tính mạng mà giao ra? Đất đai xung quanh căn cứ có thể gieo trồng hạt ngô thượng hạng, khoai lang chờ thu hoạch, nhưng năm nay hạn hán hiếm thấy, những đám ruộng ngô khoai ấy uể oải khô khan, có thể sống sót hay không còn là một dấu chấm hỏi, nói gì đến thu hoạch.

Nếu lần trao đổi lương thực này thất bại, căn cứ hoặc là gặp tai ương ngập đầu, hoặc là đổi người ngồi trên vị trí Lão Đại, hiển nhiên hai tình huống này không ai muốn. Nhưng nếu lần này có thể thuận lợi đổi lương thực thành súng ống vật tư, như vậy không chỉ thực lực căn cứ tăng vọt, những lương thực đã trao đổi ra ngoài cũng có thể thuận lợi trở về kho hàng, vị trí của Lão Đại và bọn họ càng vững chắc, hấp dẫn này quá lớn!

"Nếu tất cả mọi người không thể quyết tâm, như vậy chúng ta giơ tay biểu quyết, ai đồng ý đi bắc thì giơ tay." Trên thực tế, Trần Lập cũng đắn đo lắm, căn cứ Quận Thành tuy không lớn, nhưng vị trí địa lý tuyệt ưu việt, hắn một tay thành lập nên căn cứ, tạo dựng, trả giá bao nhiêu tâm huyết chỉ có hắn rõ nhất. Lần đánh cược này, thắng thì vui, thua...

Hắn căn bản không dám nghĩ, nếu thua sẽ như thế nào.

"Cầu phú quý trong nguy hiểm, tôi làm!" Một tráng hán giơ tay lên. 

"Đúng vậy, đánh cuộc một lần, thua cùng lắm làm lại từ đầu!"

"Thắng là vận, thua là mệnh, kệ mẹ nó, chơi tới bến đi, tôi đi!”

"Người của Vuốt Đen có khi còn không thèm để tâm đến chút ít hoa màu (lương thực thu hoạch) của chúng ta, có thể đi theo bọn họ lăn lộn kiếm cơm chính là may mắn của chúng ta, mẹ, có kẻ ngốc mới mặc kệ!"

"..."

"..."

Càng ngày càng nhiều người giơ tay, một vài người chưa quyết định cũng hạ quyết tâm, trừ năm người kiên quyết không đồng ý, hội họp có hai mươi lăm người, bao gồm cả anh em Trần, tổng cộng có hai mươi cá nhân giơ tay.

"Nếu hầu hết anh em đều đồng ý, như vậy không quan tâm thắng thua tôi đều làm! Mẹ nó, nếu thật sự thua, cùng lắm chúng ta làm lại từ đầu là được!" Trần Lập khẳng khái nói.

"Đại ca nói đúng! Thắng thua còn chưa biết được, chỉ cần chúng ta đồng lòng không có gì là không thể!" Là người ủng hộ đáng tin của Trần Lập, Trần Dũng kích động nói, hắn rất kiên quyết với chuyến đi này.

"Dũng Tử nói đúng, chỉ cần anh em chúng ta đồng lòng, nhất định không có chuyện gì chúng ta không làm được!"

Trào dâng qua đi, Trần Lập trầm giọng nói: "Lần này ai nguyện ý hộ tống lương thực đi?"

"Em đi!" Trần Dũng không chút do dự đứng lên.

Trần Lập nhìn em trai của mình. Trần Dũng không chỉ là em trai ruột thịt của hắn, mà còn là dị năng giả lực lượng hàng đầu trong căn cứ, thực lực không thể khinh thường. Có thể nói, nếu như không có Trần Dũng, vị trí Lão Đại căn cứ này hắn không dễ ngồi yên. Nhưng đây là chuyện quan trọng, nếu thật muốn giao cho người nào đi làm, chỉ có chính Trần Dũng đi hắn mới yên tâm.

Trần Lập do dự một một lát, cuối cùng nói: "Được, còn có ai nguyện ý đi nữa hay không?"

Rất nhanh lại lục tục đi ra bốn người, những người khác đều vững như núi Thái Sơn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sợ mình bị 'Bắt lính' .

"Được, vậy các cậu đi, đến lúc đó tôi sẽ hỏi lại Lục đoàn trưởng cho phép chúng ta mang theo bao nhiêu người, tôi sẽ lựa vài người trong căn cứ đi theo các cậu. Tương lai của căn cứ phải dựa vào các cậu, các cậu cũng phải chú ý an toàn của bản thân, nếu có tình huống gì, đặt việc bảo vệ tính mạng lên hàng đầu, lương thực không còn thì vẫn có cách, mạng không còn thì xem như xong."

"Anh, anh cứ để mọi người ở đi, Lục đoàn trưởng bọn họ rất trâu bò, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, các cậu nói đúng không?"

"Đúng!" Bốn người khác cao giọng đồng ý nói.

"Đúng cái rắm, tên nhóc thối mày, anh lo lắng cho mày như vậy, mày nói xem từ nhỏ đến lớn mày gặp tai họa bao nhiêu lần rồi?" Trần Lập chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Trần Dũng ngại ngùng sờ sờ đầu cười nói: "Anh, chúng ta đang ở trước mặt hai mấy người, anh chừa cho em chút mặt mũi đi."

"Chó má."

Trần Lập là một người thuộc phái hành động, sau khi mọi người đồng ý theo thương đội đi về phía bắc, lập tức cho người đi kiểm kê lương thực trong kho hàng, sắp xếp xe cộ, trang bị vật tư đi theo. Lục Khiêm vì tránh những phiền toái không cần thiết, đồng ý bọn họ nhiều nhất có thể mang theo 40 cá nhân theo thương đội về bắc, đối với những người này chỉ có hai yêu cầu: thân thủ vượt qua thử thách, lá gan lớn.

Trần Lập giao việc chọn lựa người cho Trần Dũng, chỉ nửa ngày đã hoàn thành. Trần Dũng can đảm cẩn trọng, nhìn cao lớn thô kệch, nhưng làm việc nghiêm túc, vì bảo tồn thực lực lớn nhất của căn cứ, hắn chọn ba mươi lăm thợ săn tang thi không phải cao thủ đứng đầu, nhưng sẽ không cản trở, hơn nữa lá gan cũng không nhỏ, tất cả đều thông qua yêu cầu thấp nhất của Vuốt Đen.

Chỉ mất vài ngày, súng ống đạn dược Lục Khiêm mang theo đã đổi hết thành lúa mạch rực rỡ, ngoài ra y còn đổi một vài vật tư đặc biệt, như trứng gia cầm, hơn mười con thú biến dị loại nhỏ bé hiền lành như thỏ, sơn dương, heo con, chút ít xăng và một ít tinh hạch cấp ba.

Những người tới chậm một bước dùng mọi cách hỏi thăm xem thương đội tiếp theo khi nào sẽ đến, cũng có người muốn cướp vũ khí của người khác, thậm chí thương lượng mai phục trên đường về của thương đội, một lần nuốt trọn vật tư của thương đội.   

Nhận xét

  1. "Nhữ nếu vi vương, ngô nguyện vi nhữ chinh chiến thiên hạ, nhữ huy đao chỉ đó là nơi ngô tín ngưỡng;
    Nhữ nếu vi ma, ngô nguyện vi nhữ đồ tẫn thương sinh, hướng nhữ huy đao đó là hướng ngô ý chí;
    Cho dù trăm tử vẫn bất hối,
    Cho dù phúc thiên hạ này cũng thế( đoạn này có vẻ dịch sai vì nếu nói như thế có nghĩa là phúc của thiên hạ này chỉ đến như vậy)."
    Có thể tạm dịch là:
    " nếu ngài làm vua, tôi nguyện vì ngài chiến đấu với thiên hạ, tín ngưỡng của tôi thuộc về ngài.
    Nếu ngài nhập ma, tôi nguyện vì ngài mà giết sạch chúng sinh, ý chí của ta luôn hướng theo ngài.
    Dù cho chết trăm lần cũng không hối hận,dù cho phụ cả thiên hạ này cũng chẳng sao.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét