TÌNH YÊU PHI TUYẾN TÍNH (Hoàn)

Mạt thế 68-69

 

Chương 68: Hiện tượng kỳ lạ

Chờ Lục Khiêm bọn họ chấm dứt giao dịch, Trần Lập cũng đã chuẩn bị xong, tổng cộng 40 tấn lương thực, chiếm gần một phần hai lương thực dự trữ của căn cứ Quận Thành. Có thể nói, Trần Lập gần như đặt hết cả gia tài vào lần đánh cược này.

Trước khi xuất phát, hắn luôn dặn dò Trần Dũng, trên đường nhất định phải chú ý đến lương thực, nếu gặp nguy hiểm, thì bảo vệ mạng sống. Trần Dũng tỏ vẻ hắn rất xem tin tưởng thực lực của Vuốt Đen, nhất định có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Trần Lập không yên tâm, buổi tối nằm ở trên giường mãi không ngủ được, sợ đánh thức vợ mình đành ra ngoài hút điếu thuốc.

Thuốc lá tự chế, hương vị sặc người, cho dù Trần Lập là kẻ nghiện thuốc cũng ăn không tiêu, hắn bị sặc ho khan vài tiếng, tâm trạng kích động đã bình tĩnh hơn chút. Đêm khuya, mặt trời nóng cháy ban ngày đã biến mất, có không ít người còn đứng ở bên ngoài canh gác lương thực, nói chuyện phiếm thả rắm, thỉnh thoảng có tiếng mắng cười truyền đến. Trần Lập cảm thấy, chỉ có lúc này hắn mới thấy mình còn sống.

Mạt thế, tang thi, biến dị thú, dị năng giả, tất cả tới rất đột nhiên, giống như một cơn ác mộng mãi không ngừng, khủng bố mà không chân thật.

Máu tươi, đói khát và chết chóc không thể nghịch chuyển, rõ ràng nói cho mọi người, đó cũng không phải một giấc mộng, đây là một trận chiến tràn đầy vô vọng.

"Lão Đại, đã trễ thế này anh còn chưa ngủ?" Vài người nhìn thấy Trần Lập nên sôi nổi nhích lại gần.

"Ngủ không được, ra ngoài hút điếu thuốc." Trần Lập nhả điếu thuốc, mỏi mệt nói.

"Làm Lão Đại sướng anh nhỉ, ít nhất còn có thuốc mà hút, ngài chậm rãi phun vòng khói, để chúng tôi ngửi mùi một chút cho đỡ thèm." Một tên cao to xum xoe.

Đối với một cái kẻ nghiện thuốc, cơm có thể không ăn, nhưng thuốc nhất định phải hút, nếu không làm chuyện gì cũng thấy không thoải mái.

"Anh còn khó coi hơn được nữa không, ngày nào mà anh không hút chứ?" Trần Lập bật cười nói, rút ra mấy điếu thuốc, chia cho mọi người, nếu những người này không phải là những anh em đắc lực của hắn, làm gì có chuyện hắn mời họ hút thuốc. Không phải hắn keo kiệt, đầu năm nay, ăn phần cơm cũng không dễ dàng, hút thuốc là hành vi xa xỉ nhất.

Mọi người nhanh chóng nhận thuốc, bao phủ trong làn khói, hương vị sặc người làm họ ho khan, trên mặt lại hiện vẻ hưởng thụ mê say.

"Các người đã trễ thế này còn không ngủ, ra đây làm gì?"

"Trong phòng nóng như cái lò lửa, làm sao ngủ được a, đi hít chút gió sẵn tiện canh chừng lương thực.”

"Khí trời nóng bất thường, tầm này năm trước cũng nóng nhưng không nóng thế này, nhiệt độ sắp cao bằng tỉnh G rồi.”

“Đúng vậy, hạt ngô chết héo, sông cũng khô, cứ tiếp tục thế thì không cần tang thi đến cắn, chúng ta đã chết đói chết khát trước rồi.”

Có người gật gật đầu, làm như có thật ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, sau đó ngây dại, bầu trời đầy sao không biết đã bị mây đen che phủ từ bao giờ, giữa các tầng mây thỉnh thoảng còn hiện lên vài tia ánh sáng.

"Nhìn, mau nhìn trời kìa..." Người này dại ra.

Mọi người nghe vậy sôi nổi ngẩng đầu, Trần Lập không thể tin xoa xoa mắt, giọng nói: "Trời ạ, được cứu rồi, được cứu rồi..."

Vừa dứt lời, một tia chớp tím hồng như cánh tay sắt rẽ giữa tầng mây, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, liên tiếp như thổi kèn, sấm sét không ngừng nổ vang trên bầu trời căn cứ, cuồng phong nổi, nháy mắt cát bay đá chạy (Expulso), tiếng sấm liên tiếp, toàn bộ đại địa giống như lạnh run.

Đồng thời, tang thi đói khát đang tìm kiếm thức ăn trong bóng đêm đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn không trung cuồn cuộn u ám, gào thét điên cuồng, con ngươi xám trắng, thân thể hư thối, dưới tia chớp chiếu rọi trông đáng sợ dị thường.

Lục Tốn luôn hôn mê bất tỉnh, bỗng nhiên mở mắt, tròng mắt đỏ tươi không hề nhìn thấy tròng trắng như mắt người thường khiến hắn thoạt nhìn vô cùng quỷ dị, hắn bình tĩnh nhìn cuồng phong bốn phía cùng tia chớp ngoài cửa sổ, hơi hơi giật giật thân thể cứng ngắc, một tia chớp bổ xuống đỉnh căn phòng, bổ ra một cái lỗ lớn, mùi hôi của plastic tỏa ra khắp nơi.

Lục Khiêm ngủ cách vách Lục Tốn, gần như ngay khi nghe thấy tiếng sấm vang lên y đã tỉnh, nhìn từng đợt sấm sét liên tục nổ bên ngoài, đợt sau càng mạnh hơn đợt trước, trong lòng y cảm thấy kỳ quái. Nhưng cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy mang giày cầm chìa khóa, đi đến phòng Lục Tốn.

Mở cửa, nhìn Lục Tốn nửa ngồi ở trên giường, Lục Khiêm kích động mà thiếu chút nữa không đứng nổi,  đi đến trước mặt Lục Tốn: "Tiểu Tốn, em không sao chứ?"

Lục Tốn vừa mới tỉnh lại, đầu óc mềm nhũn, dục vọng khát máu dưới đáy không ngừng kêu gào, không ngừng ăn mòn lý trí của hắn, tiếng sấm chói tai khiến hắn cảm thấy phiền toái cùng sợ hãi.

Ngay khi hơi thở quen thuộc từ linh hồn đến gần, hắn đột nhiên nhịn không nổi nữa, hung hăng giam cầm hơi thở ấy vào trong ngực, con ngươi đỏ tươi nhìn khuôn miệng liên tục khép mở của người kia, sợi dây mang tên lý trí hoàn toàn đứt đoạn, miệng phủ lên, muốn cắn xé đôi môi nhạt màu kia, muốn nhấm nháp gương mặt tuấn tú tràn đầy quan tâm kia, muốn nuốt trọn người kia vào bụng.

Máu tươi ngọt lành rốt cuộc đánh thức lý trí của hắn, nhưng hắn không muốn dừng động tác của mình lại.

Thịt dâng tận cửa mà không ăn là đồ ngu!

Lục Tốn nhân cơ hội Lục Khiêm đang ngơ ngác, đầu lưỡi vô cùng linh hoạt tiến vào khoang miệng của y, nước bọt ngọt lành khiến tinh thần hắn chấn động, càng dốc sức mà hôn, thân thể lạnh băng như người chết cũng dần dần có độ ấm, mà nhiệt độ ở nơi nào đó cũng nóng kinh người. 

Lục Khiêm muốn đẩy hắn ra, nhưng nhìn cặp mắt đỏ như máu của hắn, bỗng nhiên quên động tác, lại mặc hắn xâm lược. Trong miệng bị đầu lưỡi lạnh băng kia xâm phạm, đầu lưỡi của Lục Khiêm theo bản năng phản kích, kết quả làm cho Lục Tốn càng thêm hưng phấn, hai đầu lưỡi quấn riết vào nhau, nước bọt không kịp nuốt xuống theo khóe miệng tràn ra, vẽ nên dấu vết mê loạn.

Lục Tốn nhân cơ hội vói hai tay vào áo Lục Khiêm, cảm xúc trắng mịn gần như thiêu hủy lí trí của hắn, bàn tay lướt lên lướt xuống, hận không thể đâm vào khối thân thể tràn ngập hấp dẫn này, hận không thể đè người này xuống, hận không thể kéo người mình mơ tưởng đã lâu xuống vực sâu dục vọng. Chìm đắm cùng hắn, sa đọa cùng hắn, mãi mãi bên cạnh nhau.

Sấm sét nổ vang phảng phất như không hề nghe thấy, ngoài cửa, Tiết Thần siết chặt nắm tay, lại vô lực buông ra, lặng yên lui về phòng mình, không có ai biết trong lòng anh đang nổi sóng to gió lớn ra sao.

Anh sao có thể không ghen tị cơ chứ?

Nhưng anh hoặc Lục Tốn bắt buộc phải đứng ra phá vỡ trạng thái giữa họ và Lục Khiêm, nếu không bọn họ sẽ chỉ nhìn chứ không ăn được.

Người, chung quy là có dục - vọng, cho dù sinh lý, hay là tâm lý.

Có điều lý trí là một chuyện, về mặt tình cảm có thể tiếp thu được chuyện người mình yêu lên giường với kẻ khác hay không lại là chuyện khác. Tiết Thần cảm thấy mình có thể so sánh với thánh nhân, chỉ sợ đến thánh nhân cũng không làm được như anh. 

Hoặc là mất đi toàn bộ, hoặc là có được một nửa.

Anh không thể tưởng tượng cuộc sống của anh mà không có Lục Khiêm thì sẽ ra sao, cho nên anh chỉ có thể lùi một bước, chọn một con đường mà cả ba người cùng chấp nhận. Có lẽ người khác nhìn vào sẽ thấy anh hèn mọn, không hiểu tại sao tình yêu có thể phân chia, vì sao không độc chiếm, anh cũng không hiểu, anh cũng muốn độc chiếm. Nhưng anh hiểu rằng có Lục Tốn đứng giữa, anh vĩnh viễn không thể độc chiếm được Lục Khiêm, vì yêu nên lùi một bước, vì yêu nên nhường nhịn, nói cho cùng, anh không hề ích kỉ ư?

Bởi vì, từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ!

Cho dù phải chia sẻ phần tình cảm này, tìm mọi cách để Lục Khiêm chấp nhận, để Lục Khiêm tìm được lối ra, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện buông tha tình yêu này.

Chỉ là, để Lục Tốn nhanh chân đến trước, lòng anh cực kỳ khó chịu!

Tiếng sấm càng ngày càng dày đặc, hàng rào điện giăng khắp bên trên căn nhà như muốn san bằng nơi này thành một đống đất bằng phẳng, đất đai chấn động, đồ vật trong phòng bị gió thổi ngã nghiêng, Mèo Con và A Cát cảm ứng được điều nguy hiểm, thân mình căng thẳng, lông toàn thân dựng lên, hung ác trừng vào không trung, cái đuôi cứng còng thể hiện sự sợ hãi dưới đáy lòng chúng.

Lại là mấy đợt sấm sét đánh xuống, nóc phòng của Lục Tốn trực tiếp bị đánh bay.

"Phắc, ông trời chết tiệt!" Lục Tốn bị đẩy ra oán hận mắng, phá chuyện tốt của người ta sớm muộn gì cũng gặp trời phạt!

Ông đây  còn kém một bước đã ăn đến miệng, hừ! Khốn nạn!

"Coi chừng!" "Ầm ầm!"

Tiếng Lục Khiêm vang lên cùng lúc với tiếng sấm, Lục Tốn bị y đẩy ngã đặt mông lên mặt đất, ngửi thấy một mùi hôi, quay đầu vừa thấy, nơi hắn ngồi lúc nãy đã bị sét đánh thủng một lỗ lớn.

Hai anh em nhìn lỗ thủng ấy, trên lưng đều đổ mồ hôi lạnh, này mà đánh lên người không phải sẽ trực tiếp biến thành than sao?

Hai người bọn họ còn không kịp thở mạnh, lại một đợt sét đánh về phía Lục Tốn, mắt thấy hai người phản ứng không kịp, đột nhiên trước mắt chợt lóe ánh sáng, hai người bọn họ hư không biến mất ở trong phòng.

Trong phòng xuất hiện một đài sen cá âm dương, lóe ánh sáng chói mắt, cắn nuốt tia chớp, cá âm dương nhỏ bé hơi hơi run lên, thấy thế nào cũng như đang đắc ý.

Trời, sao có thể dễ dàng tha thứ cho thứ xâm phạm uy nghiêm của nó?

Trong trời đêm nhanh chóng hình thành một cái lốc xoáy, mây đen bốn phương tám hướng bị gió hút lại đây, tầng tầng lớp lớp mây đen phủ ở trên căn cứ, bên ngoài căn cứ cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy (Expulso), trong căn cứ lại gió êm sóng lặng một cách quỷ dị, sinh ra một bầu không khí áp lực, như chút bình yên trước cơn bão.

Chương 69: Không có tựa đề

Cá âm dương vẫn lóe ánh sáng chói lóa, giống như chẳng để tâm đến đe dọa của trời, dù sao đối với một bảo vật đã từng trải qua bao lần thiên kiếp, chút uy hiếp này chẳng đáng là gì. Nhưng với một bảo vật đã đói khát hơn ngàn năm, dùng thiên kiếp để bổ sung năng lượng cũng được mà ha? Muỗi dù nhỏ cũng là thịt mà. 

Cá âm dương không sợ, không có nghĩa là những người khác không sợ, mọi người hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là tận thế thật sự đến!

Bọn họ vội vàng chạy về đánh thức người nhà, cầm lấy vũ khí, chuẩn bị trốn chạy, người gác đêm hú còi thông báo cho toàn bộ căn cứ Quận Thành.

Âm thanh cảnh báo chói tai phá vỡ không khí, cùng lúc đó, sấm sét tích tụ đã lâu hung hăng bổ xuống.

Cá âm dương một chia thành hai, quay xung quanh một lỗ đen nhỏ, một loại lực lượng vô hình lan tràn vào không trung, gom hết những sấm sét vừa đánh xuống lại, cuộn thành một cục rồi nuốt luôn vào ‘bụng’.

Tiện thể hút luôn cả Tiết Thần và Mèo Con vào, Chu Bân và A Cát bị nó tống ra khỏi nhà, cũng bị một kết giới vô hình ngăn cách, Chu Bân đáng thương hốt hoảng xém chút phá hỏng kết giới.

Tiết Thần vào không gian giống anh em Lục Khiêm, nhìn khối hình cầu bắt chước chuyển động xoay vòng của các hành tinh mà ngây ngẩn cả người, chỉ thấy hình cầu kia lấy tốc độ cực nhanh co rút rồi lại bành trướng, cũng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà không ngừng to ra, vài phút đồng hồ, một mặt cắt hình cầu từ ba mươi mẫu đất đã mở ra đến ba trăm mẫu, lại không ngừng mở rộng liên tục.

Mèo Con bị dọa sợ nhảy ngay vào ngực Lục Khiêm, nhìn miệng há to đến mức có thể nuốt được quả trứng gà của chủ nhân nó, nó đột nhiên cảm thấy chuyện nó sợ hãi cũng không có gì là mất mặt, đầu nhỏ tròn tròn lại khôi phục sự kiêu ngạo, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm thần khí hình cầu.

Mới vừa nhìn được vài giây, mắt hoa lên, ánh sáng chói mắt Mèo Con, chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang ——

"Méo!!!!" Tiếng kêu thê lương thảm thiết của Mèo Con vang tận trời xanh, trời ạ, nó nhất định bị đốt trụi! Nó vậy mà lại ngửi được mùi thịt của mình cháy khét, quá tàn nhẫn có được không hả.

Căn phòng lung lay sụp xuống sau khi sấm sét ngừng đánh, Lục Khiêm và Tiết Thần còn đỡ, Lục Tốn thê thảm nhất, cả người cháy đen thui, toàn thân từ trên xuống dưới đến cái quần sịp cũng không còn, dù da mặt hắn dày đến đâu cũng không muốn ‘đem chim đi dạo’ trước mặt mọi người! Dù con chim to của hắn là niềm ao ước của bao nhiều đàn ông thì cũng không được!

Hắn hy vọng bây giờ hắn xỉu quách đi cho rồi, nhưng đời không như là mơ, hắn tỉnh như ruồi.

Vừa rồi sấm đánh rõ ràng là nhằm vào hắn, nhưng đánh xong thì như có một nguồn năng lượng tràn vào cơ thể hắn, không chỉ tái tạo lại da thịt trên người hắn, còn bổ sung nguồn năng lượng dồi dào. Cảm giác nóng nảy hậm hực lúc trước cũng biến mất, cả người thoải mái như vừa sinh ra.

Lục Khiêm thấy Lục Tốn như thế rất dọa người, vội kéo hắn vào căn nhà kế bên, chủ nhân căn nhà thấy đoàn trưởng và hai phó đoàn bước vào tự giác nhường nhà, đi tìm nhà khác ở tạm.

Lục Khiêm tạo một khối băng trong chậu, Tiết Thần hòa tan thành nước, Lục Tốn đen mặt bê chậu nước chạy vào phòng tắm. Tắm xong định lấy quần áo trong không gian ra thay, nhưng không cảm nhận được không gian, hắn bất lực cầm ngọc cá trong tay, căng cổ gào: “Khiêm, lấy quần áo giúp em với!”

Lục Khiêm vừa nghe đã thấy sai sai, thử cảm ứng không gian nhưng cũng không được. Nghĩ đến cảnh tượng biến đổi kì lạ vừa nãy, y cũng không quá lo lắng. Đi ra ngoài phế tích lôi hành lí ra tìm quần áo mang vào cho Lục Tốn. Tiết Thần ở ngoài tắm cho mèo, khuôn mặt anh đen ngang lông mèo, mèo mập hiếm khi ngoan ngoãn đứng yên cho Tiết Thần tắm, trong lòng thì đang hoang mang sợ Tiết Thần chà trụi lông nó luôn.

Cửa sổ phòng tắm thỉnh thoảng sẽ có ánh đèn rọi vào, Lục Khiêm nhìn cơ thể tinh tráng gần như hoàn mỹ của Lục Tốn, trên mặt đột nhiên nóng lên, tay cầm quần lót cũng hơi hơi có chút đổ mồ hôi.

Khụ, từ nhỏ đến lớn không biết nhìn bao nhiêu lần Tiểu Tốn khỏa thân, đến ảnh chụp nude cũng có, còn ngại ngùng?! Lục Khiêm không ngừng an ủi mình ở, nhưng chuyện ảnh chụp khỏa thân lúc hai tuổi thật sự không có tí thuyết phục nào! Được rồi, y chính là có chút ghen tị với dáng người của Lục Tốn mà thôi!

Được rồi, cho dù không chỉ một chút, nhưng tại sao...

"Khiêm, anh đỏ mặt." Lục Tốn như vừa phát hiện ra đại lục mới, kinh ngạc rồi đắc ý, muốn học chim công xòe chim, à nhầm, xòe đuôi tìm bạn đời, phóng hormone toàn thân ra ngoài.

“Nói bậy gì đấy, mặc đồ vào.” Lục Khiêm đỏ mặt hơn, ném quần áo cho Lục Tốn, bước ra khỏi phòng tắm, nhìn bóng lưng y rõ là chột dạ.

Lục Tốn chép chép miệng, nhớ lại khung cảnh mặn nồng lúc nãy, bực mình sấm sét đánh đúng lúc quá.

Trời cao chắc cũng cảm nhận được Lục Tốn nghẹn khuất, hoặc là nó còn nghẹn khuất hơn Lục Tốn, mấy cơn gió điên cuồng thổi quét qua, mưa to bất chợt đổ xuống không ngừng.

Người trong căn cứ mừng như điên, mọi người gần như lấy hết đồ vật có thể hứng nước mang ra ngoài, còn có không ít người cầm khăn mặt, giữa mưa to không ngừng bắt đầu tắm rửa. Đất đai hạn hán lâu ngày cùng mở 'da nẻ miệng rộng', từng ngụm từng ngụm nuốt mưa, những thực vật ủ rũ gần đó cũng vì được tưới mưa mà ngẩng đầu dần tỏa sáng như tìm được cơ hội sống.

Bên ngoài, sấm sét qua đi, nhóm tang thi lại bắt đầu tìm kiếm thức ăn, gió to mưa to cũng không thể ngăn cản đói khát đối với thịt của chúng.

Trong căn phòng được trưng dụng tạm thời, Lục Khiêm không biết từ chỗ nào tìm ra nửa ngọn nến, ánh sáng lập lòe từ cây nến nhỏ rọi sáng căn phòng, lộ ra vài phần ấm áp sau khi sống sót từ tai nạn.

Lục Khiêm dỗ dành mèo nhỏ đang sợ hãi, một bên nhìn Lục Tốn nói: "Ánh mắt của em khôi phục? Mấy chấm đỏ máu trên da cũng biến mất?"

Lục Tốn kéo áo ra nhìn nhìn, cau mày nói: "Đôi mắt của em không phải vẫn như cũ sao? Làn da hình như là trắng hơn trước kia, không có chấm đỏ gì, rất bình thường."

"Khi em vừa mới tỉnh lại, ánh mắt đỏ như máu."

"Không thể nào? Vậy thì y hệt yêu ma sao?" Lục Tốn kinh ngạc, ký ức của hắn dừng lại ở khoảnh khắc trước khi giết Bò sát giả, chuyện sau đó hắn chẳng nhớ gì nữa.

Tiết Thần ở một bên oán thầm, đúng rồi, là một tên ma háo sắc vô cùng!

"Em không biết?" Lục Khiêm cau mày nói: "Vậy em có cảm thấy trên cơ thể em có chỗ nào không giống với trước kia không?"

Lục Tốn mò qua mò lại một lát lát, kinh hỉ nói: "Dị năng của em đã mạnh hơn trước kia, sức lực cũng lớn hơn, em, em giống như có thể cảm nhận được một vài thứ kỳ quái..." Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Lục Tốn trở nên nghiêm trọng.

"Cái gì vậy?"

Lục Tốn dừng một chút, sau khi xác nhận xong nói: "Em hình như có thể cảm ứng được sự tồn tại của những tang thi gần đây, còn có dục vọng đói khát của chúng."

Khát vọng với máu, khát cầu với thịt, đói khát như giòi bám trên xương bàn chân không tiêu tan, tàn hồn không thể nào ngủ yên trong đêm tối mù mịt, thê lương gào thét .

Tiếng nói vừa dứt, mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết chuyện này đến tột cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Mơ hồ, bọn họ cảm thấy trên người nhất định đã xảy ra biến hóa gì đó. Bệnh độc tang thi bị nước hồ biến hóa, thân thể thay đổi kỳ quái, sấm sét đêm nay, những chuyện xảy ra xâu chuỗi lại thành một đường, lại không biết bắt đầu ở đâu, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn manh mối rối thành một cục.

Chuyện này đúng là vô cùng kỳ quái, nhưng mọi người nghĩ không ra đáp án, nên thôi không nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần người còn, đi một bước tìm một bước, rồi cũng có ngày tìm ra đáp án.

Lục Tốn không hề rối rắm chuyện này, chỉ huy Tiết Thần nấu đồ ăn khuya cho hắn, vài ngày chưa ăn gì, bây giờ thần kinh thả lỏng, hắn cảm thấy da bụng như dán vào lưng, có thể nuốt nguyên con bò.

Tiết Thần nấu một nồi mì siêu to, ăn xong trời đã khuya. Bên ngoài vẫn mưa to, mà mọi người đã bình tĩnh lại quay về nhà ngủ, căn cứ yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa bão.

Sáng hôm sau, trời trong xanh, nắng vàng rực.

Buổi sáng bảy giờ đúng, Vuốt Đen ăn sáng, sớm tập hợp tại khu đặt vật tư, Trần Lập thì dẫn Trần Dũng và bốn mươi người khác đến.

Lục Khiêm vừa lòng nhìn nhìn trên vật tư xe, nói với mọi người: "Kiểm tra mỗi chiếc xe một lần, nửa giờ sau đúng giờ xuất phát."

"Vâng, đoàn trưởng!"

Chờ mọi người tản ra, Trần Lập lập tức bước lại, hơi lấy lòng nói: "Lục đoàn trưởng, lần giao dịch này nhờ vào ngài, dọc đường đi mong ngài quan tâm nhiều hơn!"

Lục Khiêm cười nhạt: "Nếu người của tôi có thể thuận lợi về thành phố A, người của anh cũng có thể, anh cứ an tâm chờ tin tốt đi."

Trần Lập cười tít mắt: "Có những lời này của đoàn trưởng Lục sao tôi còn lo lắng chứ ? Tôi sẽ chờ tin tốt từ ngài!"

"Anh, chuyện trên đường anh không cần quá quan tâm, có đoàn trưởng Lục ở đây thì có chuyện gì xảy ra được?" Trần Dũng bất mãn hét lên: "Anh và các anh em khác phải bảo vệ tốt căn cứ, an tâm chờ tin tốt của chúng em!"

"Thằng nhóc thối, mày dám nói chuyện với anh như thế?

Không biết lớn nhỏ! Tao không yên tâm về mày nhất đấy!" Trần Lập không phải người giàu cảm tình, nhưng giờ phút này vành mắt của hắn lại phiếm hồng, nếu có thể, hắn tình nguyện lần này đi mạo hiểm là hắn chứ không phải em trai hắn! Bởi vì hắn không biết lần này từ biệt, đến bao giờ mới được gặp lại em trai, cả đời này còn có cơ hội gặp lại hay không? Hắn thậm chí bắt đầu hối hận vì lần mạo hiểm lỗ mãng này.

"Chậc, em đã hai mấy tuổi, còn cần anh phải quan tâm sao? Nói không chừng lần này em đi còn có thể dẫn về cho anh một cô em dâu đấy!"

"Thằng nhóc chết tiệt, tao rảnh lắm mới quan tâm mày! Cút đi, nếu không cưới được vợ dẫn về đây, tao cười vào mặt mày!"

Hai anh em đấu võ mồm, nỗi buồn ly biệt bị hòa tan rất nhiều, đã đến giờ, mọi người về vị trí và cương vị riêng bắt đầu khởi hành. Trần Lập và những người khác đứng ở căn cứ trông theo, nhìn đoàn xe càng lúc càng xa, đáy lòng yên lặng cầu nguyện.

Trên đường về, dựa vào Chu Bân và thiên phú của Mèo Con, A Cát, đoàn xe cố tránh được những đoạn đường có tang thi triều lớn quét qua, cứ như vậy, đường đi vẫn thoải mái như cũ.

Tang thi lẻ loi tán loạn từ bốn phương tám hướng lao đến, mọi người căng thẳng đối phó bọn chúng, người của Binh Vuốt Đen may mắn đã có kinh nghiệm trên đường đến Trung Nguyên, nếu không bọn họ toang rồi.

Thứ nhất giá trị vũ lực không cao, thứ hai là trai tráng dù gan có lớn đến đâu, cũng khó mà mỗi ngày đều lăn lộn giữa vòng tang thi? Có thể chịu đựng không bị dọa tè, cố định đi theo Vuốt Đen đấu đá giữa vòng tang thi đã là không tồi, loại chuyện chém giết tang thi này thật sự không thể trông cậy vào bọn họ. Có không ít người đã bắt đầu âm thầm hối hận vì ham hố chút lợi ít mà nghe lời Lão Đại, sợ rằng tiền thì tới tay nhưng mạng thì mất rồi.

Hối hận rất nhiều, bọn họ lại không khỏi bội phục người của Vuốt Đen, những người này quá lợi hại, với năng lực của họ thì chạy khắp cả nước cũng không thành vấn đề chứ nói gì khu Trung Nguyên xa xôi, trâu bò! Không phục không được!

"Phía trước giống như có gì đó, em chạy chậm lại đi." Lục Khiêm dùng kính viễn vọng quan sát tình huống phía trước, vừa nói với Lục Tốn đang lái xe.

"Làm sao vậy?" Lục Tốn cảm ứng thử, phía trước có vẻ không hề có tang thi.

"Thoạt nhìn như có mai phục." Lục Khiêm nói xong cầm lấy bộ đàm trong xe nói: "Tất cả chú ý, ở phía trước có khả năng có mai phục, giảm tốc độ, bảo trì đội hình, chú ý nghe khẩu lệnh của tôi mà làm việc.

"Đã rõ!"

"Đã rõ!"

"Đã rõ!"

Đôi khi, con người càng khó đề phòng hơn tang thi, đoàn xe nhanh chóng vào trạng thái cảnh giác cao độ.

Nhưng khi họ chạy đến chỗ bị ‘mai phục’, chỉ thấy trên con đường không rộng rãi mấy của một nông thôn, hai ba trăm người già và trẻ nhỏ quỳ hai bên đường. Bọn họ xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi, giống như ăn mày, trước mặt họ đặt đầy chén bát, quỳ sát người xuống đất, đầu dập liên tục lên mặt đường vang lên tiếng 'binh binh'.

"Cầu xin các ngài thương xót!"

"Cầu xin các ngài cho chúng tôi một miếng cơm ăn đi!"

"Cháu gái của tôi sắp chết đói, cầu xin các ngài cho nó một miếng cơm ăn! Kiếp sau tôi nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp các vị!"

"Cầu xin các ngài..."

"Cầu xin các ngài..."

Ba trăm người già yếu cùng dập đầu cầu xin là cảm giác gì?

Trong đoàn xe, gần như điểm đạo đức mấu chốt của tất cả mọi người cùng lúc dấy lên câu hỏi.

Nếu người dập đầu là cha mẹ tuổi già của mình, nếu người dập đầu chính là đứa con nhỏ tuổi của mình, nếu người ở trong này dập đầu chính là mình...

Gần như hốc mắt mọi người đều đã ươn ướt.

-------------------------------------------------

Nhận xét