- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Cuộc sống mới (The End)
Lục Khiêm sắc mặt đờ đẫn nhìn
trái đất bị hơi thở chết chóc nồng đậm bao phủ bên ngoài tàu chiến, trầm mặc một
lúc lâu, rốt cuộc nhấn cái nút đỏ trong tay. Một chùm tia sáng trắng bắn về
phía trái đất, trái đất bị chùm tia sáng bao trùm, hành tinh trẻ tuổi nhưng cổ
xưa như đang khóc lóc trong im lặng. Nửa tiếng sau, ánh sáng biến mất, trái đất
đã hoàn toàn biến thành một hành tinh sa mạc, không còn một giọt nước nào, màu
xanh xinh đẹp giờ đây biến thành màu sắc mờ nhạt chết chóc. Nhưng tòa nhà cao lớn
dày đặc cũng biến thành tro bụi, trên trái đất giờ đây không còn tìm thấy dấu vết
tồn tại của con người nữa.
Biển xanh khô cạn biến thành sa mạc,
dưới lớn đất cát cất giấu vô số tinh hạch xinh đẹp. Lại thêm nửa tiếng trôi
qua, máy kiểm tra virus hiển thị từ trạng thái nhiễm nặng chuyển thành trạng
thái không bị nhiễm. Virus thần ma cũng biến mất dưới cái nắng nóng khô cằn hiện
giờ của trái đất. Cũng may điều kiện bẩm sinh của trái đất rất thích hợp để tạo
ra sinh mệnh, có lẽ ngàn năm trôi qua, tầng khí thể mờ nhạt trên trái đất sẽ lại
một lần nửa trở thành hải dương nguyên thủy, sau đó trải qua hàng tỉ năm thời
gian với bao nhiêu thời kỳ thay đổi, hành tinh vỡ nát này sẽ lại một lần nữa tỏa
sức sống trở thành cái nôi của sinh mệnh.
Với nhân loại mà nói, hàng tỉ năm
thật sự quá xa xăm, xa đến mức mọi người sẽ quên đi thảm họa đã từng xảy ra.
Nhưng đối với trái đất, hàng tỉ năm chỉ như một năm trong cuộc sống của con người
bình thường, không xem là lâu lắm.
Gia tộc Metroland đưa mấy ngàn
máy thu thập hình người, tốn hơn nửa tháng, mới thu thập xong tinh hạch trên
trái đất. Giá trị cụ thể của tinh hạch vẫn chưa thống kê ra, nhưng quý ngài
Metroland mỗi ngày nhìn tinh hạch chồng chất như núi trên tàu vận chuyển, sắc mặt
không tốt lắm. Chỉ khi call video với Amy và bánh bao nhỏ béo tròn của mình, mặt
hắn mới tươi cười nổi.wattpad: duongquannghiii
Thật ra tính tới tính lui thì gia
tộc Metroland cũng không bị lỗ gì. Trong Biển Vũ trụ, một bado tinh hạch có thể
đổi 100 điểm tín dụng. Trừ 800 triệu bado tinh hạch mà Metroland hứa hẹn với Lục
Khiêm, việc tiêu thụ các loại vũ khí tàu bay, xây dựng thành phố mới, hỗ trợ vận
chuyển vân vân còn kiếm được thêm hơn 700 triệu bado tinh hạch, trước sau cộng
lại cũng hơn 1 trăm 50 ngàn tỷ điểm tín dụng, gần như là thu nhập hơn nửa năm của
cả gia tộc, đối với người bình thường mà nói, là một con số lớn đến mức không
tưởng.
Chưa kể số tiền này quý ngài
Metroland không cần nộp vào tài sản gia tộc, mà cất vào túi riêng của hắn, chẳng
có lý do gì để hắn buồn bực cả.
Là cháu đích tôn trực hệ của gia
tộc Metroland, hắn còn chưa đến mức rầu rĩ vì chút tiền như vậy. Sự buồn bực của
hắn đến từ vợ và con trai cưng. Hai người họ kiểm tra thấy có một lượng virus
trên người, trước khi virus biến mất họ cần phải cách ly. Lượng virus khá thấp
nên cần cách ly từ 10 đến 15 năm. Amy là kiểu người trời sinh không thể ngồi
yên được, bị cách ly mới hai tuần cả người đã gầy một vòng, con trai cũng ngày
một lớn, không thể không cho bé tiếp xúc với bên ngoài được. Quý ngài Metroland
sầu não lắm, hết cách rồi, cuối cùng phải đồng ý cho vợ dẫn con trai đến hành
tinh Niết Bàn cư trú.
Mà hắn, là quân nhân Liên Bang, lại
giữ chức vụ quan trọng, căn bản không thể đi chăm sóc vợ con cách ly được. Nghĩ
đến mười mấy năm kế tiếp phải ở riêng, đàn ông đã có vợ làm sao chịu nổi?
Thu thấp xong biển tinh hạch, con
số thống kê được khiến người ta líu lưỡi. Số tiền này được sự đồng ý của tất cả
người trái đất, Lục Khiêm giữ lại riêng một phần. Còn chín phần, tách riêng số
tinh hạch từ cấp ba trở xuống ra, chiếm khoảng một phần, để làm quỹ xây dựng xã
hội trong giai đoạn hiện tại và tài chính dự phòng, còn lại toàn bộ gửi vào
ngân hàng Liên Bang vũ trụ, chờ thảo luận được phương án phân phối cụ thể rồi
tính sau.
Đối với dị năng giả mà nói, tinh
hạch là thứ để đổi điểm tín dụng, cũng là con đường duy nhất hiện tại để họ
thăng cấp dị năng.wattpad: duongquannghiii
Thông qua việc phối hợp với nhân
viên công tác của Liên Bang vũ trụ để phổ cập khoa học, tất cả dị năng giả đều
biết, chỉ khi dị năng lên đến cấp mười, mới có thể hoàn toàn thay đổi thể chất,
sau đó mới tu luyện được cái loại công pháp thần kỳ trong vũ trụ, đến gần hơn với
sức mạnh càng cường đại và cuộc sống kéo dài hơn, trở thành cường giả chân
chính.
Khát cầu đối với cuộc sống là bản
năng của mỗi sinh vật, đặc biệt là đối với những người đã trải qua địa ngục tôi
luyện, sau khi giải quyết được nguy cơ, không có điều gì hấp dẫn hơn việc sống
lâu và sức mạnh.
Tinh hạch, rất quan trọng đối với
những dị năng giả, nên việc phân phối tinh hạch vẫn cứ thảo luận mãi không ra kết
quả. Trong tay Lục Khiêm đã có đủ tinh hạch và tài phú, lười tham dự mấy chuyện
này, mỗi ngày hưởng thụ sinh hoạt không biết xấu hổ với hai tên kia, đã đủ mệt
mỏi. (Tác giả: Khiêm Nhi, liêm sỉ đâu con?)
Được rồi, Lục Khiêm có thể mặc kệ
chuyện phân chia tài sản tinh hạch, nhưng không thể mặc kệ Lưu Xuyên và Tô Bạch
được.
Vấn đề của hai người họ tương đối
khó giải quyết, tính ra thì bảo vệ căn cứ nên hai người mới biến thành tang thi
trí tuệ, trong hoạt động dọn dẹp cuối cùng, hai người họ cũng cống hiến rất nhiều,
cần được ghi vào sử sách anh hùng. Nhưng hiện tại chiến tranh đã kết thúc, hai
người lại trở thành nhân tố không ổn định.
Trong người dị năng giả mang theo
virus, là tiến hóa, chỉ cần không bị vấn đề gì thì tới một lúc nào đó, virus sẽ
hoàn toàn hòa hợp với cơ thể, biến mất.
Tang thi cũng tương tự vậy. Chỉ cần
có thể trở thành tang thi cấp mười, như vậy virus trong cơ thể họ cũng sẽ dần
hòa hợp, lúc đó họ sẽ có được thể chất tuyệt hảo để tu ma. Biển Vũ trụ có vài
ma tu nổi danh chính là chuyển hóa từ tang thi trí tuệ lên.
Trong Biển Vũ trụ, đúng là ma tu
không được chào đón cho lắm, nguyên nhân đơn giản là họ làm chuyện gì cũng tàn
nhẫn độc ác, công pháp họ tu luyện thì vô cùng khủng bố khó hiểu. Nhưng Biển Vũ
trụ cũng có những trận chiến riêng, cách làm của ma tu trong xã hội bình thường
thì khó chấp nhận được, nhưng lên chiến trường tinh tế, lại góp không ít sức
chiến đấu. Trong bóng tối có biết bao nhiêu thế lực chào đón.
Ma tu là chuyện sau này,
còn bây giờ, Lưu Xuyên và Tô Bạch đang có xu thế từ anh hùng của nhân dân biến
thành kẻ địch toàn dân.wattpad: duongquannghiii
Hai người là tang thi trí tuệ , vẫn
có trí tuệ và lý trí như con người, hơn nữa cống hiến to lớn trong trận chiến,
dựa theo điều lệ Liên Bang, hai người họ cũng có quyền lợi được di dân.
Vì vậy, hai người Lưu, Tô đi theo
quân đội di dân đến hành tinh Niết Bàn, sau đó xuất hiện vấn đề. Nghĩ lại thì
đoàn người vất vả lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, sự tồn tại của
Lưu Xuyên và Tô Bạch không khác gì hai quả bom hẹn giờ, nếu ngày nào đó họ
không vui, hoặc phát điên giết người hàng loạt, vậy chẳng lẽ hành tinh Niết Bàn
lại tái hiện cảnh tượng mạt thế? Cống hiến của hai người không hề nhỏ, nhưng ân
tình đã trôi qua trong quá khứ và lo lắng trong tiềm thức, thì cống hiến như vậy
chẳng là gì. Huống chi, có vài kẻ trời sinh đã thích đồn đoán xấu xa, buồn lo
vô cớ, thích dẫm lên đầu người khác để nâng cao thành tự của mình.
Dần dần, trên mạng cục bộ xuất hiện
một vài lời đồn ảnh hưởng đến lòng người.
Những người được Lưu, Tô giúp đỡ
không hề ít, nhưng số người không được giúp còn nhiều hơn, so với mạng sống và
lợi ích của bản thân, cống hiến của hai người họ tự động bị thu nhỏ vô số lần,
đến mức nhỏ bé chẳng đáng kể.
Có người thậm chí còn đúng tình hợp
lý nhắn lại trên mạng, anh hùng vốn dĩ nên chí công vô tư, vì xã hội yên ổn
đoàn kết, các anh hùng hy sinh thêm một chút thì có làm sao.
Những người khác không rõ ràng lắm,
còn Vuốt Đen bị ngôn luận vô liêm sỉ của họ chọc điên.
Lục Khiêm tự nhiên không thể ngồi
chờ mấy lời ngôn luận này tiếp tục mở rộng, y trực tiếp sử dụng đặc quyền, chặn
hết những lời đồn đãi này lại. Nhưng bịt miệng dân còn nguy hiểm hơn chặn sông
phòng lũ, mấy lời đồn đại bóng gió nổi, cách chặn miệng này đúng là hạ sách.
Nhưng không làm vậy thì thế nào?
Dù sao Lưu Xuyên và Tô Bạch đã
theo y lâu như vậy, hai người còn hy sinh rất lớn, có thế nào đi nữa cũng không
thể khiến họ đau lòng được.
Ngược lại hai người họ thì chẳng
quan tâm chuyện này, hai người đều là tang thi trí tuệ, ở chung với nhau, cả
ngày ngoài việc tu luyện thì là chơi game, mỗi ngày trôi qua dễ chịu, đồn đãi
gì đó chẳng lọt vào nổi tai họ.
Hôm nay, khi Lục Khiêm đến, đứng
ngoài cửa đã nghe được giọng nói tức hộc máu của Tô Bạch: “Lại chết, chết nữa,
anh Lưu anh ăn gian, không được, ván này không tính, chơi lại ván nữa đi!”wattpad:
duongquannghiii
“……tại cậu ngu ngốc quá.” Lưu
Xuyên tỏ vẻ người nào đó không những ngốc còn vô lại, không biết lúc trước cậu
ta lấy được chức đội trưởng kiểu gì.
“Không hề, ai bảo đám trùng của
anh vượt rào, gặm sạch cơ giáp của tôi, thảm quá, tôi hết tiền sửa cơ giáp rồi,
anh Lưu chuyển cho tôi ít đồng vàng đi.”
“Không được, tự dùng điểm
tín dụng của cậu nạp vào đi.”
Gương mặt trẻ con của Tô Bạch lập
tức suy sụp, đôi mắt đen lúng liếng to tròn trừng Lưu Xuyên, “Anh Lưu, sống trong
đời sống cần có một tấm lòng.”
Lưu Xuyên nhìn Tô Bạch, mấy năm hắn
luôn là kiểu mặt liệt, bây giờ lại cười nhẹ, “Tôi có lòng, cũng không cho cậu.”
Tô Bạch đáng thương bĩu môi: “Anh
Lưu, anh học hư. Không chơi, không chơi nữa, lần nào chơi cũng thua anh, chẳng
vui gì hết.” Tuy nói thuế nhưng hai tay lại ôm chặt điều khiển, không có ý định
dừng chơi.
“Tùy cậu.” Lưu Xuyên cười cười, đứng
dậy, “Đoàn trưởng đứng chờ bên ngoài nửa ngày rồi, cậu dọn dẹp một chút đi, tôi
đi mở cửa.”
Tô Bạch lúc này mới chú ý đến hơi
thở của Lục Khiêm xuất hiện. Luống cuống tay chân gọi người máy đến giúp dọn dẹp
đống chai lọ hộp rác trên sàn. Người máy dọn dẹp hiệu suất cực cao, khi Lục
Khiêm bước vào, phòng khách đã sạch sẽ.
Tang thi đến cấp trí tuệ, chỉ cần
hấp thu năng lượng tinh hạch cũng đủ để thăng cấp, vì vậy Tô Bạch và Lưu Xuyên
không cần phải ăn cơm. Nhưng Tô Bạch là một tên ham ăn, dạ dày vĩnh viễn không
no không mập dù uống thuốc độc cũng khỏe re của tang thi thật sự cứ như chế tạo
riêng cho Tô Bạch. Từ khi ổn định ở hành tinh Niết Bàn, Tô Bạch không để cho
cái mồm của hắn ngừng hoạt động, Lưu Xuyên cũng ăn ké không ít.
Tô Bạch không chỉ có thích ăn,
còn thích tự nấu. Hắn lấy hỗn hợp nước trái cây tự chế từ tủ lạnh ra, rót ba ly
mang ra bàn trà.wattpad: duongquannghiii
“Đây là nước trái cây tôi tự làm,
Đoàn trưởng uống thử xem có được không.”
“Được đấy.” Lục Khiêm uống một ngụm
nhỏ nước trái cây màu sắc như rượu vang đỏ, mùi vị chua ngọt có hương trái cây,
còn có chút mùi rượu nhàn nhạt, “Uống ngon lắm.”
“Haha, tôi cũng thấy vậy.” Tô Bạch
trước kia rất ‘sợ’ Lục Khiêm, hiện tại quá thân quen rồi, da mặt cũng dày hơn.
“Hôm nay tôi đến tìm hai người là
để nói về mấy lời đồn đãi trên mạng về hai người mấy ngày gần đây. Chuyện này,
hai người thấy sao?” Lục Khiêm đặt ly xuống đi thẳng vào vấn đề chính.
Tô Bạch nhún vai: “Lan truyền vào
tin vào mấy lời ngôn luận kiểu này chỉ có mấy người, hai ngày nay không phải là
không nhìn thấy tin tức gì trên mạng sao?”
“Đó là vì tôi đã xóa nhưng tin
liên quan.”
Lưu Xuyên không lạc quan như Tô Bạch,
nhíu mày hỏi: “Vậy ý của Đoàn trưởng là?”
“Chuyện này chúng ta cần phải có
cách giải quyết thích hợp, nếu không sớm muộn gì cũng gây họa lớn.”
Lưu Xuyên nhìn Lục Khiêm, ánh mắt
sâu xa: “Đoàn trưởng hôm nay tới tìm chúng tôi, là đã có cách rồi đúng không?”
“Cách thì có rồi, nhưng không biết
hai người có chấp nhận được không.” Lục Khiêm nhìn Lưu Xuyên của bây giờ, lại
nhớ đến người hiền lành thuở ban đầu mới quen bị người thân chèn ép đến không
thở nổi, trong lúc nhất thời, cảm thán trong lòng rất nhiều. Nói thật, khi Lục
Tốn điều tra kẻ đứng sau tin đồn, y cũng rất hoảng sợ. Vốn tưởng là do chính
khách nào gây ra, kết quả kẻ đầu tiên tung tin không phải là người lạ, mà là
anh hai của Lưu Xuyên, có gã mở miệng, sau đó mới có người ‘có lòng’ thúc đẩy.
Nếu không phải họ kịp thời quản lý internet, chỉ sợ bây giờ Lưu Xuyên và Tô Bạch
chẳng có tâm trạng chơi game chiến tranh tinh tế phiên bản mới nhất đâu.
Có vài kẻ không muốn người khác sống
tốt, ghê tởm như ruồi bọ, không đập chết chúng, chúng còn tưởng mình giỏi lắm.
Tô Bạch cười nói: “Đoàn trưởng
giúp chúng tôi nghĩ cách thì đương nhiên cách đó tốt rồi, không có gì mà không
chấp nhận cả, ngài nói đi, chúng tôi làm theo là được.”
Lưu Xuyên gật đầu nói:
“Đúng vậy.”wattpad: duongquannghiii
Lục Khiêm mỉm cười khẽ than thở
nói: “Vậy thì kế hoạch là như thế này…”
Năm ngày sau, Lưu Xuyên và Tô Bạch
không thể chấp nhận được thân phận tang thi của mình, nổ súng tự sát trong
chung cư. Thi thể được chính phủ kiểm nghiệm, xác phận đúng là hai người. Vì
tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngày tiếp theo, hai người bị đưa đi hỏa
thiêu, tro cốt được chôn trong nghĩa trang liệt sĩ. Lý Càn là Chủ tịch nước
Liên Bang cộng hòa Trái đất, cùng với các lãnh đạo của quốc gia, tổ chức lễ
tang long trọng cho hai người. Lưu Xuyên và Tô Bạch khi ‘còn sống’, trong lòng
nhiều người thấp thỏm, giờ hai người họ ‘chết’ rồi, đoàn người lại bắt đầu nhớ
thương đến những việc tốt của họ.
Lục Tốn ở phía sau thúc đẩy, trên
mạng che trời lấp đất đều là sự tích huy hoàng của hai người họ, hình tượng anh
hùng vinh quang vĩ đại chí công vô tư sáng đến ức mù mắt chó hợp kim Titan, ghê
gớm đến mức bạn nhỏ Lục Hi không dám lên mạng mấy ngày liền.
“Phắc, Lục Hi làm người đừng có
như vậy! Con lại đánh lén chú!” Tô Bạch dậm chân.
Lục Hi mặc kệ hắn, trực tiếp phá
hủy cơ giáp của Tô Bạch, quay đầu lại chém giết với Lưu Xuyên. Đừng thấy Lục Hi
mới chín tuổi mà khinh, ý thức chiến đấu hoàn toàn không thua Lưu Xuyên, đấu
trường của hai người cực kỳ ngoạn mục, Tô Bạch không có liêm sỉ chuyển hướng
qua Lưu Xuyên, hô to gọi nhỏ cổ vũ, không hề có tự giác mình ăn hiếp trẻ nhỏ.
Bụi hoa ngoài cửa sổ, Mèo Con
phơi nắng cả nửa ngày, sung sướng ngủ cả buổi sáng, ưu nhã lười nhác vươn vai,
lắc lắc lông, thịt mỡ trên người cũng run rẩy theo.
Phao bơi gì đó ghét nhất.
Mèo Con híp mắt, ngửi được trong
không khí bay tới mùi cá, vèo một phát nhảy vào bếp.
Trong phòng bếp, Lục Khiêm hiếm
được một lần nấu ăn, ném từng con cá được Lục Tốn làm sạch vào chảo dầu, dầu
trong chảo thỉnh thoảng bắn lớn, kéo theo tiếng hô to gọi nhỏ của hai người đàn
ông khác.
Mèo Con khinh thường vuốt
vuốt râu, hai thằng cha kia bày đặt ra vẻ trước mặt đó, đứng trước chủ nhân thì
ngoan ngoãn khác gì A Cát đâu? Mặt đần thối y chang nhau!
“Con mèo mập chết tiệt, mày lại
ăn vụng! Tao còn chưa được ăn miếng nào đâu!” Lục Tốn lớn tiếng quát.
“…..Mập như heo còn ăn!” Tiết Thần
cũng rất bất mãn.
“Này, đừng có ăn hiếp Mèo Con.”
Nóc nhà lên tiếng.
Mèo Con đắc ý ngẩng cao đầu, giọng
nịnh nọt nhão muốn chảy nước: “Meo meo ngao!”【 Vẫn là chủ nhân tốt nhất! 】wattpad:
duongquannghiii
“Tiểu Khiêm / Khiêm, em cứ chiều
nó tiếp đi, nó bị em chiều sắp leo lên đầu em ngồi luôn kìa,” Tiết Thần và Lục
Tốn vô cùng ăn ý tỏ vẻ bất mãn.
Lục Khiêm thả nốt mấy con cá còn
lại vào chảo, tay cầm muôi đảo, quay đầu lại nở một nụ cười tươi tắn xán lạn:
“Em thích thế.”
Ngoài cửa sổ, ánh mắt trời ấm áp,
gió thổi nhẹ nhẹ, vô số cánh hoa theo gió cuốn bay xung quanh,…..
Năm tháng yên bình, cuộc đời an ổn.
------------------------------
Lời kết của ê đít tơ: Hello, mình là Lynzerie, editor của bộ 2012 Mạt thế sinh tồn lục. Ngày 17/8/2021, chính thức hoàn thành bộ truyện sau thời gian dài đằng đẵng từ 2015-2021. Mình nghĩ chắc mình là con editor nhây nhất rồi, vì chưa gặp ai nhây hơn mình cả, tốn gần 6 năm để làm một bộ truyện 134 chương, nhưng mình cũng tự hào một xíu vì mình đã kiên trì chứ không bỏ cuộc. Đã rất nhiều lần mình muốn ngừng không làm nữa, vì làm một mình thật sự chán lắm, nhưng rồi mình lại mở máy và tiếp tục gõ chữ, vì nếu không làm tiếp thì mình cảm thấy có lỗi với các bạn đọc, có lỗi với Lục Khiêm Lục Tốn Tiết Thần, và có lỗi với chính bản thân. May mắn là mình đã làm được, sự ủng hộ của bạn góp phần không nhỏ để giúp mình hoàn thành bộ truyện này, thật sự cảm ơn các bạn rất nhiều, cảm ơn vì từng com từng vote của các bạn. Nếu có thể thì mình rất muốn được gặp lại các bạn vào một ngày không xa khi mình đào một chiếc hố mới, nhưng chắc mình sẽ chọn hố nào dễ lấp một tí =]]]]
Một lần nữa, cảm ơn vì đã theo dõi bộ truyện và ủng hộ mình, yêu các bạn <3
-
Cập nhật 13/01/2023 - Mình vẫn đọc từng cmt của các bạn để lại, chúc các bạn nhiều may mắn và sức khỏe. Nếu các bạn muốn theo dõi những bộ truyện khác mình làm thì có thể tìm wattpad: duongquannghiii nha.
Nhận xét
Cảm ơn chủ nhà
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhà 🥰🥰🥰
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhà nhiều lắmm ❤️
Trả lờiXóa[21/02/2022 Hoàn]
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhà nhìu nhìu 😘
Cảm ơn chủ nhà❤️
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhà nhiều lắm ạ!
Trả lờiXóa30/4/2022
Trả lờiXóaCảm mơn chủ nhà vì đã kiên trì dịch ạ, cảm mơn rất nhiều ❤
23h45p ngày 02/05/2022
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhà đã kiên trì, tâm huyết dịch bộ truyện ý nghĩa ntn ạ. Truyện dịch siu siu mượt lun huhi🥰🤩😘
Cảm ơn chủ nhà vì đã cố gắng đến vậy nhé 😉❤️✨
Trả lờiXóa23:13 ngày 3 tháng 6, cảm ơn chủ nhà vì đã dịch ạ, đọc mượt lắm^^
Trả lờiXóacám ơn editor 💐💐💐💐💐
Trả lờiXóa19:41 ngày 6/14/2022
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhà đã edit bộ này nhaaaaaa <3
Cảm ơn chủ nhà nhé
Trả lờiXóa[21/08/2022] Hoàn
Trả lờiXóaCám ơn chủ nhà rất nhiều vì đã edit bộ này nhé❤️
Cám ơn chủ nhà
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhà nhiều nhiều! Chúc chủ nhà thêm nhiều sức khoẻ nhe🥰
Trả lờiXóaNhờ truyện bạn edit mà những ngày ở cử ôm con của mình trôi qa k nhàm chán 😆 mong là b sẽ edit thêm nhiều truyện hay nữa. Cám ơn và chúc b nhiều sức khoẻ ♥️
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhà rất nhiều
Trả lờiXóaHoàn, truyện hay ghê, edit rất mượt luôn, cảm ơn bạn chủ nhà nhiều nhé <3
Trả lờiXóaĐọc đứt đoạn lâu như vậy, cuối cùng cũng xong bộ truyện. Bỏ qua tình tiết bôi bác người nhật với vọng tưởng đánh bại người mỹ, truyện cũng khá hay. Cảm ơn editor rất nhìuuuu
Trả lờiXóatheo mình thấy thì truyện được xây dưng khá độc đáo, ít nhất thì với mắt nhìn của người đã đọc rất nhiều truyện mạt thế là mình. cảm ơn editor rất nhiều vì đã giúp tụi mình có trải nghiệm đọc truyện tốt hơn, mong bạn sẽ thành công hơn nữa để mang lại nhiều bộ truyện hay trong tương lai nha
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhà rất rất là nhiều lun nhaa 🫶🏻
Trả lờiXóaCảm ơn editor rất nhiều 💕
Trả lờiXóaĐội ơn. Công đức vô lượng
Trả lờiXóa03/09/2024
Editor rất có tâm, tính ra trong list những bộ mạt thế tui từng đọc thì cốt truyện và tam quan nvc bộ này phải ở ngưỡng 8-9 điểm. Trừ những tình tiết mà ai cũng biết là gì đấy thì khá ổn 😂 cũng cảm ơn nhà dịch vì đã kiên trì đến cuối cùng.
Trả lờiXóa