- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Chương 101: Sự thật về 'Trọng
sinh'
Ngoài thư tay, Lục Tốn còn dùng
di động quay một đoạn video ngắn, quay rõ từng sợi lông của chính mình, tiện
tay quay luôn quái vật nhỏ. Cuối cùng đưa cả hai thứ cho Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ bay
vào lại trong cá âm, bay trở về thành phố A. wattpad: duongquannghiii
Lục Tốn nhìn nhìn quái vật đang
ôm cánh tay hắn ngủ ngon lành, thở dài lắc đầu, từ trong không gian tìm một con
lồng sắt lớn, dùng không ít sức gỡ nó khỏi tay hắn, mở cửa lồng nhét nó vào.
Không quan tâm mấy lời ba hoa
chích chòe của Tiểu Kỳ, giờ hắn vẫn chưa suy nghĩ đến việc nuôi vật nhỏ này hay
không, để nó lại đây, sợ chính mình nửa đêm bị cắn cũng không biết, đành phải
làm như vậy trước. Lục Tốn vào không gian, tắm rửa đơn giản, nước tắm cũng
không xử lý, ở lại trong không gian, chờ nó thấm dần xuống đất, làm chất dinh
dưỡng.
Gần đây mỗi ngày ăn lương khô, Lục
Tốn chán ngấy không thôi, lấy một cái lò nhỏ trong không gian, đốt lửa, nấu một
bát sủi cảo và ít cơm, hâm lại khoai tây hầm thịt Lục Khiêm làm sẵn, ăn một bữa
no nê. Hắn còn lâu mới thừa nhận, hắn rất nhớ tay nghề của Tiết Thần.
Lục Khiêm ở nhà nhìn gió giật sấm
nổ mà đứng ngồi không yên, vô số lần muốn đi ra ngoài tìm Lục Tốn, đều bị Tiết
Thần ngăn cản. Ngay khi Tiết Thần sắp không ngăn được nữa, cá âm bay về.
Lục Khiêm không nói hai lời, đưa
Tiết Thần theo vào không gian. Nhìn thấy Tiểu Kỳ thân thể đã hiện rõ hơn trước,
trái tim đang nhảy tưng tưng trong ngực cuối cùng cũng lặng xuống.
"Tiểu Tốn làm sao vậy? Em ấy
không bị gì chứ?" Khuôn mặt luôn lạnh băng vô cảm của Lục Khiêm, rất ít xuất
hiện sắc mặt vội vàng như bây giờ.
Tiểu Kỳ giao đồ cho Lục Khiêm:
"Có tôi ra tay, hắn có thể gặp chuyện gì chứ. Đây là đồ hắn nhờ tôi giao
cho cậu."
Lục Khiêm xem video trước, trong
video, Lục Tốn bị sét đánh cháy đen, trông gầy hơn lúc trước, cũng không bị
thương tích gì, trạng thái tinh thần thoạt nhìn rất tốt, Lục Khiêm cuối cùng
hoàn toàn yên tâm . Tiếp đó y nhìn thấy trong bức thư ngập tràn lời bày tỏ yêu
thương Lục Tốn gửi, nhắc đến quái vật nhanh.wattpad: duongquannghiii
"Nhóc chắc chắn Lục Tốn nuôi
quái vật kia sẽ không có vấn đề gì chứ?" Lục Khiêm nhìn Tiểu Kỳ.
"Nếu có vấn đề, tôi đề nghị
cậu ta nuôi làm gì? Yên tâm đi, bạn nhỏ kia không phải là tang thi bình thường,
chỉ cần cho nó ăn tinh hạch, trên lý thuyết thì nó sẽ không có hứng thú với con
người." Tiểu Kỳ thề son thề sắt cam đoan.
"Trên lý thuyết?"
"Có thể, đại khái dị năng giả
vẫn có sức hút với nó." Tiểu Kỳ nghiêm mặt nói: "Nhưng bạn nhỏ này rất
nghe lời Lục Tốn, chỉ cần Lục Tốn dạy dỗ nó đàng hoàng, nó sẽ nghe lời
thôi."
"Nhóc nên biết, tôi luôn
luôn không thích có nhân tố không ổn định bên cạnh mình." Lục Khiêm lạnh
lùng nói, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.
"Tôi biết, aiyo, thật sự là
đời trước tôi nợ các cậu mà, chờ khi gặp lại nó, tôi sẽ hạ cấm chế lên người
nó, để nó không cắn người." Tiểu Kỳ đau lòng nói, trên trái đất thiếu thốn
linh khí, nó muốn tu luyện chữa trị năng lượng trong không gian chỉ có thể nhờ
đến tinh hạch và thiên kiếp, nếu không phải vì thả dây dài câu cá lớn, nó cũng
chẳng muốn quan tâm con quái vật kia làm gì.
"Cũng được." Lục Khiêm
cười cười, vẻ mặt vô cùng ôn hòa nhìn Tiểu Kỳ: "Tiểu Kỳ, lần này nhóc được
lời ghê nhỉ, trông tốt hơn lúc trước rồi, hẳn là sẽ không giống lần kia vì năng
lượng không đủ mà biến mất đúng không?"wattpad: duongquannghiii
Tiểu Kỳ hôm nay đúng là được lợi
nhiều, đắc ý vênh váo gật gật đầu: "Đúng vậy."
Lục Khiêm nhìn nó mang gương mặt
khi bé của mình, nụ cười trên mặt càng hiền hơn: "Tốt rồi. Tôi vẫn luôn muốn
hỏi nhóc, tại sao tôi sống lại, tại sao sau khi tôi sống lại, có một số việc
không diễn ra như đời trước của tôi? Không gian này vì sao thay đổi nhiều vậy?
Còn nữa, vì sao lão nhân Côn Sơn nói tôi là chuyện xấu, món đồ mà A Lang đưa
tôi là gì?"
Tiết Thần đứng sau lưng Lục
Khiêm, nghe được hai chữ 'sống lại', ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm. Nghĩ đến
'giấc mơ' mà Tiểu Khiêm nhẹ nhàng bâng quơ nói với anh, nghĩ đến tất cả những
thứ y kể trong 'mơ', Tiết Thần không kiềm nén được đau đớn trong lòng.
Khuôn mặt vốn đang tươi cười của
Tiểu Kỳ đột nhiên sụp xuống. Nó nhìn Lục Khiêm, lại nhìn gương mặt tối tăm của
Tiết Thần, có hơi lo sợ. Nghĩ lại thì, tại sao mình phải chột dạ chứ, mình vì
nghĩ cho mọi người thôi mà đâu có gì sai!
Tiểu Kỳ hắng giọng, sắp xếp lại
ngôn ngữ của mình: "Khiêm Khiêm, thật ra cậu không có sống lại."
Lục Khiêm chợt nắm chặt nắm tay,
ánh mắtcăng thẳng.wattpad: duongquannghiii
Thôi xong rồi, Khiêm Khiêm nhất định
sẽ tức giận.
Tiểu Kỳ kiên trì tiếp tục nói:
"Thật ra, những chuyện đời trước cậu trải qua, cậu có thể xem như chỉ là một
giấc mơ."
"Nói rõ ràng."
Tiểu Kỳ vò mẻ chẳng sợ nứt nữa,
quyết định thẳng thắn hết thảy sự thật: "Lai lịch của không gian này các cậu
biết rồi đấy, chủ nhân của tôi trong lúc bị vây đánh đã ném tôi vào một cái hố
đen. Khi đó tôi cũng xém tiêu đời, toàn bộ không gian tồn tại của tôi chỉ còn lại
suối sinh linh và không gian hư vô, tôi không biết tôi đến trái đất bằng cách
nào, sau khi đến trái đất, tôi vẫn ở trong trạng thái ngủ say, mãi cho đến một
ngày, cậu với Lục Tốn chơi đùa, lỡ làm đứt tay, máu chảy lên cá âm dương đánh
thức tôi."
Nhớ lại, Lục Khiêm nhớ rõ khi
mình còn bé, quả thật có hôm đang chơi đùa với Tiểu Tốn trên gác, Tiểu Tốn
không cẩn thận làm vỡ cửa sổ. Sợ bị mắng, hai anh em lén lút dọn mảnh vỡ, y
không cẩn thận bị cắt trúng tay, đại khái cắt qua mạch máu, chảy rất nhiều máu,
quản gia trong nhà sợ hãi, đưa đến bệnh viện cấp cứu. Bởi vì không để lại sẹo,
khi đó tuổi cũng nhỏ, Tiểu Kỳ không nhắc, y cũng không nhớ tới.wattpad:
duongquannghiii
"Trên địa cầu ô nhiễm rất
nghiêm trọng, linh khí bị loãng, tôi mất hơn mười năm, mới miễn cưỡng lợi dụng
năng lượng của suối sinh linh, sửa chữa không gian trong cá âm về hình thái ban
đầu.
Vốn tôi còn muốn tìm cơ hội cho cậu
bất ngờ, ai biết virus gì đó xuất hiện. Đúng rồi, cái virus gì đó chính là cái
virus X đấy.
Virus X xuất hiện, nghĩa là sắp
có đại nạn, nhưng, đồng thời cũng tạo cơ hội.
Vì thế, tôi dùng hết mười mấy năm
năng lượng tích lũy, tạo cho cậu một giấc mộng. Giấc mộng này, là kiếp trước của
cậu. Khiêm Khiêm, cậu thật sự rất thông minh, tôi biết, từ khi cậu sống lại
phát hiện không gian khác với kiếp trước, cậu cũng đã thắc mắc về 'kiếp trước',
sau khi tôi cho cậu biết về lai lịch của không gian, sự thắc mắc của cậu biến
thành nghi ngờ.
Nghi ngờ của cậu đúng rồi đấy, đến
chủ nhân của tôi còn không thể dịch chuyển thời không, sao tôi có thể làm được
chứ?
Trên thực tế, những gì diễn ra
trong giấc mộng của cậu, đều do tôi dùng công thức tính toán kỹ lưỡng, căn cứ
vào vô số người, vô số lựa chọn, vô số khả năng, dùng phép thuật đưa vào giấc mộng
của cậu. Thiên đạo vô thường, lựa chọn khác nhau mang đến kết quả khác nhau, suốt
đời một con người luôn không ngừng đưa ra lựa chọn, không ngừng thừa nhận những
hậu quả từ lựa chọn mang đến, nhưng mà, có đôi khi quay đầu lại sẽ phát hiện,
có một số lựa chọn liên quan đến vận mệnh cả cuộc đời đã được quyết định sẵn,
nó chính là quan niệm về số mệnh theo suy nghĩ của các cậu. wattpad:
duongquannghiii
Năng lực của tôi có hạn, tôi chỉ
có thể để cậu lựa chọn trong cảnh tượng ảo tưởng, cũng tham gia vào ý thức của
cậu khi tiến hành lựa chọn, để cộng đồng các cậu gánh vác hậu quả đã lựa chọn,
tạo ra một kết quả có khả năng xảy ra nhất. Để cậu trưởng thành trong giấc mộng
đó, thăm dò nhược điểm của tang thi, tỉnh lại rồi, có thể chiếm được cơ hội trước.
Chỉ là, tôi không ngờ giấc mộng
này sẽ ảnh hưởng lớn đến suy nghĩ của cậu như vậy, vô cùng xin lỗi, tôi không hề
cố ý."
Lục Khiêm nói không nên lời với
những gì mình vừa nghe được, những điều tàn khốc y đã trải qua trong kiếp trước,
gần như chỉ là một giấc mơ, là loại cảm giác gì. Y chỉ biết, những áy náy và hối
hận chôn sâu dưới đáy lòng cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Từ đáy lòng Lục Khiêm, thật ra y
vẫn luôn oán giận bản thân, oán giận mình quá chậm hiểu, từ khi bắt đầu đến lúc
chết không hiểu được tình cảm của Tiết Thần; oán giận mình ích kỷ, không nên
lôi Tiết Thần vào con đường tìm người thân đầy gian nan của mình; oán giận
mình, làm hại Tiết Thần vì bảo vệ y mà chết; oán giận mình cố chấp, không chịu
để cho Lục Tốn ở lại thành phố B, thế cho nên đến chết cũng chưa thể gặp lại hắn.
Y ôm tất cả mọi lỗi sai về mình.
Đời này sống càng dễ dàng, lòng càng tự trách nhiều hơn, như một vòng tuần hoàn
ác tính, tất cả những chuyện kiếp trước trở thành tâm ma của y.
Hiện tại, Tiểu Kỳ đột nhiên nói
cho y biết rằng, thật ra những thứ kia, cho dù chân thật đến đâu, vẫn chưa từng
thực sự xảy ra. Giờ phút này, Lục Khiêm thật sự cảm giác như linh hồn vừa được
cứu rỗi.
Lục Khiêm buông bỏ gông xiềng đè
nặng tâm hồn, nở nụ cười tự tận đáy lòng, mặt mày cong cong, từng tế bào trong
cơ thể đều toát lên sự vui mừng, tựa như phượng hoàng vừa hồi sinh từ đống tro
tàn.
Y bước đến trước mặt Tiểu Kỳ, vuốt
đầu nó "Không cần nói xin lỗi, tôi không trách nhóc, còn có, cám ơn
nhóc."
Nếu không nhờ trải qua 'kiếp trước'
chân thật như vậy, sao y có thể hiểu được tình cảm của người yêu? Sao y có năng
lực dẫn dắt bọn họ vượt qua những ngày gian nan khi mạt thế mới bắt đầu, tránh
khỏi vô số lòng người hiểm ác?
Tiểu Kỳ cảm thấy bầu không khí hiện
tại đang khá tốt, cắn răng nói nốt việc còn lại: "Khiêm Khiêm, còn một
chuyện nữa..." wattpad: duongquannghiii
"Nói."
"Chuyện của Lục Tốn. Cậu ấy
lúc trước bị cắn, dị năng trong cơ thể biến thành virus ma, tôi muốn cứu cậu ấy,
nhưng tài nguyên trong không gian không đủ, tôi cũng không biết tạo loại vắc-xin
phù hợp với người trái đất các cậu, cho nên tôi tự ý, nhân cơ hội cậu ấy uống
nước suối sinh mệnh, để nước suối tăng cường virus trong cơ thể cậu ấy, biến cậu
ấy thành ma chủng.
Nhưng trong quá trình xảy ra vấn
đề, dị năng và virus trong cơ thể cậu ấy cân bằng nhau, sau đó cậu ấy biến
thành như bây giờ, vừa giữ được thân phận con người, có được sức mạnh của dị
năng giả, có thể tu luyện công pháp chính đạo; lại có đặc tính của ma vật, có
thể khống chế tang thi, có thể tu luyện con đường ma đạo." Trên người Lục
Tốn có một loại khí thế quỷ dị, làm cho Mèo con và A Cát sợ hãi, ngay cả nó
cũng có chút sợ hãi cậu. Cho nên vừa nãy nó không dám thẳng thắn nói sự thật với
Lục Khiêm.
"Tại sao có thể như vậy."
Trái tim vừa bình tĩnh lại của Lục Khiêm lại nhảy lên: "Vậy sau này em ấy
có bị ảnh hưởng gì không."
"Tôi không biết," Tiểu
Kỳ thấy mặt Lục Khiêm đen thui, nhanh chóng bổ sung: "Tệ nhất thì là hoàn
toàn trở thành ma chủng, không nguy hiểm gì đến tính mạng cậu ấy. Nhưng tình huống
của cậu ấy rất đặc biệt, virus dị năng và virus tang thi trong cơ thể cậu ấy đều
quá mạnh, cậu ấy có thể khống chế tang thi, nhưng một khi mất đi năng lực khống
chế này, cậu ấy sẽ thu hút tang thi hơn cả dị năng giả, nếu cậu ấy bị tang thi
cắn, vậy con tang thi ăn thịt uống máu của cậu ấy sẽ tiến hóa thành ma chủng."
"Ma chủng khác với tang thi
có trí tuệ chỗ nào?" Lục Khiêm để ý thấy, Tiểu Kỳ nói là ma chủng chứ
không phải tang thi có trí tuệ.
"Có, dễ hiểu thì phân chia
theo cấp, nếu tang thi có trí tuệ là cấp chín, như vậy ma chủng là cấp mười."
"Nếu sau này Tiểu Tốn bị
tang thi cắn, vắc-xin bình thường còn tác dụng với em ấy không?"
"Chỉ cần cậu ấy không bị
tang thi cắn chết, thì không cần vắc-xin phòng bệnh. Trong vũ trụ, cái gọi là vắc-xin
phòng ngừa virus X, thật ra là kháng thể lấy từ một số người, có thể nhanh
chóng ngăn chặn virus X xâm nhập vào cơ thể, sau đó giết chúng rồi đẩy ra khỏi
cơ thể. Mà Lục Tốn đang nhiễm là loại virus tiến hóa, mạnh hơn loại trong cơ thể
tang thi nhiều. Cho nên dù bị cắn, bị lây bệnh cũng là đám tang thi, mà không
phải cậu ấy."
"Còn việc máu thịt của em ấy
có thể thúc đẩy tang thi thăng cấp, vậy có tác dụng với dị năng giả
không?" Lục Khiêm buộc lòng phải tính đến bước đường tồi tệ nhất.
"Về lý thuyết, chỉ cần cậu ấy
không ở trạng thái tang thi, máu thịt của cậu ấy cũng có thể giúp dị năng giả
thăng cấp, bởi vì virus dị năng và virus tang thi của cậu ấy là hai loại hoàn
toàn tách biệt." Tiểu Kỳ suy nghĩ, nghiêm túc bổ sung một câu: "Nếu
các người làm cái kia kia, hiệu quả tương đương với song tu, chẳng qua, chỉ có
mình cậu là được lợi." wattpad: duongquannghiii
Vẻ mặt của Lục Khiêm và Tiết Thần
hóa đá, Tiểu Kỳ thấy tình thế không ổn, chuyện cần nói đã nói xong, có vài chuyện
không quan trọng có thể nói sau, nó nhanh chóng bỏ chạy.
Ngoài thành, Lục Tốn đang chuẩn
tranh thủ thời gian tu luyện, đột nhiên hắt xì một cái rõ to, khịt khịt mũi, vẩn
vơ nghĩ, chẳng lẽ Khiêm nhớ mình?
Lục Tốn nhắm mắt lại, tiếp tục hấp
thu năng lượng trong tinh hạch. Trong lồng sắt, trên người quái vật nhỏ tràn ra
một loại chất nhầy trong suốt, không màu không mùi chậm rãi bao quanh người nó,
không biết qua bao lâu, chất nhầy trong suốt biến thành màu than chì, dần dần từ
trạng thái lòng biến thành một cái kén.
Sáng sớm hôm sau, Lục Tốn tỉnh lại,
soi đèn pin thì thấy, má ơi, thế quái nào mà mới qua một đêm, quái vật nhỏ đóng
thành một cái kén rồi? Chẳng lẽ bạn nhỏ này sẽ phá kén biến thành bướm, hoàn
thành quá trình 'biến thái hoàn toàn'* của loài tang thi? (*: là quá trình phát
triển từ trứng thành một con trưởng thành, sinh cấp 2 hay cấp 3 có học nà)
Mãi đến lúc Lục Tốn ra khỏi cửa,
quái vật nhỏ vẫn nằm im trong kén, Lục Tốn không quan tâm đến nó, sử dụng 'dị
năng loại thi' để ra ngoài.
Lục Tốn trải qua lôi kiếp ngày
hôm kia được lợi lớn, có thể điều khiển cùng lúc bốn tang thi, thời gian ngụy
trang thành tang thi cũng tăng lên ba giờ, bởi vậy, mỗi ngày hắn thu hoạch được
hơn lúc trước vài ngàn tinh hạch. Ngày tiếp theo, quái vật nhỏ vẫn không biến đổi
gì, Lục Tốn quyết định mượn dùng dị năng gió, đi đến nơi xa hơn, kết quả đương
nhiên là tinh hạch chất như núi.
Chớp mắt mười ngày đã trôi qua,
trong lúc đó, Tiểu Kỳ gửi cho Lục Tốn một lá thư, cũng giải thích về chuyện
virus X. Lục Tốn không hề trách nó, ngược lại rất lạc quan với tình trạng của
mình, lúc nào đầu óc cũng nghĩ khi nào về thành phố A, sẽ tha hồ song tu với
anh trai bảo bối của hắn.
Trong mười ngày này, quái vật nhỏ
vẫn im lìm, Tiểu Kỳ chỉ nói nó đang tiến hóa, nên nhóc vừa vặn thừa dịp cơ hội
này, hạ một cấm chế lên người quái vật nhỏ, hạ cấm chế xong, linh thể của Tiểu
Kỳ lại trở nên trong suốt, miễn cưỡng sử dụng cá âm trở về A thị. wattpad:
duongquannghiii
Biết quái vật nhỏ sau này không cắn
người nữa, Lục Tốn cũng yên tâm không ít, vì muốn để lại ấn tượng tốt cho nó,
thả nó ra khỏi lồng, còn làm cho nó một cái giường đơn giản. Tuy rằng chỉ là đứa
con từ trên trời rơi xuống, nhưng dù sao cũng là con mà đúng không? Lục Tốn hiếm
khi tình thương tràn đầy mà nghĩ.
Trò hề ở thành phố A đã bình ổn
sau khi chính phủ can thiệp, nhưng việc thiếu thức ăn lại càng ác liệt, vì miếng
ăn, những người bình thường chỉ có thể hạ thấp giá trị bản thân hơn. Vốn là, một
người đang sức lao động tráng niên nếu làm việc cật lực trong một ngày, miễn cưỡng
vẫn nuôi nổi bản thân và thêm một người nhà ăn ít, hiện tại công việc nhiều hơn
trước, nhưng chỉ đủ nuôi sống bản thân.
Gánh nặng sinh hoạt trầm trọng,
buộc một số người dù nhát gan, cố lấy can đảm mà cầm dao đi chém tang thi.
Chính phủ có lẽ cũng phát hiện, dựa vào binh lực hiện tại, vừa duy trì trật tự
vừa đối phó tang thi lại còn phòng ngừa các đoàn lính đánh thuê tạo phản, thật
sự quá khó khăn, nên quyết định mở rộng biên chế.
Người bình thường không có dị
năng có xu hướng gia nhập vào tổ chức chính phủ nhiều hơn. Đây là lối tư duy
theo quán tính tồn tại từ xưa đến nay, giống như trước mạt thế, một số nghiên cứu
sinh tuyên bố rằng dù chết cũng phải vào được biên chế, cho dù làm bảo vệ hay
công nhân quét rác, cũng muốn tên mình có trong biên chế.
Vì thế, lệnh trưng binh chỉ mới
ban bố vài ngày, binh lực của chính phủ đã tăng kịch liệt từ ba mươi vạn lên
sáu mươi vạn, tăng gấp đôi trước kia. wattpad: duongquannghiii
Mặc dù chính phủ vẫn chào đón dị
năng giả, nhưng rất ít dị năng giả chọn gia nhập quân đội. So với việc vào quân
đội chịu đủ loại trói buộc, những dị năng giả đã biết được lợi ích mà sức mạnh
mang lại, càng có khuynh hướng gia nhập nhưng đoàn lính đánh thuê có thực lực.
Cũng có không ít dị năng giả thực lực phi phàm tuyên bố, đời này không vào Vuốt
Đen thì không đi đâu nữa, khiến các lão đại ở những nơi khác âm thầm cắn răng,
hâm mộ lại ghen tị.
Đối với lời bàn tán ở bên ngoài,
Lục Khiêm cũng không thèm để ý, y và Tiết Thần vẫn như bình thường ngày nào cần
đi làm nhiệm vụ thì đi, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
Đồ đạc trong không gian cũng giao
cho Tiểu Kỳ quản lý, y tập trung vào việc tu luyện.
*
"Tư lệnh, ngài đoán chuyện
như thần, bên Viện nghiên cứu Trung ương đúng là có người muốn gây bất lợi cho
bác sĩ Qúy."
Lý Càn đặt tài liệu trong tay xuống,
cau mày nói: "Bắt được kẻ đó chứ?"
"Được ạ, là giáo sư Vương thầy
giáo của bác sĩ Lý, nhưng mà, sau lưng giáo sư Vương vẫn còn người khác."
"Chuyện này dừng ở đây, giao
giáo sư Vương cho tư lệnh Tại, hắn sẽ xử lý. Đúng rồi, nghiên cứu của bác sĩ
Qúy tiến hành đến đâu rồi?" wattpad: duongquannghiii
"Bước đầu thử nghiệm máy rối
loại tang thi đã thành công, bác sĩ Quý nói chờ thực nghiệm xong kiểm tra số liệu
xem có gì sai sót không, là có thể đưa máy rối loạn tang thi ra sản xuất."
Lý Càn mặt mũi tối tăm mấy ngày
nay, cuối cùng cũng sáng hơn: "Tốt lắm, dặn bên Viện hết sức phối hợp với
bác sĩ Qúy, chuyện này phải nhanh chóng hoàn thành!"
"Rõ."
Đợi cấp dưới rời đi, Lý Càn duỗi
lưng đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng xám xịt trùng
trùng bên ngoài, thở một tiếng thật dài.
Người này... Nếu không nhờ Lục
Khiêm nhắc nhở ông, ông sẽ không nghĩ rằng trong thời điểm quan trọng như thế
này mà có người muốn mưu hại bác sĩ Qúy.
Lý Càn bỗng nghĩ đến ánh mắt của
Lục Khiêm, lạnh lẽo tận xương, giống như có thể đâm thủng hết mọi chân tướng. Hợp
tác với y, thật sự là sáng suốt lựa chọn sao?
*
Mặt trời lên cao mặt trăng lặn, một
ngày mới lại bắt đầu. Lục Tốn mở mắt, phát hiện trong ngực đột nhiên xuất hiện
một cục trắng trắng mềm mềm.
Chương 102: Đứa con quái vật
Lục Tốn soi đèn pin nhìn, đứa nhỏ
tuy làn da đã trắng hơn, nhưng vẫn lạnh lẽo như cũ, sờ vào có hơi rợn người;
cái đầu đã thu nhỏ lại, nhỏ hơn ¼ lúc trước, nhưng vẫn to hơn người bình thường
rất nhiều; màu mắt lúc trước là màu xám tro, chuyển thành màu nâu, miễn cưỡng
có thể lừa ánh mắt người khác; tuy rằng mắt to luôn luôn là một trong những
tiêu chuẩn thẩm mỹ được yêu thích, nhưng nhìn một hai lần sẽ cảm thấy đáng yêu,
nhìn thêm vài lần nữa sẽ có cảm giác quỷ dị, nhất là ánh mắt này hơi máy móc, lạnh
lẽo, chỉ nhìn riêng đôi mắt sẽ thấy một vẻ đẹp tàn khốc, nhưng kết hợp với các
bộ phận còn lại trên mặt sẽ chỉ trông bình thường; tay chân và cổ trông khỏe mạnh
rắn chắc hơn, cái bụng phồng lên như mang thai cũng nhỏ lại kích cỡ bình thường,
lộ ra con chim non bị che khuất, nhìn thoáng qua giống một đứa bé sơ sinh phát
triển nhanh, hơn nữa răng của nó chỉ nhọn và bén hơn răng mấy đứa trẻ bình thường
một ít.
Tổng thể mà nói, quái vật nhỏ bây
giờ đã giống như một đứa trẻ bình thường, nhưng muốn bình thường hoàn toàn thì
vẫn cần thay đổi rất nhiều.
Nhìn từ góc độ thẩm mỹ của người
bình thường, thằng nhóc vẫn thuộc hàng xấu lạ như cũ.
【 Baba! 】 Thằng quỷ nhỏ nhìn thấy Lục Tốn tỉnh
lại, sợ hãi, gọi hắn một tiếng để lấy lòng. Cũng không biết thằng nhóc có nói
chuyện được thật không, bé giao tiếp với Lục Tốn toàn dùng tinh thần lực, trực
tiếp nói chuyện với nhau trong đầu. (wattpad: duongquannghiii)
Lục Tốn thở một hơi dài, ôm thằng
nhóc con lên, để bé nhìn thẳng vào mình: 【 Thằng nhóc này, không được gọi ta là
baba! 】
Quái vật nhỏ mếu máo, mắt ầng ậng
nước, tỏ vẻ đáng thương: 【 Baba... 】
Lục Tốn thử ép buộc dụ dỗ một
lúc, Quái vật nhỏ vẫn không nghe theo, giống như không hiểu những câu khác, chỉ
liên tục kêu baba baba rất đáng thương. Lục Tốn chịu thua bé, nhéo nhéo cái mặt
béo béo lạnh lạnh của nó, rồi thả nó qua một bên mình đi rửa mặt dọn đồ, mang
theo vài thứ đơn giản, sử dụng 'dị năng loại thi' mở cửa ra ngoài.
Quái vật nhỏ thấy hắn phải đi,
nhanh chóng đi theo, còn tự động leo lên vai Lục Tốn ngồi chễm chệ.
Lục Tốn thật tình rất muốn đẩy bé
xuống, nhưng nhớ đến số tinh hạch mà trước đó bé tặng mình, nhịn.(wattpad:
duongquannghiii)
Quái vật nhỏ cũng rất nhạy cảm,
không giống lúc ở cùng với đám tang thi, không thoải mái hay không hợp ý sẽ cào
cắn, tùy ý trừng phạt bọn họ. Bé biết rằng vị baba từ trên trời rớt xuống này của
bé không thích bé lắm, cố gắng tỏ vẻ đáng thương giảm cảm giác tồn tại của mình
xuống, sợ chọc baba bực mình, bỏ rơi bé.
Nếu trước khi thiên kiếp xảy ra,
Quái vật nhỏ vì sự thu hút lẫn nhau giữa đồng loại, theo bản năng bám lấy Lục Tốn
làm baba của bé; như vậy sau khi trải qua thiên kiếp, bé thật sự xem Lục Tốn là
baba của mình.
Hơn nữa trên người Lục Tốn tỏa ra
một loại năng lượng mạnh mẽ làm bé e ngại, ma chủng trời sinh có bản năng theo
đuổi kẻ mạnh, khiến quỷ nhỏ ở trước mặt Lục Tốn biến thành một đứa nhỏ ngoan
ngoãn.
Lục Tốn vẫn như mọi ngày, chạy tới
địa điểm hoạt động hôm nay, đã khống chế được kha khá tang thi, chuẩn bị đi nhặt
tinh hạch. Thằng nhóc con đảo mắt, từ trên vai Lục Tốn nhảy xuống, khẽ kêu một
tiếng, khống chế vài trăm con tang thi, đi tìm tinh hạch ở hướng đối diện.
Lục Tốn nhìn nó, yên lặng cảm
khái, thật ra có một đứa con trai làm vua tang thi, hình như cũng không tệ lắm.(wattpad:
duongquannghiii)
Hai ba con hợp tác với nhau, cho
tới trưa đã đột phá kỷ lục cao nhất là 60 ngàn tinh hạch. Lục Tốn và Quái vật
nhỏ quay về thì thấy, lửa đạn trong thành dày đặc, liên hệ với tin tức Lục
Khiêm cung cấp, hắn đoán máy quấy nhiễu tang thi của chính phủ đã chế tạo thành
công.
Như Lục Tốn đoán, ba ngày sau, rất
nhiều tang thi cấp thấp dần dần rời khỏi thành phố A, hoặc là đi về hướng ngược
lại, làn sóng tang thi kéo dài hơn một tháng này rốt cuộc tan dần.
Quân đội nhanh chóng thu thập
tinh hạch ở vùng chiến tuyến, sau đó lại tích cực liên hệ căn cứ quân khu và
căn cứ người sống sót ở những nơi khác, chào bán máy quấy nhiễu tang thi, vũ
khí của họ, đổi lấy nguyên vật liệu và vũ khí khác.
Thành phố A thành công sống sót
trong đợt tấn công của ngàn vạn con tang thi trung cấp, tạo niềm tin lớn lao
cho các căn cứ sống sót khác.(wattpad: duongquannghiii)
Trong lúc nhất thời, máy quấy nhiễu
trang thi trở thành mặt hàng hot nhất trên thị trường giao dịch.
Lục Khiêm nhắc nhở, Lý Càn bảo vệ
được một mạng của bác sĩ Quý, bác sĩ Qúy đúng là một nhân tài, hắn không chỉ đẩy
nhanh tiến độ hoàn thành máy quấy nhiễu tang thi nhanh hơn nửa tháng, còn
nghiên cứu ra một loại máy cầm tay khác cũng có tác dụng quấy nhiễu tang
thi.
Loại máy này chỉ lớn bằng các cúc
áo, tiện lợi bỏ túi, có thể quấy nhiễu tang thi cấp thấp trong phạm vi một km,
cực kỳ thực dụng.
Mà phướng hướng nghiên cứu tiếp
theo của hắn là, căn cứ vào trụ cột máy quấy nhiễu tang thi, nghiên cứu ra máy
rà soát tang thi, để sớm ngày thoát khỏi khốn cảnh loài người bị tang thi dắt
mũi.
Mạt thế bùng nổ đến nay, mới chỉ
hơn nửa năm, thời kỳ đầu, có rất nhiều dụng cụ và tài liệu có thể sử dụng, càng
về sau càng khan hiếm khó khăn.(wattpad: duongquannghiii)
Lục Khiêm được Lý Càn trợ giúp,
dùng tinh hạch đổi máy quấy nhiễu và một ít vũ khí đi đến Trung khu để đổi
lương thực, lại đi thành phố T bàn bạc về những thiết bị thực nghiệm.
Trước khi đi, Tiết Thần ở lại tổ
chức tuyển nhân sự, Lục Khiêm thì một mình đi ra ngoài thành đón Lục Tốn.
Tang thi triều rút xuống, Lục Tốn
và Quái vật nhỏ vẫn trốn trong kho đông lạnh, không thò mặt ra ngoài. Thằng
nhóc con rất ngoan, ngày ngày bám theo Lục Tốn, đói bụng thì tự lấy tinh hạch
mình trữ để ăn, chỉ cần Lục Tốn ở trong tầm mắt bé, bé sẽ không quậy phá.
Thằng nhóc con ngoãn ngoan sẽ được
yêu thương.(wattpad: duongquannghiii)
Sống chung với nhau vài ngày, Lục
Tốn cuối cùng cũng chấp nhận sự tồn tại của thằng con giữa đường nhặt được này,
nhìn bé cũng thuận mắt , từ mức xấu bay lên mức xấu ngoan ngoãn, đôi lúc tâm trạng
tốt, còn cho bé tinh hạch của Liếm thực giả. Thậm chí còn tìm một bộ đồ thỏ con
cho trẻ em từ trong không gian mặc vào cho bé, kết thúc những ngày tháng trần
trụi của thằng nhóc con. Quái vật nhỏ rất có hứng thú với nước suối sinh linh của
Lục Tốn, mỗi lần Lục Tốn uống đều mở to mắt ngóng trông nhìn, Lục Tốn đành phải
mỗi lần uống nước chia ra một ít cho bé uống.
Lục Tốn còn thử lấy một số đồ ăn
của con người cho thằng nhóc ăn, bé chỉ thích ăn đường, những cái khác không
thích ăn, nhưng nếu ăn thì cũng không tạo thành ảnh hưởng gì cho bé.
Khi Lục Khiêm tìm đến nơi, Lục Tốn
đang tắm cho thằng nhóc, bé giống như Mèo con, không thích nước, liên tục vùng
vẫy trong nước.
Lục Tốn nghe được tiếng đập cửa,
mắt nhìn ra, phát hiện người hắn ngày đêm mong nhớ đang đứng ngoài cửa, lập tức
ném thằng con sang một bên, chạy vội đi mở cửa.
Hắn mở cửa, ôm lấy Lục Khiêm, sau
đó là một nụ hôn nồng nhiệt.
Gắn bó như môi với răng, hơi thở
quấn quít lẫn nhau, tình dục rục rịch dưới đáy lòng, đều thể hiện công khai nỗi
nhớ trong lòng.(wattpad: duongquannghiii)
Thở dốc một hơi, Lục Khiêm bắt lấy
móng vuốt đang xòe ra của Lục Tốn: "Đừng..."
Lục Tốn liếm hai viên hồng châu
trước ngực y, một bàn tay nhanh chóng vuốt ve kích thích Tiểu Khiêm Khiêm, cười
tà nói: "Anh à, anh thật sự không cần sao? Cơ thể anh có vẻ thành thật hơn
anh nhiều."
"Không... Buông ra, anh
không có hứng thú làm trước mặt con trai em." Lục Khiêm dùng sức đẩy
Lục Tốn, giọng nói lạnh lùng xen kẽ hơi thở động tình, trầm thấp mà tràn ngập hấp
dẫn.
Lục Tốn ở trong lòng thầm mắng thằng
con vướng chân, nửa ôm Lục Khiêm, thở dốc nói: "Gần đây, không để cho Tiết
Thần ăn vụng sau lưng em chứ?"
Lục Khiêm chớp chớp mắt phượng,
cười như không cười: "Em thấy sao?"
Lục Tốn nhẹ nhàng xoa xoa cái
mông vểnh của y, cười nói: "Vừa thấy dáng vẻ đầy bất mãn của anh, em biết
là anh nhất định thủ thân như ngọc vì em. Ngoan quá, tối nay về nhất định sẽ
đút no anh."(wattpad: duongquannghiii)
Lục Khiêm da mặt không dày như hắn,
"Được rồi, bớt nói mấy lời xấu hổ dâm đãng lại đi...."
"Meo meo ngao! !" Cứu
trẫm a!
Lục Khiêm nói còn chưa dứt lời,
đã bị tiếng kêu thảm thiết của Mèo con cắt đứt.
Chỉ thấy dòng dõi quý tộc bình
thường chảnh muốn chết, đang bị thằng nhóc quỷ kéo đuôi lôi vào trong ngực,
móng vuốt trượt một vệt dài trên sàn.
【 Buông nó ra! 】
Thằng quỷ con chớp chớp mắt,
nhìn Lục Tốn, nhìn nhìn con mèo mập như heo, có chút không cam lòng buông
tay.
Mèo con chưa bị ai bắt nạt như thế
bao giờ, xoay người cào hai phát lên mặt quái vật nhỏ, kết quả trên mặt bé lại
chẳng để lại dấu gì, cũng không cảm thấy đau, còn vô tội nghiêng đầu nhìn Mèo
con.
Mèo con chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu,
biết mình đánh không lại quái vật nhỏ, lập tức nhảy về trong ngực Lục Khiêm,
meo meo tố cáo.(wattpad: duongquannghiii)
Lục Khiêm ôm nó, vỗ về vuốt đầu:
"Đứa nhóc này lợi hại thật, móng vuốt của Mèo con không làm gì được
nó." Phải biết rằng móng vuốt của Mèo con có thể trực tiếp cào rách sọ của
Bò sát giả.
"Đương nhiên, thằng nhóc là
con em, có thể không lợi hại sao?" Vốn Lục Tốn vẫn chưa chấp nhận được
chuyện làm ba của quái vật nhỏ , vừa nghe Lục Khiêm biểu dương bé lợi hại, lập
tức đắc ý.
Quái vật nhỏ thấy hai người họ
liên tục nhìn mình, lập tức đi đến trước mặt Lục Tốn, lắc lắc lắc lắc đứng lên,
giơ hai cánh tay nho nhỏ muốn được ôm một cái.
Lục Tốn xoay người bế bé lên,
cũng mặc kệ bé có nghe hiểu hay không, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, chỉ
vào Lục Khiêm nói: "Lại đây, gọi ba ba."
Bé nhìn cậu, lại nhìn Lục Khiêm,
vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên không hiểu hắn đang nói gì.
"... Anh cảm thấy nó nên gọi
anh là bác mới đúng."(wattpad: duongquannghiii)
Lục Tốn chăm chú nhìn Lục Khiêm:
"Anh xem quan hệ của chúng ta hiện giờ, thằng bé còn gọi anh là bác được hả?
Nếu Khiêm không chịu làm baba của thằng nhóc, vậy em dạy nó gọi anh là mẹ!"
Quái vật nhỏ nghe không hiểu gì,
lại tự dưng gật đầu như đúng rồi.
Lục Khiêm "..."
"Được rồi, không đùa giỡn nữa,
thu dọn đồ đạc quay về." Trầm mặc một lát, Lục Khiêm nói.
"Vâng." Lục Tốn thu dọn
đồ trong kho đông lạnh vào không gian, ôm quái vật nhỏ rời đi.
Trên xe, Lục Tốn nói sơ qua về những
chuyện xảy ra trong thời gian này, cường điệu tình cảm tương tư đầm đìa của hắn.
Về gần đến thành phố A, Lục Tốn ôm quái vật nhỏ chui vào không gian, Lục Khiêm
và Mèo con thuận lợi qua cửa.(wattpad: duongquannghiii)
Lục Tốn và quái vật nhỏ trốn mãi
trong không gian, về đến biệt thự mới ra ngoài.
Quái vật nhỏ không quen với việc
quanh bé toàn mùi của người sống, có cảm giác bất an, cũng may có cấm chế của
Tiểu Kỳ, bé cũng không muốn đi cắn ai hết, cứ bò tới bò lui trong phòng. Cuối
cùng, thành công nhân lúc Mèo nhỏ không chú ý, bắt lấy nó, xem như đồ chơi mới,
mới chịu yên tĩnh một chỗ.
Nhận xét
Đăng nhận xét